Giữa Anh Em Tốt Không Có Tình Bạn Trong Sáng Sao!
Chương 13
Ngày kế tiếp đi làm,
Trang Ngạn Du bàn giao kế hoạch về hệ thống quản lý và tự động hóa thông minh
container cho quản lý. Cậu vốn định nói trước
một tiếng với Ôn Trầm Tập, nhưng không biết có phải ảo giác tối hôm qua hay
không mà trước khi cúp điện thoại, Trang Ngạn Du cảm thấy anh hơi không vui. Có lẽ do làm việc quá
mệt mỏi. Trang Ngạn nghĩ rồi lại
nghĩ, phương án mới mà cậu đưa ra cũng là công việc, nếu là công việc, vậy tất
nhiên nên làm theo trình tự. Cho dù cậu rất muốn
kiếm thêm tiền cho anh em tốt, nhưng dù là kế hoạch gì cũng cần được báo cáo
xét duyệt, chờ đến khi hạng mục được thành lập xong mới xác định xem phải làm
như thế nào. Quản lý Từ nhìn thấy
phương án được sửa chữa thì lắp bắp kinh hãi, không dám tin hỏi lại: “Tốc độ
thật sự có thể nâng cao lên nhiều đến thế sao?” Trang Ngạn Du: “Có
thể.” Quản lý Từ nhìn chăm
chú vào Trang Ngạn Du. Trước đây, ông đã nhận
thấy Trang Ngạn Du không đơn giản, nếu không cũng sẽ không lôi kéo người tới bộ
phận công trình. Nhưng thật sự không ngờ
rằng cậu còn tài năng hơn cả sự tưởng tượng của ông. Quản lý Từ xem xong
phương án mới toanh mà cảm thấy đứng ngồi không yên, vẻ mặt tràn đầy kích động:
“Nếu thật sự được như lời cậu nói… Vậy công trình này của chúng ta sẽ kiếm được
rất nhiều tiền! Cậu đã thử nghiệm qua chưa? Tốc độ cụ thể nhanh đến mức nào?
Phí tốn có thể giảm bao nhiêu?” Trang Ngạn Du rất bình
tĩnh, hoàn toàn không cảm giác được bản thân đã làm ra chuyện kinh khủng đến
mức nào: “Còn chưa có báo cáo số liệu, máy tính của phòng dịch vụ kỹ thuật
không đủ để thử nghiệm, cháu đang định xin phép khai phá thiết bị này cho công
trình.” Quản lý Từ vung tay lên
hào hứng nói: “Duyệt duyệt duyệt! Cậu cứ làm việc đi, chờ số liệu có rồi thì
tôi sẽ báo cáo lên giúp cậu!” Nói xong thì không khỏi
giận dỗi: “Cậu cũng thật là, lúc trước tôi nói cậu đến bộ công trình thì không
chịu tới, dịch vụ kỹ thuật có chỗ nào tốt chứ… Được rồi được rồi, tôi không nói
mấy chuyện này nữa, bây giờ phải thu thập số liệu trước đã, để tôi gọi thêm một
người tới hỗ trợ cậu, nếu không làm xong thì tôi cho họ cùng tăng ca với cậu
đến khi xong thì thôi!” Trang Ngạn Du đứng tại
chỗ không nhúc nhích, sau đó ngoan ngoãn nói: “Đêm nay cháu không tăng ca được,
cháu có việc bận rồi.” Quản lý Từ cứng họng:
“Vậy ít nhất vẫn làm ra được số liệu mà.” Trang Ngạn Du nhận mệnh
đi làm. Quản lý Từ nhìn thấy
cậu không hấp tấp không nóng nảy, tư thế đi đường vẫn như cũ, góc độ vung tay
không khác biệt thì chỉ hận rèn sắt không thành thép. Mấy người trẻ bây giờ
đúng là không biết nỗ lực cố gắng gì cả! Lẽ nào không muốn nhanh chóng kiếm
được tiền để mua nhà hay sao! Cũng không biết cấp
trên có chuyện gì, đơn đề nghị thuyên chuyển công tác mãi vẫn không được phê
duyệt, lẽ nào tổng giám đốc Ôn định trơ mắt nhìn nhân tài như vậy bị lãng phí
hay sao! Trang Ngạn Du không
biết suy nghĩ của quản lý Từ, sau khi cậu xin được thiết bị chuyên dụng của
công trình khai phá thì lập tức vận hành theo trình tự của phương án mới. Anh em tốt trả tiền
lương cho cậu, vậy cậu phải cố gắng kiếm thêm nhiều tiền cho công ty của anh em
tốt mới được. Cái này có thể xem như
tình cảm đến từ hai phía không nhỉ? Trang Ngạn Du nhớ tới
đời trước khi cậu còn dẫn theo ký chủ, mặc dù lúc đầu Long Ngạo Thiên có hơi
thảm, nhưng chờ đến khi ký chủ Long Ngạo Thiên vùng dậy thì tất cả anh em tốt
của cậu ta đều là sếp sòng. Nếu họ không tặng cho
ký chủ trang bị hay thiên tài địa bảo thì cũng là tặng thân phận và địa vị cao. Trang Ngạn Du chỉ đành
cố gắng kiếm thêm nhiều tiền cho anh em tốt của cậu. Buổi chiều sau giờ tan
tầm, số liệu đã thu thập xong, Trang Ngạn Du cũng không tăng ca mà đi tới bãi
đỗ xe ngầm, dừng chân ở vị trí đậu xe chuyên dụng của Ôn Trầm Tập. Tối nay Quý Trí Viễn
mời cơm nên Ôn Trầm Tập sẽ chở cậu cùng đến đó, hai người đã hẹn gặp nhau tại
đây. Trang Ngạn Du cứ tưởng
bản thân sẽ phải đợi một lúc, nhưng không ngờ vừa đến bên cạnh xe đã nhìn thấy
cửa kính xe hạ xuống, gương mặt của Ôn Trầm Tập hiện ra, anh đã chờ ở đây từ
sớm. Trước mắt Trang Ngạn Du
bừng sáng: “A Tập.” Ôn Trầm Tập cẩn thận
quan sát nét mặt của cậu dưới cặp mắt kính gọng vàng hai giây rồi nói: “Lên xe
đi.” “Ừm!” Trang Ngạn Du ngồi lên
ghế sau cùng với Ôn Trầm Tập. Lái xe chờ đến khi cậu
lên xe an toàn mới khởi động xe, chậm rãi lái ra khỏi bãi đỗ xe ngầm. Trang Ngạn Du hỏi: “Anh
chờ nãy giờ có lâu không?” Ôn Trầm Tập lắc đầu:
“Không có, tôi cũng vừa mới xuống thôi.” Trang Ngạn Du lại hỏi:
“Chúng ta tới chỗ nào ăn cơm vậy?” Ôn Trầm Tập lại tiếp
tục lắc đầu: “Còn chưa biết.” Trang Ngạn Du nhanh
chóng nhận ra hôm nay tâm trạng của Ôn Trầm Tập không được tốt. Có hơi giống với trạng
thái tối hôm qua khi bọn họ cúp máy. Trang Ngạn Du quan tâm
tới anh em nhà cậu, trực tiếp hỏi: “Anh làm sao vậy?” Ôn Trầm Tập im lặng. Anh nghiêng đầu nhìn
thoáng qua sự quan tâm ẩn chứa trong đôi mắt của cậu nhân viên nhỏ, ngoài ra
còn có sự lo lắng không hề che giấu. Vừa thẳng thắn vừa chân
thành như vậy. Ôn Trầm Tập đẩy gọng
kính, nhéo ấn đường dịu dàng giải thích: “Có lẽ là do làm việc mệt quá.” Trang Ngạn Du phân tích
ra có thể dính dáng đến công việc, nghe anh nói như vậy thì đương nhiên không
nghi ngờ gì, trái lại còn tỏ vẻ thấu hiểu. Dù sao công ty khoa học
kỹ thuật Uý Lam cũng là một công ty lớn, lại còn nhiều công ty con như vậy,
hạng mục phụ trách đa dạng nên tất cả những quyết định lớn đều cần qua tay của
Ôn Trầm Tập, sao có thể không mệt cho được? Lỡ như hiệu quả và lợi
ích của công ty không tốt sẽ ảnh hưởng đến tiền lương, ảnh hưởng đến hàng ngàn
hàng vạn gia đình sống nương nhờ vào công ty. Áp lực như thế không
phải thứ mà một người bình thường có gánh nổi. Trang Ngạn Du cầm lấy
tay của Ôn Trầm Tập, chân thành nói: “Anh cứ yên tâm, tôi sẽ giúp anh kiếm thật
nhiều tiền.” Cậu còn bổ sung: “Có
thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền.” Ôn Trầm Tập thấy lòng
nao nao. Tay của đối phương thon
dài trắng nõn nà, đầu ngón tay lại hơi lạnh, cả bàn tay cậu còn không lớn bằng
tay của Ôn Trầm Tập, khi nắm lấy sẽ cho người ta cảm giác rất dịu ngoan. Nhiệt độ thân thể của
cậu giống như cá vậy, đều thiên về thấp, so với lòng bàn tay nóng ấm của Ôn
Trầm Tập thì tay cậu giống như một khối ngọc mát lạnh, khiến cho tâm trạng đang
bất an mãnh liệt của người ta có thể bình tĩnh trở lại. Tiếng chuông điện thoại
vang lên, đột ngột đánh vỡ im lặng, là tiếng di động của Ôn Trầm Tập, Lê Tức
gọi điện thoại tới cho anh. Ôn Trầm Tập thấp giọng
nói: “Tôi nhận điện thoại một chút.” Anh cũng không rút ban
tay đang bị Trang Ngạn Du nắm về mà dùng tay trái nhận cuộc gọi. Lê Tức nói: “Lão Ôn,
ông tan tầm chưa?” Ôn Trầm Tập: “Ừm, tan
rồi. Định đi ăn ở đâu?” Lê Tức cười nói: “Lão
Quý nói muốn tới nhà ông, muốn ăn đồ do ông tự tay nấu.” Ôn Trầm Tập dừng một
chút, nhìn thoáng qua Trang Ngạn Du ngồi bên cạnh: “Tới nhà của tôi hả?” Trang Ngạn Du lập tức
dựng thẳng lỗ tai lên, đêm nay sẽ tới nhà của anh em tốt ăn cơm sao? Vậy mà
không phải ra ngoài ăn! Ôn Trầm Tập nhìn thấy
dáng vẻ tò mò của Trang Ngạn Du nên mở loa ngoài để cho cậu cùng nghe. Lê Tức cười nói: “Hết
cách, lão Quý nói nếu hôm nay không được ăn bữa tiệc lớn do ông làm để an ủi
tâm hồn thì cậu ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông đâu.” Ôn Trầm Tập tỏ vẻ bình
tĩnh: “À, cậu ấy mơ đẹp nhỉ.” Không nghĩ tới Lê Tức
bên kia cũng mở loa ngoài, những lời này đều bị Quý Trí Viễn nghe thấy, Quý Trí
Viễn lập tức ồn ào ớn tiếng hô: “Ông còn dám nói nữa hả! Ngày hôm qua rõ ràng
đã nói chờ tan tầm cứ tới nhà ông lấy trái cây! Tôi đặc biệt chờ ở cửa nhà ông
suốt một tiếng đồng hồ mà ông còn chưa về! Gọi điện thoại cho ông thì cứ hiện máy
đang bận, tôi còn nghĩ là do ông bận nên nhắn tin, vậy mới biết được ông dám
kéo tôi vào sổ đen! Sao ông có thể làm tôi thất vọng như vậy được hả? Bây giờ
tôi chỉ muốn ăn cơm ông làm thì có sao đâu chứ? Có vấn đề gì chứ hả!” Lê Tức ở bên cạnh cười
ngất. Đêm qua hắn có việc bận
đột xuất nên mới báo lão Ôn rằng bản thân sẽ tới trễ một chút, ai mà biết được
Quý Trí Viễn lại chờ lâu như vậy, còn gặp cảnh khách quý không được vào nhà. Hắn tận lực giải thích:
“Lão Ôn rất bận, chuyện này cũng rất bình thường, cậu ấy đâu có giống ông, ngày
nào cũng rảnh rỗi.” Quý Trí Viễn ồn ào:
“Vậy tại sao cậu ấy lại kéo tôi vào sổ đen! Tôi mặc kệ, hôm nay nhất định lão
Ôn phải nấu cơm cho tôi ăn, phải cho tôi một lời giải thích mới được!” Ngày hôm qua? Trang Ngạn Du đảo mắt. Hóa ra hôm qua Quý Trí
Viễn muốn mời cậu ăn cơm à? Mà cậu bởi vì có hẹn
với đồng nghiệp nên A Tập mới không nói cho cậu biết. Ôn Trầm Tập bị Quý Trí
Viễn léo nhéo tới đau cả đầu, không nói hai lời mà kết thúc cuộc gọi. Sau khi cúp máy xong,
anh mới quay lại nói với Trang Ngạn Du: “Ngại quá, tôi cứ tưởng sẽ tới nhà hàng
để ăn, bây giờ chỉ có thể đổi chỗ khác.” “Không sao hết!” Trang
Ngạn Du sáng mắt nhìn anh, trong mắt tràn ngập mong đợi: “Tôi cũng muốn tới nhà
anh ăn cơm.” Tới nhà anh em tốt ăn
cơm! Đây chính là bước tiến
bay vọt về chất cho mối quan hệ này! Ôn Trầm Tập nhìn cậu
một cái, xác định Trang Ngạn thật sự không để ý, lúc này mới “Ừm” một tiếng, để
cho lái xe quay đầu chở về hướng nhà anh. Phần ghế sau của chiếc
xe này rất rộng rãi, nhưng với thân hình cao lớn của Ôn Trầm Tập, đôi chân dài
kia của anh vừa để vào thì không gian lại có vẻ chật chội hơn nhiều. Cách ăn mặc của anh và
Trang Ngạn Du cũng rất khác nhau, anh thường mặc vest được cắt may cẩn thận,
cho dù bây giờ đang là mùa hè nóng bức, anh vẫn mặc bộ vest nghiêm cẩn. Còn Trang Ngạn Du thì
mặc quần áo hưu nhàn và áo tay ngắn, khoa học kỹ thuật Uý Lam cũng không yêu
cầu nghiêm khắc về đồng phục của nhân viên, tất cả mọi người đều thoải mái,
thích mặc gì thì mặc. Có điều Ôn Trầm Tập vẫn
chú ý tới quần áo của Trang Ngạn Du rất giống với tật OCD của cậu, đều là những
bộ đồ giống nhau, ngay cả nếp nhăn cũng rất ít, nhất định đã được ủi sau mỗi
lần giặt. Bởi vì Ôn Trầm Tập mặc
nhiều đồ nên nhiệt độ điều hòa trong xe có hơi thấp, cũng khó trách nhiệt độ
tay của Du Du lại thấp như vậy. Anh hỏi han: “Cậu có
thấy lạnh không?” Cậu trả lời: “Không
đâu.” Ôn Trầm Tập lại nhắc
nhở cậu: “Tay cậu có hơi lạnh đấy.” Lúc này Trang Ngạn Du
mới chú ý tới mình vẫn còn đang nắm tay của anh em tốt. Ôn Trầm Tập nhìn chăm
chú vào phản ứng của cậu. Hai người đàn ông nắm
tay nhau có vẻ rất quái dị. Nhưng sau khi Trang
Ngạn Du chú ý tới thì sắc mặt không hề thay đổi, trực tiếp rút tay về áp lên
mặt mình, sau đó lắc đầu nói: “Nhiệt độ bình thường mà.” Ôn Trầm Tập: “...” Phản ứng này, thật sự…
Rất thẳng. Lúc xe chạy tới nhà Ôn
Trầm Tập, Quý Trí Viễn và Lê Tức đã đợi sẵn trước cửa. Nhà của Ôn Trầm Tập rất
lớn, là kiểu biệt thự hai tầng, mỗi tầng đều rộng khoảng 200m2,
trang hoàng rất đơn giản nhưng khắp nơi đều lộ ra sự xa hoa. Quý Trí Viễn nhiệt tình
kéo tay cậu: “Đây là lần đầu Tiểu Trang tới đây phải không? Đi nào! Để tôi dẫn
cậu đi thăm quan nhé.” Trang Ngạn Du cũng
không từ chối: “Được.” Cậu giống như một chiếc
máy quét, tầm mắt ngắm nghía khắp mọi nơi, ghi chép lại hết tất cả số liệu ở
nơi này. Chờ đến khi đi dạo xong
nơi cuối cùng thì trong đầu Trang Ngạn Du đã có được bản vẽ của căn nhà này,
giống như sơ đồ trang hoàng vậy, chỗ nào có cái gì là cậu đều có thể ghi nhớ
chính xác. Sau khi tham quan xong,
trở lại phòng bếp, Trang Ngạn Du nhìn thấy Ôn Trầm Tập đang giải quyết đống đồ
ăn mà Quý Trí Viễn mua tới, chủ động tiến lên hỗ trợ: “Để tôi giúp anh.” Ôn Trầm Tập đang định
nói không cần, nghiêng đầu đã thấy Quý Trí Viễn và Lê Tức ngồi chơi, anh lo
lắng Trang Ngạn Du sẽ cảm thấy buồn chán nên nói: “Có biết cắt gọt không?” “Biết.” “Vậy thì giúp tôi gọt
cà rốt và khoai tây đi.” “Được.” Ôn Trầm Tập hồi còn đi
học đã học nấu cơm, sau khi tốt nghiệp thì không còn làm nữa nhưng kỹ năng thì
vẫn còn như cũ. Đôi lúc ngẩng đầu lên
sẽ nhìn thấy Trang Ngạn Du đang nghiêm túc cắt gọt, trong lòng anh có chút khác
lạ. Nhận ra tầm mắt của
anh, cậu ngẩng đầu nhìn, hỏi: “Sao thế?” Ôn Trầm Tập thu hồi tầm
mắt, thấp giọng nói: “Không có gì, tôi đi thay quần áo, mặc bộ đồ này không
được tiện lắm.” Trang Ngạn Du nhìn bộ
vest của anh rồi gật đầu đồng ý: “Được.” Khiến người ta cảm thấy
rất ngoan ngoãn. Ôn Trầm Tập đi thay
quần áo, Quý Trí Viễn còn đang mải mê chơi game ở phòng khách nhìn thoáng qua,
cảm thấy không thể bỏ mặc một mình Trang Ngạn Du ở phòng bếp, tiến tới hỏi:
“Tiểu Trang, có cần tôi giúp đỡ gì không?” Trang Ngạn Du: “Không
cần đâu.” Quý Trí Viễn vừa cúi
đầu thì đột nhiên la lên một tiếng: “Trời đất ơi, Tiểu Trang, đây là do cậu cắt
đấy ư?” Chỉ thấy những sợi
khoai tây do Trang Ngạn Du cắt đều tăm tắp giống như do máy móc thiết bị làm
ra, một một cọng khoai tây dù là lớn nhỏ, dài ngắn hay độ dày đều giống nhau
như đúc. Trang Ngạn Du: “Do tôi
cắt.” Quý Trí Viễn la ầm lên:
“Người không biết còn tưởng là do máy cắt đấy, kỹ thuật xắt rau của cậu quá
điêu luyện luôn!” Quý Trí Viễn rất hứng
thú, tiếp tục ở lại phòng bếp xem Trang Ngạn Du cắt, sau đó anh ta phát hiện ra
thật sự là do cậu cắt thì lại càng tâng bốc hơn. Tâng bốc tới mức không
còn từ nào để khen ngợi nữa, sau đó lại đi phàn nàn với cậu rằng Ôn Trầm Tập
tính chó ra sao, lên án với cậu rằng anh không phải người tốt. Đâu ngờ Trang Ngạn Du
nghe xong thì buông dao xuống rồi nói với anh ta: “Thích thật, tôi rất hâm mộ
anh.” Quý Trí Viễn sửng sốt:
“Hâm mộ tôi cái gì?” Trang Ngạn Du nói:
“Nghe lời anh nói thì bởi anh và A Tập rất thân thiết nên mới có thể như vậy.” Quý Trí Viễn: “Đương
nhiên rồi.”