Gả Cho Trúc Mã Là Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 60

Rõ ràng còn chưa tới mùa hè, thời tiết còn mát mẻ, Lê Ngưng lại cảm thấy mặt đỏ bừng, lỗ tai nóng ran, giống như con tôm bị luộc trong nồi, lập tức đỏ bừng.

Chỉ là không biết do bị Bùi Trạc chọc giận, hay bị lời nói của hắn làm cho xấu hổ.

“Bùi Trạc ngươi được lắm……” Lê Ngưng nắm chặt tay thành quyền, muốn đánh hắn một cái, nhưng lý trí lại tự nhủ mình đánh không lại hắn, đành phải từ bỏ, chỉ có thể dùng lời nói xả cơn giận, oán hận nói: “Dám trêu chọc ta!”

Bùi Trạc cười đủ rồi, tạm thời bỏ ý nghĩ trêu chọc nàng sang một bên, nắm chặt hai tay nàng trong lòng bàn tay, kiên nhẫn mở từng ngón tay nàng ra, nắm tay nàng ra ngoài.

 “Rượu kia quận chúa không uống được, quá nồng, nàng chịu không nổi.”

Trong lòng Lê Ngưng thầm hừ lạnh một tiếng.

Bùi Trạc nói lời này nhất định là vì rượu uống quá ngon, hắn chỉ muốn uống một mình nên mới không muốn chia cho nàng.

Hắn không cho nàng uống, nàng lại càng muốn uống.

Bởi vì tối nay bị Bùi Trạc trêu chọc, sau khi Lê Ngưng về phòng còn rất tức giận, ngủ sát giường trong cùng, không thèm để ý tới Bùi Trạc, chỉ hận không thể có một màn che chắn giữa nàng và hắn lại.

Nhưng sau khi Lê Ngưng ngủ say, lại không hề biết và nàng và Bùi Trạc đã gần gũi chặt chẽ như thế nào

Ngày thứ hai, Lê Ngưng tỉnh dậy vẫn còn sớm, Bùi Trạc cũng vừa rửa mặt xong.

Hắn có chút kinh ngạc: “Sao hôm nay quận chúa lại dậy sớm như vậy?”

Lê Ngưng liếc hắn một cái, quay đầu khịt mũi, nhưng vừa mới ngủ dậy mặt mũi còn ngơ ngác giọng điệu cũng nhỏ nhẹ, cho nên giọng nói kia dường như không có chút lực uy hiếp nào.

Bùi Trạc vừa đi, Lê Ngưng liền tới phòng bếp, nhưng trên tủ bát đêm qua đã không còn bóng dáng vò rượu, lại tìm hai vòng, vẫn không phát hiện ra.

Có lẽ đã bị Bùi Trạc giấu đi nơi khác rồi.

Hắn thật đúng là keo kiệt!

*

Tây Khương ở Tây Bắc chẳng qua cũng chỉ yên bình được mấy năm, gần đây biên cảnh lại náo loạn, trong triều Thánh thượng đang cùng các đại thần thảo luận việc này.

Đại Tễ binh lực cường thịnh, đương nhiên không cần sợ Tây Khương tới phạm, nhưng nếu thật sự có chiến tranh, nên phái ai đi dẹp loạn mới là điều quần thần quan tâm.

Rất nhanh, một vị tướng quân chinh chiến nhiều năm đứng lên, chính trực nói: “Lão thần nguyện xuất chinh dẹp loạn, để Tây Khương một lần nữa quy thuận Đại Tễ.”

Người nói chuyện là Lương tướng quân, tuổi đã ngoài sáu mươi, Thánh thượng chưa kịp mở miệng đã có người lên tiếng phản đối, nói Lương tướng quân tuổi tác đã cao, chỉ sợ còn chưa tới Tây Bắc đã bị lưng ngựa xóc nảy hành hạ, khiến Lương tướng quận tức giận vô cùng, giữa đại điện ngươi một lời, ta một tiếng cực kỳ ồn ào.

Thánh Thượng bị tình cảnh trước mặt làm cho đau đầu, bắt bọn họ im lặng. Chuyện này không cần vội chọn người, chỉ muốn nói trước cho bọn họ một tiếng để chuẩn bị sẵn.

Nếu thật sự nổ ra chiến tranh, những người có mặt ở đây nhất định không có lý gì lại từ chối, đặc biệt là nhóm võ quan từng tòng quân, chỉ hận không thể lập tức xông lên tuyến đầu bảo vệ đất nước, căn bản không cần lo lắng người nào sẽ từ chối sự việc.

Sau khi tan triều, Bùi Trạc mới vừa bước ra khỏi đại điện, phía sau đã có người gọi lại.

Người đến là chỉ huy sứ Kim Ngô Vệ - Triệu Thành Anh, muốn tiếp tục thảo luận chuyện trên triều hôm nay với Bùi Trạc.

Triệu Thành Anh lớn hơn Bùi Trạc mấy tuổi, không xuất thân tdanh môn, chỉ có thể liều mạng giết giặc trên chiến trường lập công mới có được thành tựu ngày hôm nay.

Lúc trước hắn cũng từng ở Tây Bắc, lúc đầu nhìn Bùi Trạc còn tưởng hắn là tên công tử ăn chơi trác táng không biết trời cao đất dày, nhất thời cảm thấy hứng thú mới tòng quân, hành quân đánh giặc sao có thể là trò đùa, sau đó mới biết mắt mình không tốt, từ mưu lược đến gan dạ của Bùi Trạc đều tốt hơn hắn, gọi là kỳ tài cũng không quá.

Trước khi chia tay Triệu Thành Anh đột nhiên nhớ tới gì đó, gọi ‘này’ một tiếng: “Nói đến cũng khéo, hôm qua ta gặp quận chúa trên phố.”

Kim Ngô Vệ đi tuần, Triệu Thành Anh xuất hiện trên phố cũng không có gì lạ.

Hơn nữa, hội chợ có rất nhiều người, lại càng phải tăng cường tuần tra, đề phòng có người lợi dụng hỗn loạn để gây rối.

Trong lời nói của Triệu Thành An có ẩn ý, Bùi Trạc dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn: “Mong Triệu đại nhân nói rõ.”

Triệu Thành Anh liền kể lại chuyện hôm qua Lê Ngưng đánh cờ cùng ông lão trong hội chợ cho Bùi Trạc nghe, cuối cùng còn cảm thán: “Lúc ta tìm tới cửa thành đã thấy quận chúa và ông ấy tỷ thí, mấy canh giờ sau quay về vẫn nhìn thấy quận chúa ở đó, cũng không biết cuối cùng quận chúa có thắng hay không…”

Triệu Thành Anh cũng kinh ngạc.

Nghe đồn Trường Nhạc quận chúa được nuông chiều, tính tình tùy hứng, nhưng hôm qua được tận mắt nhìn thấy lại khiến hắn cảm thấy không đơn giản như bề ngoài.

Không nghĩ tới Trường Nhạc quận chúa lại kiên nhẫn như vậy, cho dù kinh nghiệm đánh cờ không nhiều như ông lão kia, nhưng khí thế không hề thua kém ai, không giống một người thích vô cớ gây rối.

Triệu Thành Anh nói với Bùi Trạc việc này cũng vì muốn biết được đáp án, dù sao nếu quận chúa thắng, lấy được phần thưởng trở về, hắn biết chuyện này cũng mới phải.

Nhưng Bùi Trạc chỉ im lặng suy nghĩ, không nói một lời.

“Phần thưởng là rượu mơ, cũng không biết hương vị như thế nào.” Triệu Thành An cười nói lộ ra hàm răng trắng: “Nhưng dù có ngon cớ nào cũng không bằng rượu phu nhân nhà ta ủ.”

Tiệc cưới lần trước Lê Ngưng và Bùi Trạc tham gia chính là tiệc cưới của Triệu Thành An, rượu mơ khiến Lê Ngưng lưu luyến không thôi cũng bắt nguồn từ tay Triệu phu nhân.

Nhớ tới thê tử nhà mình, trong lòng Triệu Thành Anh vừa vui vẻ vừa đắc ý, còn muốn nói thêm với Bùi Trạc vài câu, đã bị Bùi Trạc nhắc nhở: “Nếu Triệu đại nhân còn chưa đi tuần có lẽ sẽ trễ giờ.”

Lúc này Triệu Thành Anh mới vỗ trán, hôm nay hội chợ còn chưa kết thúc, hắn phải xem có chuyện gì không, mặc kệ Lê Ngưng thắng hay thua, hắn vội vàng lên đường.

Triệu Thành Anh vừa đi, Bùi Trạc im lặng suy nghĩ.

Đêm qua hắn hỏi rượu này từ đâu ra, Lê Ngưng nói là “tặng”, nhưng nếu nàng thắng được, nhất định sẽ kiêu ngạo đắc ý khoe khoang với hắn.

Hơn nữa, đêm qua nàng còn đọc sách đánh cờ, còn nói nếu nàng thua hắn có thể giễu cợt nàng hay không.

Cảm xúc trong lòng Bùi Trạc có hơi hỗn loạn.

Lòng hiếu thắng của nàng lớn như vậy, không thắng được có phải rất buồn hay không?

*

Hội chợ tổ chức ba ngày, hôm nay là ngày thứ hai.

Lê Ngưng đến trước quầy hàng của ông lão, ông cũng có chút ngạc nhiên.

 “Tiểu cô nương lại tới nữa.” Ông ấy cười nói: “Nhưng hôm nay phải thắng lão phu, mới có thể uống rượu.”

Ông lão không mang nhiều rượu, lần này chỉ có một vò.

Lê Ngưng đương nhiên biết rõ, không thể đòi không đồ của người khác.

 “Lần này ta đến vì muốn thắng lão, không phải vì rượu.”

Ông lão rất nhanh đã phát hiện Lê Ngưng tiến bộ thần tốc, so với ngày hôm qua hơi thở cùng động tác đã bình tĩnh hơn rất nhiều, buộc ông phải nghiêm túc từng bước.

Hai canh giờ sau, lại một trận hòa.

Lê Ngưng rõ ràng không hài lòng với kết quả này, còn muốn đánh thêm một ván.

Hiếm khi nhìn thấy người kiên trì như vậy, ông lão ngồi xuống nói: “Rượu kia đã uống chưa, có ngon hay không?’

Bàn tay Lê Ngưng đột nhiên cứng đờ một lát, rất nhanh liền bình thường trở lại, bình tĩnh đưa ra đánh giá: “Tạm được.”

Ông lão nghe xong cười to vài tiếng.

“Thật đúng là không thể đánh giá thấp tiểu cô nương ngươi.”

Rượu kia làm theo khẩu vị của ông ấy, mạnh đến mức nào, tửu lượng có giỏi đến đâu, uống nhiều cũng sẽ say.

Một ván nữa trôi qua, đến cả hòa cũng không được.

Lê Ngưng không nhịn được thở dài một tiếng, đứng dậy vuốt lại nếp váy.

“Không chơi nữa.”

Nàng còn rất nhiều quầy hàng chưa chơi, không thể tốn hết thời gian ở đây được.

Hôm nay vẫn không thể thắng được, nhưng dường như tâm trạng cũng không quá khó chịu như hôm qua.

*

Hôm nay phố xá cũng coi như hài hòa, vui vẻ, vừa đến giờ Triệu Thành An cưỡi ngựa về nhà, đúng lúc nhìn thấy một kẻ đang định ăn cắp đồ của người khác, lại đúng lúc bị hắn nhìn thấy.

Nếu không phải vì tên trộm này, sao hắn phải đến quan phủ một chuyến, rõ ràng có thể trở về ăn tối cùng thê tử.

Đi ngang quan quầy hàng nhìn thấy Lê Ngưng hôm quan, Triệu Thành An theo bản năng liền nhìn lại, muốn biết hôm nay tiểu quận chúa còn tới đây hay không.

Không nhìn thấy quận chúa, nhưng lại có thể nhìn thấy Bùi Trạc, mới cùng hắn nói chuyện sáng nay.

Bùi Trạc cũng vừa mới tan làm, lưu loát xoay người xuống ngựa đi đến trước gian hàng kia.

Triệu Thành Anh vô cùng vui vẻ, đanh định lên tiếng chào hỏi với Bùi Trạc, tên trộm thấy hắn phân tâm kiền giãy dụa muốn thoát, Triều Thành Anh cũng không  thèm để ý gọi Bùi Trạc nữa, tăng thêm sức mạnh trên tay, cảnh cáo tên trộm: “Ngươi thành thật cho ta.”

Triệu Thành Anh từ bỏ chuyện đi tìm Bùi TrẠC, áp giải tên trộm tới quan phủ, chỉ nghe Bùi Trạc nói với ông lão một câu.

 “Mong tiên sinh đánh hết khả năng, chớ có thủ hạ lưu tình.”

*

Hôm nay Lê Ngưng về nhà sớm, Bùi Trạc thì ngược lại, sắc trời hoàn toàn tối đen vẫn còn chưa về.

Lê Ngưng chờ hắn về cùng nhau ăn tối, cũng đã ăn vặt hai lần, có thể không cần ăn mà trực tiếp tắm gội lên giường nghỉ ngơi.

Nàng chờ đến chán nản, đến cả thoại bản cũng không muốn xem.

Sao hôm nay lại về muộn như vậy, có phải là do trời tối không nhìn thấy đường, ngã xuống mương nước gì đó rồi hay không…

Lê Ngưng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, gọi sai vặt tới để người đi tìm mấy con mương trên đường.

Vừa phân phó xong, đã có người tới báo Bùi Trạc đã trở về.

Hai tay hắn chắp sau lưng, dáng người cao lớn thẳng tắp như cây tùng, đôi mắt đơn phượng ẩn chứa ý cười, nhìn qua có vẻ tâm trạng rất tốt, nâng bước từ từ đến gần Lê Ngưng.

Đợi đến khi Bùi Trạc đứng trước mặt nàng, Lê Ngưng nhìn thấy quần áo hắn vẫn còn sạch sẽ, gọn gàng, không giống như mới từ dưới mương bò ra, mới hỏi hắn: “Sao lại về muốn như vậy, làm cái gì sao?”

 “Rơi xuống mương.” Bùi Trạc nghiêm túc trả lời nàng, sau đó khẽ tặc lưỡi, có chút bất mãn: “Quận chúa muốn ta gặp chuyện không may như vậy sao?”

Dù sao cũng đã quá giờ hắn tan làm, dù muộn cũng không thể muộn như vậy được, hơn nữa thân thể hắn cường tráng, có kẻ cắp nào lại dám tấn công hắn, Lê Ngưng cũng chỉ có thể đoán là do hắn không cẩn thận.

Nhưng không nghĩ tới lại có thể để hắn nghe được……

Ánh mắt Lê Ngưng chuyển khỏi người hắn, nhỏ giọng nói thầm: “Ai bảo ngươi về muộn như vậy.”

 “Quận chúa không tò mò ta đi làm chuyện gì sao?” Bùi Trạc hỏi.

Vẻ mặt Lê Ngưng một lời khó nói hết.

Vừa rồi nàng hỏi hắn, hắn chỉ trêu chọc nàng, không chịu trả lời đoàng hoàng, bây giờ nàng không muốn biết, hắn lại muốn nói.

Lê Ngưng bất đắc đĩ để người hầu chia thức ăn ra trước, có ý tốt làm theo ý hắn, mặt không biểu cảm hỏi hắn: “Vậy ngươi làm cái gì?”

Bùi Trạc đặt vò rượu ở trước mặt nàng, cong môi, thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của nàng.

Hắn lắc lắc vò rượu.

“Thắng rượu về cho quận chúa.”

Chương kế tiếp