Hàng Ngàn Lần Động Lòng, Thích Em Đầy Ngọt Ngào

Quyển 1 - Chương 20
"Không phải cô muốn giết tôi à?" Tôi điên cuồng nhấn chân ga, không nhanh không chậm nói: "Tôi có thể chết. Nhưng tôi muốn tìm thêm người làm bạn, tôi chết một mình thì cô đơn quá."

Tốc độ xe chạy càng lúc càng nhanh, Dina siết chặt dây an toàn đang thắt trước ngực, cơ thể cô ta hơi run run, đáy mắt đều là vẻ sợ hãi, lồ lộ hẳn ra ngoài, khóe mắt cô ta đỏ rực, nức nở nói: "Ninh Duệ, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi còn một đứa con gái chưa được một tuổi nữa, con bé còn nhỏ, cho nên tôi không thể chết được! Cô dừng xe lại, cô mau dừng xe lại đi!"

Phía trước là quốc lộ, tình hình giao thông cũng rất tốt, đi đến đường quốc lộ cũng không có nhiều xe, đường như thế này rất thích hợp để tăng nhanh tốc độ.

Xe như tia chớp, chạy nhanh như bay trên mặt đường.

"Cô nói..." Tôi nhìn vực biển bên trái ở con đường phía trước, im lặng một lúc rồi nói: "Nếu xe của chúng ta lao xuống biển bởi vì chạy quá tốc độ, trong tình huống hai tay cô lại bị trói lại, cùng với tôi đang một lòng muốn chết, không thể giãy dụa, hai người chúng ta, ai sẽ chết trước đây?"

Cô ta ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó mới phản ứng lại, tức giận nói: "Ninh Duệ, con điên này!"

Còn mấy trăm mét nữa, sẽ đến con đường xảy ra sự cố nhiều nhất, phía trước là hai khúc cua liên tiếp nhau. Còn có con đường bên cạnh bờ biển, vì sự tham nhũng và không chịu làm của chính phủ Philippines nên chỉ được trang bị vòng bảo hộ nhỏ bé, cho nên con đường này, phong cảnh rất đẹp nhưng tỷ lệ xảy ra tai nạn cũng rất cao.

Tôi đột nhiên đánh tay lái, tăng tốc, không chút kinh sợ đi qua vòng cua đầu tiên.

Sắc mặt Dina đã tái nhợt, bởi vì quá sợ hãi nên không ngừng thở hổn hển.

Khi sắp qua vòng cua thứ hai, cuối cùng trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta cũng xuất hiện một tia thả lỏng, rưng rưng mà cầu xin: "Tôi không muốn chết, Ninh Duệ, cô buông tha cho tôi đi có được không, cô lái xe như thế rất nguy hiểm, tôi tôi... tôi thấy sợ..."

Tôi không nhìn khóe mắt đầy sự sợ hãi và ngạc nhiên của cô ta, điên cuồng tăng tốc.

"Ninh Duệ, tôi xin lỗi, rất xin lỗi, là tôi đã làm sai rồi, tôi không muốn chết tôi không muốn chết!" Dina đưa hai tay lên che mặt, không ngừng khóc lóc cầu xin: "Tôi chỉ muốn giết cô, là hận thù đã che mắt tôi, tôi chỉ là không cam lòng! Tôi không cam lòng với hôn nhân của mình, khi thấy nó xuất hiện nguy cơ tan vỡ, tôi chỉ muốn A Lâm trở về bên cạnh mình mà thôi, không còn gì cả..."

Trong tiếng hét chói tai của Dina, chiếc xe từ từ dừng lại.

Tôi dừng xe lại, kéo Dina ra khỏi vị trí phó lái, lại cố ý đạp cô ta một cái, cô ta bỗng đứng không vững, khuôn mặt đập xuống mấy mẩu đá vụn dưới đường, vẽ ra một vết thương rất dài.

Tôi ngồi xổm xuống khẽ nhíu mày, nhìn thấy miệng vết thương kia, không hề cảm thấy áy náy, thậm chí cảm thấy miệng vết thương còn chưa đủ sâu.

Tôi không phải người tốt nghiệp trường thánh mẫu, đối với một người muốn giết mình, thì cần gì phải cảm thấy áy náy chứ.

"Đau không?" Tôi ngồi xổm, cúi người xuống, dùng sức bóp lấy cằm của Dina hỏi.

Dina đã hoàn toàn bị tôi dọa sợ rồi, nước mắt cứ từng giọt từng giọt chảy xuống, cô ta điên cuồng lắc đầu: "Không đau không đau."

Tôi cảm thấy cô ta khóc khiến người ta rất đau lòng, nhưng lúc này tôi lại không có tâm trạng để thương hoa tiếc ngọc: "Thế vì sao lại phái người đến hủy dung của tôi?"

Dina phủ nhận theo bản năng: "Không, không phải tôi..."

Tôi lấy súng ra, để ở vị trí huyệt thái dương của cô ta: "Phụ nữ thích nói dối, không đáng yêu chút nào cả."

Cô ta vẫn không dám thừa nhận, nhỏ giọng nói: "Tôi không có, thật sự, không phải tôi."

"Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, nói thật đi." Tôi ghé sát vào cô ta: "Cơ hội chỉ có một lần, cô biết trân trọng hay không là chuyện của cô. Nếu cô thật sự chọc tôi nổi điên lên, tôi ném thẳng cô xuống biển cho có ăn đấy."

Dina nhìn thấy tôi không phải nói đùa, súng còn đang trên người cô ta, cô ta cũng không dám giãy dụa nữa, cuối cùng khóc lóc thừa nhận hành vi phạm tội của mình: "Là tôi là tôi là tôi... Là tôi làm." Cô ta không có dũng khí đối diện với tôi, nhắm mắt lại: "Cô sẽ giết tôi sao?"

Tôi trả ngược vấn đề này lại cho cô ta: "Cô thấy sao?"

Cô ta xem thường nói: "Tôi thấy cô sẽ."

Tôi nghe xong câu trả lời của cô ta, nhịn không được cười nói: "Cô thật sự hiểu tôi quá."

Dina cầu xin nói: "Tôi là mẹ, con của tôi còn nhỏ, tôi không thể chết được!"

Lấy con ra làm lý do, âm mưu cầu xin tha thứ, thật ra Dina cũng không có Bạch Liên Hoa như thế, cô ta cũng là một người có tâm cơ.

Tôi bật cười hỏi cô ta: "Cô có biết tôi ghét nhất cái gì không?" Tôi nói với cô ta: "Tôi ghét nhất là người tự lừa mình dối người."

Dina nói xạo: "Tôi không có lừa mình dối người!"

"Cô ngu ngốc, ác độc." Tôi nắm tóc của cô ta, kéo cô ta đến con đường gần biển, lấy súng chĩa vào gáy của cô ta, ép cô ta nhìn thẳng vào biển cả mênh mông phía trước: "Tôi thấy lòng dạ của cô cũng giống như biển vậy, sâu không lường được."

"Cô muốn làm gì!"

"Giết cô, sau đó đẩy xác cô xuống, cá ăn. Dina, quyền sở hữu cô, thứ thuộc về cô, chính là biển cả thâm sâu, mờ mịt."

Dina đỏ mắt, thậm chí cũng không biết là lời nào của cô ta đã chọc đến tôi: "Ninh Duệ nghe tôi giải thích đã, tôi sẽ giải thích với cô! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"Tôi từ từ vạch trần cô ta: "Thật ra, hôm nay ở kho chứa hàng cô vẫn luôn diễn trò, ý đồ của cô là muốn làm hại tôi, khiến tôi nghĩ cô là một người mắc chứng uất ức sau sinh, muốn tôi thả lỏng đề phòng với cô. Nhưng cô không ngờ, tôi của bây giờ không có tâm lý đồng tình, tôi sẽ không vì cô bị gì đó mà sinh ra tâm lý đồng tình, cũng sẽ không thương hại cô, lại càng không thả lòng đề phòng với cô."

"Cô không uất ức, cô thật sự muốn giết chết tôi." Tôi tiếp tục kể sự thật ra: "Còn axit, tôi đoán mấy người được cô sai đến đều đã bị cô lừa. Mục đích của cô, không phải tôi, là chị hai tôi, hoặc là nói cô có ý muốn lấy chị ấy ra để đe dọa tôi. Còn việc vì sao cô đối phó với chị dâu tôi, tôi nghĩ có phải cô xuất phát từ tâm lý đố kỵ hay không?"

Dina bị tôi chọc trúng tim đen, lộ ra vẻ mặt khổ sở.

"Bởi vì cô ghen tị chị dâu của tôi. Chị hai tôi giống với cô, xuất thân bình thường, mà hai người cũng đều có con, một người là mẹ nhờ con mà vào được nhà họ Phó, gả cho Phó Tư Lâm thành bà Phó. Mà người kia là vì được chồng yêu thương, được nhà chồng ưng thuận mà được làm dâu nhà họ Ninh."

"Hai người trong hoàn cảnh đó, có thể nói là cùng một kiểu người, nhưng hai người lại không hề giống nhau. Cô dơ bẩn còn chị ấy thì trắng ngần."

"Tôi biết, cô không chỉ xuất phát từ ghen tị về gia cảnh, mà cô còn muốn hủy diệt tôi, cô cũng muốn giết chết chị dâu của tôi, thậm chí cô còn muốn phá hoại cả nhà họ Ninh chúng tôi."

"Đáng tiếc, cô có lòng nhưng chẳng có lực, nói tóm lại, ảo tưởng của cô lại không tỉ lệ thuận với năng lực của cô. Cô sắp xếp người mang theo axit sunfuric xuất hiện trước mặt chị dâu hai của tôi, mục đích của cô không phải giết chị ấy, mà cô muốn để lại cho chị ấy một bóng ma tâm lý. Chỉ có giải thích này mới giải thích được vì sao cô lại để người khác ra tay giết người."

Dina đã nhiều lần trên bờ vực sụp đổ, bất lực khóc lóc, thừa nhận: "Đúng, cô nói đúng, tôi muốn đe dọa chị dâu của cô, tôi muốn giết cô ta, tôi muốn nhà họ Ninh mấy người phải rối tung lên, phải long trời lở đất, gà chó không yên. Bởi tôi thật sự rất hận, hận A Lâm có tâm tư khác với cô! Cô buông tha cho tôi được không!"

"Hận? Dina cô thật buồn cười, cô có tư cách gì mà hận tôi."

Tôi kéo cô ta về ngược lại trong xe, khởi động chiếc xe đang đậu phía bên trong đường đi, với cảm xúc đang trên bờ vực sụp đổ của cô ta, lần theo dấu vết bánh xe ô tô phanh gấp trên đường, tôi phóng xe đến vị trí tôi vừa dừng lại.

Phía trước chính là dòng nước biển lạnh như băng.

"Không!"

"Ninh Duệ cô mau dừng lại, không muốn không muốn!"

Chỉ cần tôi phanh xe trễ lại một giây, tôi và cô ta, thật sự sẽ bay xuống biển, sẽ bị nước biển bao phủ.

Dina run rẩy nói: "Ninh Duệ cô điên thật, tôi chỉ giả điên thôi! Cô thật sự là kẻ điên!" Nội tâm của cô ta đã hoàn toàn bị đánh vỡ tan rồi, giọng cũng khóc đến khàn khàn: "Cô muốn chết nhưng tôi không muốn chết! Cuối cùng là cô muốn làm gì! Cuối cùng cô muốn thế nào!"

Tôi chỉ nhẹ nhàng cười nhạt: "Tôi muốn làm gì sao? Không phải cô muốn để lại bóng ma tâm lý vô cùng đáng sợ cho chị dâu hai của tôi à. Tôi nghĩ việc này rất đơn giản, tôi muốn trước khi cô bức điên chị ấy thì tôi bức điên cô trước, tôi chỉ đang trả lại cô cách mà cô muốn làm với người khác thôi, chỉ muốn để lại cho cô một bóng ma tâm lý do tôi tạo ra thôi."

Ánh mắt Dina dại ra, nước mắt rơi gào khóc: "Cô điên rồi, cô thật sự điên rồi!"

Nhà họ Tần thông báo cho Phó Tư Lâm tự đến Philippines đón Dina. Nếu anh ta không đến, nhà họ Tần sẽ nói hết những chuyện, những lỗi lầm mà Dina đã làm với tôi cho báo chí biết, truyền thông tin ra ngoài.

Nhưng mà muốn đưa người ra khỏi nhà họ Tần thì phải trả phí mua người.

Vì mặt mũi, cũng vì hình tượng nhà họ Phó, nên Phó Tư Lâm đã nhanh chóng đưa một tỷ tệ cho nhà họ Tần.

Mà nói đúng hơn là đưa cho tôi, tôi dựa vào danh nghĩa nhà họ Tần, quang minh chính đại vơ vét tài sản nhà anh ta.

Trước khi Phó Tư Lâm và Dina lên xe, tôi đi tiễn hai người họ.

Trên mặt tôi nở một nụ cười nhạt, mà đối với Dina thì đó là một nụ cười đáng sợ.

Cô ta vừa thấy tôi đến gần đã sợ hãi nấp sau lưng Phó Tư Lâm. Mà tôi cũng chẳng thèm nhìn Phó Tư Lâm, đi thẳng đến chỗ Dina, nhìn cô ta mà tôi cũng không nói gì chỉ cười với cô ta.

Nhưng tôi càng cười, cô ta càng hoảng sợ.

Nhìn biểu hiện này của cô ta thật sự rất hợp với ý của tôi, rất tốt, xem ra bây giờ tôi đã thật sự trở thành bóng ma tâm lý khó mà xóa được trong lòng Dina rồi.

"Anh Lâm, anh có phiền nếu tôi nói chuyện với vợ anh một lúc trước khi hai người đi không?"

Phó Tư Lâm nhìn tôi rồi nghiêng người tránh ra, để mình Dina bất lực đứng tại chỗ.

Dina vô cùng kháng cự việc tôi đến gần cô ta, tôi bước một bước tiến đến gần thì cô ta lập tức lùi lại phía sau hai bước.

Tôi đắc thắng nhìn cô ta, trong mắt hiện lên vẻ khiêu khích: "Cho dù trước kia có như thế nào, tôi đều sẽ để cho Phó Tư Lâm đưa cô đi, tôi cũng sẽ cho cô thêm một cơ hội nữa để tiếp tục làm hại tôi. Nhưng sau này trước khi cô muốn làm gì tôi, mong cô động não suy nghĩ một lúc, tự hỏi một lúc, người chồng này của cô còn có thể đưa số tiền lớn không tiếc tiền phí mua người, cứu cô rời đi từ tay tôi hay không đã."

"Hôm nay Phó Tư Lâm vì cô mà trả tiền chuộc người, số tiền là một tỷ. Tôi cũng không muốn tiền nhiều lắm. So với hai tỷ tệ mà tôi yêu cầu khi ly hôn với Phó Tư Lâm thì một tỷ này chỉ bằng một nửa của số tiền tôi lấy đi thôi. Giá trị của chồng cô là mười tỷ nhưng vì sao hôm nay tôi chỉ muốn anh ta đưa cho tôi 1 tỷ? "

"Là bởi vì, tôi đang nhắc nhở cô rằng vị trí của cô trong trái tim của chồng cô thậm chí còn không bằng một nửa của tôi vào năm đó nữa."

Phá tâm trạng của người đó, còn độc ác hơn bất kỳ cách thức trả thù nào.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt khó coi và hai tay nắm chặt của Dina khi nghe thấy mấy lời tôi nói, thì tiếp tục châm chọc nói: "Tại sao chồng cô lại ghét muốn vứt bỏ cô, tôi không biết, tôi chỉ biết không ai thích một người phụ nữ đạo đức giả. Trước mặt anh ta ô giả vờ mình mắc chứng uất ức sau sinh, nhưng trong tối ngoài sáng cô đều thầm nói cho anh ta biết, anh ta làm chồng nhưng đã không chăm sóc vợ mình chu đáo, nên anh ta chỉ biết cách xa cô càng ngày càng xa hơn, kế này của cô thật sự đã mất nhiều hơn được đấy, cô thật ngu ngốc."

Sau khi vợ chồng nhà họ Phó rời đi thì màn đêm cũng buông xuống, hôm nay Ti Cảnh về nước sớm, bất ngờ gọi điện và hẹn gặp tôi tại khách sạn anh đang ở.

Anh lại đến Philippines nữa.

Bởi vì buổi sáng trước khi rời khỏi nhà họ Tần với dáng vẻ chạy trối chết vào xe kia, khiến tâm trạng hôm nay của tôi cũng rất tốt nên không từ chối, vui vẻ nhận lời hẹn.

Khi tôi lái xe đến khách sạn, Ti Cảnh ôm lấy tôi, nhẹ giọng hỏi: "Em đồng ý kết hôn với anh không?" - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Anh cứ lặng lẽ nhìn tôi, rõ ràng vẻ mặt anh rất bình tĩnh nhưng tôi có thể thấy trong mắt anh hiện lên vẻ âm u, bi thương.

Anh cũng biết rằng một khi nói ra những lời này sẽ tạo ra tình huống không thể cứu vãn nữa, nhưng anh vẫn nói ra.

"Anh đang đùa gì thế.” Tôi đẩy anh ta ra theo phản xạ có điều kiện, nhìn chằm chằm vào mặt anh với vẻ cáu kỉnh: “Hôm nay tâm trạng em rất tốt, không muốn cãi nhau, anh rút lại mấy lời vừa rồi với đổi chủ đề đi. "

Tôi không có oán hận với Ti Cảnh, cũng không có bất kỳ tâm lý trả thù nào. Cho nên, khi tôi đối xử với anh, tôi cũng không bộc lộ hết mặt nham hiểm của mình.

Cho dù trước đấy anh có tự mình đến hộp đêm bắt tôi, lúc đó chúng tôi cũng có chút cãi vã, kết thúc bằng mối quan hệ bạn bè ổn định và sau đó gặp lại nhau ở Philippines, mối quan hệ cũ nhen nhóm, trong giai đoạn này tôi cũng đã cân nhắc nên dùng tâm lý gì để đối mặt với anh.

Là tôi đang nuông chiều anh.

Trong khoảng thời gian hai chúng tôi nuông chiều nhau, nhưng tôi đồng ý cho tình cảm phát triển.

Tôi cũng lưu luyến với cơ thể của anh, chúng tôi giao lưu trên giường khá hòa hợp với nhau.

Nhưng tôi chưa bao giờ có suy nghĩ muốn kết hôn với anh cả, cái suy nghĩ đó chưa từng xuất hiện trong đầu tôi.

Lưu luyến của tôi dành cho Ti Cảnh không đủ để xua tan sự chán ghét của tôi với hôn nhân.

"Ninh Duệ, anh chỉ hỏi em một lần cuối cùng, em có muốn lấy anh không?"

“Em cũng chỉ nói một lần cuối cùng thôi.” Trong mắt tôi lộ vẻ phiền chán, từng chữ từng chữ nói: “Ti Cảnh, em không thích anh và càng không kết hôn với anh.”

Ti Cảnh quay lưng lại, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, im lặng.

Anh lại đang chạy trốn.

Trốn tránh câu nói kia của tôi.

"Anh thích em từ lâu rồi. Sau khi biết tin em cưới Phó Tư Lâm, nhưng anh ta lại giấu giếm mối quan hệ giữa hai người với người ngoài, anh đã hỏi em, em không hối hận, em nói không hối hận. Trước khi ra nước ngoài, anh đã nói với em rằng mình sẽ không kết hôn, anh sẽ đợi em, đợi em hối hận khi trở thành bà Phó, anh sẽ chờ ngày đó sẽ đến. "

Ti Cảnh bình tĩnh nói cho hết những tình cảm của anh: "Sau này từ miệng Ninh Hàng mà anh biết được em đã ly hôn. Anh cũng nghĩ về việc phải nhanh về nước tìm em, nhưng anh hai của em nói em không khóc, không quậy, cảm xúc rất không bình thường nên bảo anh về nước chọc tức em. Khi anh phái người điều tra tình hình trong nước của em, anh không chịu được nên đành trở về Trung Quốc, trong quán bar lại cố ý tiếp cận em, vì thế anh cũng biết thời biết thế. Tối ngày hôm sau chúng ta lại gặp lại nhau ở quán bar, cả tối em đều mặc kệ sự tồn tại của anh, sau đó anh cũng không dám tùy tiện đến gần em nữa.

“Nhưng sau này anh lại phát hiện, em thật sự giống như lời anh hai em nói, rất khác với em của trước đây.” Ti Cảnh quay lưng về phía tôi, nên tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

“Lúc chúng ta gặp nhau ở quán bar, thậm chí em còn không biết anh là ai.” Nói xong, Ti Hàng từ từ quay người lại, ánh mắt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, vừa khó hiểu vừa nghi ngờ hỏi: “Cuối cùng em là ai?"

Nếu tôi không thừa nhận, tôi sẽ luôn là Ninh Tuệ.

Là chim bồ câu chiếm tổ chim khách, chiếm đoạt mạng sống của người khác, là một điều trái đạo đức.

Vì vậy, khi Ti Hàng hỏi tôi, hỏi kẻ vô đạo đức này là ai, tôi thẳng thắn nói: "Em là Ninh Duệ. Ngoài Ninh Duệ ra, em còn có thể là ai nữa chứ."

Ti Hàng kiên quyết nói: "Em là cô ấy, nhưng em lại không giống cô ấy."

Tôi vô cùng thích thú nói: "Ồ? Thế à."

"Người nhà họ Ninh của em đều cho rằng em đột ngột sốt cao nên đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, nhưng trong thời gian tiếp xúc với em, tôi nhận thấy sở thích của em hoàn toàn khác với trước đây hơn nữa em cũng đã quên nhiều thứ. Nhưng tôi cũng giống như Ninh Hàng và những người khác, lựa chọn chấp nhận em khác trước kia."

Tôi không có kiên nhẫn để nghe những lời vô nghĩa của anh: "Đừng nói nhảm nữa, hôm nay anh hẹn em ra ngoài cuối cùng là muốn nói gì. Nếu như anh cứ khăng khăng nói chuyện kết hôn, thế thì từ giờ phút nào, em và anh cắt đứt liên lạc, không bao giờ liên lạc với nhau nữa."

"Em đang uy hiếp anh à?"

Trên mặt tôi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Là em đang cảnh cáo anh."

Tôi cầm một chiếc ly trên quầy bar, đi tới chỗ Ti Cảnh, nhìn anh bằng ánh mắt hờ hững.

Ti Cảnh không biết tôi muốn làm gì: "Tiểu Duệ, em..."

Tôi buông chiếc ly thủy tinh đang cầm trên tay ra, cái ly rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng, biến thành một đống mảnh vỡ thủy tinh, dưới ánh đèn phản chiếu một tia sáng rất đẹp.

Khả năng chịu đựng của tôi đối với những người khác không phải người nhà họ Ninh đều có giới hạn. Xuất phát từ hứng thú đối với Ti Cảnh, tôi dễ dàng tha thứ cho anh, là nhượng bộ lần nữa.

Nhưng tôi không thích mọi chuyện lặp lại quá ba lần.

Trước đây anh đã đè tôi ra xe nói thích tôi. Tối nay khi đã cách xa nhau ba tháng, anh lại hỏi tôi có đồng ý kết hôn với anh không

Lần đầu tiên, anh nói với tôi rằng anh thích em và tôi đã tha thứ cho những lời nói này của anh rồi.

Nhưng đêm nay, anh đã nói ra hai chữ kết hôn với tôi.

Như tôi đã nói, tôi là một người rất kỳ lạ, có thể phải lòng một người đàn ông trong chớp mắt, nhưng tôi sẽ không duy trì sự yêu thích quá lâu với bất cứ người đàn ông nào cả. Hơn nữa, khi để tôi nhận ra người nào đang yêu tôi sâu sắc, thì tôi sẽ sinh ra sự chán ghét tâm lý với anh ta.

Đây là lần thứ hai, tôi sinh ra sự chán ghét đối với Ti Cảnh.

Nếu tôi thực sự chán ghét ai đó, tôi sẽ vô tình để lộ ra một mặt rất đen tối và điên rồ của bản thân.

Vì vậy, tối nay, tôi đã hoàn toàn bùng nổ rồi.

So với một người điên thực sự, một người bề ngoài giống như một người điên, nhìn thì bình thường nhưng thực chất trong lòng lại ác độc càng có tính công kích hơn.

Khi tôi chia tay với người đầu tiên là Chu Nghiên, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.

Khi tôi chia tay với người thứ hai thì mọi chuyện cũng diễn ra tốt đẹp.

Nhưng tôi đã gặp một tai nạn nhỏ khi tôi chia tay với người bạn trai thứ ba. Anh ta có hơi cứng đầu và không muốn chia tay tôi nên sau đó tôi đã dùng một thủ đoạn nhỏ, hẹn gặp anh ta ở một con đường bỏ hoang, cũng gọi điện nói cho anh ta rằng, nếu anh ta vẫn đứng nguyên ở đây, sẽ không chia tay với anh ta.

Anh ta đã vui vẻ đồng ý.

Vì thế ngay khoảnh khắc anh ta đồng ý, tôi nhấn ga lao thẳng về phía anh ta.

Khi phải đối mặt với vấn đề nguy hiểm đến tính mạng thì theo tâm lý, cuối cùng anh cũng tránh sang một bên.

Trên thực tế, tôi đã dành một khoảng cách nhỏ để đầu xe phía trước không thực sự đâm vào anh ta.

Nhưng anh ta vẫn di chuyển.

Và tối nay, trong trường hợp Ti Cảnh sẽ đeo bám tôi trong tương lai, tôi lại giờ mánh khóe cũ, nhặt một mảnh vỡ hình con dao găm từ những mảnh thủy tinh trên mặt đất và đưa cho anh: "Nếu anh đã nói thích em, thế thì anh có sẵn sàng chết vì em không?"

“Em nghĩ cái chết là món quà đẹp nhất để tri ân tình yêu.” Tôi vỗ tay cười, cười một cách điên cuồng, và cười một cách cuồng nhiệt, hoàn toàn để lộ cho anh ta bộ mặt mà Ti Hàng chưa từng thấy trước đây, nói bằng giọng nói đầy lẳng lơ: “Cho nên, cắt cổ tay và tự sát đi, trong một mảng máu đỏ tươi để thể hiện lòng trung thành tuyệt đối với em."

Ti Hàng nhìn tôi chằm chằm, trong đáy mắt anh còn có chút suy nghĩ, không tìm tòi nghiên cứu nữa mà kinh ngạc.

Chương kế tiếp