Gả Cho Nhà Giàu
Chương 28
“Tối hôm qua tôi ngủ không được ngon
cho lắm, tôi muốn ở nhà ngủ bù lại.”
“Em cũng có thể ngủ ở phòng làm việc
của tôi.”
“Tôi không muốn đi.”. Tại sao Ninh Vũ
lại phải đi làm cùng với Hoắc Đa Thần? Nếu anh thật sự cho rằng mình là hoàng
đế, ngay cả hoàng đế còn không mang theo phi tử cùng thượng triều nữa đấy, đúng
không?
“Em tự mình đi ra xe hay để tôi phải
cõng em ra xe?”
Hai người giằng co một lúc lâu, Ninh Vũ
cau mày nói: “Anh đi làm nhưng lại phải dắt theo tôi để làm cái gì?”
“Tối nay có một bữa tiệc, tôi cần em đi
cùng tôi tới đó.”
“Vậy thì tối anh quay về đón tôi sau hoặc
tôi tự đến cũng được.”
“Sao em hay nói quá nhiều lời vô nghĩa
như vậy?”. Hoắc Đa Thần lạnh lùng nói: “Nếu em muốn mang cái gì theo thì đi lập
tức đi lấy đ, nếu không có gì muốn lấy thì lập tức đi ra xe cho tôi.”
Nếu ở Hoắc gia có mười mấy Ninh Vũ thì
cũng không đấu lại nổi với một Hoắc Đa Thần vì anh cực kỳ cố chấp. Ninh Vũ mang
theo máy tính và vở ghi chép của cậu lên xe, Hoắc Đa Thần đã bắt đầu nói chuyện
điện thoại từ khi cậu ngồi vào xe nên cũng không trò chuyện với Ninh Vũ nhiều
lắm. Đến công ty, Hoắc Đa Thần vừa vào văn phòng đã có người tới tìm, Ninh Vũ
vội vàng mở máy tính lên sau đó đeo tai nghe vào và giả vờ như mình là người
không hề tồn tại.
Buổi sáng, các giám đốc điều hành cấp
cao của tập đoàn Hoắc Thị đều lần lượt đến văn phòng của Hoắc Đa Thần, bọn họ
muốn tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của Hoắc phu nhân. Dù trước đây Hoắc Đa
Thần rất coi thường những người không biết phân biệt việc công, việc riêng
nhưng hiện tại lại anh lại trở thành người như vậy. Bất cứ lúc nào và bất kỳ ở
nơi đâu, Hoắc Đa Thần đều mang theo Ninh Vũ bên mình và cả ngày hai người đều
dính như sam với nhau.
Thế mà Hoắc Đa Thần lại có tiêu chuẩn
kép(*), điều đó thật sự khiến mọi người không thể nói nên lời.
(*) tiêu chuẩn kép(双标的): Tiêu chuẩn kép là cùng một sự việc,
hành động, nhưng lại có nhận định đánh giá theo nhiều hướng khác nhau, tùy theo
cái nào có lợi và phù hợp với mục đích của mình, đa số dùng để bao biện hoặc
hợp lý hóa cho hành vi của mình, áp đặt lên phía còn lại.
“Những người khác đều đã tới đủ rồi.”
Trợ lý đem tài liệu cuộc họp đưa sang cho Hoắc Đa Thần, nói: “Tổng giám đốc,
anh nên đến phòng họp rồi ạ.”
Hoắc Đa Thần lật xem tài liệu cuộc họp
và đứng dậy nói với Ninh Vũ: “Tôi phải đi họp rồi, lát nữa nếu em có cần gì thì
cứ việc gọi cho tôi.”
Ninh Vũ không ngẩng đầu lên và cũng
không đáp lại Hoắc Đa Thần một tiếng.
Trợ lý nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Đa
Thần bỗng nhiên tối sầm lại nên trong lòng anh ta cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, anh
ta cho rằng Hoắc Đa Thần đã sắp mất bình tĩnh. Một lúc sau, Hoắc Đa Thần chỉ
sải bước đi ra bên ngoài mà không nói một lời..
Người trợ lý nhanh chóng đi theo sau đó
xoay người đóng cửa văn phòng lại.
Hoắc Đa Thần chiều chuộng Ninh Vũ nhưng
không có nghĩa là Hoắc Đa Thần cũng sẽ chiều chuộng mấy người bọn họ.
Ninh Vũ chỉ dùng một tay gõ chữ nên rất
khó khăn, bàn làm việc của Hoắc Đa Thần hơi thấp khiến cho tư thế ngồi của Ninh
Vũ không được thoải mái cho lắm. Sau khi gõ xong ba nghìn ký tự, cậu lại dừng
lại rồi ngẩng đầu lên và chuyển động cổ tay, văn phòng lúc này không có lấy một
bóng người.
Ninh Vũ tháo tai nghe ra rồi đứng dậy
đi lấy cốc nước uống, Hoắc Đa Thần vẫn chưa quay lại. Ngày hôm qua Ninh Vũ chỉ
ngủ có bốn tiếng, hiện tại cậu cảm thấy rất buồn ngủ. Khi Ninh Vũ vừa dựa vào sô
pha, cổ đột nhiên đau nhói và Ninh Vũ cũng không để lắm mà đưa chân gác lên ghế
sofa rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sau khi Hoắc lão gia rời đi, tập đoàn
Hoắc Thị đã lập tức được giao lại cho Hoắc Đa Thần. Hoắc Đa Thần đang muốn nhắm
tới Liễu gia, trước đây Hoắc lão gia muốn lại giữ thể diện cho Liễu gia nhưng
không ngờ ông đã nuôi phải một bầy hổ, Liễu gia luôn nuôi tham vọng thay thế vị
trí của Hoắc gia hiện tại. Nhưng Hoắc Đa Thần chưa kịp ra tay đã lại bỗng nhiên
đổ bệnh, tuy Hoắc Đa Thần bị bệnh tim bẩm sinh nhưng anh đã được thay tim từ
năm 16 tuổi. Hoắc Đa Thần luôn được chăm sóc sức khỏe rất tốt vì vậy căn bệnh
sẽ rất ít tái lại, đây đã là năm thứ mười ba kể từ khi anh thay tim và không hề
có chuyện gì xảy ra. Căn bệnh hiện tại không biết từ đâu chui ra, đến các bác
sĩ cũng không thể nào tìm ra ngọn nguồn của căn bệnh. Sau đó, Hoắc Đa Thần được
đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt khoảng một tháng, Hoắc Đa Thần vốn nghi ngờ
rằng nhà họ Liễu là người gây ra chuyện này vì vậy đã cố tình giao một số quyền
hành nhất định lại cho họ.
Hoắc Đa Thần sẽ có thể sống sót nếu anh
cho Liễu gia chiếm lấy một số lợi ích, vì muốn có thêm nhiều lợi ích hơn nữa
nên Liễu Nhân buộc phải chăm sóc Hoắc Đa Thần một cách cẩn thận để anh có thể
sống sót.
Trong năm nay, nhà họ Liễu không chỉ đã
gây ảnh hưởng đến mỗi một dự án TL mà là toàn bộ tập đoàn Hoắc Thị, Lưu Âm
không xem trọng đến một tỷ cũng dễ hiểu vì một tỷ này chỉ là phần nổi của tảng
băng chìm.(Ứng dụng TƳT)
“Tất cả các dự án liên quan đến vụ việc
lần này đã bị đình chỉ, chúng ta phải thành thật khai báo và hợp tác với việc
điều tra.”. Hoắc Đa Thần nén giận nhìn tài liệu trong tay, lần này tổn thất đã
trở nên quá lớn. Tài sản của Hoắc Thị đã bị nén lại, cổ phiếu cũng sẽ giảm mạnh
và khó có thể tăng lại như trước: “Kể từ nay, Liễu gia có xảy ra chuyện gì thì
cứ để bọn họ tự mình xử lý đi.”
Mọi người đều im lặng, Hoắc Đa Thần
đứng dậy đi ra khỏi phòng họp. Phó tổng giám đốc lặng lẽ đi anh theo và nhanh
chóng đuổi kịp Hoắc Đa Thần: “Tổng giám đốc Hoắc, nếu anh làm như vậy thì…thì
phải giải thích thế nào với các cổ đông cỏ bên phía Liễu gia đây? Tập đoàn Hoắc
Thị sẽ vẫn là Tập đoàn Hoắc Thị lớn mạnh như trước đây, đúng không?”
“Vào đại hội cổ đông lần thứ hai, tôi
sẽ giải quyết hết tất cả chuyện này.” Hoắc Đa Thần đút một tay vào túi sau đó
lạnh lùng hất cằm lên, vẻ mặt anh cực kỳ bình tĩnh.
“Nếu chúng ta thua, Hoắc Thị sẽ vạn
kiếp bất phục(*).”. Vị phó tổng giám đốc này là người của Hoắc lão gia, ông ta
có mối quan hệ khá tốt với Hoắc Đa Thần. Tuyệt đối không thể xem thường thế lực
của Liễu gia, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Hoắc lão gia từ
luôn không dám động đến họ khi ông còn sống thế nhưng hiện tại, Hoắc Đa Thần
lại có thể làm điều đó. Duy trì sự bình
ổn ở bề mặt bên ngoài tập đoàn thật sự rất khó khăn. Để một công ty đã niêm yết
đi đến tình trạng nguy hiểm như thế này, Hoắc Đa Thần chẳng khác nào đang nắm
lấy phần lưỡi của một con dao bén nhọn.
(*) vạn kiếp bất phục:: Muôn đời muôn kiếp không trở lại
được.
“Đẩy tất cả các dự án có vấn đề sang
cho Liễu gia đi, khi Liễu gia sắp xong đời rồi thì chúng ta vẫn còn có thể chủ
động phủi sạch mọi mối quan hệ với họ.”. Hoắc Đa Thần nói tiếp: “Đây là bước đi
rất quan trọng vì nếu chúng ta hành động sớm, Hoắc Thị chắc chắn vẫn sẽ có thể
đứng vững. Vấn đề hiện tại không phải là chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu mà là
liệu chúng ta có thể giữ lại được Hoắc Thị hay không.”
“Việc đó nghiêm trọng như vậy sao?”
Hiện nay Tập đoàn Hoắc Thị đã có rất
nhiều lỗ hổng với nội bộ nảy sinh nhiều vấn đề, Hoắc Đa Thần cần phải ra tay
chấm dứt tình trạng những tư tưởng cổ hủ có phần sai trái đang tràn lan trong
tập đoàn. Hoắc Đa Thần giơ tay nới lỏng cà vạt, trợ lý nhanh chóng đi tới giúp
anh mở cửa văn phòng. Khi Hoắc Đa Thần vừa bước vào cửa, anh thấy Ninh Vũ đang
nằm ngủ trên sô pha nên dừng bước chân lại.
“Tổng giám đốc Hoắc?”
Hoắc Đa Thần sải bước đi tới sô pha và
mở tủ đồ lấy ra một tấm chăn và đắp lên người Ninh Vũ. Anh quay người kéo ghế
tổng giám đốc ngồi xuống, lấy ra một tập tài liệu từ trong két sắt đưa cho phó
tổng giám đốc: “Ông hãy xem qua những thứ này đi.”
Phó tổng giám đốc cảm thấy giang sơn
này có lẽ sắp diệt vong khi ông ta vừa nhìn thấy thiếu niên đang nằm trên ghế
sô pha, việc trầm mê trong sắc đẹp chính là bước đầu tiên dẫn đến sự lụi tàn
của một đế chế. Những người đàn ông lớn tuổi thường khó có thể thể thoát ra
khỏi vẻ đẹp của sự trẻ trung, phó tổng giám đốc đoán chắn rằng hiện tại Hoắc Đa
Thần đang tranh thủ gặm cỏ non trước khi anh dần trở nên quá già.
Phó tổng giám đốc cầm văn kiện lật xem,
ánh mắt ông ta dần dần trở nên nghiêm túc. Hoắc Đa Thần vươn những ngón tay
thon dài ra, gõ gõ lên mặt bàn và trong lời nói chứa đựng ý tứ thâm sâu: “Quan
trọng là chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Hoắc Đa Thần phân phó trợ lý chuẩn bị
bữa trưa sau khi phó tổng giám đốc vừa rời đi. Từ khi ông nội anh qua đời, Hoắc
Đa Thần đã thật sự trở thành một người cô độc và không thể tin tưởng vào bất kỳ
ai. Những người ngoài chỉ muốn tiền, đôi khi còn muốn luôn cả cái mạng của Hoắc
Đa Thần
Hoắc Đa Thần quay đầu nhìn người đang
ngủ trên sô pha, ánh mắt dần dần trầm xuống. Rốt cuộc Ninh Vũ đang muốn cái gì
đây?
Hoắc Đa Thần châm một điếu thuốc rồi
dựa lưng vào ghế, anh nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ xuyên qua làn khói trắng đang
nhẹ nhàng bay. Hoắc Đa Thần đã đánh dấu chủ quyền lên người Ninh Vũ nên anh hy
vọng rằng cậu sẽ không làm anh cảm thấy thất vọng.
Ninh Vũ ngủ một giấc đến sáu giờ chiều,
cậu vừa mở mắt đã lập tức bị ánh hoàng hôn chiếu trực tiếp vào, bỗng nhiên lại
có một giọng nói trầm thấp đầy lạnh lùng vang lên: “Nếu em đã thức dậy rồi thì
nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt đi.”
Ninh Vũ đưa tay che mắt lại rồi lại,
cậu cau mày và mở mắt ra. Cơn đói đã ngay lập tức kéo đến, Ninh Vũ mê mang một
lúc rồi mới tỉnh táo lại và nhận ra rằng cậu đã ngủ quên ở trong phòng làm việc
của Hoắc Đa Thần nên lập tức bật dậy.
“Em vẫn chưa tỉnh ngủ à?’
Thấy Ninh Vũ đứng dậy đi ra ngoài, Hoắc
Đa Thần lại hỏi: “Em đi đâu vậy? Phòng tắm ở ngay phía sau lưng.”
Ninh Vũ đi vào phòng tắm rửa mặt sau đó
lại đi ra, cậu thấy Hoắc Đa Thần đang chuẩn bị rời khỏi công ty. Ninh Vũ vội
vàng thu dọn máy tính cùng sổ ghi chép lại của mình, cậu cầm điện thoại lên
nhìn và thấy hiện tại đã là 6 giờ 10 phút chiều.
Dường như Ninh Vũ đã ngủ cả ngày hôm
nay.
Hoắc Đa Thần mang khăn mặt đưa cho Ninh
Vũ, sau khi Ninh Vũ lau mặt xong lại
nói: “Bây giờ chúng ta về nhà sao?”
“Không.”. Hoắc Đa Thần mở cửa phòng làm
việc đi ra ngoài, Ninh Vũ xách balo đi theo sau anh. Ninh Vũ nhớ rằng Hoắc Đa
Thần đã nói tối nay có một bữa tiệc cần hai người họ tham gia.
Sau khi hai người ra ngoài và lên xe,
Hoắc Đa Thần lại tiếp tục xem tài liệu. Hiện tại Ninh Vũ đã rất đói bụng và cơn
đó đó cứ liên tục đè nặng lên dạ dày của cậu.
Ngồi được một lúc, Ninh Vũ đã chịu
không nổi nữa mà dựa vào sau ghế. Hoắc Đa Thần đột nhiên đặt văn kiện xuống rồi
quay đầu nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi đói bụng.”
Hoắc Đa Trần nghe vậy lại đưa tay xoa
xoa mi tâm, anh có bao giờ bỏ cậu chết đói đâu!
“Tài xế Trần, anh tấp xe vào lề đường
và đi mua cho tôi một chút đồ ăn đi.”
Tài Trần xế liếc nhìn Ninh Vũ qua gương
chiếu hậu mà không khỏi cảm thán rằng Hoắc Đa Thần thật sự đối xử rất tốt với
cậu, anh ta tìm một tiệm bánh rồi tấp xe vào lề sau đó bước nhanh xuống xe và
đi về phía tiệm bánh.
“Tôi tự đi mua được mà.”
“Em nhanh chóng ngậm miệng lại.”. Hoắc
Đa Thần cảm thấy mình đang nuôi lớn một đứa con trai, một đứa con trai do chính
anh sinh ra.
Tài xế Trần nhanh chóng trở lại với
bánh mì và sữa tươi trên tay, anh ta đưa bánh mì cùng sữa cho Ninh Vũ khiến cậu
không khỏi đỏ mặt: “Cảm ơn.”
“Không có gì đâu.”. Tài xế Trần vừa lái
xe vừa nói: “Trẻ con đang phát triển thường rất dễ đói bụng.”
Ninh Vũ lại càng thêm xấu hổ và cậu chỉ
biết cúi đầu ăn bánh mì.
Hoắc Đa Thần đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn
chằm chằm vào Ninh Vũ rồi hừ lạnh một tiếng.
Ninh Vũ còn tưởng rằng điểm đến lần này
là một nhà hàng thế nhưng tài xế lại lái sâu vào trong núi. Ngoài cửa sổ là một
mảng tối đen, Ninh Vũ lấy điện thoại ra xem giờ và hiện tại đã bảy giờ rưỡi
tối. Nữa tiếng nữa trôi qua, Ninh Vũ không khỏi thắc mắc mà quay đầu lại nhìn
Hoắc Đa Thần: “Anh đang muốn đi đâu vậy?”
“Tôi đang mang em đi bán.”. Hoắc Đa
Thần thản nhiên nói.
Ninh Vũ: “...”
Khoảng năm phút sau, đã có thể thấy rõ
con đường núi với đèn đường rực rỡ ở hai bên đường. Xe chạy vào một trang viên
trong núi rồi dừng lại, Hoắc Đa Thần mở cửa xuống xe nên Ninh Vũ cũng lập tức
xuống theo. Hoắc Đa Thần sải bước đi về phía trước với đôi chân dài đầy mê
người.
Nội thất bên trong trang viên này là
hàng độc nhất vô nhị, môi trường ở đây rất trong lành với dòng nước trong trẻo
đang róc rách chảy . Ai là người tổ chức buổi tiệc tối nay vậy? Ninh Vũ đang
nhìn xuống chiếc quần giản dị trên người mình, Hoắc Đa Thần đột nhiên dừng lại
rồi đưa tay ra làm khiến cho Ninh Vũ cũng không hiểu rõ anh đang muốn gì: “Sao
vậy?”
Hoắc Đa Thần nhíu mày: “Đưa tay của em
cho tôi.”
Ninh Vũ đưa tay cho anh nắm lấy, bàn
tay hai người nhanh chóng đan vào nhau và cùng nhau đi vào trong. Thời tiết
hiện tại rất nóng nực vì vậy lòng bàn tay của Ninh Vũ đã đổ đầy mồ hôi, cậu
muốn rút tay ra khỏi tay anh nhưng Hoắc Đa Thần lại nói: “Em đừng có nhúc
nhích.”
Sau khi hai người họ tiến vào trang
viên, lại phải mất một lúc lâu để ngồi xe đến trung tâm biệt thự cũng nằm trong
trang viên này. Hoắc Đa Thần được một người đàn ông trung niên chào đón, khuôn
mặt của người này nhìn rất quen thuộc và dường như Ninh Vũ đã từng thấy ông ta
ở đâu đó rồi.
“Đây là bà xã của con, Ninh Vũ.” Hoắc
Đa Thần giới thiệu với Ninh Vũ: “Còn đây là chú Trần.”
Trần Miện là một ông trùm trong giới
kinh doanh, hiện tại Ninh Vũ mới nhớ tới rằng cậu đã từng nhìn thấy người này
trên TV: “Xin chào.”
Hiện tại, Trần Miện đang có rất nhiều
cảm xúc lẫn lộn về người vợ nam này của Hoắc Đa Thần. Mặc dù hiện nay hôn nhân
đồng giới đã trở nên hợp pháp nhưng nhiều người có quyền cao chức trọng thường
không tiết lộ việc bản thân là người tình đồng tính, điều này sẽ kéo theo rất
nhiều rắc rối trong cuộc sống lẫn trong kinh doanh. Tuy nhiên, Hoắc Đa Thần
thường đem Ninh Vũ ra ngoài khoe khoang
một cách đầy khoa trương lại có mục đích khác, thật ra anh chính là một con sói
già khôn ngoan.
“Gần đây thân thể của con như thế nào
rồi?”
Hoắc Đa Thần cùng Trần Miện đi vào bên
trong, anh nói: “Rất tốt ạ.”
Trần Miện nhìn sang thiếu niên bên cạnh
Hoắc Đa Thần và nói với ý tứ thâm sâu: “Chúng ta vào trong rồi nói chuyện sau.”
Hoắc Đa Thần buông tay Ninh Vũ ra tay,
nói: “Em đi ăn một chút gì đi, lát nữa tôi sẽ tới tìm em.”
Ninh Vũ lúc nào cũng ước rằng Hoắc Đa
Thần có thể nhanh chóng rời đi, cầu được ước thấy nên cậu lập tức gật gật đầu.
Hoắc Đa Thần cùng Trần Miện đi lên lầu,
Trần Miện nhìn xuống phía bên dưới rồi nói: “Nếu như chú nhớ không lầm thì
người này là do Liễu gia tìm tới, đúng không?”
“Ai tìm tới cũng không quan trọng.”.
Hoắc Đa Thần đút một tay vào trong túi quần rồi ngẩng đầu lên để lộ ra đôi mắt
đen láy: “Em ấy rất có ích đối với con.”
“Có ích?”
“Có ích.”. Lời tiên đoán về việc trước
ba mươi tuổi Hoắc Đa Thần phải có vợ, câu nói đó không phải ám chỉ việc tổ chức
hôn lễ hay đăng ký kết hôn, nó nói về một điều khác. Sự có mặt của Ninh Vũ có
thể có ích và cũng có thể vô ích nhưng hiện tại Hoắc Đa Thần vẫn còn sống khỏe
mạnh đấy thôi.
Hai người bước vào căn phòng trên tầng
hai, Hoắc Đa Thần ngồi xuống chiếc ghế sofa với lớp da ghế màu đen, anh đưa một
xấp tài liệu cho Trần Miện: “Đây là phần tài liệu mà con vừa tra ra được.”
Trần Miện cầm tài liệu lật ra xem, ánh
mắt ông ta dần trở nên nghiêm túc và một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: “Con có
ý kiến gì về chuyện này không?”
Hoắc Đa Thần cầm ly rượu trên bàn lên
uống cạn sau đó đặt ly xuống, anh hơi cúi người và đưa mắt nhìn chằm chằm vào
Trần Miện: “Chúng ta hợp tác đi.”
Ông nội của Hoắc Đa Thần có mối quan hệ
rất tốt với Trần Miện, ông là người quan sát Hoắc Đa Thần từ từ trưởng thành
nên Trần Miện thừa biết rằng Hoắc Đa Thần là một người đàn ông có tầm nhìn sâu
rộng cùng tài năng thiên phú trong kinh doanh.
“Con nói chi tiết cho chú nghe thử
xem.” Trần Miện nâng ly với Hoắc Đa Thần.