Hậu Ái

Chương 68

Anh đã nói cô không có trái tim hai lần liên tiếp. Cô có trái tim hay không, chính cô còn không rõ hay sao? Thẩm Tuyền nắm lấy cánh tay anh nói: "Anh thay bộ quần áo khác nhé?"

Văn Trạch Lệ lạnh lùng nhìn cô: "Không thay." 

Thẩm Tuyền: "Anh muốn thế nào?"

Văn Trạch Lệ buông cô ra, túm cổ áo sơmi và híp mắt nhìn cô: "Trên người em có mùi hương của Nhiếp Thừa, đến nay vẫn chưa tan."

Sau khi nghe xong, Thẩm Tuyền nắm chặt tay nắm cửa và đóng sầm lại, anh nhanh chóng vươn tay ra chặn cửa, giữ chặt rồi đẩy ra.

Rầm...

Cánh cửa đập vào vách tường.

Văn Trạch Lệ đút tay vào túi, cúi người nhìn cô: "Cái tên Nhiếp Thừa kia biết rõ em sẽ gặp phiền phức, sau khi đưa em đến đầu mũi dao, anh ta lại xoay người đi mất, loại người như thế đáng để em gọi là đàn anh hay sao?"

Thẩm Tuyền: "Anh ta có đáng hay không, trong lòng em biết rõ nhưng anh là người sinh sự vô lý." 

"Sinh sự vô lý?"

Thẩm Tuyền nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, thản nhiên nói: "Đoạn video kia chẳng là gì cả, anh không cần phải tức giận về chuyện này."

"Về phần anh nói em có trả lời tin nhắn không, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, chính anh cũng biết, em trả lời làm gì? Giữa anh và em cần phải khách sáo như vậy sao?"

Trong khoảnh khắc đó, Văn Trạch Lệ bật cười: "Giữa anh và em, đúng là không cần phải khách sáo như vậy, vậy vì sao em lại không về chung cư với anh? Sao em lại muốn ở chỗ này?"

Thẩm Tuyền: "Em cần một nơi có thể xử lý công việc ngay lập tức."

"Nói trắng ra là, em không coi trọng anh." Văn Trạch Lệ cắt ngang lời cô.

Thẩm Tuyền ngậm miệng, mấy giây sau cô nói: "Anh về đi."

Văn Trạch Lệ: "Được."

Thẩm Tuyền nắm chặt tay nắm cửa rồi đóng cửa lại, lúc này Văn Trạch Lệ không ngăn lại nữa, anh đút tay vào túi nhìn cánh cửa đóng lại. Văn Trạch Lệ nhìn Thẩm Tuyền chằm chằm nhưng Thẩm Tuyền không nhìn anh, cô xoay người đi vào phòng.

Bên ngoài mưa rất lớn, trong phòng khách có thể nghe rất rõ, tóc Thẩm Tuyền vẫn còn ướt, cô đứng trong phòng khách, hồi lâu sau cô cầm lấy máy sấy tóc để sấy mái tóc ướt của mình.

Điện thoại trên bàn kêu ầm ĩ, Thẩm Tuyền gạt bỏ hết tất cả biểu cảm, cô xoay người cầm điện thoại lên và bấm nhận.

Là điện thoại của cổ đông.

"Thẩm Tuyền à, sơ yếu lý lịch tôi gửi đến mail của cô hôm trước, cô đã xem chưa? Người này có dùng được không, cho tôi một câu trả lời đi."

Đôi mắt Thẩm Tuyền lạnh lùng nhưng giọng nói của cô vẫn bình thản: "Chú à, chế độ tuyển dụng của Thẩm thị luôn theo quy định, nếu như chú cảm thấy người kia tốt thì hãy để cậu ta đến bộ phận HR phỏng vấn đi."

"Ơ? Vậy nên cô không sắp xếp được đúng không?" Giọng điệu của ông ta thay đổi ngay: "Cô nghĩ một chút xem ban đầu là ai đề nghị với bố cô để cô tiếp nhận vị trí của ông ấy."

Thẩm Tuyền thờ ơ: "Cảm ơn chú đã giúp đỡ nhưng quy định là quy định."

"Thẩm Tuyền, cánh của cô càng lúc càng cứng rồi đấy, hèn chi mấy năm qua chẳng có thằng đàn ông nào dám coi trọng cô." Nói xong, ông ta cúp máy.

Thẩm Tuyền cầm điện thoại im lặng mấy giây. Qua hồi lâu, cô đặt điện thoại lên bàn trà.

Màn hình máy tính có thêm mấy tin nhắn, cô ngồi xuống ấn mở, cúi đầu tiếp tục xử lý công việc, cô muốn lấy được chứng cứ Phổ Ngân rửa tiền.

Nửa tiếng sau, Thẩm Tuyền lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài trời còn đang mưa, thành phố Hải cứ mưa mãi không ngừng.

Thẩm Tuyền cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sau đó nhấn vào khung chat với Văn Trạch Lệ.

Nhìn một lúc, Thẩm Tuyền thoát ra. Lúc này Trần Y gọi điện đến, Thẩm Tuyền hoàn hồn rồi ấn nhận.

Trần Y: "Chị ngủ chưa?"

Thẩm Tuyền đứng dậy pha một ly cà phê, sau đó cô ngồi xuống sofa nói: "Vẫn chưa, đang xử lý một vài tài liệu."

"Chị vất vả quá." Bên phía Trần Y yên tĩnh, xem ra tối nay cô ấy chỉ có một mình, Thẩm Tuyền vốn định hỏi Văn Trạch Tân đâu nhưng cô khựng lại một lát rồi không hỏi nữa.

Cô uống một ngụm cà phê, cà phê rất đắng nhưng giúp tỉnh táo hơn.

Trần Y thở dài nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt chúng ta đã gần ba mươi rồi."

Thẩm Tuyền: "Hai mươi chín."

"Thế không phải là nhanh sao?"

Thẩm Tuyền bật cười: "Còn một năm nữa."

Trần Y ở đầu bên kia im lặng một lúc: "Chị đang làm gì vậy?"

"Uống cà phê."

Trần Y suy nghĩ một lúc: "Bây giờ chị với cậu cả Văn thế nào rồi?"

Trải qua nhiều khó khăn trắc trở như thế rồi lại quỳ xuống, nhất định sẽ trân trọng đối phương. Thẩm Tuyền lại đáp: "Chẳng ra sao cả."

Trần Y: "Hả?"

Thẩm Tuyền bưng cà phê đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, nhìn đêm mưa bên ngoài.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó kể chuyện đêm nay cho Trần Y.

Trần Y ở bên kia âm thầm tắc lưỡi.

Mười phút sau, Trần Y bỗng nói: "Thật ra từ sắp xếp của chị đợt trước, chẳng phải anh ta hiểu lầm chị hay sao. Từ chuyện này có thể thấy được, sau này hai người sẽ gây gổ về những chuyện này nhiều hơn."

Trần Y: "Nếu như..."

Thẩm Tuyền: "Nếu như cái gì?"

"Nếu như chị có thể khóc đúng lúc, yếu đuối đúng lúc, chị xem anh ta có đối xử với chị như thế không. Vừa hận vừa hung ác với chị, thậm chí là hiểu lầm chị, cũng bởi vì chị không làm mấy thứ này, thế nên hai người chỉ có thể cứng đối cứng mà thôi."

Thẩm Tuyền chần chừ một lúc, mấy giây sau cô nói: "Thì ra là do chị không đủ yếu đuối."

Nước mắt của phụ nữ là thứ vũ khí tốt nhất, đối diện với người đàn ông có tính cách như Văn Trạch Lệ, chỉ cần rơi nước mắt là anh sẽ bỏ ra rất nhiều.

Trần Y: "Cũng bình thường thôi, đến tận bây giờ chị luôn là người đứng trước cơ mà, nếu chị mà khóc thì chị không phải là Thẩm Tuyền. Cậu cả Văn đứng trước mặt chị, chắc anh ta mới là người phải khóc nhỉ?"

Ly cà phê đã cạn đáy, Thẩm Tuyền đặt ly xuống. Cô muốn nói Văn Trạch Lệ khóc thật nhưng cô chần chừ không nói.

Trần Y: "Anh ta không từ bỏ thì từ từ rồi hai người cũng ở bên nhau thôi, luôn có thể tìm được cách phù hợp mà."

Thẩm Tuyền: "Được."

Cô nhìn ra bên ngoài: "Trễ rồi, ngủ đi."

Trần Y chậc một tiếng: "Nếu như anh ta từ bỏ nữa kìa? Chị không hề có phản ứng với lời này luôn, chị cảm thấy cậu cả Văn sẽ không từ bỏ hay là dù anh ta có từ bỏ cũng không sao?"

Thẩm Tuyền khựng lại, mấy giây sau cô nói: "Anh ấy từ bỏ, chị làm gì được nữa? Chị cũng sẽ không khóc."

"Anh ấy từ bỏ, ngoại trừ không quan tâm thì chị còn có thể làm gì?"

Trần Y: "..."

Đột nhiên cảm thấy cũng đúng.

Đúng nhỉ, nếu đã muốn từ bỏ thì dù có khóc chết đi sống lại thì anh ta vẫn từ bỏ, trừ không quan tâm thì hình như chẳng làm gì được nữa.

Trần Y: "Vậy chị ngủ ngon nhé."

Thẩm Tuyền: "Ngủ ngon."

***

Ngày hôm sau, Thường Tuyết đến gõ cửa, Thẩm Tuyền ra mở cửa, cô mặc áo khoác vào hỏi: "Đã mua vé máy bay chưa?"

"Mua rồi..lát nữa mười giờ bay, tôi gọi bữa sáng, ơ... Đến đây." Vừa nói xong bữa sáng đã được đưa đến, Thường Tuyết xoay người đi lấy bữa sáng.

Sau đó cô ấy để lên bàn, ngẩng đầu nói với Thẩm Tuyền: "Tôi gọi bánh quẩy và cháo, cậu xem...tổng giám đốc Thẩm, cậu ngủ không ngon à? Sao lại mắt lại có quầng thâm thế kia."

Thẩm Tuyền khựng lại, cô sờ khóe mắt rồi thản nhiên nói: "Tối qua xử lý tài liệu đến khuya."

Ăn sáng xong, hai người thu dọn hành lý rồi lên xe ra sân bay. Buổi sáng Thường Tuyết cũng rất bận rộn, từ khi vào sân bay đến giờ cô ấy đã nhận mấy cuộc gọi liên tiếp.

Thường Tuyết chợt nhận ra hôm nay cậu cả Văn chưa từng xuất hiện.

Cô ấy nhìn một chút rồi hỏi Thẩm Tuyền: "Tổng giám đốc Thẩm, cậu cả Văn..."

Thẩm Tuyền đeo kính râm liếc nhìn cô ấy.

Thường Tuyết chẳng biết tại sao, đột nhiên lại cảm thấy hơi lạnh, cô ấy ngậm miệng.

Ngay sau đó hai người lên máy bay.

Từ đó Văn Trạch Lệ chưa từng xuất hiện, Thẩm Tuyền cũng chỉ nhìn mail chứ hoàn toàn không nhắc gì đến Văn Trạch Lệ.

Thường Tuyết: "..."

Trên máy bay, Thẩm Tuyền gỡ kính râm xuống, cô xoa xoa khóe mắt rồi ngủ thiếp đi.

Thường Tuyết ngồi bên cạnh cô, cô ấy chần chừ rồi cầm điện thoại lên, chụp một tấm ảnh.

Thẩm Tuyền trang điểm nhưng vẫn có thể nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt, thậm chí là có vẻ mỏi mệt. Làn da của cô trắng nên càng thấy rõ hơn. Sau đó, cô ấy đăng nó lên vòng bạn bè.

Thường Tuyết: Tổng giám đốc Thẩm vất vả quá, đến quầng thâm cũng có luôn rồi.

*

Thành phố Hải.

Văn Trạch Lệ thả xấp tài liệu xuống, anh nói với Cố Trình: "Không hiệu quả."

Cố Trình cầm lên nhìn rồi thả tay: "Vậy chỉ có thể nghĩ cách khác thôi, cậu có suy nghĩ gì không?"

Văn Trạch Lệ bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau, thản nhiên nói: "Công ty này vốn không nên thu mua, cậu lại nhất quyết muốn gặm cục xương cứng này, còn ra ngoài tạo thế, cái công ty bé tí của cậu có gì để cạnh tranh với nó? Tôi thấy cách tốt nhất là hai người đều lui một bước và hợp tác."

Cố Trình cười lạnh: "Không thể nào."

Văn Trạch Lệ đứng dậy, ngón tay gõ gõ bàn nói: "Trên thương trường không có ai là địch cũng không có ai là đối thủ mãi mãi, cậu biết rõ điểm ấy."

"Tôi có thể không biết sao? Tôi không muốn thôi."

Văn Trạch Lệ nhìn Cố Trình, anh đang chuẩn bị nói chuyện thì nhớ tới hai chữ đối thủ.

Anh chần chừ một lúc.

Cố Trình cầm điện thoại lên, tùy ý mở ra, lướt đến bài đăng trên vòng bạn bè của Thường Tuyết.

Anh ấy không biết tối qua Văn Trạch Lệ đi tìm Thẩm Tuyền, sau khi xem vòng bạn bè, anh ta nói: "Trông tổng giám đốc Thẩm có vẻ rất mệt mỏi."

Văn Trạch Lệ chợt nghe thấy tên của Thẩm Tuyền, anh khựng lại rồi cúi đầu liếc qua điện thoại của Cố Trình, lọt vào mắt anh là hình ảnh Thẩm Tuyền đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Quầng thâm mắt như ẩn như hiện.

Văn Trạch Lệ hừ lạnh: "Trông có vẻ rất mỏi mệt."

Cố Trình nhấc mắt lên nhìn anh: "Không đau lòng à?"

Văn Trạch Lệ cầm lấy cây bút trên bàn, nói: "Không đau lòng."

Lòng của cô cứng thế cơ mà.

Đáng để đau lòng sao?

Cố Trình: "... Chậc."

*

Ngay đến khi về thủ đô, Thẩm Tuyền bận đến mức chân không chạm đất, bởi vì chuyện của Phổ Ngân mà công ty còn phải mở hội nghị. Thẩm Tiêu Toàn nghe xong, suốt quá trình mặt ông cứ sầm lại.

Sau khi kết thúc hội nghị, vào văn phòng Thẩm Tiêu Toàn nói với Thẩm Tuyền: "Rốt cuộc là Nhiếp Thừa đang làm gì vậy? Còn con nữa, xảy ra chuyện như vậy mà con lại nói với bố là chuyện nhỏ?"

Thẩm Tuyền: "Đã xử lý xong rồi ạ."

Thẩm Tiêu Toàn nhìn cô đầy bất đắc dĩ, trước đó là ở Myanmar, Thẩm Tuyền cũng tốt khoe xấu che. Nếu như không phải làm lớn chuyện thì Thẩm Tiêu Toàn hoàn toàn không biết gì cả, ông bước lên một bước, thấp giọng nói: "Con vốn như thế, chuyện gì cũng tự gánh vác, bố thích con độc lập nhưng không thích con thế này, chuyện này con phải cảm ơn Văn Trạch Lệ cho đàng hoàng."

Nhắc đến Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền sững sờ.

"Con hẹn nó đi, bố mời nó ăn bữa cơm để cảm ơn." Việc liên quan đến con gái, Thẩm Tiêu Toàn không có cách nào làm qua loa, lúc này ông vứt hết ân oán, ông muốn cảm ơn Văn Trạch Lệ.

Thẩm Tuyền nhìn bố mình thì biết ông nghiêm túc, thật ra cô cũng đã có suy nghĩ như vậy. Thẩm Tuyền gật đầu nói: "Vâng, con sẽ hẹn anh ấy."

Hai ngày nữa trôi qua, thủ đô bắt đầu vào mùa xuân nhưng vẫn còn hơi lạnh. Thẩm Tuyền ngồi trong phòng làm việc, cô cầm điện thoại lên rồi chần chừ một lúc.

Mãi cô mới nhấn vào số điện thoại của Văn Trạch Lệ và gọi đi.

Lúc này cửa bị gõ vang, Thẩm Tuyền cúp máy ngẩng đầu lên nhìn.

Thường Tuyết ló đầu vào nói: "Tổng giám đốc Thẩm, cậu cả Văn đến rồi."

Thẩm Tuyền khựng lại một chút, cô đứng dậy nói: "Anh ấy đến làm..."

Vừa dứt lời người đàn ông cao lớn đã bước vào, hai người bốn mắt nhìn nhau chừng hai giây, Văn Trạch Lệ cầm một xấp tài liệu trên tay, anh ném lên bàn của Thẩm Tuyền.

Văn Trạch Lệ lấy một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng nói: "Đây là chứng cứ tập đoàn Phổ Ngân rửa tiền."

Thẩm Tuyền nhìn anh, người đàn ông mặc áo sơmi đen và quần tây, thắt cà vạt, đút tay vào túi, đường nét cằm sắc bén.

Mấy giây sau cô cầm tài liệu kia rồi lật ra, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Bên này em cũng tìm được một chút, có trùng nhau không nhỉ?"

"Trùng thế nào?" Văn Trạch Lệ ngước mắt lên, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn cô, thậm chí tốc độ nói rất nhanh, có vẻ như đang ép hỏi.

Thẩm Tuyền khựng lại, cô siết chặt xấp tài liệu.

Nói thật, Thẩm Tuyền không hoảng sợ.

Hôm nay cũng không nhưng chẳng biết tại sao lúc này cảm xúc lại dao động, cô im lặng không biết nên nói gì.

Văn Trạch Lệ nhìn cô gái cao gầy kia, anh lấy điếu thuốc bên miệng xuống, ngón tay chạm vào bàn, Văn Trạch Lệ thấp giọng nói: "Em nói hai câu thuận tai, cái gì anh cũng nghe theo em."

"Sao em lại không nói?"

Thẩm Tuyền: "... Có phải nếu em không khóc thì sẽ không có kẹo ăn đúng không?"

Chương kế tiếp