Hà Ngộ

Chương 40
Anh vội vàng chạy đến đỡ bà ta, Đỗ Kim Đệ bị ngã nhưng gậy sắt trên tay rất dài, Đoạn Mạnh đi đến liền bị gậy sắt đập vào.

Đoạn Mạnh bị đập vào hai phát liền chụp lại cây gậy ném mạnh xuống mặt đắt rồi hét lên: “Mẹ có thôi đi không?”

Trên mặt Đỗ Kim Đệ tràn đầy thần sắc dữ tợn, bà ta nổi giận mắng: “Đồ súc sinh,

mày lại bắt đầu cùng người phụ nữ kia dây dưa không rõ phải không? Mày có phải đồ chơi của cô ta không? Sao lại còn dám cùng cô ta lui tới, mày quên ba mày đã chết như thế nào rồi sao? Mày quên tại sao tao lại bị tàn phế rồi có phải không?”

Giống như cảnh tượng một năm kia lại bất ngờ bhiện lên trước mắt, Đỗ Kim Đệ mất khống chế tát mạnh lên mặt Đoạn Mạnh, bà ta kêu khóc khàn cả giọng: “Sao mày không chết quách đi chứ, kiếp trước tao thiếu nợ gì mày mà kiếp này phải khổ như thế? Mày sao lại nhanh quên như thế, tại sao?”

A Đạt và Tiểu Kha chạy đến hỗ trợ nhưng mà Đỗ Kim Đệ giãy giụa rất mạnh, bọn họ gần như không khống chế được, cũng không dám cưỡng ép nên chỉ có thể xấu hổ nhìn Đoạn Mạnh.

Một trận náo nhiệt này làm không ít người tò mò đến vây xem, ai cũng thì thầm to nhỏ, có người lại kích động dơ di động ra chụp hình.

Đoạn Mạnh đỡ người đàn bà đang quỳ trên mặt đất không ngừng khóc lóc, kể khổ lên xe lăn, biểu tình anh đờ đẫn, gắng gượng đẩy bà ta ra khỏi đám người.

Anh đã không còn cảm giác gì nữa, cái gọi là tôn nghiêm, kiêu ngạo, tự tin trong mấy năm này đã bị người đàn bà này làm cho tiêu tan tất cả, anh có thể chống đỡ đến bây giờ không tự sát là mạnh mẽ lắm rồi.

Tồn tại, với anh mà nói cũng chỉ là tồn tại mà thôi.

Đoạn Mạnh đẩy Đỗ Kim Đệ về phía đường cái đi về nhà, lúc ngẩng đầu nhìn lên lại thấy Hà Ngộ đang thong thả đi tới.

Hai người đứng đối diện nhau, khoảng cách chậm rãi ngắn lại, cho đến khi tới gần nhau.

Hà Ngộ nói cái gì cũng chưa nói, chỉ là đứng bên cạnh anh, cùng anh đưa Đỗ Kim Đệ về nhà.

Trên mặt hai người đều là bi thương và hoang vắng.

Đỗ Kim Đệ chửi bậy một hồi, cuối cùng lạc cả giọng, vai cũng xìu xuống, có lẽ cảm thấy không còn gì thú vị nữa, cuối cùng bà ta cũng chịu im miệng.

Lúc đến nhà trệt nhỏ, vừa lúc đang gặp dì Chu đang vào cửa, sắc mặt đối phương đỏ ửng lên, bộ dáng như muốn khóc, khi ánh mắt chạm phải Đỗ Kim Đệ thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Đoạn Mạnh cũng không trách bà ấy, chỉ nói: “Gần đây trong nhà có ai tới sao?”

Dì Chu lắc đầu.

“Vậy các dì có nghe được tin đồn gì không?”

Dì Chu nghĩ nghĩ rồi cũng lắc đầu.

Không có ai tới đây nghĩa là sẽ không nghe được tin đồn nhảm nhí đó, vậy tại sao Đỗ Kim Đệ lại đột nhiên bị kích động mạnh như vậy.

Hà Ngộ lúc này xen vào nói: “Vậy có phải mọi người nhận được thư từ gì không?”

“Hình như có.” Dì Chu nói: “Ngày hôm qua có nhận được một kiện chuyển phát nhanh, nhìn hơi mỏng, giống như là một lá thư vậy, dì không biết chữ nên liền đưa cho chị Đỗ xem thử.”

Hà Ngộ cùng Đoạn Mạnh nhìn nhau, nói: “Chắc là có ai đó dở trò rồi.”

Đây chắc chắn là kiệt tác của Dư Nhất Dương, nói không chừng anh ta vừa gửi cho cô, đồng thời cũng vừa gửi nội dung giống như vậy cho Đỗ Kim Đệ, những thứ này không thể gây sóng gió gì cho cô nhưng đây là đòn trí mạng đối với Đỗ Kim Đệ.

Đoạn Mạnh muốn lấy kiện thư kia tới xem thử.

Dì Chu: “Đã đốt rồi, chị Đỗ xem xong liền đem đốt, còn suýt nữa gây ra hỏa hoạn.”

Sau khi rời đi, hai người quay trở về chỗ ở của Đoạn Mạnh.

Trên người Đoạn Mạnh có không ít vết thương do Đỗ Kim Đệ hung hãn quất vào người anh hồi nãy.

Hà Ngộ kêu anh cởi quần áo ra, phần bụng, phía sau lưng đều có vết đỏ sưng to rất rõ ràng.

“Để em bôi thuốc cho anh, anh để thuốc ở đâu vậy?”

Đoạn Mạnh: “Ở dưới kệ ti vi.”

Hà Ngộ lấy ra rồi xử lý vết thương cho anh.

Đây không phải lần đầu cô bôi thuốc cho anh, lần này cách lần trước không bao lâu nhưng lại có rất nhiều chuyện xảy ra.

“Anh chuẩn bị đóng cửa cửa hàng.” Đoạn Mạnh lúc này mới lên tiếng.

Vì chuyện hôm nay mà trên tay anh xuất hiện hai cái bọng nước, anh lấy kim đâm hai nhát, bóng nước vỡ ra, xẹp xuống, sau đó anh tùy ý lấy giấy lau qua một chút.

“Chờ chuyện của em xong rồi, chúng ta đi nơi khác sinh sống nhé, đến nơi khác anh sẽ cố gắng tính toán.” Anh nói

Hà Ngộ bôi thuốc cho anh xong, lại đến phần bụng, dính thuốc lên bông rồi bôi cho anh.

Ánh mắt Đoạn Mạnh đảo xuống, nhìn thấy phần cổ áo của cô lộ ra chút vệt đỏ, ánh mắt anh nhói lên đau lòng.

Đột nhiên anh vươn tay nắm lấy chiếc cằm gầy nhọn của Hà Ngộ, tay khác kéo cổ áo cô xuống, vô số dấu vết loang lổ rõ ràng liền lọt vào tầm mắt anh.

Hô hấp của Đoạn Mạnh nháy mắt trở nên dồn dập, hai mắt anh nổi lên tơ máu, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt Hà Ngộ.

Hà Ngộ cũng lẳng lặng nhìn anh, trên mặt cô không có biểu tình gì.

Rốt cuộc lúc này Đoạn Mạnh mới chú ý đến trên người Hà Ngộ, cũng nhận ra một vài chỗ không đúng, tóc cô có chút rối, sắc mặt không tốt, môi thì tái nhợt còn thấy có vết xước.

Anh nhìn thấy trên cổ tay cô còn có vết đỏ, vết thương trong lòng bàn tay rất rõ ràng, còn chưa được lau sạch vết máu.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Hà Ngộ nghiêng đầu làm lơ: “Không có gì.”

Đoạn Mạnh cầm tay cô lên xem, để gần lại, anh thấy có một chút loang loáng.

“Còn bị thủy tinh ghim vào tay nữa này.” Đoạn Mạnh ngược lại lại gắt gao nhìn chằm chằm cô: “ Tên kia bức ép em sao? Hay là anh ta đánh em?”

“Anh ta không có đánh em.” Hà Ngộ nói: “Không phải như anh tưởng tượng đâu.”

“Không phải như anh tưởng tượng, vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Đoạn Mạnh trầm thấp lặp lại lời cô, tiếp theo quát lên: “ Vậy dáng vẻ này của em là làm sao đây? Em nói cho anh biết những vết thương này là từ đâu ra?”

Hà Ngộ muốn rút tay ra, nhưng Đoạn Mạnh lập tức nắm chặt, cô chỉ có thể từ bỏ.

“Có đấu tranh, thì phải có trả giá, chuyện nhỏ thôi mà.” Hà Ngộ nhàn nhạt nói.

Đoạn Mạnh: “Báo cảnh sát đi.”

Hà Ngộ cười một cái, nói: “Không được đâu.”

Chỉ bằng quan hệ của cô và Dư Nhất Dương, cảnh sát chỉ có thể xếp vào kiểu gia đình cãi vả, có báo cũng chỉ thành trò cười cho thiên hạ mà thôi.

Đoạn Mạnh cầm cái nhíp nhỏ gắp thủy tinh ra cho cô nhưng mà tay cầm nhíp cứ run lên, anh quá hận chính mình vô lực.

“Đoạn Mạnh.” Hà Ngộ che tay anh lại: “Không có gì, em đã quen rồi.”

“Nhưng anh không quen.” Anh thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn cô, giọng anh lúc này có chút khàn khàn: “Anh không chịu nổi, anh có thể chịu đựng những điều đau đớn này trên người anh, nhưng anh không chịu nổi…”

Anh còn chưa nói xong nhưng Hà Ngộ đã nghe hiểu lòng anh, hô hấp của cô đột nhiên trở nên rối loạn, hốc mắt nổi lên hơi nước.

Cô rất ít khi khóc, thậm chí cũng quên lần gần nhất rơi lệ là khi nào, thói quen một mình đối mặt với nhiều chuyện buộc cô phải khoác lên mình một bộ áo giáp kiên cường.

Nhiều năm như vậy, ở trong vòng vây của Dư Nhất Dương, người ta chỉ thấy cô có cuộc sống thư thái nhẹ nhàng, rốt cuộc ở cùng một người đàn ông ôn nhu, cô không cần phải trải qua những thứ không tốt.

Hà Ngộ chưa bao giờ đi giải thích cái gì, cũng không thể kể ra điều gì, cho dù là đối với Trần Vi cũng không, bởi vì mỗi người một cuộc sống, một nhân sinh, dù có kể ra thì có mấy ai có thể đồng cảm được với cô đây.

Ở trong mắt người khác, Hà Ngộ nên dựa vào phục tùng Dư Nhất Dương, nếu cô còn phản kháng không chấp nhận thì đó là do cô không biết điều.

Miệng vết thương trên tay đã kết vảy, mảnh thủy tinh đã được gắp ra nên nhìn có chút sâu, còn rất đau.

Tuy ngoài miệng Hà Ngộ không kêu ca gì nhưng trên trán cô lúc này đã lấm tấm mồ hôi.

“Đi bệnh viện đi.” Đoạn Mạnh nhẹ nhàng nắm bàn tay chồng chất vết thương của cô, “ Để cho bác sĩ kiểm tra, sau đó băng bó một chút, có khi còn cần phải tiêm một chút.”

Hà Ngộ nói: “Không nghiêm trọng như vậy đâu.”

“Đi nào.” Đoạn Mạnh nói: “Đến bệnh viện kiểm tra cho yên tâm.”

Anh cuối cùng vẫn kiên trì kéo Hà Ngộ đến bệnh viện.

Sau khi đăng ký kiểm tra bệnh xong, đúng là vết thương không có gì nghiêm trọng như anh nghĩ, chỉ cần rửa sạch xong miệng vết thương, bôi ít thuốc là đã có thể trở về.

Lúc đi trên đường, Đoạn Mạnh từ nãy giờ rất trầm mặc lại đột nhiên nói: “Em đừng trở về.”

Hà Ngộ quay đầu nhìn anh.

“Thu dọn một chút quần áo rồi chuyển đến ở cùng anh đi.”

Dư Nhất Dương có thể tùy ý ra vào chung cư của Hà Ngộ, chuyện này Đoạn Mạnh cũng biết, nhưng từ chuyện hôm nay, anh không thể nào yên tâm để Hà Ngộ một mình ở đó.

Nếu lỡ như cô có xảy ra chuyện gì, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, Đoạn Mạnh chỉ cần hơi tưởng tượng một chút là không dám nghĩ đến nữa.

Hà Ngộ nghĩ nghĩ, căn chung cư kia cô đúng là cũng không có dự định quay về, nhưng nếu cô và Đoạn Mạnh ở cùng nhau thì cũng được thích hợp cho lắm, cô không biết Dư Nhất Dương tiếp theo sẽ làm ra chuyện xấu gì, nếu hai người ở cùng nhau, nói không chừng chính mình càng bị anh ta dễ dàng khống chế.

“Để em tìm phòng khác ở.” Hà Ngộ nói: “ Tìm gần chỗ của anh.”

-

Hà Ngộ không đi làm, Dư Nhất Dương cũng mặc kệ.

Sáng sớm vài ngày sau, Hà Ngộ ghé một tiệm cà phê Internet bình thường.

Tiệm này ngoại trừ buổi tối có nhiều người đến chơi game, còn buổi sáng thì cũng không có mấy khách.

Cô trước tiên đăng ký, sau đó cầm túi đi tới ngồi trước màn hình máy tính rồi cắm USB vào máy.

Bên trong có không ít tư liệu, còn có một đoạn video.

Cô tùy ý click vào một trang web ở vị trí đầu tiên, đăng tải đoạn video nặc danh lên rồi lại lướt qua một tab khác chơi một số trò chơi rồi thoát ra.

Qủa nhiên không bao lâu sau đoạn video bị đẩy lên rất nóng, video tin tức phỏng vấn cũng rất nhanh được đẩy ra.

Đêm đó Hà Ngộ nhận được điện thoại của Dư Nhất Dương.

“Em đang ở đâu?” Anh ta nói.

Nghe qua ngữ khí vẫn còn rất bình tĩnh.

Lúc anh ta gọi tới thì Hà Ngộ đang ở một vườn bán cây cảnh, cô chuẩn bị mua một chậu cây xanh về thay đổi tâm trạng.

“Anh có hài lòng với lễ vật tôi đưa không?” Cô ngồi xuống trước một đám thỏ con, ngón tay theo khe hở chen vào lồng sắt chọc chọc lông của mấy con thỏ.

Dư Nhất Dương cười lạnh: “Chỉ là một đoạn video mà thôi, em cho rằng chỉ nhiêu đó cũng có thể lật đổ anh sao?”

Hà Ngộ nói: “Không sao cả, chúng ta cứ từ từ chơi.”

“Em đang ở đâu?” Dư Nhất Dương lại hỏi.

“Anh quản được tôi à?”

“Em quên rồi sao, mẹ em còn nằm liệt giường ở bên kia đấy.”

Hà Ngộ: “Như thế nào? Anh định giở trò cũ à?”

“Vậy thì có sao, chỉ cần có thể đạt được mục đích, tôi không ngại dùng bất cứ thủ đoạn đê hèn nào.”

Chương kế tiếp