Hạ Chí

Chương 18
Sau khi Hạ Chí nói xong, dường như mới nhớ đến một chuyện rất quan trọng: ''Nhưng mà chúng ta còn chưa ở bên nhau!'' Lông mày cô cau lại, dáng vẻ như gặp phải mối thù sâu nặng.

Đường Hạo: ''...''

Cảm ơn, cảm ơn cô vẫn còn nhớ rõ chuyện này.

Nhưng vì sao cô luôn không nắm được trọng điểm?

Anh ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng sao?

Đường Hạo cúi đầu ăn, giống như không để tâm, trả về một câu: ''Vậy thì ở bên nhau thôi!''

Hai mắt Hạ Chí sáng lấp lánh cúi người nhìn anh: ''Có thật không?''

Đường Hạo ngẩng đầu, nhìn bộ dáng cô, nhất thời cảm thấy mình bị lừa, đây là kẻ lừa đảo cố ý? Ngay sau đó anh bị sặc, nghiêng đầu che miệng ho ''khụ khụ'', để tránh cô lại đặt trọng điểm không biết lệch đi nơi nào, anh đành phải gật gật đầu.

Hạ Chí lộ vẻ vui mừng rõ ràng, nói lời thấm thía: ''Anh yên tâm, em không phải loại người bội tình bạc nghĩa đâu.''

Đường Hạo nhắm mắt xuôi tay, vậy, em không cảm thấy, em đang cầm sai kịch bản sao?

Cả một buổi chiều, Đường Hạo có chút hoài nghi cuộc đời.

Đi dạo triển lãm ô tô, đi được chốc lát cô lại liếc nhìn anh, khi thì phấn khích, khi thì buồn phiền, rốt cuộc anh cũng không nhịn được hỏi cô: ''Em làm sao vậy?'' Cô lắc đầu: ''Không, chỉ là cảm thấy, em phải quý trọng anh thật tốt.''

Điều đó thật không dễ dàng, đã một đống tuổi rồi, chắc áp lực tâm lý phải rất lớn để tự giao mình cho cô nên cô nhất định sẽ không phụ lòng anh.

Ngược lại, Đường Hạo rất vui vẻ, vô cùng tò mò, mạch não của đứa trẻ này rốt cuộc hình thành như thế nào, quanh co ngoằn ngoèo không hợp với lẽ thường.

Anh gật đầu: ''Được, anh nhớ kỹ, em không phải là người bội tình bạc nghĩa.''

Hạ Chí liếm môi, có chút khẩn trương hỏi: ''Em có thể nắm tay anh không?'' Cô dơ tay mình ra, ánh mắt chân thành nhìn anh, ý tứ là: Em không có ý muốn mạo phạm anh, em chỉ muốn biểu đạt yêu cầu hợp lý với tư cách là bạn gái thôi.

Đường Hạo do dự hai giây, bất đắc dĩ giơ tay mình ra, sau đó bị Hạ Chí nắm lấy.

Bàn tay của cô gái rất mềm, cũng rất nhỏ, ngón tay mảnh dài mềm mại ôm lấy bàn tay anh, có chút dùng sức, chắc là vui vẻ nên cô nhanh chóng cười ra tiếng.

Một bộ không dám tin mình lại chiếm được tiện nghi.

Cuối cùng, Đường Hạo cũng biết, vì sao mình không tình nguyện, cái này mẹ nó giống như người vợ nhỏ bị đùa giỡn vậy.

Mẹ kiếp!

Hạ Chí đi dạo xem cái gì cũng không rõ lắm, cả đường đi cô chỉ nhìn Đường Hạo, thường thường nghe anh giải thích một chút cái nào là biển số xe lịch sử, cái nào là biển số xe hàng loạt, còn có các tính năng linh tinh, Hạ Chí nghe rất nghiêm túc, chỉ là không nhớ kỹ thôi.

Ánh mắt luôn mang theo ý cười dừng mãi trên người anh, cảm giác kia giống như đã theo đuổi anh 800 năm cuối cùng cũng tới tay. Đường Hạo cảm thấy, nếu trường hợp không ở nơi công cộng thì có lẽ cô đã nhào vào mình rồi. Bạn nói cô cái gì cũng không biết! Cô lại giống như cái gì cũng biết. Bạn nói cô biết tất cả mọi chuyện, cô đều biết luôn! Anh hoài nghi cô là con hổ giấy, đặc biệt còn có thể châm lửa.

Dọc đường đi còn ngẫu nhiên gặp được đám bạn chó, cách xa nên Hạ Chí không chú ý đến bọn họ, còn thấp giọng hỏi anh: ''Anh có thể chấp nhận thân mật ở mức độ nào?'' Hạ Chí vô cùng buồn rầu, khi cô vẽ truyện tranh, tuyến tình cảm trong kịch bản gốc là nhức đầu nhất, có lần cô nói với Minh Nguyệt: ''Không bằng để nam chính mắc một loại bệnh đi! Đã nói không yêu nữ chính thì sẽ chết, sau đó lại liều mạng yêu nữ chính, nữ chính liều mạng từ chối, tiếp đó dây dưa hơn trăm đối thoại.'' Minh Nguyệt hận không thể đánh vỡ đầu cô: "Xem như cậu thông minh! Hay cho một suy nghĩ tốt! Thích chính là một quá trình tiếp xúc chậm rãi, muốn tuần tự nhưng chất lượng, hiểu không?'' Thế nhưng Hạ Chí cảm thấy, thích là muốn ngay lập tức có được, nhưng vì để lâu mới có được, thì phải nhịn chứ không giống có thể lấy được ngay mà thôi. Nhưng bản chất vẫn là có được.

Trước kia Hạ Chí vẫn luôn nghĩ, không biết mình yêu đương sẽ thế nào, nghĩ mãi cũng không ra đáp án, nhưng lúc này nhìn anh, Hạ Chí cảm thấy mình rất muốn hôn anh.

Cô đúng là háo sắc!

Nhưng vừa mới ở bên nhau đã hôn có phải không tốt lắm không?

Liệu anh có cảm thấy cô quá tùy tiện?

Liệu anh có cảm thấy không được tự nhiên?

Hạ Chí nghĩ như vậy, sau đó mới nhịn không được hỏi anh có thể chấp nhận thân mật ở mức độ nào.

Một bên Đường Hạo làm dấu tay cho đám người kia: Tránh đi, đừng đến đây!

Đám người kia không tiếng động hỏi anh: Vì sao? Khắc tinh nhà cậu không nhận ra người?

Đường Hạo sợ Hạ Chí không được tự nhiên, những người đó không biết giữ miệng, lại rất giỏi trêu chọc người khác. Vì thế lười nói nhảm, ôm lấy bả vai Hạ Chí đi theo hướng ngược lại, sau đó trả lời cô: ''Đừng quá nhanh, lúc này chúng ta mới ở bên nhau vài phút, em còn nghĩ đến bước nào?''

Hạ Chí có chút tiếc nuối "Ồ'' một tiếng, thầm nghĩ, rốt cuộc hẹn hò mấy ngày mới có thể hôn.

Hạ Chí vẫn luôn tự hỏi vấn đề này, thế nên Đường Hạo phải hỏi 2 lần: ''Khi nào em bay?''

Lúc này, cô mới hồi phục tinh thần, sau đó đột nhiên nhớ đến: ''Hôm nay bay... hình như muộn một chút.''

Đường Hạo: ''... Vì sao không nói sớm?''

"Quá hưng phấn... nên quên mất.'' Hạ Chí mím môi: ''Khi nào anh về?''

''Ngày mai.''

''Vậy ngày mai em trở về cùng anh.'' Hạ Chí chỉ có thể cảm thán, chữ sắc trên đầu cắm một con dao.

Minh Nguyệt đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, thậm chí còn gọi phục vụ phòng để nhắc cô đến giờ ra sân bay. Chỉ là không nghĩ tới, giữa đường nhảy ra một Đường Giảo Kim.

''Em ở khách sạn nào?'' Đường Hạo tập trung nghe, phản xạ có điều kiện sợ cô báo ra cái tên khách sạn mình đang ở.

Hạ Chí nói một cái tên anh chưa từng nghe qua, anh mới nhẹ nhàng thở ra: ''Anh đổi sang bên đó ở, ngày mai chúng ta cùng đi ra sân bay luôn.''

Hạ Chí gật đầu, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn anh, tha thiết hỏi: ''Vậy anh có thể ngủ cùng em không?''

Đường Hạo ngây người hai giây, sau đó gân xanh trên trán giật giật, tay nắm tay cô cũng chặt hơn, cắn răng hàm nói: ''Hạ Chí, chúng ta mới là ngày đầu tiên...''

Hạ Chí nhíu mày: ''Thế nhưng em rất sợ tối, thật sự không được sao? Minh Nguyệt không ở phòng, không ai ngủ cùng em, em không ngủ được.''

Đường Hạo: ''...'' Sớm muộn gì cũng bị cô đùa chết.

Anh không có sức mà nói: ''Anh có thể ngồi cùng em một lát.''

Hạ Chí vui vẻ: ''Anh yên tâm, anh không đồng ý, em sẽ không làm gì đó với anh.'' Cô nhìn anh, một bộ anh yên tâm em là người tốt nên đừng sợ như vậy.

Đường Hạo: ''...''

Vậy anh là cái quái gì!

-

Ngày thường, Hạ Chí không tập thể dục, giống như một con gà yếu ớt, đi không được bao lâu liền mệt muốn chết, bởi vì không có kế hoạch đi dạo, còn mang giày cao gót, cuối cùng gót chân bị mài rách, về đến khách sạn cầm lấy chân nước mắt lưng tròng ngồi khoanh chân trên giường.

Khi gọi điện cho cha me, mỏng manh yếu ớt nói chuyện, làm nũng không một kẽ hở.

Vào phòng Đường Hạo cởi áo khoác tây trang ném trên sô pha, nhưng vẫn cảm thấy nóng.

Nghĩ thầm, mình đây là bị cái tội gì vậy.

Có người gõ cửa, là phục vụ đưa hòm thuốc đến, Đường Hạo mở cửa ra nhận, sau đó lấy tăm bông, chấm một ít Povidone rồi qua bôi vết thương cho cô.

Hạ Chí có chút ngoài ý muốn nhìn động tác kéo lấy chân mình của anh, ngạc nhiên vài giây rồi khẽ nói: ''Em... em tự làm được!''

Đường Hạo làm dấu tay ''suỵt'', tiếc là đã quá muộn, mẹ Hạ hỏi: ''Con đang nói chuyện với ai vậy?''

Hạ Chí hào hứng đáp: ''Bạn trai, hôm nay con mới xác nhận quan hệ ~ Lớn lên rất đẹp trai, hôm nào con sẽ cho mẹ xem.''

Đường Hạo gục đầu xuống giường, một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.

Sau khi cúp điện thoại Hạ Chí hỏi anh: ''Anh làm sao vậy?"

Anh vô lực hỏi một câu: ''Mẹ em nói gì đó?''

"Chưa nói gì, chỉ xác nhận lại với em phòng ở và thời gian máy bay cất cánh.''

Ngay lập tức, Đường Hạo có dự cảm không lành.

Sau đó anh cầm áo khoác muốn đi: ''Ngủ sớm một chút, sợ thì mở đèn lên. xem TV, nếu không thì gọi điện thoại cho anh, anh về phòng đây.'' Anh không nên mềm lòng, đồng ý đến ngồi cùng cô.

Hạ Chí lập tức luống cuống, nhảy xuống giường đè anh lên tường, có chút tủi thân: ''Có phải em làm sai cái gì rồi không?''

Mặc dù lời nói mềm mềm thật sự, nhưng động tác lại không hàm hồ một chút nào, anh có chút bất đắc dĩ: ''Nếu ba mẹ em biết ngày đầu tiên quen bạn trai đã ngủ lại phòng em, một lúc nữa khuông đuổi giết đến tận cửa mới lạ.''

Hạ Chí há miệng, một lúc mới kịp phản ứng lại.

Nhưng vẫn không cam lòng: ''Em muốn anh ở lại thêm lúc nữa.'' Không muốn anh đi một chút nào.

Đường Hạo nói: ''Trước tiên em buông anh ra đã được không? Người đã mỏi như vậy, mà sức lực còn không nhỏ đâu nhé.''

Hạ Chí không lập tức buông ra, nhón chân lên nhìn anh, bỗng nổi lên ý xấu: ''Em có thể hôn anh một cái không?''

Cảm giác khuất nhục quen thuộc lại đến nữa, Đường Hạo quay đầu đi: ''Không được.''

Hạ Chí tiếc nuối ''Ồ'' một tiếng, vẫn cảm thấy nên hỏi rõ sẽ tốt hơn: ''Vậy khi nào có thể hôn?''

Đường Hạo: ''...''

Anh sắp điên rồi.

Đường Hạo vẫn đi rồi, Hạ Chí tiếc nuối nằm liệt xuống giường thở dài.

Sau đó nhận được điện thoại hỏi thăm của Minh Nguyệt: ''Về đến nhà chưa?''

Cô trả lời: ''Không, tớ còn đang ở khách sạn.''

Minh Nguyệt cho là cô ngủ quên nên bỏ lỡ chuyến bay, không khỏi mắng cô: ''Để tâm một chút đi cưng, sao cậu không để cho người khác bớt lo vậy? Tớ đã đặc biệt gọi xe cho cậu rồi bảo phục vụ phòng nhắc nhở, vậy mà cậu vẫn bỏ lỡ?''

Hạ Chí biện minh: ''Tớ có bạn trai...''

Minh Nguyệt vẫn còn tức giận: ''Đừng có lấy cớ, liên quan gì đến chuyện cậu có bạn trai.''

''Hôm nay mới hẹn hò, tớ không quên, vì không khí quá tốt, tớ luyến tiếc không muốn về...''

Minh Nguyệt im lặng hơn mười giây, sau đó nghiến răng nghiến lợi: ''Cậu thật sự có thể làm được!''

Hạ Chí thở dài, chán nản nói: ''Tớ không thể.'' Nếu cô có thể thì giờ Đường Hạo đã ở trên giường cô rồi.

Cung phản xạ của Minh Nguyệt cuối cùng cũng trở về trái đất: ''Mẹ nó, cái đó, vừa gặp đã yêu? Thật sự đoạt vào tay rồi?''

''Cậu đừng dùng từ ngữ thô lỗ như vậy!'' Hạ Chí phản đối: ''Tớ dùng tấm chân thành của mình để làm anh ấy rung động. Tớ mất một thời gian dài để theo đuổi được đấy.''

Minh Nguyệt vẫn nghi ngờ điều này, không thể tin nổi: ''Vậy ngày mai cậu sẽ cùng anh ấy trở về?''

Hạ Chí ''Ừ'' một tiếng.

Phòng Đường Hạo ở bên cạnh, điện thoại của anh Đường đang bị đánh chiếm, trong vòng tròn lớn như vậy, một người biết là cả đám đều biết.

Anh bị chụp rất nhiều lần, đặc biệt là lần cùng cô gái tay trong tay, khi nào mới được nhìn thấy Đường thiếu gia như vậy! Quả nhiên là mặt trời mọc hướng Tây.

Tần Dương lấy tư cách là người biết chuyện, trắng trợn tung ra tin anh vì trừ tà mà chạy tới chùa xem bói, sau đó không cẩn thận khóa duyên phận của hai người lại một chỗ, đi đến đâu cũng đụng phải cô nương kia.

Anh ta làm ra vẻ thần bí để lộ với những người khác: ''Đường thiếu gia của các người, đã đi vào con đường một đi không trở lại rồi.''

Những người khác đương nhiên rất vui vẻ nghe, nhưng không tin sẽ có chuyện trùng hợp như vậy.

Nhưng vẫn vui vẻ để anh ta tiếp tục bịa đặt.

Đường Hạo lười để ý đến bọn họ, chỉ là có người gửi cho anh một tấm ảnh, là một ảnh chụp màn hình, một bên là người đàn ông ngoài vòng, chụp ảnh chung với Hạ Chí trong buổi triển lãm, khi đó là buổi chiều ở trên mạng thổ lộ với Hạ Chí.

Một đám người đang nói nhảy qua bắt đầu bình luận.

Bởi vì không lâu trước đây, Hạ Chí vừa tiết lộ ra hình mẫu lý tưởng của mình.

Thế là một đám người tag Hạ Chí, nói: Hạ bảo bối, hình mẫu lý tưởng của chị kìa! Chị xem chị cười đến vui vẻ!

Người gửi tấm ảnh nói: ''Tắc tắc, Hạo Hạo cậu gặp nguy hiểm rồi, mấy vạn người trên mạng tự ghép CP cho vợ cậu kìa!''

Nói xong còn cảm thấy chưa đủ, lại tiếp tục châm ngòi thổi gió: ''Cái khác không nói, dáng dấp lớn lên rất giống cậu!''

Đường Hạo đen mặt: ''Có thể hack tài khoản của hắn không!''

Người bên kia bật cười: ''Hạo Hạo, sao cậu trở nên đáng yêu như vậy!''

"Đáng yêu cái mông! Biến đi!''

Anh cúp điện thoại, tìm kiếm trên mạng phát hiện ra thằng nhóc này có bảy trăm đến tám trăm nghìn người hâm mộ!

Cô ấy vừa ấn like bài đăng hình mẫu lý tưởng cách đây hai phút. Một nhóm người đã la hét hỏi cô ấy liệu cô có thừa nhận điều đó không.

Đường Hạo nói ''Fuck", tức giận gọi cho cô: ''Em thích anh ở điểm nào?''

Hạ Chí đang soạn bài đăng thì căng cả da đầu, câu hỏi này không khác gì câu ''Anh và mẹ em đồng thời rơi xuống nước'' và ''Em có yêu anh không''...

Vì vậy Hạ Chí do dự vài giây, mới ngập ngừng trả lời: ''Đẹp trai... có tính không?''

Đường Hạo nghiến răng hàm: ''Chỉ dễ nhìn thôi đúng không? Không có gì khác ngoài khuôn mặt này?''

Hạ Chí bất đắc dĩ nói: ''Dáng người cũng rất tốt!''

Đường Hạo: ''...''

Nãy xem TV nên chọn một kênh ngẫu nhiên, chỉ để âm thanh, vào lúc này đang chiếu bộ cung đấu, một người phụ nữ đang trào phúng một người phụ nữ khác: ''Với nhan sắc của ngươi, có thể được bao lâu hả.''

Mẹ nó! Ngay cả cái TV cũng muốn giễu cợt anh.


TYT & Ethereal Team
Chương kế tiếp