Giấy Chứng Nhận Kết Hôn
Chương 13: Áo cưới
Bảy giờ tối, Vãn Gia được tài xế đưa
đến chỗ hẹn. Vừa vào cửa đã nhìn thấy một người
đang đợi sẵn, là Chúc Như Mạn. “Tới rồi.” Ánh mắt Chúc Như Mạn nhìn
thẳng về phía này, vừa thấy cô liền tiến lại. Vãn Gia lộ ra ý cười, cũng cùng cô
ấy chào hỏi. “Chúng ta từ từ hẵng vào, mẹ đang
cùng anh trai nói chuyện ở bên trong.” Chúc Như Mạn ngăn cô lại, ánh mắt có
chút chuyển động như đang nghĩ gì đó. Tối hôm qua cô nghe được âm thanh
của anh trai, bị dọa đến mất hồn còn tự kiểm điểm suy nghĩ dạo này mình làm gì
có lỗi hay không? Không biết có chuyện gì với ông anh mình. Đương nhiên sau khi về nhà xem video
báo cáo kết quả công tác, cũng liền tự mình suy đoán được nội dung câu chuyện. Chúc Như Mạn liếm môi cân nhắc một
lát, không nhịn được bèn hỏi Vãn Gia: “Chị
và anh trai, rốt cuộc khi nào mới có tiến triển tốt hơn đây?” Lúc này trong lòng cô ấy đang chất
chứa đầy sự nghị hoặc, rất rất muốn biết cuối cùng là ông anh trai của mình đập
chậu cướp hoa hay do Vãn Gia và anh Phan vốn dĩ đã lục đục từ lâu, anh trai chỉ
là đến vừa đúng lúc??? Nếu anh trai là người đến trước thì
đúng là không còn gì để nói, nhưng nếu anh trai là người đến sau, đúng thật là
cô phải suy nghĩ có nên xen vào vào việc người khác không. Rốt cuộc thì lúc trước khi đem ảnh
mà Thang Vũ chụp phát tán ra ngoài, cũng không hẳn là một phút bốc đồng, ít
nhất cũng là có năm phần thiện ý. Thực ra cũng là muốn dẹp bớt phiền toái không
đáng có cho gia đình. Giống như lúc này, mẹ và anh trai
đang nói chuyện trong nhà, nhất định không khí cũng không nhẹ nhàng cho lắm. Vãn Gia chưa kịp trả lời, trong nhà
đã có người ra mời hai người vào. Chúc Như Mạn đang dựa lưng vào tường
nghe có người gọi liền đứng thẳng người, chân thành nhắc nhở cô: “Nhất định tâm
trạng của mẹ không tốt lắm, chị tự cầu phúc cho mình nhé.” Cả hai đi dọc theo cầu thang đi
xuống khu nhà ăn,vừa vào đã thấy Trâu Vân ngồi ở chủ vị, ánh mắt bà có chút
phức tạp. “Chào dì Vân.” Vãn Gia lễ phép chào
hỏi. Chúc Ngộ Thanh đứng dậy tiến lên
phía trước, vươn tay nắm lấy tay cô: “Nên sửa lại cách gọi rồi.” Lòng bàn tay anh ấm áp, độ ấm ấy
truyền đến cô làm cô cảm thấy yên tâm hơn, Vãn Gia nghe lời, gọi mẹ. Một lúc lâu sau, Trâu Vân mới lên
tiếng đáp lại. Thanh âm bà không thể nói là đông
cứng, nhưng xác thực là không cảm nhận được chút độ ấm nào. Anh dắt Vãn Gia vào bàn, kéo ghế cho
cô rồi Chúc Ngộ Thanh cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô. Trâu Vân nhìn thấy cảnh này, trong
lòng có chút không thoải mái. Bà là người từng trải, người xưa đã
có câu tục ngữ “con cái trưởng thành đều là khách” bao bọc chăm sóc chúng bao
nhiêu thì đến ngày chúng sẽ tự quyết định cho cuộc đời chúng nhưng tự quyết đến
mức độ này thì người làm mẹ như bà có chút chưa tiếp thu kịp. Xem cô con dâu này xem, không nói
đến chuyện xứng đôi vừa lứa, chỉ tính riêng đến chuyện tự nhiên hai đứa dắt tay
nhau đi đăng ký kết hôn mà không thông báo cho ai biết cũng đã làm bà đau đầu. Không liên quan đến vấn đề không
thông báo thì nếu xét về môn đăng hộ đối thì cô gái này cũng khiến trưởng bối
như bà cười không nổi. Như vậy tính đi tính lại, phương
diện nào cũng khiến bà không thể bày ra sắc mặt tốt được. Nhưng vừa rồi khi cùng con trai nói
chuyện, bà lại phát hiện bản thân không thể tiếp tục để đứa con trai này tự
tung tự tác nữa.(Ứng dụng TᎩT) Nghi ngờ có động cơ, đứa con trai
này lại trực tiếp lấy hôn nhân làm hiệp định để bịt miệng, còn nói là do cô bé
này chủ động yêu cầu cái khác. Hơn nữa, còn da mặt dày nói với bà việc kết hôn
đều là con bà chủ động, đem mọi trách nhiệm đảm nhiệm trút lên đầu mình. Hai mẹ con trao đổi vài câu, bà liền
phát hiện mình đúng là có đứa con trai tự tin lại quá gian xảo, tự nhiên có
chút đồng tình với cô con dâu mới này. Nói cách khác, cô bé này là cô cháu
dâu được các vị trưởng bối đồng ý, bất quá chỉ là từ cháu ngoại đổi thành cháu
nội. Nhắc tới hôn lễ cùng chuyện của
thông gia, Trâu Vân nở nụ cười một cáchmiễn cưỡng. Bà nhìn đứa con trai này: “Khá tốt,
ông nội đã đồng ý cho hai đứa, mẹ đương nhiên cũng đã là mẹ của con bé, còn có
chuyện gì nữa không?” Một bữa cơm nhưng cả nhà mỗi người
một tâm trạng, cả nhà ăn không biết mùi vị gì. Thấy không khí trong nhà có chút
khẩn trương, Chúc Như Mạn ngồi một bên sầu đến vò đầu bứt tai. Bữa ăn kết thúc, thấy Chúc Ngộ Thanh
có ý định muốn đưa Vãn Gia đi tham quan nhà, Chúc Như Mạn như bắt được cọng dây
cứu mạng, vội vàng chủ động nhận nhiệm vụ. Chờ đến khi cả hai đến hậu viện, Chúc
Như Mạn liền an ủi Vãn Gia: “Đừng lo lắng quá, mẹ em không phải bà mẹ chồng độc
ác gì đâu, bà ấy sẽ chấp nhận chị thôi, có anh trai em đứng ra giải quyết,
chuyện này sớm muộn sẽ nhanh chóng được giải quyết êm xuôi thôi.” Cô ấy lại nghiêm trang phân tích:
“Nhất định bà có chút không dễ chịu, chuyện này có chút đột ngột nhưng trong
lòng bà cũng chỉ muốn tốt cho anh trai, chỉ cần chị khiến anh trai hạnh phúc
thì bà cũng không thèm quản hai người đâu.” Đây đúng là lời dạy của người xưa
còn gì, trận chiến mẹ chồng nàng dâu, người ngoài đừng nên can thiệp. Nhân lúc Vãn Gia đi nhận điện thoại,
Chúc Như Mạn bèn xoay người đi tìm Chúc Ngộ Thanh: “Anh trai, em muốn một cửa
hàng quần áo.” Chúc Ngộ Thanh vừa ngồi xuống bàn
trà, nghe vậy, liền liếc mắt nhìn cô ấy một cái. Chúc Như Mạn lập tức khoe mẽ: “Anh
họ nói như vậy rất tốt, vừa rèn luyện bản thân vừa chăm sóc được chị dâu.” Cô
ấy cười nịnh nọt: “Anh yên tâm, em không tham lam quá đâu, em chỉ muốn một cửa
hàng nho nhỏ, không cần quá lớn, vị trí không cần quá đắc địa, em không kén
chọn đâu.” Chúc Ngộ Thanh cúi đầu uống trà,
khuôn mặt anh dưới ánh đèn chợt khiến người ta thấy hơi xa cách. Chúc Như Mạn nhìn mặt đoán ý,
nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Chuyện của mẹ và chị dâu, em nhất định sẽ tận
lực hỗ trợ anh chị.” Khóe miệng Chúc Ngộ Thanh nổi chút
sóng gợn, nhưng cũng không lập tức lên tiếng. “Mấy này tới em tới chơi với chị dâu
đi, cuối tuần nhớ dành thời gian đi mua lễ phục với cô ấy.” Vãn Gia nghe xong điện thoại, liền
quay người vào đã thấy hai người đang trao đổi với nhau gì đó. Không hẹn mà cùng lúc, hai anh em
đồng thời nhìn về phía cô. “Em uống trà không?” Chúc Ngộ Thanh
chỉ vào ghế ngồi. Vãn Gia ngồi xuống, xem anh đùa
nghịch ấm trà. Chúc Ngộ Thanh không đeo kính, có
thể nhìn thấy lông mi dài cong như cánh quạt nhỏ cùng đôi mắt sâu của anh khiến
cả khuôn mặt trở nên ôn nhu còn tăng thêm vài phần tiên khí. Nước vừa sôi, anh vươn tay nhấc ra,
lộ ra bàn tay thanh thoát nhìn đẹp hơn cả con gái. Trách không được nhiều người thích
xem biểu diễn trà nghệ như vậy, được nam nhân đẹp nhường này pha trà cảm giác
như đi vào rừng trúc có tiên nhân đang thưởng trà đúng là mỹ cảnh. Cô nhìn anh không rời mắt, Chúc Ngộ
Thanh rót cho cô một chén trà nhưng không thấy cô lấy nên anh bèn ngẩng đầu
lên. Vãn Gia hơi chột dạ, vội thu lại tầm mắt thất thố của mình, nâng chén trà
lên uống che đi sự ngượng ngùng của bản thân Vị trà tràn vào miệng, hậu trà ngọt
nhẹ xen lẫn chút đắng ở đầu lưỡi và chút ngọt ở cuống họng làm cô bất ngờ. Đúng
là trà cao cấp, hương vị thuần khiết phảng phất hương thơm khó lẫn vào đâu. Chúc Như Mạn buồn chán ngồi một góc,
lười biếng hỏi: “Anh, váy cưới anh đặt nhà nào vậy?” Chúc Ngộ Thanh mở di động, đem nhãn
hiệu gửi qua. Là một nhà thiết kế váy cưới vô cùng
nổi tiếng, Vãn Gia cũng đã từng nghe qua nhãn hiệu này. Cô mở điện thoại xem váy, là một
chiếc váy đính đầy đá khiến người xem hoa mắt. “Nhắc cửa hàng làm một cái y hệt như
vậy gửi đến nhà không phải tốt hơn sao? Sao phải chạy đến đó làm gì?” Chúc Như
Mạn lẩm bẩm: “Khi nào thì tổ chức hôn lễ? Thời gian có kịp chuẩn bị không?” “Tuần sau quay lại xem, thời gian
chắc là kịp.” Chúc Ngộ Thanh giơ tay rót thêm trà vào chén của Vãn Gia. Ở trước mặt anh trai, Chúc Như Mạn
ngọt ngào hỏi Vãn Gia: “Chị dâu thích kiểu dáng nào?” Vãn Gia nghĩ một lát: “Chị không có
yêu thích gì đặc biệt, nhưng mặc vào đừng quá mất thời gian, hơn nữa cũng đừng
cản trở hoạt động quá là được” Cô nhớ ngày trước tham gia hôn lễ,
cô dâu mặc một chiếc váy cưới đuôi cá, đẹp thì đẹp thật nhưng rất vất vả, nhất
là lúc đi chào khách, đáng sợ hơn là phải giảm béo cả tháng mới mặc vừa. Trà đã uống xong, trưởng bối cũng
chào hỏi xong, Vãn Gia liền theo Chúc Ngộ Thanh trở về. Vừa lên xe, Chúc Như Mạn ở phía sau
hỏi: “Anh trai, em có thể dọn ra ở riêng được không?” Cô ấy nhắm mắt năn nỉ:
“Có nhiều khi em phải tìm linh cảm hoặc bận học tập gì đó, không thể mỗi ngày
đều về nhà, mệt lắm?” Vãn Gia lên xe, nghe Chúc Ngộ Thanh
nhạt nhẽo nói một câu: “Đầu tiên em đem bằng tốt nghiệp đưa cho anh, chuyện
khác chúng ta bàn sau.” Cách cửa sổ xe, cô thấy Chúc Như Mạn
há miệng, ủy khuất đứng đó, giận mà không dám nói gì. Xe đi được một đoạn, Chúc Ngộ Thanh
nói: “Mạn Mạn rất tinh quái, cần phải quản lý em ấy thật tốt, chưa vội thả ra.” Hai người ngồi chung hàng ghế phía
sau, một trái một phải chỉ cách nhau một tay vịn. Cô không biết phải nói tiếp đề tài
này như thế nào, đành nghĩ một lúc rồi nói: “ Em ấy chắc là rất dựa dẫm vào
anh….Có anh trai thật tốt” Chúc Ngộ Thanh nhìn cô: “Em không có
anh em?” Vãn Gia lắc đầu: “Cha tôi là cô nhi,
mẹ cũng là con gái một, anh em bà con đều không có…… tôi lớn lên cùng ông
ngoại.” “Ông ngoại em bao nhiêu tuổi?” “73.” “So với ông nội thì nhỏ hơn vài
tuổi.” Nói qua lại vài câu, anh nâng cánh
tay đặt ở trên tay vịn, thuận miệng hỏi: “Em rất thích uống trà sao?” “Cũng hơi hơi.” “Tôi nhớ rõ em cũng biết pha trà
nhỉ?” “Tôi … không.” Nhắc tới cái này, Vãn
Gia thật quá ngượng ngùng: “Cái đó chuyên môn cao quá…… tôi không học được.” Cô nói khá lúng túng, thanh âm có
chút chần chừ, dần dần càng nói càng nhỏ, cuối cùng lại như nói thầm trong
miệng. Chúc Ngộ Thanh nghiêng đầu nhìn cô,
ở góc độ này cô có thể nhìn thấy cả một góc mặt của anh cùng sống mũi cao vút. Ý cười tràn đầy khóe mắt, anh đem
chân duỗi thẳng một chút: “Hẳn là người dạy em chưa truyền đạt tốt, nếu em
muốn, lần sau tôi sẽ dạy em được không?” Nghĩ đến bản thân vừa nói năng lộn
xộn, Vãn Gia xấu hổ gật đầu: “Vâng.” Chúc Ngộ Thanh thu hồi ánh mắt,
không hỏi cô về chuyện đêm nay nữa. Rốt cuộc mọi thứ cũng dần ổn định,
cũng không thấy cô bị ảnh hưởng cảm xúc quá nhiều. Thật sự cũng không khó đoán, đại
khái do cô không cảm thấy sẽ cùng anh bên nhau lâu dài, cho nên cũng không quá
để ý đến thái độ của mẹ anh. Xe tiến vào đường hầm, nguồn sáng
trong xe như bay bớt, không gian chợt tối lại. Trong bóng tối, Chúc Ngộ Thanh im
lặng ngồi bên cô. Mấy ngày tiếp theo, ai cũng bận rộn. Vãn Gia ban ngày đi làm, buổi tối
thì thu dọn đồ vật, mọi thứ quay cuồng đến tận thứ sáu nhưng Phan Phùng Khải
cũng không xuất hiện. Mọi chuyện kéo dài cho đến khi cô
xin nghỉ. Vấn đề từ chức sự đã có được chuẩn
bị từ lâu, Vãn Gia đang quản lý hai tổ nên tạm thời sẽ để Chu Kha quản lý. Giờ tan tầm thứ sáu, công ty chuẩn
bị một buổi liên hoan, cũng coi như là tiệc chia tay Vãn Gia. Dù sao cũng đã làm đồng nghiệp với
nhau lâu ngày, đương nhiên mọi người cũng có chút luyến tiếc khi cô đi. Lâm Miêu Miêu cùng một vài đồng
nghiệp lôi kéo hỏi han sau khi cô từ chức có tính toán đi làm ở nơi nào hay có
ý định nộp CV vào chỗ nào chưa. Gần hết buổi liên hoan, phó tổng Chu
lén nói với cô một đề nghị: “Không bằng tự mở công ty của riêng mình, tự mình
làm việc sẽ thoải mái hơn.” Vãn Gia cân nhắc cẩn thận về đề nghị
này, việc mở phòng làm việc cũng khiến cô làm chút động tâm, nhưng nhìn năng
lực của bản thân hiện giờ đang có chút hạn chế, cần phải học tập rất nhiều, nếu
muốn gây dựng sự nghiệp lại càng cần tìm đối tác đáng tin cậy, nếu không sẽ mệt
gần chết. Gây dựng sự nghiệp cần có chuẩn bị
cẩn thận, đây không thể là việc thực hiện khi đầu óc nóng lên. Chu Kha cũng không có ép buộc cô,
chỉ đề nghị: “Chuyện phòng ở cô cứ nhận đi, tổng giám đốc Phan nói là hỗ trợ
cho cô, cũng coi như cảm ơn cô mấy năm qua đã đóng góp cho công ty.” Chuyện này quá đột ngột, Vãn Gia
chưa kịp nghĩ kỹ: “Tôi đã dọn đến nhà mới rồi, cũng không tệ lắm.” “Cô nói chuyện này với tôi cũng vô
dụng, đây là ý của ông chủ.” Chu Kha bất đắc dĩ nói. Buổi liên hoan kết thúc, Vãn Gia
quay về đóng gói một đống đồ. Dọn một lúc lâu cô phải cảm thán
không ngờ có nhiều đồ đạc đến như vậy. Di động báo đến giờ hẹn phục vụ
phòng, cô kiểm tra nguồn điện lần cuối cùng, sau đó đóng cửa lại, đem hành lý
để lên xe, đi đến Hồ Vân Bảo. Lên lầu mở cửa, trong phòng an tĩnh,
không một bóng người. Chúc Ngộ Thanh dạo này rất bận rộn,
mấy ngày nay về nhà hôm nào cũng muộn hơn cô, đôi khi rạng sáng mới về lại còn
phải tiếp tục làm việc. Có hôm nửa đêm Vãn Gia rời giường,
kéo bức màn nhìn lên trên đã thấy thư phòng còn sáng đèn. Nhưng cho dù là như vậy, ngày hôm
sau anh vẫn thức dậy rất sớm, hơn nữa tinh thần không kém. Vấn đề này chắc chắn liên quan đến
sự khác biệt về thể lực, có một số người không cần nghỉ ngơi quá nhiều nhưng
lúc nào cũng tràn đầy tinh thần, quả thực là khác hẳn với cô. Đồ vật cũng đã dọn dẹp xong, Vãn Gia
đem ga giường trải cẩn thận, rất may cô đã chọn được kích thước phù hợp nhưng
hình như không phù hợp lắm với phong cách của căn phòng này. Cảm giác có chút
kì lạ. Cô đứng ở đuôi giường đuôi nhìn màu
sắc của ga giường mà chợt thấy hơi do dự, đúng lúc này Lư Đồng gửi WeChat tới. Vừa liếc qua tin nhắn đã thấy là
thông báo tạ tội, cô ấy bảo ngày mai không thể cùng cô đi thử váy cưới, cô hỏi
rõ nguyên nhân thì cô ấy nói là mới sáng nay nhìn thấy cảnh Chúc Ngộ Thanh răn
dạy người khác, đến giờ vẫn thấy sợ. 『 cậu không thấy tận mắt nên không
tưởng tượng được đâu, tổng giám đốc Chúc giáo huấn người khác không mắng chửi
người ta nhưng gương mặt anh ấy lạnh lẽo đến mức làm mọi người không dám thở
mạnh. 』Lư Đồng nghĩ lại khuôn mặt anh lúc ấy đó mà còn thấy rùng mình. Cô ấy thật sự không dám đi đâu!!!!!
Vãn Gia cũng không miễn cưỡng, chỉ có thể nói không sao rồi hàn huyên hai ba
câu với cô ấy. Cả hai nói chuyện mãi đến hơn 12 giờ
mới xong, sau khi tắt máy cô đi ra phòng khách. Vẫn thấy một người đang làm việc
trong phòng, tinh thần cũng không tệ, không hề có một chút cảm giác mệt mỏi hay
buồn ngủ. Đứng ở phòng khách một lát, Vãn Gia
tiến đến mở ra tủ lạnh, lấy ra bát canh nấm đã chuẩn bị từ trước. Do bỏ trong tủ lạnh một lúc nên nước
canh đã bị đóng băng, cô nhìn chằm chằm một hồi rồi lại bỏ lại vào tủ lạnh. Đứng một lúc cô cũng cảm thấy người
có chút mệt rã rời, cô trở về phòng rửa mặt rồi nằm trên giường nhanh chóng
chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ say đến nỗi Chúc Ngộ Thanh xong việc khi nào cô cũng
hoàn toàn không biết. Buổi trưa hôm sau, cô bắt đầu đi thử
váy cưới. Lư Đồng bỏ chạy giữa đường để cô một
mình nhưng may là vẫn còn Chúc Như Mạn đi cùng cô. Cửa hàng váy cưới đã chuẩn bị đón
tiếp hai người, phong cách rất chuyên nghiệp, trang phục cũng rất đa dạng, Vãn
Gia vừa bước vào cũng cảm thấy rất vừa lòng. Thử đến bộ váy thứ ba, khi màn treo
kéo ra Vãn Gia cảm thấy cũng khá ổn.