Hoa Cát Đằng

Chương 4
Thời tiết Hà Nội mùa hè thật khắc nghiệt, cái nắng chói chang, ngột ngạt khiến con người ta dễ dàng trở nên cáu bẳn, bực bội trong người. Cô gái mặc áo dài vẫn đang đi về phía cuối con đường, rõ ràng là Đại vẫn đang nhìn và dõi theo bóng dáng ấy. Ngoái nhìn mọi người, Đại một lần nữa khẳng định:

- Con bé mặc áo dài đang đi về phía cuối đường kia kìa!

Mọi người nhìn Đại trong bộ dạng thất thểu, mặt mũi xám xịt, guồng mắt thâm cuồng có phần ái ngại. Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, bà Hằng phân bua:

- Giữa trưa nắng, thằng này nó mơ ngủ à mấy đứa?

- Thằng Đại nó ngáo đá rồi u ơi.

Tiếng bà Hằng vừa dứt, thì đã có đứa hùa theo nói vuốt đuôi. Cả đám nhìn Đại rồi phá lên cười hô hố. Nghe những lời này, Đại thật sự cảm thấy khó chịu quay người trở về phòng trọ. Tâm trạng rối bời, nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu không có lời giải đáp. Thì Đại thất kinh, không còn tin vào mắt của mình nữa, cô gái vừa rồi đang leo cầu thang lên phía dãy phòng của anh. Trong suy nghĩ của anh, lần này chắc bẩm bà Hằng và những người ngồi ngoài đó sẽ phải hối tiếc về những gì mà họ đã nói. Vội vàng chạy đuổi theo cô gái, chỉ còn cách vài bậc cầu thang là mọi chuyện sẽ rõ. Nhưng tuyệt nhiên không hiểu tại sao, Đại có cố gắng đến mấy cũng không thể đuổi kịp cô gái. Cô gái bước những bước thướt tha lên phía sân thượng rồi mất hút trước sự ngỡ ngàng của Đại.

Ngồi sụp xuống bậc cầu thang, Đại ôm đầu suy nghĩ về sự xuất hiện của cô gái một cách logic. Vừa mới đây, cô ta còn đi ngoài đường, cũng chưa thấy cô ta trở lại, tại sao cô ta lại có thể xuất hiện ở đây ngay lúc này. Đại thực sự hoang mang, mệt mỏi lê những bước chân về phòng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mây đen cuồn cuộn báo hiệu trời sắp đổ mưa, cánh cửa sổ hoen rỉ lâu ngày bị những cơn gió xô đẩy va đập vào nhau liên hồi, vang lên những tiếng kêu "ken két" nghe rờn rợn. Trong lúc ấy, Đại vẫn ngủ say như chết, không biết những gì đang xảy ra quanh mình. Bầu trời bị mây đen bao phủ như ngày tận thế, căn phòng của Đại cũng trở nên tối xầm, tiếng sấm ùng oàng, những tia sét chói lòa xé toạc bầu trời, những hạt mưa hắt qua ô cửa sổ tạt thẳng vào mặt khiến Đại thức giấc. Vội vàng đưa tay khóa lại cánh cửa, cảnh tượng trước mắt làm miệng anh á khẩu, đôi tay không ngừng đưa lên dụi mắt. Hồi lâu, Đại mới ú ớ:

- Cái quái quỷ gì thế này?

Cô gái trong tà áo dài trắng toàn thân ướt sũng, đứng dúm dó ở góc phòng nhìn Đại trân trối, nước trên cơ thể cô rỏ "tong tong" xuống nền nhà. Căn phòng trở nên lạnh lẽo vô cùng. Thất kinh, đưa tay dụi mắt thêm lần nữa, căn phòng trống không, tối tăm, Đại thu mình ngồi bó gối, thở không ra hơi, vẻ mặt thất thần..

(còn tiếp)
Chương kế tiếp