Ẻm Sẽ Chọn Rời Đi

Chương 7
8.

Tôi dẫn Phùng Hoan vào phòng.

Kế hoạch trước đó bị gián đoạn nên chuyến bay chỉ có thể tạm thời bị hủy.

Ẻm bảo ẻm đã về Từ gia nên đã đổi họ rồi.

Từ Hoan là tên hiện tại của ẻm.

Tôi rót cho ẻm một tách trà nóng, lòng bàn tay Từ Hoan lạnh buốt vì sợ, uống một tách trà nóng có thể giảm chút nỗi sợ hãi.

Ban đầu tôi cũng nghĩ đến kịch bản này ai ngờ nha đầu này lại thật sự to gan bỏ trốn.

"Hôm nay cô nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi đưa cô về Từ gia."

Nghe tôi nói vậy, bàn tay cầm tách trà của ẻm thoáng run lên.

Từ Hoan liều mạng lắc đầu: "Tôi không muốn quay về, ở đó căn bản không phải cuộc sống của người."

Đối mặt với tổn thương và sợ hãi mà ẻm bộc lộ ra, tôi đưa tay nhẹ nhàng niết mặt cô nàng.

"Tôi đã nói rồi, quen rồi sẽ tốt thôi."

Khi đã quen và tê dần thì sẽ không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.

"Nhưng người phụ nữ đó ngược đãi tôi, không cho tôi ăn, còn bắt tôi phải dậy trước bình minh để chạy, bắt tôi học nhảy, chơi đàn. Đầu ngón chân của tôi sắp hỏng mất thôi!"

Từ Hoan vừa nói vừa cởi giày.

Trên ngón chân có vài vết bầm tím, sưng đỏ, trông thật đáng thương.

Tôi bất giác nhìn xuống chân mình.

Có vẻ như tôi lúc trước cũng trôi qua như vậy.

“Nếu mẹ thực sự muốn ngược đãi cô thì cô đã chết lâu rồi.”

Tôi tuyên bố một sự thật.

Hào môn nhiều ân oán, lại cộng thêm có tiền mua tiên.

Là con gái do vợ trước sinh ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân sau này của con gái mẹ kế.

Nếu bà thật sự có ác tâm, vậy từ ngày đầu tiên Từ Hoan trở về Từ gia, bà đã thực hiện chính sách tâng bốc giết chết Từ Hoan.

Nâng Từ Hoan cao tận trên mây, cuối cùng khiến ẻm không kịp trở tay ngã xuống vực thẳm.

Hoàn toàn cắt đứt con đường của ẻm rồi mở đường cho con gái mình.

Đây mới là điều một người mẹ kế độc ác nên làm.

Chứ không phải ép Từ Hoan đi học những kỹ năng mà thiên kim hào môn phải thành thạo.

Một khi đã nắm chắc, cộng thêm thân phận thiên kim Từ gia, chỉ cần sống sót qua mấy năm này, một khi liên hôn bắt đầu ẻm sẽ có cơ hội tốt nhất để chọn được một người chồng.

Ngay cả em trai và em gái của ẻm cũng không thể so sánh được với ẻm.

Từ Hoan đơn giản là không tin lời tôi nói, hoặc là không tin hào môn mà tôi nói đến lại có thể tàn nhẫn như vậy.

“Hay là cô tưởng rằng giàu có nghĩa là tôi đi uống cà phê mỗi ngày, ăn đĩa trái cây do dì chuẩn bị sẵn, đi mua sắm khi rảnh rỗi hoặc là đi uống trà chiều với các em gái của mình?”

Tôi tàn nhẫn đập tan ảo tưởng của ẻm.

"Vậy cô có từng nghĩ rằng công việc kinh doanh của gia tộc hào môn rất phức tạp, cần có người có thực lực tuyệt đối mới có thể kế thừa. Mọi công việc kinh doanh của gia tộc đều phải có người thừa kế quản lý."

"Nếu mọi người đều thất học, cô cảm thấy công ty này vẫn có thể duy trì được không?"

Muốn làm chuyện lớn, muốn chiếm được vị trí đầu tiên.

Muốn có chỗ đứng ở Đế Đô, trở thành người trên người.

Thì phải trả một cái giá khó khăn gấp ngàn lần người thường.

Không có kim cương thì không thể làm được đồ sứ.

Sự so bì giữa các thiên kim hào môn như vô hình mang lại danh dự cho gia tộc.

Vì vậy không một gia tộc nào thích một cái phế vật.

Phế vật, nhất định sẽ bị loại bỏ.

Từ Hoan trầm mặc hồi lâu, ẻm ngồi cạnh tôi ngẩng đầu hỏi: "Những năm nay sao cô kiên nổi?"
Chương kế tiếp