Gả Cho Nhà Giàu
Chương 13
Bữa sáng của Ninh Vũ đã được mang lên xe và cậu cũng không
có điều gì để nói với Hoắc Đa Thần thêm nữa. Cậu mặc áo khoác vào rồi nhanh
chóng xoay người bước đi ra xe vì cậu không muốn nói chuyện với một ông chú
đang ở giai đoạn tiền mãn kinh thêm một chút nào nữa. Ninh Vũ vốn thích ăn sáng trong xe và rất nhanh cậu đã ăn
xong. Cậu lấy từ vựng trong cặp ra học khoảng mười phút thì đã đến trường. Ninh
Vũ bước xuống xe và đụng phải Hình Thành, cậu ta đang đi cùng với cô gái áo
hồng trên sân bóng rổ hôm đó. Ninh Vũ không nhìn bọn họ nữa rồi khoác cặp lên
vai sau đó bước nhanh vào trường. Ninh Vũ được gọi đến văn phòng vào tiết tự học buổi sáng.
Giáo viên chủ nhiệm của cậu họ Trần. Ông là một người đàn ông rắn rỏi nhưng lại
có một giọng nói nhẹ nhàng và ông ấy chỉ hỏi Ninh Vũ về việc học tập của cậu từ
lúc nhập học sau đó mới hỏi thêm: “Em có muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với Giản
Triết không." Ninh Vũ lập tức lắc đầu. “Được rồi, thầy hiểu rồi." Thầy Trần nói: “Em hãy quên
đi việc trước đó em đánh nhau với Giản Triết đi và cố gắng sau này đừng đánh
nhau với em ấy nữa, nếu như các em lại có mâu thuẫn gì thì cứ việc đến gặp giáo
viên giải quyết." Phía sau Giản Triết là Giản gia nên bọn họ không thể đụng
đến anh ta nhưng người đứng sau Ninh Vũ lại chính là Hoắc Đa Thần vì vậy bọn họ
càng không thể đắc tội. Giáo viên cũng hoang mang vì học sinh mới chuyển trường
trông khá hiền lành nhưng tính tình lại rất mạnh mẽ. Cậu đã trực tiếp đánh gãy
chân giản Triết là tên học sinh chuyên bắt nạt bạn học và gây rối trong trường. Hiệu trưởng không dám đắt tội đến Hoắc Đa Thần vì vậy đã kêu
thầy Trần đến hòa giải. Thế nhưng một giáo viên nhỏ nhoi như ông thì làm sao có
can đảm để đi hòa giải? Vậy nên ông chỉ có thể nương theo rồi từ từ xoa dịu đôi
bên. “Được rồi, em quay về lớp nhớ phải học tập chăm chỉ." Ninh Vũ sững sờ trong vài giây rồi nói: “Chỉ như vậy thôi
ạ." “Em không hài lòng với kết quả sao." “Không phải." “Còn một điều nữa, tạm thời em đừng thông báo việc kết hôn
của em với các bạn ở trường." Đầu óc Ninh Vũ ong ong bởi vì mọi người đều đã biết chuyện
này. “Chuyện này không phải là kỳ thị gì đâu nên em đừng suy nghĩ
nhiều về nó." Thầy Trần cũng đang rất đau đầu vì đây là lần đầu tiên
trường học tuyển sinh học sinh đã kết hôn. “Hiện giờ đã là năm học cuối cấp và là giai đoạn quan trọng
nhất với các em nên việc này có chút không phù hợp, em hiểu không." Ninh Vũ chỉ hiểu được rằng thế giới này quá hư ảo và tiền
cũng có thể hóa ra quỷ. Nếu vẫn ở trường cũ thì cậu sợ rằng mình đã bị đuổi học
lâu rồi. “Em hiểu rồi." “Vậy thì em trở lại lớp học học tiếp đi." Buổi trưa, giáo viên chủ nhiệm đã chuyển Ninh Vũ lên trên
ngồi ở thứ tư và ngồi cùng bàn với một nữ sinh. Ninh Vũ không quan tâm bạn cùng
của cậu bàn là nam hay nữ và chỉ cần họ không gây phiền phức cho cậu là được. Vào Tết Nguyên Tiêu, trường học được nghỉ một ngày nhưng bài
tập về nhà lại còn nhiều hơn ở lớp. Hoắc Đa Thần muốn hôm sau cậu chừa ra một
ngày vì vậy Ninh Vũ phải làm bài đến ba giờ sáng mới xong nên đã lập tức ngủ
lại ở phòng ngủ nhỏ cạnh bên phòng ngủ chính. Thế nhưng ngủ được một lúc thì
cậu lại bị tiếng gõ cửa đánh thức. Ninh Vũ vẫn chưa mở nổi mắt đã phải rời
giường đi mở cửa và lập tức nhìn thấy quản gia đang đứng ở bên ngoài. “Đã đến giờ dậy rồi, thiếu gia đang đợi cậu ở dưới
lầu." “Tôi biết rồi." Ninh Vũ xoa xoa tóc sau đó đóng cửa lại rồi đi vào phòng
tắm. Sau khi tắm rửa một chút thì cậu mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Hiện tại đã
là tám giờ sáng, Ninh Vũ mặc một chiếc áo len màu đen đi xuống lầu nhưng Hoắc
Đa Thần vẫn còn đang nghe điện thoại trong phòng khách. Ninh Vũ đi vào phòng ăn
kéo ghế ngồi xuống. Bữa sáng có cháo và bánh bao. Ninh Vũ đang cắn bánh bao thì
Hoắc Đa Thần lại đi tới sau đó đặt điện thoại lên bàn rồi nói: “Đổi một bộ quần
áo khác đi."(AbilenexT Y T) Ninh Vũ đi dép lê khiến cặp mắt cá chân trắng nõn của cậu lộ
ra. Cậu đang mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen cùng với quần jean sáng màu
nhưng nó lại không phù hợp với ngày hôm nay. Ninh vũ nuốt bánh bao xuống: “Vậy phải mặc cái gì." Hoắc Đa Thần không thích nhìn cậu hung hăng như vậy: “Nói
chuyện bình thường có được hay không." Ninh Vũ dần bình tĩnh lại rồi đứng dậy nói: “Anh muốn tôi
mặc cái gì để tôi biết và nhanh chóng đi thay." “Hôm nay đi chơi bóng nên em nghĩ mặc gì sẽ phù hợp." Ninh Vũ xoay người đi lên lầu. Hoắc Đa Thần bảo tài xế chuẩn bị xe sau đó anh mặc áo khoác
vào và đi ra xe trước. Hai phút sau đã thấy Ninh Vũ đi ra ngoài với đôi giày
thể thao có màu trắng như tuyết cùng một bộ đồ thể thao màu đen. Nhìn vào đã
thấy hình bóng của thanh xuân và hiện tại có thể đi đến trường học học ngay lập
tức. Tài xế mở cửa cho Ninh Vũ lên xe. Hoắc Đa Thần lạnh lùng
liếc nhìn Ninh Vũ từ trên xuống dưới. Cậu ngồi thẳng lưng lên và nói: “Như vậy
có được không." Hoắc Đa Thần tức giận xoa xoa mi tâm sau đó dựa vào ghế ngồi
rồi nói với tài xế: “Lái xe đi." Hoắc Đa Thần còn có thể chơi bóng sao? Liệu chàng thiếu gia
ốm yếu mới hồi phục sau cơn bệnh nặng này có mệt chết trên sân bóng không vậy? Đã đến sân golf sau hai giờ lái xe. Ninh Vũ: “..." Đầu mùa xuân ở thành phố B, thời tiết vừa mới ấm áp lại
nhanh chóng chuyển sang lạnh và thêm nữa nhiệt độ trên núi cũng khá lạnh. Cỏ
xanh vừa trồi lên khỏi mặt đất làm cho phong cảnh trở nên rất bình dị. Ninh Vũ
đi theo Hoắc Đa Thần vào sân golf và lại gặp lại người đàn ông với đôi mắt đào
hoa lần nữa. Lần này xung quanh anh ta không có nữ minh tinh nào và còn mặc một
chiếc áo khoác len màu đen giống như Hoắc Đa Thần. “Tổng giám đốc Hoắc cùng vợ thật sự rất tình cảm và như hình
với bóng không thể tách rời." Hoắc Đa Thần đưa tay vuốt lên tóc Ninh Vũ rồi khẽ cười nói:
“Bé con này thích bám lấy tôi nên tôi cũng hết cách rồi." Ninh Vũ: “..." Buồn nôn. Ninh Vũ vẫn còn đang nổi da gà thì Hoắc Đa Thần lại nắm tay
cậu giới thiệu: “Ninh Vũ, bà xã của tôi." “Xin chào." Người đàn ông với đôi mắt đào hoa đưa tay
ra với ánh mắt tràn ngập thâm ý: “Thẩm Minh." Ninh Vũ sởn cả tóc gáy. Cậu không thích người này cho lắm
nên sau khi chạm vào Thẩm Minh thì cậu đã ngay lập tức rút tay lại. Thẩm Minh
đeo một chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay và Hoắc Đa Thần cũng có đeo chiếc
đồng hồ cũng mẫu mã. “Vậy chúng tôi đi thay quần áo trước." Hoắc Đa Thần
nhanh chóng kéo Ninh Vũ đi theo. Lúc vào tới phòng thay quần áo lại nghe Ninh Vũ nói: “Tôi
không biết chơi golf." Thái độ của Hoắc Đa Thần trở nên lạnh lùng: “Tôi kêu em thay
thì em cứ thay đi." Chết tiệt! Thay quần áo xong, Ninh Vũ cùng Hoắc Đa Thần đi ra bên
ngoài. Hôm nay mặt trời như thiêu đốt, Ninh Vũ đội mũ lên sau đó đi theo Hoắc
Đa Thần lên xe đi đến trung tâm sân golf. “Đi theo bên cạnh tôi nếu em không biết chơi." Tối qua Ninh Vũ chỉ ngủ có năm tiếng vì vậy bây giờ cậu chỉ
muốn ngủ và cậu căn bản cũng không có một chút kiến thức nào về golf. Khi bọn
họ đến sân đã thấy một cô gái rất xinh đẹp đứng bên cạnh Thẩm Minh. Làn da của
cô trắng nõn và tỏa sáng dưới ánh mặt trời, hình như cô là một minh tinh. Ninh
Vũ nhìn kỹ cô lần nữa nhưng Hoắc Đa Thần lại đột nhiên đặt tay lên gáy Ninh Vũ. Lúc Ninh Vũ quay đầu lại đã lập tức thấy được ý tứ trong mắt
Hoắc Đa Thần nhưng nó có chừng mặc. Anh bỏ tay ra khỏi cổ cậu sau đó nhận lấy
gậy đánh golf từ tay người nhặt bóng: “Lần cuối cùng cậu chơi golf là khi
nào." Câu hỏi này tuyệt đối không dành cho Ninh Vũ nên cậu tự giác
lui lại đứng cùng cô gái xinh đẹp kia. “Vào năm trước." Hoắc Đa Thần đánh bóng trượt không vào lỗ. Thẩm Minh nói: “Hôm nay gió có chút lớn." Không phải có chút mà là rất lớn. Ninh Vũ kéo vành mũ xuống và tự hỏi niềm vui của việc chơi
golf nằm ở đâu. Hoắc Đa Thần đang tán gẫu cùng Thẩm Minh nhưng Ninh Vũ lại nghe
không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Hiện tại cậu chỉ muốn nằm xuống đất và ngủ một giấc. Mười một giờ ba mươi phút, Hoắc Đa Thần đột nhiên ho khan.
Ninh Vũ thấy vậy lập tức đưa nước cho anh rồi miễn cưỡng di chuyển đến chắn
hướng gió và cau mày nói: “Có gió lớn." “Phải trở về rồi sao." Thẩm Minh nhìn chằm chằm bả vai
Ninh Vũ và hỏi. Hoắc Đa Thần một tay cầm nước uống và tay còn lại đang khoác
lên vai Ninh Vũ. Ninh Vũ ngẩng đầu lại và lập tức bắt gặp ánh mắt của Thẩm Minh
nhưng anh ta lại nhanh chóng quay sang chỗ khác: “Gió to quá, thật nhàm chán. Chúng
ta đi đâu đó chơi đi? Buổi chiều gọi điện thoại cho lão Giản rủ anh ta đánh
bài." Hoắc Đa Thần uống một hớp nước sau đó trả lại bình cho Ninh
Vũ rồi gật đầu. Cuối cùng cũng thoát ra được cái sân gôn rách nát đó. Ninh
Vũ thay quần áo thể thao ra rồi kéo mũ lên áo khoác lên che đầu nhưng mũ lạirơi
xuống. Cậu quay người lại lại thấy Hoắc Đa Thần chỉ mặc một chiếc áo len và
trong tay đang cầm theo áo khoác: “Em đi lên xe lấy thêm một chiếc áo khoác mới
cho tôi." Ninh Vũ nhìn áo khoác trong tay anh. Áo khoác của anh bị làm
sao à? “Được." Ninh Vũ bước nhanh ra ngoài. Hoắc Đa Thần ném áo khoác vào
thùng rác sau đó lại lấy đồng hồ từ trong túi quần ra ném vào. Hoắc Đa Thần đi
tới bên cửa sổ và đưa ánh mắt thâm thúy nhìn về nơi xa. Đợi năm phút sau đã
thấy Ninh Vũ chạy vào đưa áo khoác cho anh. Sau khi lên xe, tài xế hỏi: “Thiếu
gia đi cùng với Thẩm thiếu gia sao." Hoắc Đa Thần gật đầu. Ninh Vũ đang thắt dây an toàn nhưng Hoắc Đa Thần lại đột
nhiên xoay người lại sau đó nắm lấy cằm cậu rồi cúi người hôn lên môi Ninh Vũ.
Ninh Vũ không kịp cảnh giác vì vậy ngơ ra một lúc lâu. Đôi môi của Hoắc Đa Thần vừa lạnh vừa mềm dán sát vào môi
Ninh Vũ. Ninh Vũ trợn to hai mắt và bởi vì tiếp xúc gần như vậy nên cái gì cậu
cũng không thể thấy mà chỉ cảm nhận được hơi thở của Hoắc Đa Thần. Tay Hoắc Đa
Thần đang dùng sức nên những ngón tay của anh đang giữ lấy cằm Nĩnh Vũ khiến
cậu cảm thấy đau đớn. Yết hầu Ninh Vũ lăn lộn nhưng môi của Hoắc Đa Thần vẫn cứ
dán lên mội cậu và một lúc sau anh mới buông Ninh Vũ ra. Ngón tay cái của Hoắc
Đa Thần cọ lên môi Ninh Vũ sau đó anh lại ngồi trở về ghế rồi lau tay bằng
giấy. Chuyện này là thế nào đây? Đây có phải là một nụ hôn không?
Chắc không hẳn đâu. Hôn là chỉ cọ môi như vậy thôi sao? Hiện tại Ninh Vũ vẫn
đang rối tung rối mù và ngón út của cậu cũng không tự chủ mà run lên. Lại là
chuyện gì đây? Chết tiệt! Hoắc Đa Thần đã không đưa ra ra lời nhắc nhở nào trước đó. Hoắc Đa Thần lau tay xong lại cầm lấy cốc nước uống mà uống
thuốc và cũng không nói một lời nào với Ninh Vũ." Toàn bộ chuyến đi đều im
lặng và xe chạy khoảng một giờ mới tới khu nghỉ dưỡng trên núi. Ngay cả những
danh lam thắng cảnh đẹp nhất vào mùa xuân cũng đều bị lu mờ nếu nếu so với nơi
này. Xe dừng lại, Hoắc Đa Thần xuống xe trước và Ninh Vũ cũng vội
vàng xuống xe rồi đi theo sau anh. Xe
của Thẩm Minh là một chiếc xe thể thao màu đen và anh ta tự mình lái đến đây
nhưng lại không thấy cô gái xinh đẹp lúc nãy đi theo cùng. “Tổng giám đốc Hoắc, mời đi lối này." Hoắc Đa Thần nắm lấy tay Ninh Vũ đi vào trong. Quang cảnh
trong nhà hàng rất tốt với các phòng độc lập được bao quanh bởi những cửa kính
sát đất. Hoắc Đa Thần kéo ghế ra cho Ninh Vũ ngồi trước sau đó mới ngồi xuống
bên cạnh cậu nên nhìn anh rất có phong độ. Trong lúc gọi món, Hoắc Đa Thân cũng rất ân cần hỏi ý kiến
của Ninh Vũ khiến cả người cậu đều không được tự nhiên. Thẩm Minh híp mắt nói:
“Uống rượu không." “Không thể uống được." Hoắc Đa Thần thấp giọng nói. “Vậy Hoắc phu nhân thì sao." Hoắc Đa Thần quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Vũ với ánh mắt
thẩm thúy sau đó đuôi mắt anh khẽ cong lên và đôi mắt đen láy của anh tràn ngập
sự ôn nhu: “Em ấy còn nhỏ nên không thể học những cái xấu." Ninh Vũ: ‘..." Hoắc Đa Thần gọi món sau đó trả lại thực đơn và bưng cốc
nước ấm lên uống một ngụm rồi nói: “Cậu trở về từ lúc nào vậy." “Tôi trở về Trung Quốc từ tháng mười năm ngoái." Thẩm
Minh nhìn chằm chằm Hoắc Đa Thần sau đó rót một ly rượu vang đỏ và híp mắt nói:
“Thật sự không dễ để gặp được anh dù chỉ một lần." Anh ta đứng dậy sau đó cúi người cụng ly với Hoắc Đa Thần:
“Tôi kính anh." Hoắc Đa Thần ngẩng đầu: “Kính cái gì." “Kính…Đã lâu không gặp." Món đầu tiên được bưng lên sau đo Ninh Vũ nhanh chóng quay
đầu hỏi người phục vụ: “Có cơm không? Tôi muốn ăn một chút cơm." Thẩm Minh nhìn Ninh Vũ và ánh mắt anh ta đã dần trở nên âm
trầm. Lúc này Ninh Vũ nói chuyện khiến Thẩm Minh lập tức hoài nghi rằng cậu
đang cố tìm cảm giác tồn tại. Hoắc Đa Thần không nhận lấy ly rượu từ Thẩm Minh mà quay đầu
nói với phục vụ: “Mang cơm lên trước đi." Ninh Vũ thật sự rất đói bụng vì hiện tại đã hơn một giờ.
Buổi sáng cậu chỉ mới ăn có nửa cái bánh bao đã bị Hoắc Đa Thần kéo ra ngoài.
Nãy giờ cậu không hề nghe những gì Thẩm Minh và Hoắc Đa Thần đang nói bởi vì
cậu đã rất đói và còn có chút cáu kỉnh. Phục vụ mang cơm tới và món thứ hai cũng được dọn lên nên
Hoắc Đa Thần nhanh chóng gắp một ít thức ăn cho Ninh Vũ. “Anh không tổ chức hôn lễ sao?” Thẩm Minh thử hỏi để thăm dò
xem hôn lễ là thật hay giả và làm sao mà Hoắc Đa Thần có thể kết hôn một cách
đột ngột như vậy? Thẩm Minh đã thật sự rất bất ngờ. “Đăng ký kết hôn trước và đợi Ninh Vũ thi đại học xong thì
mới tổ chức hôn lễ.” Hoắc Đa Thần dựa vào ghế rồi nhìn Ninh Vũ với đôi mắt đen
láy tràn ngập sự ôn nhu cùng cưng chiều, anh trầm giọng nói: “Tôi có thể chờ em
ấy vì vậy không cần gấp.”