Giấc Mộng Hoè Nam

Chương 1
Thẩm Hoè Nam

Thời điểm bọn trẻ sắp sửa thức dậy từ giấc ngủ trưa, em bỗng nhận được cuộc gọi của A Chính. Em có linh cảm xấu, bởi vì bình thường A Chính sẽ không gọi điện cho em. Lần trước, thằng bé đá bóng bị trầy xước ở đầu gối, khập khà khập khiễng về nhà, bao nhiêu khăn giấy cũng không cầm được máu, trong cơn hoảng loạn mới gọi cho em.

Trong lòng có chút lo lắng, em sợ bọn trẻ sẽ bị đánh thức, nên chạy vội ra một góc rồi bấm nút trả lời. Thằng bé nói bằng giọng hơi ngập ngừng, nó bảo hôm nay có một người lạ đến nhà, tên là Cảnh Thời. Em lập tức sững sờ, tên của anh đã không xuất hiện từ lâu lắm rồi, hôm nay lại từ miệng con trai nói ra thật là vi diệu.

Nắng trưa chiếu soi qua tán lá in bóng loang lổ xuống mặt đất, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại hình ảnh đung đưa của cái bóng kia. Giọng nói càng lúc càng nôn nóng của A Chính đã đánh thức em. Em bèn nói với nó rằng không sao, mẹ biết chú ấy, thằng bé mới yên tâm mà cúp máy. Em lại rơi vào trạng thái uể oải, không nhớ rằng mình đã nghĩ gì, cho đến khi giáo viên phụ trách kêu lên the thé: “Chị Tiểu Nam, chị Tiểu Nam…”

Cả buổi chiều em không có tâm trạng, lúc phát trái cây cho bọn trẻ còn vô tình làm rơi một trái cà chua nhỏ xuống đất. Nhiều năm trôi qua, hình như em chưa từng suy nghĩ đến cảm xúc và hoàn cảnh khi em và anh gặp lại nhau lần nữa. Theo như mô tả trong những bộ truyện ngôn tình và phim tình cảm phát sóng trên truyền hình, anh là chàng trai cao - giàu - đẹp trai từ nước ngoài về, đi cùng cô bạn gái có xuất thân cao mà anh mới quen. Vào một lúc nào đó, ở một nơi nào đó, anh sẽ gặp lại người mẹ đơn thân là em. Sau đó, anh nở một nụ cười thu hút giống như hồi học cấp ba, giới thiệu ngắn gọn rồi vội rời đi.

À, phải rồi,em nên kể cho anh nghe về cuộc sống của em trong những năm tháng qua như thế nào nhỉ? Em đã phí hoài công sức của anh, không thi đậu vào trường Đại học Tam Hồ, mà học chuyên ngành hộ lý ở một trường trung cấp, rồi tốt nghiệp ra trở thành bảo mẫu ở một nhà trẻ "nhà giàu", trải qua một cuộc hôn nhân thất bại và có một đứa con trai nhỏ tên là Thẩm Chính. Có thể nói đây là một cuộc đời thất bại.

Cô gái vừa gọi em là “chị Tiểu Nam” là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành giáo dục mầm non của đại học Sư Phạm Hồng Kông, vì vậy cô ấy nhanh chóng trở thành giáo viên chủ nhiệm của lớp chồi. Cô ấy luôn tràn đầy sức sống, đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt. Bây giờ cô ấy đang năn nỉ em trực ca chiều muộn thay cho cô ấy, bởi vì lúc nào cũng có phụ huynh đón con rất trễ nên giáo viên không thể tan đúng giờ được. Thấy vẻ mặt mong đợi của cô ấy, em chỉ có thể gật đầu đồng ý.

“Chị Tiểu Nam là tốt nhất!”.

Cô ấy không khiến người ta cảm thấy khó chịu, lại rất lễ phép. Dù sao thì chức vụ của em cũng thấp hơn cô ấy, tuổi tác còn lớn hơn cô ấy một chút, “chị Tiểu Nam” là một cách xưng hô không thể nào tốt hơn được nữa. Em cũng hiểu được tâm tư của một cô gái đang yêu say đắm, nên rất quan tâm cô ấy. Thế nhưng hôm nay, bởi vì sự xuất hiện của anh mà em có chút chần chờ, tuy vậy em vẫn đồng ý một cách vô thức. Em tự cười mình, sao cứ lần lữa mãi.

Em mất tập trung suốt cả buổi chiều, các bạn nhỏ trong lớp đã được phụ huynh đón về gần hết, chỉ còn lại vài "phần tử cố thủ" mà thôi. Em và bọn trẻ cùng nhau đọc sách vẽ tranh một lúc, cuối cùng chỉ còn lại một mình Lý Tử Hạo. Lúc Lý Thịnh đến, cả nhà trẻ có mỗi em và Tử Hạo thôi. Em tự thu dọn đồ đạc của mình xong rồi, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của thằng bé và đi ra ngoài. Trời Hồng Kông vào tháng 3, gió biển buổi tối vẫn còn se lạnh, em vô thức nắm chặt tay thằng bé hơn.

Lý Thịnh bước xuống từ chiếc Land Rover của mình, đèn đường trùm lên chiếc áo khoác nhung bên ngoài bộ tây trang mang lại hơi hướng sang trọng và đắt tiền. Anh ta trông có vẻ mỏi mệt, khi cười rộ lên lộ ra những nếp nhăn nơi khóe mắt. Anh ta kéo Tử Hạo qua, nói:

- Làm phiền em quá, Tiểu Nam!

Em không thích cách xưng hô này, không thích giọng nói trầm trầm của anh ta, càng không thích thái độ mập mờ khó hiểu này của anh ta. Nhưng em phải thừa nhận một điều rằng, anh ta là một người cha tốt, cũng là một người đàn ông trung niên thành đạt. Mái tóc của anh ta được chải chuốt tỉ mỉ, trên người còn có mùi nước hoa nam thoang thoảng, trên mắt là cặp mắt kính phản chiếu ánh đèn rõ ràng.

Em đã từng nghe các giáo viên khác nói về anh ta: danh nhân trong ngành đầu tư ở Hồng Kông, đã ly hôn, con gái theo mẹ. Dù bận việc gì anh ta cũng sẽ tự mình đi đón con trai, có lẽ là muốn bù đắp cho sự thiếu vắng tình yêu từ mẹ.

Em chỉ gật đầu mà không nói gì.

Anh ta giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Giờ đã trễ rồi, em có muốn đi ăn cơm cùng nhau không?”.

Em cúi đầu, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh ta đang dán vào khuôn mặt mình, em vội lắc đầu từ chối, rồi hắng giọng nói: “Con trai của tôi còn đang đợi tôi ở nhà”.

Em nhắc đến Thẩm Chính là muốn nói cho anh ta biết rằng em cũng có một đứa con, em và anh ta không thích hợp. Nhưng em biết chắc anh ta không thèm để ý đâu. Anh ta nói tiếp:

- Không sao! Cứ dẫn Tiểu Chính theo đi, sẵn dịp để Tử Hạo làm quen một người bạn mới - Nói xong, anh ta xoa đầu Lý Tử Hạo.

Em ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đằng sau cặp mắt kính của anh ta, thấy được một chút chờ mong lóe lên trong ánh mắt đó. Em hít vào một hơi thật sâu, nói:

- Thật sự không tiện, hôm nay đã quá muộn…

Vẻ mặt của anh ta không chút thay đổi, cười nhẹ rồi nói:

- Không sao, em cho anh cơ hội này là được.

Em nghe xong thì hơi sửng sốt một lúc, bởi lẽ đây là một câu thả thính có cả nghĩa bóng. Không biết tại sao trong đầu em lại nghĩ đến dáng vẻ của anh, em mím chặt môi.

Lý Thịnh kéo tay Tử Hạo rời đi. Nhà anh ta ở phía nam thành phố, còn nhà em thì ở phía bắc, nếu không chắc chắn anh ta đã mời em lên xe. Nghĩ vậy, trong lòng em bỗng thoải mái, đi đến trạm xe buýt trong cơn gió lạnh.

Trên xe không có nhiều người, em tìm một cái ghế đơn ngồi xuống, cảm giác lạnh lẽo từ mông lan khắp toàn thân. Ngoài ô cửa sổ là vô số ánh đèn, hệt như ngân hà rơi xuống nhân gian vậy.

Em luôn cố gắng kiểm soát bản thân từng giây từng phút, nhưng sao anh cứ như một tia sáng có thể xuyên qua mọi kẽ hở và thường xuyên xuất hiện mỗi khi em buông lơi thế nhỉ? Đầu tiên là phong thái của anh, đến dáng vẻ của anh, giọng nói của anh, nét mặt của anh, đôi mắt của anh, lông mi của anh,… Trong khoảnh khắc này, em nghĩ mình có năng lực nhìn thấu, tuyệt đối không buông tha cho một giọt máu nào của anh. Thật đáng sợ, em không biết điều này có ý nghĩa gì với em.

Em cảm thấy bụng dưới đau nhói, đau như búa bổ. Em tính ngày, sắp tới kỳ kinh nguyệt rồi, định bụng ghé cửa hàng tiện lợi ở ngay cửa nhà mua ít gói băng vệ sinh. Cửa sổ đằng sau bị người ta kéo ra một khe nhỏ, gió lùa vào sau ót em, tóc bay lòa xòa vào mặt, tầm nhìn cũng bị che khuất. Em chỉ biết nhắm mắt lại, mặc cho ký ức ập đến, em không có cách nào ngăn dòng suy nghĩ được.

Lần đầu tiên em gặp anh là ở cửa hàng tiện lợi trước cổng trường. Đó là khoảnh khắc xấu hổ nhất của em, cũng là quãng thời gian 18 tuổi tươi đẹp nhất. Một ngày trước buổi lễ khai giảng, em đứng trước kệ để hàng và cảm thấy khả năng tính toán của mình chưa bao giờ tỉ mỉ đến vậy. Học phí, sinh hoạt phí, tiền thuốc men cho mẹ,... như từng gói hàng vuông vức màu hồng nhạt trên kệ để hàng, từ từ vụt qua mắt em. Nhãn giá 19.9 tệ chẳng khác nào một đôi mắt, nhìn chằm chằm vào làm cho em thấy ớn lạnh. Em tiếp tục nhẩm tính trong đầu, áng chừng tiền cơm ba bữa, nếu như khéo léo một chút thì cơ bản là có thể tiết kiệm được tiền ăn của tuần này…

Bao bì màu hồng phấn đang vẫy gọi em, em cảm thấy má nóng bừng, nhưng dưới cánh tay đã túa ra mồ hôi lạnh, thấm lên áo khoác đồng phục vừa dài vừa rộng. Em hít thật sâu, nhắm chặt mắt lại, bước lên phía trước một bước, đứng thật sát vào kệ hàng. Em cởi áo khoác đồng phục ra, gói hàng nhỏ nhắn vuông vức rơi vào trong ngực em. Ngón tay của em siết chặt vạt áo, cúi đầu đi ngang qua người bán hàng đang nằm sấp trên bàn tính tiền nghịch điện thoại di động.

Em thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cả người nhẹ bẫng, bước chân thảnh thơi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép hờ. Em biết, hy vọng ở ngay phía trước. Nhưng ngay sau đó, em va vào bàn, bước chân loạn nhịp, mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. Đầu gối tiếp đất đầu tiên, sau đó là lòng bàn tay, đau đớn rồi điếng người.

Gói băng vệ sinh giấu trong lồng ngực lăn ra hai vòng rồi dừng lại ngay trước cửa, con thỏ trên đó nằm trên mặt đất nở nụ cười toe toét, nụ cười đáng sợ đó tràn đầy giễu cợt và châm chọc khi chuyện bị lộ.

Đầu óc em trống rỗng, chờ đợi người bán hàng đến, nhưng em lại chờ được anh. Có tiếng chiếc ghế di chuyển trên mặt đất, bàn tay gầy đến nhô xương của anh cầm con thỏ kia lên và chìa ra trước mặt em. Em ngước nhìn anh, thấy chiếc cằm gầy của anh ẩn trong mái tóc rối bù, đôi môi sắc nhọn thổi ra một làn khói trắng, làn khói che khuất khuôn mặt, chỉ còn những chấm đỏ lấp lánh trong khói mù mịt.

Bàn tay của anh duỗi về phía trước. Em bủn rủn chân tay, ước gì có thể vùi đầu vào cơ thể mình, nhưng con thỏ ở ngay trên đầu em, dán chặt mắt vào em và nở một nụ cười tàn khốc hết sức kỳ quái. Em cố gắng đứng dậy, đầu gối trần bên dưới ống quần đùi đỏ lên.

Ở đối diện em, anh lại rít một hơi thuốc, cái tay còn lại vẫn luôn giơ lên giữa không trung. Em ngẩng đầu đối mặt với anh, hơi nóng trên má xông vào tận óc, vội chụp lấy rồi chạy ra ngoài.

Em chạy theo cơn gió mùa hè, không biết bản thân đã chạy bao lâu, cho đến khi anh biến mất khỏi tâm trí em, cho đến khi em không còn chạy nổi nữa. Gói băng vệ sinh trên tay đã bị em nắm chặt đến mức biến đổi hình dạng từ lâu. Anh là người không nên xuất hiện trong cuộc đời em, đặc biệt là trong thời điểm đen tối nhất của em.

Ít nhất là mười năm trước, sự xuất hiện của anh đã gây xôn xao trong trường. Người Mỹ gốc Hoa, cao ráo đẹp trai, để tóc dài, quần áo thể thao thời trang, là vận động viên quần vợt. Những cái tag đó dán trên người anh rất thu hút người khác, anh còn chưa đến, nhưng những tin đồn về anh đã được lan truyền rộng khắp.

Vào thời kỳ mà cả lớp có đến ba bạn “Tử Hiên” thì cái tên của anh vừa ngắn gọn vừa độc đáo mà lại còn dễ đọc. CẢNH THỜI, thật hay,

Thông thường tên mọi người đều có ba chữ, “Cảnh Thời”, tên của anh thật ngắn gọn, độc đáo và rõ ràng. Cảnh Thời, nghe thật hay, cầu mong cho cả đời anh đều là khoảng thời gian tươi đẹp nhất.

Khá nhiều bạn nữ đi thành từng nhóm, trông có vẻ như tình cờ đi ngang qua lớp chúng ta, nhưng động tác len lén ngó vào phòng học đã bán đứng các cô ấy rồi. Có cô gái nào mà không trong độ tuổi dậy thì đâu, nụ cười ngượng ngùng hòa vào trong ngọn gió ngọt ngào cuối hè.

Anh đi ngang qua em, em cúi đầu. Anh kéo chiếc ghế sau lưng em ra, em cảm nhận được một làn gió lạnh. Bạn cùng bàn của anh, Chu Vân Phong bắt chuyện với anh. Chắc chắn là anh vẫn còn nhớ cậu ta, người đã mang lại cho chúng ta biết bao rắc rối.

Từ cuộc trò chuyện giữa hai người, em biết được anh là một vận động viên quần vợt có thành tích tuyệt vời, đã giành được chức vô địch Wimbledon khi tuổi còn trẻ. Lúc đó, quần vợt là một môn thể thao quý tộc, còn chưa phổ biến bằng bóng đá và bóng rổ ở Trung Quốc. Dù cho Lý Na có giành được danh hiệu Grand Slam thì các con đường và ngõ hẻm vẫn tràn ngập áp phích của những ngôi sao NBA (Giải bóng rổ nhà nghề Mỹ) và Messi hay C.Ronaldo. Thế giới này thật bất công, ngay cả thể thao cũng chia ra thành năm bảy loại, sân quần vợt trông giống như một cái lồng sắt kín, và anh phải xuất trình giấy tờ của mình để được vào.

Giọng nói của Chu Vân Phong bắt đầu thay đổi, trong kính trọng còn có một chút hâm mộ. Hồi đó cậu ta bị coi là một sinh vật lạ trong lớp, gầy đến mức trông như suy dinh dưỡng, mặt đầy mụn, môi thì dày và đôi mắt hí sau cặp kính cận gọng đen đeo lâu ngày khiến hai mắt nheo lại như không mở ra được. Khẩu âm khi nói chuyện của cậu ta khá lạ, nhưng âm thanh phát ra rõ ràng từng chữ, nói chậm nhưng tay cứ luôn ra hiệu trước mặt, tỏ ra thận trọng và nghiêm túc.

Cậu ta hỏi:

- Cậu sống ở Mỹ, chắc là tiếng Anh của cậu rất tốt phải không?

Anh trả lời:

- Cũng tạm.

Cậu ta hỏi tiếp:

- Chơi quần vợt có tốn kém không?

Anh thì lặng thinh, còn cậu ta vẫn nói:

- Hồi trước tôi cũng có chơi quần vợt… - Anh vẫn tiếp tục lặng thinh không nói gì, cậu ta không ngừng: - Tôi bị cận bẩm sinh, mẹ tôi nói chơi quần vợt có thể trị được cận thị, nhưng đắt đỏ quá nên đành phải chuyển sang đánh bóng bàn.

Anh vẫn không trả lời.

Em tưởng tượng ra trong đầu khuôn mặt lạnh lùng và vẻ đẹp trai của anh, đôi môi cụp xuống, đôi mắt thờ ơ nói lên sự không hài lòng thậm chí là thất vọng về tất cả những điều ở đây. Chỗ này không phải nước Mỹ của anh, không phải trường quần vợt của anh, càng không phải sân đấu của anh.

Mùa hè vẫn chưa kết thúc, ngoài cửa sổ vẫn còn tiếng râm ran, em đeo tai nghe và cố gắng cách ly với thế giới bằng những từ vựng tiếng Anh. Nhưng những từ vựng dường như bị tách rời, chỉ còn lại những con chữ lẻ loi chồng chất lên nhau một cách vô nghĩa.

Tuổi trẻ gắn liền với hình ảnh các chàng trai người thấm đẫm mồ hôi, cái nóng khô khốc không chốn dung thân bủa vây lấy em, nhưng hương thơm mát lạnh đặc trưng trên cơ thể anh đã vượt qua muôn ngàn trở ngại, vượt qua cả hơi thở của bọn họ, và truyền đến hơi thở em một cách chuẩn xác.

Em lặng lẽ hít một hơi.
Chương kế tiếp