Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

CHƯƠNG 7: CÁO TRẠNG

Chớp mắt một cái đã đến ngày thứ ba.

Kỳ Hãn chờ tới chờ lui vẫn không thấy Chung Niệm Nguyệt đi tìm hắn, hạt thông này cũng không thể để đó được.

Dường như ngón tay cũng sắp hết sưng rồi.

Kỳ Hãn không thể đợi được nữa.

Vì vậy mới sáng sớm, Kỳ Hãn kêu người cầm theo hạt thông rồi cùng đi đến Chung phủ.

“Nô tài gặp qua Thái Tử điện hạ, điện hạ tới phủ là muốn tìm ai vậy ạ?”

Kỳ Hãn được hỏi mà cảm thấy kỳ lạ, bây giờ ở phủ ngoài Chung Niệm Nguyệt thì còn có ai?

Kỳ Hãn hỏi hắn ta: “Biểu muội đã dậy chưa?”

“Sáng sớm tiểu thư đã rời phủ.”

Không biết vì sao trong đầu Kỳ Hãn hiện lên ba chữ ‘Cẩm Sơn Hầu’.

Chẳng lẽ nàng đi tìm Cẩm Sơn Hầu chơi chung?

“Tiểu thư đi học ạ.” Hạ nhân đó nói.

Kỳ Hãn lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Điện hạ, mời ngài trở về.”

Kỳ Hãn mím môi, cắn răng nói: “Đi học ở đâu? Quốc Tử Giám?”

“Đúng ạ.”

Kỳ Hãn cũng không nhiều lời nữa, ngay lập tức vung tay áo xoay người đi thẳng tới Quốc Tử Giám.

Hắn không muốn hôm nay lại tốn công vô ích.

Hạt thông này, hắn nhất định sẽ đưa tới tận tay Chung Niệm Nguyệt ! Nhất định phải nghe được câu ‘biểu ca thật tốt’ mới được!

Chung Niệm Nguyệt nhập học, đúng thực có một hơi rắc rối.

Nàng vừa bước chân vào cửa Quốc Tử Giám, thì ngay lập tức có người cung kính mời nàng vào phòng nghỉ ngồi tạm.

Bọn họ bắt đầu thảo luận với nhau.

Chung tiểu thư tuổi cũng cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ học cái gì thì tốt đây?

Học chung với những đứa trẻ năm, sáu tuổi? Hay là học chung với những thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi đó?

Cuốn sách mà bọn họ đang học, sợ rằng Chung tiểu thư ngay cả chữ cũng không đọc được.

Thật sự muốn cho Chung tiểu thư học cùng những đứa năm sáu tuổi đó, nhưng chẳng phải là làm vậy sẽ chẳng phải sẽ khiến cho Chung tiểu thư mất mặt à?

Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ vẫn không biết nên làm như thế nào, đành xoay người lại hỏi: “Tiểu thư muốn học lớp nào? Ở đây có bốn lớp thiên, địa, sơn, thủy còn có nho học, huyền học, sử học, văn học…”

Chung Niệm Nguyệt cắt lời bọn họ, lên tiếng nói: “Học tất cả là được.”

Mọi người: “…”

Chung Niệm Nguyệt hỏi: “Không được sao?”

Nàng cực kỳ xinh đẹp, bất cứ ai nhìn thấy đều bất giác nói chuyện nhẹ nhàng lại cũng như bao dung hơn một chút.

Bản chất con người là yêu thích cái đẹp, cho dù là nam hay nữ.

Trần Tư Nghiệp do dự một lát, rồi gật đầu nói: “Cứ nghe theo lời Chung tiểu thư đi.”

Vị tiểu thư này cũng không phải là thực sự tới đây để học, chủ yếu là tìm một chút náo nhiệt mà thôi.

Cứ làm theo ý nàng là được.

Ngay lập tức có người đưa nàng tới lớp, vừa đi vừa nói: “Lớp này có nhi tử của tướng quân, nhi nữ của quận chúa, nhi tử của hầu gia và cả Tam hoàng tử…”

Ngụ ý là muốn khuyên nàng không cần xảy ra xung đột với những người khác.

Chung Niệm Nguyệt mở cửa bước vào.

Bên trong, một đám người đang vây quanh một nam tử mặc cẩm hoa y phục.

“Ta hôm nay chỉ học tới giờ Mùi thì về.” Thiếu niên nói.

Những người bên cạnh ngưỡng mộ không thôi.

Thiếu niên đắc ý nói: “Phụ hoàng cho Cao đại học sĩ làm lão sư của ta, để ta không học quá muộn, nên mới cho Cao đại học sĩ tới dạy ta.”

Xung quanh lại càng hâm mộ hơn.

Có một người đột nhiên chen vào: “Ông ta không phải lão sư của Thái Tử à? Vậy ai sẽ dạy Thái Tử?”

“Im lặng.” Người đi cùng Chung Niệm Nguyệt lên tiếng.

Bọn họ im lặng ngay lập tức, đồng thời quay đầu nhìn ra cửa.

“Vị này là Chung tiểu thư, bắt đầu từ hôm nay, sẽ học ở lớp này.”

Một vài thiếu niên vừa nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt thì đỏ mặt ngay lập tức.

Nhưng chỉ có một mình Tam hoàng tử dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm nàng.

Chung tiểu thư kia chẳng phải là người gọi Huệ phi là ‘a di’ và Thái Tử là ‘biểu ca’ à.

Cũng vừa khéo, lúc này có một người chạy tới báo: “Điện hạ, Thái Tử điện hạ…đã tới cửa chính, muốn gặp Chung tiểu thư.”

Ánh mắt của Tam hoàng tử lại càng trở nên hiểm ác, nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt như kim đâm.

Chung Niệm Nguyệt không quan tâm đến hắn ta, quay đầu hỏi: “Ta ngồi ở đâu?”

“Ở đây.”

Chung Niệm Nguyệt chậm rãi bước tới ngồi xuống.

Tam hoàng tử vốn đắc ý vì hắn ta là người tôn quý nhất ở đây, kết quả còn chưa đắc ý được bao lâu, thì nghe thấy người bên ngoài nói: “Thái Tử đến.”

Kỳ Hãn bước chân vào, bỏ qua những ánh mắt si mê của các quý nữ, lập tức đi tới trước mặt Chung Niệm Nguyệt.

Hắn nhận lấy từ tay tiểu thái giám một cái hộp gốm sứ, đưa tới trước mặt Chung Niệm Nguyệt nói: “Đây là hạt thông, ta đã tách cho muội.”

Mọi người nghe xong đều vô cùng ngạc nhiên.

Lúc này ánh mắt của bọn họ đều dừng trên người Chung Niệm Nguyệt, không chỉ có cả Tam hoàng tử mà còn thêm một người nữa.

Chung Niệm Nguyệt xoa mũi, quay đầu nhìn vào ánh mắt kia, búi tóc song nha kế, mặc xiêm y của thư đồng, là một tiểu cô nương khá xinh đẹp.

Chung Niệm Nguyệt không trả lời Kỳ Hãn, mà chỉ vào tiểu cô nương đó hỏi: “Nàng ta là ai?”

Đứng bên cạnh tiểu cô nương, là một tiểu cô nương cài trâm hoa nói: “Nàng ta là thư đồng của ta. Tiểu thư của Tô gia, tên là Tô Khuynh Nga.”

Tô Khuynh Nga? Không phải là tên của nữ chính à?

Chung Niệm Nguyệt nhìn Kỳ Hãn xong rồi lại nhìn Tô Khuynh Nga.

Dường như Tô Khuynh Nga không dám nhìn nàng, cúi đầu đứng đó, bả vai hơi run, dáng vẻ gầy yếu đáng thương.

Haizz, thật là phiền.

Nữ chính chắc không phải là đang ghen tị với nàng đâu nhỉ? Tuổi này chắc chưa biết yêu đâu mà phải không?

Chung Niệm Nguyệt quay đầu lại, mở nắp ra, nhìn hạt thông bên trong nhẹ nhàng nói: “Ta không thích cái này…”

Kỳ Hãn câm nín.

Chung Niệm Nguyệt quay đầu nhìn sang những người khác: “Mọi người có ai thích không? Cầm lấy chia nhau đi.”

Mọi người nghe xong thì cảm thấy rùng mình, đây là Thái Tử tự tay tách, ai mà dám ăn!

Kỳ Hãn nghe thấy lời này thì dường như bị đứng hình, chỉ đứng tại chỗ nhìn Chung Niệm Nguyệt.

Lúc này, ánh mắt đang nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt lại càng trở nên sắc bén.

Chung Niệm Nguyệt: “…”

Nữ chính có bệnh à?

Không nhìn thấy nàng không hề quan tâm đến Thái Tử hả? Sao còn chưa vui vẻ nữa vậy?

Kỳ Hãn cố nén giận, không muốn ở trước mặt người khác mất đi phong độ. Cứ coi như hắn đang dỗ dành một biểu muội kiêu căng thôi: “Biểu muội, ta tách nó gần vài canh giờ, ngay cả tay cũng chảy máu.”

Mọi người nghe xong lại cảm thấy kinh ngạc xen lẫn hâm mộ.

Mắt Tô Khuynh Nga lại càng thêm sắc bén.

Dường như muốn xuyên thủng Chung Niệm Nguyệt.

Chung Niệm Nguyệt: “…”

Nhìn thấy trò hay như vậy, Tam hoàng tử cũng không nhịn được nữa.

Hắn nghe đồn rằng nữ nhi Chung gia thích Thái Tử, Chung gia và Vạn gia sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Thái Tử. Bây giờ nhìn thấy, có vẻ không giống như lời đồn cho lắm.

Tam hoàng tử cười nói: “Chung tiểu thư cãi nhau với Thái Tử sao? Chung tiểu thư không thích thì ném đi là được. Thái Tử lòng dạ bao la, sẽ không trách tội ngươi. Nói về thức ăn…trong cung mẫu phi ta có Tô Lạc rất ngon, Chung tiểu thư có muốn nếm thử không?”

Nét mặt tức giận của Kỳ Hãn không che dấu được nữa.

Tam hoàng tử cực kỳ đắc ý, thoải mái coi Chung Niệm Nguyệt là một cái cớ để xỉa xói Kỳ Hãn.

Chung Niệm Nguyệt không muốn làm đá kê chân cho người khác, tất nhiên sẽ không chịu ngồi yên để cho hắn ta lợi dụng.

Nàng cầm lấy nắp, đậy lại, xoay đầu, khuôn mặt xinh đẹp đến kinh ngạc.

Nàng lười biếng nói: “Ngươi nói nhiều như vậy, chắc là muốn ăn hạt thông do Thái Tử biểu ca tách…vậy để ta ném qua, ngươi đi nhặt là được.”

Nàng vừa nói xong thì ném hộp gốm sứ trong tay về phía Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử ‘a’ một tiếng, chén sứ đập thẳng vào cánh tay rồi lăn vào lồng ngực hắn ta.

Kỳ Hãn đang tức chết, nhưng thấy Chung Niệm Nguyệt không hề quan tâm đến thể diện của Tam hoàng tử, còn ném đồ vào người ta, cơn tức đang nghẹn ở lồng ngực, không biết nên lên hay hạ xuống, không biết là nên vui vẻ hay tức giận.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Ngay cả người dẫn Chung Niệm Nguyệt tới đây cũng đã quỳ trên mặt đất.

Tại sao lại ném Tam hoàng tử?

Đó là Tam hoàng tử đấy!

Tam hoàng tử cầm hộp sứ đập mạnh xuống bàn, đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chung Niệm Nguyệt! Ngươi dám!”

Huệ phi ở trong cung là giả bộ ôn nhu, khéo léo, nhưng mẫu phi của Tam hoàng tử – Trang phi, gia thế không thấp, đương nhiên khi nuôi dạy con cái sẽ có chút cưng chiều.

Tam hoàng tử cùng lắm chỉ nể mặt Thái Tử và sợ hãi Tấn Sóc Đế, chưa bao giờ chịu một đòn như vậy.

Tam hoàng tử càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.

Chung Niệm Nguyệt này quả nhiên còn cùng Thái Tử ‘có một chân’!

Thái Tử dung túng nàng, nhưng hắn ta sẽ không.

Tam hoàng tử có thù tất báo, chỉ vào Chung Niệm Nguyệt nói: “Bắt lấy nàng ta cho bổn hoàng tử.”

Ánh mắt của Tô Khuynh Nga đột nhiên thay đổi.

Chung Niệm Nguyệt không còn lời nào để nói.

Thế nào? Muốn xem nàng bị đánh à?

Lúc này Kỳ Hãn không rảnh để tức giận biểu muội, ngược lại quát to nói: “Kỳ Cẩn! Ngươi dám!”

Những người khác cũng không dám làm theo.

Bề ngoài thì Chung tiểu thư xung đột cùng Tam hoàng tử, nhưng thật ra chính là Thái Tử và Tam hoàng tử.

Huống chi, huống chi…Chung tiểu thư xinh đẹp như vậy, mảnh mai như vậy, bọn họ thân là nam tử hán sao có thể động thủ được?

Vì thế trong nhất thời, ngoại trừ tiểu thái giám đi bên cạnh Tam hoàng tử thì không ai dám động đậy.

Vì vậy làm Tam hoàng tử càng tức điên.

Những người này…những người này chỉ nghe lời Thái Tử, không xem lời nói của hắn ta ra gì phải không?

Tam hoàng tử phất tay áo đứng dậy, đi tới chỗ Chung Niệm Nguyệt.

Kỳ Hãn muốn bước lên cản lại.

Nhưng Chung Niệm Nguyệt đã đứng dậy, lấy sức lực mỏng manh yếu ớt của mình, nàng nhấc ghế lên ném thẳng về phía Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử còn chưa kịp tới gần thì lại ‘a’ thêm một tiếng.

Mọi người xung quanh lại ngây người tiếp.

“A a a, ngươi dám, ngươi dám ném ta? Ta muốn phụ hoàng trị tội ngươi!”

Tiểu thái giám sợ tới mức hồn bay phách lạc, kêu to: “Tam hoàng tử! Tam hoàng tử bị đánh, đầu đã chảy máu! Mau gọi người tới!”

Giọng nói tiểu thám giám sắc bén, to tới mức muốn xuyên thủng cả nóc nhà, hơn phân nửa Quốc Tử Giám đều nghe thấy.

Tam hoàng tử nghe thấy lời này trong lòng tức giận, nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng, hận không thể nhắm mắt lại ngất xỉu tại chỗ.

Vừa rồi hắn ta còn muốn phụ hoàng trị tội nàng, nhưng hiện tại thì không.

Hắn ta bị một nữ nhân đánh, truyền ra ngoài thì chẳng phải là ném đi thể diện của mình sao?

Cẩu nô tài này, sao lại hét to như vậy?

Tam hoàng tử một tay che đầu, một tay bịt miệng tiểu thái giám lại.

Tay Kỳ Hãn hơi run, một mặt tưởng tượng hậu quả, một mặt kiềm chế sự kích động trong lòng…

Hắn muốn đánh Kỳ Cẩn không phải là ngày một ngày hai, nhưng hắn là Thái Tử, hắn không thể…

Kỳ Hãn quay đầu nhìn Chung Niệm Nguyệt, nhẹ nhàng nói: “Biểu muội đừng sợ.”

Người của Thái Học Viện nghe xong chỉ muốn chết.

Chết tiệt!

Không nhìn thấy Chung tiểu thư bình tĩnh đứng đó sao, không hoảng hốt hay hoảng loạn, còn giống như đang xem trò hay!

“Mau, mau đi gọi thái y!”

Lần này thực sự rối loạn.

Chung Niệm Nguyệt thoải mái nhìn cảnh tượng hỗn lộn trước mặt.

Những người này…có bản lĩnh thì giúp nàng chết sớm một chút!

…Nàng nhớ nhà!

Hôm nay là ngày đầu nữ nhi tới Quốc Tử Giám học.

Chung đại nhân vẫn nhớ rõ những lời nói ngày hôm đó, Chung Niệm Nguyệt làm nũng nói với ông, lo sợ bị người khác trêu chọc….

Vì vậy Chung đại nhân cho người để ý động tĩnh bên đó.

Nhưng không bao lâu thì có người chạy tới báo tin.

Người đưa tin chưa từng thấy tiểu thư gây ra chuyện lớn như vậy, cho nên hắn ta lắp bắp nói, sợ hãi đại nhân sẽ nổi giận.

“Đại nhân, tiểu thư không học ở lớp Thủy. Tiểu thư cùng Trần Tư Nghiệp nói người muốn đi học hằng ngày, tất cả các lớp…”

Chung đại nhân: “…”

Ông xoa nhẹ thái dương nghĩ thầm, nữ nhi chưa từng học qua, mỗi cái thử một chút thì cũng phải.

Mặc kệ học cái gì, cứ thử hết đi, chỉ cần thích ứng với hoàn cảnh là được.

Chung đại nhân tự an ủi bản thân, đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống.

Không bao lâu lại có một người chạy vào.

Người này là người của Quốc Tử Giám, hắn ta thở hổn hển, mặt đầy sự lo sợ: “Chung…Chung thị lang…”

Chung đại nhân thấy vậy lại càng trở nên sốt ruột.

Chẳng lẽ nữ nhi xảy ra việc gì?

Người của Quốc Tử Giám khóc không ra nước mắt, thê thảm nói: “Chung tiểu thư, nàng…nàng đánh Tam hoàng tử!”

Cái gì! Nữ nhi của ông bị đánh!!!

Chung đại nhân đột ngột đứng dậy.

Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào, ông mới định thần lại được.

Khoan, hình như không phải vậy! Hình như là…nữ nhi của ông…đánh…Tam hoàng tử???

Chung đại nhân giật mình, khuôn mặt vốn đã nghiêm túc nay lại càng lạnh lùng hơn.

Nàng sao dám…

Suy nghĩ này vừa hiện lên nhưng rất nhanh đã bị ông đè xuống.

Ngày ấy trong thư phòng.

“Cha và ca ca sẽ vì con mà trút giận chứ?”

“Vậy thì con sẽ không sợ hãi nữa.”

Thanh âm mềm mại của nữ nhi quanh quẩn bên tai ông.

Nàng nói ‘cảm ơn cha’, nàng nói ‘con không sợ’.

Ban đầu ông cảm thấy nữ nhi hơi kiêu ngạo, nhưng lại sợ ông, lại không học vấn không tài năng. Nhưng hiện giờ nữ nhi đã đi học, còn trở nên thân thiết với ông, tin tưởng ông.

Ông không thể lại để cho nữ nhi sợ hãi được.

Chung đại nhân cắn chặt răng, nói: “Đệ thiếp, tiến cung!”

Ông phải cầu kiến hoàng thượng trước, phải ép chuyện này xuống rồi nói tiếp.

Người của Quốc Tử Giám: “ Hả?”

Chung thị lang là người công bằng chính trực, khi gặp sự việc như thế này chẳng phải là nên đến Quốc Tử Giám xem xét một chút sao?

Nhưng Chung đại nhân lại không xem sắc mặt của hắn ta, sai người đi nói với Thượng Thư một tiếng, sau đó nhanh chân bước ra ngoài.

Tuy rằng Hình Bộ không nổi tiếng bằng Hộ Bộ, cũng không bằng Binh Bộ, Lại Bộ có quân lính trong tay, nhưng cũng đã là thị lang, ông ở trước mặt hoàng thượng cũng có vài phần mặt mũi.

Chung đại nhân đợi một nén nhan thì được gọi vào.

Khi gặp mặt thánh nhan, Chung đại nhân cũng không vội vã nói đến sự việc ở Quốc Tử Giám, mà trước tiên bẩm báo những vụ án mà Hình Bộ đã xét sử.

Lúc này trong Quốc Tử Giám, mọi người hoảng loạn muốn tiến cung mời thái y.

Tam hoàng tử muốn giấu cũng không giấu được nữa.

Xong rồi.

Tam hoàng tử ngồi một chỗ nhìn xung quanh, vẻ mặt cứ như cha chết nương chết.

Tất cả mọi người đều biết, Tam hoàng tử bị biểu muội của Thái Tử đánh.

Tô Khuynh Nga đang đứng trong góc, là người duy nhất không sợ hãi chút nào.

Thậm chí nàng ta còn cười trộm một cái.

Đời này nàng ta muốn thu thập Chung Niệm Nguyệt, dễ dàng như vậy sao? Chung Niệm Nguyệt cũng thật kì lạ, lại dám ra tay với Tam hoàng tử.

“Vậy mà nàng dám ra tay với hoàng tử!” Trang phi tức giận nói.

“Đi, đi gặp hoàng thượng.” Trang phi hừ lạnh nói: “Con của ta có thể đoạt lấy lão sư của Thái Tử, chẳng lẽ còn phải sợ Thái Tử sao? Chung Niệm Nguyệt kia dám động thủ thì đừng có trách bổn cung dẫm lên thể diện Thái Tử.”

Chung đại nhân nói đến tới khi miệng lưỡi khô khốc.

Thì nghe được tiểu thái giám quỳ xuống đất nói: “Bệ hạ, Trang phi nương nương cầu kiến.”

Trang phi khi ra cửa có tám phần khí thế, nhưng khi đến Cần Chính Điện, một chút cũng không còn.

Nàng ta nói những lời độc ác nhưng thực tế đến trước mặt hoàng thượng thì lại không dám.

Trang phi đi đến trước mặt, quỳ xuống đất, gạt lệ nói: “Bệ hạ, thần thiếp mới nghe thuộc hạ nói, hoàng nhi bị Chung tiểu thư đánh vỡ đầu, còn phải đi mời thái y…”

Chung đại nhân nghe xong những lời này, ngược lại ông đã bình tĩnh hơn không ít.

À, địch đã xuất chiêu, bản thân không cần phải hoảng loạn.

Khi nghe đến đó Mạnh công công kinh ngạc nói: “Chung tiểu thư đánh!”

Trang phi nghe thấy thì cảm thấy có chút không đúng. Sao? Nàng không thể đánh à?

Mạnh công công vội vàng nhìn sắc mặt Tấn Sóc Đế.

Trong ánh mắt Tấn Sóc Đế xẹt qua một tia kinh ngạc, trên mặt không có chút gì gọi là đồng tình hay thương tiếc Tam hoàng tử.

Tại sao hôm đó Mạnh công công gặp Chung Niệm Nguyệt cảm thấy bất ngờ? Vì khi Chung tiểu thư mới vài tuổi ông đã gặp qua, không chỉ ông mà còn có cả bệ hạ.

Lúc đó Chung tiểu thư nhát gan, vừa gặp bệ hạ thì ngất xỉu ngay lập tức.

Đương nhiên ở trước mặt bệ hạ, cũng không ai có gan lớn.

Trang phi khóc lóc vô cùng đáng thương, cứ như nhi tử sắp chết đến nơi, muốn nắm vạt áo của Tấn Sóc Đế nhưng lại không dám, chỉ có thể thê thảm kêu: “Xin bệ hạ làm chủ…”

Tấn Sóc Đế liếc mắt về hướng Chung Ngạn: “Thì ra Chung thị lang đến là vì việc này.”

Chung đại nhân khom người: “Đúng vậy.”

Trang phi: “…”

Cáo trạng nữ nhi trước mặt cha của người ta, nói ra thì đúng là có chút xấu hổ.

Nhưng đó chính là đánh hoàng tử đấy!

Khóe môi Trang phi giật giật, không biết nên nói gì, thì nàng ta nghe thấy Tấn Sóc Đế chậm rãi cười nói: “À, lá gan của Chung tiểu thư cũng thật lớn.”

Trang phi nghe thấy không biết vì sao lại co người lại.

Dường như cảm thấy ý của Tấn Sóc Đế đang nói Tam hoàng tử, chính là cái đồ phế vật.

“Mạnh Thắng, ngươi đi một chuyến, đưa Tam hoàng tử, Chung tiểu thư, cùng những người có mặt ở đó, mang tất cả lại đây.”


Chương kế tiếp