Hoa Cát Đằng

Chương 17
Căn phòng với anh đèn lờ mờ, thân thể cô gái tuổi mới lớn, phổng phao và cuốn hút trước mặt gã thanh niên chẳng khác nào "mỡ treo miệng mèo". Ánh mắt ham muốn, thèm thuồng của hắn soi mói khắp thân thể cô gái, khiến cô gái vô cùng sợ hãi, lùi hẳn vào sâu phía chân cầu thang:

- Anh muốn làm gì?

Giọng cô gái run run, cố vùng vẫy khỏi sợi xích thô kịch, kêu lên những tiểng "lẻng xẻng" ai oán.

- Muốn gì à, hỏi hay lắm cô em?

Vừa nói hắn vừa tiến lại phía cô gái, hắn đưa tay lên vuốt ve mái tóc cô, rồi lè cái lưỡi bẩn thỉu liếm mép. Kinh tởm với những hành động của hắn, cô gái chịt lấy tay hắn cắn mạnh. "Bốp, bốp" những cái tát như trời giáng vào mặt cô gái, say xẩm mặt mày, cô gái ngước nhìn hắn căm phẫn, khoé miệng rỉ máu.

- Con đ*** này, mày giỏi lắm. Mày có kết cục hôm nay, cũng đừng có oán than bọn tao. Có trách thì trách con mụ già đẻ ra thằng người yêu ấy của mày ấy.

Nghe gã nói vậy, cô gái đưa ánh mắt nhìn hắn nghi hoặc. Hắn rút từ túi áo ra tấm hình của cô chụp chung với người yêu, không ai khác chính là Thành. Lúc này cô gái sụp đổ hoàn toàn, khóc lên rũ rượi:

- Là bà ấy thật sao? Bà ấy sai khiến các anh làm chuyện này ư?

- Thông minh lắm, khá khen, khá khen. Giờ mày có biết thì cũng đã muộn. Con mụ già ấy cũng sẽ không thể biết được rồi đây tụi tao sẽ làm những gì với mày đâu. Haha

Bà Thu chứng kiến cảnh tượng, mới chợt nhận ra cô gái chính là con bé Thanh, bà cô đưa tay ra với lấy nó, miệng ú ớ liên hồi nhưng lực bất tòng tâm. Con bé Thanh lúc này chỉ biết cúi rạp người van xin:

- Xin các anh hãy tha cho tôi, hãy tha cho tôi..

Vừa nói nó vừa khóc nức trong nghẹn ngào. Đôi bàn tay yếu ớt không ngừng bám lấy chân gã thanh niên cầu xin hắn tha cho mình. Thú tính trong con người hắn đã lấn át hết phần người ít ỏi còn trong hắn, hắn đưa tay xé toạc vạt áo của nó, thân hình con bé lõa lồ, trần trụi dưới con mắt của một gã đàn ông xa lạ, không chấp nhận sự xỉ nhục, kinh tởm với con người đê hèn ấy, nó lao mình vào thành cầu thang. Gã thanh niên đã kịp tóm lấy cô, lại những tiếng "bốp, bốp" giáng xuống mặt, hắn hằn học:

- Mày nghĩ có thể chết một cách dễ dàng vậy sao? Haha

Nói rồi, hắn đè con bé Thanh ra, tước đi đời con gái của nó. Bất lực nó chỉ biết phản kháng một cách yếu ớt, đôi bàn tay cấu vào nhau toé máu, hàng lệ lăn dài trên gò mà, anh mắt đỏ ngầu như có lửa bên trong. Thân thể nó bầm dập, tả tơi. Thỏa mãn xong thú tính, hắn tựa người vào vách tường thở gấp. Chẳng bận tâm tới nỗi đau chỉ có trời mới thấu của con bé Thanh.

Theo dấu gã đàn em, len lỏi của những con hẻm, cuối cùng cũng đã dẫn đến căn nhà hoang cuối hẻm. Nhận ra chiếc xe dựng bên hông nhà, thằng Thành chắc chắn về những kẻ đã bắt cóc con bé Thanh. Lép mình bên gốc cây cổ thụ, nó thò tay lấy điện thoại trong túi quần ra để cầu cứu sự giúp đỡ. Nhưng thật không may, trong quá trình đeo bám gã thanh niên, chiếc điện thoại đã rơi ra khỏi túi quần từ lúc nào không hay. Không chần chừ, nó từ từ lẻn vào bên sát vách nhà. Qua khe cửa sổ mục nát, thấp thoáng bóng dáng của hai gã thanh niên:

- Đại ca, hàng về rồi ạ.

Tên đại ca trừng mắt nhìn nó rồi hất hàm về phía con bé Thanh đang nằm rũ rượi trên nền nhà, thân thể bầm dập, đầy thương tích, những mảnh vải còn đeo bám trên người không đủ che chắn bản thân:

- Cho mày đó.

- Cảm ơn đại ca.

Hắn xấn xổ định lao tới, nhưng cơn nghiện cũng đã ập tới. Không chỉ là con bé Thanh chứ có trăm ngàn mỹ nữ lúc này cũng trở nên vô dụng, chẳng có ý nghĩa gì với chúng.

Từ trong căn phòng vọng ra những tiếng rên rỉ, thút thít, nấc nghẹn của con bé Thanh. Đợi cho hai gã nghiện rời đi, thằng Thành lẻn vào xốc con bé Thanh ngồi dậy. Lúc này người con Thanh đã mèm oặt, yếu ớt. Thấy người yêu đến giải cứu, nó chỉ biết đưa đôi tay run rẩy ôm trầm lấy rồi òa khóc nức nở.. Gục đầu vào lòng thằng Thành, nó thấy hạnh phúc vô cùng. Bất giác, nó đẩy thằng Thành ra xa, lùi người lại phía sau, kéo vạt áo đã rách tươm che đi phần thân thể hớ hênh, gục đầu òa khóc, tủi nhục, chất chứa biết bao là ấm ức trong lòng.

Thằng Thành sợ bị bọn chúng phát hiện, vội vàng vỗ vai, ra dấu cho con bé Thanh giữ im lặng. Chứng kiến cảnh tượng người yêu thật thê thảm, nó chỉ biết ôm con Thanh vào lòng vỗ về, an ủi. Chúng nó cuốn lấy nhau một lúc, định thần lại, ngước mắt lên vẻ mặt hai đứa sợ hãi, hoảng hốt..

(còn tiếp)
Chương kế tiếp