Hà Ngộ

Chương 14
Giữa hai giường bệnh được ngăn cách bằng một tấm màn, Đỗ Kim Đệ nằm dựa vào một bên để truyền dịch, lúc này bà ta đã ngủ say.

Bác sĩ nói rằng tình hình bà ta không được khả quan cho lắm, vết thương nhiễm trùng vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa cũng không phải là vết thương mới gây ra trong một, hai ngày gần đây mà là đã tích tụ để lâu trong thời gian dài, cho nên muốn khôi phục lại e là sẽ khá khó khăn.

Hiện tại chỉ có thể dùng thuốc và tiếp tục truyền dịch xem có chuyển biến tốt lên không, nếu tình hình vẫn không thể kiểm soát được, kết quả xấu nhất sẽ là tiến hành cắt chi lần thứ hai.

Không nghĩ tới chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà lại nghe được một chuyện hai lần như vậy.

Lần đầu tiên trải qua là bởi vì phải bồi thường tiền tai nạn xe cộ nên mới miễn cưỡng tới đây, ngoài ra còn thêm các khoản nợ nần được người thân giúp đỡ, cho nên một nhà Đoạn Mạnh tự nhiên trở thành một củ khoai nóng phỏng tay điển hình, lúc sau anh đã trốn đi xa, đến tận bây giờ không còn liên lạc với ai.

Nếu lúc này mà không làm, khoản chi tiêu lớn như thế làm cách nào xoay sở được đây.

Đoạn Mạnh đứng ở cửa sổ hành lang hút thuốc, nửa cái thân mình dựa vào trên tường, một tay đút ở trong túi, đôi mắt nhìn bên ngoài, nhìn qua mặt anh có vẻ bình tĩnh, bộ dạng không quá sa sút.

“Buổi tối anh muốn làm gì?” Hà Ngộ hỏi anh.

“Tôi trông chừng ở đây.” Cũng khó nói khi nào mới có thể xuất viện, khả năng gần đây Đoạn Mạnh phải ở lại trong bệnh viện.

“Cô về trước đi, cũng không còn sớm nữa.” Đoạn Mạnh nói.

“Vậy có việc gì thì cứ gọi cho tôi nhé.”

Đoạn Mạnh nhìn cô, lại hút một hơi thuốc, không đáp lại lời nói của cô.

Dù sao Hà Ngộ không phải người như anh, có một số việc cô không gánh vác được, cũng không lý do gì để cô phải gánh vác.



Phần lớn công việc di dời nhà cửa đã gần xong hết, nhưng đội thi công vẫn còn vài người mắc kẹt ở đó do còn mấy hộ dân cố tình đóng đinh không chịu đi.

Bộ trưởng bộ công trình ôm một bụng tức giận, trong phòng hội nghị hết lần này tới lần khác gào lên ầm ĩ, trưởng phòng truyền thông bị ông ta nói đến đau hết đầu óc, xua tay làm rớt cốc nước xuống đất.

“Chà, còn có người bốc hỏa hơn tôi nữa đấy, tôi cho anh vào tủ lạnh cho mát mẻ hơn nhé.”

“Tôi không cẩn thận trượt tay thôi.”

“Trùng hợp thật đấy, mỗi lần chuyện gì đến với anh cũng sẽ là trùng hợp, tôi thấy chẳng những tay anh trượt, miệng lưỡi mồm mép cũng rất trơn.”

Cuộc họp kéo dài đến tận buổi chiều, Hà Ngộ đi ra xoa xoa gáy, chuẩn bị gọi điện thoại cho ai đó.

Bộ trưởng bộ công trình nhắm mắt theo đuôi cô, nghe nói công việc bên đội Hà Ngộ bị chậm tiến độ mấy ngày qua, hỏi ai cũng chối bỏ trách nhiệm, nhưng ông ta cũng có nghe loáng thoáng được một ít tin tức.

Ông ta đi theo cô không có lí do gì khác ngoài việc tới hỏi việc chịu trách nhiệm.

“Tôi biết cô và Dư tổng có giao tình, nhưng chúng ta công ra công, tư ra tư, cô nói có phải hay không?”

Hà Ngộ một tay cầm tư liệu, một tay ung dung rũ ở một bên, nhàn nhã nhìn người đàn ông trung niên trước mặt mặc âu phục mang giày da, nói ra được hai chữ: “Nói đi.”

Bộ trưởng bộ công trình như bị nghẹn, kéo kéo khóa hầu giống như cà vạt, suy nghĩ vài giây nói: “Chúng ta đã đặt định mức hoàn thành nhiệm vụ trước đó, nhưng bây giờ nó đã vượt quá định mức một tháng rưỡi, cô cảm thấy coi được sao?"

Hà Ngộ thức thời nói: “Không coi được.”

“Nếu chính miệng cô cũng đã nói là không coi được, vậy thì có phải cô nên đuổi những người kia đi càng sớm càng tốt không?” Đối mặt với Hà Ngộ nãy giờ điềm tĩnh, ông ta nhịn không được cao giọng nói.

Hà Ngộ cười, giơ tay lấy tập hồ sơ vỗ vỗ vai ông ta rồi nói: “Bộ trưởng Trương, bình tĩnh lại, ông phải biết rằng làm người luôn phải có tình cảm.”

“Tình cảm đáng giá bao nhiêu tiền? Chẳng lẽ bọn họ cho tôi tiền lương sao?”

Hà Ngộ đưa tay ra: “Chuyện đó không có biện pháp, luôn có người lợn chết không sợ nước sôi, ông cũng không thể cưỡng chế người ta phá dỡ, nếu làm rùm beng chuyện này lên thì cũng không có lợi cho đôi bên.”

“Cô đừng lấy cái này ra uy hiếp tôi, làm như tôi sợ mấy việc đó lắm vậy, mấy tên ẻo lả kia của công ty chỉ để trưng bày thôi à?”

Hà Ngộ nói: “Giữa đồng nghiệp thân thiết với nhau không phải tốt hơn sao? Những người bên bộ phận truyền thông có EQ cao lắm đấy, sao ông có thể nói bọn họ ẻo lả chứ, tôi thấy hơi quá đáng rồi đấy.”

“Cô bớt nói nhảm lại với tôi, cứ dây dưa thế này đầu óc chẳng vui vẻ gì đâu.”

Những người ở bộ phận khác đi qua, tự biết khó bảo toàn thân liền cố tình vùi đầu đi thẳng về phía trước như không nhìn thấy gì.

Hà Ngộ cũng hòa theo bọn họ xoay người rời đi, người đàn ông trước mặt duỗi tay ra cản cô lại.

Hà Ngộ kiên nhẫn nháy mắt chiếm ưu thế: “Bộ trưởng Trương, có vẻ lần đàm phán này có vẻ gian nan nhỉ, cho nên ông mới nóng lòng như thế?”

“Cô nói cái gì vậy chứ?!”

Ngày hôm đó, bộ trưởng bộ công trình bị Hà Ngộ thô bạo bỏ lại ở hành lang công ty nửa tiếng, cuối cùng tự kết thúc trò hề bằng cách tự đập đầu mình vào tường.

Tối hôm đó, Hà Ngộ không tránh khỏi việc bị Dư Nhất Dương hỏi thăm chuyện chiều nay.

Ở văn phòng vừa mới uống được nửa cốc nước thì điện thoại đã reo chuông tận hai lần, Hà Ngộ cầm điện thoại đi ra ngoài.

Cô lười đi thang máy, nên lên từ cầu thang bộ, dù sao cũng không có nhiều bậc thang, đi bộ cũng sẵn giúp cô rèn luyện thân thể.

Hà Ngộ đến văn phòng, Dư Nhất Dương đang pha cho cô một tách cà phê, còn bản thân anh ta lại uống trà ô long, anh ta thích vị ngọt đọng lại của nước trà khi đi xuống cổ họng.

Dư Nhất Dương cùng lắm cũng mới 33 tuổi, nhưng vẫn luông thực hiện chế độ sống vô cùng lành mạnh, trừ khi thức khuya làm việc không tránh được lúc ở ngoài, anh ta hầu như không có hoạt động giải trí nào khác gây ảnh hưởng đến sức khỏe.

Văn phòng của anh ta cũng không lớn mấy nhưng được thiết kế để đón lấy ánh sáng tự nhiên cực tốt, cách bày trí trong phòng cũng vô cùng tối giản, đặt cạnh tường là bộ ghế sô pha bằng da, trên bàn trà đặt cây xanh, phòng khách thông với phòng bên cạnh, khách tới đây đều chủ yếu bàn chuyện ở phòng này.

“Hôm nay em làm sao vậy? Nghe mọi người nói hai người tranh cãi rất lớn.”

Hà Ngộ ngồi ở trên sô pha, tay cô lơ đãng bóc đi chồi non xanh trên cây ở trong chậu cây.

“Xin lỗi, không nghĩ sẽ gây kinh động mọi người như vậy.” Hà Ngộ tỏ vẻ vô tội giải thích, sau đó bưng cốc nước lên uống một ngụm.

Dư Nhất Dương ngồi vào bên cạnh cô, cũng không có ý định để cô bỏ qua chuyện này, anh ta nói: "Quá trình này đại khái anh cũng trải qua rồi, bởi vì các giai đoạn đều có thời gian tiêu chuẩn, bộ trưởng Trương lo lắng cũng là điều hợp lý.”

Hà Ngộ nãy giờ vẫn chuyên tâm uống cà phê và không tỏ thái độ gì.

Dư Nhất Dương nhìn cô, hơi khựng lại, sau khi xác nhận Hà Ngộ không có gì không vui mới tiếp tục nói: “Hiện tại hình như em liên hệ được với hộ gia đình khó khăn nhất rồi còn gì, là người Trần Khuê kia đã giúp đỡ em, lần trước cho họ hỗ trợ không có chút hiệu quả nào sao?”

Bởi vì lấy ánh sáng tốt, cho nên trong phòng rất ấm áp, Dư Nhất Dương còn mở nhạc nhẹ, bầu không khí trông có điểm nào giống cơ quan làm việc của chính phủ, mà trái lại rất giống với văn phòng của công ty tư nhân.

Nếu nội dung nói chuyện của anh ta dễ chịu hơn một chút, có lẽ Hà Ngộ sẽ có tâm tình tận hưởng bầu không khí này.

Dư Nhất Dương còn đang đợi cô đáp lời, Hà Ngộ buông cốc, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở đầu gối: “Hiệu quả nhiều ít sẽ có, chỉ là nhà người đó gần đây xảy ra chút chuyện, cho nên họ không có thời gian để tâm đến việc di dời nhà.”

“Nghe nói mẹ của anh ta sức khỏe không tốt lắm, điều kiện gia đình cũng tương đối khó khăn, chắc bây giờ đang là lúc túng thiếu.”

Hà Ngộ cười: “Trần Khuê nói ra nhiều như vậy có phải là đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp không?”

Dư Nhất Dương sửng sốt.

Hà Ngộ lại nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này.”

Dư Nhất Dương rất muốn nói nếu đó là vấn đề về khoản di dời phá bỏ, mọi thứ đều dễ dàng thương lượng. Nhưng nhìn biểu hiện của Hà ngộ có vẻ như không muốn nói thêm gì về vấn đề này nữa, để tránh có nhiều rắc rối, anh ta đành chọn cách im lặng.

“Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.” Anh ta mau chóng đổi chủ đề, giống như cậu nhóc xoa đầu Hà Ngộ: “Em muốn ăn cái gì cũng được.”

Hà Ngộ đứng lên: “Thật vậy à? Vậy đi ăn malatang đi.”

“……” Dư Nhất Dương bất đắc dĩ thở dài, “Mấy thứ này ăn nhiều không có tốt, nói em bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nghe lời.”

Hà Ngộ: “Chúng tôi là dân phố bình thường, dù sao cũng khác với đám công tử nhà các anh.”

Dư Nhất Dương nghe cô nói vậy cũng chỉ cười cười, cũng không cùng cô tranh luận, có vẻ vô cùng khoan dung.

Song, có một số việc, Dư Nhất Dương cũng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

Đến bữa tối, hai người họ đi tới tiệm cơm Tây gần đó, đồ ăn vô cùng tẻ nhạt vô vị, so với cơm nhà Đoạn Mạnh làm còn kém hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi suy đoán Đoạn Mạnh gần đây sống thế nào, không biết anh cùng Đỗ Kim Đệ hiện tại ở chung ra sao, e là gần đây khó tránh khỏi phải chạy đi khắp nơi, không biết chân anh đã khôi phục hoàn toàn chưa.

“Hà Ngộ!” Dư Nhất Dương duỗi tay ra chạm vào cốc của cô: “Anh đang nói chuyện với em đấy.”

“Hả?” Hà Ngộ ngẩng đầu: “Tôi đang suy nghĩ chuyện khác, không nghe rõ, anh vừa nói cái gì vậy?”

Ánh sáng ấm áp trong nhà hàng Tây chiếu lên khuôn mặt văn nhã của Dư Nhất Dương càng làm toát lên vẻ dịu dàng.

"Anh nói cuối tuần phải về bên kia ăn cơm, đến lúc đó anh sẽ tới đón em.”

Hà Ngộ nhanh chóng nhíu mi: "Có người gọi điện thoại tới sao?”

“Ừm” Dư Nhất Dương rũ mắt, gật gật đầu: “Ông ấy đã gọi điện tới, chúng ta đã hơn nửa năm không trở về, lần này đi một chuyến cũng không sao.”

Dư Nhất Dương và người trong nhà có quan hệ không tốt lắm, anh ta có một gia đình rất đáng ghen tị, kinh nghiệm học tập cũng đáng tự hào, nhưng mà lại có cặp cha mẹ khiến người ta tránh còn không kịp.

Cha mẹ của anh rất cương nghị và độc đoán, khi không còn có khả năng phản kháng, Dư Nhất Dương chỉ là một con rối gỗ trong tay bọn họ, theo mệnh lệnh đong đưa tứ chi, đưa ra những cử chỉ khiến họ hài lòng.

Cha của Hà Ngộ là tài xế của nhà họ Dư, Hà Ngộ chính thức gặp Dư Nhất Dương là khi cô 18 tuổi và câu đầu tiên cô nói với anh ta chính là “Tại sao anh không phản kháng lại”.

Khi đó Dư Nhất Dương đã hai mươi hai tuổi thực sự đã lén chuẩn bị không ít chuyện, chỉ là chưa có cơ hội chính thức quyết liệt với gia đình.

Anh ta đã đánh thì sẽ thắng không bao giờ thua, anh ta sẽ không ra tay nếu không nắm chắc phần trăm thắng.

Ở cái tuổi 22 này anh ta cũng đã từng gặp qua không ít người, khi đó mọi người ai cũng nói với anh ta rằng: “Nhịn một chút, gia đình lớn nhiều của cải như vậy, về sau đều là của anh, anh cần gì phải tỏ ra bất bình”.

Chỉ có Hà Ngộ là người đầu tiên hỏi tại sao anh không phản kháng lại.

Khi đó cô còn chưa tốt nghiệp trung học, bởi vì thân hình gầy gò nên bộ đồng phục xanh trắng trên người cô trở nên rộng thùng thình, trông yếu ớt như bị bệnh kinh phong, nhưng cô lại dám nói ra điều không phải ai cũng dám nói.

Dư Nhất Dương từ lúc này cũng đã để mắt tới Hà Ngộ.

Muốn biết lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Hà Ngộ không phải khó, Dư Nhất Dương hơi chú ý một chút là có thể biết hết thông tin về cô.

Cô là con gái một trong nhà, học trường trường thực nghiệm nhị trung, thành tích trên trung bình, mỗi giữa tháng sẽ về thăm nhà một chuyến, lâu lâu rảnh rỗi sẽ hay đi đến thư viện trung tâm thành phố.

Sau đó Dư Nhất Dương và Hà Ngộ càng tiếp xúc nhiều hơn, đôi khi buổi chiều rảnh rỗi anh ta còn phụ đạo cho cô, giúp cô làm bài tập.

Lúc Hà Ngộ thi đại học anh ta còn nhắn tin cổ vũ, đưa ra lời khuyên giúp cô chọn trường.

Khi đó Dư Nhất Dương còn chưa hiểu được hoàn toàn tình cảm của mình dành cho Hà Ngộ, đến tận lúc Hà Ngộ học xong năm nhất, biết được việc cô đưa một bạn học nam về nhà ăn cơm, Dư Nhất Dương bỗng sinh ra một cảm giác lo lắng không giải thích được, giả thiết như mối quan hệ yêu đương của Hà Ngộ thành công, sau nhiều năm yêu nhau thì cô kết hôn sinh con, nếu quan hệ bạn bè của hai người cũng không tệ lắm, nói không chừng còn có thể được mời tới dự đám cưới của cô, nhìn thiếu nữ bé nhỏ ngày nào giờ đây đã trở thành một người phụ nữ thực thụ, nhìn cảnh Hà Ngộ cùng người đàn ông khác ký kết khế ước trọn đời.

Ngày đó, Dư Nhất Dương một mình ngồi ở trong phòng làm việc, không ngừng thay phiên ảo tưởng cảnh tượng tương tự, cho đến khi chiều hôm buông xuống, anh ta mới đưa ra kết luận: Mình không thể để Hà Ngộ đi.

Chấp niệm cùng nhau, cho tới bây giờ rất khó buông bỏ.

Dư Nhất Dương rót cho Hà Ngộ nửa li rượu vang đỏ.

Hà Ngộ kinh ngạc nhìn anh ta một cái rồi nói: “Sao lại uống rượu? Lát nữa anh còn phải lái xe đấy.”

“Một chút thôi mà.” Dư Nhất Dương cong khóe môi lên một chút: “Sợ cái gì chứ, cho dù uống hết một bình cũng không sao.”

Hà Ngộ nói: “Thôi bỏ đi, tôi không thích uống rượu.”

“Vậy anh uống.” Dư Nhất Dương cũng không làm khó cô, anh ta đưa tay cầm luôn ly rượu của cô: “Đợi lát nữa em lái xe chở anh về nhé.”

Không đợi Hà Ngộ đáp lại, anh ta đã uống xuống một hơi hết sạch.

Hà Ngộ không nói gì, chỉ là đột nhiên hết muốn ăn nữa.
Chương kế tiếp