Hậu Ái

Chương 5

Cậu trợ lý đặc biệt này mang lại cảm giác ngây thơ vô hại của người vừa bước chân vào xã hội, hoàn toàn không nhìn ra được là trợ lý đặc biệt, thêm vào đó anh ấy đã hợp tác với Thẩm Tuyền nhiều năm, cũng chưa từng thấy bên cạnh cô có người trợ lý như thế.

Văn Trạch Lệ chống cằm, híp mắt nhìn Thẩm Tuyền. 

Thẩm Tuyền nhìn cậu kế toán nam vừa đứng bật dậy rồi lại gõ bàn, thúc giục nhiều lần như thế, đúng là hiếm thấy. Văn Trạch Lệ liếm chân răng hàm dưới.

Sau đó anh nhấc điện thoại lên, soạn tin rồi gửi đi.

Lúc này, đến lượt điện thoại của Thẩm Tuyền reo lên.

Cô cầm lên nhìn lướt qua.

Văn Trạch Lệ: Tình nhân của cô?

Anh hỏi rất đơn giản, Thẩm Tuyền xem xong thì thả nhiên đặt điện thoại xuống, cũng không thèm đáp lại.

Văn Trạch Lệ: "..." 

Đệt.

***

Cậu kế toán nam kia tên Chung Sở, sau một hồi giới thiệu, tổng giám đốc Y rơi vào tình thế khó xử, anh ấy cẩn thận nói với Thẩm Tuyền: "Tổng giám đốc Thẩm, thật ra trước khi cô đến, bên phía chủ tịch Văn đã đưa một trợ lý đặc biệt đến rồi, chính là anh Tiểu Tả này đây..."

Thẩm Tuyền quét mắt nhìn một vòng, nhìn thấy một người đàn ông âu phục phẳng phiu ngồi bên cạnh Văn Trạch Lệ, người đàn ông này trông rất nhã nhặn. Cô nhìn vào đồng hồ rồi nghĩ, Văn Trạch Lệ cũng phát hiện dự án của Thừa Thắng có vấn đề.

Cô nói với tổng giám đốc Y: "Gần đây là lúc cần dùng người, vậy giữ cả hai người này lại đi, tổng giám đốc Y, Chung Sở bên phía tôi chỉ đến để rèn luyện thôi."

Ý là sẽ không cướp đi danh tiếng của người do Văn Trạch Lệ đưa đến.

Nét mặt của tổng giám đốc Y đầy vẻ khó xử, anh ấy nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ đã rút một điếu thuốc ra, trông cà lơ phất phơ nhưng ánh mắt lại sắc bén, anh phun ra một làn khói rồi bật cười nói: "Đừng nhìn tôi."

"Nghe tổng giám đốc Thẩm đi, hiếm khi tổng giám đốc Thẩm đưa trợ lý đặc biệt đến đây, sao lại không nhận chứ."

Văn Trạch Lệ cố ý nhấn mạnh bốn chữ trợ lý đặc biệt, giống như đang trêu chọc.

Tổng giám đốc Y lại run lên.

Đậu má.

Sao người này y như quả bom thế?

Hai vợ chồng nhà này, ngày đầu tiên cưới nhau đã giằng co ở đại hội cổ đông, ngày thứ tư cô vợ đưa tình nhân đến công ty, còn làm ngay trước mặt chồng mình.

...

Sau khi nói xong chuyện, Thẩm Tuyền để Chung Sở ở lại, sau đó dẫn Thường Tuyết đi trước.

Văn Trạch Lệ dập điếu thuốc, anh nhìn theo bóng người cao gầy kia biến mất ở cửa ra vào rồi lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi còn ở lại. Anh thu tầm mắt, cũng đứng dậy vỗ vỗ bả vai của Tiểu Tả, sau đó dẫn trợ lý của mình rời đi.

Xuống đến lầu một, anh thấy Thẩm Tuyền và Thường Tuyết vẫn chưa đi, hai người vẫn đang đứng nói chuyện bên cạnh xe, gió lớn thổi làm mái tóc cô hơi rối. Thường Tuyết vẫn không hiểu, cô ấy hỏi Thẩm Tuyền: "Sao lần này có nhiều người như vậy mà cậu lại chọn đàn em của tôi?"

Thẩm Tuyền giơ xấp tài liệu lên che nắng, cô nói: "Trông anh ta vô hại nhất."

Văn Trạch Lệ cũng sắp xếp người, nếu như cô cũng chọn một người khôn khéo thì sẽ khiến tổng giám đốc Y nghi ngờ. Thường Tuyết chợt hiểu ra: "À à, tôi hiểu rồi."

Sau đó cô ấy mở cửa xe cho Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền thả tài liệu xuống, chuẩn bị vào xe.

Cô lại thấy Văn Trạch Lệ cách đó không xa, người đàn ông kia mặc áo sơ mi đen, tay đút vào túi, anh đang nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Thẩm Tuyền lễ phép gật đầu với anh, sau khi chào hỏi xong thì đóng cửa xe lại.

Thường Tuyết cũng nhìn thấy cậu cả Văn, lại nhìn anh thêm vài lần nữa. Văn Trạch Lệ nhìn Thẩm Tuyền lên xe, anh cúi đầu tìm bật lửa rồi châm thuốc, dẫn trợ lý đến một chiếc xe khác.

Sau khi Thường Tuyết ngồi vào xe, cô ấy nói với Thẩm Tuyền: "Cậu cảm thấy cậu cả Văn đã đoán được dụng ý của cậu sao? Hai người có thể hợp tác với nhau không?"

Thẩm Tuyền: "Không đâu."

Cùng một mục đích nhưng không thể nào hợp tác được.

***

Bởi vì là người Thẩm Tuyền tự đưa vào, cộng thêm dáng vẻ không quan tâm chuyện đời của Chung Sở và thân phận có phần xấu hổ này, anh ta được đưa thẳng đến bộ phận kế toán.

Nửa tháng sau đó, Thẩm Tuyền quay lại tập đoàn để tiếp tục công việc của mình, cô vẫn ở biệt thự, biệt thự lớn chỉ có cô và người giúp việc Trần Hề Hề ở đó.

Kể từ ngày hôm đó, Văn Trạch Lệ vẫn luôn không về.

Ít nhiều gì Trần Hề Hề cũng sợ Thẩm Tuyền, cô ta thấy Thẩm Tuyền thích ăn chà bông và đào vàng đóng hộp nên cũng lén học, sau đó làm cho Thẩm Tuyền ăn.

Thẩm Tuyền không khen ngợi và cũng không chê bai gì việc này.

Tính cách của cô trước giờ đã thế.

Bởi vậy nên Trần Hề Hề thấy Thẩm Tuyền khó ở chung.

Cô ta vẫn luôn ngóng trông ngày Lam Thấm trở về.

Mùa thu bắt đầu vào tháng mười dương dịch.

Buổi sáng và buổi tối mát mẻ, Thẩm Tuyền bị cảm lạnh, cô tìm lý do để về nhà ở. Thẩm Tiêu Toàn thương con gái nên cho cô nghỉ vài ngày, Mạc Điềm chưng một bát nước gừng đường nâu lớn, bà ngồi trước mặt Thẩm Tuyền nhìn cô uống.

Thẩm Tuyền xoa mũi, cô nói: "Không sao đâu ạ."

"Còn nói là không sao, năm nào vào lúc này con cũng ốm một lần." Mạc Điềm đứng dậy đắp chăn cho cô.

Thẩm Tuyền thành thật uống hết bát nước gừng đường nâu, Thường Tuyết gọi video đến, cô thuận tay bấm nhận. Mặt Thường Tuyết xuất hiện trên màn hình, vừa nối máy đã nói: "Lam Thấm về rồi, sáng nay máy bay vừa hạ cánh, cậu cả Văn đi đón cô ta."

Mạc Điềm đang vuốt chăn chợt khựng lại, bà nhìn con gái mình.

Mũi Thẩm Tuyền bị nghẹt, hít thở không thông thuận lắm, cô dựa vào đầu giường đáp ừ.

Thường Tuyết nhìn cô, cô ấy nói: "Cậu không lo lắng sao?"

Thẩm Tuyền: "Có cái gì mà phải lo lắng?"

Thường Tuyết thở dài: "Đợi lát nữa tin tức này sẽ bị truyền ra ngoài, giờ trên diễn đàn đã có dấu hiệu rồi."

Hai nhà Văn - Thẩm là thông gia, vốn luôn được chú ý đến, hành động của Văn Trạch Lệ vào đêm tân hôn đã chôn một mầm cây trong lòng tất cả mọi người. Chưa kể đến chuyện Thừa Thắng sau này nữa, mọi người trong giới đều biết hai vợ chồng Văn - Thẩm không ở cùng nhau.

Vừa kết hôn đã ở riêng.

Chậc.

Bây giờ, Lam Thấm bị kẹp giữa hai vợ chồng đã trở về, đương nhiên sẽ có càng nhiều người chú ý đến.

Thẩm Tuyền chẳng tỏ vẻ gì, Thường Tuyết thấy thế thì chỉ đành thôi.

Cô ấy cảm thấy Thẩm Tuyền không muốn đi tranh giành tình cảm của Văn Trạch Lệ, chính cô ấy có sốt ruột cũng vô dụng. Thường Tuyết hỏi: "Cậu có đỡ hơn chút nào chưa?"

Sắc mặt Thẩm Tuyền vẫn không tốt lắm: "Vẫn chưa."

Thường Tuyết bất đắc sĩ: "Năm nào cậu cũng như thế này, mà mỗi lần bị bệnh là rất lâu khỏi, cậu có đi khám chưa?"

Thẩm Tuyền nói: "Đã khám rồi, không có chuyện gì lớn, tôi ngủ một lát."

Thường Tuyết: "Được rồi."

Sau khi cúp máy, Thẩm Tuyền để điện thoại xuống, lúc này Mạc Điềm mới hoàn hồn, bà ấy tung tấm chăn mỏng ra đắp cho cô.

Nhìn gương mặt khi ngủ của Thẩm Tuyền, Mạc Điềm lại nhìn tủ đầu giường, trong hộc tủ đặt tấm ảnh chụp của mình Thẩm Tuyền, bà chần chừ một lúc rồi mở ngăn kéo ra.

Trước khi Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ kết hôn có đi chụp ảnh cưới nhưng ảnh chụp chung của hai người khá ít, phần lớn là ảnh cá nhân, ảnh hôn lễ, phải lật rất lâu mới thấy được tấm ảnh chụp bên bờ biển. Đó là tấm ảnh chụp Văn Trạch Lệ ôm Thẩm Tuyền mặc váy trắng, trong bức ảnh đó, Văn Trạch Lệ cầm máy ảnh che kín mình và ôm eo Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền mặc váy đuôi cá, mông căng tròn, cô dựa vào bả vai của anh.

Đó là bức ảnh không nghiêm túc nhất nhưng cũng là bức đẹp nhất.

Trước kia bức ảnh này được nhét trong ngăn kéo, bây giờ trong ngăn kéo rỗng tuếch, tấm ảnh kia cũng không thấy tăm hơi.

Thẩm Tuyền dọn hết mấy món đồ mà mình không thích.

Mạc Điềm đóng ngăn kéo lại, nét mặt có phần lo lắng.

***

Ngủ một giấc đến giờ cơm chiều, Thẩm Tuyền cảm thấy thoải mái hơn, hôm nay Thẩm Lẫm cũng về, cả nhà ngồi ăn cơm trong phòng ăn, mới ăn được một nửa, điện thoại của Thẩm Tiêu Toàn vang lên, ông quét mắt nhìn sau đó sắc mặt cũng thay đổi.

Trở nên cực kỳ khó coi, sắc mặt ông tối sầm lại.

Cả nhà thấy thế thì ngừng động tác.

Thẩm Lẫm: "Bố, sao vậy ạ?"

Thẩm Tiêu Toàn xoay điện thoại lại và nhìn Thẩm Tuyền: "Văn Trạch Lệ và Lam Thấm vào khách sạn."

Thẩm Tuyền dừng lại, để đũa xuống.

Những người trên bàn hít sâu một hơi.

Mạc Điềm nắm chặt bàn tay của Thẩm Tuyền: "Đây là một vụ bê bối."

Thẩm Hách chửi tục một tiếng, nói xong cậu muống đứng dậy: "Con đi tìm anh ta."

Thẩm Tiêu Toàn nhìn con gái rồi lại nhìn Thẩm Lẫm, Thẩm Lẫm đang ngồi thẳng tắp, anh ấy nâng kính, đúng là hơi xấu hổ nhưng lại không biết nên nói gì.

Anh ấy vẫn luôn là bạn tốt của Văn Trạch Lệ.

Anh ấy chần chừ một lát, sau đó nói: "Cậu ta không nên... Làm thế chứ? Con sẽ gọi cho cậu ta."

Nói xong, anh ấy muốn cầm điện thoại lên.

Thẩm Tuyền lấy khăn giấy lau lòng bàn tay, cô nói: "Không cần, em sẽ tự giải quyết chuyện này."

Thẩm Lẫm dừng lại, anh ấy yên lặng đặt điện thoại xuống.

***

Khách sạn Kellyston.

Một chiếc xe con màu đen dừng ở cửa, Văn Trạch Lệ mặc áo sơmi đen và quần tây xuống xe, anh thuận tay dập điếu xì gà rồi vứt vào thùng rác ở cửa.

Trợ lý đi bên cạnh anh, hai người lên lầu.

Thang máy dừng ở lầu tám, trợ lý quẹt thẻ mở cửa phòng, Văn Trạch Lệ đứng trước cửa, Lam Thấm mặc váy trắng đang ngồi trên sofa trong phòng, hai mắt đỏ hoe.

Nhìn thấy anh đến, đôi mắt của Lam Thấm còn ngấn nước hơn, cô ta cắn chặt răng.

Văn Trạch Lệ híp mắt lại, một lúc lâu sau anh mới đi vào, sau đó nói với trợ lý: "Cậu chờ ở ngoài."

Trợ lý đáp một tiếng.

Cánh cửa phía sau anh đóng lại. Văn Trạch Lệ đi vào, ngồi xuống chiếc sofa đơn, rương hành lý trong phòng khách sạn vẫn chưa mở, buổi sáng khi xuống máy bay thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy.

Anh giật cổ áo, ngả người ra sau, tựa vào tay vịn ghế và nói: "Tôi sẽ nói với người trong nhà giúp cô."

Hốc mắt Lam Thấm đỏ lên, cô ta ngồi thẳng dậy, đặt hai tay lên đùi rồi nói: "Bọn họ vốn không đồng ý cho em về, bây giờ em đã đắc tội với giáo viên luôn rồi."

"Người nhà không cho em về, bây giờ em... Chỉ có thể ở khách sạn."

"Cô sửa sang chung cư mà người nhà cho rồi vào đó ở đi, sao phải ở khách sạn?" Văn Trạch Lệ xoa khóe môi, cả người trông rất kiêu ngạo.

Hốc mắt Lam Thấm càng đỏ hơn: "Nơi đó vừa mới sửa lại không lâu, không thể ở được."

Văn Trạch Lệ không lên tiếng, anh nhìn cô ta một hồi lâu.

Sau đó Văn Trạch Lệ bỗng nghiêng người, hai tay đặt lên đầu gối, bàn tay với khớp xương rõ ràng rủ xuống, anh híp mắt lại nói: "Lam Thấm, nếu hai năm trước cô tỏ ra yếu thế như bây giờ, chúng ta cần gì phải làm ầm ĩ đến mức này?"

Lam Thấm giật mình, nhìn anh chằm chằm, cô ta vô thức siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối.

Văn Trạch Lệ thờ ơ liếc nhìn bàn tay đang siết chặt của cô ta, sau đó xoa khóe môi mỉm cười: "Không sao đâu, tôi sẽ nói với người nhà giúp cô."

"Yên tâm đi."

Lam Thấm vẫn nhìn anh chằm chằm. Cảm xúc của anh thay đổi quá tự nhiên, đúng là cô ta không thể hiểu anh. Hoặc là cô ta vẫn luôn không hiểu.

Văn Trạch Lệ nhìn đồng hồ rồi nói: "Cô vẫn chưa ăn cơm chiều đúng không? Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn."

Nói xong, anh đứng dậy đút tay vào túi, nghiêng đầu nhìn cô ta, còn có vẻ từ trên cao nhìn xuống. Lam Thấm cũng đứng lên trong vô thức và đi theo sau anh, hai người đi thẳng ra cửa.

"Muốn ăn gì không?" Một tay Văn Trạch Lệ đút trong túi, một tay vặn tay nắm cửa phòng, anh nghiêng đầu hỏi.

Lam Thấm há miệng đang muốn nói thì cánh cửa bị mở ra.

Ngày sau đó, hơn chục thùng nước lạnh dội xuống như thác nước, vì là nước lạnh nên càng khiến cho người ta thấy ngạt thở trong chớp mắt. Lam Thấm hét ầm lên, cô ta vô thức trốn ra sau.

Văn Trạch Lệ đứng chịu mũi sào, cả người anh ướt đẫm, đôi mắt hẹp dài mang theo cái lạnh thấu xương quét tới.

Thẩm Tuyền mang giày cao gót đứng trước cửa, cô xoa đầu ngón tay, một vài sợi tóc rủ xuống hai bên mặt, vẻ mặt thờ ơ nhìn bọn họ.

Văn Trạch Lệ thấy thế, anh nở nụ cười, mấy giây sau anh giật cổ áo, sau đó bước tới trước nắm chặt lấy tay của Thẩm Tuyền, xoay người ép cô vào vách tường, hung hăng trừng cô.

Trong đôi mắt cô rơm rớm nước, hai người nhìn nhau, không ai chịu nhường đối phương. Ngoại trừ một ít nước mắt sinh lý do cơn sốt gây ra, Thẩm Tuyền chẳng có cảm xúc gì khác.

Văn Trạch Lệ ngửi được hương thơm trên người cô, anh khựng lại, một lúc sau mới cười lạnh hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm đang làm gì thế? Bắt gian à?"

Thẩm Tuyền lạnh nhạt đáp: "Đi ngang qua."

Chương kế tiếp