Hậu Ái

Chương 8

Bầu không khí bị đình trệ một lúc.

Mấy giây sau Văn Trạch Lệ chậc một tiếng, ngồi dậy từ dưới đất, nhíu mày nhìn quanh nhà một vòng: “Trần Hề Hề chạy đi đâu rồi?” 

Thẩm Tuyền chắp tay sau lưng nói: “Có thể là đi làm việc rồi.”

Sau đó cô xoay người vào bếp để tìm chổi. Văn Trạch Lệ thấy vậy thì níu tay cô lại, đẩy cô lên ghê sô pha trong phòng khách: “Xử lý vết thương của cô trước đi, đợi cô ấy về tôi sẽ dạy dỗ lại.”

Thẩm Tuyền ngã nhẹ xuống ghế sô pha, cô nhíu mày.

Sau đó, cô nhìn ngón tay rồi rút mảnh vỡ đó ra, Văn Trạch Lệ gọi điện xong thì quay đầu lại nhìn, anh không nói gì cả, cúi người mở ngăn kéo ra.

Ở trong không có gì cả.

Sắc mặt Văn Trạch Lệ lạnh xuống ngay lập tức.

Thẩm Tuyền cầm giấy lau sạch máu trên ngón tay, máu chảy ra từ ngón tay vẫn còn rất nhiều. Trần Hề chạy xuống từ lầu hai, thấy cảnh này thì giật mình hét lên. 

Cô ta cho rằng hai người cãi nhau.

Văn Trạch Lệ còn không thèm cởi cà vạt, anh nghiêng đầu hỏi: “Hộp đựng thuốc đâu rồi?”

Trần Hề Hề sững sờ.

“Hộp đựng thuốc đâu?”

Sau khi thấy ngón tay chảy máu của Thẩm Tuyền, cô ta mới phản ứng lại, nhanh chóng đi tìm. Vì cô ta là người dọn dẹp trong nhà nên chỉ có cô ta mới tìm thấy được, cẩn thận đặt hộp đựng thuốc xuống trước mặt Thẩm Tuyền.

Văn Trạch Lệ không thể kiên nhẫn được nữa, anh nói: “Lấy nước khử trùng và băng urgo ra cho tổng giám đốc Thẩm.”

“Vâng ạ.” Trần Hề Hề nghe thấy sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của cậu cả, cô ta không dám chậm trễ, vội vàng lấy ra rồi đưa cho Thẩm Tuyền, trong lòng thầm nghĩ hai người thực sự cãi nhau à?

Làm vỡ cả cốc nữa.

Thẩm Tuyền nhận lấy nước khử trùng, cho một ít xuống vết thương, rất đau, cô cố nhịn lại rồi xé băng urgo ra.

Cô nhíu mày như vậy không thoát khỏi ánh mắt của Văn Trạch Lệ, anh vừa thắt lại cà vạt, vừa nhìn cô, nhìn một lúc lâu, mãi cho đến khi Trần Hề Hề nhìn về phía anh.

Văn Trạch Lệ mới không nhìn nữa, anh nói với Trần Hề Hề: “Dọn sạch sàn nhà đi, không được để sót lại một mảnh vỡ nào.”

Trần Hề Hề thấy sợ.

“Vâng ạ.”

Sau đó Văn Trạch Lệ đi về phía cửa, lấy áo vest mặc vào, đi giày rồi cầm chìa khoá xe ra ngoài.

Trần Hề Hề thấy anh đi rồi mới thả lỏng hơn. Cậu cả rất ít khi nổi giận, như thế này lại càng ít hơn, có lẽ là do không có việc gì đáng để anh phải tức giận.

Trước kia lúc anh với Lam Thấm yêu nhau, anh không hề nóng nảy như thế, giống như cách nhau một lớp vải mỏng, chị Lam Thấm cũng thường nói không thể nhìn thấu anh.

Bây giờ mới kết hôn với vị tổng giám đốc Thẩm này không lâu mà đã tức giận rồi?

Cô ta vô thức nhìn về phía Thẩm Tuyền: “Tổng giám đốc Thẩm còn đau không?”

Thẩm Tuyền đã cầm máu xong rồi: “Không đau đâu.”

“Vậy buổi tối cô có ăn cơm ở nhà không ạ? Để tôi đi nấu.” Trần Hề Hề vừa nói vừa đóng hộp thuốc lại, Thẩm Tuyền dựa vào tay vịn ghế sô pha nói: “Không phải nấu, đợi lát nữa tôi đi ra ngoài rồi.”

“Vâng ạ.”

Trần Hề Hề gật đầu, ngoan ngoãn đi ra chỗ đó dọn dẹp.

Sau khi Văn Trạch Lệ đi chưa đến hai phút, Thường Tuyết đã xách túi lớn túi nhỏ vào, đây là lần đầu tiên cô ấy đến căn nhà mới này, giá trị của căn nhà này trong lòng cô ấy đã là biệt thự cao cấp nhất.

Có điều trang trí hơi đơn giản.

Cô ấy nhìn Thẩm Tuyền nói: “Tôi vừa lái xe đi ngang qua Văn Trạch Lệ đấy.”

“Anh ta nhíu chặt mày, hình như có gì khó chịu ấy?” Cô ấy ngồi xuống ghế sô pha rồi nói.

Thẩm Tuyền ừ, cô vẫn còn hơi buồn ngủ.

Trần Hề Hề cách đó không xa vội vàng mang nước ra rót, để xuống trước mặt Thường Tuyết, nghe thấy Thường Tuyết nói vậy thì lại quay sang nhìn Thẩm Tuyền, chắc chắn chị gái này không biết lúc nãy cậu cả và tổng giám đốc Thẩm vừa cãi nhau.

“Tay cậu sao thế?” Thường Tuyết phát hiện trên tay Thẩm Tuyền có băng urgo, cầm tay cô rồi vội vàng hỏi.

Thẩm Tuyền: “Không cẩn thận nên bị đứt tay thôi, không sao đâu.”

“Sao lại bị đứt tay? Sao lại bất cẩn thế, đã sát trùng chưa?”

“Sát trùng rồi, được rồi lên lầu đi.” Thẩm Tuyền nói xong thì đứng dậy, đi về phía cầu thang, Thường Tuyết vội vàng cầm túi đuổi theo.

Sau khi nhìn họ lên lầu.

Trần Hề Hề dọn dẹp lại phòng, sau đó vào một căn phòng an toàn không có ai, định xem thử camera an ninh ở trên tầng, nhưng không ngờ rằng mấy ngày trước cô ta còn có thể mở phần mềm, hôm nay vào thì đã đổi mật khẩu rồi, cô ta không thể nhìn thấy gì được.

Cô ta sửng sốt.

Cậu cả đổi à?

Vì sao chứ?

*

Tiền thân của tài chính Hối Thành là chỗ cho vay thế chấp, chẳng qua cho vay thế chấp chỉ là bàn đạp của họ, cuối cùng họ thành lập một ngân hàng tư nhân.

Cũng đưa ra thị trường ở HK.

Bữa tiệc đêm nay được sắp xếp ở một sơn trang tư nhân, nghe nói trong sơn trang tư nhân này có kỳ trân dị bảo, đó đều là những món đồ cổ quý giá lấy được trong lúc làm cho vay thế chấp.

 Lúc Thẩm Tuyền và Thường Tuyết ra khỏi cửa, sắc trời đã tối, cô mặc một chiếc váy dài màu quả hạnh, phối với dây chuyền và hoa tai, khiến khí chất của Thẩm Tuyền trở nên xuất chúng, xe đi đến cửa sơn trang.

Mắt những vị khách quý đang vào cửa đó sáng lên khi nhìn thấy Thẩm Tuyền, nhưng vì cô là Thẩm Tuyền nên người ta chỉ gật đầu với cô để chào hỏi.

Còn nhiều người thì nhìn sang người bên cạnh cô.

Trống không, chỉ có một nữ thư ký.

Trong bữa tiệc đêm nay.

Hai vợ chồng Văn – Thẩm đều được mời, nhưng lại không cùng nhau đến, không biết lát nữa chủ tịch Văn có đưa người phụ nữ khác theo không? Tất cả đều muốn xem một vở kịch như vậy.

Tất cả đi vào nơi tổ chức bữa tiệc.

Thẩm Tuyền đưa Thường Tuyết theo, đi bắt tay chào hỏi với chủ tịch Hội đồng quản trị của tài chính Hối Thành.

“Lâu rồi không gặp chủ tịch Lâm.”

“Đã lâu không gặp tổng giám đốc Thẩm, khi cô với cậu Văn kết hôn lại là lúc tôi đi công tác, đúng là đáng tiếc.” Chủ tịch Lâm cười nâng bụng bia.

Thẩm Tuyển cười nhẹ.

Cô rất ít khi cười, thỉnh thoảng cười lên cũng chỉ cho lễ phép.

Người của nhà họ Tần cũng tới, Tần Sương kéo tay mẹ cô ta, cười thò đầu sang, hỏi thẳng: “Cậu Văn đâu Thẩm Tuyền? Không đến đây với cô à?”

Vì câu hỏi này.

Mà đám người đang nhìn lén xung quanh cũng khựng lại một lát.

“Tần Sương, con hỏi cái này làm gì? Vợ chồng nhà người ta thì liên quan gì đến con.” Mẹ của cô ta lạnh lùng nói, nhưng những lời này lại như đang dẫn dắt.

Là vợ chồng.

Mà sao lại không đi cùng nhau trong bữa tiệc?

Những người còn lại đều nhìn Thẩm Tuyền, muốn thấy cô xấu hổ.

Ai mà biết được, vẻ mặt của Thẩm Tuyền vẫn thản nhiên, cô lấy điện thoại từ tay Thường Tuyết, nhìn Tần Sương nói: “Cô muốn biết à? Để tôi gọi điện thoại hỏi anh ta giúp cô."

Sắc mặt Tần Sương cứng đờ.

Cô ta hỏi Thẩm Tuyền chứ không dám hỏi Văn Trạch Lệ.

Đúng lúc này.

Từ cửa vang lên tiếng cười nhẹ của người đàn ông, tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua, họ thấy Văn Trạch Lệ đưa áo khoác cho nhân viên phục vụ, nhận lấy điếu thuốc Nhiếp Tư đưa cho rồi châm lửa hút, anh nhìn sang chỗ này, thấy Thẩm Tuyền ở trong đám người, cô mặc một chiếc váy lụa dài làm tôn lên vẻ duyên dáng yêu kiều.

Sau khi anh nhìn một chút, muốn sang đó nói chuyện.

Thẩm Tuyền nói trước: “Đúng lúc cậu Văn đến, họ đang hỏi anh này.”

Văn Trạch Lệ nhướn mày, cười nhìn những người còn lại: “Tìm tôi à?”

Sắc mặt những người đó cứng đờ.

Tần Sương càng cứng hơn.

Cô ta rụt người lại, không nói gì.

Văn Trạch Lệ nhìn tình huống này thì cười cười. Anh đi qua, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, lấy một ly rượu rồi ra chào hỏi với chủ tịch Lâm, sau đó uống một ngụm rượu.

Anh nhìn về phía Thẩm Tuyền, sau đó nhìn đầu ngón tay dán băng urgo của cô, anh nhìn một lúc mới cười hỏi: “Còn đau không?”

Thẩm Tuyền lắc ly rượu, liếc nhìn anh: “Không đau nữa.”

“Mọi người cứ từ từ trò chuyện.” Nói xong cô đi giày cao gót rẽ sang chỗ Nhiếp Tư chào hỏi, Thường Tuyết đuổi theo sau.

Văn Trạch Lệ nhìn bóng lưng của cô, anh xoay người trò chuyện với chủ tịch Lâm, dáng vẻ không mặn không nhạt của cặp vợ chồng Văn – Thẩm đều rơi vào mắt người khác.

Quả thật liên hôn chỉ là liên hôn đơn thuần thôi, hai bên tôn trọng lẫn nhau. Nhưng dù có tôn trọng nhau thì cũng khiến người ta không dám tuỳ ý suy đoán thêm, đây là lợi ích của việc liên hôn giữa hai gia tộc lớn mạnh.

Rõ ràng là có một ít tin đồn về đôi vợ chồng này.

Không nói về chuyện trong đêm tân hôn.

Không nói về việc ở Thừa Thắng.

Nhưng hình như chuyện Thẩm Tuyền có tình nhân lại lan ra ngoài.

Vợ thì nuôi tình nhân nhỏ.

Chồng lại đi dây dưa không rõ với con gái nhà họ Lam, thú vị thật.

*

Phần lớn người nhà họ Nhiếp làm chính trị, cũng có thể coi Nhiếp Tư là nửa doanh nhân, Thẩm Tuyền trò chuyện với anh ấy về thông tin mà bên trên truyền xuống gần đây, thông tin của một mảnh đất, lĩnh vực mà những năm gần đây nhà họ Thẩm không hề chạm vào.

Nhưng nhà họ Văn từng chạm vào, ngón tay Nhiếp Tư cầm điếu thuốc, cười nói: “Người đó của nhà cô đã thoát khỏi những nguy hiểm từ sớm rồi, không phải lo.”

Người đó của nhà cô?

Vẻ mặt Thẩm Tuyền thản nhiên, không đáp lại câu đó.

Chỗ đứng của hai người khá chếch, sát với hành lang dài dằng dặc, sàn nhà hành lang sáng bóng đến mức có thể soi gương, đầu này của hành lang có thể nghe thấy tiếng bên cạnh sơn trang.

Lúc này chợt nghe thấy tiếng giày cao gót lộn xộn, còn có tiếng lôi kéo nhau, thậm chí còn có tiếng khóc của một giọng nữ nói không, tôi không muốn qua đó, tôi không muốn…..

Nhiếp Tư quay lại nhìn Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền nheo mắt lại, cô và Nhiếp Tư đối mắt với nhau, sau đó hai người nhìn về phía hành lang bên đó, mà không chỉ có hai người họ nghe thấp mà còn có cả người khác, cũng đến chạy ra để xem.

Thẩm Tuyền đứng gần đó, liếc nhìn hai người đang lôi kéo ở hành lang, đó là hai người phụ nữ à?

Cô và Nhiếp Tư chưa kịp hỏi, đã thấy một người trong đó bị kéo đi, chiếc váy bị người còn lại kéo xoẹt một phát, rơi xuống hơn một nửa.

Cô gái đó hét lên rồi che mặt, ngồi sụp xuống.

Người vây xem thấy mặt của cô gái đó thì hít một hơi.

Người đó là Lam Thấm.

Còn người phụ nữ đang lôi kéo cũng là con gái của nhà họ Lam, nhà họ Lam có hai người con gái, mà Lam Thấm là con gái nhỏ, hơn nữa cũng không được yêu chiều.

“Tao bảo mày đến mà mày không chịu đến, đừng có ngồi đợi trong xe, đợi cái gì, ở đây có quái vật ăn thịt mày à?” Cô cả nhà họ Lam ra sức nắm tóc cô ta.

Cô cả nhà họ Lam không thấy tất cả mọi người đang nhìn họ nên lại ra sức kéo váy của Lam Thấm, xoẹt một tiếng, lại một mảnh vải nữa ra đi. Lam Thấm cố che bờ vai của mình lại, khóc mãi.

Nhiếp Tư nhíu mày: “Đúng là chẳng ra gì.”

Những người đang hóng hớt cũng không dám ra tay giúp, vì người đang đứng đằng trước là Thẩm Tuyền, Thường Tuyết chen vào, chậc một tiếng: “Nếu tiếp tục như thế thì váy sẽ bị xé hết.”

Quả nhiên, vì ở vấn đề góc độ nên cô cả nhà họ Lam vẫn còn tiếp tục xé váy của Lam Thấm, thậm chí còn muốn cởi nội y của cô ta.

Đầu Lam Thấm đập vào vách tường, ôm cơ thể mình thật chặt.

Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn một lúc.

Sau đó cô xoay giày cao gót, những người còn lại nhường chỗ cho cô, cô hất cằm lên gọi: “Văn Trạch Lệ.”

Bên này Văn Trạch Lệ đang nói chuyện với chủ tịch Lâm, nghe thấy tiếng thì anh nhướn mày nhìn qua, Thẩm Tuyền gọi: “Ra đây.”

Văn Trạch Lệ cho rằng mình nghe nhầm.

Anh cười dựa vào quầy bar: “Hửm?”

Thẩm Tuyền: “Ra đây.”

Cuối cùng lần này cũng xác định được, Văn Trạch Lệ nở nụ cười, anh để ly rượu xuống rồi đi qua, đầu lưỡi anh vẫn còn vị rượu, anh cụp mắt nhìn cô và định nói chuyện.

Hành lang sau lưng Thẩm Tuyền phát ra tiếng gào thét, rồi tiếng xé rách đồ, Văn Trạch Lệ nhướn mày nhìn qua, đối diện với ánh mắt của hai người phụ nữ trên hành lang.

Lam Thấm và chị cô ta phát hiện bên này có người.

Lam Thấm run lẩy bẩy ôm bộ váy không còn mấy miếng vải, nước mắt rơi đầy trên mặt, có thể nói là vô cùng đáng thương.

Thẩm Tuyền: “Đó là Lam Thấm.”

Cô nhắc nhở.

Văn Trạch Lệ dừng lại, một giây sau anh cầm áo khoác trên tay Nhiếp Tư đi qua đó, ném lên đầu Lam Thấm. Nhiếp Tư ngạc nhiên: “Đó là áo khoác của tôi, không phải áo của cậu ở trên móc treo à?”

Văn Trạch Lệ không phản ứng lại, anh vừa đến gần, cô cả nhà họ Lam đã thấy sợ, Văn Trạch Lệ liếc nhìn cô ta: “Để tôi gọi cho bố cô.”

“Không không không, đừng gọi đừng gọi….” Cô cả nhà họ Lam sợ hãi, cô ta đi lên đỡ Lam Thấm dậy: “Tôi đưa cô ta về, để tôi đưa cô ta về.”

Dù có thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không ngờ cuối hành lang không khoá cửa.

Văn Trạch Lệ chậc một tiếng, quay đầu nhìn Lam Thấm.

Trong mắt Lam Thấm toàn là nước mắt, ôm áo khoác sững sờ nhìn anh, như muốn anh làm gì đó.

Văn Trạch Lệ vứt một câu: “Về đi.”

Sau đó anh xoay người trở về sảnh tiệc.

Cuối hành lang.

Một đám người đang chờ xem cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, ai mà ngờ được Văn Trạch Lệ vừa ném áo khoác xong đã đi luôn, làm tất cả mọi người đều thấy mờ mịt. Thẩm Tuyền đã đi khỏi chỗ đó, cô nhìn thấy một người chú mới vào cửa nên đi lên chào hỏi, nét mặt của cô vẫn nhạt như nước, cúi đầu cười yếu ớt, vẻ mặt rất kính trọng.

Văn Trạch Lệ đi về sảnh tiệc, liếc nhìn người phụ nữ đứng cách đó không xa.

Cô đang cúi đầu cười.

Nhiếp Tư đi lên, tức giận đá anh: “Áo khoác của tôi.”

“Đền cho cậu.” Văn Trạch Lệ không nhìn nữa, anh cầm ly rượu mà phục vụ mang ra, nhấp một ngụm rồi dựa vào quầy bar nói.

Nhiếp Tư: “Vãi.”

“Không phải cậu cũng có à?”

Anh ấy thấy Văn Trạch Lệ vừa cởi áo khoác ra đã đưa cho phục vụ, anh cười cười, khoé môi đầy vẻ xấu xa.

Nhiếp Tư: “...”

Đồ chó này.

*

Lúc trước cho rằng có thể thấy trò hay, mà kết quả lại như vậy? Con gái nhà họ Lam xảy ra chuyện, giờ cô cả nhà họ Thẩm lại bảo chồng mình đến xử lý bạn gái scandal, cứ nghĩ cậu cả Văn sẽ tức giận vì người đẹp, hoặc ít nhất cũng phải bế người phụ nữ mặc bộ váy bị xé rách đi chứ?

Ai mà ngờ… anh chỉ ném cái áo khoác không phải của mình đến, sau đó đi về sảnh?

Nói chuyện với chú đó xong, Thẩm Tuyền uống thêm hai ly rượu nữa, vì vẫn chưa khỏi ốm hẳn nên cô không thoải mái lắm, cô dựa vào cái ghế cao, những người định chê cười thấy cô bình tĩnh như thế thì lại không biết nên chê cười thế nào.

Thường Tuyết đến gần hỏi: “Không thoải mái à?”

Thẩm Tuyền: “Một chút, đợi lát nữa chúng ta nói với chủ tịch Lâm một tiếng rồi ra về sớm.”

Thường Tuyết: “Ok, để tôi sắp xếp việc này.”

“Haizz, hồi trước nghe nói Lam Thấm sống ở nhà họ Lam rất khó khăn, không ngờ lại là sự thật, cậu nói xem, tình cảm của bố mẹ có liên quan gì đến con cái đâu chứ?”

Thẩm Tuyền xoa ấn đường.

Ừ.

Lam Thấm vẫn không thể sống tốt ở nhà họ Lam, bố Lam cưới mẹ Lam Thấm là vì tình yêu chứ không phải liên hôn gì cả, lúc đầu hai người rất tình cảm với nhau, sinh ra cô chị Lam Huệ, yêu thương đến tận xương tuỷ. Sau đó vì gia tộc phát triển không tốt, người trong nhà gây áp lực nên bố Lam bắt đầu hối hận vì sao không liên hôn, mẹ Lam Thấm cũng bắt đầu oán hận chồng, từng hứa hẹn rồi cũng lại thay đổi, thế là hai người bắt đầu oán hận lẫn nhau, Lam Thấm sinh ra vào lúc đó.

Lam Huệ được yêu thương thì có lẽ vẫn được yêu thương.

Còn Lam Thấm lớn lên trong sự oán hận thì luôn bị Lam Huệ bắt nạt, hết lần này đến lần khác nhà họ Lam chỉ sinh được hai đứa con gái, sau này người phụ nữ ở ngoài của bố Lam cũng không thể mang thai.

Ngoại việc bị sỉ nhục và không quan tâm ra, cô ta đều nghe theo sự sắp xếp của bố, nhà họ Lam cảm thấy gia tộc của mình quá nhỏ, hy vọng con gái có thể có triển vọng, sau này con rể cũng có thể giúp đỡ một chút.

Vốn dĩ bố Lam tưởng rằng Lam Thấm có thể gả cho Văn Trạch Lệ, sau này phát hiện nhà họ Văn không thích nhà họ Lam, trong cơn tức giận đã đưa Lam Thấm ra nước ngoài, ép Văn Trạch Lệ đến hỏi cưới.

Ai mà ngờ được, giữa Văn Trạch Lệ và Lam Thấm đã có rất nhiều vấn đề, anh hoàn toàn không định cưới cô ta.

“Hình như chị cô ta có chứng rối loạn lưỡng cực.” Thường Tuyết rót cho Thẩm Tuyền một cốc nước ấm rồi tiếp tục nói.

Thẩm Tuyền nhận lấy rồi uống một ngụm lớn, cô hỏi: “Từ khi nào thế?”

“Hình như được chẩn đoán chính xác trong thời gian trước, người nhà họ Lam không dám nói ra bên ngoài, bây giờ Lam Thấm sống như chó vậy, cô ta… chắc chắn muốn bám vào cậu Văn.”

“Nhìn như thế thì ngoài cậu Văn ra thì cũng chẳng có người đàn ông nào cứu được cô ta, chậc.” Thường Tuyết nhìn Văn Trạch Lệ đang nói chuyện với người khác cách đó không xa.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, lại hút một điếu thuốc, như từ trường nên ở đâu cũng là hạc giữa bầy gà.

Cô ấy lại nhìn Thẩm Tuyền.

Da Thẩm Tuyền như ngọc, có thể thấy là cô được chăm sóc rất tốt, từ nhỏ tính cách của cô đã hơi lạnh lùng như thế rồi, khó mà thân thiết được, nhưng Thường Tuyết biết nhà họ Thẩm rất yêu thương con gái mình, chỉ là gia tộc lớn phải coi trọng đại cuộc, tình cảm giữa người với người đôi khi là việc nhỏ, cũng không đáng nhắc đến.

Chuyện Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ cưới nhau cũng xuất phát từ đại cuộc.

Chuyện của Lam Thấm như việc nhỏ, chạm đến chuyện lớn của hai gia tộc thì đúng là dũng cảm thật đấy.

Thẩm Tuyền gật đầu: “Vậy thì đúng là hơi đáng thương.”

Thường Tuyết cười: “Cậu thương hại làm gì, có gì tốt mà đáng với chả thương.”

Thẩm Tuyền không nói gì, cô trả cốc lại cho Thường Tuyết, ngáp một cái rồi chống cằm.

Thường Tuyết đi trả cốc nước, sau đó đến nói với chủ tịch Lâm. Thẩm Tuyền ngẩn người, ai ngờ một nhóm người lại đi lên nói chuyện với cô, dẫn đầu là đổng sự của nhà họ Tiêu, Thẩm Tuyền lấy lại tinh thần: “Bác Tiêu, lâu rồi không gặp bác ạ.”

“Ha ha, lâu rồi không gặp, lần cuối chúng ta gặp nhau là năm ngoái nhỉ? Ở bến cảng thành phố Hải.”

Thẩm Tuyền: “Đúng rồi ạ.”

“Không ngờ lần gặp lại trong năm nay thì cháu với Trạch Lệ đã cưới rồi.” Đổng sự Tiêu cười nói.

“Đúng rồi ạ, tiếc là bác không đến.”

“Bác không đến cũng không sao, sau này bác sẽ bổ sung, nhưng hôm nay khó lắm mới gặp được, bác muốn uống chén rượu này với cháu và Trạch Lệ.”

Trên mặt đổng sự Tiêu là nụ cười hiền hoà mà dễ gần.

Thẩm Tuyền nhẹ nhàng đi giày cao gót xuống, cô đứng thẳng người: “Vậy để cháu gọi anh ấy đến, để bọn cháu mời bác.”

“Được thôi.”

Thẩm Tuyền vừa nói xong, đã có người gọi Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ nhướn mày, sau đó thấy đổng sự Tiêu trong đám người, anh cầm ly rượu lên, bỏ điếu thuốc trong miệng ra rồi dập tắt trong gạt tàn thuốc, xong xuôi mới qua đây, cười cụng vào thành ly của họ: “Bác Tiêu, sao bác không nói trước với cháu?”

“Ha ha, thằng nhóc này, không phải là bác đến không, hôm nay bác đến để đòi một chén rượu mừng của cháu và Thẩm Tuyền đấy.”

“Dạ?” Sau khi Văn Trạch Lệ nghe xong, anh nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền nghiêng người cầm ly rượu trên khay của người phục vụ, ngón tay trắng nõn đến mức chói loá cầm vào phần thân của ly, cô bưng qua đây rồi đặt cạnh ly rượu của Văn Trạch Lệ.

“Uống thế thì có ý nghĩa gì đâu?” Đổng sự Tiêu cười chọc hai người họ.

“Bác Tiêu, vậy bác muốn uống thế nào ạ?” Văn Trạch Lệ cười dựa vào quầy bar bên cạnh.

“Ít nhất thì cũng phải như kiểu giao bôi chứ.” Bí thư bên cạnh đổng sự Tiêu cười nói.

Vừa dứt lời, những người đang hóng hớt xem trò vui ở sau lưng lập tức nín thở. Đổng sự cũng hùa theo: “Haizz đúng đấy, phải uống theo kiểu giao bôi.”

Thẩm Tuyền không thoải mái lắm, cô khựng lại rồi nghiêng người sang, đưa ly rượu đến trước mặt Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ cụp mắt nhìn ngón tay nhỏ của cô và màu đỏ của rượu, mấy giây sau anh mỉm cười đan tay vào, vòng qua tay cô, da thịt lộ ra bên ngoài dán chặt vào cánh tay anh.

Thẩm Tuyền nghiêng ly rượu về phía mình, môi chạm vào vành ly.

Văn Trạch Lệ cũng cúi đầu, môi mỏng để lên vành ly, mắt nhìn cô chằm chằm, Thẩm Tuyền thản nhiên dời mắt sang chỗ khác.

Văn Trạch Lệ nheo mắt lại.

Chương kế tiếp