Gả Cho Nhà Giàu

Chương 9

“Em có biết vì sao tôi lại đưa em đến công ty không." Hoắc Đa Thần vẫn giữ khoảng cách với Ninh Vũ trong thang máy, một tay đút vào túi quần rồi hướng mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt đang được phản chiếu qua vách thang máy của Ninh Vũ.

Ninh Vũ lắc đầu.

“Để chính thức tuyên bố thân phận Hoắc phu nhân của em." Trên mặt Hoắc Đa Thần không có chút cảm xúc nói: “Đứng thẳng người lên."

Ninh Vũ lập tức đứng thẳng lưng khiến Hoắc Đa Thần rất hài lòng với sự nghe lời của cậu và nói: "Vào những lúc cần thiết thì tôi sẽ cần em cùng tôi tham gia các sự kiện liên quan đến việc kinh doanh vậy nên em phải chú ý đến tác phong của mình."

Thang máy dừng lại ở tầng 36, Hoắc Đa Thần sải chân đi ra ngoài. Bên ngoài lập tức có một thiếu nữ đứng chờ sẵn cất tiếng chào Hoắc Đa Thần: “Chào buổi sáng tổng giám đốc.”

Toàn bộ tầng ba mươi sáu chỉ có phòng thư ký và tổng giám đốc nên nhìn rất trống trải. Ninh Vũ nhìn quanh một lượt rồi đi theo Hoắc Đa Thần vào phòng làm việc. Phòng làm việc của tổng giám đốc rất sang trọng với tông màu lạnh đen trắng. Toàn bộ bức tường bên ngoài được làm bằng kính trong suốt từ trần đến sàn và còn có một chiếc bàn lớn và một chiếc ghế sofa bọc da màu đen trong khu vực nghỉ ngơi.

“Em muốn uống gì." Hoắc Đa Thần hất cằm về phía khu nghỉ ngơi rồi ra hiệu với cậu: “Em đi đến bên đó ngồi đi.”

“Tôi không muốn uống cho lắm." Ninh Vũ đi tới sô pha rồi ngồi xuống.

Hoắc Đa Thần cũng không để ý đến cậu nữa mà tập trung làm việc của mình.

Lúc bận rộn trông Hoắc Đa Thần không hề giống một người bệnh. Ninh Vũ cố gắng che giấu sự hiện diện của mình hết mức có thể nhưng vẫn có rất nhiều người khi bước vào phòng đã hướng mắt nhìn về phía cậu. Ninh Vũ chỉ có thể giả vờ như mình không tồn tại. Mười giờ tối Hoắc Đa Thần phải bận họp nên Ninh Vũ mới có thể thả lỏng người rồi thả mình lên sô pha mềm mại sau đó mở điện thoại lên đọc sách.

Mười hai giờ rưỡi Hoắc Đa Thần mới trở lại văn phòng trong lúc Ninh Vũ đang bưng ly nước trên bàn định uống. Bỗng nhiên Hoắc Đa Thần giơ tay ném một xấp tài liệu lên bàn rồi tức  giận nói: "Làm cho Liễu Hạo biến đi."

Ninh Vũ lại đặt nước trở lại. Cậu không chỉ thấy có Hoắc Đa Thần đi vào mà còn có hai người đàn ông trung niên đang run rẩy đi theo phía sau.

Sắc mặt Hoắc Đa Thần âm trầm ngồi xuống ghế tổng giám đốc sau đó nhìn chằm chằm phía trước một lát rồi nói: "Xử lý hết đám người Liễu gia đó đi."

"Nhưng còn bà Hoắc thì sao?"

“Còn cần phải giải thích sao?” Hoắc Đa Thần lạnh lùng nhướng mày: “Tôi vẫn còn sống vậy nên vẫn là người đứng đầu tập đoàn Hoắc Thị.”

Hai người đó nhanh chóng rời đi.

Cửa phòng làm việc đóng lại nên Ninh Vũ lại nhìn đi chỗ khác. Hoắc Đa Thần nói: "Em đi rót cho tôi cốc nước."

Ninh Vũ đặt điện thoại xuống sau đó đứng dậy đi nhanh đi nước nước vào cốc của Hoắc Đa Thần sau đó quay lại đặt vào tay anh. Hoắc Đa Thần lấy lọ thuốc đổ ra  tay anh rồi cau mày ngẩng đầu lên bỏ hết thuốc vào miệng.

Ninh Vũ không biết làm sao mà chỉ có thể đứng ở bên cạnh anh xem xét.

Hoắc Đa Thần chống khuỷu tay lên bàn sau đó đưa ngón tay ấn lên trán và nhắm mắt lại suy nghĩ. Động tác này kéo dài năm phút đồng hồ mới thấy Hoắc Đa Thần đứng dậy cầm lấy trên tài liệu trên tai đi lướt qua Ninh Vũ sau đó lấy khoác của hắn mặc vào và đi ra ngoài: “Về nhà thôi."

Ninh Vũ vội vàng lấy áo vest cùng áo khoác màu nâu nhạt cậu đã cởi ra lúc nãy do phòng làm việc đã bật hệ thống sưởi nên có hơi nóng.

Ninh Vũ vừa đi vừa mặc vào. Hoắc Đa Thần đi vào thang máy chuyên dụng nhìn sang Ninh Vũ đang bận mặc áo khoác vào.

“Ngày mấy trường em khai giảng."

“Ngày chín." Ninh Vũ chỉnh lại áo khoác sau đó đứng vào một góc khác của thang máy.

Ninh Vũ nhìn Hoắc Đa Thần che miệng ho khan. Anh ho khan hồi lâu làm cho gương mặt tái nhợt lại trở nên đỏ bừng một cách dị thường. Anh bước ra khỏi thang máy, tài xế lập tức tiến lên chào: “Thiếu gia."

Hoắc Đa Thần cố nén cơn ho sau đó cúi người bước lên xe rồi nói: "Đưa  tôi đi đến bệnh viện trước."

Trên đường đi Hoắc Đa Thần lại bắt đầu ho và hình như đã là đã phát sốt, hô hấp dần trở nên nặng nề. Ninh Vũ không có chút thiện cảm nào đối với Hoắc Đa Thần vì mỗi lúc người này khỏe lên lại liền trở nên kỳ quặc.

Tài xế lái xe đưa Hoắc Đa Thần đến bệnh viện trước sau đó mới đưa Ninh Vũ về nhà. Không có Hoắc Đa Thần trong xe giúp cho tâm tình của Ninh Vũ thấy thoải mái hơn rất nhiều, thần kinh thả lỏng và còn ngủ được một giấc trên xe..

Hoắc Đa Thần bị sốt cao nên cần phải nhập viện khiến Ninh Vũ cảm thấy nhẹ nhõm và chỉ hy vọng rằng anh sẽ ở lại bệnh viện trong thời gian lâu hơn.

Ngày chín vào nhập học và Ninh Vũ đã vốn nghĩ rằng cậu sẽ có cơ hội học nội trú tại trường nhưng khi cậu đến trường mới mới phát hiện ra rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều bởi vì ngôi trường này không phải là trưởng nội trú và cậu đã bị bán cho nhà họ Hoắc vậy nên buổi tối bắt buộc phải ở lại đó.(AbilenexT Y T)

Ninh Vũ được giáo viên chủ nhiệm mới của lớp sáu năm ba dẫn vào lớp. Ninh Vũ cầm cặp đi vào đã nhìn thấy Giản Triết ngồi ở cuối hàng và vết bầm tím trên mặt anh ta vẫn còn chưa mờ đi. Đúng là oan gia ngõ hẹp.

“Chào mừng bạn học mới đến với lớp chúng ta." Giáo viên giới thiệu Ninh Vũ với mọi người xong thì lập tức chỉ tay vào một chỗ rồi nói: “Em đến ngồi bên cạnh Giản Triết đi."

Ôi!

Ninh Vũ đeo cặp sách về chỗ rồi kéo ghế ngồi xuống. Giản Triết vốn đang nằm dài trên bàn nhưng đã ngay lập tức dựng đứng tóc gáy lên khi vừa nhìn thấy Ninh Vũ. Anh ta hằn học trừng mắt nhìn Ninh Vũ một cái nhưng Ninh Vũ chỉ lấy sách vở đặt lên bàn rồi lơ đi anh ta.

Lớp học đầu tiên vẫn còn trong tiết nên hai người không thể ra tay. Sau khi tan học Ninh Vũ đứng dậy đi vệ sinh nhưng lại bị học sinh nam mặc đồng phục chặn lại rồi nhìn chằm chằm vào cậu: “Nhóc con, cậu lợi hại thật đấy. Còn dám chuyển đến trường mà chúng tôi đang học."

Ninh Vũ không nhận ra người này là ai nên cau mày nói: “Cậu có việc gì sao."

"Cậu không quen tôi sao? Tốt lắm, vậy cậu có biết anh Giản của chúng tôi không." Tên lông vàng đã nhuộm tóc lại thành màu đen. Ninh Vũ không nhận ra cậu ta mà lại nghĩ đến nghĩ giống chó Shiba Nhật Bản.

Giản Triết đá bay băng ghế của Ninh Vũ sau đó đứng dậy vặn cổ tay rồi bẻ các khớp tay làm vang lên tiếng xương răng rắc, hệt như khúc nhạc dạo đầu đang ngân dài: “Cậu đây là đang giả ngu đúng không."

Ninh Vũ liếc nhìn một vòng xung quanh rồi nói: “Trong phòng học đánh nhau sẽ bị kiểm điểm nên buổi chiều tan học chúng ta đi tìm một chỗ không có người qua lại tính tiếp." Cậu sẽ đánh chết hai người này!

“Ha ha, sợ bị kiểm điểm sao."  Hình Trình vẫn đứng chặn đường Ninh Vũ như cũ.

Ninh Vũ lạnh lùng nhìn sang cậu ta. Cậu so với Hình Trình cao hơn nên đứng từ trên cao nhìn xuống cũng đủ làm cho cậu ta có chút sợ hãi. Ninh Vũ ra tay thật sự rất ác. Hôm đó tại sân bóng  cậu ta đã từng nghi ngờ rằng bản thân sẽ sớm bị Ninh Vũ đánh chết.

“Được. Tôi để cậu chọn địa điểm sau đó ký thêm giấy sinh tử. Tôi thề nếu tôi không đánh chết cậu thì tôi sẽ không mang họ Giản nữa." Giản Triết kiêu ngạo nói: “Hình Trình, mau thả cậu ta đi."

Ninh Vũ lướt qua Hình Trình sau đó sải bước nhanh đi.

Khi cậu từ nhà vệ sinh đi ra đã thấy một cô gái khá mũm mĩm có khuôn mặt tròn trịa nhanh chóng tiến đến giữ chặt lấy tay cậu: "Cậu tên là Ninh Vũ phải không."

Ninh Vũ nhìn xuống tay cô gái khiến cô lập tức thu lại rồi nói: “Chúng ta là bạn học cùng lớp. Tôi tên là Chu Lộ, là lớp trưởng lớp sáu. Tại sao sau khi tan học cậu đã lập tức chạy đi vậy? Cậu không nên đối nghịch với Giản Triết bởi vì gia đình của cậu ta có thế lực rất lớn và nếu cậu ta đánh thắng cậu thì cậu cũng không thể làm gì được cậu ta."

“Giáo viên không xử lý sao."

Chu Lộ lắc đầu nói: “Cậu cẩn thận một chút và đừng động đến cậu ta vì  cậu không có khả năng động vào cậu ta đâu."

Khi chuông vào lớp vang lên thì Chu Lộ cũng phải chạy trở lại vào lớp học và Ninh Vũ cũng vội vã quay lại theo. Giản Chá đã ngủ trong suốt tiết học thứ hai nên Ninh Vũ cũng tránh xa anh ta ra rồi nghiêm túc lắng nghe giáo viên giảng bài. Sách giáo khoa cậu học trước đây khác xa so với sách cậu đang học hiện tại và cũng chỉ còn thời gian nữa năm nữa thôi nên Ninh Vũ cần phải cố gắng hơn nữa mới có thể theo kịp tiến độ học tập ở đây.

Thức ăn trong nhà ăn của trường rất phong phú và vượt xa sự nhận thức của Ninh Vũ về nhà ăn của trường. Cậu vùi đầu ăn cơm. Có một người vừa ngồi xuống chỗ ngồi đối diện cậu nhưng Ninh Vũ không ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục ăn. Một hộp sữa chua đột nhiên được đặt tới trước mặt cậu.

Ninh Vũ ngẩng đầu đã lập tức nhìn thấy cô bé lớp trưởng hơi mũm mĩm lúc nãy. Chu Lộ nói: “Mời cậu uống sữa chua."

“Tôi không uống đâu, cảm ơn."

“Giáo viên chủ nhiệm đã yêu cầu tôi chăm sóc cậu nhiều hơn nhưng tôi cũng không thể làm được cái gì nên sữa chua tôi tặng cậu cậu cứ uống đi." Sau khi Chu Lộ nói xong cũng bưng khay thức ăn rời đi.

Ninh Vũ tiếp tục ăn nhưng lại nghe vài tiếng xì xào bên cạnh: “Có phải lớp trưởng đang có hứng thú với học sinh chuyển trường đó không."

Ninh Vũ: “..."

Ninh Vũ sau khi ăn xong cũng quay người rời đi mà không chạm vào sữa chua. Cậu không có ác cảm với con gái và những bạn nữ cùng lớp vì họ đối với cậu rất tốt và luôn quan tâm đến cậu nhưng hiện tại cậu đã đụng đến kẻ bắt nạt ở trường là Giản Triết nên nếu cậu uống sữa chua của Chu Lộ thì cậu sợ rằng Giản Triết sẽ tìm cách gây rắc rối cho cô.

Giản Triết vừa đặt máy tính lên đùi vừa đeo tai nghe sau đó ngang nhiên chơi game trong lớp học buổi chiều nhưng cô giáo đi ngang qua vẫn giả vờ như không thấy vì vậy Ninh Vũ có chút nghi ngờ về bảng nội quy nghiêm khắc của ngôi trường này.

Ninh Vũ muốn đổi chỗ vì cứ mãi ngồi chung với một học sinh kém sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của cậu.

Năm giờ rưỡi tan học, Ninh Vũ bị Giản Triết và Hình Trình chặn lại. Ninh Vũ bỏ bài kiểm tra phải làm vào buổi tối vào cặp rồi kéo khóa sau đó đứng dậy: “Các cậu định đánh ở nơi nào đây."

“Đi đến công viên phía sau trường học."

Ninh Vũ đứng dậy đeo cặp sách lên vai sau đó sải chân bước đi ra ngoài: “Đi thôi."

Ninh Vũ đi phía trước còn Giản Triết và Hình Trình đi theo phía sau nhưng đi được một lúc họ lại cảm thấy có gì đó không đúng. Giản Triết đi lên phía trước và nói: “Cậu đi phía trước là có ý gì đây? Tự cho mình là đại ca à."

Ninh Vũ: “..."

Ninh Vũ cũng không thèm quan tâm tới anh ta. Cậu đi đến công viên nhỏ sau đó đặt cặp sách xuống rồi cởi áo khoác khoác trên cặp vì sợ làm bẩn nó nhưng Giản Triết lại không có nhiều quy tắc như vậy. Anh ta xắn tay áo lên và ngay khi vừa xắn được tay áo lên đã thấy Ninh Vũ đá anh ta một cái sau đó quay người bắt lấy nắm đấm của Hình Trình và tiếp tục giơ đầu gối lên đá vào bụng cậu ta làm Hình Trình hét lên một tiếng. Ninh Vũ vẫn còn nhớ tới lời Hoắc Đa Thần đã nói rằng đánh người không nên đánh vào mặt nên cậu chỉ tập trung phía bụng mà đánh. Giản Triết lao lên ôm lấy Ninh Vũ từ phía sau. Anh chưa bao giờ chiến đấu khổ sở như vậy trong nhiều năm đi đánh nhau.

Ninh Vỹ bắt lất Giản Triết rồi thực hiện một cú ném qua vai khiến anh ta nằm gọn trên mặt đất. Cách đó không xa có một tiếng hét lớn: “Mấy người đang làm gì đó? Mấy người đang làm gì vậy."

Ninh Vũ ngẩng đầu đã nhìn thấy cảnh sát tuần tra đang cầm dùi cui chạy thẳng tới nên cậu thoáng sững sờ một chút sau đó nhanh chóng giơ tay lên.

Giản Triết nhân cơ hội đó nhảy tới đấm vào cằm Ninh Vũ khiến cậu đau rát ngay lập tức nên đã đưa chân đá vào đầu gối của Giản Triết làm cậu ta ngã quỳ xuống. Cảnh sát chạy đến đẩy Ninh Vũ xuống úp mặt xuống sàn bê tông nên Ninh Vũ sợ mặt mặt cậu đã bị cạ trầy.

Hình Trình ôm bụng đứng lên rồi chỉ vào Ninh Vũ: “Cậu ta đang đánh chúng tôi."

“Các cậu học ở trường nào." Xe tuần tra dừng cách đó không xa nhanh chóng chạy tới thì đã thấy bọn họ đang đánh nhau. Cảnh sát không chút khách khí còng tay Ninh Vũ lại và nói: “Mau đi theo chúng tôi đến đồn cảnh sát."

“Chúng tôi không cần phải đến đồn cảnh sát đúng không? Chúng tôi là người bị hại." Hình Trình đau đến thở hổn hển và nghi ngờ nội tạng của mình đã bị Ninh Vũ đánh nát: “Mấy người mang cậu ta đi là được rồi."

Mười phút sau, cả ba người đều bị đưa đến đồn cảnh sát và không ai được phép rời đi.

Cằm của Ninh Vũ đã sưng lên rồi. Cậu được thả tay ra khỏi còng bởi vì cảnh sát đang cần cậu ghi thông ra thông tin gia đình. Ninh Vũ lau vết máu ở khóe miệng sau đó suy nghĩ một chút rồi viết ra một dãy số.

Giản Triết ở đầu bên kia đồn cảnh sát đang hét lên: “Tôi khuyên các anh mau thả tôi ra nếu không khi anh tôi đến đây thì tất mọi người ở đây sẽ phải gặp xui xẻo."

Vị cảnh sát trẻ đưa tay đập bàn: “Cậu đang uy hiếp ai đó."

Ninh Vũ dựa vào ghế nhìn lên cửa sổ phía trên căn phòng với tâm trạng khó chịu. Viên cảnh sát đang gọi điện thoại sau đó đưa điện thoại sang cho cậu rồi nói: “Nói chuyện với người nhà của cậu đi."

Yết hầu Ninh Vũ chuyển động lên xuống. Cậu mím đôi môi khô khốc lại rồi nói: “Tôi là Ninh Vũ.”

Chương kế tiếp