Hoa Hồng Trong Sương Sớm

Chương 7: Hoa hồng vàng (1)

 

Thời tiết hôm nay rất tốt, cho tới ban đêm, bầu trời vẫn quang đãng, các vì sao lác đác đầy trời .

Lúc ăn cơm, dựa theo truyền thống của Ôn gia, vẫn giống như cũ là uống rượu trợ hứng. Ôn Thiếu Diễn vừa phải uống phần rượu của mình vừa phải uống thay cho Giản An, khó khăn lắm mới uống xong mấy chén, thân hình có chút loạng choạng. Lúc gần đi, Ôn Thiếu Diễn gọi Trần Tấn tới đón. Trần Tấn không chỉ là tài xế của Ôn Thiếu Diễn, mà còn là trợ lý của anh, đối với thói quen sinh hoạt, yêu thích, chán ghét của anh đều biết rõ ràng. Giản An nhớ tuổi của anh ta khoảng chừng ba mươi, có tình cảm ổn định với bạn gái, có vẻ ngày lành sắp tới gần, trên mặt không giấu được vẻ vui sướng.

Ôn Thiếu Diễn được Giản An cùng Trần Tấn đỡ lên xe. Trần Tấn nhìn thân hình run rẩy của ông chủ, cảm thấy rất kỳ quái. Theo những gì anh ta biết, tửu lượng của ông chủ không thấp, ở tiệc rượu đều hiếm khi uống say, một buổi tụ họp gia đình như thế nào lại uống thành như vậy, nhưng anh ta không phải người nhiều chuyện, tuyệt đối sẽ không nhiều lời.

Ôn Thiếu Diễn vừa ngồi lên xe liền nâng tấm chắn lên, la hét đòi Trần Tấn mở nhạc, anh rất tự nhiên mà gối đầu lên đùi Giản An, Giản An vừa định cử động thân mình, liền bị anh ngăn lại, “Đừng nháo.”

Sức nặng trên đùi làm thần kinh Giản An căng chặt, thấy hô hấp đều đều của Ôn Thiếu Diễn, cô liền cúi đầu nhìn anh. Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng từ trước đến nay, bây giờ nhắm lại thành một đường thẳng, làm cho sự khắc nghiệt trên người anh giảm đi vài phần, đường cong lưu loát ở cằm bị ánh đèn ngoài cửa xe làm cho trở nên ôn nhu hơn.

Ôn Thiếu Diễn nhắm mắt lại nói, “Hôm nay em khóc sao?”

Giản An nghe thấy câu hỏi này, không khỏi sửng sốt, người đàn ông này làm sao mà biết được, cô nói dối, “Không có, tại sao tôi phải khóc?”

Phía dưới truyền đến một tiếng cười nhạo, Ôn Thiếu Diễn lật người lại, cả người đối diện với cô, ánh mắt nặng nề, “Hôm nay thấy người tình cũ ngọt ngào thân mật với người khác, em không phải đang âm thầm đau lòng sao?”

Quả nhiên, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, khả năng chọc tức người khác của Ôn Thiếu Diễn, cho dù uống say cũng không hề suy giảm.

Giản An khẽ cười ra tiếng, đón nhận ánh mắt anh, hơi hơi cúi người, hài hước nói: “Đâu có, thấy tình nhân cũ của mình bên cạnh có vợ hiền, đã thế vợ hiền lại còn có thai, tôi thật sự ghen tị muốn chết. Đáng thương cho tôi, phải gả cho một người hơn mình mười tuổi, thật làm ruột gan tôi như đứt từng khúc vậy.”

“Cho nên em là?” Ôn Thiếu Diễn nhẹ nhàng nhíu mày, nghiêm túc suy tư nói: “Muốn một đứa con?”

Giản An bị logic quỷ quái này của anh thuyết phục, theo thói quen duỗi tay vỗ bả vai anh, liền bị Ôn Thiếu Diễn nắm lấy, mười ngón tay đan xen. Cô muốn rút ra nhưng lại không rút được, “Tôi không muốn.”

“Vậy em thương tâm vì cái gì?” Ánh mắt cực nóng của người đàn ông từ đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người, rơi xuống trên mặt cô.

Giản An mở miệng nói đại: “Tuổi của anh quá lớn, tôi thích người trẻ tuổi cơ.” Vừa dứt lời, cô đau đến kêu ra tiếng, xoa xoa cánh tay bị anh véo đau.

Tối nay sau khi uống rượu, Ôn Thiếu Diễn hiện giờ so với quá khứ nhẫn nại hơn rất nhiều, “Người trẻ tuổi bây giờ có gì tốt?”

Giản An không muốn nói nhảm với anh, “Điểm nào cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn anh.”

Nghe được lời này, Ôn Thiếu Diễn trực tiếp ngồi dậy, duỗi tay nhéo cằm cô, mùi rượu phả lên mặt cô một mảng cực nóng: “Anh không tốt sao, chẳng phải em luôn trông mong được lên giường với anh à? ”

Giản An nghe được lời này, ngược lại nghĩ đến lần đầu tiên lung tung của hai người, vội vàng phủi sạch, “Tôi làm sao có thể chạy lên giường của anh được chứ, rõ ràng là tôi uống nhiều rồi mới lên nhầm giường của anh.”

———————

Nhớ lại lần đầu tiên của hai người, Giản An chỉ có thể dùng hai chữ “Hỗn loạn” để hình dung.

Hôm đó là ngày nghỉ của cô, cha mẹ lại ra nước ngoài nghỉ phép. Ôn lão gia liền mời cô đến Ôn gia ở vài ngày.

Ngày đó là sinh nhật hai mươi hai tuổi của Giản An, cô với Ôn Kính Thư hẹn nhau cùng đi ăn tối, nhưng không ngờ tới cô lại bị thả bồ câu*. Anh ta lỡ hẹn với cô là bởi vì Trần Gia Văn đã phát hiện ra chuyện giữa anh ta với Trần Gia Ngôn, Ôn Kính Thư vội vàng đi trấn an Trần Gia Văn nên không rảnh để quan tâm đến vị hôn thê là cô.(* Mình không hiểu chỗ này lắm đại khái là đồng nghĩa với “bị cho leo cây” )

Giản An ăn cơm một mình, lại đón sinh nhật một mình, cô đến quán bar uống mấy chén. Lúc trở về Ôn gia, men say bốc lên, thân hình loạng choạng đi vào, cô lại đi đến phòng bếp cầm lấy chai mà cô tự cho là “Đồ uống” lên, mãnh liệt uống mấy ngụm.

Vừa xử lý xong công việc, Ôn Thiếu Diễn về đến nhà liền chú ý đến bóng dáng trong phòng ăn, anh vừa đi vào liền thấy Giản An say mèm đang dựa vào bàn cơm. Anh đoán được cô say như thế vì chuyện gì, không khỏi thở dài một hơi thật sâu, đem cô bế lên, vừa muốn đặt cô xuống giường, Giản An lại bắt lấy cánh tay anh, đôi mắt mang theo hơi nước, “Anh vì sao không thích tôi?”

Ôn Thiếu Diễn biết cô nhận nhầm người, không hề để ý, nhưng cô lại nắm lấy tay anh không buông, “Anh vì cái gì mà chán ghét tôi?”

Ôn Thiếu Diễn có chút bất đắc dĩ, “Anh không có.”

“Anh có, mỗi lần nhìn thấy tôi anh đều hung dữ như vậy,” Giản An nghẹn ngào, nước mắt chảy từ gương mặt nhỏ rơi xuống gối, tạo thành vệt nước mờ mờ: “Tại tiệc đính hôn anh còn mắng tôi, mắng tôi ích kỷ, nói tôi chia rẽ Ôn Kính Thư với Trần Gia Văn, tôi cảm thấy vô cùng ủy khuất.”

Thân thể Ôn Thiếu Diễn cứng đờ, Giản An còn đang bận trách cứ anh, hoàn toàn không để ý, anh cuống giọng hỏi: “Em có biết anh là ai không?”

Giản An xoa xoa đôi mắt: “Ôn Thiếu Diễn.”

“Lạch cạch”, lý trí Ôn Thiếu Diễn trong nháy mắt liền vỡ vụn, anh cúi đầu hôn lấy người dưới thân.

Giản An bị nụ hôn nóng bỏng này bức cho không còn đường lui, men say chậm rãi bốc lên, tay cô ôm lấy cổ anh đáp lại, quần áo hai người rơi rụng đầy đất.

Thân thể bị xuyên qua đau đớn làm cô không nhịn được kêu thành tiếng, người đàn ông trầm mê với lãnh địa ấm áp ẩm ướt này, mất khống chế mà ở trên người Giản An ra sức xâm chiếm.

Giản An không biết đến tột cùng hai người làm bao lâu, cô chỉ nhớ rõ lúc anh nóng bỏng phóng thích trong cơ thể cô, cô cũng thét chói tai mà lên đỉnh, mũi chân động đậy kéo căng dây thần kinh ở bắp chân, co rút lại, cả người vô thức run rẩy.

Khi Giản An mở mắt ra một lần nữa, vắt ngang ngực cô là một cánh tay đàn ông, cô vừa mới xoay người lại để tìm hiểu, liền đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh.

Cô đã lên giường với Ôn Thiếu Diễn rồi?!!!

—————-

Lực trên tay Ôn Thiếu Diễn tăng thêm vài phần: “Vậy em còn muốn lên giường với ai?”

Giản An cố ý chọc giận anh: “Vị hôn phu của tôi là Ôn Kính Thư, anh nói xem tôi muốn lên giường với ai?”

Lời này vừa thốt ra, Ôn Thiếu Diễn hiển nhiên bị cô chọc giận, trực tiếp buông bàn tay đang nhéo cằm Giản An ra, một câu cũng không nói, nhích người ra sát cửa, hận không thể hoà thành một thể với cửa xe.

Giản An nhìn động tác ấu trĩ của anh, thở dài, “Anh ngồi dịch ra đây đi.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, lắc lắc đầu, hơi thở có chút bất ổn, còn có chút ủy khuất: “Anh không muốn.”

Giản An kéo cánh tay anh, “Anh bao nhiêu tuổi rồi còn chơi cái trò trẻ con này?”

Ôn Thiếu Diễn tùy ý để Giản An kéo tay mình, nhưng vẫn ngồi im ở chỗ của mình không nhúc nhích.

“Vậy anh cứ ngồi ở đó đi.” Giản An buông tay ra, mặc kệ anh.

Ôn Thiếu Diễn thấy Giản An không để ý tới mình liền không náo loạn nữa, lẳng lặng mà nhích lại gần, lại cố ý dựa vào người Giản An, dùng mặt nhẹ nhàng cọ cọ vào cánh tay cô, ngẩng đầu lên nhìn cô, nghiêm túc nói: “Anh ghen tị.”

“Em thích Ôn Kính Thư mà không thích anh.”

Tuy ánh mắt anh hơi mông lung, nhưng giọng nói lại hết sức nghiêm túc, trong khoảng thời gian ngắn làm Giản An ngây ra, “Tôi không thích Ôn Kính Thư.”

Ánh mắt Ôn Thiếu Diễn sáng rực lên, tung tăng như chim sẻ: “Vậy em thích anh rồi.”

Giản An buột miệng thốt ra: “ Tôi cũng không……” Nhưng nhìn khuôn mặt đầy vui mừng của Ôn Thiếu Diễn, vẫn không nhẫn tâm nói tiếp, đem nửa câu sau thu lại, sửa lại lời nói: “Phải phải phải, em thích anh.”

Ngay sau đó, cô đột nhiên bị anh ôm vào trong lồng ngực. Ở sau lưng cô, đôi mắt người đàn ông vì say mà mông lung lập tức sáng lên, so với ánh trăng ngoài cửa sổ xe còn muốn sáng hơn.

———-

Ôn Thiếu Diễn: Nhìn cái gì mà nhìn, giả bộ.

Giản An: Đừng nhìn, quay đi.

Editor: mọi người thấy hôm nay anh Diễn có cute không? Spoil sương sương là chương sau anh nhà còn cute hơn cơ!!!

 

 

........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Chương kế tiếp