Hà Ngộ

Chương 12
Đỗ Kim Đệ đang ngồi quay lưng về phía cửa, mặt hướng ra bên ngoài cửa sổ.

Căn phòng này bố trí cũng rất đơn giản, chỉ có một cái giường, tủ quần áo, một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ti vi, Đoạn Mạnh vừa vào liền đem thuốc đặt lên trên bàn.

Anh nói: “Thuốc này là lấy từ chỗ bác sĩ Trần từng khám bệnh cho mẹ, cách uống như thế nào đều có ghi rõ ở mặt trên, mẹ nhớ xem qua để uống thuốc cho đúng liều lượng và giờ giấc.”

Đỗ Kim Đệ không phản ứng.

Đoạn Mạnh xoay người rời đi, trước khi đóng cửa, anh lại nói một câu: “Mẹ nên vì bản thân mình một chút, con cũng không muốn làm điều gì tổn thương mẹ.”

Cửa nhẹ nhàng đóng lại một tiếng, Đỗ Kim Đệ mới đẩy xe lăn di chuyển qua xem, trên mặt còn vương vài vệt nước mắt.

Làm gì có người mẹ nào muốn oán giận đứa con của mình, nhưng đối với chuyện chồng mình qua đời, bà cũng không thể nào nguôi ngoai được, đó là người chồng bà yêu nhất trên đời này, mỗi ngày bà đều tưởng tượng ra viễn cảnh “Nếu như”, sau đó lại bắt đầu đổ lỗi lên đầu Đoạn Mạnh.

Bà có thể làm gì bây giờ?

-

Hôm sau Hà Ngộ vốn dĩ muốn mang qua cho Đoạn Mạnh một ít đồ ăn, nhưng mà cảm thấy làm như vậy cũng không ổn, thân phận của cô đặc thù, lại còn có Dư Nhất Dương nên rất dễ gặp rắc rối.

Cuối cùng nghe theo lý trí, cô quyết định mình không nên làm gì cả.

Sau khi gửi mấy tin nhắn cho anh và yên tâm xác định được một mình cậu có thể xoay sở được thì cô cũng không quan tâm đến chuyện của anh nữa.

Đến tối, Hà Ngộ nhận được điện thoại, là Lỗ Thành Châu gọi đến.

Lúc đó là 0 giờ, gần đây cô ngủ không ngon nên giọng điệu khi nghe điện thoại có hơi uể oải.

Lỗ Thành Châu cười nói: Tiểu ngộ ngộ, đừng trách tôi nha, nếu giờ không gọi cho em thi tôi sợ đến sáng mai em sẽ đem tôi hỏa táng mất.

“Bây giờ tôi cũng đang nghĩ muốn đem anh đi hỏa táng đây.”

“Sao lại lạnh lùng như vậy chứ, hai chúng ta cũng là bạn bè mà.”

Hà Ngộ cũng không muốn nghe anh ta lải nhải nữa : “Tóm lại là anh có chuyện gì?!”

“Người bạn thiếu phụ ly hôn kia của em uống say, em có muốn đến đón cô ta không?”

Hà Ngộ không biết tại sao Trần Vi lại quen biết Lỗ Thành Châu, chưa nói đến việc anh ta là một kẻ ăn chơi, Trần Vi dù sao cũng là người biết chừng mực, lại trải qua một lần đổ vỡ, trong nhà còn có con gái phải chăm sóc, cô ấy cũng nên cẩn trọng mới đúng.

Cô chịu đựng cơn tức giận chạy đến chỗ ăn chơi của bọn họ, chỗ này Hà Ngộ cũng không xa lạ, trùng hợp chính là quán bar lần trước cô tới.

Hà Ngộ đi theo định vị Lỗ Thành Châu gửi cho cô.

Rất nhanh liền đến nơi, vừa vào phòng bào cô đã thấy vô số người tụ tập trong đây, có người cô biết, có người cô không biết nhưng bên cạnh ai cũng ôm một người bạn gái, còn Trần Vi thì say trái say phải ngã vào bên người Lỗ Thành Châu.

Lỗ Thành Châu thấy cô liền vô tội giơ tay lên: “Em xem, là cô ấy cứ nhào vào tôi.”

Hà Ngộ không nói gì liền dìu Trần Vi dậy, sau đó nhìn chằm chằm anh ta: “Sao hai người lại quen biết nhau.”

“Lần trước vô tình gặp được nên có phương thức liên hệ của nhau.” Lỗ Thành Châu vội vàng uống hết ly rượu trên tay: “Hôm nay là cô ấy tìm đến tôi.”

Hà Ngộ nhíu mày.

“Nếu không tin, ngày mai em hỏi cô ấy là biết.” Lỗ Thành Châu đứng lên, nghiêng đầu nhìn Hà Ngộ: “Tiểu Ngộ Ngộ, em như vậy làm anh thật là thương tâm mà.”

Hà Ngộ nói: “Anh không phải là kiểu người mà cô ấy hay lui tới.”

“Em yên tâm, phụ nữ nhà lành không phải là gu của tôi, nếu không hôm nay tôi gọi điện thoại cho em làm gì chứ?”

Lỗ Thành Châu quơ quơ chén rượu, cười hề hề nói: “Đương nhiên, trước tiên cô ấy cũng phải là phụ nữ nhà lành mới được, em nói có đúng không?”

“Em cũng không thể chỉ cây dâu mà mắng cây hòe* chứ có phải hay không?”

*Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe (Chỉ tang mạ hòe): còn có biến thể khác là chỉ chó mắng mèo, tấn công gián tiếp kẻ địch thông qua một trung gian khác.

“Ai nha, em lại hiểu lầm rồi.” Lỗ Thành Châu tỏ vẻ vô tội nói: “Những lời này của tôi đều là những lời từ tận đáy lòng.”

Hà Ngộ lười phản ứng với anh ta, cô chỉ lo cố gắng kéo Trần Vi ra khỏi quán bar, sau đó đưa Trần Vi về nhà cô.

Căn hộ của Trần Vi ở gần khu trường học, là căn hộ mua sau khi sinh con, vì để tiện nghi đưa đón con đi học nên mới chọn khu này.

Sau khi ly hôn, chồng trước tay trắng ra đi, căn hộ và xe đều thuộc quyền sở hữu của Trần Vi.

Căn hộ cũng không lớn lắm, càng không phải là loại căn hộ cao cấp gì cả.

Hà Ngộ cố hết sức đỡ con ma men lên đến lầu 16, cô thò tay vào túi Trần Vi lục tìm chìa khóa căn hộ.

“Khóa vân tay hỏng rồi, sao cậu không đổi cái mới đi chứ?” Hà Ngộ không chịu nổi nói.

Trần Vi nhắm mắt, người đứng không yên, nhưng có thể nghe lời cô nói, cô ấy thập phần phối hợp trả lời: “Không có tiền, cái này đắt lắm nha !”

“.....” Hà Ngộ đúng là bội phục Trần Vi.

Chìa khóa nằm dưới đáy túi, cô tìm mãi một lúc mới thấy.

Cô dùng mũi chân đá mở cửa, cửa phòng vừa mở ra, cô không khỏi ngẩn người.

Sau cửa lộ ra một cái đầu, trong tay cầm chiếc dù mới chỉ bung được một nửa, nghe âm thanh bên ngoài, cô bé vội vàng chạy ra.

Trần Lam Thiên mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình, đầu tóc cô bé rối tung, thân hình nhỏ bé như chú lùn đứng nhìn hai người.

“Con….” Hà Ngộ đứng nhìn cô bé, quay đầu lại nhìn Trần Vi, sau đó biết rõ còn cố hỏi cô bé: “ Mẹ con để con ở nhà một mình sao?”

Trần Lam Thiên gật gật đầu, thu dù lại rồi cất cẩn thận, muốn tiến đến giúp đỡ Hà Ngộ đỡ Trần Vi vào nhà.

“Không cần không cần không cần.” Hà Ngộ nói: “ Con vào trong đi, không cần giúp dì đâu.”

Cô đem Trần Vi kéo vào phòng ngủ, ném cô ấy lên giường, thay quần áo cho cô ấy, cũng mặc kệ không lau mặt, không đắp chăn, giống như để mặc cho người kia tự sinh, tự diệt, mặt lạnh đi theo Trần Lam Thiên đi ra ngoài.

Hai mẹ con không ngủ chung phòng, Trần Lam Thiên đã bắt đầu tập ngủ một mình được một khoảng thời gian rồi.

Phòng ngủ trẻ em lấy màu hồng nhạt làm chủ đạo, trong phòng không chứa nhiều đồ vật lắm, nhưng nhìn qua vẫn có chút không khí ấm áp, bên cạnh giường còn có một chiếc đèn ngủ nhỏ sáng trưng, bên gối nằm cũng có mấy con thú nhồi bông hoạt hình rất đáng yêu.

Hà Ngộ ôm cô bé tới mép giường, cô nói: “Về sau khi con ở một mình, nghe được âm thanh bên ngoài cũng không được ra ngoài nghe chưa, nguy hiểm lắm đấy, con có thể chạy vọt vào phòng mau chóng khóa chặt cửa phòng lại, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho mẹ hoặc gọi cho người lớn biết không?”

Trần Lam Thiên nói: “Con có gọi rồi.”

“Mẹ tắt máy, nên con liền gọi cho ông ngoại.”

“……”

Hà Ngộ cùng Trần Vi quen biết nhiều năm nên cũng biết chút ít về cha mẹ của cô ấy, ông bà sống ở nông thôn, cách đây rất xa, chỉ có ngày nghỉ Trần Vi mới về thăm được một chuyến.

Hà Ngộ liên gọi điện thoại cho cha Trần Vi, tránh cho ông quá mức lo lắng.

Đầu bên kia rất nhanh liền bắt máy, Hà Ngộ đại khái giải thích tình hình của Trần Vi cho ông.

Ông liền mắng Trần Vi một trận, xong lại bất đắc dĩ thở dài, nói với Hà Ngộ: “Lúc trước đòi ly hôn, chú đã không đồng ý, đàn ông có một chút tật xấu, sửa được là tốt rồi, nhưng nó lại không nghe, cái gì cũng không chịu liền nhất quyết ly hôn, con xem ly hôn có chỗ nào tốt đâu chứ, ly hôn xong bây giờ có sống đàng hoàng được không?”

Nguyên nhân lớn nhất của việc kết thúc một cuộc hôn thường đề cập vấn đề cốt lõi, nhưng vấn đề cốt lõi lại không phải là chuyện người đàn ông phạm lỗi lầm, mà đó là có thể sửa được thì liền có thể tha thứ.

Nhưng ở thế giới hiện đại bênh vực phụ nữ này, phí sửa chữa tổn thất lỗi lầm của đàn ông không rẻ như thế.

Tuy nhiên, tư tưởng của người già đã ăn sâu bén rễ từ bao đời nay, Hà Ngộ dĩ nhiên cũng không đồng tình với những cái tư tưởng cổ hũ đó, nhưng cũng không muốn phản bác bọn họ để tránh phát sinh những mâu thuẫn không đáng có.

Bên kia lại nói: “Hà Ngộ à, làm phiền con nếu có ai thích hợp thì giới thiệu cho Trần Vi giúp bác, nó không thể nào sống lẻ loi như vậy đến hết đời được.”

“Dạ con biết rồi, chú Thúc.”

“Cũng có mấy lần chú kêu nó đem đứa nhỏ về đây nhưng nó vẫn nhất quyết không chịu, hiện tại cứ sống như vậy, người khác có ý nghĩ muốn thân cận nó cũng có điều e ngại, không bằng ngay từ đầu cũng đừng giành quyền nuôi con.”

Hà Ngộ quay đầu nhìn Trần Lam Thiên liếc mắt một cái, cô bé có chút sững sờ.

Cô nói: “Dù sao cũng là con do chính mình sinh ra, con cũng có thể hiểu được cảm nhận của cô ấy.”

“Hiểu là một chuyện nhưng sinh hoạt lại là một chuyện khác, người trẻ tuổi như các con chính là quá thiếu kinh nghiệm sống.”

Hà Ngộ nói: “Bác nói đúng ạ.”

Sau đó cô cũng không nói gì nhiều với hai ông bà nữa, vội vàng chào hỏi mấy câu rồi liền kết thúc cuộc trò chuyện.

Hà Ngộ dụ dỗ Trần Lam Thiên đi ngủ, sau đó chính mình ra phòng khách ngủ tạm một đêm.

Hôm sau tám giờ hơn, mặt trời đã lên cao.

Trần Vi lúc này mới thanh tỉnh hoàn toàn, cô ấy từ từ chống đầu ngồi dậy, sau đó quay sang liếc nhìn thời gian rồi vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Hà Ngộ chỉ chỉ trên bàn, ngay sau đó nói với cô ấy: “Mình sắp thành mẹ cậu rồi!”

Nói xong cô liền để túi bánh bao nhỏ vừa mới mua về xuống bàn.

Trần Vi không biết xấu hổ kêu một tiếng: “Mẹ!”

“Cút đi!”

Bánh bao nhỏ mới mua còn lạnh, Trần Vi bỏ vào lò vi ba làm nóng rồi lấy thêm một đĩa dấm để chấm, ăn xong mới cảm thấy bụng được lấp đầy một chút.

Hà Ngộ nhìn bộ dạng vô tâm không phổi của cô ấy, cô nói: “Không hiểu cậu nghĩ như thế nào nữa, đứa nhỏ mới mấy tuổi mà cậu đã dám để nó ở nhà một mình buổi tối.”

“Như vậy không tốt sao?” Trần Vi cười cười nói: “ Đây không phải lần đầu tiên, con bé nó cũng đã quen rồi.”

“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói vậy à?”

Trần Vi xua xua tay: “Một người chưa lập gia đình như cậu không cần lo mấy chuyện này giùm tớ, chờ sau này cậu sinh con, có kinh nghiệm nuôi dưỡng con cái rồi hãy nói chuyện với tớ.”

Hà Ngộ nói: “Cậu có thể có chút trách nhiệm được không, như vậy đối với con bé không công bằng chút nào cả, con bé hiện tại còn rất nhỏ, có rất nhiều chuyện nó không hiểu. Nhưng chờ đến khi nó lớn lên, chờ nó hiểu chuyển, cậu có muốn thay đổi cũng không được.”

Trần Vi thong dong ngồi bắt chép chân, vẻ mặt vừa muốn cười nhưng lại vừa giống như cố gắng nhịn cười.

Cô ấy đem cái bánh bao nhỏ cuối cùng nhét vào miệng, lấy chiếc đũa chấm chấm vào đĩa dấm, đổi đề tài: “Cậu không đi làm sao?”

“Ừ, có chút việc lát nữa phải ra ngoài.”

“Chuyện gì?”

“Dẫn một người đến bệnh viện kiểm tra, hai ngày trước vô tình đụng phải người ta.” Hà Ngộ nhìn thời gian: “Lát nữa tớ mới đi.”

Trần Vi nói: “Vậy được, chờ mình thay quần áo rồi đi với cậu.”

Hà Ngộ không thể hiểu được nhìn cô ấy: “Cậu không đi làm mà đi cùng mình làm gì?”

“Nghỉ việc, ở nhà không có chuyện gì làm, đi ra ngoài giải sầu.”

“Cậu đến bệnh viện để giải sầu?”

“Sao lại không thể?” Trần Vi phất tay: “Đến bệnh viện cũng xem như là đổi chỗ mới, đến nhìn xem nhiều cảnh sinh lão bệnh tử, nói không chừng tâm trạng sẽ có chuyển biến tốt hơn thì sao.”
Chương kế tiếp