Hà Ngộ

Chương 18
“Đi thôi.” Hà Ngộ đã chuẩn bị ổn thỏa, cô nhìn thời gian: “Giờ đi qua có phải quá trễ rồi không?”

“Không sao.” Dư Nhất Dương vỗ nhẹ sau lưng cô: “Để cho bọn họ chờ.”

Vì còn phải đi qua một đoạn cao tốc nên tới nơi cũng mất gần hai tiếng đồng hồ.

Do mới chuyển nhà hai năm trước nên hiện tại nhà ở bên này là một khu biệt thự mới rất xa hoa.

Bọn họ đến nơi cũng đã hơn 12 giờ, các thành viên trong nhà họ Dư lúc này cũng đã tụ họp đông đủ, nghe được tiếng xe, tất cả đều quay lại nhìn nhưng không một ai có sắc mặt tốt.

Anh em nội ngoại đều ở đó, Hà Ngộ chỉ biết được mấy người, cô chào hỏi Dư lão gia rồi đến ngồi ở vị trí được sắp xếp sẵn.

Bữa ăn ở nhà họ Dư cũng không dễ chịu gì, trông giống như một buổi tiệc hồng môn yến, thân thích quan hệ với nhau cũng không mấy tốt đẹp, chỉ chăm chăm nhìn vào nhau, cho nên bầu không khí cũng có chút xấu hổ.

Nhưng Dư Nhất Dương lại rất tự tại, lâu lâu còn gắp thức ăn giúp Hà Ngộ.

Hà Ngộ nói: “Để tôi tự làm.”

“Không sao.”

Hà Ngộ có thể cảm nhận được mấy ánh mắt đầy hàm ý từ đối diện, cô biết Dư Nhất Dương chỉ đang diễn trò mà thôi.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Dư Nhất Dương liền được cha Dư gọi lên thư phòng.

Dư Kiến Trung năm nay 62 tuổi, ông ta kết hôn hai lần, có hai trai một gái, Dư Nhất Dương là đứa con trai thứ hai.

Nhưng anh ta lại là đứa con có tiền đồ nhất, cũng là đứa Dư Kiến Trung coi trọng nhất, chỉ có điều tình cảm của cha con họ lại là kém nhất.

Dư Nhất Dương rất có năng lực, có chủ kiến, đã sớm tránh xa những ràng buộc của gia tộc, hiện tại đã có thể ra ngoài tự mình hô mưa gọi gió.

Dư Kiến Trung vẫn luôn muốn gọi anh ta trở về tiếp quản sự nghiệp của gia đình, nhắc tới lui nhiều lần nhưng Dư Nhất Dương vẫn thờ ơ.

Nhưng tuổi tác càng lớn, Dư Kiến Trung đối với việc quản lý gia nghiệp ngày càng lao lực, nên ông ta càng ngày càng nóng nảy hối thúc Dư Nhất Dương trở về.

“Từ việc lần trước của anh trai con, cha đã đưa nó ra nước ngoài rồi.” Dư Kiến Trung nhìn biểu cảm của Dư Nhất Dương, đối phương đang thong dong thưởng thức chén trà, thái độ thường thường, ông ta lại nói: “Em gái con tính tình giống mẹ nó, nói chuyện gì cũng vòng vo, nói chuyện lớn tiếng cũng đủ dọa cho nó khóc ra thêm một Thái Bình Dương, lúc nào cũng làm cho người khác lo lắng.”

Điện thoại Dư Nhất Dương chợt vang lên, anh ta nói: “Xin lỗi, con ra ngoài nghe điện thoai.”

Dư Kiến Trung: “…”

Ông ta vẫy vẫy tay.

Dư Nhất Dương đứng dậy đi ra ban công nghe điện thoại.

Dư Kiến Trung yên lặng tự pha cho mình một ly trà Phổ Nhị.

Nhưng trà Phổ Nhị uống hết ly này đến ly khác mà Dư Nhất Dương vẫn nói chuyện điện thoại chưa xong, nói hơn một tiếng đồng hồ rồi chứ có ít gì, đợi lúc anh ta nói chuyện xong chắc là tới giờ về luôn quá.

Dư Kiến Trung tức giận đến mức nghẹn ngay cổ họng.

“Đã lâu không về nhà, khó khăn lắm mới về được một chuyến, cha còn có vài lời chưa nói, mới về chưa bao lâu mà đã muốn đi rồi sao?”

Dư Nhất Dương cầm di động nhìn ông ta rồi nói: “Cha còn gì muốn nói sao?”

Vẻ mặt anh ta thể hiện rõ thái độ “con cho cha ít thời gian, cha nói nhanh lên nha”, trong chớp mắt liền đem sự kiên nhẫn của Dư Kiến Trung phá hủy tan tành.

Ông ta đột nhiên đập tay lên bàn trà, quát lớn: “Đây là thái độ mày nói chuyện với người lớn sao?”

Dư Nhất Dương nhíu mày, anh ta không có kiên nhẫn nhất chính là khi đối diện với những tình huống như thế này, chỉ cần cùng Dư Kiến Trung gặp mặt, cho dù mở đầu tốt đẹp như thế nào thì cuối cùng cũng đều tan rã trong không khí không vui.

Anh ta nói: “Tóm lại chính là muốn con trở về tiếp quản gia nghiệp đúng không? Vậy thì câu trả lời của con vẫn là câu nói kia “không có khả năng”.

“Mày có phải con cháu nhà họ Dư không vậy, mày cam tâm trơ mắt nhìn nhà họ Dư tụt dốc đúng không?”

“Con đương nhiên biết mình là con cháu nhà họ Dư, con còn chưa ngã thì nhà họ Dư làm sao có thể đổ được.”

Dư Kiến Trung ném một chén trà về phía anh ta.

Dư Nhất Dương né được một ít, nhưng trước ngực vẫn bị ướt một mảnh.

Sắc mặt anh ta trầm xuống, lập tức bước ra khỏi phòng mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Hà Ngộ ngồi ở ban công lầu hai, ở đây là một vườn hoa khép kín, phía trên còn treo hai cái lồng chim, bên cạnh cửa sổ còn được bố trí một bộ bàn ghế mây để mọi người khi rảnh rỗi có thể ra đây ngồi tận hưởng không khí.

Ngồi đối diện Hà Ngộ là ông nội Dư, là ông ấy kêu cô tới đây.

Hà Ngộ cùng Dư Nhất Dương qua lại nhiều năm, những người quen đều biết được nên người nhà họ Dư cũng không ngoại lệ.

Ông nội Dư đánh giá: “Thằng bé Dư Nhất Dương này lúc nào cũng cố chấp.”

Ông nội Dư năm nay đã 80 tuổi có hơn nhưng thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, tinh thần thì cũng vẫn còn rất minh mẫn, trên người ông mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, ông thư thả vuốt nhẹ chòm râu dưới cằm.

Hà Ngộ chỉ cười cười.

Ông ấy lại nói: “Tuổi cháu cũng không còn nhỏ nữa, nhìn thấy hai đứa bên nhau như vậy cũng tốt, công việc của cháu dạo này có bận lắm không?”

“Cũng được ạ.”

Ông ấy gật gật đầu: “Thỉnh thoảng bọn trẻ tụi con cũng nên ra ngoài chơi nhiều hơn, như ông bây giờ chỉ còn biết ở nhà trồng hoa nuôi chim tự tạo niềm vui cho mình, ở đây con chim này là thông minh nhất đấy.”

Hà Ngộ cũng gật đầu đáp lại ông.

Không lâu sau đó thì Dư Nhất Dương mở cửa tiến vào và dắt tay Hà Ngộ đi ra ngoài

Ông nội Dư lắc lắc đầu.

Hai người bọn họ lên xe và trực tiếp quay về nhà.

Tâm trạng Dư Nhất Dương rất nhanh đã trở lại bình thường, anh ta còn vui vẻ quay sang hỏi Hà Ngộ đã ăn no chưa.

“Cũng no rồi.” Hà Ngộ nói: “Lát anh ghé siêu thị một chút nhé, tôi muốn mua bánh chưng.”

Dư Nhất Dương: “Sao đột nhiên lại muốn ăn bánh chưng?”

“Tôi vẫn luôn thích ăn bánh chưng trong siêu thị đó.”

Vừa đến siêu thị, Hà Ngộ liền vơ lấy hai túi lớn, Dư Nhất Dương thấy thế liền buồn cười.

Lúc sau anh ta lại nói: “Tháng sau anh đi công tác, lúc đó em đi cùng anh nhé.”

Chuyện Dư Nhất Dương là chuyện bình thường như cơm bữa, mỗi khi anh ta đi công tác, Hà Ngộ đều cảm giác bản thân mình như được sống lại, tranh thủ thời gian này để tận hưởng cuộc sống thuộc về bản thân mình.

Với lại mấy lần trước Dư Nhất Dương cũng có dẫn cô theo bao giờ đâu.

Hà Ngộ nói: “Lần này sao lại muốn tôi đi cùng?”

“Bên kia phong cảnh không tồi, tranh thủ cơ hội qua chơi một chút, anh cũng chưa em đi chơi bao giờ mà.”

Hà Ngộ nói: “Tôi không có hứng thú với việc đi dạo ngắm phong cảnh cho lắm.”

“ Ừm” Anh ta nói: “ Đi rồi nói sao.”

Sau khi chở Hà Ngộ về đến nhà, Dư Nhất Dương cũng trở về nhà riêng của anh ta, thật ngạc nhiên, lần này thế mà anh ta chịu buông tha cho cô.

Nhìn lại thời gian còn sớm nên Hà Ngộ tranh thủ đi ngủ một giấc, sau đó lại xem một bộ phim, thời gian chậm rãi trôi qua cho đến khi màn đêm dần buông xuống bên ngoài cửa sổ.

Rất nhanh trong nhà chỉ còn lại ánh sáng chiếu ra từ màn hình máy tính, Hà Ngộ chớp đôi mắt chua xót, bấm tạm dừng, đứng dậy đi vào nhà bếp tìm đồ ăn.

Trên bàn để hai túi bánh chưng, ước chừng một người không thể giải quyết chúng ngay được.

Cô chống cằm, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái, sau đó nhắn tin cho Đoạn Mạnh.

“Khi nào anh tan ca?” Cô hỏi.

Đoạn Mạnh rất nhanh liền nhắn lại: “Anh chưa biết nữa.”

“Khi nào gần xong thì nhắn em một tiếng nhé, em đến đón anh.”

Đoạn Mạnh: “Chi vậy?”

“Em mang đồ ăn cho anh.”

Hà Ngộ đợi mãi vẫn không thấy di động có động tĩnh, cô cầm hai cái bánh chưng đi phòng bếp đun nóng, thuận tiện lại pha một ly cà phê, quay ra đã thấy tin nhắn Đoạn Mạnh trả lời cô.

Anh trả lời: “Được.”

Cà phê hương vị không tồi, đương nhiên hương vị bánh chưng cũng rất tốt, nhưng sức ăn của Hà Ngộ chỉ ăn được nửa cái.

Cô vươn vươn vai, xem nửa tập còn lại của bộ phim, sau đó vào nhà vệ sinh dưỡng da.

Hà Ngộ trang điểm đều rất cơ bản, chủ yếu chỉ là làm cho bản thân trông có khí sắc thêm một chút.

Gần 12 giờ, Hà Ngộ lại nhắn tới một tin nhắn.

Lúc đó Đoạn Mạnh mới vừa tan tầm, ra tới cửa, đi đến cửa hàng xe second-hand lấy xe máy điện của mình.

Anh gọi điện thoại cho Hà Ngộ.

“Anh còn tưởng là em đã ngủ rồi.” Anh nói.

Hà Ngộ: “Anh đúng là xem thường em, em rất ít khi thất tín với người khác nha.”

“Xin lỗi.” Đoạn Mạnh nói: “Anh mới vừa tan tầm.”

“Ừm, em biết mà.”

Hà Ngộ lại gãi gãi đầu tóc của mình, cô nhìn gương mặt không tệ lắm của chính mình trong gương rồi tự nói: “Quả nhiên con gái sẽ trang điểm vì người mình thích!”

Đường phố đêm khuya rất dễ chạy, xe cộ không cần lo phải chen chúc nối đuôi nhau, từ chỗ làm đến nhà của Đoạn Mạnh tiết kiệm được hơn một nửa thời gian.

Đoạn Mạnh đứng ở dưới tàng cây chờ cô, tán cây tươi tốt, bóng cây che phủ hoàn toàn bóng hình anh.

Hà Ngộ dừng xe ở trước mặt anh, sau đó cô mở cửa số xe đối diện cùng anh.

Đoạn Mạnh nãy giờ vẫn không nói gì, anh vứt điếu thuốc đang hút dở trên tay rồi nhanh chóng chui vào xe cô.

“ Em mang gì cho anh vậy?” Anh cúi đầu nhìn túi nilon ở sau hàng ghế phụ: “Cái này sao?”

“Ừm,” Hà Ngộ quay sang nhìn anh, nói: “Hai cái ở trên em đã hấp nóng rồi đấy, nếu anh đói thì lấy ăn lót dạ trước đi.”

Đoạn Mạnh mở túi ra xem, hai chiếc bánh đặt trên cùng quả thật vẫn còn ấm nóng, phía dưới còn có một đống.

“Nhiều như vậy sao?”

Hà Ngộ nói: “ Haha, ăn cái này rất nhanh nên hai cái không đủ lấp đầy cái bụng đói đâu.”

Đoạn Mạnh nói: “Đây là muốn cho anh ăn ngập bánh chưng luôn hả?”

Hà Ngộ cười nhẹ: “Anh nghĩ em coi anh là cái gì chứ?”

Chương kế tiếp