Gả Cho Nhà Giàu
Chương 40
Hoắc Đa Thần giơ tay véo vào mi tâm,
bây giờ Ninh Vũ đã trở thành người châu Phi và chỉ có mỗi răng là trắng. Có lẽ
do huấn luyện quân sự yêu cầu khắc khe và có lẽ khoảng một tháng sau đó Ninh Vũ
mới có thể trắng trở lại. Đường nét khuôn mặt Ninh Vũ đã trở nên rất cứng rắn,
mi tâm hiện lên khí chất của một người đàn ông trưởng thành. Thế nhưng khi nhìn
làn da ngăm đen này của cậu, Hoắc Đa Thần lại cảm thấy cực kỳ xa lạ.
Thái độ này của Hoắc Đa Thần là sao
đây?
“Tôi đen lắm sao?”. Ninh Vũ nói: “Hoàn
cảnh huấn luyện quân sự không được tốt cho lắm.”
“Em cởi áo ra đi.”
Ninh Vũ nhìn quản gia, Hoắc Đa Thần
đứng dậy sải bước đi lên lầu rồi nói vọng lại: “Đi vào phòng ngủ chính.”
Ninh Vũ thay dép lê ra trước khi lên
lầu, khi cậu vừa vào phòng đã thấy Hoắc Đa Thần đứng ủ rũ bên cửa sổ. Ninh Vũ
cởi áo phông ra, cả người cậu cũng đều toàn màu nâu rám nắng.
“Tại sao em phải cởi bỏ quần áo trong
khi huấn luyện quân sự chứ?”. Hoắc Đa Thần tức giận.
“Nóng.” Ninh Vũ nói: “Nhưng tôi có mặc
áo ba lỗ.”
Hoắc Đa Thần không biết rằng áo ba lỗ
sẽ để lại dấu rất rõ ràng nhưng bên trong áo ba lỗ cũng đã đen thui, rốt cuộc
Ninh Vũ đã phơi nắng bao lâu mới thành ra như vậy?
“Tại sao em không bôi kem chống
nắng?"
Là do Ninh Vũ cố ý, Hoắc Đa Thần chỉ
thích da mỏng thịt mềm do đó Ninh Vũ đã cố tình tắm nắng thật nhiều, nếu Hoắc
Đa Thần có thể làm cậu thì anh thật sự rất trâu bò: “Không có ai bôi kem chống
nắng, nếu tôi bôi thì sẽ bị mọi người xem là đồ ẻo lả đó.”
Hoắc Đa Thần ngồi xuống sô pha và lạnh
lùng hỏi: “Vậy còn có ai đen giống như em không?”
Ninh Vũ im lặng, cậu mặc lại áo phông
vào.
Hoắc Đa Thần đưa ánh mắt ảm đạm nhìn
cậu. Một lúc lâu sau, Ninh Vũ mới ngẩng đầu lên: “Tại sao tôi không giống như
những người khác? Nếu tôi khác với bọn họ thì tôi thua kém hạ à?”
Hoắc Đa Thần đột nhiên đứng dậy, Ninh
Vũ dựa theo bản năng mà lùi về phía sau mấy bước và dùng đôi mắt đen láy chứa
đầy sự cảnh giác nhìn Hoắc Đa Thần. Hoắc Đa Thần lại sải bước đi ra ngoài nên
Ninh Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cậu ngã mình xuống ghế sô pha và châm lên
một điếu thuốc. Ninh Vũ lấy điện thoại di động ra và tin nhắn của Tinh Hà: “Hai ngày sau cậu có thời gian không? Chúng tôi
cần cậu ký tên lên tất cả những cuốn sách mới in ấn. Cậu muốn tôi gửi đến nhà
cho cậu hay cậu trực tiếp đến đây ký?”
Ninh Vũ ngậm lấp điếu thuốc sau đó dựa
vào trên sô pha, cậu dùng những ngón tay mảnh khảnh bấm lên bàn phím điện thoại
và trả lời: "Tôi sẽ trực tiếp đến công ty ký, trưa mai có thể ký luôn được
không?”(Ứng dụng TƳT)
“Trước mắt có hai nghìn quyển cần kí.”
“Được thôi.”
Ninh Vũ hút xong một điếu thuốc sau đó
vào phòng tắm đi tắm, cậu rất thích màu da hiện tại của mình vì trông nó rất
nam tính. Ninh Vũ đã cố ý phơi nắng nắng và tiếp sau đó là chuỗi bảy không tắm,
như vậy cũng hơi quá đáng rồi.
Ninh Vũ thay quần đùi đi xuống lầu,
Hoắc Đa Thần đã ngồi ở phòng ăn. Ninh Vũ đi tới kéo chiếc ghế đối diện ngồi
xuống và cầm đũa ăn lên, một bàn đồ ăn dành cho Hoắc Đa Thần chắc chắn sẽ nhạt
nhẽo không có vị gì, ít dầu ít muối.
Ninh Vũ ăn rất nhanh, cậu đặt đũa xuống
và đang định đứng dậy thì lại nghe Hoắc Đa Thần gọi: “Em ngồi xuống đó đi.”
“Có chuyện gì sao?”. Ninh Vũ ngồi trở
lại ghế, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Ngày mai em có tiết ở trên không?”
“Tất nhiên là có.” Ninh Vũ đưa tay rót
một ly nước.
“Em đi được rồi.”
Hoắc Đa Thần càng nhìn Ninh Vũ thì lại
càng nhức đầu. Ninh Vũ vội vàng đi lên lầu, Hoắc Đa Thần nói với quản gia: “Cô
mua thêm một số mỹ phẩm dưỡng trắng da rồi đưa đến phòng, quan sát cách em ấy
dùng cho tôi.”
Quản gia chỉ biết đáp lại bằng một nụ
cười gượng gạo.
Hoắc Đa Thần vẫn còn tức giận, anh
không thể nào ngủ chung giường được với Ninh Vũ.
Buổi tối Ninh Vũ không thấy Hoắc Đa
Thần trở lại phòng ngủ chính ngủ, sáng sớm hôm sau anh đã vội vàng đến công ty.
Mới sáng ra Ninh Vũ đã bị quản gia nhét vào tay một đống lọ kem chống nắng,
Ninh Vũ chỉ đành bỏ hết chúng vào cặp sách rồi bước nhanh ra ngoài xe. Buổi
sáng có tiết học, sau khi lên xe thì Từ Thần liếc nhìn Ninh Vũ qua kính chiếu
hậu và nói: “Cậu bôi kem chống nắng vào đi.”
Ninh Vũ thật sự đã quá đen rồi.
Ninh Vũ bôi kem chống nắng lên cánh tay
một cách qua loa và hỏi: “Học lái xe có khó lắm không?”
Nếu Ninh Vũ có thể tự lái xe, cậu sẽ
không cần tài xế đưa đón nữa đúng không?
“Rất đơn giản, cậu muốn học sao?”
“Ừm.”
“Vậy thì cậu phải đi báo danh nhưng
những người học ở nhà cũng có thể tham gia thi bằng lái, chỉ cần chương trình
học trên trường của cậu không quá gò bó thì cậu có thể lấy được bằng lái xe
trong một thời gian ngắn thôi."
Ninh Vũ trầm ngâm một lúc và nói: “Cám
ơn.”
Xe đến cổng trường, Ninh Vũ xách cặp
xuống xe, có một chiếc xe thể thao màu đen khác dừng lại bên cạnh cậu. Cửa sổ
xe hạ xuống và khuôn mặt lạnh lùng của Phó Khôn dần dần lộ ra: “Ninh Vũ.”
Ninh Vũ quay đầu lại sau đó híp mắt
nhìn cậu ta, cậu đút một tay vào túi quần: “Chào buổi sáng.”
Phó Khôn lái xe đến đậu ở khu đậu xe
phía đông và cùng Ninh Vũ đi vào trường học: “Cậu là người ở thành phố B sao?”
Trần Nghĩa đã đưa Ninh Vũ đến thành phố
B với lý do rằng đây là chương trình hỗ trợ sinh viên và anh ta phải tuân theo
những quy trình hỗ trợ sinh viên cơ bản. Hộ khẩu của Ninh Vũ cũng đã được
chuyển đến thành phố B, một thời gian sau Ninh Vũ đã đăng ký kết hôn với Hoắc
Đa Thần nên hộ khẩu của cậu đã lập tức được chuyển thẳng đến Hoắc gia.
Vậy thì xem như Ninh Vũ đến từ thành
phố B đi.
“Ừm.” Ninh Vũ bước đi vài bước và nhìn
về phía Phó Khôn: “Còn cậu thì sao?”
“Tôi đến từ tỉnh Z.”
Phó Khôn quay đầu nhìn lại người tài xế
đưa Ninh Vũ tới đây, cậu ta im lặng khoác balo trên bên vai và đi đến bên cạnh
Ninh Vũ.
Trưa nay Ninh Vũ ở lại trường ăn cơm,
Từ Thần sẽ đón cậu vào buổi tối nên Ninh Vũ có thêm thời gian đến tòa soạn ký
sách. Tinh Hà vừa nhìn thấy Ninh Vũ đã thoáng giật mình và hỏi: “Tại sao cậu
lại thay đổi quá nhiều quá vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”
“Quân huấn.”. Ninh Vũ nói: “Sách cần tôi ký tên đâu?”
Tinh Hà đẩy hai chồng sách đến trước
mặt Ninh Vũ rồi lại nhìn cậu, cô cảm thấy quân huấn thật sự rất biết cách bào
mòn người trẻ.
“Qua bao lâu cậu mới có thể trắng trở
lại?”
Ninh Vũ lật xem những quyển sách cần ký
tên: “Nhiều như như vậy sao?’
“Chỉ có hai ngàn quyển thôi.”
Ninh Vũ ký xong hết đống bìa sách, Tinh
Hà vội vàng đăng một bức ảnh có chữ ký của Zero lên Weibo và chỉ trong một
khoảng thời ngắn đã có hơn một vạn người hâm mộ ùa vào bài viết hệt như zombie
vùng dậy cùng hơn một trăm bình luận bày tỏ sự si mê Zero một cách điên cuồng.
Hôm nay Tinh Hà vốn muốn chụp lại ảnh của Zero nhưng nhìn thấy khuôn mặt này,
cô lại không có can đảm mở điện thoại lên.
Vì làn da rám nắng của Ninh Vũ mà Hoắc
Đa Thần đã không về nhà suốt một tuần, Ninh Vũ đã khám phá ra một chiêu mới nên
sau đó cậu luôn đi dưới ánh mặt trời và không bao giờ đi vào trong bóng râm.
Ninh Vũ đã nắm được cái đuôi của Hoắc Đa Thần, cậu sẽ cố gắng hết sức để biến
mình thành một người có làn da màu lúa mì khỏe mạnh.
Vào cuối tháng 9, cuốn sách mới của
Ninh Vũ mang tên ‘Trung tâm của vũ trụ’ đã được mở bán trước một ít bản. Sau
khi Tinh Hà cập nhật thông tin về nó thì chỉ bán được mười bản trong ngày đầu
tiên, trước đó vừa xuất bản một quyển quyển cực kỳ ăn khách nhưng sách mới xuất
bản vừa mới mở bán đã có doanh số thấp như vậy, thật sự rất khó coi.
Ninh Vũ bị Tinh Hà công kích thật lâu
nên đầu óc có hơi choáng váng, vừa ra khỏi trường học thì cậu đã lập tức nhìn
thấy một chiếc Rolls Royce màu đen chạy tới với biển số xe quen thuộc, Ninh Vũ
dừng bước lại rồi nhíu mày. Xe chạy tới trước mặt cậu, học sinh đứng ở xung
quanh đều nhìn sang nên Ninh Vũ bước nhanh đi tới rồi mở cửa xe, Hoắc Đa Thần
đang ngồi nghiêm chỉnh ở hàng ghế sau. Da đầu Ninh Vũ thoáng chốc tê dại vì khi
Hoắc Đa Thần đến đón cậu thì sẽ không có chuyện gì tốt lành, Ninh Vũ đóng cửa
xe lại và hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Hoắc Đa Thần bảo tài xế lái xe đi, sau
khi xe chạy ra khỏi khuôn viên trường thì Hoắc Đa Thần vẫn đang lật xem tài
liệu, không hề ngẩng đầu lên: “Em làm cách nào mà khiến cho nước da của mình
ngày càng đen đi vậy?”
Ninh Vũ: “...”
Hoắc Đa Thần ngẩng đầu lên rồi dùng đôi
mắt đen sắc bén nhìn thẳng vào Ninh Vũ: “Hửm?”
Ninh Vũ đặt balo xuống dưới chân, nói:
“Ngày nào tôi cũng bôi kem chống nắng hết.”
“Bôi xong sau đó lại đi phơi nắng tiếp
à?”
Ninh Vũ: “...”
Ninh Vũ nghi ngờ rằng Hoắc Đa Thần cho
người theo dõi mình vì Hoắc Đa Thần thường hay làm ra những chuyện kỳ lạ.
Ninh Vũ đen đến nỗi khiến cho Hoắc Đa
Thần không muốn đưa cậu đi ra ngoài gặp người khác.
Phương hướng mà chiếc xe đang đi không
phải hướng về nhà, sau khi xe đi được một tiếng
Ninh Vũ mới hỏi: “Anh định đi đâu vậy?”
“Đi bán em qua Châu Phi.”. Sắc mặt Hoắc
Đa Thần trở nên lạnh lùng, anh đưa tay tháo cà vạt xuống sau đó dựa người vào
sau ghế và tháo kính râm xuống rồi nói tiếp: “Bán em đến Châu Phi để họ bắt em
khai thác mỏ.”
Ninh Vũ: “...”
Xe chạy mãi và sau ba giờ nó bắt đầu
tiến vào trong núi, Ninh Vũ mở đèn trong xe lên rồi lấy một quyển sách từ trong
balo ra đọc. Ninh Vũ thắc mắc rằng tối nay mình còn có thể ăn cơm không, Hoắc
Đa Thần muốn cái gì sẽ làm việc đó ngay lập tức mà lại không bao giờ báo trước.
Mười giờ tối, xe lái đến một biệt thự
trên núi và dừng lại, Ninh Vũ cất sách vào balo sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.
‘Tổng giám đốc Hoắc đến muộn thật
đấy.”. Giọng nói lanh lảnh của một người đàn ông vang lên, Ninh Vũ ngẩng đầu
nhìn thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Hoắc Đa Thần xuống xe bắt tay với Trần
Miện: “Con phải đợi vợ con đi cùng, em ấy còn có tiết học.”. Hoắc Đa Thần ra
hiệu cho Ninh Vũ đi lại gần anh, Ninh Vũ tiến lại gần rồi gật gật đầu với Trần
Miện.
Trần Miện nhìn thấy Ninh Vũ thì thoáng
ngạc nhiên: “Vợ của con thật…thật có khí chất mạnh mẽ của một người đàn ông!”
Hoắc Đa Thần: “...”
Ba người cùng tiến vào bên trong, Ninh
Vũ ngửi được mùi thịt nướng bay thoang thoảng trong không khí làm cho cậu cảm
thấy khá đói bụng và muốn ăn thịt nướng. Chim hót líu lo trong rừng, Ninh Vũ và
Hoắc Đa Thần đi theo Trần Miện vào biệt thự. Dê nướng nguyên con đã được mang
đến tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Ba người ngồi xuống, rất nhanh sau đó đã có một
người phụ nữ xinh đẹp không tuổi đến ngồi bên cạnh Trần Miện, cô ta nâng ly
rượu lên một cách đầy quyến rũ rồi cụng ly với Hoắc Đa Thần và nhìn sang Ninh
Vũ: “Nhóc con, cậu có muốn uống một chút nước hoa quả không?”
Cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ,
gợi cảm đến mức khiến cho Ninh Vũ không biết nên nhìn vào đâu: “Sao cũng được,
cảm ơn.”
Người phụ nữ đó rót cho cậu một ly
rượu.
Ninh Vũ không nghĩ nhiều mà cầm ly rượu
lên uống sau đó bắt đầu ăn thịt, rượu có chút nồng vì vậy Ninh Vũ chỉ mới uống
đến ly thứ hai đã cảm thấy có chút choáng váng. Hoắc Đa Thần đẩy cốc nước đến
trong tay tới cho Ninh Vũ và quay lại tiếp tục cuộc trò chuyện với Trần Miện
một cách bình tĩnh, Ninh Vũ uống nước xong lại tiếp tục ăn thịt.
“Con không thể tưởng tượng được sự phấn
khích từ việc săn bắn đâu, nó khác hoàn toàn với những bộ môn khác đấy.” Trần
Miện vừa kể và khuôn mặt của ông ta đã tràn đầy phấn khích: “Việc săn bắn này
chính là chiến trường của đàn ông chúng ta.”
Hoắc Đa Thần chậm rãi uống trà, anh
không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ cho lắm và cách ăn thô thiển như vậy không hề
phù hợp với tính cách của Hoắc Đa Thần. Hoắc Đa Thần nhìn về phía Ninh Vũ, bây
giờ Ninh Vũ đã đen đến mức anh không thể phân biệt được liệu Ninh Vũ có đỏ mặt
hay không mà chỉ thấy cậu đang chuyên tâm ăn sườn dê.
Hoắc Đa Thần ăn cơm với Trần Miện đến
mười hai giờ sau đó anh đưa Ninh Vũ đi nghỉ ngơi. Đây là một căn biệt thự độc
lập và có thể nghe thấy tiếng chim hót, tiếng nước chảy róc rách từ xa hòa cùng
không khí trong lành mát mẻ trên núi. Hoắc Đa Thần bảo Ninh Vũ đóng cửa sổ lại,
anh mặc một chiếc áo khoác vào và lên lầu.
Ninh Vũ đứng dưới lầu một lúc mới đi
lên sau, Hoắc Đa Thần từ phòng tắm đi ra với một chiếc áo choàng tắm màu đen
trên người, anh đang lười biếng lau lau tóc rồi nhướng mày nhìn Ninh Vũ: “Em đi
đánh răng rửa mặt đi.”
Khi Ninh Vũ đang đánh răng và lúc này
cậu mới nhìn thấy khuôn mặt của mình ở trong gương. Có lẽ Hoắc Đa Thần không
thể thể chịu đựng cậu như vậy được lâu nữa, Hoắc Đa Thần thích kiểu người thanh
tú và Thẩm Minh chính là kiểu người như vậy. Lúc này, Ninh Vũ lấy hết can đảm
rời khỏi phòng tắm. Toàn bộ sàn nhà đều làm bằng gỗ nên khi bước lên mặt gỗ lại
có cảm giác không chắc chắn lắm.
Lúc Ninh Vũ đang sấy tóc, cậu nhìn thấy
Hoắc Đa Thần đang nhìn qua ngăn kéo ở tủ đầu giường nên cậu đang định quay đi
chỗ khác, đột nhiên Ninh Vũ nhìn thấy một thứ nên lập tức dừng mọi động tác
lại.Hoắc Đa Thần đang chọn bao cao su, tóc gáy của Ninh Vũ đã dựng đứng cả lên.
Ninh Vũ chỉ mới sấy khô một ít tóc và Hoắc Đa Thần đã lên tiếng: “Em lại đây.”
Ninh Vũ đi đến bên giường rồi nhấc chân
nhấc bước lên khiến cho chiếc giường gỗ kêu ‘cọt kẹt’. Cậu nhìn xung quanh,
hỏi: “Nơi này có an toàn không vậy?”
Hoắc Đa Thần nhìn khuôn mặt tuấn tú của
Ninh Vũ mà không nhịn được đưa tay nâng cằm Ninh Vũ lên, anh nhìn chằm chằm vào
môi Ninh Vũ một lúc rồi cúi đầu hôn cậu. Ninh Vũ muốn giãy giụa theo bản năng
nhưng lại bị Hoắc Đa Thần túm lấy sau cổ, anh lật người sang một bên rồi và
Ninh Vũ xuống giường. Yết hầu của Ninh Vũ không ngừng lăn lộn, Hoắc Đa Thần
chịu buông cậu ra khi Ninh Vũ đã gần như ngạt thở vì nụ hôn đó.
Bàn tay của Hoắc Đa Thần trượt xuống đồ
ngủ của Ninh Vũ, anh nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ với ánh mắt ảm đạm: “Người em
không nên nhìn thì đừng có nhìn.”
Ninh Vũ thoáng ngạc nhiên, khi Hoắc Đa
Thần nhìn khuôn mặt của cậu lại thấy có chút khó chịu nên trực tiếp vỗ vỗ lên
eo Ninh Vũ: “Nằm xuống.”
Đầu óc Ninh Vũ bỗng trở nên choáng
váng, đã hơn một tháng bọn họ không làm nên Ninh Vũ còn tưởng rằng Hoắc Đa Thần
không muốn làm nữa. Sao đột nhiên anh lại muốn làm vào lúc này vậy? Ninh Vũ vắt
óc và đã ra được một cái cớ nên cậu nhanh chóng nói: “Có lẽ ga trải giường ở
đây rất bẩn đúng không?”
“Nằm xuống.”. Hoắc Đa Thần lại ra lệnh,
lần này giọng điệu của anh đã có chút mất kiên nhẫn.
Ninh Vũ đã say khướt, anh vừa bảo cậu
nằm thì cậu đã lập tức nằm xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Đa Thần, Ninh Vũ
cau mày nói: “Tôi không muốn làm.”
Hoắc Đa Thần rũ đôi mi dày xuống,
khoảng chừng ba giây sau anh đã xoay người Ninh Vũ lại và giương súng tiến vào.
Ninh Vũ nắm lấy cổ tay của Hoắc Đa Thần, cậu lật người Hoắc Đa Thần xuống nhưng
động tác này đã làm cho đầu gối của cậu ép vào ngực đối phương, Hoắc Đa Thần
không kìm được nữa mà xuất ra. Sau đó Ninh Vũ tạm thời thay đổi vị trí, cậu
ngồi lên eo của Hoắc Đa Thần: “Anh nói nhiều quá rồi đấy…”. Hoắc Đa Thần trực
tiếp đặt Ninh Vũ xuống thảm trải sàn, Ninh Vũ tận dụng cơ hội định bật dậy chạy
trốn nhưng Hoắc Đa Thần đã lập tức vươn tay đè Ninh Vũ ngã xuống đồng thời đưa
chân đá tung chiếc hộp dưới gầm giường, tiếng tiếng kim loại va chạm vang lên
và đôi tay của Ninh Vũ đã bị còng lại ở phía sau lưng.