Giấy Chứng Nhận Kết Hôn
Chương 11: Thích
Vãn Gia xấu hổ đến đỏ bừng mặt, Lư
Đồng cũng không để ý mà nói: “Đừng xấu hổ mà, hai người hôm qua vừa đi đăng ký
kết hôn rồi, còn chưa động phòng hoa chúc nữa sao?” Hai người là bạn cùng phòng thời đại
học, nói chuyện với nhau cũng không kiêng kị nhiều, cả hai có thể thoải mái tâm
sự mọi điều cho nhau. Cô ấy nắm lấy tay áo của Vãn Gia,
còn không ngừng tấm tắc khen: “Quần áo cũng là lần đầu tớ thấy này, đây là tổng
giám đốc Chúc chọn cho cậu đúng không?” Cô ấy lại thuận thế huých vai cô: “Nào,
thế đã làm gì nhau chưa? Tổng giám đốc Chúc chắc là không kém ở phương diện đó
chứ?” Vãn Gia chống đỡ không được đành
phải nói: “Bọn tớ không làm gì cả! Anh ấy ngủ ở phòng ngủ phụ.” “Vì sao? Tổng giám đốc Chúc không
làm đúng trình tự hôn nhân gì cả, hai người muốn áp dụng quan điểm của plato
thay vì thực hành thực tế à?” Lư Đồng buồn bực nói. Nếu muốn cùng nhau ở chung, không
quan tâm đến việc tâm lý có quen hay không nhưng ban đầu thân thể phải thân
thuộc trước đã. Chính là việc xây dựng cảm tình rồi
từ từ tình cảm sẽ ổn thôi. Vãn Gia so không được Lư Đồng, đành
phải chịu thua: “Không có việc gì xảy ra cả, thôi cậu giúp tớ đem mấy đồ vật
này chụp lại nhé, tớ muốn bán lại” “Cậu cần gì phải bán lại?” Lư Đồng
một bên cầm di động một bên pha trò: “Giá trị con người của tổng giám đốc Chúc cao như vậy, tớ thấy cậu
có ném mấy thứ này cũng không đau lòng đâu!” Cô ấy lại không kìm được mà cảm
thán: “Không nghĩ tới có ngày tớ có thể đối diện trực tiếp với tổng giám đốc
Chúc như vậy. Cái này cũng tốt nha, may là người túm được anh ấy là cậu, nếu
không chắc tớ ghen tị chết mất.” Cô ấy lại bắt đầu thói quen lảm
nhảm, Vãn Gia vào phòng, đem ga trải giường và vỏ gối lột ra cho vào máy giặt. Xong xuôi cô trở lại phòng khách, Lư
Đồng chỉ vào một đồ vật hỏi cô: “Cái này cậu cũng định bán sao?” Vãn Gia nhìn một chút, hóa ra là máy
cắt giấy hồi trước mua khi còn đi học, dùng để xử lý giấy nháp hoặc các ghi
note nhỏ. Hiệu suất tuy rằng không bằng máy chạy
bằng điện, nhưng không cũng chiếm diện tích, mấu chốt là vẫn dùng khá tốt. Cô lắc đầu: “Giữ lại đi, sau này
chắc còn dùng.” Lư Đồng đồng ý, tiến lại gần khoác
vai cô: “Đúng là cô gái hoài cổ, hiện tại vẫn kiên trì dùng loại máy cắt giấy
luyện tập cơ tay này!” Loại máy này khi dùng bắt buộc phải
dùng lực xoay tay cầm, giấy sẽ được cắt thành những sợi nhỏ như sợi mì. Hai người dọn dẹp một lát thì cơm đã
được giao tới nên tạm nghỉ ít phút, cùng nhau ngồi ở trên thảm ăn. Nước canh của tiệm này khá cay, Vãn
Gia mới ăn được vài miếng mà đã không chịu nổi, mũi cũng cay đến mức đỏ ửng. Vừa ăn hai người vừa nói chuyện linh
tinh, nghe Lư Đồng hỏi về vấn đề từ chức của mình, cô lấy điện thoại tìm một
bức ảnh cho cô ấy xem: “Cậu còn nhớ cái này không?” Lư Đồng nhìn chăm chú vào bức ảnh:
“Có chứ, đây không phải tiệm trà sữa cậu từng đầu tư sao?” Cô phỏng đoán: “Làm
sao vậy, cậu định mở một gian hàng ở chỗ này à?” Vãn Gia: “Tớ cũng đang suy nghĩ
nhưng chưa biết thế nào.” Mở cửa hàng không phải là chuyện đơn
giản, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ nên cô cũng cần phải cân nhắc cẩn thận. Tính thời gian từ lúc cô mở gian
hàng nhỏ kia cũng đã gần hai năm rồi, nhưng hiện nay số hàng quán mở ra càng
ngày càng nhiều, danh tiếng cũng không tồi nên muốn mở quán thì phải xem xét
cẩn trọng một chút. “Anh ấy nói muốn mở rộng nhãn hiệu
nên muốn gợi ý tớ trở về hỗ trợ nghiên cứu.” Vãn Gia nói. Ban đầu cô chỉ định khi nào từ chức
sẽ về quê một thời gian thuận tiện quan sát xem có thể hỗ trợ cửa tiệm một
chút. Cô cũng không vội vàng, cứ nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp. Nhắc tới chuyện này, Lư Đồng bĩu
môi: “Tên Phan Phùng Khải này nếu không bàn đến vấn đề cá nhân thì cũng được
xem là hào phóng nhỉ.” Vãn Gia nghe cũng khá đồng tình với
lời nói này. Quả thật là nếu xét đến vấn đề kinh
tế thì Phan Phùng Khải chưa từng keo kiệt, nếu tình hình công ty làm ăn khấm
khá thì mỗi năm cũng chia cho cô không ít hoa hồng. Nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó,
cho dù Phan Phùng Khải có hào phóng thì với Lư Đồng thì anh ta vẫn là tên tra
nam đúng nghĩa. “Nhưng mà tớ rất muốn nói từ lâu
rồi, bản chất anh ta đã như vậy rồi khó thay đổi lắm. Hồi trước khi học đại học
lúc nào cũng đi trêu chọc người ta nếu muốn thay đổi chỉ có cách buộc garo
thôi.” Lời vừa dứt, Vãn Gia bỗng có điện
thoại. Lư Đồng mắt tinh, lập tức liếc về
phía màn hình, vừa xác định được người gọi đến đã phấn khích nói: “Gia Gia! Là
chồng cậu gọi này!” Vãn Gia bị tiếng hét của cô ấy làm
cho váng cả đầu, chỉ đành cầm điện thoại lên nghe, điện thoại vừa kết nối đã
nghe thấy giọng anh ở bên kia. “Em đang ở nhà sao?” Chúc Ngộ Thanh
hỏi. Vãn Gia ban đầu chỉ ừ một tiếng, sau
đó chợt ý thức được câu trả lời này có chút mơ hồ, vì thế đành bổ sung: “Tôi
đang ở nhà thu dọn đồ đạc.” “Em ăn cơm chiều chưa?” “Tôi vừa ăn xong.” Đầu dây bên kia tiếp tục hỏi: “Khi
nào thì em dọn đồ xong?” Vãn Gia nhìn đồng hồ quả lắc: “Chắc
là còn lâu đấy, tôi thấy còn khá nhiều đồ.” Chúc Ngộ Thanh cũng không có ý định
thúc giục cô: “Không sao, khi nào xong nhắn tin cho tôi để tôi tới đón em.” “…… Vâng.” Hai người chỉ nói chuyện thêm vài
câu thì tắt điện thoại, cô vừa ngẩng đầu lên đã đụng vào ánh mắt cổ quái của Lư
Đồng. “Một hỏi một đáp, hai người không
giống vợ chồng chút nào, nhìn giống cha con hơn nhiều.” Lư Đồng cảm thán: “Cứu
mạng, tổng giám đốc Chúc và cậu gọi là gì được nhỉ? Có chồng như có thêm người
cha thứ hai, Gia Gia của chúng ta cảm thấy như thế nào?” Quá là khoa trương, Vãn Gia cuối
cùng cũng chịu không nổi, tức giận mà đá nhẹ vào chân cô ấy: “Cậu thật là,
nhanh nhanh làm việc cho xong nào!” Lư Đồng bị đá một cái liền ngoan
ngoãn hơn: “Ngài đã có lời thì kẻ hèn này xin được tuân mệnh!” Dứt lời cô ấy
bèn quay ra quở trách Vãn Gia: “Nhưng mà cậu có biết vừa rồi cậu nghe điện
thoại giống cái gì không? Không có chút tình cảm nào cả, đúng là thẳng nữ. Bao
nhiêu công sức cày cuốc phim truyền hình đổ sông đổ biển hết rồi đồ đầu gỗ này,
tớ xem cậu nói chuyện điện thoại với chồng mà chỉ muốn cạn lời, hai người có
chỗ nào giống yêu đương vậy?”. (Ứng dụng TᎩT) Vãn Gia nhất thời nghẹn lời, càng
không thể nào phản bác được lời của Lư Đồng. Nghiêm túc suy nghĩ thì ngay cả bản
thân cô cũng không cảm nhận được tình cảm gì, vì hai người cũng đâu phải yêu
đương thật. Những bữa tiệc rượu là yêu cầu của
công việc do đó cô cần phải thể hiện được tác phong chuyên nghiệp. Chính xác mà
nói trong bữa tiệc đó ai cũng phải giả vờ, bản thân cô tới giờ vẫn chưa thích
ứng được nhưng cũng đành phải nỗ lực gồng mình cho phù hợp với hoàn cảnh. Suy đi tính lại thì thực chất quan
hệ của hai người cũng gần như là bạn bè. Ăn xong, hai người dọn dẹp cẩn thận
rồi nghỉ ngơi một chút nhân tiện nói chuyện phiếm. Nói một hồi lại nhớ đến phản
ứng của Phan Phùng Khải hai ngày hôm nay nên Vãn Gia trực tiếp mở điện thoại
cho Lư Đồng xem lịch sử trò chuyện. Lư Đồng nhìn lướt qua rồi cười mỉa
mai: “Phan đại thiếu gia này đang lấy thủ đoạn lạt mềm buộc chặt với cậu đấy,
cái gì mà cửa hàng bán hoa rồi là tiệm cà phê, Gia Gia nhà ta vẫn thích nghỉ
việc đấy, thì sao?” Càng xem càng bực mình, Lư Đồng đọc
tin nhắn xong không kìm được mà cười nhạo: “May là cậu tìm được một anh chồng
lợi hại, xét về năng lực, gia thế và cả mặt mũi có chỗ nào tên họ Phan đó sánh
được? Làm tốt lắm Gia Gia, nhất định phải cho tên tra nam đó hối hận đến chết!” Chúc Ngộ Thanh và Phan Phùng Khải
chênh lệch quá nhiều, người có mắt đều có thể thấy, nhưng bây giờ mổ xẻ ra từng
khía cạnh cũng làm Vãn Gia có chút xuất thần. Cô nhớ tới ngày đó, cái buổi tối khi
Chúc Ngộ Thanh nói với cô về mối quan hệ anh em họ hàng của mình, vậy lúc đó
như thế nào là phù hợp? …… Cùng lúc đó ở nhà họ Chúc. Ngôi nhà cổ kính với bố cục tỉ mỉ
đầy tinh tế với những chi tiết nhỏ toát lên vẻ đẹp trang nhã thể hiện phần nào
tính cách của gia chủ. Chúc Ngộ Thanh đang đứng một mình ở đình nhỏ trong sân
thì có tiếng động phía sau, anh quay đầu lại đã thấy Phan Phùng Khải tiến lại
gần. “Tôi không nghĩ tới, người kia sẽ là
anh họ.” Phan Phùng Khải sắc mặt xám xịt: “Chúng ta không thể hòa thuận với
nhau được sau? Sao anh nhất định phải nhắm vào tôi?” “Cậu nghĩ quá nhiều rồi.” Chúc Ngộ
Thanh thản nhiên đáp lời: “Tôi không cần thiết nhằm vào cậu, càng không phải là
người lấy hôn nhân ra làm trò đùa.” “Nói những lời này, bản thân anh tin
sao?” Phan Phùng Khải đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Chúc Ngộ Thanh đang
cười lạnh. Chúc Ngộ Thanh có cuộc đời thuận
buồm xuôi gió so với anh ta đã tốt hơn gấp nhiều lần rồi, tại sao còn muốn cướp
đi Gia Gia? Hơn nữa lúc trước, nếu không phải do
Chúc Ngộ Thanh giở thủ đoạn, ông ngoại chắc chắn sẽ ra tay hỗ trợ, cha anh ta
cũng không đến mức bị ép đến phải nhảy lầu tự sát. Tất cả là do tên Chúc Ngộ
Thanh này. Lấy lại tinh thần, Phan Phùng Khải
bắt đầu chỉ trích: “Rốt cuộc là anh muốn như thế nào? Gia Gia không liên quan
đến việc của chúng ta, đừng chơi đùa cô ấy!” Chúc Ngộ Thanh vẫn bình tĩnh như cũ,
sắc mặt không chút gợn sóng: “Cô ấy và cậu đã không còn quan hệ, cậu không cần
đi tìm cô nữa, sau này càng không được quấy rầy cô ấy.” Nghe đến đây sắc mặt Phan Phùng Khải
đặc biệt khó xem. So với khi nhà họ Phan xảy ra chuyện
ngày đó, giờ phút này trông anh ta càng giống chó nhà có tang hơn. Anh ta nắm chặt tay, đang muốn tiến
lên phía trước cho tên ngạo mạn kia một đấm thì chợt nghe âm thanh của quải
trượng gõ xuống sàn nhà cùng vài tiếng ho khan, là Chúc lão gia đã đến. “Ông nội.” Chúc Ngộ Thanh chào hỏi
trưởng bối. Chúc lão gia cau mày liếc mắt tên
nhóc này một cái, rồi rời ánh mắt về phía Phan Phùng Khải: “Còn đứng đây làm gì?
Lời ta vừa mới nói còn chưa đủ rõ ràng sao?” Lời nói rõ ràng vô cùng cương quyết,
Phan Phùng Khải nhiều lần muốn giãy giụa, không cam lòng nói: “Như thế nào mà
không rõ ràng? Ông ngoại chính là vì muốn thiên vị Chúc Ngộ Thanh. Đều là cháu
nhưng đương nhiên cháu ngoại như cháu không thể so sánh được với cháu nội nhà
này rồi.” Nghe vậy, Chúc lão gia trầm mặt
xuống: “Cháu nói như vậy có ý gì, hay để ta gọi mẹ cháu đến nói cho ra nhẽ.” Nhắc tới mẹ, cổ họng Phan Phùng Khải
như đổ chì, cuối cùng chỉ đành quay đầu sang hướng khác, không còn dám cãi lại. Không khí bỗng chốc an tĩnh trở lại,
Chúc lão gia thở dài: “Là cháu không đứng đắn mới khiến cô nương nhà người ta
không chịu được mà rời đi, lúc này còn đi trách ai? Người ta cũng cần phải tìm
người mới chứ cháu nghĩ người ta chỉ mãi treo cổ trên cái cây nhà cháu sao?
Thay vì ở đó mà trách móc người khác thì cháu nên xem lại mình thì hơn” Dừng một chút, Chúc lão gia lại nhắc
nhở: “Huống hồ gì căn bản chuyện này căn bản là do hai bên đồng thuận, nếu một
bên đã không còn muốn tiếp tục thì mình cũng nên giữ lại chút thể diện mà buông
tay chúc phúc người ta, đừng lì lợm la liếm nữa, rất mất mặt.” Nói xong ông mặc kệ đứa cháu ngoại
này, lạnh mặt nhìn trưởng tôn đang đứng ở một góc: “Cháu ra đây với ta một
lát.” Chúc Ngộ Thanh vâng lời đi theo phía
sau, anh cố tình đi chậm chờ ông nội. Người già chân cẳng không tốt, còn
không chịu cho anh đỡ, đủ để thấy được ông đang có bao nhiêu tức giận. Vừa đến thư phòng, ông nội quay đầu
nghiêm túc hỏi: “Nói đi, bây giờ cháu định như thế nào?” “Cháu thích cô ấy, cho nên mới cưới
cô ấy làm vợ.” “Thích, sao không sớm hành động đi?
Một hai phải ra tay lúc này?” Chúc Hoành trừng mắt nhìn đứa cháu nội: “Cháu có
biết Phùng Khải nói với ta cái gì không? Hai chúng nó yêu nhau từ lâu, cũng có
ý định tiến tới hôn nhân, cũng đi gặp cha mẹ cả rồi thì tự nhiên tên nhóc là
cháu lại xía vào cản trở còn đưa con gái nhà người ta đi đăng ký kết hôn.” Thấy ông nội đang bực mình, Chúc Ngộ
Thanh chỉ cười: “Cậu ta nói gì ông cũng tin sao? Huống hồ ông cũng vừa nói, là
do cậu ta không đứng đắn, mới cho cháu cơ hội đến với cô ấy.” “Tranh giành người yêu với em họ?
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là trò cười của thiên hạ.” “Cháu không muốn sống theo ý người
khác, người khác muốn nói gì cháu không quan tâm.” Chúc Hoành xụ mặt, liếc nhìn đứa
cháu mà ông đắc ý nhất. Ngày thường thì là người đứng đắn,
đáng tin nhưng đã là việc tên nhóc này quyết định sẽ kiên quyết thực hiện không
quan tâm đến người khác, nhất nhất phải làm theo ý mình, không quan tâm đến hậu
quả. Nhưng ông cũng không khỏi nghi vấn:
“Nhưng cháu làm cách gì mà khiến cô nương nhà người ta đồng ý cùng cháu kết
hôn?” “Chỉ cần nghiêm túc là đủ, quan
trọng là cháu cam tâm tình nguyện.” Còn cam tâm tình nguyện, lão gia bị
chọc cười: “Cháu nói mà không biết ngượng nhỉ? Không sợ không bền vững à?” “Tại sao không thể bền vững?” Tuy
rằng là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí của Chúc Ngộ Thanh lại không để trong lòng,
thậm chí còn hỏi: “Lúc nào ông cũng thúc giục cháu nhanh chóng kết hôn, bây giờ
cháu kết hôn ông lại nói với cháu mối quan hệ này không bền vững, lời này có vẻ
không thích hợp lắm nhỉ.” Bị đứa cháu ngoan lật lại chuyện cũ,
khẩu khí của Chúc lão gia như bị giảm đi một nửa, cuối cùng chỉ đành hậm hực mà
nói: “Được rồi, được rồi ông nói không lại cháu, về nhà bàn bạc với mẹ cháu để
tổ chức đi!” Đây là đã đồng ý, trong mắt Chúc Ngộ
Thanh tràn đầy ý cười, quay sang đề cập đến vấn đề công ty nhưng cuối cùng lại
bị đuổi đi ra ngoài. Ra đến cửa thư phòng, anh nhìn di
động, chưa nhận được bất kì tin tức nào nên đành chủ động mở phần mềm nhắn tin. Tin nhắn vừa chuyển đi, Vãn Gia ở
bên kia đang ở ban công phơi chăn đêm. Lư Đồng ở bên cạnh hỗ trợ đồng thời
kiêm luôn công việc niệm kinh. “Tổng giám đốc Chúc nói trong nhà
thúc giục việc kết hôn, vậy nếu cậu trở về quê thì sao? Hai người mới chỉ vừa
lãnh chứng, tình cảm cũng chưa vun đắp được nhiều, xa mặt cách lòng rồi lỡ đâu
anh ta có người khác thì sao?” Cô ấy nắm chặt một góc chăn, làm bộ làm tịch vỗ
vài cái lấy lệ: “Nhưng mà phải công nhận hai ngươi rất có duyên đấy nhé, nhưng
mà hơi vội vàng, hay là làm một lễ lên chùa cầu may đi!” Vãn Gia bị nói cho ong đầu, chỉ đành
mặc kệ cô ấy, còn mình chăm chú giũ chăn màn. Nhưng từ nãy đến giờ Lư Đồng cũng
nói đi nói lại vài lần còn chứa đầy thâm ý với cô. Hơn nữa cũng lấy kinh nghiệm
là người từng trải mà quan tâm cô. Thấy cô không để ý, Lư Đồng lại thổi
gió: “Lời tổng giám đốc Chúc nói, cậu tin sao?” “Nói cái gì?” Chăn đã được phơi gọn gàng,
Vãn Gia vừa đem quần áo phơi nốt vừa qua loa trả lời cô ấy. Lư Đồng lại hỏi: “Anh ấy nói bản
thân và Phan Phùng Khải không hợp nhau là có ý gì? Việc cưới cậu không phải vì
cố ý chọc giận tên tra nam họ Phan kia chứ?” Lời này vừa nói ra, Vãn Gia cũng
không biết nói gì. Lúc ấy khi nghe anh nói cô cũng rất
kinh ngạc nhưng thực ra…… ‘tinh ’, thông báo tin nhắn WeChat
vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của cô. Cô trở lại phòng khách, đã thấy màn
hình sáng lên báo có tin nhắn. Vãn Gia đọc tin nhắn, Lư Đồng ở phía
sau hỏi: “Là tổng giám đốc Chúc gửi sao?” “Ừm, anh ấy chuẩn bị tới.” Vãn Gia
cúi đầu nhắn tin. “Ây da, tớ sắp bị cho ra rìa rồi!”
Nói rồi Lư Đồng giả vờ hờn dỗi: “Sao cậu có vẻ thờ ơ vậy, phải háo hức bồn chồn
lên chứ!” “Xin cậu đấy.” Vãn Gia đẩy cái người
đang ba hoa kia sang một bên, bản thân ngồi xổm bên cạnh rương hành lý trước
mặt, kiểm tra danh sách một lượt để đề phòng quên đồ linh tinh. Thực ra những đồ quan trọng cũng
không cần dọn nhiều vì cô cũng chỉ định sửa sang lại một chút, quan trọng là
mang đồ dùng cá nhân là được. Lư Đồng thuận tay cầm một cái ly
trên giá trưng bày lên xem, sau đó cố tình trêu ghẹo cô gái đang ngồi dưới sàn:
“Muốn nghe hai câu dễ nghe không bạn yêu?” “Cái gì dễ nghe?” Vãn Gia ngẩng đầu
lên. Lư Đồng cười phá lên, ưỡn ẹo nói:
“Cùng tớ nói nào, chồng ơi.” “……” Tới gần 10 giờ rưỡi, Chúc Ngộ Thanh
đã tới. Vãn Gia vốn dĩ định đi xuống, nhưng
anh lại hỏi cụ thể số phòng và số tòa để trực tiếp đi lên. Cô đang rửa một vài đồ vật, phòng
khách lúc này vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều đồ vật để toán loạn. Vãn Gia đột nhiên nghe thấy tiếng gõ
cửa không kịp phòng ngừa chỉ đành vội vã đi mở cửa, mời anh vào nhà. Chúc Ngộ Thanh nhàn nhã tiến vào
cửa, hôm nay anh mặc một bộ quần áo màu đen, áo sơ mi nghiêm túc cài đến tận
nút trên cùng, vừa nghiêm túc lại vừa cao cao tại thượng đến mức làm người đối
diện không dám làm gì quá phận. Anh đứng ở cửa nhìn căn phòng như
chuẩn bị sơ tán của cô mà nhàn nhạt hỏi: “Ưm, xếp đồ xong chưa? Có cần tôi giúp
đỡ gì không?” “Hôm nay tôi định dọn trước một
chút, ngày mai dọn nốt một chút là xong.” Vãn Gia nào dám để anh đụng tay, chỉ
đành mời anh ngồi xuống, còn bản thân thì chạy vào bếp đun nước. Lấy xong cô bước ra, vừa lúc thấy Chúc Ngộ Thanh từ trên sô
pha đứng lên, duỗi người làm cái gối trên ghế rơi xuống đất lộ ra chiếc áo lót
đỏ rực quyến rũ.