Hàng Ngàn Lần Động Lòng, Thích Em Đầy Ngọt Ngào

Quyển 1 - Chương 17
Nửa đêm.

Chuông cửa phòng tôi bị người khác ấn vang.

Tôi mặc áo ngủ, đi chân trần đạp trên tấm thảm, chậm rãi ra khỏi phòng, khi chuông cửa vang lên lần thứ hai, mở cửa.

Người đàn ông đứng ở cửa, đúng như những gì tôi đoán.

Là anh.

“Hơn nửa đêm rồi còn chưa ngủ, tới tìm tôi ôn chuyện tình à?”

Ti Cảnh lười vô nghĩa với tôi, trực tiếp cởi quần áo rồi đẩy ngã tôi, là phái hành động có một không hai.

Anh thô lỗ, còn tôi thì không được dịu dàng cho lắm, ở dưới lên, trong căn phòng tối tăm, bắt đầu một cuộc đọ sức giữa nam nữ.

Xong việc, anh bắt đầu lôi chuyện cũ với tôi.

Anh quen thuộc mà cầm lấy hộp thuốc của tôi từ trên chiếc tủ cạnh giường, rút ra một điếu thuốc, bật lửa: “Ở sòng bài, người đàn ông em kéo đi là ai?”

“Muốn nghe nói thật hay nói dối?”

“Nói thật.”

Tôi duỗi tay ra cướp lấy nửa điếu thuốc trong tay anh, hít một ngụm, nghiêng thân mình qua nhắm ngay khuôn mặt anh mà phun ra, sương khói lượn lờ ở xung quanh tôi và anh: “Tại sao phải để ý anh ấy là ai, giống như tôi chưa từng để ý đến người phụ nữ bên cạnh anh là ai.”

Tay trái anh cố tình hay vô tình mà vuốt ve ở bên hông tôi, sau đó, đưa tay lên: “Hắn ta đã từng chạm vào em chưa.”

Tôi thấy vấn đề này không có ý nghĩa gì để trả lời: “Trước anh, tôi đã từng có người đàn ông khác, nhiều hơn một, anh hỏi làm gì.”

Nhưng Ti Cảnh lại cực kỳ chấp nhất với câu hỏi này: “Có hay không.”

“Xin lỗi, đây là việc cá nhân của tôi.”

Trong mắt anh bùng lên sự tức giận: “Ninh Duệ, tốt nhất là em nên ăn ngay nói thật.”

Cái này là ngủ xong liền trở mặt, rất giống với kiểu trước đây của tôi.

“Ti Cảnh, bây giờ anh hung dữ cho ai xem vậy?” Giọng điệu tôi cũng bắt đầu lạnh đi: “Chính anh cũng không trong sạch, dựa vào cái gì yêu cầu tôi phải giữ trong sạch sau khi kết thúc quan hệ với anh.”

Ánh mắt tôi như đao, nhìn thẳng về phía anh: “Tôi lại không phải thánh, tôi có thất tình lục dục, tôi càng có nhiều quyền kiểm soát hơn đối với cơ thể mình, tôi muốn làm gì, tôi muốn ở bên cạnh người đàn ông nào, đều là những điều tôi có thể làm theo ý mình. Anh, cả gia đình và chồng tôi đều không có quyền can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của tôi.”

Ti Cảnh đang kìm nén lửa giận của mình: “Ở sòng bạc, anh thấy em đứng bên cạnh người đàn ông khác, trong nháy mắt, anh thật sự muốn chặt đầu người đàn ông đó.”

Nghe vậy, tôi nhíu mày giận dữ: “Anh đừng động vào anh ấy.”

“Làm sao?” Anh khẽ cười nói: “Đau lòng à?”

Tôi không nói giỡn: “Nếu anh dám động vào anh ấy…”

Sự bình tĩnh trong mắt của Ti Cảnh chợt biến mất: “Còn đau lòng thật cơ.”

Móng tay được chăm chút cẩn thận tỉ mỉ của tôi xẹt mạnh qua ngực anh, để lại năm vết móng tay đỏ hồng: “Anh dám động vào anh ấy, tôi sẽ không để anh yên.”

Trong nháy mắt, Ti Cảnh cảm thấy trong lòng nhói lên: “Hắn ta là ai.” Giờ phút này, Ti Cảnh giống như một con sói sẽ ăn thịt người, khí thế thật sự khiến cho người ta sợ hãi.

Tôi thích nhất là thấy người khác bị tôi chọc cho tức giận, nhưng lại không thể làm gì tôi: “Đó là anh tôi…”

“Đừng nói với anh, anh cả và anh hai của em đã lớn chừng này, còn chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ.”

Tôi tặc lưỡi một tiếng, bất mãn nói: “Nghe tôi nói xong đã, đó là vệ sĩ mà anh hai tôi phái tới đi cùng tôi vào sòng bạc. Đã có hai con rồi, anh muốn để bọn trẻ mất bố sớm, là anh đang làm bậy.”

“Có thật không?”

Tôi khẽ nhếch khóe miệng: “Có tin hay không tùy anh.”

Ti Cảnh thu lại ý lạnh làm cho người khác sợ hãi, lại lấy ra một điếu thuốc khác từ hộp thuốc.

Trò chơi một hỏi một đáp này, vẫn chưa kết thúc, anh đột nhiên hỏi: “Tại sao em không hỏi xem, lúc ấy người bên cạnh an là ai?”

Tôi nhún vai, cảm thấy vấn đề này không quan trọng: “Từ trước đến nay tôi không bao giờ hỏi những câu hỏi không cần thiết về những chuyện mà tôi không quan tâm.”

Ti Cảnh ngẩn người, ngay sau đó, hai ngón tay bóp thuốc lá tắt, anh chậm rãi nói: “Ninh Duệ em biết không, bây giờ anh rất muốn bóp chết em.”

Chậc, đây không phải là lần đầu tiên anh nói câu tàn nhẫn này với tôi.

Huống hồ, tôi vốn cũng không sợ anh, nên tôi bình thản nói: “Tới đi, bóp đi.”

Cuối cùng tôi không hỏi, vẫn là chính anh mở miệng trước: “Đó là chị họ anh.”



Lần này tôi tới Philippines, là đi cùng với anh hai chị dâu, còn có Tiểu Đường Đường.

Do sinh nhật của ông ngoại, cha mẹ tôi về Philippines sớm hơn chút và ở nhà họ Tần một thời gian.

Mà anh hai bởi vì phải bắt kịp tiến độ của phim, sau khi hoàn thành tất cả các cảnh quay trên phim trường, lúc này mới mang vợ con và đứa em gái là tôi đây sang Philippines.

Mẹ Ninh là huyết mạch của nhà họ Tần ở Philippines, nhà họ Tần đã ở lại Philippines vài thập niên, họ tham gia vào cờ bạc cũng như trong thế giới ngầm, lấy cả trắng lẫn đen.

Tối hôm qua chúng tôi đi nhờ máy bay tư nhân đến Philippines, trời đã khuya, Đường Đường bị tiêu chảy nên chúng tôi đã đáp xuống thủ đô của Philippines và đến bệnh viện tìm bác sĩ xem bệnh cho Đường Đường.

Sau khi biết được là có thể do điều hòa thổi quá nhiều lạnh khiến cho bụng đau, cả đoàn người mới nhẹ nhõm, chúng tôi liền lấy một phòng trong khách sạn gần bệnh viện để nghỉ ngơi, bởi vì tôi và Ninh Hàng đều sợ trong lúc Đường Đường ngồi sẽ về nhà họ Tần sẽ dẫn việc cậu bé thấy khó chịu hơn, nên muốn nghỉ ngơi một đêm ở gần đây, ngày hồm sau về lại nhà họ Tần.

Tôi lại là người không chịu ngồi yên, ở trên phi cơ đã ngủ đủ rồi, ban đêm không ngủ được, nên muốn đi dạo gần khách sạn.

Ninh Hàng sợ tôi xảy ra chuyện gì, một hai bắt tôi phải mang theo hai vệ sĩ ra cửa. Tôi cảm thấy vướng víu nênnchỉ dẫn theo một người, vẫn là mang theo người bảo tiêu đẹp trai nhất kia.

Không may thay, lúc chuẩn bị đến sòng bạc gần khách sạn chơi vài trò, lại gặp phải Ti Cảnh.

Tôi vẫn luôn cho rằng tôi và Ti Cảnh đều là không có thiện cảm với đối phương, cho dù lúc trước anh đã từng nói thích tôi, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy câu thích trong miệng của người trưởng thành có chứa thành phần nói dối, tôi không nghĩ tới thế mà anh thật sự lại hơn nửa đêm tìm tới cửa, xong việc cũng không quên tới chất vấn tôi người đàn ông kia là ai.

Ti Cảnh rời khỏi phòng tôi trước 9 giờ sáng, khi anh rời đi, để lại trên trán tôi một nụ hôn: “Về nước lại gặp.”

Tôi khoanh tay nhìn theo anh ra cửa: “Anh tới Philippines cũng là vì có việc?”

“Anh đặc biệt đến vì em.”

Tôi cười mỉa mai nói: “Haiz, đặc biệt đến vì tôi, còn dẫn theo một cô chị họ.”

Anh quay lại và ôm lấy tôi một lần nữa: “Là anh vô tình gặp chị ấy.”

Tôi đẩy anh ra, nói: “Đừng giải thích, giải thích chính là che giấu. Đi nhanh đi, anh trai tôi ở bên cạnh, nếu không muốn anh ấy nhìn thấy thì may tránh đi.”

Ti Cảnh thẳng thắn nhìn tôi: “Anh không sợ bị anh ấy thấy.”

Tôi cũng thẳng thắn mà nói cho anh: “Nhưng tôi cũng không muốn anh bị anh hai tôi nhìn thấy.”

Hai tháng không gặp, hứng thú của tôi với anh hình như đã khôi phục lại một chút, nhưng chỉ là một chút như vậy.

Tôi vẫn là một đứa cặn bã từ trong xương, tôi chỉ muốn hỏng thận, thật sự không muốn cùng đi với anh.

Khoảng 10 giờ, Ninh Hàng một tay ôm Đường Đường, một tay nắm tay Lương Am, xuất hiện ở trước cửa phòng tôi.

Lương Âm buông tay Ninh Hàng, thân mật mà tiến đến ôm lấy cánh tay tôi: “Đường Đường không sao đâu. Thằng bé không quen giường, tối hôm qua không ngủ đủ, bây giờ đang mệt rã rời.”

Đôi tay quăng Ninh Hàng ra đằng sau, Ninh Hàng có chút giận dỗi, cố ý đi chậm một chút, anh ấy không muốn thấy bộ dạng thân mật khăng khít của vợ và em gái mình, giống như người chồng là anh ấy đây đã chết vậy.

Lần này đi ra ngoài Ninh Hàng mang theo mười vệ sĩ, cho dù anh ấy không theo kịp, cũng phải lập tức sai sáu người đi theo sau tôi và Lương Âm.

Philippines không thể so với trong nước, an ninh trật tự chỉ ở mức trung bình.

Đang lúc tôi và Lương Âm đứng ở trước cửa khách sạn, vừa chờ Ninh Hàng chậm chạp còn chưa xuống, vừa thảo luận xem có nên đến trung tâm thương mại mua chút quà tặng cho các trưởng bối của nhà họ Tần hay không thì có một người đàn ông chạy tới, trong tay cầm một lọ chất lỏng không rõ là cái gì, lao về phía tôi và Lương Âm.

Nháy mắt khi người đàn ông lao đến, tôi nhanh chóng phản ứng lại, bảo vệ Lương Âm ra sau người, lấy điện thoại cầm trong tay ngay lập tức ném vào cái tay phải đang cầm thứ đồ kia của hắn, tay của hắn bị đập trúng, thứ đồ đang cầm rơi xuống đất.

Một vệ sĩ chân tay lanh lẹ mà đạp một chân về phía người đàn ông đó, hai tên vệ sĩ khác đi lên khống chế hắn, ba tên còn lại nhanh chóng làm một vòng tam giác bảo vệ tôi và Lương Âm. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Người đàn ông kia, ý đồ của hắn khi nhằm vào tôi và Lương Âm là cái gì thì tôi không biết, nhưng bộ dạng hắn lấm la lấm lét, vừa nhìn đã thấy là không phải người tốt lành gì.

Tên vẹ sĩ vừa rồi dùng một chân đạp người đàn ông ngã xuống, tiến đến nhặt bình chất lỏng thủy tinh được bao bọc trong một tấm vải rất dày kia lên, sau khi mở ra cẩn thận kiểm tra một phen, hắn đậy nắp bình lại, đi đến trước mặt tôi, báo cho tôi đó là bình axit.

Tôi kêu Lương Âm ở trong vòng bảo vệ, đừng nhúc nhích, cầm lấy cái bình kia đi đến trước mặt người đàn ông, nhìn xuống người đàn ông bị hai vệ sĩ đè trên đất, giọng nói không chút run sợ, thậm chí còn có chút thích thú: “Lấy tiền làm việc, chủ nhân của mày là ai?”

Hắn cắn chặt răng, không lên tiếng.

Rất tốt.

Tôi có rất nhiều cách, chuyên trị những tên không chịu nghe lời.

Tôi mở bình axit ra, nhắm ngay mu bàn tay của hắn, đổ một ít xuống, axit từ từ ăn mòn làn da hắn, sắc mặt của hắn trở nên đau đớn vô cùng.

“Ở trong nước, tao không dám làm lớn như vậy. Nhưng đây là nước ngoài, vẫn là địa bàn của ông ngoại tao, mày động đến ai không động, lại muốn gây chuyện với một người phụ nữ có thù tất báo như tao.” Dưới đáy mắt tôi thoáng hiện lên sự giận dữ: “Mày cũng rất biết chọn thời điểm.”

Người đàn ông vô cùng sợ hãi mà nhìn tôi: “Tôi... Tôi tôi...”

“Thức thời thì nói cho tao, chủ nhân của mày là ai.” Tôi cười uy hiếp nói: “Nếu không, tao ném này xuống hồ axit, cho mày nếm thử cái gì gọi tắm axit!”

Hắn sợ tới mức không nhịn được đái ra quần, sắc mặt kinh hoảng: “Tôi nói tôi nói... Tôi không gặp chủ nhân của tôi, tôi chỉ biết, chủ nhân của tôi thông qua tầng tầng lớp lớp tìm đến tôi, tôi chưa từng gặp qua chủ nhân! Thật sự!”

“Tiểu thư, chúng ta nên xử lý hắn thế nào.” Hai vệ sĩ đang ấn người đàn ông xuống, đợi tôi phân phó.

Tôi không có ý định buông tha cho hắn, nếu không phải do tôi và mấy tên bảo tiêu phản ứng nhanh, như vậy bây giờ bị hủy dung, hoặc là tôi, hoặc là chị dâu tôi, hoặc đồng thời là hai đứa chúng tôi.

Người nào dám động tới tôi, tôi chắc chắn phải trả thù lại.

Lấy ơn báo oán?

Sao có thể.

Đặc biệt là, hành vi của người đàn ông này còn gây nguy hiểm cho mẹ của cháu trai tôi, chị dâu tôi.

Đây là điều tôi không thể chịu đựng được.

Chị dâu tôi là vợ của anh hai tôi, là người nhà họ Ninh.

Tôi lại rất bao che người mình.

Lúc tôi từ trên cao nhìn xuống tự hỏi nên xử trí người đàn ông kia như thế nào, thì Ninh Hàng ôm Đường Đường đi ra, anh ấy nhìn thoáng qua Lương Âm, lại nhìn thoáng qua tôi và người đang bị ấn xuống, như là hiểu ra cái gì.

Đầu tiên anh ấy che chở, đưa Lương Âm và Đường Đường đưa lên xe, ngoại trừ hai vệ sĩ đang ấn người đàn ông, anh ấy sai tám vệ sĩ còn lại lái xe hộ tống vợ và con về Tần gia trước.

Sau đó quay lại, trở về khách sạn, mở một phòng.

Người đàn ông như chim sợ cành cong, bị người đưa vào phòng, phòng ngừa trên người hắn còn có công cụ gì có thể gây thương tích, Ninh Hàng hạ lệnh lột trần hắn đến khi chỉ còn mỗi quần lót.

Trong góc phòng, người đàn ông hai tay ôm đầu, ngồi xổm một góc, run bần bật.

Trong phòng, Ninh Hàng cười mà nói: "Em gái bé nhỏ, em quá thô lỗ, tra tấn người, không thể tra tấn trước mặt người khác, phải hành hạ sau lưng người khác. Bằng cách này, sự sung sướng mới dành riêng cho chính mình, là độc nhất vô nhị."

Người đàn ông kia nghe xong, trình độ run rẩy như tăng lên gấp hai.

Tôi đầy ẩn ý cười nói: “Vâng ạ, lời anh hai dạy luôn đúng.”

Tôi khoanh chân ngồi bên mép giường, nhìn Ninh Hàng dạy dỗ người.

Ninh Hàng kéo một cái ghế, đi đến trước mặt người nọ, chân ghế dựa trực tiếp đè lên trên móng cuối cùng của cái chân trái người đàn ông, Ninh Hàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ tới mức không còn chút máu của người đàn ông, từ từ ngồi lên trên ghế: “Chủ nhân của mày, đối tượng mà hắn kêu mày tấn công là ai?”

Người đàn ông đè lên ngón chân đau tới mức hắn chảy ra mồ hôi lạnh, nhưng hắn không dám kêu, run rẩy mà chìa tay ra, chỉ về phía tôi.

Chương kế tiếp