Gầm rừrrr

Chương 1

1.
Ta là một con sói nhỏ chưa thể hóa thành hình ở núi Phù Đà, cả người được bao phủ bởi bộ lông trắng như tuyết.

Phụ thân ta là thủ lĩnh của bầy sói, suốt ngày mang theo ta và những vị thúc thúc, bá bá đi ra ngoài săn thú.

Mẫu thân ta là con sói đẹp nhất Lang Tộc, lúc trước phụ thân của ta phải đánh bại mấy chục con sói to mới thành công cưới được bà ấy.

Tính cách của mẫu thân thích tự do, đi đây đi đó nên toàn kéo ta ra ngoài đi dạo.

Phụ thân lại là một kẻ não luyến ái, chỉ vì muốn mẫu thân vui vẻ, cho nên đã ném ta lại một mình để tận hưởng thế giới hai người.

Trước khi đi còn để lại cho ta một nồi gà.

Không vui, ta cũng muốn đi theo hai người bọn họ nhìn xem thế gian mà.

Nhưng ta đã hơn một trăm tuổi mà chưa thể hóa thành hình người.

Nhị Nha sinh ra sau ta mấy chục năm nhưng đã hóa thành người rồi kìa!

Hơn nữa, đầu của ta còn nhỏ hơn mẫu thân khi bà ấy bằng tuổi của ta.

Ta tức giận! Gầm rừrrrr!

Vì đi du ngoạn khắp thế gian, ta ném đi mặt mũi mà đi hỏi Nhị Nha làm sao để hóa hình người thành công?

Nàng ấy nói dưới chân núi Phù Đà có một loại quả hồng màu vàng mật, ăn vào là lập tức biến thành người.

Vì thế ta bắt đầu đi tìm quả đó.

Đây là lần đầu tiên ta ra khỏi núi Phù Đà, trong lòng cực kỳ kích động.

Tưởng tượng khi bản thân quay về Lang Tộc, mọi người nhìn thấy dáng vẻ mỹ mạo của ta chắc chắn toàn bộ sói đều sẽ phải bay lên trời mất!

Ta đi tìm, đi tìm mãi, có điều quả thì chưa tìm được mà đã tìm được ra cái bẫy rồi….

Ta chỉ là một con sói nhỏ linh lực yếu ớt, hố sâu như thế ta không thể bò lên nổi.

“Gào gào, auuuuu, gào gào—”

Có động vật nào tới cứu ta được không?

Sau nửa canh giờ gầm auuuuu, ta nghe thấy âm thanh dẫm lên lá vàng đã rụng.

Ta ngẩng đầu lên, trừng lớn đôi mắt để nhìn.

Thấy một người mặc bộ y phục màu đen, trên trán cũng có một đồ đằng màu đen.

Hắn thi triển pháp thuật một cái ta đã bay lên không trung, ngay sau đó có một dây thừng kim sắc trói gô ta lại.

Xong đời, gặp phải người xấu rồi.

Mạng nhỏ này cũng chẳng thể bảo toàn nữa.

Nhị Nha nói lúc trước nó gặp một con gấu đen thì giả chết để tránh thoát đúng không nhỉ?

Ta làm theo, ta giả chết.

Hu hu hu, sao không dùng được thế?

2.
Ta bị đưa tới một cung điện tràn ngập khí u ám.

Một nam tử mặc bộ y phục màu tím đen, mái tóc xõa xuống, ngồi ở trên cao ở cung điện, nhắm mắt suy nghĩ.

“Ma quân, thuộc hạ phát hiện một con sói trắng ở trong rừng rậm, màu lông rất thuần tính, có điều linh lực quá thấp không biết yêu đan có thể dùng để kéo dài tục mệnh cho Mạc Li cô nương không?”

Ma quân?

Suýt chút nữa ta đã bị dọa ngất.

Phụ thân ta nói, ma quân là người tàn nhẫn độc ác nhất Ma giới, còn thích ăn những động vật nhỏ chưa hóa hình.

Nghe thủ hạ nói như vậy, cho dù ta không bị ma quân ăn thịt thì nội đan cũng chẳng còn.

Nhưng yêu mà không có yêu đan thì khác gì đã chết cơ chứ? Ta khóc không ra nước mắt.

Ma quân ngoắc ngón tay, ta bay lên không trung lần nữa.

Sau đó, hắn lấy lớp da sau cổ của ta, xách lên.

“Từng tuổi này mà có con sói trắng chưa hóa hình nổi đúng là hiếm lạ!”

Khóe miệng cong lên một độ cung trào phúng.

Móng vuốt của ta khẽ nhô, nhe răng trợn mắt kêu to: “Gầm rừrrrrrrr, auuuu!”

Ma quân cười đến mức gập bụng lại, hắn thả ta ở trên đùi hắn, chọc chọc vào bụng nhỏ của ta.

“Ăn đến béo thế này, xem ra bình thường toàn dùng thời gian tu luyện để ăn có đúng không?”

Ta giận sôi máu.

Bụng của sói bọn ta là nơi mà hắn có thể tùy tiện sờ sao?

Còn nữa, núi Phù Đà không có ai chăm chỉ cố gắng như ta có hiểu không? Cố gắng đến mức đi xuống núi để tìm quả bảo vật ăn biến hình đó!

Còn thân mỡ này là do phụ thân ta ngậm theo con gà rừng quá nhiều mỡ thôi.

Ta nhe răng, tỏ vẻ hung ác.

“Gầm— Auu— Gừ gừ!”

“Hung dữ như thế, nên lột da ngâm rượu thì hơn.”

“Gừ~ Gừ~”

Nháy mắt ta rút hết khí thế.

Nằm lăn lóc trên đùi ma quân, không có tiền đồ mà ưm a.

Ta không muốn chết, ta còn phải nhìn thấy bản thân khi hóa thành hình người nữa, ta còn chưa gặp được chú sói định mệnh của đời mình….

Có lẽ thấy ta quá đáng thương, cũng có lẽ thấy ta quá đáng yêu nên ma quân buông lỏng sợi dây trói ta.

Sau khi được giải thoát, ta vừa định cất bước chạy bỗng cái đuôi bị túm chặt.

“Còn dám bỏ chạy là ta bắt ngươi nhắm rượu.”

Ta phục.

Đường đường là ma quân thế nhưng nói một cách độc ác đối với một con sói nhỏ đáng yêu như vậy! Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc!

Khó trách cả cung điện lạnh lẽo không có hơi ấm, khó trách các thủ hạ đều làm mặt đen.

Vì mạng sống, tạm thời ta nhẫn nhịn.

3.
Ta ngồi trên đùi ma quân, đong đưa lúc lắc chuyển đầu, trợn tròn mắt ra.

Mỗi ngày ở nhà ta đều làm nũng với mẫu thân như thế.

Đây chính là mị lực trời sinh.

Nhìn qua ma quân, trong lòng kêu lớn: Cầu xin ngươi hạ thủ lưu tinh với ta!

Hắn ngồi yên lặng, vẻ mặt cứng đờ.

Xem đi, hắn bị ta làm cho mê mẩn này.

Nội tâm dần dần xuất hiện đắc ý nho nhỏ.

Cẩn thận đánh giá ma quân một cái, lớn lên cũng rất dễ nhìn, còn đẹp trai hơn so với phụ thân nhiều.

Làn da trắng nõn, con ngươi hẹp dài, đôi môi hồng nhuận.

Ta cũng không biết nên hình dung cụ thể như thế nào, dù sao nếu hắn ở trong Lang Tộc chắc chắn toàn bộ sói cái sẽ theo đuổi hắn cho xem.

Ta chưa từng thấy ai đẹp như vậy, móng vuốt không tự giác bắt đầu lộn xộn.

Bàn tay ma quân bắt lấy chân trước đang lộn xộn của ta, một tay khác che đi đôi mắt long lanh, không kiên nhận mà nói: “Con sói nhỏ đúng là không thành thật gì cả.”

Đáng ghét!

Hắn thi triển pháp thuật ném ta lên mặt đất, gọi một tỳ nữ tới.

“Sau này ngươi sẽ phụ trách chăm sóc nó, nuôi béo lên cho ta.”

Tỳ nữ gật đầu vâng dạ.

“Ma quân, con sói trắng nhỏ này có tên không ạ?”

“Đoàn Tử.”

Có ý gì hả? Tên này chẳng khác nào nói ta giống quả cầu hết?

Gầm rừrrrr, ngươi mới là Đoàn Tử!

Ta gục lỗ tai xuống, buồn bã xỉu xìu đi theo tỳ nữ tới một gian rách nát trong cung điện.

Ma giới còn có nơi thế này sao? Đúng là nghèo nàn!

Có điều ta cũng không chê, trước cứ bảo mạng sống cái đã, có cơm ăn là tốt rồi.

Sau khi tỳ nữ kia đưa ta tới nơi, nàng ta liếc ta một cái, tức giận mà nói: “Đồ phế vật, sau này ngươi lo mà ở đây đi.”

Chết tiệt, nàng ta dám gọi ta là phế vật?

Ta không phế!

“Gầm gừ, gầm gừ.”

Nàng ta nâng tay lên tát ta một cái.

Lực rất lớn, làm ta ngã lăn lên mặt đất.

“Vậy mà ma quân phái ta chăm sóc súc sinh nhà ngươi, còn chưa bắt đầu mà ngươi đã nhe răng múa vuốt với ta, đúng là đồ không có dạy dỗ!”

Nói xong, nàng ta hừ lạnh một tiếng, đóng cửa cái rầm.

Tôi tủi thân hu hu hai miếng, nâng móng vuốt sờ mặt của mình.

Nóng quá, đau quá!

Mặc dù linh lực của ta thấp, cũng rất yếu nhưng ở núi Phù Đà là tiểu bá vương một phương đấy, phụ mẫu, thúc thúc, thẩm thẩm đều rất đau lòng yêu thương ta mà.

Xuống sơn một cái, bị rơi vào bẫy, sau đó suýt nữa bị ma quân ăn, bây giờ con bị đánh.

Nước mắt rơi tí tách từng giọt.

Mới qua mấy ngày mà sói con đã phải chịu khổ rồi.

4.
Từ khi xuống núi cho đến bây giờ, ta vẫn chưa ăn gì.

Tỳ nữ kia ném ta ở đây xong mặc kệ.

Thực sự đói đến mức không thể chịu được nữa, tôi khẽ meo meo lên vài tiếng rồi ra khỏi cung điện.

May sao, mới ra khỏi cung điện đã bị bắt được.

Vì thế ta lại bị trói đến trước mặt ma quân.

“Khởi bẩm ma quân, con sói trắng này muốn chạy trốn bị thuộc hạ bắt được, ngài xem nên xử trí nó như thế nào?”

Ta nhảy dựng lên, ta đâu có chạy trốn, cho ta một ngàn gan sói cũng chả dám.

Một đống lời giải thích cứ biến thành: “Gầm gừ, auuu…”

Ta hận vô cùng, cho dù không hóa thành hình người thì ít nhất cũng phải cho ta nói được tiếng người chứ.

Có điều hình như ma quân không hề tức giận, ngược lại vẫn ung dung nhìn ta dù hắn rất bận.

Kệ đi.

Ta trợn tròn mắt, đầu lưỡi uốn quanh, giả chết.

Đợi một lúc lâu, bên trong cung điện vẫn chưa phát ra âm thanh gì.

Chẳng lẽ ma quân thấy ta chết quá xấu cho nên bị dọa cho chạy rồi?

Ta hé mắt ra, quét mắt về bốn phía.

Trên ngai vàng đã không còn tăm hơi, ngay cả cái tên đại ca lòng dạ hiểm ác thích trói ta lại cũng không thấy đâu.

Xem ra giả chết thực sự hữu dụng, Nhị Nha, đợi ta về nhà sẽ mời ngươi ăn gà rừng.

Ta dùng răng nhai nhai cái dây thừng kim sắc trên người, nhưng cắn mãi không được.

Quá mệt mỏi!

Răng sắp gãy mà dây chưa đứt!

Ta từ bỏ ý định cắn sợi dây, bắt đầu bò bò như con sâu trên mặt đất.

Xông lên! Cửa cung điện chỉ còn trong gang tấc, sắp được cứu rồi!

Tưởng tượng luôn màu hồng còn hiện thực là một màu xám mờ mịt.

Khi ta cách cánh cửa chỉ còn một gang tấc, cơ thể lại bay lên lần nữa.

Ngay sau đó, ta lấy tốc độ sét đánh để tới trước mặt ma quân.

Tốc độ quá nhanh, mắt đầy ánh sao, dạ dày bắt đầu cuồn cuộn.

Giữa lúc hỗn loạn ta nghe thấy tiếng cười khẽ.

Sâu trong đó là sự nhẫn nhịn, không biết có phải là ảo giác của mình hay không.

“Không phải đã nói rõ chạy thì sẽ bắt ngươi về nhắm rượu à?”

Nhắm rượu?!

Ta giật mình, nháy mắt dây thần kinh như căng lên, giương miệng nghêu ngao kêu vài tiếng.

Nghĩ đến sự uất ức ngày hôm nay, hốc mắt bèn ướt át.

Khóe miệng giơ lên cao của ma quân bỗng chốc cứng đờ, lông mày nhíu chặt, ngón tay khẽ buông lỏng sợi dây quấn quanh người ta.

Ta lại ngồi trên đùi hắn.

Hắn khẽ nhéo nhéo lỗ tai ta.

Không đúng, người ở Ma giới đều thích sờ động vật nhỏ như thế à?

Ùng ục— Ùng ục—

Bụng nhỏ lên tiếng kháng nghị.

Ma quân mở miệng hỏi: “Chưa ăn cơm à?”

Ta gật đầu như giã tỏi.

Hắn thở dài một hơi, lạnh giọng gọi tỳ nữ kia đến.

5.
“Ma quân, lúc nãy không thấy Đoàn Tử đâu nên nô tỳ đang đi tìm Đoàn Tử, hóa ra nó ở chỗ của ngài.”

Tỳ nữ kia cong mắt nhìn ta, dáng vẻ cực kỳ thân thiết.

Nhớ đến cái tát hồi nãy, ta liền giận sôi máu.

Chân sau dẫm lên, nhảy xuống khỏi đùi ma quân, bay nhanh về phía tỳ nữ.

Nàng ta sợ đến mức lảo đảo về sau hai bước, ta trực tiếp cắn chân nàng ta, hung ác gầm nhẹ.

“A— Ma quân đại nhân mau cứu nô tỳ với.”

Tỳ nữ kia nước mắt lưng tròng, sợ hãi vô cùng giống như ta đang muốn ăn thịt nàng ta không bằng.

Ngươi kêu đi, kêu lớn tiếng chút, lấy ra khí thế đánh ta mà kêu!

“Đoàn Tử, nhả ra.”

Nghe thấy âm thanh xa cách lãnh đạm của ma quân, ta càng tức hơn.

Là ngươi bảo nàng ta chăm sóc ta, nếu không phải không đánh lại ngươi thì ta cũng đã cắn ngươi rồi!

Ta càng tăng lực cắn, tỳ nữ trực tiếp khóc lóc ỉ ôi.

“Ma quân, con sói nhỏ này không thể để lại được.”

Vừa dứt lời, trên tay nàng ta xuất hiện một vòng màu đen, đánh về phía ta.

Theo bản năng, ta nhắm hai mắt lại nhưng đợi mãi không thấy trên người có chuyện gì.

Giây tiếp theo, ta bay trở về trên đùi ma quân.

Còn tỳ nữ, đôi đồng tử mở to hết cỡ, vẻ mặt hoảng sợ.

Chưa kịp nói nên lời đã hóa thành cát bụi.

Con mẹ nó.

Cả cung điện chìm vào không khí yên tĩnh, không ai dám cất lời, có thể giết người không một tiếng động e là chỉ có mỗi ma quân.

Ta ngẩng đầu đưa ánh mắt nghi ngờ chớp chớp đôi mắt nhìn hắn.

“Ô, gào…”

Bàn tay to của hắn vỗ đầu ta.

“Sau này ngươi đi theo bổn quân.”

Không không không không, ta lắc đầu như cái trống lắc.

Hắn cười nhạo, nói thêm: “Có thịt để ăn.”

Thịt?! Lỗ tai đang gục của ta lập tức dựng đứng lên, bốn cái móng vuốt xoa nhẹ trên đùi ma quân.

Xem ra ma quân này cũng không đáng sợ lắm, vừa rồi còn cứu ta một mạng nữa.

Tạm thời cứ đi theo hắn trước, có lẽ khi hắn vui vẻ còn có thể giúp ta lấy quả mật.

Ta liếm khóe miệng, không tiền đồ mà gật đầu.

Sau đó, ma quân thưởng cho ta một con gà thơm phưng phức.

Ta nhai ngấu nghiến, ngay cả bộ xương cũng không tha.

Ma quân là người tốt!

Lập tức nhảy vào lòng ngực hắn, vươn đầu lưỡi khẽ liếm cằm hắn.

Ế!

Sao hắn có dáng vẻ ghét bỏ thế?

Rõ ràng phụ thân nói báo đáp người khác là phải dùng lưỡi liếm người đó, còn phải dùng sức mà liếm, như vậy mới biểu hiện ra chân thành của mình/

Mặc dù ma quân cau mày, khóe miệng xìu xuống nhưng hắn không mở miệng từ chối.

Ta lại liếm lên mặt hắn.

Hức, sau đó làn da sau cổ bị túm đi.

Khóe miệng ma quân run rẩy, tránh đi ánh mắt nóng rực của ta nói: “Tự chơi mình đi.”

Sau đó, ta đã bị ném lên mặt đất.

May mà ta có khinh công! Ha ha! Rơi xuống đất như đệm mềm.

Được nha tên nhóc này, lần này ta có cảm giác linh lực của mình đã tăng lên không ít.

Chắc chắn đây là nguyên nhân để ta cố gắng tu luyện thêm.

“Gào gào…”

Sau khi tỏ vẻ cảm ơn với ma quân xong, ta vui sướng bước chân đi, đi ra bên ngoài.

Còn chưa bước ra khỏi cửa, đã nghênh đón một nữ tử mỹ mạo diễm lệ.

Trên người tỏa ra hơi thở quen thuộc, đó là đặc trưng của Lang Tộc bọn ta.

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC, WATTPAD @nholinhlam VÀ APP TYT 🦊🦊🦊🦊

Chương kế tiếp