Gương Vỡ Năm Năm Lành Lại Ra Sao

Chương 13
Tống Viễn Xuân bỏ lỡ cơ hội xuất phát. Đến nửa đêm, thấy lỡ giờ rồi, anh gọi điện cho quản lý bên Brazil nói năm nay không đi được, sang năm sẽ đến Nam Mĩ. Anh cố ý nói trước mặt Giang Thậm.

Cúp máy xong, hai người nhìn nhau cười.

Công việc của anh vốn tự do, bây giờ chính thức thành dân thất nghiệp. Tống Viễn Xuân lười biếng nằm ườn trên giường lộ hết bụng ra, Giang Thậm cau mày bắt anh dậy, cưỡng ép thay quần áo lịch sự đến văn phòng cùng hắn.

Ban đầu Tống Viễn Xuân vẫn rất yên tĩnh tự chơi một mình, sau đó không nhịn được nữa, mở hành lý xếp đầy dụng cụ chụp ảnh ra, chụp liên hồi Giang Thậm đang làm việc, góc nào cũng chụp, số phim trống đã gần như bằng không. Trong phòng làm việc không ngừng vang lên tiếng tách tách của máy ảnh, Giang Thậm suýt nữa không nhịn được mà ném anh ra khỏi văn phòng.

Tống Viễn Xuân: "Ờm thì."

Giang Thậm: "?"

Tống Viễn Xuân: "Nếu em dùng tài khoản công ty anh mua đồ thì có được trả tiền không?"

"Có." - Giang Thậm đáp. Dùng tài khoản cá nhân của Giang Thậm để trả.

Tống Viễn Xuân không chút do dự chốt đơn máy ảnh cực kỳ đắt tiền, Giang Thậm nhìn một dãy số dài mà ong cả đầu.

Lần đầu tiên thư ký của Giang Thậm thấy hắn đưa người nhà đến, gõ gõ cửa phòng, bình tĩnh đề bạt yêu cầu của anh em tổ nhiếp ảnh với ông chủ: "Tổ nhiếp ảnh gửi email nói thiếu nhân lực, muốn xin chi viện."

Không hề nhắc đến việc tổ nhiếp ảnh vừa nhìn thấy Tống Viễn Xuân đến công ty đã hết chói tai như bị điên, theo lời vài người còn tỉnh táo thì, tất cả những ai biết cầm camera ở đây đều không sánh được với người này.

Giang Thậm nhíu mày, Tống Viễn Xuân còn ở đùa nghịch rương màn ảnh, chỉnh nút zoom to lên, dường như chẳng có chuyện gì liên quan đến mình. Giang Thậm nhẹ giọng nói: "Nếu em không có việc gì..."

"Đương nhiên em không có việc gì, chúng ta đi thôi." - Tống Viễn Xuân đứng lên kéo thư ký ra ngoài.

Giang Thậm: "......Thế lát nữa anh gọi phòng tài vụ đưa thẻ cho em." - Thẻ của anh, để em trả tiền chiếc máy ảnh kia.

Cuối cùng cũng yên tĩnh, Giang Thậm lấy mấy xấp tài liệu ra, gọi điện cho trợ lý gọi mọi người tới họp.

"Cuối cùng em cũng về rồi." - Chị thư ký ôm chặt Tống Viễn Xuân: "Ngày trước em toàn lén đến đây, không ngờ cũng có ngày hôm nay."

Ôm xong, Tống Viễn Xuân hơi lo lắng: "Ông chủ của chị không biết đúng không, chuyện trước kia."

"Không biết không biết, đây là bí mật của chị em mình mà!"

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Chị thư ký đưa Tống Viễn Xuân đến studio, trong này hiếm khi im ắng như bây giờ, Tống Viễn Xuân không khỏi hạ thấp giọng: "Em đi đâu?"

"Em thích đi đâu thì đi." - Thư ký che miệng cười: "Vừa nãy bọn nó mới ầm ĩ cả lên, giờ lại giả bộ rụt rè. Có nhiều đứa là fan của em lắm, cứ bắt chị phải kéo em đến đây... Em ký tên giúp chị nhé."

Tống Viễn Xuân thở dài một tiếng, quyết định phải cố gắng học tập rồi. Chụp ảnh trong studio không phải sở trường của Tống Viễn Xuân, ngày trước anh cũng chưa từng chụp poster hay ảnh người mẫu, anh thấy một người đang làm việc liền thò lại gần, nghiêm túc khiến người ta phát sợ.

"Thầy, thầy Tống về nước làm gì vậy ạ?" - Một nhiếp ảnh gia cố lấy dũng khi hỏi chuyện anh.

Tống Viễn Xuân trầm tư, nói: "Để tới Giang thị hỗ trợ... Vừa hỗ trợ vừa học tập."

Nhiếp ảnh gia nhớ lại bưu kiện vừa nãy, cười với Tống Viễn Xuân. Tống Viễn Xuân lại nói thêm một câu: "Mọi người cứ làm việc đi, mấy hôm nữa tôi vẫn ở đây. Không vội."

Quả nhiên mấy ngày sau Tống Viễn Xuân ăn vạ trong studio không rời, dần dần thân quen với mọi người, thỉnh thoảng còn cùng nhau ra ngoài chụp cảnh, có người đến nhờ Tống Viễn Xuân dạy thêm vài thứ, Tống Viễn Xuân cũng chỉ cho mọi người cách bắt sáng, canh góc.

Vẫn là thực tập sinh lần trước lên tiếng: "Sao thầy Tống lại chụp ảnh trong studio?"

"À... Chụp trong này không cần phơi nắng." - Tống Viễn Xuân chỉ chỉ mặt mình: "Nhìn này, phơi đến mức da dày thịt béo rồi."

Giang Thậm đứng ở cổng lớn gọi điện cho Tống Viễn Xuân, đến giờ rồi, về nhà thôi.

Tống Viễn Xuân lưu luyến không rời, nhưng mà ngày mai anh vẫn có thể tiếp tục đến, ngày kia cũng vậy.
Chương kế tiếp