Hạ Chí

Chương 12
Đường Hạo cảm thấy cô có bệnh, mình càng có bệnh hơn.

Anh bỏ lại một câu “Chơi vui vẻ”, rồi đứng dậy bỏ đi.

Thẩm Tư Nam nhìn thấy anh ta vừa quay lại, thì ngay lập tức trở về tìm Hạ Chí, kích động nắm lấy cánh tay của cô: “Anh ta nói chuyện gì với cậu vậy?”

Hạ Chí lắc đầu: “Cũng không nói cái gì nhiều, chỉ hỏi là tớ tự mình tới phải không thôi, anh ấy giống như là không thích nói chuyện.”

Đường Hạo nếu nghe thấy lời này đoán chừng sẽ tức chết.

Thẩm Tư Nam không chút nghi ngờ, Đường Hạo lớn lên tựa hồ rất phong độ, lạnh lùng, vì thế không khỏi lo lắng nói: “ Anh ta ngoại trừ đẹp trai cũng không có ưu điểm gì, ngộ nhỡ giành được thì cũng thật phiền phức, cậu ở kia đi qua đi lại anh ta cũng chỉ lạnh nhạt liếc mắt một cái rồi thôi, nói gì đến chuyện yêu đương, không bằng đánh nhau một trận.”

Hạ Chí: “…”

Cô cũng nghĩ ngợi một chút, bản thân cũng nói khá nhiều, nếu anh ấy thật sự không thích nói chuyện, vậy chẳng phải là sẽ nghẹn chết sao.

Buồn, thật sự rất buồn.

Lúc này Hạ Chí mới nhớ ra hỏi: “Cậu cùng thần tượng cậu nói chuyện gì vậy?”

Thẩm Tư Nam thất vọng thở dài: “Cùng Tần Dương tán gẫu nửa ngày tớ cũng không dám nhìn anh ấy một cái, tớ đúng là một con gà ngớ ngẩn.”

Hạ Chí cười đến mắt biến thành hình vòng cung: “A, cậu cũng quá cùi rồi.”

Sau khi hai người cười trên nỗi đau của nhau xong rất nhanh tự mình khôi phục. Thẩm Tư Nam kéo cô đứng dậy: “Đi đi, đi cầu nhân duyên, cảm giác cuộc đi chơi này vẫn rất vui.”

Bên kia phát dải lụa đỏ miễn phí, bên cạnh còn có bút lông để có thể tự viết.

Hạ Chí ngẩng đầu lên nhìn nội dung trên các dải băng khác nhau, như: *“Vĩnh Kết Đồng Tâm” “Tâm tưởng sự thành” “Trời sinh một cặp”.

*Vĩnh kết đồng tâm tượng trưng cho cuộc sống yên lành, ít rắc rối, bệnh tật, đau đớn hay thất bại. Đây cũng là biểu tượng của tình yêu chung thủy, gắn bó trọn đời. Tâm tưởng sự thành thì tương tự như câu Vạn Sự Như Ý bên mình.

Ngoại trừ dải lụa còn có những thứ khác như là thiệp may mắn, bao lì xì… vân vân.

Đứng ở dưới nhìn lên cái cây đỏ rực đến mức gần như không thể nhìn thấy lá cây.

Còn có người nói rằng ném chìa khóa lên trên cây, ném càng cao thì điều ước càng dễ được thực hiện.

Thẩm Tư Nam hưng phấn mua hai chiếc chìa khóa, dải lụa đỏ, cột hai đầu vào chìa khóa bởi vì hai đầu nặng có thể ném chìa khóa lên cao, khi ném lên trên cũng có thể treo nó trên cành cây.

Nhưng cũng có khả năng cao là nó sẽ rơi xuống mặc dù nó không nặng lắm, đập vào người cũng không phải rất đau nhưng để tránh nó rơi trúng, sư phụ vẫn luôn nhắc nhở mọi người không đứng dưới gốc cây.

Hạ Chí chỉ viết một câu đơn giản trên dải lụa _ Được như ước nguyện.

Sau đó vì Thẩm Tư Nam xúi giục nên cô đã lấy chìa khóa ném lên cành cây cao nhất.

Hạ Chí nhắm chuẩn, cực kì nghiêm túc cẩn thận đo lường tính toán khoảng cách sau đó buông lỏng ra và ném.

Nhưng nó lệch rất xa so với ban đầu.

Nó không nghiêng lệch nhiều mà cách đúng 50 mét trên đầu của Đường Hạo, cô che miệng trợn to hai mắt, hỏi Thẩm Tư Nam xác nhận: “Vừa rồi tớ không nhằm vào anh ấy để ném đúng không?”

Cái này…

Cô thực sự không phải cố ý?

Thẩm Tư Nam chỉ cho cô một cái like, cho cô một ánh nhìn tự mình cầu phúc đi: “Mặc kệ nói như thế nào tớ đều cảm thấy cậu rất giỏi.”

Cậu nhìn đi ở đây có tới mấy trăm người nhắm cũng không thể nhắm chính xác như vậy được.

Đường Hạo cách gốc cây một khoảng, đưa lưng về phía mọi người, đang cùng Tần Dương bàn bạc về việc chuyển nhà. Sau đó phía sau gáy bụp một tiếng, có cái gì rơi xuống.

Anh cau mày quay đầu nhìn xuống mặt đất thì thấy một dải lụa có chìa khóa cột vào, sau đó ngẩng đầu xem người gây họa, trong đầu anh rối loạn nhưng cùng lắm cũng chỉ liếc Hạ Chí một cái liền có thể đoán được vừa mới xảy ra chuyện gì.

Tần Dương cười ầm lên, Trình Tử Vực cũng không khỏi mắc cười, người vệ sĩ với khuôn mặt nghiêm túc và thái độ cẩn thận cũng không kìm được mà mỉm cười.

Đường Hạo không chút cảm xúc, không thể nói là tức giận, cũng không có ý định truy cứu chuyện tà ác đang xảy ra này, anh không cảm xúc ngoắc ngoắc tay với Hạ Chí.

Hạ Chí từ vẻ mặt hoảng sợ liền bình tĩnh lại, nắm lấy hai cái tai thỏ trên mũ, do dự bước đến.

Người trong cuộc cực kỳ bối rối, chính cô cũng hoài nghi mình vừa nãy có phải là nhắm vào sau gáy của anh hay không, sao có thể chính xác như vậy.

Đường Hạo nhặt chìa khóa nhặt lên cầm lấy nó, chờ cô đến gần, anh trầm giọng hỏi cô: “Ở góc độ này cô ném rất khá đấy.”

Hạ Chí cười cười: “Kì thật….rất chuẩn xác…Haha. Chính tôi cũng không ngờ tới.”

Đường Hạo đưa chìa khóa cho cô, Hạ Chí nhận lấy bằng hai tay, thành khẩn nói: “Thật xin lỗi.”

Hạ Chí một đường đi lại chỗ cũ.

Tần Dương cười đến nước mắt cũng chảy ra, lôi kéo anh đi chơi cùng.

Mấy ông lớn đi chọn dải lụa.

Đường Hạo không thể phản kháng cũng tham gia qua loa.

Sau đó _ “Bụp”

Đường Hạo bị ném trúng lần thứ hai, biểu tình sụp đổ hỏi Han Chí còn sụp đổ hơn mình: “Cô, cái đồ chơi này là thiết bị truy tìm sao? Hay là tôi đắc tội nó?”

Hạ Chí ôm đầu, thống khổ lắc đầu nói: “Cái này… tôi cũng rất khó hiểu.”

Đường Hạo lần này không trả lời cô: ”Đứng đây tôi giúp cô ném.”

Hạ Chí sao dám nói không. “Ồ” một tiếng, thành khẩn gật đầu.

Đường Hạo quay hai vòng sau đó ném lên trên, sau đó chiếc chìa khóa vững vàng treo trên cành cây ban đầu mà cô muốn treo, Hạ Chí kích động tán thưởng: “Thật lợi hại!”

Tần Dương thuận tiện nhét chìa khóa trong tay mình vào tay anh: “Chà, hay là cậu cũng tùy tiện ném một chút.”

Đường Hạo không tình nguyện ném lên, đoán chừng là lực đạo giống nhau, góc độ cũng giống, lại dường như là cái tà ác chết tiệt kia! Dù sao chìa khóa của anh treo cùng một chỗ với Hạ Chí, còn quấn chặt vào nhau.

Tần Dương hơi cận thị, nheo mắt cố gắng phân biêt sau đó vỗ vỗ vai Đường Hạo: “Bằng không người anh em, cậu chấp nhận số mệnh đi, không chấp nhận không được, đúng là lẽ tự nhiên.”

Vẻ mặt Đường Hạo tối lại: “…”

Hạ Chí ngây ngốc, Thẩm Tư Nam cũng ngây người, mọi người đều ngây người, một đám người im lặng 5 giây sau đó Hạ Chí phá tan sự xấu hổ: “Thật…kì lạ.”

Một đám người trong lòng bật cười, chỉ có vẻ mặt của Đường Hạo là đen lại.

“Hôm nay thật xin lỗi anh, nếu không thì hôm nào tôi mời anh đi ăn cơm.”

Đường Hạo xua xua tay, thôi khỏi.

Mệt mỏi.

Hạ Chí bị Thẩm Tư Nam cười cả đoạn đường về nhà, Thẩm Tư Nam hát cho cô nghe: “Là nghiệt vẫn là duyên~”

Hạ Chí về đến nhà còn suy nghĩ, có phải là anh ấy tức giận roiif không?

Hình như là không!

Nhưng trông có vẻ rất hung dữ.

Buổi tối cô nằm mơ thấy một con chó săn đang đuổi theo mình, không biết vì sao rõ ràng là một con chó nhưng trong lòng Hạ Chí vẫn nghĩ đó là Đường Hạo.

Nửa đêm Hạ Chí giật mình thức giấc, không ngủ được, ngồi dậy vẽ một con sói ngửa mặt lên trời, còn có cả một người đàn ông mặt mày ủ rũ, hai nét vẽ chồng lên nhau.

Thật giống như linh hồn của người đàn ông này là một con sói.

Tay Hạ Chí vẽ, tay lấy điện thoại di động ra quét sau đó gửi cho Đường Hạo.

“Anh tức giận cũng thật đáng yêu!!!”

Gửi xong Hạ Chí liền thư thái đi ngủ tiếp.

Dường như đó là một câu thần chú có hiệu lực, cô ngủ rất an ổn.

Đáng tiếc vừa ngủ được không bao lâu, đồng hồ báo thức lại vang lên, nên ăn cơm cùng hai bạn nhỏ sau đó đưa bọn chúng đi học.

Thực ra những việc này bảo mẫu và người lái xe có thể làm được nhưng dì của cô lúc nào cũng nhấn mạnh rằng cô phải dành cho chúng nhiều sự quan tâm, che chở hơn cho chúng, cho mấy đứa nhóc sự yêu quý và chú ý, thật ra chính là muốn cô chơi với chúng nhiều hơn.

Hạ Chí cũng không phải là cha ruột, chỉ là cháu trai của cô thôi.

Cô mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, cố gắng mỉm cười đối mặt, vẫn nhịn không được hét lên: Bọn chúng cũng không còn là trẻ con nữa!

Tại sao không có ai đến chăm sóc mình chứ?

Hạ Chí mệt mỏi ngồi trên bàn ăn, bị thiếu gia nhỏ Tây Tây bắt bẻ chỉ trỏ vào mái tóc bù xù của cô nói: “Dì, con gái phải học cách gọn gàng.”

Hạ Chí sờ vào tóc của mình ấn ấn xuống nhưng không xẹp, vì thế nói: “Con trai cần phải học cách im lặng!”
Tây Tây làm một động tác kéo kéo khóa miệng mình.

Trần Vũ Thần kêu bảo mẫu: “Dì Mạnh, dì giúp tôi chuẩn bị hoa.”

Hạ Chí cảnh giác nhìn anh ta: “Cháu muốn làm gì?”

Trần Vũ Thần nhếch miệng cười “Bạn nhỏ mới gặp, Từ Từ, đó là quà gặp mặt.”

Tây Tây nhịn không được bổ sung câu: “Là một cô gái, rất xinh đẹp.” Nói xong lại kiêu ngạo bổ sung một câu: “Đó là họ đánh giá không phải con.”

Hạ Chí trừng mắt, thằng nhóc này…

Dì Mạnh cười nói: “Được.”

Đó là một bó hoa hướng dương nhỏ dùng giấy bọc bên ngoài, lấy ruy băng cột vào cố định trong hộp giấy, sau đó được bỏ vào cặp của Trần Vũ Thần.

Hạ Chí ghen tỵ: “Dì Mạnh, con cũng muốn”

Sáng sớm Đường Hạo thức dậy với một quầng thâm mắt to đùng ngồi ăn bữa sáng cùng Tần Dương, hai người ngồi đối diện nhau, Tần Dương nhìn anh mang một bộ dáng uể oảiz

“Ai không biết còn tưởng cậu tối hôm qua bị tiểu yêu tinh nào ép khô đó.”

Đường Hạo hừ lạnh một tiếng: “Yêu tinh…đúng là tiểu yêu tinh”

Tần Dương vui vẻ: Sẽ không phải là cô gái ngọt ngào đấy chứ, cô ấy làm gì cậu vậy.”

Đường Hạo cắn một miếng bánh bao, ký ức quay về đêm qua, bởi vì mẹ anh sức khỏe không tốt, anh lo sợ nửa đêm sẽ nhận được điện thoại cho nên trước giờ anh không có thói quen tắt tiếng di động trước khi đi ngủ, hơn nửa đêm bị âm thanh tin nhắn đánh thức sau đó nhìn thấy tấm hình cùng với câu nói kia.

‘Anh tức giận cũng thật đáng yêu!!!’

Ba dấu chấm than nhìn rất có ý khiêu khích.

Đáng yêu…Đáng yêu! Đáng yêu?

Chết tiệt?

Đường Hạo ngẩng đầu hỏi Tần Dương: “Cậu có cảm thấy tôi đáng yêu không?”

Tần Dương không lường trước được nên phun ra một ngụm sữa đậu nành, ho khan để nhân viên phục vụ đem một phần khác lên, sau đó cảm thấy một lời khó nói hết nhìn Đường Hạo: “Vừa sáng sớm đừng ép tôi đánh cậu.”

Đường Hạo cười lạnh một tiếng: “Cô ấy khen tôi đáng yêu.”

Tần Dương lặp lại câu nói này 800 lần trong đầu mới phản ứng lại: “Cô gái ngọt ngào…khen cậu…đáng yêu?”

A ha ha!

Biểu tình Đường Hạo càng phức tạp.

Tần Dương cười đến thiếu điều muốn đập bàn, nhìn Đường Hạo từ trên xuống dưới nói: “Xem ra cô ấy thích cậu đến nỗi khiếu thẩm mỹ cũng trở nên vặn vẹo.”

Đường Hạo lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh.

Tần Dương tiếp tục cười nhạo: “Sau đó cậu phấn khích đến nỗi ngủ không được?”

Đường Hạo tối qua sau khi nhận được tin nhắn liền trả lời cô: ‘???’

Sau đó nó như đá chìm đáy biển, trêu chọc anh xong liền chạy mất, càng nghĩ lại càng giận, anh tức giận đến mức không ngủ được. Sáng sớm liền nhận được tin nhắn cô gửi ‘Tôi ngủ quên mất nên không thấy’

‘Lăn lộn.jpg’

‘Anh thực sự rất đáng yêu!!!’

Chết tiệt!

“Cậu cho rằng cô ấy cố ý hay là thực sự không biết gì?”

Tần Dương cười chảy nước mắt: “Mặc kệ là cố ý hay là không biết, dù sao cũng rất trâu bò. Nếu không tại sao cậu lại tin.”

Tần Hạo cười lạnh: “Tôi chưa bao giờ tin là thật!”

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Hạo: Lão tử đáng yêu sao?

TYT & Ethereal Team
Chương kế tiếp