Hà Ngộ

Chương 16
Bên cạnh chỗ rẽ vừa lúc có đặt một cái chổi, Trần Vi không hề nghĩ ngợi liền cầm nó dẫn đầu mở cửa đi vào.

Bên trong đang có hai con người đang hát karaoke nhưng nghe như sói gào, còn có một người thì ở trên sô pha nhảy nhót, mấy người còn lại thì thích chơi gì thì cứ tự mình chơi, trong phòng này đa số đều là phụ nữ, trẻ có lớn có, nhưng chỉ có một vài người đàn ông.

Trần Vi nhìn một lượt vẫn không tìm thấy Đoạn Mạnh, trong nháy mắt lại thấy anh đang ở trong một vòng tròn, không biết đang chơi cái gì, chỉ thấy bên cạnh anh là một phụ nữ, không khí giữa hai người trông vô cùng nóng bức, chốc chốc người phụ nữ kia lại giơ tay giúp Đoạn Mạnh lau mặt một cáo.

Trần Vi cũng không ở lại lâu liền đi ra ngoài, sau đó kể hết tận tình mọi chuyện ở trong phòng cho Hà Ngộ nghe.

Cô ấy cúi đầu lấy ra một điếu thuốc, nhắm mắt không rên một tiếng nhìn sang Hà Ngộ, cười châm chọc nói: “Có thể chạy tới nơi này thì sao có thể là người ngay thẳng như cậu nói được chứ?”

Có một số việc rất khó giải thích, một khi đã có thành kiến thì càng không cần thiết phải đi giải thích.

Hà Ngộ nhìn căn phòng kia lần cuối, rồi cùng Trần Vi đi ăn khuya, sau khi ăn xong mới trở về nhà.

Kỳ thật thời gian vẫn còn tính là sớm, cô không biết Đoạn Mạnh còn muốn ở nơi đó làm bao lâu, nhưng những chỗ ăn chơi như thế chắc cũng không được tan ca sớm đâu.

Hôm sau Hà Ngộ lại đến bệnh viện, lần này cô đến thẳng phòng bệnh của Đỗ Kim Đệ, khung cảnh bên trong vẫn giống như ngày hôm qua, cả một phòng bệnh đều trống rỗng và yên lặng, trừ bỏ mấy cái bình dưỡng khí, mấy chiếc giường bệnh trống, cũng chỉ có một người sống là bà ta.

Đỗ Kim Đệ đã tỉnh, bà ta ngồi dựa ở đầu giường, khí sắc so với hôm qua càng kém đi rất nhiều, trên mu bàn tay lúc này cắm đầy ống kim.

Nghĩ lại cũng thật kì lạ, một bà già điên loạn luôn kháng cự việc uống thuốc, vậy mà lại không chịu đem mấy cái kim tiêm này nhổ ra.

Sắc mặt Đỗ Kim Đệ vô cảm nhìn Hà Ngộ đi vào, kéo ra ghế dựa bên cạnh rồi ngồi xuống.

Chỗ này cách cửa sổ có chút xa, ban ngày ban mặt lại không bật đèn, cho nên trong phòng cũng có chút tối tăm.

Có lẽ là do khung cảnh trong phòng quá mức tối tăm nên làm cho gương mặt của Đỗ Kim Đệ càng thêm làm người ta khiếp sợ..

Hà Ngộ cầm trên tay mấy trang giấy A4, không giống với hiệp nghị rậm rạp văn tự, tờ giấy này chính là một ít hình ảnh.

“Nhìn xem đi!” Hà Ngộ đặt xấp giấy A4 lên giường, bởi vì quá nhẹ nên có vài trang bị gió thổi bay đi phân tán khắp nơi.

Hình ảnh thoạt nhìn đều không xa lạ.

“Theo tôi được biết, vì để kiếm đủ tiền trang trải cuộc sống mà Đoạn Mạnh trước đây vẫn luôn làm việc vặt khắp nơi, nào là làm việc ở công trường rồi còn nhận việc đi đưa cơm hộp, còn làm thêm việc chuyển phát nhanh.” Hà Ngộ chỉ chỉ một trang giấy: “Trang này là lúc anh ta làm việc ở công trường bị thương, vùng bị thương rất nghiêm trọng, không đơn giản là chỉ bị thương mỗi vai trái mà bộ phận nào đều cũng có thương tích nhất định.”

Đỗ Kim Đệ vẫn không có phản ứng gì, Hà Ngộ nhìn bà ta một cái, lật đến mấy trang sau, đem nội dung phơi bày ra trước mắt bà ta.

“Mấy trang này là công việc làm thêm gần đây của Đoạn Mạnh, xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son, tiền kiếm được đương nhiên sẽ nhiều hơn những việc khác, nhưng mà chưa bị dồn vào đường cùng thì cũng chẳng ai mong muốn đi làm loại việc này.”

Ngón tay Đỗ Kim Đệ đặt ở trên chăn bông động động, biểu tình rốt cuộc có buông lỏng.

“Bà biết chân của bà hiện giờ đang ra sao không? Bà biết con của bà liều mạng như vậy là vì cái gì không?” Hà Ngộ lẳng lặng nhìn bà ta rồi nói tiếp: “Bà ngoan cố nhất định cố chấp ở lại trong căn nhà trống lốc kia mà cam tâm đẩy Đoạn Mạnh vào hố lửa sao?”

“Cô thì biết cái gì chứ?!” Đỗ Kim Đệ mất khống chế quát, cả người đều bởi vì lời nói của cô mà bị kích thích run nhè nhẹ, hốc mắt mờ mịt sương mù, bà ta hung tợn nói: “Là tôi muốn nó làm như vậy sao? Là tôi buộc nó đi làm sao? Là tôi yêu cầu nó cứu lấy cái mạng già này sao?”

“Bà chính là biết rõ anh ấy không nhẫn tâm nhìn bà chết nên bà mới có cái gan dương dương tự đắc liều mạng ở chỗ này!” Hà Ngộ trào phúng cong khóe môi: “Bà còn không phải là muốn nhìn anh ta thay bà đi tìm chết sao? Còn không phải là muốn lợi dụng sự áy náy làm anh ta sống trong đau khổ cả đời sao?”

“Cô câm miệng cho tôi!” Đỗ Kim Đệ đột nhiên bạo nộ lên, hung ác đập giường đệm, bộ mặt cũng trở nên dữ tợn: “Cô là ai chứ, có cái gì tư cách ở chỗ này khoa tay múa chân với tôi, cô là cái thá gì?”

“Tôi không phải là người nào cả, cũng không phải là cái thứ gì, tôi chỉ là nhìn trúng nhà ở của các người thôi, nếu các người đồng ý phá bỏ di dời thì vấn đề hiện tại của các người liền có thể giải quyết dễ dàng.” Hà Ngộ đứng lên, đem ghế dựa gạt sang bên cạnh: “Nếu bà còn có chút trách nhiệm của người mẹ thì hãy cẩn thận ngẫm lại những lời tôi nói, vừa tốt cho anh ta, đồng thời cũng vừa tự cho chính mình một con đường sống.”

Đỗ Kim Đệ hung bạo hét lên, Hà Ngộ vội ấn nút khẩn cấp rồi xoay người đi ra ngoài.

Y tá rất nhanh đã tới, vừa chạy đến cửa thiếu chút nữa là đụng trúng Hà Ngộ.

“Xin lỗi!” Hà Ngộ nói, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, cô tức khắc liền ngây ngẩn cả người.

Đoạn Mạnh không biết đã đứng ở đây từ lúc nào, trên người cậu đang mặc một bộ đồ công nhân đã giặt đến bạc màu, có thể là ánh sáng bên ngoài có vấn đề, cũng có thể là do góc độ chỗ cô có vấn đề nên nhìn thấy ánh mắt của anh nhìn về phía cô vô cùng lạnh lùng. (đọc truyện trên app giúp hỗ trợ các team dịch TYT)

Hà Ngộ muốn nói cái gì đó đó, nhưng há miệng thở dốc mãi lại không thể phát ra âm thanh nào, cô suy nghĩ một hồi rồi quyết định lựa chọn trầm mặc.

Bên trong y tế đang tiến hành cấp cứu cho Đỗ Kim Đệ, nhưng bà ta mãi vẫn không chịu phối hợp, các y tá cũng dần mất kiên nhẫn với bà ta, thái độ cũng dần nóng nảy.

Đoạn Mạnh giống như đau đầu nhéo nhéo huyệt Thái Dương, giây tiếp liền theo liền lướt qua Hà Ngộ đi vào, một cái liếc mắt một cái anh cũng không thèm cho cô, cũng không chất vấn cô một câu nào.

Hà Ngộ đối với anh là thái độ gì, ôm mục đích với anh ta mà nói giống như một chút cũng không quan trọng, bất luận là ngày thường tiếp xúc ít hay nhiều, bất luận từng có quan hệ quan hệ gì, giờ đây mọi việc đối với anh không còn quan trọng nữa.

Nói thật, anh cũng có cảm giác hụt hẫng lạ thường, giống như một cơn mưa rào có sấm chớp giữa mùa hè, vừa oi bức ẩm ướt, vừa dính nhớp vô cùng phiền phức.

Phía sau Đỗ Kim Đệ vẫn không ngừng kêu gào: “Tao đã nói với mày những gì? Giờ mày đã sáng mắt ra chưa! Lúc trước mày còn nói cô ta không phải loại người như thế ! Nói mày mắt mù, nói đầu óc mày bị nước vào mày còn cố chấp không tin, cô ta vội vàng tiếp cận mày như vậy như vậy còn không phải là vì miếng đất kia sao, vậy mà mày còn tưởng rằng bản thân mình có giá trị lắm sao? Mày có tự dâng hiến cho người ta thì chưa chắc gì người ta đã muốn…”

Hà Ngộ đi dọc theo cầu thang xuống lầu, tiếng mắng chửi chói tai kia dần dần biến mất, rất nhanh đã không còn nghe thấy gì nữa.

Trong điện thoại vừa lúc thông báo buổi chiều hai giờ có một cuộc họp đột xuất.

Hà Ngộ đành về công ty trước.

Sau khi hội nghị kết thúc, vì giảm bớt không khí căng thẳng nên bọn họ còn tổ chức liên hoan ở một hội sở có ba lầu cũng khá nổi tiếng, lầu 1 và lầu 2 là nhà ăn, lầu trên cùng là bể bơi, phòng tập thể thao, khu ném bowling và phòng tập thể hình.

Không gian nhà ăn rất lớn, ở giữa đặt một cái bàn hình vuông, ánh đèn lịch sự tao nhã, giữa phòng còn treo một cái đèn tua hình tròn thật lớn, lúc này trong phòng còn có không ít người.

Bọn họ vào phòng bao đã đặt sẵn, cách bài trí bên trong cũng chẳng khác bên ngoài là bao.

Liên hoan, uống rượu là sự tình khó tránh khỏi, mấy cô gái nhỏ hai mươi mấy tuổi đầu vui chơi cũng rất hăng say, rượu đến tay cũng đều tình nguyện uống chứ không cự tuyệt, chỉ mới qua mấy vòng chào rượu mà mặt ai cũng nhanh chóng đỏ bừng.

Hà Ngộ tuổi lớn nên cũng không muốn chơi mấy trò đó, phần lớn thời gian đều nhìn bọn họ chơi, lâu lâu thì ngẫu nhiên phụ họa vài tiếng chứng tỏ chính mình cũng có tham dự trong đó.

Nửa trận sau, tinh thần mọi người đều đã có chút mệt mỏi, phòng ốc này kia cũng đã được đặt sẵn, những người đầu óc còn tính là thanh tỉnh thì cẩn thận dìu những người say về phòng, sau khi xác nhận mọi chuyện xong xuôi thì mới lần lượt trở về phòng mình.

Hà Ngộ không có say, nhưng ít nhiều cũng uống chút rượu.

“Giám đốc Hà, để tôi đưa cô về.” Người nọ là thực tập sinh mới tới, ngày thường bởi vì tính tình hay ngại ngùng, lại không biết tạo mối quan hệ, cho nên đêm nay mới may mắn tránh được một kiếp trong đêm nay.

Người nọ mặt một chiếc áo POLO màu đen, đai an toàn gắt gao thắt chặt ở trước ngực, bởi vì dáng người hơi mập nên khi từ cửa sổ nhìn vào thì nhìn tựa như một đống thịt biết đi.

Hà Ngộ nói: “Không cần đâu, tôi đã gọi xe, tôi còn đi giải quyết việc riêng nữa, cậu lái xe cẩn thận.”

Cô đứng trước cửa để gió lạnh tạt vào người mình cũng hơn hai mươi phút cho thanh tỉnh đầu óc rồi mới bắt taxi rời đi.

Thời gian này đối với những người làm công bình thường đã không còn sớm, tắm rửa xong là có thể ngủ, nhưng đối với những người làm ở vũ trường mà nói, đây mới nlà thời gian làm việc hoàng kim của họ.

Hà Ngộ báo địa chỉ cho tài xế rồi dựa vào cửa sổ xe chợp mắt.

Khi xe vừa đến nơi, Hà Ngộ trả tiền cho tài xế rồi xuống xe.

Bên này nhà ở đều đã hoang tàn, bây giờ đã không thấy được người nào nữa, buổi tối nhìn rất lờ mờ, thêm vào đó là tiếng gió gào thét bên tai, rất giống với mấy khung cảnh trong những bộ phim ma hay chiếu.

Tài xế có lòng tốt nhắc nhở cô: “Nơi này hoang tàn như vậy, một người phụ nữ như cô nên để ý một chút.”

Nói xong tài xế liền nhấn ga vọt đi.

Hà Ngộ tiến vào ngõ nhỏ, dẫm lên con đường đầy đất đá vụn mà đi vào trong, tầm nhìn ngày càng trở nên trống trải, hai bên toàn là những khu đất hoang, còn có căn nhà lầu hai tầng quen thuộc kia.

Không bật đèn, bên trong tất cả đều là màu đen, đúng như trong dự kiến của cô.

Hà Ngộ có chút mỏi mệt, ngồi lên trên tảng đá trước cửa, sau khi tác dụng của cồn biến mất lại cảm thấy thoáng có chút lạnh lẽo, tâm trạng đang vô cùng bứt rứt.

Cô không biết chính mình đã đợi bao lâu rồi, thời điểm lỗ tai mơ hồ nghe được âm thanh, cô liền nhanh chóng ngẩng đầu, sau đó thấy được trước mắt có một chiếc xe máy điện đang chạy tới.

Ánh đèn xe chiếu thẳng vào mắt cô làm cô không mở mắt ra được.

Sau khi tắt đèn đi, lại nhắm mắt một hồi lâu, lúc này cô mới thấy rõ người đối diện là ai.

Đoạn Mạnh bước từ trên xe xuống dưới, trên cao nhìn xuống nhìn cô, vì góc độ khác biệt nên Hà Ngộ không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, chỉ thấy trước mặt mình là một hình bóng đen tuyền.

“Cô tới nơi này làm cái gì?” Đoạn Mạnh dẫn đầu mở miệng: “Phần hiệp nghị kia đêm nay phải giải quyết xong xuôi sao?”

Hà Ngộ làm lơ thái độ châm chọc trong giọng nói của anh, cô nói: “Công việc của anh dạo này sao rồi?”

Đoạn Mạnh không mở miệng, không khí trong nháy mắt liền trở nên đình trệ.

Sau một lúc lâu, anh đột nhiên quay đầu ho khan.

Hà Ngộ nói: “Bị cảm à?”

Đoạn Mạnh che miệng mở cửa đi vào, Hà Ngộ theo sát ngay sau anh.

Anh bật đèn, đi đến trước phòng bếp uống chút nước, trở ra thì thấy Hà Ngộ đang ngồi ở phía trên ghế ăn, mặt hơi có chút trắng, hai mắt đen bóng, đang lẳng lặng ngồi nhìn anh.

Trạng thái hôm nay của Đoạn Mạnh không tốt lắm, khả năng ngày hôm qua bị cảm lạnh nên bây giờ vẫn còn có chút đau đầu, lại uống thêm vài ly rượu nên càng cảm thấy choáng váng, lại xui xẻo gặp phải một vài tên khách động tay động chân, nên anh chịu không nổi dạy cho tên đó một bài học, giám đốc vì muốn dàn xếp xong xuôi mọi chuyện nên kêu anh về trước.

Lúc này nhìn thấy Hà Ngộ, một cổ khí nguyên bản đè ép dưới đáy lòng có chút ngo ngoe rục rịch .

Anh thô lỗ lau mặt, ẩn nhẫn nói: “Đã khuya, cô có thể đi rồi.”

“Tôi bắt xe tới đây nên bây giờ không về được.”

Đoạn Mạnh bỗng chốc nhíu mày, mắt lạnh nhìn cô.

Hà Ngộ cười cười: “Tôi nói thật đấy, nãy giờ anh cũng có thấy xe tôi đâu phải không?”

“Vậy là cô vẫn không đi sao?”

Không đợi Hà Ngộ đáp lại, anh gật đầu, nói tiếp: “Vậy được, cô thích thì cứ ngồi đây, nhà này chỉ có bốn bức tường, tôi cũng không có gì phải lo sợ cả.”

Anh nói xong liền xoay người đi lên lầu.

“Đoạn Mạnh!” Hà Ngộ gọi anh một tiếng.

Đoạn Mạnh bước đi càng nhanh, tựa như đang nỗ lực áp chế cái gì đó, mang theo chút hoảng loạn.

Hà Ngộ vội vàng đứng dậy theo sau, ở phía sau anh nói: “Tôi cho rằng anh sẽ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, tôi đều có thể giải thích.”

“Dành ra vài phút nói chuyện với tôi khó lắm sao?”

“Đoạn Mạnh!”

Đoạn Mạnh đá “Phanh” cửa phòng ngủ ra, ván cửa “loảng xoảng” đụng phải vách tường lại bắn ngược trở về.

Hà Ngộ nói: “Một đêm của anh có giá bao nhiêu, đêm nay tôi mua!”

Đoạn Mạnh đang đi bỗng nhiên dừng lại.

Hà Ngộ đứng ở phía sau anh, ngực phập phồng, hít thở còn không đều.

“Cô muốn mua tôi?” Đoạn Mạnh thong thả xoay người, hai mắt có chút ửng đỏ lên.

Hà Ngộ thở hắt ra, nói: “Nếu anh không muốn nói chuyện với tôi, vậy tôi nguyện ý mua anh một đêm, giá cả tùy anh.”

“A!” Đoạn Mạnh châm chọc cười một cái, anh nheo mắt nhìn cô: “Cô Hà thật đúng là hào phóng, ra tay cũng phóng khoáng như vậy, thật là hiếm thấy đấy.”

Anh xoay người lại, dồn Hà Ngộ vào góc tường, cúi người tới gần cô.

Khoảng cách cực gần, hô hấp của hai người cơ hồ giao thoa với nhau.

Hà Ngộ thả lỏng, cô đối với sự tới gần của anh không có chút bài xích nào, cái ót dán trên vách tường, kiên định đối mặt với anh.
Chương kế tiếp