Em, Em Chán Ghét Anh

Chương 7

Gần như là giây sau nói ra câu này, Tư Dao đã hối hận ngay.

Tự cho rằng bản thân có thể siêu độ cho bệnh nhân tâm thần quỷ ma trước mắt này, thà là cô tự siêu độ bản thân còn hơn.

Anh ăn mì tôm và bọt biển để lớn à? Sao sức tay lại-mạnh-thế!

“Siêu độ…” Giản Ngôn Từ lặp lại lần nữa, vẻ mặt lễ phép như thể người đang nắm mắt cá chân cô không phải anh vậy, ngữ điệu thờ ơ, “Sao lại chửi người nữa rồi.”

“Không, không có chửi.”

Giản Ngôn Từ lại trao cho cô thêm một cái tội: “Còn nói dối.”

Hốc mắt Tư Dao đỏ thêm—

Lần này không phải bị dọa sợ, mà là nghẹn.

Mắt cá chân của cô là vùng dễ bị ngứa nhất.

Nếu những người khác sợ bị cù vào lòng bàn chân, thì Tư Dao sợ nhất là bị sờ vào mắt cá chân và ghét nhất là khi bị người khác cầm thế này.

Năm cấp ba có một lần cô chạy bị trật chân, lúc giáo viên y tế cúi người sát trùng cho, cô đá giáo viên y tế đó như một phản xạ, suýt chút nữa đã bị viết bản kiểm điểm.

Còn lúc này, Tư Dao đang rất cố gắng ngăn lại phản xạ tự vệ của bản thân.

Muốn đá quá đi.

… Mà không có dám.

“Đàn, đàn anh, vừa, vừa nãy em,” Cô lắp ba lắp bắp muốn nói lên ý nghĩ của mình, “Không phải chửi, chửi anh.”

“Sao lại không phải anh?”

Giản Ngôn Từ cười: “Hình như nơi này trừ anh và em ra, thì không còn người sống nào mà.”

Tư Dao nhất thời thấy lành lạnh.

Lúc nói chuyện, anh còn dịch sang nơi có ánh sáng, véo cổ chân cô, ý bảo: “Nhìn xem.”

“Cái, cái cái gì?”

Đôi hàng mi của người này dài và đen, lúc giương mắt nhìn cô, ánh trăng đổ bóng dày đặc dưới hốc mắt anh, nhìn xuyên qua hệt như một cảnh quay trong một bộ phim ma—hơn nữa còn là một con ma lắm lời, ngữ điệu không nhanh không chậm.

“Nhìn cho rõ, rồi nói cho anh nghe xem, sao anh lại giống hồ ly tinh.”

“…..”

Tư Dao khóc không ra nước mắt.

Anh đi mà lấy tấm gương rồi soi mặt mình, xem lúc này có chỗ nào mà không giống không! ?

Mắt cá chân bị niết ngứa ngáy không thôi, còn có chút đau.

Có thể vì nhịn quá khổ, hốc mắt Tư Dao đỏ nguyên một vòng, vẻ mặt ấm ức và giận dỗi, giống hệt như trên trán có mấy chữ hu hu hu chạy qua.

Giản Ngôn Từ rốt cuộc cũng buông mắt cá chân của cô ra, mở điện thoại lên thì thấy đã 10 giờ 30 rồi: “Bạn nhỏ.”

“A.” Tư Dao nhanh chóng rụt hai chân về, cuộn cả người lên trên bệ cửa sổ, rất ư là cảnh giác.

“Trễ thế này em lên gác chuông làm gì?”

“Em….”

“Em” Không ra ngoài được.

Cũng không thể nói là do mình ngu quá mới bị nhốt ở trong này.

Tư Dao nhìn điện thoại anh với vẻ mong chờ: “Có thể cho em mượn, mượn điện thoại của anh, anh gọi điện thoại được không?”

Tranh thủ lúc Giản Ngôn Từ chưa khóa điện thoại, cô cứng người lùi về sau một tí, lần nữa chui vào trong hốc gác chuông.

Cách một bức tường, Tư Dao lay cửa sổ, cúi đầu duỗi tay ra cẩn thận nhận điện thoại Giản Ngôn Từ đưa cho, rồi nhanh chóng lùi vào trong.

Gửi cho Tư Quế Trân một tin nhắn xong, lại mở app ghi chú ra, bắt đầu gõ chữ.

Hai phút sau. Từ gác chuông ló ra một cái điện thoại sáng màn hình.

Dòng thứ nhất: 【Đàn anh Giản】

Dòng thứ hai rất hùng hồn và đầy lý lẽ: 【Anh đã xem Phong Thần Diễn Nghĩa chưa?】

【Sau khi Đát Kỷ bị con hồ ly tinh ngàn năm nhập vào người, thì mang cái dáng vẻ đó đó】

【Ở trước mặt người khác thì rất bình thường, nhưng thật ra nội tâm u ám và đen tối】

“…..”

Lại chính nghĩa: 【Vậy nên vừa rồi em không có chửi anh, mà em đang vạch trần sự thật】

Rồi nghiêm túc: 【Em không phải lén lút trốn ở đây nhìn trộm anh, em đến lớp lấy sách bài tập】

Nghĩ rằng Giản Ngôn Từ đã đọc xong hết, Tư Dao lại trả điện thoại cho anh rồi nhanh chóng lui ra sau.

Trọn bộ động tác như mây bay nước chảy đến là sinh động và lưu loát. Cô cuộn mình ngồi xổm trong gác chuông, dựa lưng vào tường mãi không chịu lộ đầu, lo lắng đề phòng, chờ đối phương rời đi.

Một hồi sau, nghe thấy bên dưới gác chuông truyền đến một tiếng cười khẽ khàng. Không biết có phải bị chọc cho tức cười không nữa.

Giản Ngôn Từ cười, lại gõ gõ cái chuông: “Xuống đây.”

“…….”

Tư Dao ngồi trên bệ, kiên định thỏ thẻ: “Em, em không.”

Dừng vài giây.

“Sợ độ cao à?”

Tư Dao không chịu nhận, thẳng sống lưng xanh mặt đáp: “Là em không, không muốn nhìn, nhìn thấy anh.”

“Anh mà ở, ở dưới.” Cô nói rất chắc nịch, “Em, em không xuống đâu.”

Bên ngoài yên tĩnh trong một hồi lâu.

Yên lặng đến nỗi cô những tưởng Giản Ngôn Từ đã đi rồi.

Đột nhiên, chàng trai hỏi thành tiếng: “Em có nặng không?”

“…. Em, em mới,” Tư Dao vừa xấu hổ vừa giận dỗi, “Bốn, bốn mươi hai phẩy, phẩy bốn ký thôi!”

Giản Ngôn Từ lại nói: “Còn biết giữ số lẻ cơ.” Giọng nói của anh đã qua thời kỳ vỡ giọng từ lâu, trong sạch sẽ còn có chút từ tính, nhạt nhẽo và lười nhác như thể đang nói chuyện phiếm, “Sao không làm tròn đi?”

“Bốn mươi, mươi hai phẩy bốn là, là bốn, bốn hai phẩy bốn!” Cô nhẫn nhịn nhắc lại.

Làm tròn thì sẽ là 42.5 ký, không được, dù chỉ béo thêm 0.1 ký cũng không được.

Giằng co một hồi.

Bỗng dưng ở xa có âm thanh tám chuyện mơ hồ truyền đến.

“Thần Giản! Chờ cậu lâu lắm rồi đấy, sao đi lâu thế?”

“Tìm được đồng hồ chưa? Rớt ngoài sân bóng à….”

“Đứng ở đây làm gì thế?”

“Tôi đang chờ người.” Giản Ngôn Từ cất giọng.

Tư Dao ngừng thở.

Giản Ngôn Từ: “Tư Dao, em xuống đây.”

“…..”

“Sao đấy?” Chu Thường Diệp đứng bên cạnh mờ mịt nhìn chung quang, “Tư Dao gì?”

“Là đàn em lần trức tỏ tình mà thẹn thùng quá hóa cà lăm ấy à?”

“Đm nhớ ra rồi, là người cắn cậu đúng không!”

Tư Dao cảm thấy bản thân bị bịa đặt và sỉ nhục quá thể đáng.

Cả đám nam sinh nhàn nhã trò chuyện,. Chu Thường Diệp chợt nhìn thoáng qua gác chuông, chầm chậm nhìn thấy một cái đầu xù của cô nàng nào đó.

Cậu sợ đến nỗi phun câu ‘đậu mợ’, mới phản ứng lại: “— Bạn học!? Sao bạn bị nhốt trong chuông thế?”

Tư Dao bò lên bệ cửa, nhìn đám người đầu sỏ đang bịa đặt cô kia bằng một ánh mắt sâu kín.

Đầu sỏ gây tội nhìn cô cong môi, có lễ có phép nói: “Không sao đâu, em đừng sợ.”

Giản Ngôn Từ; “Xuống đây.”

“……”

Tư Dao khựng lại.

“Em nhảy xuống, anh đứng đây sẽ đón được em, không rơi đâu.” Giản Ngôn Từ đút điện thoại vào túi quần, hỏi người bên cạnh mượn bộ đồng phục sạch sẽ, duỗi tay ra, kiên nhẫn hỏi: “Thử xem nhé?”

Bốn bề lặng ngắt như tờ.

Vẻ mặt của Chu Thường Diệp rất khoa trương, nhướng mày đến nỗi mặt nhăn mày tít, tầm mắt điên cuồng di chuyển— Cái đcm, tình huống quể gì vậy?

Gió đêm thổi qua mái tóc của Giản Ngôn Từ, cũng làm cho nét mặt anh đượm phần dịu dàng trong veo vốn có của cậu thiếu niên.

Đàn anh đứng trước mặt đây, và người năm phút trước niết mắt cá chân của cô, quả thật như hai người khác nhau.

Tư Dao yên lặng nhìn gương mặt anh.   

Dưới ánh trăng, cười mà cũng phải canh góc môi và lộ răng sao cho vừa đúng mực nữa cơ, tựa như sinh ra để cười vậy, đẹp ơi là đẹp, rất rất có tính lừa gạt.

Đột nhiên, cô dời mắt theo bản năng, không biết nên tin vào ai mới đúng.

….

Hồ ly tinh.

........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Chương kế tiếp