Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông

CHƯƠNG 89: KHÔNG THỂ SO SÁNH, KHÔNG THỂ SO SÁNH!
Sau khi ăn xong bữa sáng, Lý thị lập tức như đứng đống lửa như ngồi đống rơm. Trúc Lan thấy thật đau đầu, không đợi Lý thị dọn bàn, cô đã xách hai cân điểm tâm ra cho Lý thị:

- Lão Đại, hai vợ chồng con tranh thủ, đi sớm về sớm.

Lý thị thấy tiếc điểm tâm, nói:

- Mẹ, cha con trở về chắc chắn có mua điểm tâm, không cần cho nữa đâu ạ. Con mang ít dưa về là được rồi.

Trúc Lan giật giật khóe môi, Lý thị dám mang, cô cũng không dám để cho nàng ta mang đi. Cô nhét điểm tâm vào tay Lý thị:

- Nhà mẹ của ngươi đông người, không biết cha ngươi kiếm được bao nhiêu, cũng không biết được mua thứ gì về. Mang hai cân điểm tâm này về nhà cho đám con nít ăn đỡ buồn miệng, các ngươi mau đi nhanh đi, đừng mất thời gian thêm nữa.

Lý thị thấy sắc mặt mẹ chồng đanh lại, lập tức duỗi ngón tay trỏ núc na núc ních móc lấy dây xỏ điểm tâm, lòng vẫn nhớ về những thứ cha chồng mang về:

- Mẹ, con nhất định sẽ về thật sớm. Mẹ đừng làm gì để mình bị mệt, chờ con về rồi hẵng chia đồ nha.

Trúc Lan: "..."

Trong lòng Lý thị cứ mãi nghĩ đến chuyện này thế nhỉ!

Trúc Lan và con gái út cùng nhau dọn bàn, Dung Xuyên cũng nán lại phụ. Bảy tuổi ở thời cổ đại rất khác, trẻ con đều trưởng thành từ rất sớm. Tuyết Hàm là một cô nương thông minh, cho dù Trúc Lan không giải thích thì tiểu cô nương cũng hiểu. Thế nên bây giờ mỗi khi có mặt Dung Xuyên bên cạnh, Tuyết Hàm sẽ hơi ngượng ngùng tới mức khuôn mặt đỏ bừng. Trúc Lan thấy mà suýt nữa lên cơn đau tim, quá tạo nghiệt rồi, con nít cổ đại trưởng thành sớm hơn. Sau khi dọn dẹp xong hết, Trúc Lan lập tức đuổi cổ Dung Xuyên về phong, lúc này mới thấy yên tâm.

Tại gian phòng chính, Chu Thư Nhân đã về đến nhà, không cần lo lắng bị kẹt giữa đường hoặc mất mạng nửa chừng. Trúc Lan đi vào, Chu Thư Nhân đang ngủ rất say. Cạnh gối đầu là chiếc túi tiền móc từ trong áo lót ra, ngân phiếu bên trong túi tiền được gói bằng mấy lớp giấy, kế tiếp là lớp vải thô, rồi đến lớp vải dầu dày, tổng cộng có 1,000 lượng ngân phiếu. Cô lại nhặt đôi bao tay của Chu Thư Nhân lên, trước khi Chu Thư Nhân ngủ đã mở nó ra, bên trong có mười lượng vàng. Còn ở bên ngoài, chiếc túi tiền bình thường mang theo có năm lượng vàng, và một ít bạc vụn. Cuối cùng là một chiếc hộp nhỏ, hộp nhỏ cùng là quà tặng Trúc Lan, chưa một cây trăm được khảm đá quý. Chu Thư Nhân cạy đáy hộp đựng trâm lên, bên dưới là năm lượng vàng.

Trúc Lan đếm được 1.200 lượng bạc, cô mở to mắt mà nhìn, cô không ngờ có thể kiếm được nhiều tiền đến vậy. Chỗ này là còn chưa tính khoản tiền Chu Thư Nhân tiêu xài. Trúc Lan bụm ngực, không so sánh được, không so sánh được!


Đôi tay vuốt ve cây trâm, miệng nở nụ cười. Chu Thư Nhân ra ngoài một chuyến, không những kiếm được ngân lượng trở về, mà con mang cả quà tặng cho cô. Tiếc là thứ này quá mức xa xỉ, không thể cài nó trong thôn. Những người khác trong nhà không dám bén mảng tới gian nhà chính, Trúc Lan cất kỹ tiền bạc, chờ Chu Thư Nhân thức dậy kể lại từ đầu tới cuối.

Tâm trạng của cô rất tốt, bèn đi bưng ấm nước ấm về, đặt lên cái bàn bên trên giường đất ngay chỗ thuận tay Chu Thư Nhân để anh có thể lấy uống đỡ khát sau khi thức dậy. Cuối cùng, cô bưng một chậu nước để dưới đất, trong phòng đốt lò cho nên có chút khô hanh, ngủ lâu sẽ không thoải mái. Chờ thu xếp xong, Trúc Lan mới đi ra ngoài.

Bốn cái rương nằm ngay ngắn bên trong phòng lớn, Trúc Lan gọi con gái tới giúp mình. Cô không dám đụng tới rương sách, cứ đợi Chu Thư Nhân thức dậy rồi chia. Dù sao Tuyết Hàm vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nàng cầm cây quạt yêu thích không muốn buông tay:

- Mẹ, cây quạt này đẹp quá à!

Trên mặt có hình đình đài đẹp mắt, còn có thêu hoa như thật khiến nàng nảy sinh khao khát được ngắm nhìn cảnh đẹp Giang Nam, nhưng nàng nhanh chóng tỉnh lại. Trúc Lan rất hài lòng với biểu hiện của Tuyết Hàm, tiểu cô nương có mơ ước là chuyện hết sức bình thường, song Tuyết Hàm có thể dừng lại đúng lúc chứng tỏ tính nết không tệ, thảo nào được làm nữ chính.

- Cha con mang về rất nhiều quạt cầm tay, con thích cái nào cứ lấy.

Tuyết Hàm không nỡ thả quạt trong tay xuống, nở một nụ cười:

- Mẹ, con có thích thì cũng không thể nào cầm đi hết được, mẹ chia đi ạ.

Trúc Lan xoa đầu cô bé, đứa nhỏ biết điều không tham rất ngoan:

- Mẹ vừa mới đếm, có tổng cộng 15 chiếc quạt. Nhà ta có ba nha đầu, để lại sáu chiếc. Cho Tam tỷ của con hai chiếc, cho nhà hai cậu của con mỗi nhà hai chiếc, còn lại ba chiếc cất đi để lễ tết dùng. Khăn tay có 20 chiếc, trong nhà có ba cô nương và hai người chị dâu thì mỗi người hai chiếc. Phần của Tam tỷ con là hai chiếc, nhà hai cậu con mỗi bên hai chiếc, còn lại bốn chiếc cũng mang đi cất để lễ tết dùng.

Tuyết Hàm tỏ vẻ không vui về phần được chia, ngạc nhiên hỏi lại:

- Mẹ, còn của mẹ đâu?

Trúc Lan cũng muốn lắm chứ! Thế nhưng làm bà ở thời cổ đại, lại là nhà nông chẳng giàu có gì, cô có thích cũng không được dùng. Nói với giọng điệu đứt từng đoạn ruột:

- Đây đều là khăn tay màu sáng, thích hợp cho mấy cô nương ở độ tuổi con, mẹ có tuổi rồi.

Tuyết Hàm không nói gì nữa, song vẫn còn nghi hoặc:

- Mẹ, mẹ để lại nhiều quạt và khăn tay là định tặng cho nhà ai hay sao?

Nhà mình không thân thiết với dòng tộc trong thôn, mẹ thì bị người ta ganh ghét, cha càng không thường tới lui với ai, hầu hết thời gian chỉ ở trong nhà. Ngoại trừ số ít họ hàng tới lui, nhưng cũng chẳng mấy hoà thuận.
Chương kế tiếp