Gương Vỡ Khó Lành

Chương 2
Tôi không nói chuyện chỉ lẳng lặng mà tiến tới ôm lấy hắn.

Tay Tống Sơ Ngôn đặt lên bụng nhỏ của tôi, ngữ khí khó nén ôn nhu. Hắn mặt mày lưu luyến: "Một đêm không gặp, vật nhỏ này có phải hay không lại trưởng thành?"

Tôi ôm hắn, không có trả lời, mà chỉ hỏi một câu:

"Anh cầu hôn Phong Tình rồi đúng không?"

Thân thể Tống So Ngôn cứng đờ, sau đó đẩy tôi ra, biểu tình hắn có chút xấu hổ:

"Em làm sao mà biết được?"

Tôi cười cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo

"Pháo hoa khá xinh đẹp"

Tống Sơ Ngôn mím môi, đôi mắt màu xám càng trở nên thâm thúy, hắn đè nhẹ bả vai tôi rồi nói:

"Trăn Trăn, nghe anh giải thích, tài cính công ty chúng ta xuất hiện vấn đềm hiện tại cần phải có người rót vốn vào, mà chỉ có cách kết hôn cùng Phong Tình thì Phong gia mới có thể đưa cho anh số tiền này!"

"Trăn Trăn anh thật sự không còn cách nào khác!"

Tôi cúi đầu, nhìn thoáng qua bụng:

".....em bé sao, em bé làm sao bây giờ.."

"Đứa bé này phải trở thành đứa con không cha sao?"

Tống Sơ Ngôn lập tức cứng đờ

Một lát sau, hắn giải thích: "Cái gì mà con không cha, nói cũng quá khó nghe, đây là con của anh, anh chắc chắn sẽ an bài tốt cho nó, Trăn Trăn, em yên tâm...."

"Tất cả tài sản của anh sau này đều là của con, ân?"

"Còn con của Phong Tình thì sao?" Tôi ngẩng đầu nhìn hắn

Tống Sơ Ngôn căng chặt khớp hàm, hắn có chút bực bội mà xoa đầu, ngữ khí lên cao:

"Vậy em muốn anh phải làm sao? Cùng em kết hôn sao?"

"Trăn Trăn, em phải biết thực tế, mọi thứ không như cổ tích, chúng ta cần phải sinh tồn! "

"Anh và em kết hôn, em có thể cho anh cái gì, chẳng lẻ chúng ta cùng nhau đi xin cơm dưới cầu sao?"

Lời này của hắn rất quá đáng, Tống gia là lạc đà nhưng mà vẫn còn lớn hơn ngựa, cho dù có phá sản đi nữa, thì ở nước ngoài vẫn có tài sản, cả đời xài vẫn không hết..

Nói trắng ra thì con người có lòng tham không đáy thôi.

Ở trong lòng hắn, tiền vĩnh viễn là nhất, mà tôi cùng em bé chỉ đứng sau, chúng tôi có thể hi sinh chỉ tiền thì không.

Tôi đột nhiên cảm thấy chẳng còn gì để nói. Kỳ thật, trước khi Tống Sơ Ngôn trở về, tôi cũng đã đoán trước được kết quả này, hắn là người có năng lực, cũng có dã tâm của người kinh doanh.

Chỉ là không phải một người chồng tốt, cũng không phải là một người ba tốt..

Giữa tôi và Phong Tình, tôi cũng không biết ai mới thảm hại hơn. Tôi trơ mắt mà nhìn ba của con tôi cầu hôn với người phụ nữ khác, mà cô ấy lòng tràn đầy vui mừng khi được bạn trai cầu hôn, lại còn không biết được rằng, người bạn trai này còn có người phụ nữ khác.

"Em hiểu chuyện một chút". Tống So Ngôn nhận thấy ngữ khí hắn vừa nói chuyện với tôi có chút nặng nề, liền quỳ một gối trên thảm, nhẹ nhàng nói với tôi.

"Anh cùng Phong Tình bất quá là kết hôn hợp đồng, anh đối với cô ấy không có tình cảm, tâm của anh đều đặt vào em."

"Anh bảo đảm tương lai con của chúng ta sẽ không thiếu thứ gì, anh sẽ cung cấp cho nó những điều kiện, môi trường tốt nhất, được không?"

Tôi nhìn hắn trong chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu

"Này liền đúng rồi". Tống Sơ Ngôn lộ ra một tia ý cười, hắn lấy gọng kính xuống, đầu dán lên bụng tôi.

"Chúng ta một nhà ba người nhất định sẽ thật hạnh phúc"

Tôi vuốt tóc đen hắn, trầm ặmc không nói.

Tống Sơ Ngôn chỉ ở nhà vài giờ, thực mau mà thu thập hành lý đi rồi. Bởi vì Phong Tình muốn đi chơi, Tống gia ở nước ngoài có hòn đảo tư nhân, bọn họ muốn đến hòn đảo đó chơi nửa tháng.

Trước khi đi, Tống So Ngôn ở trên đầu tôi hôn một cái, giống như hống em bé ôn nhu nói:

"Ở nhà ngoan, chờ anh trở lại"

Tôi lộ ra mỉm cười, hướng hắn xua tay, nhìn cánh cửa thang máy từ từ khép lại ngăn cách tầm mắt chúng tôi.

Liền đến đây thôi, tôi tự nói với chính mình.

Liền đến đây là tốt rồi.

Trở lại phòng, tôi lấy ra một tấm thẻ. Tấm thẻ này là tất cả những gì của tôi có trong 3 năm, đại khái có 120 vạn.

Lúc mà tôi phát hiện chuyện Phong Tình, liền muốn chia tay, chính lúc đó ba tôi bị bệnh cần phẫu thuật. Chi phí giải phẫu là 60 vạn, thời điểm đó đối với tôi nó là số tiền không thể có được. Càng đừng nói, đến tiền thuốc men, tôi căn bản không thể nào có được.

Ba tôi chuẩn bị tiến vào phòng giải phẫu thì Tống Sơ Ngôn tìm thấy tôi. Hắn đứng trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống, cho tôi 2 lựa chọn.

Cầm tiền của hắn chữa bệnh cho ba, hắn sẽ tìm bác sĩ tốt nhất, bảo đảm ba tôi khỏe mạnh ra viện.

Hoặc là cùng hắn chia tay, chi phí chữa bệnh liền tự tôi đi kiếm.

Khi đó, tôi cảm thấy cả bầu trời bắt đầu sụp đổ, đến hiện tại tôi cũng không muốn nhớ đến đoạn kí ức đó, tôi phải bán phòng ở, đi vay tiền, dùng tiền lương tích góp....

Tôi đã nghĩ hết tất cả biện pháp, thậm chí muốn đi bán thận. Chính là tiêu tiền cho bệnh viện như nước chảy, từng chút từng chút giống như một động không đáy, cuối cùng, tôi chẳng còn xu dính túi nào, tuyệt vọng mà ngồi trên đường mà khóc lớn.

Tống Sơ Ngôn tìm được tôi, đưa cho tôi một tấm thẻ: "Ở đây có 100 vạn, tiếp tục ở bên anh, tiền thuốc men của ba em, anh sẽ gánh vác."

Mẹ tôi mất sớm, tôi và ba sống nương tựa lẫn nhau hơn 20 năm, để cho tôi trơ mắt nhìn ba chết đi còn khó chịu hơn giết bản thân mình.

Ở ngoài đường ngày đó, trời nắng nóng làm cho đại não tôi thành một mớ hỗn độn. Tôi liền ngơ ngác mà ngồi xổm nửa giờ, sau đó một giọt nước mắt rớt trên nền đất, tôi duỗi tay tiếp nhận tấm thẻ đó.

Kể từ đó, tôi từ bạn gái chính quy của Tống Sơ Ngôn trở thành tiểu tam.

Tôi dùng tôn nghiêm, nguyên tắc của chính mình để đổi lấy 100 vạn này, rất đáng giá.

Mấy năm nay, Tống Sơ Nguyên không cho tôi đi làm, chính là sợ tôi kiếm được tiền liền trả lại hắn rồi rời đi.

Nhưng mà tôi lợi dụng lúc hắn không có ở nhà liền làm ít việc tự do, thiết kế, bản thảo, mở shop online, viết kịch bản,... Lúc trước tôi bán đi phòng ở cùng với số tiền kiếm được tại thời điểm hắn không biết gì, tôi đã tích cóp được hơn 120 vạn.

Tôi chờ chính là ngày hôm nay, cho dù tôi đã từng có thời gian luân hãm vào những ôn nhu của hắn, những ảo tưởng của bản thân, nhưng mà sâu trong tiềm thức tôi vẫn biết rõ sẽ có ngày hôm nay.

Tống Sơ Ngôn sẽ không vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp, hắn sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn cùng với Phong Tình. Mà thời điểm bọn họ kết hôn, sẽ là lúc tôi rời đi.

Cái nhà này đều là đồ vật của tôi, nhưng mà tôi mang đồ vật theo rất ít. Tống Sơ Ngôn mua cho tôi rất nhiều túi hiệu, trang sức, mà tôi đều chưa từng dùng, tôi chỉ lấy đi quần áo trước đây của mình và căn cước.

"Con ra ngoài đi dạo", thời điểm ra cửa tôi liền nói với dì giúp việc..."Khả năng đi chơi mấy ngày mới về, dì không cần nói với Tống tiên sinh"

"Nga, đúng rồi, chờ anh ấy trở về thì dì đưa tấm thẻ này cho anh ấy." Tôi đưa tấm thẻ cho dì.

Lúc trước hắn đưa cho tôi 100 vạn, chi tiền thuốc men cho ba hết 90 vạn, trong thẻ vẫn còn dư 10 vạn. Tôi để lại trong thẻ cả vốn lẫn lời thêm 100 vạn, chính mình giữ lại 20 vạn để sinh hoạt.

Dì thấy mấy ngày nay tâm tình không vui, vừa nghe tôi muốn đi chơi liền thực vui vẻ:

"Tốt, tốt, đi ra ngoài giải sầu, ở bên ngoài phải chiếu cố bản thân và đứa nhỏ, có việc thì nhớ gọi điện thoại"

"Dạ". Tôi cười nói

Thang máy từng tầng đi xuống, tôi xoay người nhìn lại nơi ở này. Căn nhà 3 năm chúng tôi ở cùng nhau. Từ hôm nay tôi liền phải rời đi căn nhà này, tựa như rời xa Tống Sơ Ngôn.

5.

Đại khái Tống Sơ Ngôn còn ở trên máy bay, tin nhắn cuối cùng gửi cho tôi vẫn còn dừng lại ở "Chờ anh trở lại"

Tôi nhìn trong chốc lát, liền đem hắn kéo đen. Kỳ lạ là tôi không có cảm giác đau lòng, không khó chịu, ngược lại cảm thấy giải thoát.

3 năm làm tiểu tam không ai nhận ra, tại đây một khắc, tôi đã có thể ngủ ngon, không cần mỗi đêm trằn trọc khó ngủ.

Tôi tự do.

Tâm trạng vui vẻ tôi liền nâng bước chân chạy thật nhanh, bắt một chiếc taxi đi sân bay.

Tống Sơ Ngôn chưa bao giờ dẫn tôi đi ra ngoài chơi, hắn sợ bị truyền thông chụp đến, cho nên 3 năm này tôi tựa như chim hoàng yến bị nhốt trong lòng.

Nhưng trước đây, tôi không như thế. Tôi đã từng thích đi du lịch nhất, từng đứng trên đỉnh tuyết nhìn về chân trời phía xa, từng ở thảo nguyên cưỡi ngựa chạy như bay, từng đến Ý đi uống rượu, ở Philippine lặn biển...

Vì cái gì mà tôi biến thành bộ dáng hiện tại, giống như một cái xác không hồn.

Tôi không chút do dự, mà đặt vé đi Tam Á. Tôi phải lấy ánh nắng nhiệt đới cùng với bờ biể rộng xua đuổi đi không khí lạnh lẽo của phương bắc này đi.

Ở trên máy bay ngủ một giấc, chờ tôi tỉnh lại thì máy bay đã đáp xuống. Ánh mặt trời Hải Nam cực nóng, tôi cầm hành lý gọi xe tiến thẳng tới khách sạn đã được đặt trước.

Lần này tôi không có tiết kiệm tiền, liền đặt phòng tốt nhất tại khách sạn 5 sao, hơn 8000 một đêm. Tôi muốn chơi thật sảng khoái, sau đấy hoàn toàn tạm biệt.

Ngồi mấy tiếng trên máy bay, làm tôi mệt đến kiệt sức, hoàn thành xong thủ tục, tôi liền muốn đi ngủ một giấc.

Nhưng mà tôi trăm triệu không nghĩ tới, trên giường của tôi có người đàn ông đang nằm. Một người đàn ông tinh tráng, đang cởi trần mà nằm, chỉ mặc cái quần vận động màu xám, sắc mặt đỏ rực, gân xanh trên trán bạo khởi, thống khổ mà gãi yết hầu.

Trong nháy mắt trong đầu tôi hiện lên vô số hình ảnh, mẹ nó!

Có phải hay không bị hạ dược, đây là tình tiết tổng tài bá đạo bị hạ dược cầu tình gì đây.

Tôi hoảng sợ, còn tưởng rằng chính mình vào lộn phòng, cuống quít xin lỗi liền chạy ra ngoài, người đàn ông liên tục ô ô, nôn nóng mà nhìn tôi, khóe mắt thậm chí tràn ra nước mắt!

Sắc mặt người đàn ông bắt đầu trở nên tím tái, điên cuồng mà chỉ vào yết hầu của mình, rồi lại chỉ qua túi quả hạch trên đầu giường, lúc này tôi mới phản ứng lại.

Mẹ nó, chết tiệt, cái này không phải bị hạ dược mà là hắn ăn quả hạch bị nghẹn cổ.

Tôi chạy nhanh tới, ôm hắn từ phía sau, bất chấp cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, dùng phương pháp Heimlich, 2 tay ôm bụng hắn dùng sức đánh sâu vào từ phía sau.

*Phương pháp Heimlich (đẩy bụng) là một quy trình sơ cứu nhanh chóng để điều trị nghẹt thở do tắc nghẽn đường hô hấp trên bởi dị vật, điển hình là thức ăn hoặc đồ chơi. Các động tác đẩy ngực và vỗ lưng cũng có thể được sử dụng nếu cần.

Một cái, hai cái, ba cái ——

Cơ bắp trên người đàn ông này quá cứng, vóc dáng lại quá cao, ước chừng cao hơn tôi 1 cái đầu, giống như cao tới 1m88, 1m90, tôi cảm giác mất hết sức lực khi ở cạnh hắn, chỉ có thể cố gắng hết sức lực.

Cũng may người đàn ông không còn giãy dụa nữa. Vào lúc tôi đánh tới cái thứ 7, hạt quả hạch ở trong cổ họng hắn phun ra, hắn lập tức quỳ xuống đất từng ngụm từng ngụm mà thở dốc,

Tôi cũng cảm thấy quá mệt mỏi, liền ngồi bệch xuống đất, hỏi hắn: " Anh không có việc gì đi?"

Người đàn ông ho khan vài lần mới miễn cưỡng quay đầu nhin tôi, lúc này tôi mới kinh ngạc mà phát hiện, hắn cư nhiên đẹp trai. So với Tống Sơ Ngôn thanh lãnh cấm dục thì người đàn ông này liền rất dã.

Làn da bị rám nắng, lông mày lưỡi kiếm, đôi mắt đen kịt, thời điểm nhìn người khác mang vẻ kiêu căng.

Nhưng mà hành động của hắn lại không có kiêu căng, hắn vươn tay tới nắm lấy tay của tôi, ngữ khí chân thành còn mang theo mùi vị đại tra tử.

"Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô, hôm nay nếu không có cô thì tới năm sau chính là đám giỗ của tôi rồi"

Bàn tay hắn nóng rực mà cầm tay tôi quơ quơ, làm tôi dở khóc dở cười, chỉ có thể để hắn nắm như thế, khác khí nói:

"Thuận tay, không cần khách sáo."

Người đàn ông đứng dậy, yết hầu của hắn tựa hồ còn không thoải mái, cầm lấy một chai nước uống một ngụm, dòng nước trong suốt chảy dọc theo khóe miệng hắn xuống cằm, sau đó nhiễu xuống cơ bắp màu đồng, lưu lại một vết nước.

Ánh mắt tôi gian nan mà từ sườn bụng, cơ bắp và đường nhân ngư rời đi, đột nhiên đầu óc ý thức được một vấn đề:

"Sao anh lại ở trong phòng của tôi" Tôi nghi hoặc mà hỏi

Người đàn ông quay đầu, tùy ý lấy tay mà lau sạch khóe miệng, buồn bực nói:

"A?"

"Đây là phòng của tôi mà, bất quá cô muốn ở cũng được"

Này chuyện là cái gì a!

Tôi không còn lời gì để nói, chỉ có thể gọi cho quầy lễ tân, kiểm tra nửa ngày mới nói xin lỗi với tôi, hệ thống của họ xảy ra vấn đề, phòng này đã được đặt trước nhưng mà hệ thống không có hiển thị.
Chương kế tiếp