Giả Vờ Ngoan

Chương 2: C2: Cô đi vào giấc mộng

Đối với câu hỏi kiểu này, nếu như là bản thân Ngụy Triêm Y như mọi lần là có thể cho ra vô số câu trả lời khác nhau, cho dù là ai hỏi đi chăng nữa thì cũng có thể vững vàng đối đáp, hoàn toàn nghiền áp được vẻ ưu nhã thong dong thậm chí là ánh mắt có vài phần bi3n thái này của anh.

Nhưng mà bây giờ cô đang ở trong một thiết lập nhân vật hoàn toàn mới, cho dù trong lòng có loanh quanh lòng vòng nhiều mưu lắm kế như thế nào đi nữa thì trên mặt vẫn phải luôn duy trì sự bình tĩnh rụt rè lại có phần xấu hổ của cô gái ngây thơ mới được. Gương mặt thẹn thùng của cô bây giờ còn mang theo chút khó hiểu, thậm chí là còn có nhiều loại cảm xúc khác đan xen với nhau.

Ngụy Triêm Y lại lần nữa thử rút tay ra, lúc này Úc Thanh mới cười khẽ buông tay.

Cô có hơi xấu hổ hậm hực cúi đầu xuống, thanh âm cố tình ép xuống hai phần: “Em… tên Ngụy Triêm Y.”

Úc Thanh cười ôn hòa: “Tên rất êm tai.”

Anh ngồi ở trên xe lăn, không có bất cứ cái dáng vẻ gì gọi là bệnh trạng cả, nụ cười càng thêm văn nhã ôn nhu.

Ánh mắt nhìn người khác của Úc Thanh rất nhạt, lại ôn hòa ung dung, phảng phất như là người lớn trong nhà đã trải qua nhiều chuyện, nhưng thực tế thì tuổi của anh cũng mới có 28 mà thôi.

Ngụy Triêm Y đoán, đại khái là do tâm tư của anh quá sâu, cho nên mới làm cho anh so với những người bạn cùng lứa càng thêm bí ẩn không nói rõ, dường như phía sau anh là vực sâu vạn trượng, anh đang đứng trước vực sâu chăm chú nhìn đôi mắt của người đối diện, bị anh nhìn như vậy, thật sự là không thể chịu được quá lâu, rất dễ dàng dẽ bị anh nhìn thấu được nội tâm.

Ngụy Triêm Y bất động thanh sắc dời mắt đi, mím môi ôn nhu nói: “Xin lỗi, quấy rầy anh Úc rồi, em đi trước đây.”

“Không phải em lạc đường sao?” Anh như suy tư gì đó nhìn đầu gối bị ngã đến trầy xước của cô, “Tôi đưa em ra ngoài, có được không?”

Anh thật sự quá dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm, thái độ bình dị gần gũi, ánh mắt dịu dàng ôn hòa, thậm chí còn hỏi ý kiến của đối phương trước khi làm nữa.

Trong lòng Ngụy Triêm Y lặng lẽ giơ ngón cái lên với anh, theo đuổi phải cao nhân rồi! Nếu mà cô là cô gái ngây thơ thật thì nói không chừng sẽ thật sự thích người đàn ông kiểu này mất, nhưng đáng tiếc, cô cũng chẳng đơn thuần gì cho cam.

“Cảm ơn anh, sao có thể không biết xấu hổ làm phiền anh chứ, em đi loanh quanh một chút chắc là có thể tìm được đường ra thôi.”

Chỉ cần gây được sự chú ý với anh là được rồi.

Vào lúc thích hợp thì nên bảo trì khoảng cách, giống như anh vậy, tạo cảm giác thần bí, cô tin vào bản năng thích chinh phục của đàn ông.

Úc Thanh cũng không làm khó người khác, gật đầu.

Ngụy Triêm Y ngoan ngoãn lễ phép cúi đầu, sau đó đi ngang qua xe lăn của anh, Úc Thanh lại ngửi được mùi hương hoa tường vi nhè nhẹ.

Anh nâng mắt, nhìn theo Ngụy Triêm Y rẽ trái rẽ phải rồi biến mất.

Vệ sĩ lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ cung kính dâng lên: “Tiên sinh, có muốn lau tay hay không?”

Úc Thanh có thói ở sạch, ý của vệ sĩ là muốn cho anh lau bàn tay khi nãy chạm qua Ngụy Triêm Y kia.

Úc Thanh liếc nhìn khăn tay: “Không cần.”

Đầu ngón tay anh lại vuốt v e lần nữa, nhìn về phía con đường nhỏ Ngụy Triêm Y vừa mới rời đi.

Trước kia anh cũng không biết, thì ra hoa tường vi lại thơm như vậy, cũng không biết rằng, tay cô gái nhỏ nhà người ta lại mềm như thế.

Úc Thanh nhẹ cong môi, duỗi tay ngắt một đóa tường vi ngay trước mặt, ngón tay thon dài xoay vài cái, ngữ khí ý tứ sâu xa: “Hoa tường vi đẹp thật.”

Vệ sĩ Triệu Diệu ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “… Cái đó, tôi bảo người nhổ mấy gốc đưa về cho ngài?”

“Không cần, tôi có thể tự nhổ.”

Anh nhẹ ngửi hoa tường vi, giống như mùi hương trên người cô vậy, nhưng mà lại thiếu thứ gì đó chỉ Ngụy Triêm Y mới có.

Sự hấp dẫn khiến lòng người rung động.

***

Ngụy Triêm Y cũng không biết được mấy lời này của Úc Thanh, nếu như cô biết thì nhất định sẽ vô cùng hưng phấn ngồi chờ bị anh nhổ, rốt cuộc thì sớm hoàn thành nhiệm vụ một chút thì mới sớm nhận được khoản tiền kếch xù kia chứ. Tuy rằng cô không thiếu chút tiền đó, nhưng mà đạo đức nghề nghiệp vẫn phải có. Chờ chuyện này xong xuôi, cô còn phải tới Đông Châu một chuyến, điều tra chuyện của mình nữa.

Hiện tại cô với Tô Lăng đang là sinh viên năm 4 của đại học Liêu Thành, thân phận này là Ngụy Triêm Y làm giả được, ở Liêu Thành có rất nhiều nơi mà cô có thể ra vào như chốn không người, thần bí tới mức Mạc Khả và Tô Lăng phải líu lưỡi, bọn họ thỉnh thoảng sẽ hỏi rốt cuộc cô làm mấy nghề này là vì cái gì, Ngụy Triêm Y chỉ nhàn nhạt trả lời.

Vì trả nợ.

Sau đó cũng không nhiều lời nữa.

Hôm nay là thứ ba, có tiết.

Cô với Tô Lăng đúng giờ tới trường điểm danh, Tô Lăng như mọi lần hòa vào với đám của Úc Kỳ, thỉnh thoảng sẽ dẫn đề tài lên trên người Úc Thanh, hỏi xem gần đây anh đang làm gì, Mạc Khả sẽ phụ trách đi xác minh, dư lại chiến trường giao cho Ngụy Triêm Y, ba người bọn họ luôn phối hợp rất ăn ý.

Lúc này cách vũ hội lần trước đã là ba cái chủ nhật rồi cô chưa nhìn thấy Úc Thanh, Úc Thanh cũng không có hành động gì.

Ngụy Triêm Y không thể không bội phục người đàn ông này, rõ ràng cô có thể cảm nhận được anh có hứng thú với mình, thế mà lại có thể nhịn được lâu như vậy, cho nên bây giờ cô cần phải lắc lư trước mặt anh nhiều hơn nữa, nhắc nhở anh rằng anh vẫn còn có cô nàng này cần nhớ tới.

Tô Lăng nghe được từ Úc Kỳ rằng tuần sau Úc Thanh sẽ tới Xuân Ngọc Đường, đây là câu lạc bộ lớn nhất Liêu Thành, khác với các câu lạc bộ khác, ở đây không gì là không có, càng đặc biệt hơn là, mỗi tháng Xuân Ngọc Đường đều sẽ tổ chức một buổi vũ hội với chủ đề khác nhau, ví dụ như cổ xưa, kiểu Âu, kiểu Pháp, mà chủ đề lần này của họ là Bách Nhạc Môn Bến Thượng Hải.

Ngụy Triêm Y nghe được thì hơi nhướng mày, “Lại là vũ hội, Úc tam gia này cả ngày rảnh rỗi thế, suốt ngày tham gia vũ hội?”

Giáo sư đang giảng bài thao thao bất tuyệt ở bên trên, Tô Lăng lấy sách che mặt, thấp giọng nói: “Úc tam gia này vô cùng có khả năng sẽ là gia chủ kế nhiệm của nhà họ Úc, trên danh nghĩa của anh ta có rất nhiều xí nghiệp, có tiền có thế, cho nên người muốn nịnh bợ anh ta rất nhiều, nghe nói lần vũ hội này chính là đặc biệt tạo ra cho anh ta để anh ta mua vui đó, đối phương còn chuẩn bị vài mỹ nhân nữa cơ mà.”

Ngụy Triêm Y xem thường lướt điện thoại, cảm thấy Úc Thanh y như hoàng đế thời xưa, còn chuẩn bị mỹ nhân nữa chứ, cho là đang tuyển tú à?

Lướt xong, cô gửi tin nhắn cho Mạc Khả: [Nghe nói Úc Thanh muốn tuyển tú, đăng ký cho tôi đi.]

Tin nhắn nhắn được nửa tiếng, cô nhận được một tin trả lời: [OK]

Sau khi tan học, Ngụy Triêm Y với Tô Lăng cùng trở về, theo như Mạc Khả nói, hôm nay là ngày Xuân Ngọc Đường “tuyển tú”, Mạc Khả đã đăng ký cho cô, cô chỉ cần dùng cái khuôn mặt họa thủy này của mình đi lên sân khấu biểu diễn một tài nghệ, nói không phải khoa trương chứ cuộc thi dựa vào giá trị nhan sắc như thế này, từ trước tới nay Ngụy Triêm Y chưa từng thua, Mạc Khả với Tô Lăng vô cùng có lòng tin.

Quả nhiên, chủ câu lạc bộ đặc biệt hài lòng với Ngụy Triêm Y, còn cố ý sắp xếp cho cô tiết mục cá nhân. Ngụy Triêm Y mặt ngoài cười tủm tỉm đồng ý, nội tâm lại rất muốn chửi bậy, thật đúng như cô nói, Úc tam gia này đúng là hoàng đế thời hiện đại mà, rất có văn hóa phục hưng nha.

Một tuần trước khi diễn ra vũ hội, mỗi ngày sau khi tan học, Ngụy Triêm Y đều sẽ tới câu lạc bộ tập múa, cô từng học rất nhiều thứ, ca hát cũng không phải là chuyện qua loa.

Trừ cô là có nhiệm vụ mà tới đây ra, các cô gái khác chính là đơn thuần muốn trèo lên người Úc Thanh. Mọi người đều biết thân thể của Úc Thanh không được, nếu có thể bay lên làm chim đầu cành thì chờ anh chết thẳng cẳng rồi, gia tài bạc triệu kia không phải đều sẽ để lại cho vợ của anh sao, chính vì thế nên những “tú nữ” có mặt ở đây đều rất cố gắng phô ra năng lực của mình.

Ngụy Triêm Y thầm bi ai cho Úc Thanh một trận, xem ra mọi người đều chỉ coi trọng tiền của anh mà thôi, đối với anh cũng chẳng có hứng thú gì nhiều.

Một tuần trôi qua, sân khấu chủ đề Bách Nhạc Môn của câu lạc bộ đã hoàn tất, ngày tới biểu diễn, Mạc Khả cố ý đưa cho Ngụy Triêm Y một bộ “chiến bào”.

Một cái váy sườn xám bị Ngụy Triêm Y bỏ xó từ lâu, chưa nói tới nó còn là tác phẩm do danh gia thêu, chính là do mẹ của cô tự mình thiết kế, tự mình thêu tới từng đường kim mũi chỉ.

Ngụy Triêm Y nhẹ nhàng vuốt v e đóa hoa mẫu đơn thêu trên bộ sườn xám, trên mặt hiện lên chút ôn nhu khó có được.

Đây là lần đầu cô mặc nó, không nghĩ tới sẽ là trong hoàn cảnh này.

Mạc Khả với Tô Lăng chờ ở trong phòng trang điểm, vài phút sau, Ngụy Triêm Y đẩy phong thay đồ ra, cánh tay gác lên khung cửa, một tay chống nạnh, thờ ơ nhướng mày: “Thế nào?”

Sườn xám bó sát vào dáng người, cho nên chỉ có người nào có dáng người cực tốt mới có thể mặc đẹp được, da thịt trắng nõn cùng khí chất cao quý trời cho tạo ra đứa con cưng của trời, Ngụy Triêm Y.

Sườn xám màu đen, bên trên thêu hoa mẫu đơn, gương mặt cô trước giờ minh diễm tinh xảo, sườn xám lại tôn lên vẻ quyến rũ của cô tới cực điểm, cho dù không trang điểm, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này thôi sẽ làm cho toàn bộ hội trường phải hít khí lạnh.

Mạc Khả với Tô Lăng kinh ngạc gật đầu cảm thán, Ngụy Triêm Y vô cùng hài lòng, phụ nữ ấy mà, sẽ không từ chối bất cứ ánh mắt tán thưởng mình bao giờ, cô cũng không ngoại lệ.

Trang điểm xong, nhân viên câu lạc bộ nhắc nhở tới lượt Ngụy Triêm Y lên sân khấu, lúc nhìn thấy cô, cậu ta suýt chút nữa dại ra, nói xong chuyện chính mà bản thân vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào Ngụy Triêm Y tới thất thần.

Ngụy Triêm Y đứng dậy, ánh mắt kiên định giống như chiến sĩ chuẩn bị xuất chinh.

Từ hậu đài nhìn vào bên trong, cô thực sự bị tài lực của câu lạc bộ Xuân Ngọc Đường làm cho kinh ngạc, cảnh trước mắt huy hoàng xa hoa lại lãng phí, Bách Nhạc Môn ngợp trong vàng son, sân khấu di động ở đằng kia giống như sống lại từ niên đại nào đó, từ âm nhạc tới cách ăn mặc của nhân viên phục vụ, còn có phong cách trang điểm của các vị khách tối nay, đều là phong cách của Bách Nhạc Môn, phảng phất như niên đại kia chưa từng biến mất, vẫn còn đang ở thời kỳ hưng thịnh rêu rao.

Đương nhiên, tất cả đều không thể không nói tới tiêu điểm của buổi tối ngày hôm nay, Úc tam gia, Úc Thanh.

Anh mặc áo cổ phục dài màu trắng, hôm nay anh không ngồi xe lăn, thân hình cao dài nam tính vô cùng hấp dẫn sự chú ý, anh đeo mắt kính gọng vàng, dưới ánh đèn vũ hội khiến mắt kính hơi lóe sáng, đuôi mắt nhàn nhạt cong lên, gương mặt ôn hòa mang theo nụ cười nhẹ, giống như quý công tử nho nhã thời dân quốc.

Thanh tuyển lại văn nhã, đây mới là người mê người nhất, tất cả sự chú ý đều dồn về phía anh, bốn chữ “tú sắc khả xan” cùng lắm cũng chỉ tới thế mà thôi.

Ban nãy Ngụy Triêm Y còn cảm thấy, các cô gái hôm nay tới tuyển tú đều là vì tiền của anh, nhưng bây giờ nhìn thấy anh, đám con gái đó đều dại cả mắt ra, từ trong ánh mắt của bọn họ, Ngụy Triêm Y có thể đọc ra được một loại hưng phấn kiểu: Con mẹ nó phát tài rồi, nếu có thể ngủ một giấc với cực phẩm như thế này thì chết cũng không tiếc.

Úc Thanh được vài vị quản lý mời ngồi, nhân viên công tác nhắc nhở Ngụy Triêm Y có thể lên sân khấu, Ngụy Triêm Y nhàn nhạt “ừ” một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Úc Thanh.

Để cô nghĩ xem nào, lần trước là dùng mùi hương để khắc sâu ấn tượng với Úc Thanh, như vậy thì lần này nên dùng gì đây?

Cô cố tình kéo kéo vài sợ tóc bên tai cho nó rũ xuống, sau đó ngoắc tay với Mạc Khả, “Đợi lát nữa tôi đi tới gần Úc Thanh thì cô gọi tôi một tiếng, nhắc tôi tóc rối rồi.”

Mạc Khả làm ra thủ thế OK, tuy rằng cô ấy không biết Ngụy Triêm Y muốn làm cái gì, nhưng bản thân vẫn tin tưởng vô điều kiện.

Lúc này Ngụy Triêm Y mới ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra ngoài.

Nhìn thấy bóng dáng của cô, trong đầu Mạc Khả bắt đầu ghép cho cô một cái BGM* tương xứng bùng nổ xập xình, mỗi một bước chân của cô đều rất ổn định, dáng vẻ khi diễn ưu nhã tới mức dường như muốn đạp xuyên qua trái tim của người khác.

*BGM: Background Music (Nhạc nền)

Úc Thanh đang nghe người bên cạnh nói chuyện, một đám đàn ông cười tới thịt mỡ rung rung, chỉ có anh là cười nhạt lắc đầu, phong độ nhẹ nhàng.

Anh đang định mở miệng, bỗng dưng lại ngửi được mùi hương quen thuộc.

Mùi hương mà hàng đêm đều đi vào giấc mộng của anh.

Úc Thanh ngước mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là cái eo thon nhỏ lắc lư thướt tha của cô gái, sườn xám xẻ tà cao tới tận đùi, lúc đi lại, chân dài thon thả thoắt ẩn thoắt hiện, cánh tay cô theo vòng eo uyển chuyển cùng bước chân nhẹ nhàng hơi đung đưa, không có gió, nhưng mùi hương tường vi của cô lại thổi tới chỗ anh.

Úc Thanh hơi híp mắt, dưới đáy mắt khẽ trầm xuống.

Ngụy Triêm Y cũng không có phát hiện ra anh, vẫn đi về phía trước, bỗng nhiên có người gọi cô, cô gái ngoái đầu nhìn lại, mờ mịt nhìn qua, người nọ nhắc nhở cô tóc bên tai bị rối, Ngụy Triêm Y xấu hổ cười nhẹ, lại giơ tay vén tóc ra sau tai, trong lúc vô tình liền đối diện với ánh mắt sâu hun hút của Úc Thanh, cô ngẩn ra, thuận theo đó mỉm cười gật đầu, cứ như vậy mà tùy tiện chào hỏi một cái, sau đó xoay người đi lên sân khấu.

Mỗi một động tác ban nãy của Ngụy Triêm Y bất quá chỉ có mười mấy giây, nhưng Úc Thanh lại vẫn nhớ mãi không quên, đột nhiên anh cười khẽ một tiếng, cầm rượu lên tự uống hai ly.

Ông chủ câu lạc bộ thấy anh cảm thấy hứng thú với Ngụy Triêm Y, liền âm thầm cân nhắc muốn đưa cô tới bên người anh.

Âm nhạc trong phòng vang lên, Ngụy Triêm Y đứng ở trên sân khấu hát một khúc dân quốc nổi tiếng, giống như hoàng hậu trong bữa tiệc tuyển tú của Bách Nhạc Môn trọng sinh trở lại vậy.

Buổi vũ hội này, cô khiến chúng sinh khuynh đảo.

Úc Thanh đung đưa ly rượu, nhìn chăm chú vào cô gái đứng trên sân khấu, đây là ly rượu thứ tám của anh rồi, trước giờ anh luôn khắc chế bản thân, thuốc lá và rượu đều không quá độ, nhưng tối nay lại khiến người ta ngoài ý muốn.

Nhưng ngoài ý muốn đâu có mình anh, còn có đóa tường vi trên sân khấu nữa.

Ngụy Triêm Y hát xong một khúc liền xuống sân khấu, ánh mắt chưa từng dừng lại trên người Úc Thanh.

Ông chủ câu lạc bộ ngồi cạnh anh cười mở miệng: “Tam gia, hay là để cô ấy…”

“Không cần.” Úc Thanh cười nhạt, “Thân thể tôi yếu, hà tất phải khiến cô gái xinh đẹp như vậy ấm ức.”

“Ai da, tam gia sao lại nói vậy!” Ông chủ câu lạc bộ đều gấp gáp suy nghĩ cho anh, “Ngài có thể coi trọng cô ấy, là phúc phận mà kiếp trước cô ấy tu được mà!”

“Thôi.” Ngữ khí anh tùy ý lại ôn nhã, nhưng rất chân thật đáng tin, ông chủ cũng không dám nhiều lời, trong lòng còn thầm nói, ban nãy Úc tam gia cứ nhìn chằm chằm Ngụy Triêm Y suốt, ông ta còn tưởng là việc này có thể thành đấy, không nghĩ tới dưa tới bên miệng rồi còn rớt, chẳng nhẽ…

Ánh mắt ông ta rời xuống, Úc tam gia không được?

Úc Thanh liếc ông ta một cái, ông chủ nhanh chóng thu lại ánh mắt, ngồi nghiêm chỉnh.

Mạc Khả nói tin tức mình hỏi thăm được cho Ngụy Triêm Y nghe, cô cũng cảm thấy bất ngờ, người đàn ông này rõ ràng thực sự có hứng thú với cô, thế mà lại liên tục để con mồi vuột mất, thật sự không phải có cái gì đó khó nói chứ?

Cô không tin, bảo Mạc Khả với Tô Lăng về trước, bản thân lại cố ý ở lại hậu đài dây dưa lề mề một lúc lâu, cuối cùng cũng không chờ được tin Úc tam gia muốn gặp riêng mình, ông chủ kết toán tiền công cho cô, Ngụy Triêm Y cũng không còn lý do gì ở lại nữa.

Đã vào đêm, bên ngoài đang mưa, Ngụy Triêm Y khoác áo khoác dài màu vàng cam đứng dưới mái hiên chờ mưa tạnh.

Xe của Úc Thanh ngừng ở cách đó không xa, anh ngồi trong xe nhìn cô.

Ngõ nhỏ quạnh quẽ, màn mưa lẳng lặng kéo dài không dứt.

Cô gái khẽ nâng cằm nhìn về phía trước, sườn mặt xinh đẹp của cô không có chỗ nào không đẹp, bên cạnh là ánh sáng từ đèn đường chiếu xuống, chiếu tới vũng nước đọng bên chân cô, ánh lên ảnh ngược nhỏ xinh tinh tế.

30 phút sau, mưa còn chưa ngừng, Ngụy Triêm Y vốn cũng không muốn làm phiền Mạc Khả chạy qua đây lần nữa, nhưng mưa lại không có dấu hiệu dứt.

Cô cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện thoại, đột nhiên có một chiếc xe dừng ở trước mặt.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, là Úc Thanh.

Anh cười nho nhã: “Cô Ngụy, tôi có thể có vinh hạnh đưa em về không?”

Đáy mắt Úc Thanh ẩn chứa sự nguy hiểm, thâm trầm giống như đang ẩn nhẫn điều gì đó, cô thật ra cũng sẽ không biết quá nhiều, từ trước tới nay anh muốn để người ta nhìn ra được cái gì thì người đó sẽ nhìn ra được cái đó.

Cô gái nhỏ mà thôi, anh không muốn dọa tới cô.

Bởi vì anh là thân sĩ hoàn mỹ nhất, cũng là thợ săn kiên nhẫn nhất.

——-

Tác giả có lời muốn nói:

Triêm Triêm: Đều là hồ ly tinh cả, không cần giả vờ làm tiểu bạch thỏ!!!

Chương kế tiếp