Gả Cho Nhà Giàu
Chương 34
Lúc Hoắc Đa Thần vội vã trở về khách
sạn thì đã là 6 giờ chiều. Tập đoàn Hoắc Thị tham gia vào khá nhiều lĩnh vực
kinh doanh từ bất động sản cho đến sản xuất và truyền thông. TL là một dự án
bất động sản, sau khi vụ tai nạn đó xảy ra thì tất cả các dự án bất động sản
khác của Tập đoàn Hoắc Thị cũng đều bị ảnh hưởng trực tiếp. Hiện tại Hoắc Đa
Thần đang chuyên tâm vào mặt sản xuất và truyền thông, lần này lại có một cơ
hội hợp tác tốt vậy nên anh đã đích thân bay đến New York để thảo luận hợp đồng.
“Ý định hợp tác của Ryan không được khả
quan cho lắm.”. Trợ lý đưa tài liệu sang cho Hoắc Đa Thần.
Hoắc Đa Thần đi vào thang máy, trợ lý
muốn đi theo anh vào, Hoắc Đa Thần lại nói: “Vợ tôi vẫn còn đang nghỉ ngơi,
không tiện cho lắm. Anh quay về trước đi.”
Trợ lý: “...”
Cửa thang máy từ từ đóng lại trước mặt
trợ lý. Trợ lý: “...”
Chỉ có anh là có vợ thôi!
Hoắc Đa Thần quẹt thẻ vào phòng, anh
bật đèn lên thì nhìn thấy Ninh Vũ đang ngủ trên sô pha và gác hai chân lên
thành ghế với bộ dạng cực kỳ khó chịu. Hoắc Đa Thần đặt văn kiện xuống, anh đi
tới ôm Ninh Vũ lên và muốn đưa cậu vào trong phòng ngủ. Ninh Vũ bỗng nhiên thức
giấc, Hoắc Đa Thần đành đặt cậu xuống: “Sao em lại ngủ ở trên sô pha?”
Ninh Vũ ngủ lâu đến mức choáng váng cả
đầu, cậu phải dựa vào tường mới có thể
đứng vững: “Tôi cũng không biết nữa.”
“Em không biết cái gì? Em ngủ ở nơi nào
mà cũng không biết sao?”
Ninh Vũ bỗng nhiên sực nhớ lại rằng cậu
đang lướt xem điện thoại, sau đó đã ngủ thiếp đi.
“Em đã ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn.”
Hoắc Đa Thần xoa xoa lên tóc Ninh Vũ,
nói: “Thay đồ đi rồi chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Nhà hàng của khách sạn nằm trên tầng
cao nhất, nơi đây có cảnh qua rất tốt và
có thể nhìn xuống thành phố đầy nhộn nhịp bên dưới. Hoắc Đa Thần đã chọn một
chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Anh nhìn tư thế cắt bít tết của Ninh Vũ một lúc lâu rồi
hỏi: “Em có cần tôi cắt nó giúp cho em không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”. Ninh Vũ cau
mày rồi bỏ dao xuống, cậu cầm nĩa lên ăn mì để tránh khỏi cảnh phải cắt bò một
cách khó coi như vậy.
“Em đã ngủ suốt cả buổi chiều à?”. Hoắc
Đa Thần nhấp một ngụm rượu rồi hỏi.
“Ừm.”
“Đầu em còn đau không?”
Ninh Vũ cảm thấy Hoắc Đa Thần thật sự
rất phiền phức vì anh cứ liên tục hỏi nhiều như vậy. Ninh Vũ không trả lời nữa
mà chỉ tập trung vào bữa ăn của mình, cậu ăn rất nhanh trong khi Hoắc Đa Thần
lại khá chậm chạp. Ninh Vũ ăn xong trước, cậu thấy được Hoắc Đa Thần lại muốn
hỏi tiếp gì đó nên dứt khoát gọi thêm một phần mì.Chiếc bụng của cậu đã no căng
bởi số thức ăn khá nhiều đó.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Ninh Vũ đề
nghị: “Chúng ta có thể đi thang bộ về phòng được không?”
Hoắc Đa Thần quay đầu lại nhìn Ninh Vũ.
Cậu đang đút một tay vào trong túi quần rồi nhìn sang chỗ khác, khó chịu nói:
“Do tôi ăn no căng bụng rồi.”
Khóe miệng của Hoắc Đa Thần đột nhiên
cong lên, trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh đã tràn ngập ý cười. Anh sải bước
đi xuống bậc thang trước nên Ninh Vũ cũng vội vàng đi theo. Trong cầu thang yên
tĩnh, Ninh Vũ đã ý thức được rằng kế hoạch ăn nhiều của cậu đã quá sai lầm.(Ứng
dụng TƳT)
Hai người nối đuôi nhau đi xuống từng
bậc thang, chỉ có tiếng bước chân vang lên. Khi bọn họ đi được khoảng chừng năm
phút, Hoắc Đa Thần bỗng nhiên dừng lại và đứng dựa vào tường. Ninh Vũ quay đầu
lại và đưa ánh mắt cảnh giác nhìn sang anh: “Anh bị làm sao vậy?”
Hoắc Đa Thần khẽ nhíu mày rồi ngưng lại
một lúc và nói: “Tôi không có việc gì đâu, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Phòng của hai người nằm ở tầng hai mươi
và nhà hàng của khách sạn ở tận trên tầng ba mươi sáu. Khi Hoắc Đa Thần ở trên
giường, anh mới có thể hung hăng ức hiếp người khác nhưng thường ngày anh lại
là một vị thiếu gia ốm yếu. Ninh Vũ thật sự rất khâm phục khả năng tùy ý chuyển
đổi thể trạng này của anh. Khi đi đến tầng hai mươi lăm, làn da trắng sáng của
Hoắc Đa Thần đã đổ đầy mồ hôi, điều đó càng được phản ánh rõ ràng dưới ánh đèn
cầu thang. Ninh Vũ nhìn chằm chằm vào anh, cậu thấy rằng Hoắc Đa Thần không
giống đang giả bộ cho lắm.
“Vậy chúng ta chuyển sang đi thang máy
được không?”
“Cũng sắp đến nơi rồi.”. Hoắc Đa Thần
nói: “Tiếp tục thôi.”
Hoắc Đa Thần phải dừng lại hai phút để
nghỉ ngơi ở tầng hai mươi bốn với sắc mặt có chút khó coi, tầng tiếp theo là
tầng hai mươi ba. Ninh Vũ bước nhanh tới trước mặt Hoắc Đa Thần: “Vậy tôi cõng
anh có được không?”
Hoắc Đa chỉ cười cười khiến. Đuôi mắt
cong lên, nụ cười này lại chứa đựng hàm ý cực kỳ sâu xa. Lỗ tai của Ninh Vũ lập
tức đỏ lên và nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi thang máy…”
Hoắc Đa Thần rất tự giác mà đặt tay lên
vai Ninh Vũ.
Ninh Vũ: “...”
Hoắc Đa Thần có còn là con người nữa
không? Nói tóm lại, Hoắc Đa Thần đang muốn Ninh Vũ cõng anh đấy!
Chết tiệt!
Cân nặng của Hoắc Đa Thần nằm trong
khoảng 63,5kg, cánh tay bên trái của Ninh Vũ vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn
nên việc cõng anh xuống cầu thang đã mang lại cho cậu cảm giác tựa như đang cõng
cả một cái núi Thái Sơn trên lưng.
Cuối cùng thì cũng đến tầng thứ hai
mươi, Ninh Vũ nhanh chóng đặt Hoắc Đa Thần xuống rồi đứng dựa vào tường mà thở
hồng. Hoắc Đa Thần lại bình thản mà cài cúc áo sơ mi lại một cách ngay ngắn,
trên quần áo của anh còn không có nỗi mệt nếp nhăn rồi. Hoắc Đa Thần sải bước
đi vào phòng.
Ninh Vũ: “...”
Sao cậu lại có thể mềm lòng mà cõng anh
trở về đây chứ?
Sau sự việc lần này, Ninh Vũ đã hoàn toàn cảm thấy hơi sợ việc ăn
uống quá sức. Cậu vào trong phòng lục vali tìm đồ ngủ định đi tắm vì lúc nãy
vừa bị Hoắc Đa Thần hành hạ đến toàn thân đều đổ đầy mồ hôi, Ninh Vũ cũng chưa
từng gặp được người nào không biết xấu hổ giống như anh.
“Em có muốn đi bơi không một chút
không?”. Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Ninh Vũ ngẩng đầu lên, cậu thấy Hoắc Đa
Thần đang cởi bỏ áo sơ mi ra với những ngón tay mảnh khảnh đang đặt trên cúc áo
sơ mi, các khớp ngón tay của anh lại càng lộ ra rõ ràng dưới ánh đèn.
“Hả?”
“Khách sạn này còn có bể bơi nên em có
muốn đi bơi không?”. Hoắc Đa Thần kiên nhẫn giải thích cho cậu một cách chậm
rãi.
Đừng như vậy chứ người anh em? Không
phải vừa nãy anh mệt mỏi đến mức đi không vững sao?
Ninh Vũ thật sự muốn dùng búa đập chết
Hoắc Đa Thần
“Tôi chỉ muốn đi tắm thôi.”. Ninh Vũ
nói tiếp: “Vậy nên tôi sẽ không đi bơi đâu.”
Ninh Vũ cầm đồ ngủ đứng dậy, lúc này
Hoắc Đa Thần đã cởi cúc áo sơ mi của anh ra xong và nói: “Vậy thì chúng ta tắm
cùng nhau đi.”
Ai lại muốn đi tắm cùng với anh?
Lại lên cơn điên nữa rồi!
Hoắc Đa Thành nhanh chóng cởi áo sơ mi
ném lên sô pha, hiện tại thì toàn bộ thân trên của anh đều cởi trần. Ninh Vũ
thật sự không biết rằng một người ốm yếu như Hoắc Đa Thần làm thế nào mà lại có
cơ bụng, các đường nét cơ bụng còn rất cân đối, chúng nằm trên chiếc eo thon
được kéo dài đến tận thắt lưng. Ninh Vũ không hề có cơ bụng mà cậu chỉ có một
cái bụng bằng phẳng, Ninh Vũ không khỏi đặt tay lên bụng mình và nói: “Anh muốn
đi bơi ở đâu?’
Ninh Vũ cảm thấy rằng nếu cậu đồng ý
tắm chung với Hoắc Đa Thần, rất có thể cậu sẽ lại bị anh đâm cả đêm nên lập tức
chọn đi bơi.
Hoắc Đa Thần đi tới bên cửa sổ,
anh mở cánh cửa kính trong suốt sát đất
ra và nói: “Bơi ở đây.”
Trên tận tầng hai mươi của khách sạn
lại có một hồ bơi lộ thiên. Vườn hoa trong lành được thiết kế ở trên cao và bể
bơi với sóng nước lấp cũng sạch đẹp không một chút tì vết.
Ninh Vũ nhanh chóng tắm rửa thay quần
bơi rồi đi ra ngoài, có lẽ chiếc quần bơi này được làm theo kích cỡ của Hoắc Đa
Thần do nó có hơi rộng so với Ninh Vũ vì cậu vốn gầy hơn anh. Khi cậu đến hồ
bơi thì Hoắc Đa Thần đang bơi qua lại mấy vòng trong hồ.
Lúc nãy còn nhìn thấy anh đứng ở cầu
thang thở hổn hển như một chú chó nhưng hiện tại thì Ninh Vũ cũng đã biết được
Hoắc Đa Thần trơ trẽn đến mức nào và cậu cũng chưa từng gặp được loại người
không biết xấu hổ như Hoắc Đa Thần. Ninh Vũ xuống nước nhưng nhiệt độ của nước
có chút thấp nên cậu chỉ có thể ngẫm nghĩ một chút rồi từ từ trượt xuống mép hồ
sau đó bơi ra ngoài một cách chậm chạp.
Hoắc Đa Thần có nước da trắng sáng, cơ
bắp cân đối và tay chân thật sự rất mảnh khảnh, khi anh bơi thì sẽ dễ dàng nhìn
thấy được đường thắt lưng lúc đưa tay lên. Ninh Vũ chỉ nhìn Hoắc Đa Thần một
chút rồi dựa đầu vào mép hồ bơi nhìn về nơi xa nhưng bỗng nhiên lại có tiếng
nước truyền đến từ phía sau cậu, khi Ninh Vũ vừa quay đầu lại thì đã trực tiếp
nhào thẳng vào trong trong lồng ngực của Hoắc Đa Thần. Ninh Vũ còn chưa kịp
hoàn hồn thì đã bị Hoắc Đa Thần cúi đầu hôn lên môi cậu một cách nồng nhiệt.
Lưng Ninh Vũ áp vào thành hồ bơi cộng
thêm cậu cảm thấy có chút căng thẳng nên lập tức rên rỉ một tiếng và bàn tay
của Hoắc Đa Thần từ từ luồn qua eo cậu sau đó anh áp eo Ninh Vũ vào thành hồ
bơi và nụ cười trầm thấp của anh nhanh chóng truyền đến bên tai của Ninh Vũ:
“Bạn nhỏ Ninh Vũ, em đến đây để chơi xuân sao?”
Bé cún Ninh Vũ nhỏ nhắn của anh quả
thật rất đáng yêu khiến cho Hoắc Đa Thần không kìm được mà hôn dần từ cổ đến
sau gáy cậu.
“Anh buông tôi ra đi!”. Ninh Vũ giãy
giụa. Hoắc Đa Thần muốn làm ra chuyện gì ở ngoài trời thế này sao?
Động tác của Hoắc Đa Thần cực kỳ nhẹ
nhàng: “Chúng ta làm ở đây được không?”
Ninh Vũ xoay người đặt chân lên đùi
Hoắc Đa Thần. Hoắc Đa Thần lập tức ôm lấy Ninh Vũ và sau một tiếng nước ca chạm
khá lớn thì hai người đều chìm xuống đáy hồ. Mực nước của hồ bơi này chỉ sâu
hai mét nên sau khi Ninh Vũ chìm xuống thì lập tức đạp mạnh xuống đáy hồ rồi
định trồi lên khỏi mặt nước nhưng cậu lại bị Hoắc Đa Thần ôm ngang thắt lưng
làm cho Ninh Vũ không khỏi đưa chân đạp anh một cái và bọt nước cùng với nước ở
trong hồ cũng đủ để khiến cho bọn họ khó có thể mở mắt ra.
Xung quanh rơi vào im lặng, bọn họ vừa
vùng vẫy một lúc lâu nên đã làm làm bọt nước ở dưới đáy ào ạt trồi lên nhưng
lúc này Hoắc Đa Thần lại đột ngột buông tay rồi ngả người ra sau. Khi Ninh Vũ
vừa trồi lên khỏi mặt nước thì vội vàng thở hồng hộc rồi nhanh chóng lau đi
những giọt nước còn đọng trên mặt và cậu muốn đi ra khỏi hồ bơi nên nắm lấy
thanh vịnh ở mép hồ sau đó dùng đôi chân dài nhảy lên phía trên.
Thế nhưng Ninh Vũ lại cảm thấy có gì đó
không đúng nhưng khi cậu vừa quay đầu lại thì đã thấy mặt hồ yên tĩnh một cách
lạ lùng và ánh đèn cũng đồng thời chiếu xuống bóng dáng của Hoắc Đa Thần đang
nằm yên trong hồ hệt như người bị chết đuối.
Ninh Vũ lập tức quay người lao vào hồ
rồi lôi Hoắc Đa Thần lên nhưng Hoắc Đa Thần đột xoay người ôm lấy Ninh Vũ và
cùng lặn xuống đáy hồi rồi cúi đầu hôn lên môi cậu. Khi nụ hôn dài đó đã sắp
hút sạch oxy trong phổi của Ninh Vũ thì Hoắc Đa Thần đã nhanh chóng đưa cậu ra
khỏi mặt nước với một tay ôm lấy Ninh Vũ còn tay kia thì lau đi nước còn đọng
lại trên mặt. Tóc của Hoắc Đa Thần rất ngắn nên khi tay anh chạm vào trên tóc
sẽ có rất nhiều giọt nước bắn ra và tất cả những giọt nước đó đều được bắn lên
người của Ninh Vũ.
Sắc mặt của Ninh Vũ vẫn không thay đổi
mà đẩy Hoắc Đa Thần ra nhưng Hoắc Đa Thần lại nâng cằm và đuôi mắt cong lên rồi
lộ ra một nụ cười cực kỳ rực rỡ: “Em sợ tôi sẽ chết sao?”
Rất ít khi Hoắc Đa Thần cười tươi như
vậy vì vẻ mặt của anh lúc nào cũng u ám và nếu có cười thì chắc chắn nụ cười đó
cũng cất giấu một con dao ở phía sau thế nhưng giờ đây lại là một nụ cười vô
cùng trong sáng với đôi mắt đen láy chứa đầy cảm xúc bên trong cùng sống mũi
cao thẳng và bên dưới chiếc mũi cao thẳng ấy là một đôi môi mỏng đang cong lên.
Khoảnh khắc đó thật sự đẹp đến động
lòng người.
Yết hầu của Ninh Vũ lăn lộn, sau đó cậu
nhanh chóng dùng mu bàn tay lau lau môi rồi cau mày nói: “Anh đừng có làm như
vậy nữa.”
Khi Ninh Vũ ra khỏi hồ đã làm nước
trong hồ lập tức tràn ra và tạo ra một tiếng động lớn sau đó cậu cầm lấy khăn
tắm quấn lên người rồi bước nhanh vào phòng. Hoắc Đa Thần dựa người vào thành
hồ bơi để rót cho mình một ly rượu và uống cạn, sau đó ánh mắt anh cũng dần dần
trở nên trầm xuống.
Hoắc Đa Thần rất ít bơi lội vì kể từ
khi anh bị bệnh thì anh đã không thể nào chịu đựng được áp lực của nước đè lên
tim mình. Hoắc Đa Thần đi ra khỏi hồ và trở về phòng sau khi uống xong một ly
rượu. Ninh Vũ đã tắm rửa sạch sẽ và cậu đang mặc trên người một chiếc áo phông
trắng và một chiếc quần pyjama màu đen. Gần đây Ninh Vũ lại cao thêm nhiều nên
chiếc quần pyjama màu đen nãy đã trở nên ngắn đến mắt cá chân. Hoắc Đa Thần rất
thích chiếc áo này của Ninh Vũ vì nó có màu trắng sạch sẽ nên mang lại cảm giác
thuần khiết và thoát tục.
Ninh Vũ vừa đánh máy tính vừa đưa tay
lên lau tóc, còn Hoắc Đa Thần thì đi vào phòng tắm.
Tinh Hà gửi tin nhắn đến để hỏi xem
rằng liệu Ninh Vũ có muốn tham gia phỏng vấn không, ngoài ra còn nhờ Ninh Vũ
đăng ký một cái tài khoản tác giả trên Weibo để phục vụ cho nhu cầu hoạt động
xuất bản sách. Trước tiên, Ninh Vũ đã trả lời rằng cậu sẽ không tham gia bất kỳ
cuộc phỏng vấn nào do mối quan hệ giữa cậu và Hoắc Đa Thần là công khai nên
gương mặt của cậu đã luôn gắn liền với Hoắc Đa Thần. Nếu cậu đến tham dự họp
báo thì mọi người sẽ biết đến danh tính
thật sự của Zero là Hoắc phu nhân, việc viết bản thảo là vùng đất thuần khiết
duy nhất của Ninh Vũ nên câu tuyệt đối không muốn có bất cứ điều gì liên quan
đến Hoắc Đa Thần. Sau khi cậu mở Weibo đăng ký tài khoản tác giả xong và xác
minh nó, Hoắc Đa Thần cũng đi ra từ phòng tắm sau đó lắc lư trước mặt cậu vài
lần rồi tự sấy khô tóc cho mình xong thì mới leo lên giường đi ngủ.
Ninh Vũ vừa mới xác thực tài khoản xong
đã lập tức bấm theo dõi Weibo của Tinh Hà, sau đó tắt máy tính và trở về phòng
thì thấy Hoắc Đa Thần đang nằm xem điện thoại. Ninh Vũ đi lên giường từ phía
khác rồi liếc mắt nhìn sáng Hoắc Đa Trần thì đã lập tức thấy được giao diện
quen thuộc. Giao diện này chính là trang đọc sách điện tử dành cho Tinh Oa.
Tim Ninh Vũ lập tức đập thình thịch,
Hoắc Đa Thần lại nhanh chóng tắt điện thoại di động rồi đặt nó ở trên tủ đầu
giường sau đó tháo kính ra và tắt đèn đi ngủ nên mới giúp cho Ninh Vũ có thể
thở dài ra một hơi. Có lẽ trong lúc Hoắc Đa Thần đang lướt Weibo thì đã vô tình
phát hiện ra trang này thôi chứ anh bận rộn như vậy thì làm sao mà có thời gian
rảnh để quan đến những thứ này.
Ninh Vũ xoay người nhắm mắt lại, còn
Hoắc Đa Thần ở phía sau lưng cậu đang từ từ nhích lại gần Ninh Vũ.
Có lẽ là Hoắc Đa Thần vẫn chưa giở trò
đủ lúc ở hồ bơi. Ninh Vũ lập tức mở mắt ra và cậu còn có thể nghe được tiếng hô
hấp của chính mình sau đó Ninh Vũ chỉ có thể thở dài ra một hơi mang vẻ đầy cam
chịu. Mặt trái của mối quan hệ chồng chồng này là gì? Đó chính là phục vụ cho
Hoắc Đa Thần mỗi khi anh cần.
“Hoắc Đa Thần.”
“Hửm?”
“Tôi không muốn làm đâu.”
Hai người giằng co một lúc lâu sau đó
Hoắc Đa Thần hôn lên trán Ninh Vũ và nói: “Tại sao?”
Ninh Vũ mím môi: “Hôm nay không làm có
được không?”
Hoắc Đa Thần nằm xuống sau đó đặt tay
lên vai Ninh Vũ rồi trầm giọng nói: “Ngủ đi.”
Ngày hôm sau Ninh Vũ thức dậy khá muộn,
khi cậu mở mắt ra thì Hoắc Đa Thần đã thay quần áo và đang chuẩn bị ra ngoài.
Hoắc Đa Thần đưa cho cậu một tấm thư mời sau đó anh đứng trước gương đeo cà vạt
và các ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng chuyển động lên xuống: “Em cố gắng luyện
nói tiếng Anh cho tốt lên một chút vì tối nay em sẽ đi cùng với tôi tới buổi
tiệc đó.”
Ninh Vũ nhìn thư mời và với mấy cái tên
trên thôi đó cũng đã đủ làm cho cậu hoa cả mắt rồi. Cậu chỉ mới thấy được những
người này trên TV mà thôi.
Hoắc Đa Thần không thèm hỏi ý cậu mà là
trực tiếp ra lệnh.
“Em nhớ ăn sáng đấy. Tôi đi đây, có
việc gì thì gọi cho tôi.”. Hoắc Đa Thần cầm áo vest đi ra ngoài nên lúc này
Ninh Vũ mới có thể thả mình xuống giường. Đa số người dân Trung Quốc đều phát
âm tiếng Anh khá tệ và khi Ninh Vũ nói tiếng Anh thì giọng cậu cũng mang theo
sự đặc trưng của khẩu âm quê cậu.
Hoắc Đa Thần chỉ cho cậu thời gian một
ngày để phát âm lưu loát các từ tiếng Anh và có thể giao tiếp tốt với mọi người
nên Ninh Vũ đang nghi ngờ đây chính là sự trả thù của Hoắc Đa Thần về chuyện
xảy ra vào tối hôm qua.