Gầm rừrrr

Chương 4

13.
Mặc y phục xong, ta xoay tại chỗ mấy vòng, phiêu phiêu làn váy như con bướm đang múa lượn.

Ta nhấc chân váy vội vã đi tìm Than Đen.

Đến khi tới cửa cung điện, ta nhìn thấy bên trong còn có người khác.

Người nọ đang nói với Than Đen cái gì đó.

Bóng dáng vô cùng quen thuộc.

Ta cẩn thận ngẫm nghĩ.

Ế, không phải là phụ thân của ta hay sao?

Kêu lớn một tiếng: “Phụ thân, sao phụ thân lại tới đây?”

“Áo Áo, con hóa hình rồi?”

Phụ thân ta dùng tốc độ ánh sáng đi tới, ôm chầm lấy ta.

“Hu hu hu, phụ thân đang đi tìm con khắp nơi, con chạy loạn cái gì hả? Sói con thì phải ở trong nhà, con có biết bên ngoài nguy hiểm biết bao nhiêu không?”

Trời ơi, phụ thân khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem kìa.

Than Đen ở bên cạnh, dù bận nhưng vẫn thong dong nhìn bọn ta.

Mất mặt quá!

Ta có thở dài một hơi, trực tiếp đẩy phụ thân ra.

“Phụ thân, ma quân vẫn còn ở đây, người chú ý hình tượng đi.”

“Cái đứa con bất hiếu, ta vất vả đi tìm con mấy ngày liền vậy mà con dám chê ta mất mặt, lát nữa về ta sẽ cáo trạng với mẫu thân con!”

Ta nhìn Than Đen một cái, phát hiện hắn đang lấy tay che miệng cười.

…. Không còn gì để nói.

Ta thở dài, vỗ vỗ lưng của phụ thân.

“Được rồi được rồi, là con sai, sau này con tuyệt đối không chạy lung tung nữa.”

“Vậy bây giờ con đi về nhà với phụ thân.”

“Bây giờ về sao ạ?”

“Đúng thế, con còn muốn ở lại chỗ này à?”

Ta moi moi ngón tay, có chút thẹn thùng.

Phụ thân tức đến mức phải hít sâu một hơi.

“Ở đây oán khí rất nặng, không thích hợp để con tu luyện, mau, về nhà với phụ thân nào.”

Ta len lén liếc Than Đen một cái, đúng lúc hắn cũng đang nhìn ta.

Ta vội vàng dời mắt đi.

Hắn cười khẽ một tiếng, giọng nói dịu dàng.

“Bá phụ, Áo Áo chỉ mới ở chỗ của con mấy ngày đã hóa hình thành công, thế cũng có thể thấy được chỗ này rất thích hợp cho nàng ấy tu luyện, đợi nàng ấy tu luyện lên chức rồi trở về cũng chưa muộn.”

Phụ thân nhìn hắn, có hơi rựt cổ lại.

“Đúng vậy đúng vậy.” Ta lắc lắc cánh tay của ông ấy, cười hì hì nói: “Phụ thân, con ở chỗ này cứ có cảm giác linh khí cả người tăng lên rất nhiều.”

Phụ thân trừng mắt nhìn qua, sắc mặt có hơi khó coi.

“Nữ nhi lớn rồi không quản được, không quan được.”

“Làm gì có, con vĩnh viễn là áo bông tri kỉ của phụ thân.”

“Được rồi, đừng làm nũng nữa, muốn ở lại thì cứ ở lại, ta đi về sẽ tiếp tục trải qua thế giới hai người với mẫu thân của con.”

“Cảm ơn phụ thân, chúc phụ thân và mẫu thân đi chơi vui vẻ.”

Phụ thân vẫy vẫy tay, ý bảo ta không cần tiễn.

Ông ấy đi thật nhanh….

Sau khi không còn thấy hình bóng nữa, trong lòng ta bỗng xuất hiện sự ưu thương không tên.

Than Đen đi tới, vỗ bả vai của ta.

“Ăn thịt nướng không?”

“Có!”

14.
Những ngày ta ở Ma giới cực kỳ thoải mái.

Ban ngày nướng ngỗng, quay thịt vịt, nướng heo ăn không ngừng, buổi tổi còn có thể quấn lấy Than Đen đi dạo phố, bình thường còn tổ chức uống trà ăn bánh với Hoa Ninh tỷ tỷ và một số tỷ muội khác.

Ngay cả tướng sĩ của Ma giới bây giờ thấy ta cũng tỏ ra vô cùng cung kính.

Cảm giác bản thân đã đi lên đỉnh cao của nhân sinh.

Lần đó phụ thân ta đi chưa được mấy ngày đã mang theo mẫu thân tới.

Mẫu thân ta không sợ Than Đen, khi đến nơi đã quở trách hắn một trận.

Ta đi tới ngăn trước mặt hắn, hèn mọn cầu xin mẫu thân có thể hạ thủ lưu tình.

Cuối cùng, bằng vào những lời lẽ mây mưa tốt đẹp cũng đã thành công giữ lại ‘mạng’ cho hắn.

Nhưng phụ thân vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ mấy ngày là tới một lần.

Cuối cùng còn trở thành khách quen cần tiếp đón từ xa.

Ba trăm năm qua đi, cuối cùng phụ thân không nhịn được nữa, đánh ta một trận nên hồn.

Ta nằm trên mặt đất khóc lóc lăn lộn, Than Đen ở một bên ăn nói khép nép khuyên phụ thân.

Đó là lần đầu tiên ta thấy Than Đen cẩn thận như thế.

Phụ thân đá hắn một cú, tức giận quát: “Đừng cho là ta không biết tên tiểu tử nhà ngươi có tâm tư gì!”

Hắn lại liếc trắng ta một cái.

“Nhanh chóng cưới đứa hỗn đạn này về đi, hừ!”

m thanh của phụ thân vang lên, khẽ vuốt mũi: “Ta và mẫu thân của con đi sinh đứa thứ hai đây!”

Vừa nói xong, phụ thân đã phất tay áo bỏ đi.

Ta vẫn còn đang chìm vào mông lung.

Ta nhìn Than Đen, Than Đen nhìn ta.

Đôi ta không nói gì.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, ta vẫn chưa hiểu rõ ý của phụ thân là gì.

Tinh thần ham học hỏi dâng trào, ta tính toán đi mở cửa sổ tẩm cung Than Đen để tiến vào.

Nhưng chân còn chưa chạm đất eo đã bị bàn tay to nâng tới.

Hắn túm nách ta lên đưa tới mép giường.

Ánh mắt của ta né tránh đi, xấu hổ cười cười.

“Làm sao chàng biết được là ta?”

“Tối nào ta cũng biết chẳng qua phải giả vờ thôi.”

Thoáng chốc ta đỏ bừng mặt.

Được lắm, hóa ra lúc trước mỗi lần ta đi vào hắn đều biết, hại ta cứ lo tại sao có thể dễ dàng đi vào như thế.

“Vậy… Lời của phụ thân nói hôm nay là có ý gì?”

Ta cắn môi, ngước mắt nhìn về phía hắn.

“Ý trên mặt chữ.”

Hắn cong cong mí mắt, dường như trong đó tỏa ra ánh sáng.

Đó là nụ cười đẹp nhất mà ta từng gặp trong đời.

[PHIÊN NGOẠI 1_ ÁO ÁO]

Sau ngày trở thành ma quân phu nhân, ta đưa Than Đen về núi Phù Đà.

Tất cả động vật ở tòa núi đều khen ta: “Trâu bò, thật trâu bò!”

Cuộc đời của sói lại đi lên đỉnh cao một lần nữa.

[PHIÊN NGOẠI 2_ ÁO ÁO]

Sau đó ta mới biết được, hóa ra căn bản không có quả mật, đó là Than Đen ngưng tụ linh lực của mình biến thành.

Ta quỳ xuống tạ ơn.

[PHIÊN NGOẠI 3_ PHÙ QUANG]

Ta là ma quân Ma giới.

Mẫu thân của ta là một người phàm, bà ấy bị bệnh chết khi ta mới tám tuổi.

Phụ quân cũng không thể làm gì.

Nghe nói Lang Tộc ở núi Phù Đà có trấn tộc chi bảo có thể chứa linh khí của núi, có thể đựng nhục cốt sinh tử, cho nên ta gạt phụ thân một mình đi tới đó.

Ở dưới rừng rậm ở chân núi, ta gặp người của Tiên giới.

Ông ta không nói hai lời đã ra tay giết ta.

Ta đánh không lại nên chỉ có thể chạy lên trên núi.

Khi đến giữa núi, ông ta đuổi kịp và chặn đường.

Mắt thấy cuồng phong sắc bén sắp đánh tới, thì bỗng nhiên một con sói trắng bổ vồ đằng sau lưng ông ta.

Khiến ông ta trượt xuống vách núi tầm vài thước.

Hơn một trăm con sói trắng xuất hiện, cảnh cáo hết đợt này đến đợt khác.

Người Tiên giới đó thấy tình hình không ổn bèn chạy trối chết.

Ta nhìn con sói trắng nhỏ nhất đã cứu mình.

Nàng cũng nhìn ta, ánh mặt thật trong sáng.

Sau đó nàng đi tới.

Toàn bộ đoàn sói cũng bước đến.

Vốn nghĩ rằng ta sẽ bị bọn sói ăn thịt nhưng không ngờ những con sói đó lại thả ta đi.

Ta ở chân núi ba ngày, cuối cùng, vẫn từ bỏ việc đó.

[PHIÊN NGOẠI 4_ PHÙ QUANG]

Sau khi trở thành ma quân, một nữ tử đi vào Ma giới, tự nhận mình là người từng mạng ta ở núi Phù Đà.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nàng ta, ta đã biết nàng ta không phải sói trắng nhỏ.

Vì để điều tra mục đích nàng ta tới đây, ta đã cố tình để nàng ta ở lại.

Sau đó ta điều tra được hóa ra nàng ta là nữ nhi của kẻ Tiên giới đã từng suýt giết ta vào năm đó.

Mười mấy năm trước, hai người bọn họ ăn trộm bí thuật của Thiên giới nên bị đuổi đi, vì muốn lập công chuộc tội mà muốn lấy đi tính mạng của ta.

Trở thành ma quân rồi tính mạng của ta càng trở nên đáng giá.

Không có gì tốt hơn so với việc giết đi ma quân.

Mạc Li mượn bí thuật biến thành sói trắng nhưng bí thuật này lại không thể hóa ra yêu đan.

Ta nói để giúp nàng ta kéo dài tuổi thọ có thể đi tìm yêu đan, lấy cớ đó để đánh mất sự nghi ngờ của nàng ta.

Nàng ta biết ta thích uống Thanh Tuyền Lộ, vì thế mỗi ngày động tay động chân ở bên trong.

Ta lặng lẽ đổi ly có độc kia đi, làm trò uống trước mặt Mạc Li.

Còn Áo Áo, sự xuất hiện của nàng là điều ngoài ý muốn.

Vốn ta muốn cho thuộc hạ đi vào rừng rậm tìm tung tích của phụ thân Mạc Li, không ngờ thuộc hạ lại đưa về cho ta một con sói trắng.

Lúc nàng bị thuộc hạ của ta chộp đến, còn giả chết.

Dáng vẻ giống như năm đó, mặc dù đã trưởng thành nhưng ta liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra.

Ta động tâm tư muốn để nàng ở bên cạnh mình.

Ngày đó ta ra cửa là bởi vì phát hiện ra tung tích của phụ thân Mạc Li.

Hai người đó mới vào Ma giới vào buổi sáng.

Ta ẩn nấp ở dưới chân chỗ ở, đang tính quan sát thì thấy Mạc Li đem Áo Áo bắt tới.

Thực ra ta không muốn sát sinh, nhưng bọn họ dám chạm đến Áo Áo, còn suýt chút nữa đã giết nàng.

Nhìn thấy nàng bị treo lên xà nhà, ta cảm thấy vô cùng tự trách.

Vì thế dưới sự giận dữ, bèn giết hai người bọn họ.

Ta không còn là Phù Quang của mười mấy năm trước, bây giờ thực lực của ta không thể khinh thường, chẳng qua chưa từng để lộ với người ngoài mà thôi.

Vì báo đáp Áo Áo, vì bồi thường cho nàng, ta đã dùng linh lực tụ thành một loại quả, đưa cho Áo Áo.

Buổi tối hôm đó ta nhìn thấy đồ mà nàng vẽ, ta đã biết nàng muốn cái gì.

Bởi vì có quan hệ đến quả mật trong truyền thuyết, cái này ta đã từng nghe qua.

Nhưng trên đời này, đâu có loại nào chỉ cần ăn là có thể biến thành hình, có thì chỉ là ở trong miệng của người có dã tâm mà thôi.

Ta phái người đi tìm phụ thân của Áo Áo, lúc ông ấy nhìn thấy ta còn sợ hãi gục cổ lại.

Ta nói cho ông ấy sự việc mười mấy năm trước, cũng đảm bảo rằng sẽ không bao giờ bắt nạt Áo Áo.

Ông ấy mới thoáng buông lỏng đề phòng.

Nhưng người nhạc phụ này cực kỳ khó lừa, ta cầu xin ông ấy tận ba trăm năm ông ấy mới nguyện ý gả Áo Áo cho ta.

Ba trăm năm thì thế nào? Ít nhất ba trăm năm này chúng ta chưa từng rời xa nhau.

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC, WATTPAD @nholinhlam VÀ APP TYT🦊🦊🦊🦊