Hiền Hậu Khó Làm

Chương 18
Editor: Hanh Doan

Võ Đế lập tức đẩy tay Chu Vân Kiến ra. Hắn vội vàng phủ thêm áo khoác, lui về phía sau một bước, đôi mắt tức giận đến đỏ lên, nói: “Ngươi……”

Chu Vân Kiến đứng dậy, hơi hơi kinh ngạc, cong môi nói: “Ta……?”

Vốn tưởng rằng Võ Đế sẽ phát giận với y, nhưng không nghĩ tới đối phương không nói một câu nào, liền xoay người rời khỏi Hậu Khôn Cung. Lúc đi ra ngoài cũng không có kinh động bất kỳ ai, chỉ có Lâm Hải vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài. Ông cũng không hỏi cái gì, chỉ yên lặng đi theo phía sau hắn, vội vàng trở về Thiên Hành Điện.

Nguyên Bảo nghe thấy động tĩnh đi vào, nhìn thấy bộ dáng kia của thiếu gia nhà mình là biết đã xảy ra chuyện gì. Nguyên Bảo vừa muốn tiến lên an ủi thiếu gia nhà mình một chút, lại nghe thấy Chu Vân Kiến cười đến nỗi thở không ra hơi, trực tiếp nằm xoài ra giường. Làm cho Nguyên Bảo còn tưởng y bị trúng tà, tiến lên sờ sờ trán y, phát hiện tất cả đều bình thường, mới nói: “Thiếu gia, ngài còn cười à, Hoàng Thượng bỏ đi rồi!”

Chu Vân Kiến tùy tiện ngồi ở trên giường, nói: “Nguyên Bảo, lúc Hoàng Thượng đi ra ngoài, ngươi có nhìn thấy sắc mặt của hắn hay không?”

Nguyên Bảo nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không có, nhưng xem khí thế kia thì chắc hẳn là nổi giận rồi đi?”

Chu Vân Kiến lắc đầu, nói: “Không phải hắn nổi giận, hắn là……” Chu Vân Kiến vẫy vẫy tay, nói: “Ta nói mấy chuyện này với một đứa nhỏ như ngươi làm gì? Nhưng mà mấy ngày tới chắc hắn sẽ không tới Hậu Khôn Cung nữa đâu.”

Nguyên Bảo vội la lên: “Không tới á? Sao…… sao lại như vậy? Thiếu gia, có phải ngài…… vội vàng quá rồi hay không?”

Chu Vân Kiến nói: “Ta vội vàng chỗ nào cơ chứ? Từ khi thành hôn đến nay cũng được nửa tháng rồi, tới bây giờ còn không có làm gì, nếu là ngươi thì ngươi có chịu được không?”

Tuy rằng Nguyên Bảo hiểu nhưng bây giờ Hoàng Thượng bị làm cho tức giận bỏ đi rồi, cậu cũng sốt ruột thay thiếu gia nhà mình: “Vậy phải làm sao bây giờ? Thiếu gia, nếu không thì…. ngài đi nhận lỗi với Hoàng Thượng đi? Nói hai câu mềm mại dễ nghe, nói không chừng hắn liền quay trở lại.”

Chu Vân Kiến vươn ra một ngón tay lắc lắc, nói: “Không không không không, cứ để yên như vậy đi! Bỏ đi không được mấy ngày, hắn sẽ lại đến tìm ta thôi.” Chỉ dựa vào phản ứng không thể khống chế lúc nãy của hắn, nói hắn không động tâm? Đánh chết y cũng không tin!

Nguyên Bảo ở bên cạnh cảm thấy đầu óc thiếu gia nhà mình hư rồi, phi tử được sủng ái hàng ngày, có ai mà không biết cúi đầu mềm giọng nói lời ấm áp đâu? Còn thiếu gia nhà cậu lại làm ngược lại, trực tiếp làm lơ Hoàng Thượng mấy ngày. Vẻ mặt Nguyên Bảo không thể tin được, nói: “Thiếu gia, ngài…… nói thật sao?”

Chu Vân Kiến quấn quấn lọn tóc, nằm trở lại trên giường, nói: “Không có việc gì, ngủ thôi, ngày mai xuất cung sớm một chút, trước tiên cùng ta sắp xếp chuyện cửa hàng đã.”

Nguyên Bảo nói: “Chuyện cửa hàng đã nói chuyện xong rồi, Loan gia có rất nhiều cửa hàng, tùy tiện lấy mấy gian lại đây cũng được. Chỉ là thiếu gia này, mấy chuyện đó đều không quan trọng. Ngài làm Hoàng Hậu cao quý của một nước, kiếm nhiều tiền như vậy thì có ích lợi gì? Điều quan trọng bây giờ vẫn là làm sao giành được trái tim của Hoàng Thượng kìa, có được Hoàng Thượng rồi thì ngài muốn cái gì mà không có chứ?”

Chu Vân Kiến nhéo nhéo huyệt thái dương, nói: “Nguyên Bảo, ngươi không hiểu đâu, ta phải kiếm tiền, cũng phải có được Hoàng Thượng.”

Quả thật Nguyên Bảo không hiểu được, thiếu gia như này không phải là bỏ gốc lấy ngọn hay sao? Nhưng mà làm một thư đồng, cậu ta cũng không tiện khuyên nhiều, có lẽ thiếu gia có tính toán riêng của mình cũng nên. Vì thế cậu ta không hề nói thêm cái gì nữa, hầu hạ Chu Vân Kiến ngủ.

Còn Võ Đế sau khi trở lại Thiên Hành Điện, lại làm thế nào cũng không ngủ được. Phân phó Lâm Hải chuẩn bị nước lạnh cho hắn, liền chạy vào tắm nước lạnh. Ra lệnh bắt buộc Lâm Hải không được để lộ ra chuyện này, chuyện này tuyệt đối không thể để cho người thứ hai biết. Lâm Hải thấp thỏm lo lắng, đại khái cũng đã đoán ra một chút. Khó mà tin được, đồng thời lại có chút đau lòng. Võ Đế là do ông nhìn từ nhỏ tới lớn, ông vốn là người trong cung của Thái Hậu, Võ Đế đối với ông mà nói chính là một tiểu bối. Thái Hậu có ân với ông, vì thế đời này của ông đều toàn tâm toàn ý cống hiến cho đôi mẹ con này.

Ông muốn khuyên nhủ Võ Đế, cần gì phải kiềm nén chính mình như thế? Từ nhỏ tới lớn, tâm tư của hắn cũng không giống những đứa trẻ khác. Hiện giờ khó lắm mới có thể động lòng, vì sao lại muốn trốn tránh cơ chứ? Rốt cuộc thì đó cũng là Hoàng Hậu mà hắn chiêu cáo thiên hạ rước về, làm chuyện phu thê không phải là bổn phận của bọn họ ư?

Nhưng mà khi ông đang định mở miệng, Võ Đế lại nói với ông: “Lâm Hải, không cần phải nói cái gì, trẫm đều biết.” Nói xong hắn lại nằm ra thành bồn tắm, nói: “Ngươi ra ngoài trước đi! Trẫm không có việc gì.”

Lâm Hải không còn cách nào khác, đành phải lui ra ngoài.

Quả nhiên sáng sớm hôm sau, Chu Vân Kiến liền mang theo Nguyên Bảo, Tiểu Kim Tử và Tiểu Ngân Tử ra ngoài cung. Bởi vì Loan phu nhân là nữ nhi mà Loan lão thái gia yêu thương nhất, bà có năm vị ca ca, mà năm vị ca ca này đều là những người điên cuồng yêu thích và chiều chuộng muội muội. Lúc mới cưới Loan phu nhân về, thật ra Chu đại nhân đã nơm nớp lo sợ một thời gian. Sau đó lại phát hiện năm vị ca ca này đối với ông rất khách khí, để ông đối xử tốt với muội muội của bọn họ một chút. Nhưng mà ông chắc chắn một điều rằng là nếu ông dám bắt nạt muội muội của bọn họ thì ông tuyệt đối sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.

Yêu ai yêu cả đường đi, các cữu cữu đối với cháu trai cũng là yêu thương có thừa. Đặc biệt là đại cữu cữu, đại cữu cữu Loan Như Tùng, chưởng quản ruộng đất cửa hàng ở Yến Kinh, hai ngày này lại đúng vào ngày tổng kết thu nhập hàng tháng, bận tối mày tối mặt. Vừa nghe thấy cháu ngoại trai nhỏ muốn mấy cửa hàng, không hề nghĩ ngợi trực tiếp cầm ba tờ khế đất đưa cho y. Đó là ba gian hàng nằm trên con đường tốt nhất ở Yến Kinh, trực tiếp cho người đưa tới cho y.

Quả nhiên lưng dựa núi lớn, ngồi không hóng gió mát. Cứ như vậy việc kiếm điểm hiền đức cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều. Tuy rằng Nguyên Bảo vô cùng không hiểu, thiếu gia nhà mình từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, vì cái gì lại muốn phí công phí sức như này làm gì. Nhưng mà thiếu gia cứ lần lượt đem ra mấy món mới mẻ, dần dần Nguyên Bảo cũng cảm thấy hứng thú lên. Cậu đầu tiên là đi theo Chu Vân Kiến xử lý mặt tiền của cửa hiệu một chút, lại dọn thêm mấy cái kệ hàng lại đây.

Thu dọn xong liền tới Thanh Vân Sơn Trang, cổng lớn trơ trọi hôm trước đã được treo lên bảng hiệu với bốn chữ ‘Thanh Vân Sơn Trang’ to đùng. Chu Vân Kiến vô cùng vừa lòng, nói: “Kết tinh tình yêu của ta và Thanh lang cuối cùng cũng bắt đầu tiến vào hoạt động bình thường rồi.”

Nguyên Bảo:…….

Tiểu Kim Tử, Tiểu Ngân Tử:……

Nhóm nhân công ở Thanh Vân Sơn Trang thật sự đã làm việc suốt đêm, sắc trời vừa mới tảng sáng, bọn họ liền dùng giấy dầu bọc từng bó mì sợi lại thật tốt, cũng cất vào trong rương gỗ. Lưu quản gia đang đóng hàng, cũng phân phó nhóm nhân công đem mì sợi sắp xếp lên xe. Thấy gia chủ tới, lập tức tiến lên hỏi: “Thiếu gia, đều đã chuẩn bị gần xong rồi, vận chuyển đến chỗ nào ạ?”

Chu Vân Kiến đưa địa chỉ cho Lưu quản gia, Lưu quản gia liền kêu mấy người khỏe mạnh vận chuyển hàng hóa qua đó. Thái thúc cũng đi theo, ông cũng mang theo hai người trẻ tuổi nhìn có vẻ ổn trọng và có năng lực. Dặn dò bọn họ: “Ta mang các ngươi đi một chuyến này, về sau nếu có việc cần vận chuyển hàng hóa, sẽ để hai ngươi phụ trách.”

Người trẻ tuổi khiêm tốn gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Chu Vân Kiến xem mọi người sắp xếp công việc đâu vào đấy, cũng rất hài lòng. Y cố ý chia ra hai gian phòng làm nơi làm việc cho mọi người, cứ như vậy, các nam nhân đi ra ngoài làm việc, các nữ nhân cũng có thể ở nhà làm mì sợi. Cũng chỉ là nhào bột với giao mì đi thôi, không có cái gì yêu cầu kỹ năng thành thạo cả. Chu Vân Kiến cũng nói rõ, những nhân công làm việc ở xưởng mì sợi, chẳng những được bao ăn bao ở, mỗi tháng cũng sẽ căn cứ vào đó mà có tiền công nhất định.

Nhóm phụ nữ cũng không cam lòng đi sau người khác, sôi nổi báo danh tham gia làm việc. Chu Vân Kiến không từ chối một ai, cố gắng hết sức cung cấp cho bọn họ càng nhiều công việc để làm. Tuy rằng y chỉ là một chuyên gia giám định đồ cổ, đối với phương diện chính trị biết rất ít. Nhưng có một điều mà y rất rõ ràng, đó chính là nếu muốn quốc gia hưng thịnh, mỗi người đều cần phải công hiến một phần sức lực của chính mình. Người nhiều sức lớn, năng lực mạnh thì tự nhiên quốc gia sẽ phát triển lên. Tuy là xưởng mì sợi của y chỉ là một cái xưởng nhỏ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nó phát triển thành một xưởng gia công quy mô lớn.

Chu Vân Kiến nhìn lại xưởng nhỏ của mình, mọi người đều đang trật tự làm việc. Trong đó có người làm việc thành thạo, cũng có người tay chân thô kệch. Thật sự làm không được, liền đi giúp đỡ đóng gói. Nếu ngay cả đóng gói cũng làm không được thì chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt dọn dẹp vệ sinh này nọ. Dù sao thì đây cũng đều là dân chạy nạn mà Chu Vân Kiến thu về, nên ai cũng có thể tìm được một việc mà mình có thể làm được ở đây.

Đương nhiên, chỉ làm mỗi mì sợi là không đủ, đây cũng chỉ là bước đầu tiên. Đợi đợt khoai tây cùng bắp và đậu phộng đầu tiên được thu hoạch, bọn họ sẽ có công việc mới để làm.

Đến gần giữa trưa, Thái thúc đã trở lại, sắc mặt nhìn qua có vẻ không tốt lắm. Chu Vân Kiến tìm ông hỏi tình huống thế nào, Thái thúc đáp: “Bẩm gia chủ thiếu gia, tuy rằng…… người đến xem náo nhiệt rất nhiều, nhưng mà không có ai dám mua. Bọn họ cũng chưa nghe nói qua, cũng chưa thấy qua thứ này. Haizz….. Lão Thái ta cũng không biết nên làm thế nào mới được, cho dù có nói đến rách cả miệng cũng không ai chịu mua!”

Chu Vân Kiến cũng hiểu đại khái mọi chuyện là như thế nào, chỉ cần là có cái gì mới mẻ xuất hiện, không bị xem thành yêu ma quỷ quái đã rất may mắn rồi, không tiếp nhận cũng là bình thường thôi. Chu Vân Kiến đứng dậy nói: “Đi, Nguyên Bảo, chúng ta đi xem thử.”

Nguyên Bảo cùng Tiểu Kim Tử và Tiểu Ngân Tử lập tức đi theo sau Chu Vân Kiến, đi đến cửa hàng nằm trên phố Hải Yến sầm uất nhất Yến Kinh. Chu Vân Kiến đặt tên cửa hàng là Thanh Vân Hiên, liền nhìn thấy một đám người tụm lại một chỗ xem náo nhiệt. Mặc cho nhân viên cửa hàng khen mì sợi tốt như thế nào đi chăng nữa thì mọi người đến xem náo nhiệt cũng chỉ là đứng xem náo nhiệt thôi, không ai dám ra tay mua.

Nguyên Bảo đứng xem trong chốc lát, quay lại xe ngựa báo cáo, nói: “Thiếu gia, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ? Mọi người đều giống như không có ý muốn mua.”

Chu Vân Kiến gõ gõ bàn trà, nghĩ nghĩ, nói: “Không mua là do họ không hiểu biết về nó. Nếu họ không hiểu biết thì chúng ta liền làm cho bọn họ hiểu biết về nó. Nguyên Bảo, sắp xếp lại gian hàng bên cạnh kia, nhóm bếp tổ chức bữa ăn tập thể, cho mọi người ăn mì trứng gà miễn phí!”

Nguyên Bảo nói: “Ăn miễn phí sao?”

Chu Vân Kiến nói: “Không sai, miễn phí! Đừng chần chờ nữa, mau đi làm việc đi!”

Thiên Hành Điện, ảnh vệ quỳ gối trước mặt Võ Đế, một năm một mười kể lại: “Nếu là Thanh lang hỏi tới, liền nói đây là kết tinh tình yêu của ta và Thanh lang……”

Võ Đế đang phê tấu chương liền ‘cạch’ một tiếng bẻ gãy cây bút lông, ngẩng đầu nhìn về phía ảnh vệ. Ảnh vệ sợ tới mức dập đầu bộp bộp bộp ba cái, thấp thỏm sợ hãi nói: “Là Hoàng Hậu điện hạ nói, không phải thần……”

~
Chương kế tiếp