Gả Cho Nhà Giàu
Chương 16
Trong nháy mắt Hoắc Đa Thần đã xoay người ôm lấy eo Ninh Vũ
rồi hôn cậu thật sâu. Hàm răng của Ninh Vũ khá sắc bén khiến Hoắc Đa Thần bị
chảy máu thế nhưng anh vẫn níu lấy gáy Ninh Vũ và hôn cậu một cách kịch liệt
hơn. Cậu lại dám cắn anh. Hoắc Đa Thần và Thẩm Minh đã cho nhau thời gian mười năm
nhưng họ lại chấm dứt bởi vì hôn ước của Lâm Dao và Thẩm Minh. Hoắc Đa Thần hôn
xong nhưng đột nhiên lại thấy hơi nhàm chán nên nhanh chóng buông Ninh Vũ ra
rồi ngả người ra sau. Hai người ở trên khán đài đang trao nhẫn cưới. Hoắc Đa Thần
thấp giọng nói: “Em thật không có phép tắt." Yết hầu Ninh Vũ lăn lên lộn xuống: “Anh hài lòng chưa." Hoắc Đa Thần bóp lấy cổ tay Ninh Vũ khiến cậu có chút đau
đớn rồi nói: “Nếu không phải vì em không muốn tổ chức hôn lễ thì tôi sẽ lập tức
hài lòng." Phần thưởng mà Ninh Vũ yêu cầu lại là không tổ chức hôn lễ
khiến cho Hoắc Đa Thần rất không hài lòng. Sau bữa tối, Hoắc Đa Thần sai tài xế đưa Ninh Vũ về nhà
nhưng anh không đi cùng Ninh Vũ . Hoắc Đa Thần cảm thấy khá khó chịu nên tạm
thời không muốn gặp Ninh Vũ. Đến tận mười giờ ba mươi phút tối thì Hoắc Đa Thần mới trở
về nhà. Ninh Vũ vừa mới đi lên giường ngủ đã nghe thấy tiếng mở cửa nên lập tức
cảnh giác. Hoắc Đa Thần liếc nhìn cậu một cái rồi mới đi vào phòng tắm. Hoắc Đa
Thần mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen đi ra trong khi tóc vẫn còn nhỏ giọt
rồi ra lệnh cho Ninh Vũ: “Em sấy tóc cho tôi." Ninh Vũ tỉnh dậy từ trong cơn buồn ngủ sau đó khéo léo cầm
máy sấy tóc và khăn tắm lên và cậu đã trở thành một nhân viên gội đầu thực thụ.
Ninh Vũ cẩn thận sấy khô tóc cho Hoắc Đa Thần sau đó ngửi được mùi rượu nhàn
nhạt từ trên người anh. Cậu cau mày và đặt đặt máy sấy tóc xuống. “Tôi đi ngủ được không." Hoắc Đa Thần đột nhiên đứng dậy khiến cho Ninh Vũ giật mình
lùi về phía sau mấy bước nhưng anh lại đi vòng qua Ninh Vũ rồi nhấc chân leo
lên giường. Ninh Vũ thở phào nhẹ nhõm sau đó cẩn thận trèo lên từ phía bên kia
rồi với tay tắt đèn. Hoắc Đa Thần xoay người đặt tay lên eo Ninh Vũ khiến cậu
căng thẳng và da đầu dần trở nên tê dại cùng tóc gáy đều dựng đứng. May mắn
thay Hoắc Đa Thần chỉ đặt tay lên eo chứ không làm thêm hành động nào
khác.(AbilenexT Y T) Hôm sau Ninh Vũ thức dậy trong lòng Hoắc Đa Thần bởi tiếng
reo của đồng hồ báo thức. Cậu vừa mở mắt ra đã lập tức cảm thấy bản thân đang
bị thứ gì đó trói buộc nên đã giãy giụa một chút rồi vươn tay bật đèn. Hoắc Đa
Thần cau mày sau đó đưa tay lên trán với đôi mắt thâm thúy dần bị bóng tối bao
phủ và giọng nói nặng nề có chút ngái ngủ nhưng vẫn ẩn chứa một sự tức giận nhàn
nhạt: “Đi ra ngoài." Hoắc thiếu gia rất tự phụ nên khi cãi nhau là lại muốn giết
người. Ninh Vũ đi vào lớp ngay lúc tiếng chuông vang lên và cảm
nhận được có vài ánh mắt khác thường đang nhìn cậu. Ninh Vũ ngồi xuống lấy bài
tập từ trong cặp ra đưa cho lớp trưởng. Bạn cùng bàn gõ bàn một cái khiến cậu
hiếu kỳ nhìn sang và lại thấy cô ấy đang trưng ra một vẻ mặt kỳ quái rồi nói:
“Ninh Vũ, cậu lên hot search rồi." Ninh Vũ nhíu mày lấy điện thoại ra: “Chuyện gì." Giáo viên tiếng Anh đi vào lớp nên cậu lập tức cất điện
thoại vào túi. Sáng nay Ninh Vũ không có cơ hội cầm điện thoại di động và mãi
đến giờ cơm trưa thì cậu mới có thể mở nó lên. Ninh Vũ cầm khay cơm đi đến một
góc rồi ngồi xuống nhưng cậu vừa ngồi xuống thì mấy nam sinh bên cạnh đã ngay
lập tức tránh sang một bên còn các nữ sinh khác ngồi ở đối diện cũng thỉnh
thoảng nhìn về phía này. Vừa ăn Ninh Vũ vừa lấy điện thoại di động mở Weibo ra và
trên mục xu hướng tìm kiếm cũng không có gì nên cậu mở bảng xếp hạng hôm nay
rồi kéo xuống và đột nhiên dừng lại. Hoắc Đa thần đi cùng với người yêu và video được quay từ góc
chính diện cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. Ngón út của Ninh Vũ không tự chủ được mà run lên và cậu vừa
đưa tay bấm vào đã nhìn thấy bên trong là một đoạn video. Máy quay quay rất gần
nên khuôn mặt của Hoắc Đa Thần và Ninh Vũ đều được ghi lại rõ ràng. Tiêu đề tin tức: Lâm Dao kết hôn, chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị
là Hoắc Đa Thần cũng đến tham dự rồi hôn người yêu một cách tự nhiên trong hôn
lễ và người trong cuộc còn tiết lộ rằng hai người họ đã đăng ký kết hôn. Các cô
vợ trên mạng của Hoắc Đa Thần nghĩ sao về vấn đề này? Ninh Vũ mím môi với khuôn mặt nóng như lửa đốt như đang trần
truồng mà chạy dưới ánh mặt trời. Ninh Vũ đặt điện thoại xuống rồi vùi đầu vào bữa ăn của
mình. Cậu im lặng không nói gì và sau khi ăn xong đã lập tức đứng
dậy đặt lại bộ dụng cụ ăn vào đúng vị trí rồi bước đi ra khỏi căn tin. Bên
ngoài nắng như thiêu đốt còn Ninh Vũ lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thật lâu
nhưng chỉ thấy nó vô cùng tối tăm. Đen kịt không nhìn thấy lối ra. Ninh Vũ trở lại lớp học và ngồi vào chỗ của mình sau đó đưa
tay lên xoa xoa mi tâm. Trong lòng Ninh Vũ cầu nguyện rằng những người trong
thị trấn nhỏ của cậu sẽ không dùng Weibo và sẽ không nhìn thấy những tin tức
này vì cậu sợ rằng cô Hoàng sẽ nhìn thấy chúng. “Buồn nôn." “Hoắc phu nhân nghe oai phong lắm đúng không? Không phải
chính là bị đàn ông nhét vào sao…”. Giản Triết vẫn ngồi ở hàng cuối cùng. Ninh Vũ khi nghe anh
ta nói vậy đã lập tức đứng dậy với đầu óc trống rỗng và khi định thần lại thì
đã nghe thấy ai đó đang hét lớn gọi giáo viên còn Giản Triết thì vẫn đang bị
cậu ép vào tường với vẻ mặt sợ hãi. Ninh Vũ mím môi sau đó nhìn một vòng xung quanh rồi khàn
giọng nói: “Đừng có chọc đến tôi." Cậu buông tay rồi xoay người đi về chỗ. Giờ khắc này cậu lại
nghĩ rằng có thể hôn lễ cũng sẽ như vậy nên cậu rất sợ sẽ đối mặt với nó. Việc đánh nhau xảy ra rất dữ dội nhưng giáo viên cũng không
tìm đến Ninh Vũ sau đó Giản Triết đã không đến lớp vào buổi chiều. Buổi tối
Ninh Vũ lại nghe giáo viên thông báo với cậu rằng Giản Triết đã được chuyển đến
lớp chín. Điểm số của Ninh Vũ rất xuất sắt và cậu còn là vợ của Hoắc Đa Thần
vây nên cho dù cậu có làm ra chuyện gì đi nữa thì cũng sẽ không có ai dám động
vào cậu. Hiên tại Ninh Vũ đang tự tự bao bọc mình trong một thế giới
riêng và nó khép kín hết mức có thể để tránh tiếp xúc với người khác. Sau khi
tiết tự học vào buổi tối kết thúc cậu lại thật sự không muốn ra khỏi trường bởi
vì chỉ cần cậu bước ra bên ngoài thì tài
xế Hoắc gia sẽ kêu cậu ngồi lên xe và đưa cậu trở về Hoắc gia lần nữa. Ninh Vũ
là người cuối cùng đi ra khỏi lớp và khi cậu ra ngoài thì tài xế đã đứng đợi
sẵn. Chiếc xe đến đón cậu hôm này không phải là chiếc Mercedes
như thường ngày mà là một chiếc Rolls Royce. Lúc Ninh Vũ lên xe đã không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy
Hoắc Đa Thần. Trong tay Hoắc Đa Thần đang cầm một bản tài liệu và cổ tay của
chiếc áo sơ mi đen đã được sắn lên đến khủy tay làm lộ ra chiếc đồng hồ màu đen
tinh xảo trên cổ tay, cổ áo sơ mi buông lỏng ra nên trông anh có phần uể oải
cùng xa cách. Ninh Vũ lên xe sau đó đặt cặp sách sang một bên và đóng cửa
lại. Cậu nghe thấy mùi hương của hoa lan thoang thoảng trong xe sau đó xe chạy
thẳng ra khỏi trường một cách thuận lợi. Sau khi Hoắc Đa Thần đọc xong tài liệu mới đặt bút ký xuống
bên dưới với nét chữ rất sang trọng và vào khoảnh khắc đầu bút ngừng lại thì
chiếc nhẫn cưới trên tay trái của Hoắc Đa Thần lại tỏa sáng một cách đặt biệt
chói mắt dưới ánh đèn. Ninh Vũ quay đầu nhìn ra cửa sổ. “Lại đánh nhau với Giản Triết đúng không." Giọng anh
trầm ấm không giống như dáng vẻ của giáo viên đang hỏi tội. Ninh Vũ gật đầu. “Bởi vì chuyện gì vậy." Ninh Vũ mím môi thành một đường thẳng và không nói lời nào.
Đôi mắt của cậu rất đẹp với con người đầy dịu dàng và yên tĩnh. Hoắc Đa Thần để tài liệu sang một bên chậm rãi gõ gõ những
ngón tay mảnh khảnh lên tay ghế rồi nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ: “Trả lời." “Tôi thấy cậu ta không thuận mắt cho lắm." Ninh Vũ đặt
hai tay lên đầu gối nhưng chiếc nhẫn trên ngón áp út khiến cậu cảm thấy không
thoải mái nên nhanh chóng giấu tay dưới cặp. Ánh mắt Hoắc Đa Thần trầm xuống nhìn Ninh Vũ một lúc lâu rồi
nói: “Em có thể đừng tìm ra một cái lý do để trả lời cho có lệ như vậy được
không." “Anh có thể gọi Giản Triết đến để đánh lại tôi." Ninh
Vũ nói tiếp: “Tôi sẽ không đánh trả đâu." Hàng chân mày thanh tú của Hoắc Đa Thần nhíu lại. Lúc anh
tức giận còn chưa bao giờ động tay đến Ninh Vũ vì vậy Giản Triết dám động vào
cậu thử xem. “Suy nghĩ ngu ngốc." Ninh Vũ không nói lời nào và không khí trong xe cũng trở nên
bức bối khiến cho cậu cảm thấy rất phiền muộn cùng áp lực. Một tiếng sau xe lại chạy đến sân bay nhưng không về nhà.
Hoắc Đa Thần xuống xe sau đó đưa tài liệu sang cho cho tài xế rồi cầm lấy hộ
chiếu. Anh lạnh lùng nhìn Ninh Vũ: “Đi thôi." Ninh Vũ không hiểu Hoắc Đa Thần đi đến sân bay để làm gì?
Cậu mặc đồng phục học sinh và đang cầm cặp sách trên tay rồi nhìn chằm chằm
Hoắc Đa Thần một lúc lâu mới hỏi: “Chúng ta không trở về nhà à." Hoắc Đa Thần híp mắt lại rồi đút một tay vào túi và nhìn
Ninh Vũ với ánh mắt trịch thượng: “Em xuống xe." Trong tay Hoắc Đa Thần đang có hai tấm hộ chiếu nên có nghĩa
rằng một trong số đó là của Ninh Vũ. Hiện tại Ninh Vũ chỉ muốn nằm chết ở trong
xe. Ngày mai cậu còn có tiết nhưng Hoắc Đa Thần lại muốn đi đâu đây? Phải chăng Hoắc Đa Thần đã bị điên rồi. “Ninh Vũ." Giọng nói của Hoắc Đa Thần trở nên nghiêm
khắc: “Tôi cho em ba giây suy nghĩ." Ninh Vũ bước xuống xe và hai chân nhanh chóng chạm đất nhưng
trên tay vẫn còn nắm chặt lấy cặp sách. “Để cặp sách lên xe đi và không cần mang theo." Yết hầu Ninh Vũ lăn lộn sau đó cậu mang cặp sách đặt vào
trong xe và đóng cửa xe lại. Bây giờ Hoắc Đa Thần đang cố ý đi nhanh hơn cậu
sao? Nếu có mười Ninh Vũ thì nói không chừng cũng theo kịp anh. Hoắc Đa Thần nhanh chân bước đi và Ninh Vũ chỉ biết hít sâu
một hơi rồi cố gắng đuổi theo bước chân anh. Đây là lần đầu tiên cậu đi máy bay
nên cái gì cũng không biết nên chỉ có thể nhanh chóng đi theo sau Hoắc Đa Thần
lên máy bay. Nhân viên phục vụ cung kính nói: “Tổng giám đốc Hoắc." Ninh Vũ nhìn xung quanh thì đoán được có lẽ đây là máy bay
tư nhân vì chỉ có mình cậu và Hoắc Đa Thần. Ninh Vũ mím môi, Hoắc Đa Thần bảo
nhân viên phục vụ mang sữa tới sau đó anh mang nó đến đặt trước mặt Ninh Vũ. “Chúng ta đang đi đâu vậy." Ninh Vũ cầm cốc sữa nhìn
sang Hoắc Đa Thần đang lười biếng dựa vào thành ghế khiến cậu rất muốn đập mặt
anh xuống đất ngay lập tức. “Thụy Sĩ." Đầu óc Ninh Vũ trở nên choánng váng. Thụy Sĩ là nơi nào? Đi
Thụy Sĩ làm gì? Tại sao lại đột ngột đi như vậy? “Ngày mai tôi còn phải đi học." “Xin nghỉ đi." Hoắc Đa Thần bình thản nói. Ninh Vũ: “..." “Em muốn ăn cái gì đó không." Hiên tại Ninh Vũ muốn ăn Hoắc Đa Thần. Đây là lần đầu tiên Ninh Vũ đi trên một chuyến bay nên cậu
đã nhanh chóng bị say máy bay. Cậu ngủ được khoảng năm tiếng trên chuyến bay và
sau đó lại đi vào nhà vệ sinh để nôn mửa. Hoắc Đa Thần đang làm việc trên máy tính rồi nhanh chóng
quay người bảo nhân viên mang nước đến
cho Ninh Vũ. Ninh Vũ nôn thốc nôn tháo một lúc sau đó về lại chỗ ngồi với bước
đi loạng choạng. Hoắc Đa Thần đóng máy tính lại rồi đưa thuốc cho cậu: “Uống
một chút thuốc đi.” Ninh Vũ nghi ngờ rằng Hoắc Đa Thần đột nhiên bày ra chuyện
này là để trả thù cho những lời mà cậu đang nói trong đám cưới của Thẩm Minh
nhưng cậu cũng chỉ có thể hoài nghi anh lén lút trả thù do không có bất kì bằng
chứng nào. Ninh Vũ đưa tay nhận lấy viên nhưng Hoắc Đa Thần lại tránh
tay ra cậu rồi đưa thuốc vào miệng Ninh Vũ. Ninh Vũ: “..." Thuốc đang tan ở trong miệng nên Ninh Vũ vội vàng mở chai
nước và uống một ngụm lớn .Hoắc Đa Thần lại lần nữa chạm vào đôi môi vừa mềm vừa
ấm áp của cậu. “Tay của anh sẽ bị đắng đấy." Ninh Vũ không khỏi nhắc
nhở Hoắc Đa Thần rằng trên tay dính thuốc sẽ có vị như vậy. “Thật sao." Hoắc Đa Thần thản nhiên hỏi rồi rút khăn ra
giấy lau tay. Ninh Vũ thắt dây an toàn trong khi đầu đang đau dữ dội sau
đó cậu nhanh chóng ngủ thiếp đi. Khi cậu tỉnh lại lần nữa thì máy bay đã hạ
cánh và Hoắc Đa Thần đang đợi cậu cùng xuống máy bay vậy nên Ninh Vũ đứng dậy
xoa xoa trán rồi đi theo phía sau Hoắc Đa Thần. Thủ đô Bern đang vào buổi sáng
nên thời tiết có chút lạnh khiến Ninh Vũ lập tức kéo khóa áo khóa lên. Hoắc Đa Thần nhìn thấy đồng phục học sinh của Ninh Vũ thì
cau mày: “Em cởi áo khoác ra." Hiện tại Ninh Vũ thật sự rất muốn đánh Hoắc Đa Thần nhưng
cậu chỉ có thể nghiến răng mà cởi áo khoác rồi ôm nó vào lòng và đi theo Hoắc
Đa Thần ra khỏi sân bay. Một chiếc ô tô màu đen chạy tới đậu trước mặt hai
người Hoắc Đa Thần đã nhanh chóng mở cửa xe ra và hiệu cho Ninh Vũ bước vào sau
đó anh lại đi vòng sang bên kia để lên xe. Ninh Vũ mặc trên người một chiếc áo
ngắn tay với quần jean xanh nên nhìn vào có vẻ hơi gầy. “Anh định làm gì ở nơi này vậy." Hoắc Đa Thần dùng tiếng Đức kêu tài xế lái xe sau đó quay
sang nói với Ninh Vũ: “Đi mua chút đồ." Ninh Vũ: “? ? ." Nima(*) bị bệnh rồi! (*)Nima(尼玛):
từ lóng dùng để chửi bậy. Hơn ba mươi giờ bay đi bay lại chỉ để đi mua một chút đồ?
Không biết sau này ai sẽ xui xẻo lấy phải Hoắc Đa Thần đây. Ăn trưa xong thì Hoắc Đa Thần lại kéo theo Ninh Vũ cùng nhau
xuất phát. Khắp nơi nước ngoài đều là trà ngập loại ngôn ngữ không thể hiểu
được hệt như cảm giác của Ninh Vũ khi vừa mới đến thành phố B. Thế giới rất
rộng lớn và bao lá nhưng cậu lại quá nhỏ bé. Ninh Vũ có chút mờ mịt vì cứ lên
xe rồi lại xuống xe và vào lúc ba giờ chiều thì Ninh Vũ mới biết được rằng món
đồ mà Hoắc Đa Thần muốn mua là một viên kim cương xanh mười ba cara có giá hai
mươi sáu triệu đô la. Ninh Vũ ở bên cạnh không khỏi sững sờ trợn tròn mắt vì cậu
thật không thể nào hiểu được thế giới của những những người giàu có. Mua một
viên đá với giá hai mươi sáu triệu đô la thì có vẻ bệnh đã nặng đến mức nào
rồi? Họ đã nhận kim cương xong nên nhanh chóng lên xe dưới sự hộ
tống của vệ sĩ. Ninh Vũ còn chưa kịp hoàn hồn thì Hoắc Đa Thần đã đặt chiếc
hộp đựng kim cương lên đùi cậu và nói: “Cho em đó.”