Giọng Anh Có Màu Gì?

Chương 5: Ngày 1 tháng 8 năm 2011
Lần thứ năm họ chạm mặt nhau, Vy đang đứng dựa vào một cây cột điện không còn hoạt động bên một con phố vừa rộng vừa vắng. Những con rãnh nhỏ tích nước mưa tồn ứ lại, chỉ chực chờ tràn ra khỏi viên gạch gồ ghề của vỉa hè. Những đám cỏ dại mọc um tùm trên vỉa hè đó trải dài thành những lãnh nguyên tí hon. Trường đưa mắt nhìn xa hơn, về phía chai rỗng và ống tiêm đã qua sử dụng đang phục kích phía sau bãi cỏ.

Nơi này không phải là nơi mà mọi người thường chọn đi qua, vì ai cũng biết rằng đây là nơi dành cho những kẻ cặn bã làm ăn. Chính quyền địa phương đã ngó lơ nơi này trong nhiều năm. Miễn là các hoạt động tội phạm được tiến hành ở xa các quận trung tâm, đó không phải là vấn đề của họ. Họ chẳng thu được đồng thuế nào từ việc bắt giữ những người chẳng ai quan tâm.

Trường đã nhìn chăm chú vào mớ những kẻ mà gã thích gọi là lũ rúc đáy xã hội. Những kẻ sống bằng nửa mạng người. Có những gã trai đang nghênh ngang giữa con phố ngập nắng, với chiếc gậy bóng chày trên vai và những vết sẹo hằn trên má. Đó là những tay côn đồ không có băng đảng, buôn bán cơ bắp. Có những tay mặc áo khoác phồng và quần jean rộng thùng thình, lê la trong góc khuất nắng. Đó là những tay đầu nậu, buôn bán ma túy. Và có những cô gái đang đứng gần những cây cột, trong chiếc quần bó ngắn cũn và đôi ủng buộc dây. Đó là những con điếm, bán thân xác của mình.

Son phấn loè loẹt, váy ngắn cũn cỡn, Vy trông như một bà già trung niên học đòi chứ không phải một cô gái mười chín tuổi. Mặt trời chói chang không ngừng hắt nắng, cứ như đang âm ỉ một mối hận thù nào đó với bầu trời. Vy phải nheo mắt lại.

Cô chưa bao giờ thích ánh sáng mặt trời.

Mới đầu, Trường không nhận ra cô, phần vì lớp trang điểm, phần vì có một gã đàn ông khác đang đứng chắn trước mặt cô, bóp mồm cô mà rống lên. "Mày nghĩ mày là cái thá gì mà bảo tao không được hôn mày? Tao bỏ ra từng nấy tiền, tao phải được phục vụ tới nơi tới chốn!" Giọng của hắn ầm ầm như sấm.

Vy đứng đực ra đấy, miệng ngậm chặt, mắt rủ xuống. Người xung quanh đi qua ngoái lại nhìn, nhưng chẳng ai làm gì cả. Đi giải quyết chuyện của người lạ chẳng khác gì rước mệt vào người.

Trường phóng chiếc xe phân khối lớn của mình lướt qua Vy. Nhận ra người quen, gã mới từ từ lùi lại. Đó chẳng phải là đứa con gái vẽ vời con nhà bà Năm sao, gã nghĩ. Gã đâm ngạc nhiên. Gã không nghĩ sẽ gặp cô ở đây.

Gã xuống xe, vập lấy tay gã đàn ông kia rồi bẻ ngược lại phía sau. Gã còn chẳng biết vì sao mình làm thế, chỉ biết là cơ thể gã đã tự hành động theo ý muốn của nó rồi.

Người đàn ông kia hốt hoảng quay ra, giọng run run. "M-mày là thằng nào?"

"Tao đặt hàng cô này, giờ này. Mày không xơi thì xê ra. Cút!"

"N-nhưng tao mới là.."

"Tao bảo. Cút!" Trường gầm. Gã kia không dám hé răng nửa lời, ngay khi Trường thả tay ra là cong đuôi chạy thẳng. Có những thằng buồn cười vậy đấy, Trường nghĩ. Đánh đấm thì chẳng ăn được thằng nào, nhưng cứ gặp phụ nữ là trợn mắt phồng má.

Tên kia lủi mất rồi, Trường mới quay lại nhìn Vy trước khi liếc nhìn một số cô gái khác ở những góc xa của con phố. Trong khi Vy thu mình lại sau cây cột, những người khác đang lượn lờ xung quanh đầy tự tin, trưng bày những thứ tốt nhất mà cơ thể họ có.

Vy quay mặt đi, đôi vai run lên chỉ đôi chút. Trường nhìn thấy má cô sưng tấy lên. Cô đã làm gì để gã đàn ông kia phật lòng tới vậy?

"Tôi nghĩ cô nên rời khỏi đây trước khi trời trở chiều," Trường nói với một cái nhếch mép tự mãn. "Rồi chỗ này sẽ oi vãi ra ấy. Mẹ nó chứ, nóng ẩm á? Mấy thăng đệ của tôi ở miền Trung nói rằng họ không có cái kiểu thời tiết vớ vẩn này ở Tây Nguyên đâu. *** cả lò cái mùa hè miền Bắc."

Vy không đáp.

"Giờ cô làm ở đây sao?"

"Tôi chưa thấy anh ở đây bao giờ," vẫn quay mặt đi, giọng cô lầm bầm, gần như không nghe được. Câu trả lời của cô còn chẳng ăn nhập với câu hỏi của gã.

Cô cảm thấy tủi nhục vì một người mà cô biết đã bắt gặp cô ở đây. Cô xấu hổ khi nghĩ đến sự phán xét thầm lặng trong đầu của một người có vẻ như đã đặt hy vọng vào cô. Cô chờ đợi một lời lẩm bẩm thất vọng 'vậy giờ cô chỉ là một con điếm' mà không bao giờ đến.

"Thật sao? Tôi là khách quen đấy. Chắc là cô vào nghề chưa đủ lâu," gã liếc cô một cái, rồi quay ra vỗ bồm bộp vào con xe của mình. "Bao tiền cho hai tiếng?"

***​

Trường tháo từng cúc áo của Vy ra, để lộ bờ vai trắng nõn. Trước khi chạy khỏi nhà, Vy hẳn không ra ngoài nhiều, da của cô trông láng mịn hơn hẳn lớp màng đen đúa sần sùi mà chẳng ai dám gọi là da thịt của Trường. Hắn cởi áo cô ra, rồi cởi quần cô ra. Vy cau mày, đưa tay che thân thể mình lại trước khi nhận ra đó là điều mình không thể làm.

Gã cầm lấy tay cô ra mà hỏi. "Sao vậy? Đây hẳn không phải lần đầu tiên ai đó cởi áo cô ra phải không?"

"Tôi không biết.. Anh chắc quen với việc này lắm hả?"

"Việc gì?"

"Q-q-quan hệ với.. anh biết mà.."

"Tôi là một thằng trai độc thân. Có gì lạ lắm sao?"

"Tôi chỉ không nghĩ rằng anh.. Thôi bỏ đi."

Trường nhận thấy vài vết hằn trên đùi và mông cô. Gã biết rằng gã không nên hỏi, nhưng đôi mắt gã thì không rời được khỏi chúng. Những vệt màu tím lằn trên làn da trắng nõn, nơi chúng không thuộc về. Không phải việc của mình, gã tự nhủ. Thế nhưng, gã chẳng thể nhìn đi nơi khác.

Vy biết đôi mắt của gã đang nhìn vào đâu. Cô nói, "Họ trả tiền để được đánh tôi."

Gã chỉ gật đầu và cởi quần ra. Cô thường sẽ quay đi, và ngày hôm đó cũng không ngoại lệ. Vy chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi nhìn một người đàn ông khỏa thân. Tuy nhiên, cô cũng chưa bao giờ phải chống lại sự thôi thúc muốn trộm một cái liếc nhìn như bây giờ. Có thể anh ấy trông sẽ khác người khác? Cô tò mò nhưng không biết tại sao.

Trường học được rằng dạo đầu chỉ là một sự lãng phí thời gian. "Thời gian chỉ có hạn, và làm tình với đĩ thì chẳng cần tình cảm," Sáng đã nói với Trường lần đầu tiên hắn kéo gã tới một nhà thổ, và tới bây giờ, Trường vẫn chưa có lý do gì để nghĩ khác đi. Nếu một cô gái bán hoa muốn dạo đầu thì cô ấy sẽ yêu cầu.

Vy không yêu cầu. Trường oằn mình ra trước, mặt hai người cách nhau chỉ một gang tay.

Vy nghiêm mặt. "Đừng hôn tôi. Tôi không khẩu dâm."

"Vì sao?"

"Đĩ cũng có phẩm giá của đĩ."

Trường phì cười. Làm sao cô gái này kiếm nổi khách chứ, gã nghĩ.

Gã hỏi, "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô không có phẩm giá. Tại sao cô nghĩ vậy?"

Cô không trả lời.

Gã tiếp lời, "Nếu mọi người nói xấu về cô, cô không cần phải ghi nhớ những gì họ nói, cô biết mà. Ừ thì đây không phải là công việc đáng kính trọng nhất, nhưng nó không khiến con người cô tồi tệ đi. Tất cả chúng ta đều tồi tệ ở một mức độ nào đó. Mấy thằng chuyên đi săn rau sạch cũng chính là những gã khốn đi phang mấy cô gà nhà tôi hàng tuần và khoe khoang về việc họ vừa mới cướp trinh của cô bạn gái 'trong sáng' của chúng nó ra sao đây."

"Đây không phải vì người khác. Cái này là dành cho tôi," cô thì thầm.

"Thôi được. Tôi chỉ đang nói rằng cô đang tự làm cho cuộc sống của mình trở nên khó khăn hơn nếu cứ quan trọng mấy điều như thế."

Bọn họ hành sự. Có những người làm tình chẳng thấy cảm giác gì. Cứ như thể họ đã chết trong lòng. Trường là một người như vậy, hay ít nhất gã nghĩ thế. Gã chưa bao giờ hiểu tại sao người ta phát cuồng vì tình dục; Nó chẳng hứng thú gã là mấy. Nếu gã muốn lao động hùng hục như một con chó, gã sẽ chọn đi đập kẻ khác ra bã, như thế sẽ vui hơn. Nhưng hôm đó, và tất cả những ngày sau đó với Vy, gã thấy sướng. Gã muốn nghe Vy rên, nhưng gã không nghĩ nhiều về điều đó. Sáng đã nói rằng đĩ giỏi nhất trò giả vờ rên.

Vy im lặng hơn gã tưởng nhiều. Ngoài tiếng thở hổn hển và những âm thanh với âm lượng nhỏ tới khó nghe, cô không rên một tiếng. Trường không phải là người đàn ông dày dạn kinh nghiệm nhất, nhưng gã ta chắc chắn rằng phụ nữ thường không yên lặng trên giường. Có lẽ cô ấy quá căng thẳng? Có lẽ cô ấy không biết làm thế nào để làm hài lòng một khách hàng? Hoặc có lẽ mình cũng chẳng giỏi giang gì trên giường.

Anh vuốt ve quanh eo cô, miết dần xuống đùi, rồi mân mê núm vú của cô. âm đ*o Vy ẩm dần lên, và cô quấn chân mình quanh chân anh. Trường 'gừ' lên một tiếng. Gã nghĩ rằng mình đã tìm ra sở thích của cô, vì vậy anh trượt ngón tay dọc theo làn da của cô, đầu ngón tay lại lướt từ bụng xuống âm vật của cô. Anh bắt đầu xoa lên âm vật của cô, và cô kêu lên một tiếng khe khẽ, răng bặm lấy môi. Gã tự chúc mừng bản thân trong lòng. Ban nãy mình không tìm thấy điểm G này, gã nghĩ. Nó đã lớn lên sao? Thế tức là cô ta đang thấy thích, phải không?

Gã khao khát được nghe tiếng rên rỉ từ cô. Mình cần làm gì nữa?

Giờ Trường nhận ra mình không thể nào không nghĩ tới giọng Vy. Gã nhớ cô nói người ta trả tiền để đánh cô. Liệu có phải cô ta thích bạo dâm? Nếu thử thì có sao không?

Nhưng ngay khi gã nắm lấy tóc cô và bắt đầu giật nhẹ, cô nhăn mặt. Gã đẩy mạnh hơn, lấy tay bám lấy hông cô. âm đ*o cô thắt lại. Khi cô nhắm mắt và chuẩn bị tinh thần, gã bỏ tay ra.

"Nếu tôi đánh cô, cô thấy ổn không?" gã hỏi, sau khi họ bắt đầu làm tình được một lúc và gã đã tăng tốc dần lên.

"T-tôi không phiền đâu."

Nhưng rõ ràng là cô không thích thế, gã nghĩ. Gã định hỏi tại sao cô không từ chối, nhưng gã chợt nhớ đến những lời nhận xét của Đại ca về gái mại dâm.

"Đối với anh em chúng ta ấy, gái điếm chỉ là những con búp bê biết nói. Mày có thể làm bất cứ thứ gì mày muốn với chúng nó và chúng nó sẽ không bao giờ cãi lại. Chúng nó nghèo; chúng nó yếu đuối. Chúng nó chả là cái gì cả, vì thế chúng nó biết câm mồm."

Cô gái này đã quen với việc bị đối xử như ***rồi sao? Ý nghĩ đó đủ để Trường chửi thành tiếng. Gã muốn cô cảm thấy thoải mái hơn. Bây giờ gã có thể đánh mất cơ hội để làm điều đó rồi, và nhận thức đó khiến gã khó chịu như có một vết muỗi đốt trên lưng mà anh không thể gãi được. Lẽ ra ngay từ đầu gã đã không nên đưa cô lên giường. Chỉ đơn giản là gã nghĩ gã có thể giúp cô một chút về mặt tài chính vì cô có vẻ không phải là hạng ngửa tay xin tiền. Chuyện mua bán này chỉ đơn thuần là thế đối với gã. Nhưng ai biết được điều gì đang diễn ra trong đầu cô.

Nhưng cũng quá muộn để hối hận rồi.

Trường chậm lại. "Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì cô không thích, vì vậy hãy thư giãn đi."

Vy nhìn gã bối rối, không biết trả lời thế nào. Những gì gã ta làm với cô thuần thục hơn nhiều khách hàng khác, nhưng gã lại là người đầu tiên hỏi cô có cảm thấy ổn với yêu cầu của gã không. Người cô nhẹ hẳn đi.

"Được chứ." Cô mỉm cười với gã, và gã thở dài.

"Tôi muốn hỏi một điều. Cô liệu có thể rên nhiều hơn một chút không? Cứ giả vờ nếu cô muốn; Tôi không phiền đâu."

"Được chứ." Vy đã được yêu cầu giả vờ rên trước đây. Cô khá e ngại về điều đó, tự hỏi liệu đó có phải là dấu hiệu cho thấy cô ấy không mang đến cho khách hàng của mình một trải nghiệm tốt hay không. Nghe được điều đó từ Trường khiến cô ấy rơi vào trạng thái hoảng loạn mini chỉ kéo dài vài giây. Cô không muốn gây thất vọng. Cô không thể gây thất vọng.

Họ tiếp tục lần nữa, và lần này Trường vẫn làm những điều mà gã đã làm từ nãy. Nhưng cảm giác đối với Vy đã thay đổi. Không, nó không thay đổi, Vy nghĩ. Nó đã xuất hiện.

Những tiếng rên rỉ giả tạo màu nâu đất của cô từ từ chuyển sang màu hạnh nhân, trước khi cuối cùng, thăng hoa trong một vết gợn màu hổ phách.

***​

Bức tường kính dày giữa căn phòng nhà nghỉ và phòng vệ sinh mà Vy đang ở trong không trong suốt, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy bóng của Trường trên bề mặt kính. Có những người chơi xong ném cục tiền lại đó rồi bỏ đi. Nhưng cô đã kỳ vọng rằng gã không phải là người sẽ bỏ đi mà không nói ít nhất một lời tạm biệt. Vy mỉm cười một chút khi gã đã không phụ lòng mong đợi đó.

Khi Vy bước ra, gã hỏi, "Cô nói tôi nghe. Nếu tôi lôi ra một cái cùm, vài cái còng tay, hoặc bất kỳ thứ đồ chơi kỳ dị nào mà chúng nó thường dùng khi quan hệ tình dục, cô sẽ không nói không với việc thử mấy thứ đó chứ?"

Cô quay đi mà đáp, "Tôi cũng chẳng thể từ chối được, phải không?"

Gã khịt mũi. "Cô nghĩ tôi là hạng người nào chứ? Cô nghĩ rằng tôi hỏi cho vui mồm sao? Chẳng ai tự nhiên hỏi một câu như thế để không cho cô lựa chọn đồng ý hay từ chối cả." Vy không thể biết được từ giọng nói của gã rằng gã đang tức tối hay ân cần, nhưng sau khi khói bốc ra từ miệng gã, cô thấy sắc đỏ của chúng nhạt dần đi. Cô đoán là vế thứ hai.

Vy lại nhốt mình trong căn phòng vệ sinh mà không đáp lại câu hỏi của Trường. Tâm trí của cô đang ở một nơi khác; những lời gã nói chẳng khác gì những tiếng vo ve, những vòng xoáy, những gợn sóng màu đỏ.

Cô cảm thấy ô uế. Một lần nữa.

Cô hất nước lên mặt cho đến khi màu sắc của tiếng vòi nước chuyển từ màu tím sang màu cam đào. Có lí do mà người ta cần tắm rửa sạch sẽ ngay sau mỗi cuộc làm tình. Nước là một chất lỏng thần kì, luôn gột rửa mọi giọt vẩn đục. Vậy nên, Vy ghen tị với những kẻ có thể khóc. Nếu họ có thể khóc, họ có thể đẩy hết những thứ bẩn thỉu ra khỏi cơ thể mình.

Đứng trước tấm gương, cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Cô trẻ, đẹp, thùy mị, đoan trang, ngoan ngoãn. Chẳng phải người ta thích kiểu phụ nữ thế này sao? Chẳng phải người đàn ông nào cũng mong muốn có được một người phụ nữ như mình sao?

Vậy thì tại sao, cô lại cảm thấy mình thấp kém tới vậy?

Có lẽ mẹ cô đã đúng. Cô không còn là một trinh nữ, và những người như cô không xứng đáng được yêu thương. Điều đó luôn luôn là sự thật, mẹ cô đã nói.

Tại sao mình cứ cảm thấy như thế này? Đây là lỗi của Mẹ. Cô tự nhủ.

"Mình vẫn còn phẩm giá.. Phẩm giá của mình ở trong miệng.." Khi cô thì thầm, những nét cọ nhuốm màu quýt bồng bềnh trước gương.

Cô chưa bao giờ chửi lại bọn họ. Cô chưa bao giờ nói xấu họ một lời. Nếu bây giờ, cô ngậm một đầu môi, cô ngậm một dương v*t vào trong miệng, thứ duy nhất mà cô còn giữ được thánh thiện cũng sẽ bị vấy bẩn.

Một chút phẩm giá nhỏ nhoi này là thứ duy nhất Vy còn lại. Và cô quyết tâm giữ nó cho riêng mình.

Vy ở lì trong phòng tắm thêm mười lăm phút nữa-một dấu hiệu ngầm rằng khách hàng hãy rời đi. Tiền đã trao và cháo đã múc, vì vậy không có lý do gì để nán lại. Trước sự ngạc nhiên của cô, Trường vẫn ngồi trên giường khi cô bước ra.

"Anh có cần gì không?" Cô hỏi.

"Không. Cô ở trong đó khá lâu đấy, vì vậy tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cô không sao." Gã gật đầu nhẹ với cô rồi rời khỏi phòng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt cô. Vy không thể hiểu tại sao gã lại lãng phí thời gian của mình như vậy, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm vì gã đã làm thế.

"Cô đang nói gì vậy?" gã hỏi, nhưng không nghe thấy câu trả lời.

Anh ta đang chế nhạo mình sao? Cô nghĩ. Làm việc ở trang trại đâu thể trả hết nợ cho mẹ tôi. Vy không chọn đi theo con đường này, và Trường lẽ ra phải hiểu điều đó. Cô cảm thấy mình không kiểm soát được cuộc sống của chính mình nữa, và ý nghĩ đó khiến lồng ngực cô thắt lại. Triển lãm của riêng cô; gia đình nhỏ của riêng cô; ngôi nhà riêng của cô bên bờ biển; cô chẳng với được tới bất cứ điều nào trong số đó hết. Điều duy nhất cô có thể kiểm soát lúc này là liệu có nên dành những giây cuối cùng của cuộc đời mình dưới dòng hải lưu hay không, và cô thậm chí còn không chắc mình có đủ tiền để mua vé xe buýt.

Thời gian hai tiếng đồng hồ sắp kết thúc. Cô cài khuy áo, cầm túi xách đứng dậy. Không quay lại nhìn anh, cô hỏi, "Nếu tôi nói tôi có thể nhìn thấy âm thanh, anh có cho rằng tôi bị điên không?"

"Tôi không hiểu."

"Tôi nhìn thấy âm thanh. Chúng đều có màu sắc. Tiếng chim hót líu lo có màu nâu. Tiếng róc rách của nước có màu cam đào."

"Có. Tôi sẽ nghĩ cô là một kẻ lập dị." Gã xoa mũi.

Vy bật ra một tiếng cười trống rỗng. "Tôi cá là anh sẽ nghĩ vậy mà. Tôi từng coi mình là một người đặc biệt. Có lẽ chỉ những kẻ lập dị mới đề cao bản thân như thế thôi."

Gã nói, "Tôi đã nói với cô rồi. Cô đang-"

Vy đang tức giận-nổi xung. Cô chưa bao giờ cảm thấy căm ghét chất chứa trong lòng tới vậy. Bụng cô quặn lên, nóng bừng. Cô ghét gã, ghét băng nhóm của gã, ghét mọi thứ gã đại diện.

"Các người có biết các người là lý do khiến tôi trở thành gái mại dâm không? Các người đến chỗ của tôi, lật tung nó lên, đập phá đồ đạc của tôi, phá hủy sinh kế của tôi. Các người tát vào mặt tôi, nói với tôi rằng tôi có hai tuần để trả cho các người hai mươi triệu tiền lãi." Cô vỗ tay lên những vết tím mờ, những vết mà từng là những vết bầm tụ cả máu. "Anh biết ai đã làm điều này với tôi không? Mấy người đã làm điều này với tôi! Người từ băng đảng của anh đấy. Các anh aem của anh đấy! Anh biết không có cách nào để tôi kiếm được nhiều tiền như vậy trong thời gian ngắn. Vậy mà anh đã đến chỗ của tôi và đẩy món nợ của mẹ tôi vào tay tôi. Vậy mà anh cũng nói với tôi rằng tôi không nên làm nghề này, anh cũng mặt dày thật đấy."

"Tôi không nói cho ai biết cô ở đâu," Trường đứng phắt dậy. Gã kinh ngạc-gã không biết gì về những chuyện này. Anh nghĩ việc để cô đến quận Hai đã là đủ an toàn. "Cô chạy sang một thị trấn khác. Lãnh thổ đó nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi."

Cô hối hả đi về phía cửa, vừa đặt tay lên nắm đấm cửa, vừa thấp giọng nói, "Tôi đã tin anh."

"Cô nghe tôi." Trường cắn môi. Gã cũng tức giận, vì một lý do khác. Gã tức giận với chính mình. Tại sao gã bao nhiêu lâu nay không biết điều này? Tại sao gã có thể ngờ nghệch như vậy? Điều đó có nghĩa là trong mắt cô, gã chẳng khác gì một thằng khốn, ép buộc cô đi con đường bẩn thỉu này rồi bảo lãnh cô ra ngoài để gã có thể đóng vai một hiệp sĩ trong chiếc áo giáp trắng loáng. "Tôi xin lỗi. Tôi có thể đảm bảo với cô rằng tôi chưa bao giờ có ý định xấu xa nào cả. Hãy nói cho tôi biết cô muốn tôi làm gì."

Sự phẫn nộ của Vy tan biến, và lý trí của cô ấy trở lại. Cô không thể tin mình vừa nói những lời đó. Tại sao mình lại đổ lỗi cho anh ta? Mình chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta có liên quan gì tới mấy chuyện đã xảy ra. Hay mình chỉ đang phát điên lên vì anh ta không đáp lại tình cảm của mình? Mình không thể bắt anh ta cảm thấy đau chỉ vì mình thấy đau.

"Nếu cô không còn tin tưởng tôi nữa, tôi hiểu." Trường đứng dậy. Bây giờ, gã đang bùng bùng lửa giận với Đại ca. Sáng đã đúng. Tên khốn đó chắc hẳn là người đã làm điều này.

"Anh có thể làm gì chứ? Nếu không phải anh cố tình đùa giỡn với tôi, thì điều đó có nghĩa là anh không có quyền lực để ngăn băng đảng của anh can thiệp vào cuộc sống của tôi, phải không?"

"Tôi!" Sự thật ập vào mặt Trường như một cơn lốc xoáy. Cô ta nói đúng. Từ khi nào mà Đại ca lại điều hành một chiến dịch mà không thông qua gã trước? Gã đang dần dần bị gạt sang một bên, đến mức trở thành một kẻ ngu ngơ chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

"Tôi đi đây. Xin lỗi vì đã lớn tiếng với anh." Cô vặn tay nắm cửa.

"Tôi sẽ giúp cô," gã nói, tay nắm lại thành nắm đấm.

"Anh không phải làm bất cứ điều gì cả."

"Tôi sẽ làm những gì cần thiết."

Vy tin lời gã-cô đã chọn tin gã từ lâu. Tuy nhiên, cô không hạnh phúc như cô nghĩ. Cô thà rằng quyết tâm của gã đến từ tình cảm của gã dành cho cô, chứ không phải là một cảm giác tội lỗi và ý niệm lầm lạc về công lý.

"Tôi đang trả dần được nợ cho mẹ. Anh đã giúp tôi đủ rồi."

"Tôi sẽ giúp," gã nói.

"Anh làm gì thì làm." Cô mở cửa.

Gã hỏi cô câu hỏi cuối cùng, "Giọng của tôi màu gì?"

"Đỏ. Đỏ như máu."

Ngày 12 tháng 10 năm 2011

Nước bắn tung tóe quanh chân Nguyễn Văn Trường khi hắn lội qua những con phố ngập úng. Cơn thịnh nộ của bầu trời nhấn chìm cả thành phố trong những con lũ xiết không ngừng mỗi khi bão về. Một cơn bão khác đang ập đến, đôi ba cái cây đổ rạp chắn ngang con đường phía trước, và nước đã ngập đến khuỷu chân Trường rồi. Không có xe nào chạy nổi giữa thời tiết này cả. Vì thế, Trường lội nước. Suốt mười cây số.

Gã nhảy qua cái cây chắn trước mặt. Gạt nước đọng khỏi mũ áo mưa, gã hướng ánh mắt về phía biển hiệu đèn nê-ông nhấp nháy đằng xa. Biển hiệu ghi Khách sạn Bốn Sao Đại Dương. Nó thuộc sở hữu của Đại ca. Những khu phố do bang Gấu xám sở hữu luôn tráng lệ, nhất là so sánh với những mái nhà đất dựng cột tre nơi nửa bên kia thị trấn.

Không một kẻ bình thường nào lại rời khỏi nhà vào ngày hôm đó, và cũng không một người tỉnh táo nào lại bắt kẻ khác đến chỗ của mình. Tuy nhiên, Trường vẫn được triệu tập. Và được triệu tập có nghĩa là ngay cả khi trời trút nước như thể trăm năm chưa được mưa, gã hãy đeo ủng vào, mặc áo mưa, rồi lội ngược chiều gió mà đến.

Gã gật đầu với một tên đàn em trong bộ đồng phục hầu phòng đang đứng ở lối vào khách sạn. Người đàn ông đó mở cửa cho gã, nói nhỏ, "Hãy lựa lời mà nói đấy, Anh cả."

Trường bước vào sảnh chính của khách sạn, được ngăn cách bởi những tấm bình phong tạo thành lối đi giữa phòng ăn và nhà bếp. Toàn bộ nơi này được trải thảm màu đỏ thẫm sang trọng. Những chiếc đèn chùm tỏa ra một màu quýt đầy khoe mẽ. Các cửa sổ trông như những chiếc kính vạn hoa khổng lồ, khuếch tán ánh sáng của những chiếc đèn chùm lên những tấm da hổ lót trên những bức tường mĩ miều.

Khách sạn này là trụ sở của băng đảng Gấu xám. Trong số tám tầng của khách sạn này, có ba tầng dành cho những người bình thường thuê nhà. Phòng tầng tư là một sòng bạc trá hình, tầng năm và sáu dành cho những khách VIP muốn qua đêm với những quý cô sang chảnh do họ lựa chọn, và tầng thứ bảy được gọi là tầng hút thuốc, với các kệ thuốc lá chất đầy ma túy và thuốc lắc. Tất cả đều bất hợp pháp.

Trường cởi áo mưa ướt sũng rồi ném nó xuống sàn. Một gã ma mới, đang làm lễ tân, vội chạy ra cầm nó cất đi. Trường lau nước trên trán, bước vào thang máy và bấm số tám. Thang bắt đầu leo, và gã sốt ruột gõ chân theo điệu nhạc của thang máy. Khi cửa lại mở, gã vội vã bước ra khỏi thang máy, băng qua hành lang đến một cánh cửa kim loại màu đen và gõ vào đó.

"Là tôi, Trường Gấu Đen đây," Trường nói.

Không có tiếng trả lời, nhưng vài giây sau cánh cửa mở ra. Hai người đàn ông đứng hai bên cửa; cả bốn người đều mặc áo sơ mi trắng, để lộ hình xăm gấu ở cổ tay. Cà vạt trên cổ, thắt lưng quanh hông và dao rựa trên tay. Có lẽ họ cũng đeo súng sau lưng. Không ai nhìn vào mắt gã.

Gã nhận ra một kẻ trong số bốn người đó, người có đôi mắt đanh thép và hình xăm con rắn tự cắn đuôi mình trên cánh tay. Nhân viên tiếp tân ở nhà nghỉ gã đã đưa Vy vào.

Góc xa bên trái căn phòng chìm trong bóng tối. Ánh sáng duy nhất le lói trong đó đến từ những tia lửa như đom đóm lập lòe bật ra từ đầu điếu xì gà. Đại ca ngồi chỗ đó-đầu trọc lóc, hai vết sẹo hình chữ X chạy dài trên má-lưng dựa vào ghế xoay, khuôn mặt lơ đãng như một người khách quá giang đang đơn thuần đợi xe buýt. Cơ thể hắn buông lỏng; đầu ngón tay hắn xoay xoay đầu điếu xì gà, tay kia đang nắn vuốt bầu ngực của một người phụ nữ ngồi trên đùi gã. Gã nhếch mép cười với Trường.

Có vẻ hôm nay Đại ca đang có tâm trạng tốt. Và nếu hắn đang thấy vui, điều đó có nghĩa là mọi thứ sắp trở nên vô cùng tồi tệ cho Trường.

"Đại ca cho gọi em?" Trường cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống chân mình. Không ai được phép nhìn thẳng vào mặt Đại ca khi chưa được phép. "Có chuyện gì khẩn cấp vậy?"

"Làm gì có chuyện gì. Anh chỉ muốn hàn huyên với cánh tay phải yêu thích của anh thôi. Rất xin lỗi chú vì gọi chú mày ra đây giữa cái thời tiết này, nhưng chú không phải người duy nhất phải khổ đâu. Chú thấy đấy, hôm qua đến cả anh cũng phải lội nước. Anh vừa trở về từ nhà kho, Trường, và anh có vài tin xấu đây. Có vẻ bọn cớm đang đánh hơi được mấy hoạt động của bọn ta rồi, vì vậy chúng ta sẽ phải đóng cửa các sòng bạc ở Quận Năm một thời gian. Anh đang cố mở rộng hoạt động, nhưng một số người lại không hiểu điều đó. Mấy chuyện này thực sự khiến anh đau đầu suốt mấy ngày nay đây," Đại ca nói, không có cảm giác khẩn trương trong giọng nói hay cử chỉ của mình. "Mẹ nó nữa. Anh đâu có mang chú tới đây để nghe anh than thở đâu. Anh đâu phải người tiêu cực thế, Trường nhỉ? Nào, ngồi xuống đi. Anh mang chai rượu táo mèo quý này từ tận Tây Nguyên xuống đấy. Hôm nay anh em ta sẽ no say."

Trong đầu Trường hiện ra rất nhiều câu hỏi, nhưng tất cả những gì gã có thể làm chỉ là gật đầu. Đại ca rót rượu vào hai ly và đẩy một ly về phía Trường. Họ cụng ly. Đại ca nghển cổ và một hơi nốc cạn đến giọt cuối cùng.

Cô gái đang trong lòng Đại ca cúi xuống hôn vào cổ gã, nhưng gã đẩy cô chúi mặt xuống sàn. "Tránh xa tao ra, con đĩ ngu ngốc. Tao chơi với mày xong rồi. Mày cút được rồi đấy." Hắn búng ngón tay một cái, và hai tên cu li lật đật chạy vào lôi cô đi.

"Rượu ngon chứ?" hắn hỏi Trường. "Chú tìm mỏi mắt khắp miền Bắc này cũng không thấy chai nào thế này đâu. Nó được ngâm cả nấm lim đấy! Chú phải lặn lội vào rừng sâu để tìm thấy cái thứ chết tiệt này. Khi chú đã uống vào rồi thì phịch hăng như gấu."

Trường thấy vị rượu vừa đắng vừa chát, nói chung là kinh tởm. "Ngon lắm, thưa Đại ca," gã trả lời. "Rượu Đại ca chọn thì không chê vào đâu được."

"Người ta nói khi rượu ngon chui vào trong, lời hay ý đẹp tràn ra ngoài. Chú mày đồng ý không?" Đại ca bật cười trước câu nói của chính mình. Tiếng cười khàn khàn của hắn vang khắp phòng. "Vậy nên chú mày nên trả lời thật lòng với anh đôi điều, được chứ?"

"Ý Đại ca là gì?"

"Mụ già họ Phạm ở thôn Đoàn đó. Sao mày không đánh bà ta nữa?"

Trường chớp mắt hai lần. Bà Phạm thôn Đoàn là mẹ của Vy, người mà gã hứa sẽ không động đến nữa. Gã không nghĩ đây là điều mà Đại ca sẽ bận tâm. Gã vẫn thu đủ tiền mỗi tháng, và Đại ca chưa bao giờ chất vấn về việc kinh doanh trong những tháng gã thu đủ phần của mình.

"Bà ấy giờ đã già và mới nhập viện vì bệnh khớp. Em không muốn khiến bà ta liệt đến mức không thể kiếm được tiền," Trường nói.

Đại ca cười gằn. "Biết suy nghĩ, biết suy nghĩ đấy." Hắn xoay ghế lại như thể hài lòng, nhưng được nửa chừng, thái độ của hắn đột ngột thay đổi và hắn đập tay thật mạnh xuống bàn. Chiếc ly trên tay hắn vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Một gã đứng góc phòng run lên một phát, một kẻ khác nhắm mắt lại theo phản xạ. "Mày có nhớ bà ta còn nợ chúng ta bao nhiêu tiền không? Bảy trăm triệu. Bảy. Trăm. Triệu, Từ lúc nào tao cho phép mày nương tay với con đĩ cái đó? Nếu bà già đó không đào nổi ra tiền, bắt bà ta ăn trộm ăn xin của họ hàng mà đào ra tiền trả! Bà ta có một cô con gái, đúng không? Sao mày không nhè nó ra mà đập? Sao mày không đè nó ra mà nện một phát luôn đi?" Đại ca quay mặt về phía Trường. Đôi mắt hắn xoáy vào gã và những mạch máu li ti trườn ra từ khóe mắt hắn.

Trường biết hắn biết.

"Mụ già đó cần thanh toán nhanh hơn. Chúng ta đang trong thời kỳ suy thoái, mày biết mà. Tao cần quay vòng vốn của mình. Nói cho tao biết, đứa con gái kia với mày là gì của nhau?"

"Không là gì cả," Trường trả lời, không chớp mắt.

"Thế sao? Tao đã hỏi thằng Đệ từ phố đèn đỏ rồi. Nó nói mày đưa nó trở về đây và phang nó hàng tuần."

"Chỉ là chút thú vui qua đường, thế thôi."

"Thế thì bây giờ tao bảo mày mang nó đến đây, chổng mông trước mặt tao để trả nợ cho mẹ nó, mày sẽ OK với điều đó, đúng không?"

Trường không thể đáp lại ngay. Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu gã là không đời nào. Mẹ của Vy tự gây họa; bà ta phải tự gánh chịu hậu quả. Tại sao lại lôi cô con gái vào?

Lúc đó gã chắc chắn một trăm phần trăm rằng Đại ca đã lên kế hoạch hủy hoại cuộc đời Vy ngay từ đầu.

Đại ca rít một hơi xì gà thật sâu. Khi hắn nhả khói ra nghi ngút, Trường vẫn chưa trả lời.

"Im lặng có nghĩa là đồng ý." Đại ca gật đầu. "Sau đó anh em chúng ta sẽ thu tiền gái điếm của nó, và dùng đồng tiền đó để trả nợ! Mày có thấy điều gì không ổn ở đây không?"

Trường đứng dậy. Gã dán mắt vào đại ca, cố gắng che giấu sự bất mãn đang sôi sục trong lòng. Tiền của Vy thuộc về cô ấy và không ai khác được động vào nó. Gã đã hứa rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với Vy. Gã đã hứa sẽ không làm gì mẹ cô.

Đại ca cũng đứng dậy. Trường rất cao, nhưng đại ca thậm chí còn cao hơn cả gã. Và gã cũng to hơn-chữ 'đại' trong Đại ca không chỉ để trưng bày. Tay đại ca nhìn xuống và bẻ đốt ngón tay. "Hãy nhớ ai đã cứu cuộc đời thảm hại của mày mười hai năm trước, khi mày đang chết đói trên đường phố."

Trường nhận ra vị trí của mình ở đâu. Mười năm trước, gã cũng ở trong tình thế tương tự, giơ ngón tay giữa với đại ca và lớn tiếng yêu cầu rời khỏi băng đảng.

Đại ca đã luôn nói rằng Trường quá mềm lòng để đứng trên cương vị dưới một người, trên vạn người. Khi Trường trả lời rằng gã sẽ học cách khôn lỏi để có được sự tôn trọng của người khác, Đại ca đã nói, "Tao không cần những kẻ thông minh, tao cần những con lừa." Đại ca ghét cay ghét đắng khi tay sai của mình bắt đầu sử dụng bộ não của chúng. Nếu những người khác nghe theo mệnh lệnh của hắn, không đặt câu hỏi, không cãi lại, hắn sẽ cảm thấy như mình kiểm soát mọi thứ. Như cả thế giới là của hắn.

Và cho đến hôm nay, thế giới vẫn là của hắn.

"Tôi sẽ đưa cô ấy đến đây." Trường quỳ xuống. Gã không thể hiểu tại sao hắn lại nổi xung thay cho một cô gái mà hắn còn chả thân thiết. Làm sao gã có thể chống lại mệnh lệnh của Đại ca? Nhưng lời mà gã đã hứa với Vy, gã muốn rút lại lúc nào chẳng được. Một lời hứa với một con điếm có giá trị gì?

Câm mồm vào, và đại ca sẽ tha cho mày, gã tự nhủ. Câm mồm vào, và đại ca sẽ tha cho mày. Câm mồm vào, và đại ca sẽ tha cho mày.

Rồi gã lập tức đi ngược lại với lý trí của chính bản thân. "Thưa đại ca," hắn nói, ngước lên nhìn gã đàn ông hói đầu vạm vỡ. "Còn bà Phạm thì khi nào bà ấy trả thiếu, cứ để tôi tự bỏ tiền túi bù vào."

Đại ca nhướng mắt tặc lưỡi. "Ồ? Thế sao? Mày ư-Nguyễn Văn Trường ư? Một Nguyễn Văn Trường mê mùi máu tanh, mê mùi tiền, nay hy sinh cả máu lẫn tiền cho một con đĩ? Hay bây giờ mày đang sống sung sướng đến mức mày đã quên đi những năm tháng nghèo đói và đói khát trước kia rồi?"

"Em chỉ xin đại ca một điều này thôi."

Đại ca đi quanh phòng. Hắn lấy một con dao rựa từ tay một thành viên băng đảng và gõ mũi dao xuống đất. Tiếng kim loại kêu lên leng keng khi va chạm với nền gạch.

"Nghe này, tao thừa nhận chú mày đã giúp tao nhiều lần. Nhưng chú em à, anh đã nhìn thấy con gà chú chăn rồi. Khuôn mặt dễ thương, thân hình cũng nuột nữa. Con bé đó toát ra một cái kiểu, nói thế nào nhỉ, một sự ngây thơ trong sáng. Tao ưa loại đó đấy. Loại đó mà làm nhục thì sướng phải biết." Đại ca chém dao loảng xoảng xuống sàn. Đám đàn em đồng loạt bước một bước lùi ra xa. "Chúng ta là anh em, và anh em thì phải chia sẻ. Nếu tao muốn mượn con gà cưng của chú một đêm, chú cũng không vấn đề chi phải không?"

Chỉ một đêm thôi. "Không, thưa đại ca."

"Và nếu tao nói tao muốn nó ngay đêm nay, mày sẽ đưa nó đến đây chứ?"

Chỉ một đêm thôi, rồi gã và Vy sẽ ổn. "Tôi sẽ đi ngay bây giờ."

"Vậy.. nếu tao muốn tra tấn nó thì sao? Nếu tao muốn tát vào mông nó, bóp cổ nó, đánh đập nó. Tao ưa mấy thể loại đó cơ. Mày cũng không có vấn đề gì nhỉ?"

Trường cắn môi. Tên điên này đã đi quá xa rồi! Mới năm ngoái Vy vẫn còn là học sinh cấp ba. Còn biết bao người khác để hắn dày vò. Cớ sao phải là cô ấy?

Tại sao mày cứ muốn hủy hoại cuộc đời cô ấy, thằng chó?

"Mày biết điều gì làm tao phấn khích nhất không?" Đại đưa mũi dao rựa sát gần mặt và dùng nó hất tàn tro từ đầu điếu xì gà xuống đất. "Khi bản chất thật của con người được phơi bày. Cho dù mày là một thầy tu, một thẩm phán hay một giáo sư đáng kính, mày sẽ luôn che giấu một bí mật bẩn thỉu. Không phải những thứ bị giấu đi luôn thú vị nhất sao? Này, tao có trò này chắc mày cũng thích đó. Tao nghe nói con đĩ con đó thích vẽ vời. Tao sẽ bảo nó vẽ tên mình lên một tờ giấy, rồi bảo nó viết 'Tôi là một con điếm'. Tao sẽ lột trần nó và bắt nó vừa cầm biển hiệu vừa bước về nhà. Sau đó, chúng ta có thể ném tiền vào mặt nó và bảo nó mở mồm ra mà đớp lấy. Nó vừa kiếm tiền dễ dàng, anh em ta lại có trò vui xem. Tao sẽ dành cho chú mày chỗ đẹp nhất trên nóc chiếc Roll-Royce của tao để bạn có thể xem cho đã mắt. Mày OK không?"

Khuôn mặt Trường bừng bừng giận dữ. Gã đã từng bị đại ca đánh cho tơi tả trước đây, nhưng chưa bao giờ bị sỉ nhục đến mức này. Gã không thể tưởng tượng nổi những điều như thế lại xảy ra với một người phụ nữ như Vy. Cô ấy không đáng phải nhận điều này.

Tao sẽ giết mày, đại ca. Tao sẽ phanh thây mày thành trăm mảnh.

"Nguyễn Văn Trường." Giọng của Đại ca chìm xuống phía dưới giữa những ngụm rượu và tiếng rít xì gà. "Mày nên nhớ điều này. Băng đảng nuôi mày lớn. Băng đảng bao bọc mày. Mày chẳng là gì nếu không có băng đảng."

Trường nghiến răng. Gã đâu có quyền lực gì. Gã chỉ là một tên côn đồ ngu ngốc, và nếu bây giờ gã dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề thì đó sẽ là điều ngu xuẩn nhất trong mọi điều ngu xuẩn.

Cách duy nhất để bảo vệ cả hai là cắn răng mà chịu.

"Giờ nói xem. Mày có phiền không nếu tao làm tất cả những điều đó?" Đại ca ngâm nga.

".. Em không phiền." Trường ngồi sụp xuống đất.

Đại ca không nói gì nữa. Trường cúi gập người trong năm, rồi mười giây, nhưng vẫn không nhận được thêm một lời hồi đáp nào.

Một tiếng vỗ tay vang lên. Rồi hai. Rồi ba. Những tràng pháo tay nhanh chóng chuyển thành những cái vỗ lên vai Trường.

"Cánh tay phải trung thành của anh! Dậy, dậy đi! Anh vừa chơi chú một vố chết khiếp, phải không?" Đại ca kéo Trường đúng dậy, sau đó ngẩng đầu và cười phá lên. "Anh chỉ đùa với chú mày chút thôi. Anh đâu có quan trọng gì con gà cưng của chú mày đâu. Mày đánh què bà Phạm hay không cũng không quan trọng. Tiền của mày hay tiền của nó, tất cả đều như nhau! Miễn sao anh thấy tiền của anh trong két sắt." Hắn hất thứ hỗn hợp mồ hôi và nước mưa khỏi cổ áo của Trường. "Tiền với gái anh đây chất dống. Nhưng lòng trung thành thì anh cần từ các chú."

Hắn vỗ lưng Trường rồi quay sang các đàn em của mình. "Hãy kiếm cho anh chàng bảnh trai của chúng ta đây một căn phòng sang trọng và một bộ lễ phục chỉnh tề, khô ráo. Đừng chọn màu trắng; tao không muốn phải rửa máu khỏi áo trắng đâu. Đêm nay, tôi sẽ có một nhiệm vụ cao cả đối với anh bạn đây." Đại ca nhét một mảnh giấy vào túi áo sơ mi của Trường trước khi quay trở lại chiếc ghế xoay của mình, xoay nó nửa vòng. "Nguyễn Văn Trường-hãy cứ làm việc chăm chỉ. Rồi căn phòng này có thể trở thành của chú." Khói bay ra từ khóe miệng hắn.

Thông thường, mẩu giấy sẽ có ít nhất năm hoặc thậm chí mười cái tên trên đó. Tuy nhiên, khi Trường mở tờ giấy ra, anh chỉ tìm thấy một cái tên trong đó: Trương Thế Sáng.

Trường ra khỏi phòng và lê bước tới thang máy. Những ngón tay gã run bần bật khi bấm nút trong thang.