Hắn Nhìn Thấy Mặt Trái Của Ánh Sáng

CHƯƠNG 4: BỊ GIÁO SƯ TRÊU CHỌC

Đầu óc Tiêu Điềm Tâm nhanh chóng suy nghĩ rồi bỗng nhiên nói: "Sao anh lại cảm thấy Linda không tự sát, đột quỵ hay tử vong ngoài ý muốn… chẳng hạn như tái phát bệnh tim hoặc nhồi máu cơ tim gì đó?"

Bởi vì giáo sư Mộ luôn dùng tiếng Trung nói chuyện với cô cho nên cô cũng nói tiếng Trung theo bản năng. Cô là một người thông minh, tuy là cô tùy tiện nhưng cũng rất tinh ý, cô luôn cảm thấy Jean Paul đang quan sát hai người bọn họ mà hơn nữa lại còn hơi lo lắng khi hai người họ nói tiếng Trung thì phải?

"Suy đoán của em không sai." Giáo sư Mộ nói: "Ánh mắt mọi người đều đổ dồn và tập trung vào thi thể nhưng Jean Paul lại nhìn về phía chúng ta. Điều thú vị là hai chân của anh quay về hướng ngược lại của thi thể và hai chúng ta, từ góc độ tâm lý học thì bàn chân của một người trung thực hơn bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể. Ví dụ như việc một người đứng chéo chân chứng tỏ bên cạnh có người rất đáng tin cậy và họ cảm thấy tự do an toàn, nếu đứng chéo chân mà cơ thể lại nghiêng về một bên thì…" Hắn sững sờ nhớ tới bản thân lúc vừa rồi và bình tĩnh nói: "Là biểu hiện của việc em thiên vị người kia hơn. Với nguyên tắc tương tự như vậy thì em nhìn Jean Paul xem, đôi tay của anh ta đặt trên đầu gối còn trọng tâm của chân thì nghiêng về phía ngược hướng với chúng ta, điều này chứng minh rằng thật ra anh ta đang muốn chạy trốn. Vậy vì sao anh ta lại muốn chạy trốn? Không phải là điều này rất thú vị sao?"

Tiêu Điềm Tâm bỗng dưng nhìn về phía Jean Paul, xem ra là giáo sư Mộ đã sớm khóa chặt kẻ tình nghi trong khoảng không gian chật hẹp này rồi, hắn đang suy diễn như trinh thám.

Việc Tiêu Điềm Tâm nhìn Jean Paul khiến đôi tay của anh ta run lên, anh ta lén lút cọ xát tay lên đùi và di chuyển mũi chân thêm lần nữa rồi quay ra hướng xa hai người bọn họ hơn: "Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh thông qua việc chạm tay vào chân. Đây là một loại biểu hiện của sự căng thẳng tột độ trong tâm lí học." Giọng giáo sư Mộ vang lên trên đầu cô, hơi thở ấm áp của hắn lướt nhẹ qua lọn tóc trên mặt cô khiến cô lặng lẽ nhích ra một chút để kéo giãn khoảng cách vì sự nóng bức trên mặt.

"Em cảm thấy không được tự nhiên à?" Giáo sư Mộ Ánh nhìn cô bằng mắt sắc bén.

"Anh nói đến Microexpression thì tự nói với bản thân đi." Tiêu Điềm Tâm phản bác.

Giáo sư Mộ nhướng mày không có biểu cảm gì với sự khiêu khích của cô.

"Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?" Giáo sư Mộ nhìn mọi người một lượt rồi chỉ vào một nhân viên nữ trông khá nhát gan và hỏi.

Sắc mặt của nhân viên nữ kia tái nhợt nhưng vẫn bình tĩnh đứng sang một bên, cô ấy cố hết sức để không cho bản thân mình ngất đi và dùng việc này để chứng minh rằng tuy cô ấy nhát gan nhưng không hề sợ phiền phức.

"Cô ấy nhát gan nhưng lại có thể có thể ghi nhớ tình huống phức tạp hơn ngay lúc đó trong đầu mình bởi vì sợ hãi sẽ gia tăng ký ức của con người." Giáo sư Mộ cúi người nói chuyện với cô, môi hắn gần như chạm vào vành tai cô nên khi Tiêu Điềm Tâm vừa ngẩng đầu đã phải đối diện với ánh mắt trêu tức của hắn khiến vành tai cô đỏ lên.

Tiêu Điềm Tâm cụp mắt để tránh cái nhìn chăm chú của hắn và từ chối trả lời. Hừ, hắn lại dám trêu chọc cô.

Trần Toa là người cực kỳ quen với phương pháp phá án của giáo sư Mộ nên đã nhanh chóng mở ra sổ ghi chép ra. Nhân viên nữ tên là Mạt Lị kia bắt đầu thuật lại trong sự nơm nớp lo sợ: "Vừa rồi Linda bỗng nhiên lên cơn co giật mạnh, gần như toàn bộ cơ bắp trên người cô ấy trở nên căng cứng trong tức khắc. Chân tay cô ấy duỗi ra còn tay cô ấy thật sự nắm rất chặt, lòng bàn tay bị móng tay cào xước và chảy máu hết." Cô ấy dừng lại và bắt đầu đổ mồ hôi nên Tiêu Điềm Tâm vội vàng đi lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô ấy rồi an ủi bảo cô ấy thả lỏng.

Nhưng có vẻ là hành động này của Tiêu Điềm Tâm đã khiến giáo sư Mộ nắm bắt được điều gì đó nên anh dùng giọng nói đã được ép xuống rất thấp để nói với Trần Toa: "Hẳn là Linda sẽ nôn mửa nhưng bên cạnh miệng cô ấy vẫn sạch sẽ, có lẽ là đã có người lau qua cho cô ấy, điểm này thật sự rất kỳ lạ."

"Bởi vì nhìn những người phụ nữ này đều có vẻ rất sạch sẽ nên không có lòng thông cảm nhỉ?" Trần Toa phân tích: "Cho nên anh cảm thấy những cô gái này sẽ không chạm vào người chết?"

"Mạt Lị khóc thút thít chảy nước mắt mà chẳng lẽ chỉ có mình Tiêu Điềm Tâm nghĩ đến việc phải trấn an cô ấy sao? Thế thì không phải đám người kia là lũ máu lạnh ư?" Giáo sư Mộ châm chọc.

Mạt Lị ổn định xong thì tiếp tục thuật lại: "Đầu Linda... phần đầu cô ấy co giật liên hồi, toàn bộ cơ thể trở nên cứng đờ hơn bởi vì đã co giật quá độ. Chứng co giật kéo dài trong khoảng 1-2 phút và sau đó cơ bắp của cô ấy bỗng nhiên được thả lỏng, khắp nơi trên cơ thể cô ấy đều chảy mồ hôi nhưng cô ấy chỉ tạm thời ngừng lại và rất nhanh sau đó lại bắt đầu co giật rồi trở về trạng thái thả lỏng cơ bắp. Sau đó... sau đó cơn co giật trở nên kịch liệt hơn, toàn bộ phần lưng biến thành tư thế quái dị vì chứng co giật, cơ bắp co rút lại một cách kịch liệt. Bởi vì chứng co giật mà phần bụng nhô ra của cô ấy trở nên cứng như gỗ, lồng ngực cũng cứng lại và sắc mặt nhìn cứ như bây giờ... nó trở thành màu xanh đen còn tròng mắt thì dại đi, thậm chí cô ấy còn cười… thật là khủng khϊếp!"

Mạt Lị không nói được nữa.

"Cô ấy sẽ cười bởi vì cơ mặt của cô ấy co giật kịch liệt nhưng cô ấy vẫn còn ý thức cho đến giây phút cuối cùng. Dù là một âm thanh nhẹ nhất hay một tia sáng xung quanh cũng sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo cô ấy, nó thúc đẩy khiến cô ấy xuất hiện triệu chứng co giật một lần nữa cho đến chết bởi tình trạng kiệt sức và không thể hít thở nổi." Giáo sư Mộ bổ sung: "Cô ấy đã trúng độc."

Những gì hắn không nói tiếp đó là dấu hiệu trúng độc này tương tự với triệu chứng tử vong do độc tính của cây mã tiền¹ hoặc cây Lobelia², Trần Toa đã đánh dấu hai loại cây độc này vào trong cuốn sổ ghi chép.

¹Cây mã tiền: Một loại cây có thân, lá, hạt, vỏ… chứa hàm lượng chất ancaloit có độc tính cao như strychnin và brucin được sử dụng trong y học. Đây là loại chất cực độc, chỉ cần một lượng rất nhỏ là đủ làm tê liệt tất cả mọi hoạt động của một cơ thể khỏe mạnh, khiến người bị nhiễm độc bị trụy tim mạch rồi tử vong tức khắc.

²Cây Lobelia: Trong những cây Lobelia thường có lobeline, một pyridin alkaloid được tìm thấy trong nhiều loại cây. Khi nuốt phải lobeline có thể gây buồn nôn, nôn, tiêu chảy, ho, chóng mặt, rối loạn thị giác, rối loạn thính giác, rối loạn tâm thần, yếu tim, nhịp tim chậm, tăng huyết áp, tăng nhịp thở, run và co giật. Lobeline có chỉ số điều trị hẹp; liều lobeline có lợi có khả năng rất gần với liều độc.

Trên mặt mọi người lộ ra vẻ sợ hãi.

Giáo sư Mộ bỗng nhiên vỗ vào đầu Tiêu Điềm Tâm, cử chỉ của hắn vô cùng mập mờ sau đó dùng tiếng Trung nói: "Được rồi, bây giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi 'Vì sao không phải là Linda tự sát hay chết ngoài ý muốn?'. Cô ấy trúng độc chết là điều không thể nghi ngờ, có thể là cô ấy tự uống thuốc độc rồi chết nhưng....."

Hắn cố tình tăng thêm trọng âm: "Nhưng vừa rồi tôi thấy trước khi xảy ra chuyện thì Linda từng mở bức ảnh trong điện thoại ra xem và bên trong có một chú chó cưng. Cô ấy đang ngắm chú chó của cô ấy và hơn nữa cô ấy còn viết lại lời nhắn trong phần ghi chú là phải cho chú chó ăn đúng giờ rồi đặt thời gian gửi tin nhắn đi là sau khi xuống máy bay. Với một người để ý đến chú chó của mình như thế thì em có cảm thấy cô ấy sẽ tự sát không?"

Sau khi được giáo sư Mộ gợi ý thì Tiêu Điềm Tâm đã nhớ lại một vài chi tiết. Khi Jean Paul đi tới ngồi bên cạnh Linda lúc nãy thì Tiêu Điềm Tâm đã chú ý đến việc trên chiếc áo lông cừu kẻ sọc sẫm màu be ở dưới bộ âu phục màu lam phớt hồng của Jean Paul có một vết son nơi lồng ngực gần chỗ bả vai, nhưng nó đã bị cà vạt tối màu che mất. Người bình thường sẽ không chú ý tới nhưng cô học thiết kế thời trang và đó là lý do vì sao mà cô vô cùng chú ý đến những chi tiết nhỏ của họa tiết với trang phục nên mới có thể phát hiện.

Hơn nữa màu son đó rất đặc biệt.

"Linda là tình nhân của Jean Paul ư?" Tiêu Điềm Tâm vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên với kết luận này vì dù sao thì Jean Paul cũng đã có gia đình ở Pháp. Hơn nữa trong một ngày rưỡi tiếp xúc với Linda thì quan hệ giữa Linda và Jean Paul cũng không thể nói là quá thân thiết nên trong công ty cũng không đồn gì về quan hệ bất chính của sếp lớn.

"Hay là quan hệ của bọn họ không đơn giản như vậy." Giáo sư Mộ gật đầu, hắn rất vừa lòng với phân tích của cô vì cô rất nhạy bén với chi tiết này: "Em học thiết kế thời trang thì thật là phí phạm của trời."

Tiêu Điềm Tâm trợn trắng mắt với câu nói này.

Giáo sư Mộ tiến lên một bước, hắn tách mọi người ra và dùng tiếng Anh nói: "Tóc của người chết sẽ nói cho chúng ta biết trong nửa năm qua cô ấy từng uống loại thuốc nào một cách dễ dàng." Sau đó hắn nhận lấy vali xách tay mà Trần Toa đưa cho rồi mở ra và lấy ống nghiệm tương ứng với thuốc thử. Hắn lấy một nhúm tóc nhỏ của Linda để ngâm vào trong ống nghiệm rồi quan sát sự thay đổi của chất lỏng trong ống nghiệm và đưa ra số liệu. Sau đó mới mở cơ sở dữ liệu trong máy tính ra để bắt đầu phân tích so sánh đối chiếu: "Phân tích thông thường sẽ không hiện ra nhanh như vậy đâu, chờ sau khi xuống máy bay rồi hẵng xử lý tiếp."

Michelle, người cộng sự làm việc với Linda nói: "Hình như tôi thấy cô ấy uống thuốc chống trầm cảm."

"Chuyện này bắt đầu từ khi nào?" Trần Toa vừa ghi chép vừa hỏi.

Michelle suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đã gần ba tháng rồi."

Giáo sư Mộ nhìn chằm chằm vào màu son môi của Linda, màu son của cô ấy là màu đỏ rượu và cũng thường được gọi là "màu đỏ của các mẹ các dì", vì màu son này rất đậm nên dù cô ấy đã không còn sức sống thì môi vẫn đỏ tươi như cũ. Đó là màu trên cái áo lông cừu của Jean Paul nhưng tạm thời thì còn chưa đến lúc để đặt câu hỏi với Jean Paul.

"Có thể nói cho tôi biết vừa rồi sau khi chúng tôi rời đi thì đã xảy ra chuyện gì không?" Giáo sư Mộ hỏi.

Lisa là người không chịu ngồi yên nên đã bắt đầu nói: "Lúc ấy Honey đi ra ngoài, thật ra cũng chẳng mất bao lâu nhưng cảm xúc của Linda bắt đầu mất khống chế một cách rõ ràng, chị ấy bắt đầu uống thuốc mà không hề kiêng kị gì. Đó không phải những loại thuốc chống trầm cảm, tôi cảm thấy nó là thứ tương tự cần sa… là ma túy chăng?"

Trần Toa bắt đầu tìm kiếm trong túi xách của Linda, bên trong túi xách có vài thỏi son môi, thuốc nhỏ mắt và một số lọ nhỏ đựng thuốc viên.

Ánh mắt của giáo sư Mộ đảo qua những món đồ đó, Trần Toa xin phép rồi mang những món đồ đó cho hắn nhưng hình như hắn đang thiền nên không trả lời. Hắn không để ý đến những lọ thuốc đó lắm cho đến khi ánh mắt hắn dính chặt vào tám thỏi son sang trọng phía trên. Đó không phải bản mini mà là phiên bản chính thức, Jean Paul bỗng nhiên nâng tay nới lỏng cà vạt trên cổ.

Tiêu Điềm Tâm phản ứng còn nhanh hơn Trần Toa, cô đã hiểu ý đồ của giáo sư Mộ nên cầm hết tám thỏi son kia lên như hiến vật quý tranh công, cô đưa đôi tay tới trước mặt giáo sư Mộ: "Chỉ là đi ra ngoài làm việc, không phải đi chơi mà sao lại phô trương mang theo nhiều son môi như vậy, chắc chắn là có gì đó kỳ lạ!"

"Vân tay của em sẽ làm ảnh hưởng đến vật chứng." Giọng nói lạnh lùng của giáo sư Mộ vang lên.

Biểu cảm trên mặt Tiêu Điềm Tâm đông cứng lại, ặc... Được rồi, cô cứ quýnh lên là quên mất.

Trần Toa vẫn mang bao tay trắng mím môi cười trộm, cô ấy thấy gương mặt nhỏ của cô bé xinh đẹp này biên thành màu gan heo thì vội vàng an ủi: "Không sao đâu, đến lúc đó tách vân tay là được mà. Chỉ cần tập trung vào vân tay của người mình nghi ngờ thôi, cứ giao cho cảnh sát làm là được."

"Với tư cách là một trong những người sở hữu dấu vân tay trên đó thì em cũng sẽ được đưa vào trong cục uống cà phê." Giáo sư Mộ tiếp tục dội nước lã lên đầu cô.

Tiêu Điềm Tâm sờ lên cằm mình.

"Từ cằm trở xuống và phía trên cổ họng có rất nhiều đầu dây thần kinh. Sờ vào có thể hạ huyết áp và giảm nhịp tim khiến cả người bình tĩnh hơn. Khi một người căng thẳng hoặc có áp lực thì đều sẽ sờ vào cổ để trấn an bản thân." Giáo sư Mộ nhướng mày rồi nhìn về phía Tiêu Điềm Tâm: "Em sợ vào Cục Cảnh Sát à? Yên tâm đi, tôi sẽ che chở cho em!"

Trò cười này đúng là cảm lạnh! Chờ một chút đã, Tiêu Điềm Tâm lập tức phản ứng lại. Vừa rồi Jean Paul cũng có hành động này, chẳng qua anh ta xảo quyệt hơn, biết mượn việc nới lỏng cà vạt để che giấu.

Michelle bổ sung: "Linda đưa một viên thuốc vào trong miệng nhưng bởi vì run tay nên đã uống thêm một viên nữa. Ông chủ lo lắng là sẽ xảy ra chuyện gì nên tiến lên đỡ cô ấy rồi cũng giật lấy túi thuốc của cô ấy và ném sang một bên." Cô ấy ngó trái ngó phải rồi bỗng nhiên chỉ vào bên dưới một chiếc ghế cách đó hai mét và nói: "Đúng rồi, ném sang bên này này, có lẽ sẽ tìm được đấy."

Trần Toa đi qua rồi ngồi xổm xuống tìm kiếm ở vị trí cột đó, cô ấy phát hiện ra ở đó còn có một thỏi son khác và một túi thuốc nhỏ.

Sau đó Michelle lại nói: "Lúc ấy Linda bắt đầu sùi bọt mép, chỉ nhìn qua cũng biết là cô ấy đã uống hai viên thuốc quá liều và ông chủ tốt bụng đã lau vết dơ bên miệng thay cho cô ấy, nếu không thì bọn tôi đều lo lắng là cô ấy sẽ hít thở không thông vì việc này."

"Tìm được rồi!" Trần Toa lớn tiếng nói rồi đưa cho giáo sư một túi thuốc và một thỏi son, Michelle đã bị cắt ngang.

Giáo sư Mộ nhíu mày, hắn cảm thấy rõ ràng vấn đề đã xảy ra ở nơi đó nhưng linh cảm của hắn vẫn không thể nào nắm bắt được.

Vấn đề không phải là ở hai viên thuốc kia…

CHƯƠNG 5: ĐIỆN GIẬT

Giáo sư Mộ giơ thỏi son lên cao, ngón tay thon dài linh hoạt kia từ từ xoắn cây son dưới ánh đèn, động tác ưu nhã khiến người xem cảm thấy đẹp mắt.

Nhưng giáo sư Mộ chỉ nhìn chằm chằm vào thỏi son, ánh mắt chuyên chú ấy dường như chứa cả tình cảm nồng nàn, ánh đèn chiếu vào trong mắt hắn sáng rực rỡ và cả người hắn cũng sáng lên! Hắn đã chú ý đến tầng huỳnh quang mờ mờ bám trên chất kem, thỏi son đó có màu đỏ rượu và là màu Linda thoa trên môi.

Tiêu Điềm Tâm cố gắng nhón chân nhìn vào tay hắn.

Khóe miệng dưới khẩu trang của giáo sư nhếch lên sau đó hắn hạ thấp tay xuống, cái đầu nhỏ của cô thuận thế nhích lại gần để nhìn thỏi son kia cùng hắn.

Trần Toa đưa lưỡi dao sang, giáo sư Mộ dùng lưỡi dao để cạo một ít son môi xuống rồi gấp rút nhận lấy ống nghiệm Trần Toa đưa và căn dặn: "Thuốc thử số 3." Vì thế nên Trần Toa lấy thuốc thử số 3 ra đưa cho hắn.

Hắn nhỏ thuốc thử vào ống sau đó thản nhiên lên tiếng: "Chỉ là xét nghiệm qua nên có lẽ sẽ không chính xác một trăm phần trăm. Sau khi trở lại phòng thí nghiệm tôi sẽ giao báo cáo liên quan cho cảnh sát địa phương." Trần Toa ghi chép lại lời hắn nói. Sau đó hắn còn nói thêm: "Thuốc thử có phản ứng, 40% khả năng loại huỳnh quang này là chất có chỉ số chống nắng cao và chống thấm nước. Đa số người dùng loại son môi này đều ở ngoài trời, ví dụ như người làm việc ngoài trời, người nổi tiếng muốn đi ra ngoài, hoặc là..." Hắn nhìn thi thể của Linda, cô ấy có làn da bánh mật và nguyên nhân là do tắm nắng thường xuyên: "Có thể Linda mới vừa đi du lịch về... hoặc cô ấy là một người thích bơi lội ngoài trời."

"Tôi nghĩ dựa vào tình hình gần đây của công ty thì Linda cũng không có tâm trạng để đi du lịch." Giáo sư Mộ lại nói.

Trần Toa ghi chép những trọng điểm được hắn rút ra, đợi lát nữa phải giao chúng cho cảnh sát.

Lisa nhanh miệng: "À, trong nhà ông chủ có một bể bơi lớn."

Gân xanh giữa trán Jean Paul nổi lên, Lisa biết bản thân nhanh mồm nhanh miệng nên vội vàng giải thích: "Ông chủ, chẳng qua là em nghe đến bơi lội thì lập tức nghĩ tới bể bơi thôi. Ha ha… khi tụ họp ở biệt thự nhà anh vào năm ngoái thì em đã nhìn thấy bể bơi."

"Không sao." Jean Paul cười nói.

Giáo sư Mộ cũng cười, đôi mắt hắn cong lên, Tiêu Điềm Tâm cũng cảm thấy hắn cười hết sức vui vẻ.

Đã muốn đẹp rồi lại còn muốn chống nắng và chống thấm nước, thậm chí là không thấm nước! Chú trọng như thế thì nhất định là đang ở trước mặt người yêu, mặc áo tắm gợi cảm, thoa màu son quyến rũ thì sẽ chỉ ở bể bơi riêng mà không phải bờ biển, bởi vì chuyện công ty nên sẽ chẳng ai có tâm trạng đi bờ biển nghỉ phép.

Tiêu Điềm Tâm cảm thấy họ càng ngày càng gần với chân tướng, cảm giác kéo tơ lột kén rất sảng khoái. Có lẽ là ông chủ lớn sẽ đến đồn cảnh sát thu thập chứng cứ sau khi xuống máy bay vì đây là máy bay đang bay trên bầu trời, nó không cho phép do có một chút nguy hiểm cho nên giáo sư Mộ cũng bình tĩnh không chất vấn anh ta.

"Ủy ban Chứng khoán và Giao Dịch đã gửi ảnh gốc của giấy gọi hầu tòa và triệu tập ông chủ Jean Paul với nhân viên chủ quản tài vụ của anh ta, tôi nghĩ trong số các nhân viên chủ quản tài vụ thì chỉ có Linda biết thông tin nội bộ của công ty. Dù sao thì cô ấy mới là người mà Jean Paul 'coi trọng' nhất hoặc có thể nói là người thân cận nhất. Vì công ty sắp đóng cửa nên ông chủ lớn sẽ dựa vào chiến lược chống sáp nhập của công ty và nhận số tiền trợ cấp thôi việc về hưu kếch xù. Đồng nghĩa với việc công ty đóng cửa nhưng ông chủ lớn không bị ảnh hưởng còn công nhân lại mất chén cơm, tiền hưu thì bị ngâm nước nóng. Mà tất cả các nhân viên ở đây vẫn không hề hay biết về những điều này và hiển nhiên là Linda đã biết đến." Giáo sư Mộ nói với Tiêu Điềm Tâm: "Thật ra Jean Paul có động cơ giết người vì dù sao thì khẩu cung của Linda cũng sẽ gây ra ảnh hưởng cực kỳ bất lợi với anh ta. Cô ấy là kế toán viên và cũng là người thân cận nhất với Jean Paul nên nhất định là trong tay cô ấy sẽ có chứng cứ gì đó gây bất lợi cho anh ta. Bây giờ chúng ta chỉ thiếu chứng cứ giết người thực tế của anh ta thôi."

Hắn thấy Tiêu Điềm Tâm nhíu mày, chỗ giữa mày hiện ra một cái lõm nhỏ nhỏ đáng yêu, hiểu là cô hơi nghi ngờ nên giáo sư Mộ lại giải thích: "Khi Jean Paul bước đến chỗ ngồi ở khu vực của Linda lúc nãy thì Jean Paul có một biểu cảm rất đặc trưng. Lông mày của anh ta ép xuống, mí mắt trên nâng lên còn miệng thì mím lại thành một đường. Cho dù có thể coi là anh ta đã đè nén thành công nhưng những biểu hiện vi mô đó đã được thực hiện một cách bí mật, vả lại chỉ trong nháy mắt anh ta đã đổi lại thành sắc mặt bình thường thế nhưng vẫn bị tôi phát hiện ra. Biểu cảm này của anh ta chứng tỏ anh ta rất tức giận và thù hận."

Tiêu Điềm Tâm khẽ gật đầu: "Lúc ấy Linda đã bắt đầu uống rượu và gần như mất không chế. Một người uống say và mất khống chế cảm xúc thì chuyện gì cũng làm ra được và nói cái gì cũng nói được, hoặc là Linda hoàn toàn muốn mượn rượu để tiếp thêm can đảm cho cô ấy tuôn ra bí mật của Jean Paul."

Cho nên Jean Paul có động cơ, vì để người phụ nữ này câm mồm vĩnh viễn thì anh ta chọn để cho cô ấy chết.

Michelle và Linda cũng xem như là có chút tình cảm, cô ấy còn đang cảm thán: "Sao Linda lại nghĩ quẩn trong lòng và uống thuốc nhiều như vậy chứ? Cuối cùng chỉ hại chết bản thân thôi."

Trần Toa nhận được ám hiệu từ giáo sư Mộ nên đã lấy thuốc nhỏ mắt cho hắn.

Giáo sư mở nắp lọ thuốc nhỏ mắt, hắn ngửi nó rồi nhỏ vào ống nghiệm và nhập dữ liệu lên máy tính. Hắn bắt đầu đếm: "Một, hai, ba..." Vào lúc Tiêu Điềm Tâm không thể hiểu được thì hắn đã đếm tới mười, sau đó máy tính vang lên một tiếng "Ting".

Nhìn thấy cô gái xinh đẹp nhíu mày khiến khuôn mặt baby càng thêm bầu bĩnh thì ngay cả Trần Toa cũng muốn đi lên để hôn một cái nên cô ấy cười nói: "Máy tính của giáo sư bọn chị và phần mềm bên trong đều được cập nhật bản mới nhất, nó còn nhanh hơn phòng thí nghiệm bình thường đó!"

"Vẫn chưa có kết quả." Giáo sư Mộ cắt ngang lời thổi phồng của Trần Toa: "Chỉ là trong thuốc nhỏ mắt có một thành phần giống với chất trong son môi màu đỏ rượu cho nên máy tính mới phát ra tín hiệu thôi."

Hắn giơ lọ thuốc kia lên, ánh đèn xuyên qua nó anh lên màu tím nhạt nhìn vô cùng đặc ảo diệu và tuyệt đẹp. Giáo sư Mộ nhìn về phía Trần Toa sau đó Trần Toa làm như vô ý nói: "Ồ, màu của thuốc nhỏ mắt này khá đặc biệt."

"À, cái đấy thì tôi nghe nói nó được một người bạn của Linda phối cho, họ nói rằng dùng nó sẽ khiến đôi mắt thêm quyến rũ nên cô ấy rất quý lọ thuốc nhỏ mắt này, tôi muốn xem thử nhưng cô ấy cũng không cho." Michelle kể lại câu chuyện. Những câu hỏi chuyện này tưởng như là vô ý nhưng Tiêu Điềm Tâm biết rằng sự thật không phải như vậy.

Nếu muốn đánh tan một thứ thì phải bắt đầu từ vết nứt nhỏ nhất.

"Bên trong chứa một chất hóa học có thể làm giãn đồng tử của con người nên mới làm cho đôi mắt quyến rũ và sâu thẳm hơn. Thỉnh thoảng sử dụng sẽ không sao nhưng dùng quá liều sẽ sinh ra ảo giác, đau đầu và cuối cùng là tử vong. Xem ra hung thủ là một cao thủ trong việc dùng độc!" Giáo sư Mộ dùng tiếng Trung nói.

Jean Paul vốn đang nghiên cứu phát minh thuốc nên dược lý đối với anh ta mà nói thì chỉ là chuyện dễ như ăn cơm đi ngủ. Xem ra sự tình nghi hướng về anh ta lại lớn hơn nữa, có lẽ lọ thuốc này là do anh ta đưa cho Linda giống như việc cho độc vào trong son môi rồi ám chỉ đó là màu anh ta thích nhất, bởi vậy nên Linda cũng thích dùng màu này.

Điều này… Jean Paul thật sự quá thông minh và những gì đã làm cũng quá mịt mờ. Bọn họ chỉ đứng ở chỗ này phỏng đoán cũng không có tác dụng gì bởi vì chứng cứ mới là thứ được xem trọng trong phá án. Tiêu Điềm Tâm nói với giáo sư Mộ nhưng giáo sư Mộ cười nói: "Vậy cũng chưa chắc."

"Cách hạ độc nhất định phải vô cùng chính xác. Những thứ đó chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, có thể đột tử trên máy bay mà còn phải dùng một liều với loại với ma túy vừa đủ không khiến người ta chú ý nhưng là thuốc độc liều lượng cao thì tôi đưa ra kết luận rằng đó không phải là nảy sinh lòng tham giết người nhất thời mà là có ý định giết người, vả lại hung thủ cũng đã chuẩn bị từ rất lâu. Nhưng gây án trên máy bay không phải nơi lý tưởng nhất, có lẽ hung thủ cũng bị dồn ép trong sự bất đắc dĩ. Vì sợ Linda sẽ tiết lộ những thứ không thể nói cho nên mới thay đổi kế hoạch giết người và ra tay sớm hơn ở trên máy bay. Cũng bởi vậy nên anh ta chuẩn bị không đầy đủ hoàn toàn, ít nhất thì anh ta còn không kịp xử lý thuốc độc. Hơn nữa từ khi Linda xảy ra chuyện đến bây giờ, mọi người đều ở trong khu vực này và hoàn toàn chưa từng di chuyển, thuốc độc chưa được đưa vào trong toilet cho nên vẫn còn ở chỗ này." Giáo sư Mộ phân tích.

Lisa nhiều chuyện nghe ngóng quá khó khăn nên nói: "Anh đẹp trai ơi, anh nói cái gì mà chúng tôi nghe không hiểu thế."

Thông báo trên loa phát thanh vang lên là đã đến London và bảo mọi người trở lại chỗ ngồi rồi thắt chặt dây an toàn.

Lúc này không thể làm mọi thứ rối rắm hơn nên giáo sư Mộ thản nhiên trả lời: "So sánh của tôi không thể ra kết quả ngay lập tức, nhanh nhất thì cũng phải đến ngày mai cho nên sau khi xuống máy bay chúng ta vẫn đến phân xưởng của xí nghiệp lấy mẫu trước. Chỉ là..." Hắn ngập ngừng rồi nghĩ đến sự khôn khéo của Jean Paul, nếu bản thân không tung ra chút "chứng cứ" râu ria thì chỉ sợ anh ta không tin mình. Hắn cảm thấy làm hành động này trong lúc đang nguy hiểm thì sẽ bất lợi với mọi người và với máy bay nên nói: "Có một kết quả xét nghiệm được đưa ra, lúc còn sống người chết đã sử dụng một lượng lớn chất gây ảo giác, đó là một trong những nguyên nhân khiến cô ấy tử vong."

Jean Paul bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm một hơi!

Nhưng điều này cũng khiến anh ta ngã vào cái bẫy của giáo sư Mộ. Sở dĩ anh ta sẽ thở phào là bởi vì anh ta biết đó hoàn toàn không phải nguyên nhân dẫn đến cái chết của Linda, chứng cứ này không đủ để tạo thành mối uy hiếp với anh ta. Hay nói cách khác thì loại thuốc độc trí mạng anh ta dùng vẫn ở trên chiếc máy bay này.

Rốt cuộc là cái gì nhỉ? Mảnh chứng cứ này mới đủ để khởi tố anh ta! Giáo sư Mộ rơi vào suy nghĩ trầm lặng.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình, ai nấy đều có mục đích riêng, vì có thi thể nằm xen lẫn ở giữa nên mọi người cũng im lặng.

"Này." Tiêu Điềm Tâm lấy đầu gối nhẹ nhàng cạ vào đầu gối hắn.

"Cái động tác này của em mang tính trêu ghẹo, em lấy đầu gối chạm vào đầu gối tôi, hành vi đó tương đồng với shoe fondle đấy. Lần này quý cô Tiêu không thể phủ nhận được rồi chứ, thật ra em muốn gạ tình tôi." Giáo sư Mộ thản nhiên nghiêng sang bên cạnh cô.

Trần Toa cười "Haha" một tiếng, tuy rằng hắn nói tiếng Trung như cũ nhưng mọi người vẫn nghe hiểu nghĩa của từ tiếng anh shoe fondle này nên cũng cười theo, bầu không khí đã phá vỡ lớp băng trong cabin ngay lập tức.

Tiêu Điềm Tâm chớp chớp mắt, cô đã hiểu ý tứ của hắn, hắn cố ý nói tiếng Trung và tiếng Anh là để khiến Jean Paul bình tĩnh hơn.

Dù sao Jean Paul cũng là một người đàn ông có tầm vóc rất lực lưỡng.

"Vậy thì anh cũng phải hiểu mà tiếp nhận tín hiệu từ tôi mới được chứ, thật ra là anh cũng đang tiếp đón tôi mà!" Tiêu Điềm Tâm cười ngọt ngào, đó là vũ khí sát thủ nguy hiểm của cô.

Giữa hai người lập tức nổi lên vô số bong bóng màu hồng, cho dù là nhóm mấy cô gái kia nghe cũng không hiểu tiếng Trung nhưng họ hiểu được rằng thật ra là hai người đang tán tỉnh nhau.

Sau đó Tiêu Điềm Tâm còn thêm điện khi nói ra lời khác: "Vừa rồi tôi đã cố gắng nhớ lại mọi chuyện sau khi lên máy bay một lần nữa, tôi nhớ rõ trong túi áo vest của Jean Paul có một chiếc khăn tay màu trắng vừa vẹn lộ ra một góc nhưng sau khi xảy ra chuyện thì không thấy đâu."

"Còn nhớ cái gì không?" Mặt hắn đã gần đến mức nếu không đeo khẩu trang thì môi hắn đã chạm vào cô.

Mặt cô đỏ lên, cơ thể vô cùng nóng và ngay cả lỗ tai cũng đỏ nhưng hắn còn muốn trêu chọc cô hết lần này đến lần khác, hắn vén một sợi tóc rối ở giữa tóc mai ra sau tai cho cô.

"Ồ, cậu nóng lắm sao Honey?" Lisa trêu ghẹo cô.

Lúc này cô xấu hổ đến mức không biết để mắt vào đâu, tuy rằng cô hiểu hắn đang cố ý làm cho người ta xem nhưng vì sao trái tim cô lại đập thình thịch không ngừng lại được nhỉ?

Cô đúng là người ngây thơ, mới thế đã đỏ mặt thẹn thùng không chịu được rồi sao? Tâm trạng của giáo sư Mộ rất tốt, đôi mắt đen láy bộc lộ suy nghĩ nhưng trong lòng lại bỗng dưng nghĩ tới một sự kiện khác: Trong nhiều năm biệt ly với hắn thì chưa từng có người đàn ông nào khác xuất hiện trong cuộc đời của cô ư?

...

Không thể hiểu được, đôi mắt sâu thẳm của giáo sư Mộ cụp xuống rồi lại khôi phục về bộ dáng lạnh lùng. Hắn không hài lòng với trạng thái của mình, muốn phân tích liệu cô có độc thân không rất dễ dàng nhưng hắn không muốn làm như vậy...

Hắn gần Tiêu Điềm Tâm quá mức khiến cô bối rối nên vội vàng nhích người ra một chút rồi trầm giọng nói với hắn: "Tôi còn nhìn thấy trên chiếc khăn tay kia có một hoa văn rất đẹp, bởi vì khăn tay có màu trắng cho nên hoa văn rất rõ ràng, hơn nữa còn nằm ở góc bị lộ ra." Cô cẩn thận nghĩ lại một lần thì còn cảm thấy không bình thường: "Tôi đã từng nhìn thấy ký hiệu kia ở đâu rồi, ở đâu nhỉ?"

"Đừng nóng vội, em từ từ suy nghĩ." Hắn vươn tay ra rồi ngừng lại giữa không trung nhưng cuối cùng vẫn nắm tay cô và ấn nhẹ lên mu bàn tay: "Loại ký hiệu đó thế nào? Ví dụ như biểu tượng của dòng họ, gia huy, dâu hiệu thân phận của một người hoặc là logo của một thương hiệu quần áo nào đó?"

Khi được anh ấy nhắc nhở thì Tiêu Điềm Tâm lập tức nhớ ra: "Là logo của công ty!"

Giáo sư Mộ cũng có tài năng nhìn qua là nhớ, hắn nghĩ lại về tài liệu có liên quan đến công ty mà cấp trên gửi cho hắn cũng có icon logo. Sau khi suy nghĩ một hồi lâu thì cuối cùng hắn cũng cười: "Tôi nghĩ tôi đã hiểu rồi."

"Là ký hiệu tượng trưng của cây mã tiền." Giáo sư Mộ nói.

"Cây mã tiền được sử dụng vô cùng rộng rãi và cũng là một chiết xuất hóa học được sử dụng phổ biến trong y học. Nó có thể được sử dụng để điều trị chứng thoát vị ở trẻ em và các bệnh khó thở khác, nó còn được dùng để giảm đau khi sinh nở và thậm chí có thể khơi dậy ham muốn tình dục của phụ nữ không có nhu cầu cao và trị liệu đủ loại "vấn đề phụ nữ". Mà thứ có tác dụng mấu chốt ở đây chính là nước ép chiết xuất từ mã tiền: Strychnine*. Nếu là một người am hiểu sâu về dược tính thì mỗi lần sử dụng một lượng nhỏ strychnine cũng sẽ tạo thành sự nguy hiểm cho bệnh nhân nhưng mà người ngoài lại hoàn toàn không nhìn ra được cho đến khi nó tích lũy thành hiệu quả trí mạng. Hơn nữa loại thuốc này còn khiến người ta sinh ra ảo giác và cũng có thể dùng để giảm đau, Linda đã bị áp lực tinh thần nên bắt đầu dùng thuốc giảm đau để chống lại chứng trầm cảm vào ba tháng trước. Việc sử dụng không đúng cách dẫn đến quá liều cũng chỉ là vấn đề của cô ấy, hung thủ thật sự rất thông minh." Sợ cô không rõ nên giáo sư Mộ lại bổ sung.

*Strychnine là một loại chất kiềm kết tinh có độc tính cao, không màu, đắng, được sử dụng làm thuốc trừ sâu, đặc biệt để tiêu diệt các động vật có xương sống nhỏ như chim và động vật gặm nhấm. Strychnine, khi hít vào, nuốt hoặc hấp thụ qua mắt hoặc miệng, gây ngộ độc dẫn đến co giật cơ và cuối cùng là tử vong do ngạt.

"Cho nên có thể nói là dù cho chúng ta thu thập được vật chứng thì cũng là vô dụng ư? Jean Paul cũng có thể tự biện hộ là do cô ấy dùng thuốc để giảm đau đớn chứ không phải là anh ta muốn hạ độc để giết chết cô ấy?" Tiêu Điềm Tâm nóng nảy, đôi mắt lập tức trở nên đỏ hoe.

Giáo sư Mộ giơ ngón trỏ búng lên chóp mũi cô một cách rất thân mật: "Gấp gáp làm cái gì chứ thỏ con! Đây đều là việc của cảnh sát và công tố, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là đủ rồi."

"Anh cảm thấy khăn tay của anh ta có vấn đề?" Tiêu Điềm Tâm hỏi một vấn đề ngu ngốc.

"Không có vấn đề thì anh ta giấu khăn tay đi làm gì?" Giáo sư Mộ bất đắc dĩ nói, sao cô lại có thể thông minh một lúc rồi ngốc nghếch ngay được nhỉ? Cô đã ném hhững gì cô học được từ giáo sư Chung ở BAU* lúc trước ra Đại Tây Dương rồi sao?

*BAU = Behavioral Analysis Unit: Đơn vị phân tích hành vi.

"Em không chú ý tới lời khai được Michelle vô tình đề cập đến đến sao?" Giáo sư Mộ ngừng phân tích cho cô và bắt đầu dẫn dắt từng bước: "Cô ấy nói là đã thấy Jean Paul tiến lên đỡ Linda, lúc ấy bên môi Linda bắt đầu ứa nước bọt sau khi uống thuốc và Jean Paul vẫn là người không để ý đến việc bẩn hay không để lau đi cho cô ấy. Vậy anh ta dùng cái gì để lau? Cũng không thể dùng tay đúng không? Michelle không chú ý tới những chi tiết mấu chốt rất nhỏ nhưng lại nói thuận theo logic, hơn nữa Jean Paul cũng có thể ném cái khăn tay bẩn xuống một cách hợp lý mà không cần phải cầm nó trong tay. Cách làm duy nhất chính là cô đọng bột mã tiền trong khăn tay, anh ta mượn động tác lau miệng thay cho cô ấy để đổ thuốc bột vào trong miệng. Linda vốn đã uống rất nhiều loại thuốc khác với liều lượng lớn, cho dù sau này có điều tra ra việc cô ấy trúng độc mã tiền thì cũng là do cô ấy lạm dụng thuốc để giảm đau và chống trầm cảm."

"Cho nên..." Tiêu Điềm Tâm cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình không hề dễ chịu chút nào.

"Chúng ta chỉ cần nói nội dung đã suy luận cho cảnh sát rồi đưa khai khẩu cung của mình thôi. Tôi sẽ cung cấp báo cáo số liệu thí nghiệm hóa học tương ứng còn những chuyện khác thì cứ để cảnh sát lo nhé bé Honey đáng yêu của tôi."

Câu nói cuối cùng khiến cho Tiêu Điềm Tâm rùng mình một cái.

Nhưng mà biểu hiện của cô ở trong mắt người ngoài thì chỉ là phản ứng bình thường của cô gái đang thẹn thùng.

Thật ra mọi thứ trên máy bay đều trong tầm khống chế của giáo sư Mộ, hắn cũng dùng một số cách để âm thầm thông báo cho cơ trưởng nên lúc Jean Paul vừa xuống máy bay thì đã có cảnh sát chờ anh ta.

Nhân viên khoa pháp y lập tức tiến hành khám xét và lấy được bằng chứng, chiếc khăn tay trắng kia đã bị Jean Paul giấu dưới thảm trên máy bay trong lúc hỗn loạn.

Lúc Tiêu Điềm Tâm thì thào rằng kỳ nghỉ lần này đã tan thành mây khói và khoản thu nhập thêm đã không còn thì giáo sư Mộ đang ngồi trên chiếc xe đến đón hắn và rời đi.

Tiêu Điềm Tâm nghĩ đến hắn thì vội vàng xoay người lại nhưng đã không thấy hắn đâu nên cô lẩm bẩm: "Sao lại chạy nhanh như vậy chứ, tôi còn chưa biết tên của anh mà!"

Cuộc gặp gỡ trên máy bay không phải là tình cờ.

Giáo sư Mộ gọi điện thoại cho giáo sư Chung: "Em chào thầy ạ."

"Kiêu Dương, em đã gặp được con bé Điềm Tâm rồi phải không?" Giáo sư Chung nói với giọng điệu bình tĩnh.

Giáo sư Mộ im lặng một lúc: "Thưa thầy, chuyện lần này là do thầy cố gắng sắp đặt để em gặp lại em ấy sao?"

"Thầy biết Điềm Tâm làm phiên dịch ở đó nên mới để cho em nhận cuộc điều tra thương mại liên quan đến ngành công nghiệp hóa chất này. Xảy ra án mạng là chuyện ngoài ý muốn nhưng đối với Điềm Tâm mà nói thì lại là một cơ hội, em cũng đã giúp con bé vượt qua chướng ngại đối mặt với cái chết đột ngột. Với sự thông minh của em thì chắc chắn em biết Điềm Tâm sẽ xuất hiện, vậy vì sao lúc trước em còn muốn nhận lời mời của thầy?"

Thấy hắn không lên tiếng thì giáo sư Chung lại nói: "Kiêu Dương, chúng ta đều học tâm lý nên đừng giả vờ với thầy. Con bé là mối tình đầu của em, em đã thích con bé từ hồi học cấp hai rồi. Chẳng qua là mọi người đều không nói ra, thế bây giờ thì sao? Em còn thích con bé không? Con bé thật sự là một đứa trẻ ngoan."

Đây thật sự là một câu hỏi rất khó để nói rõ ràng. Mộ Kiêu Dương còn thích cô không? Mà bản thân hắn thì sao? Giáo sư Mộ ngồi trong xe, một tay chống cằm còn một tay thì cầm điện thoại nhưng không trả lời.

"Kiêu Dương, em giúp con bé đi."

"Thầy à, đáp án của em vẫn giống như năm đó, em từ chối!"

Chương kế tiếp