Hoàng Phu Bệnh Kiều Yêu Ta

Chương 16: Chớ sợ chớ sợ
Hiện tại Nữ Hoàng có tổng cộng tất cả tám nữ nhi, từ nhị hoàng nữ đến ta, tuổi tác không giống nhau, phụ thân không giống nhau. Nhị hoàng nữ nhiều tuổi nhất bây giờ đã đầu ba (tức 3x tuổi ấy), hài tử cũng sinh một đống lớn.

Hiện tại khoanh tay ngồi nhìn bát hoàng nữ lớn hơn ta hai tháng cũng sắp có đích nữ của mình, ta - dưới gối không người liền càng lộ rõ hơn.

Một đám người đang quan tâm bát hoàng phu sẽ sinh ra cái gì đồng thời, còn rảnh rỗi quan tâm vấn đề truyền thừa đời sau của ta.

Đầu năm nay, hối thành hôn liền hối mang thai, hối hối hối hối hối, thích hối như vậy sao các ngươi không đổi thành họ Thôi luôn đi?

Ta không rõ vì sao bọn họ phải chạy tới quản những việc này, chàng vợ là của ta, trứng cũng là của ta (?), hai chúng ta muốn sinh thì sinh, thích sinh lúc nào thì sinh lúc đó.

—— rất muốn nói với các nàng như vậy, nhưng ta cũng chỉ dám nghĩ thầm ở trong lòng.

Bởi vì trong những người hỏi chuyện này còn có Nữ Hoàng.

Tới đây liền phải nghi ngờ năng lực tranh sủng của những mỹ nhân trong hậu cung một chút.

Mấy người này cũng quá không được rồi á, bằng không sao Nữ Hoàng còn có thể thượng triều mỗi ngày?

Một mỹ nhân đủ tư cách, chính là phải khiến cho đế quân không xử lý được việc công, không dậy nổi giường!

Trước kia ta đã nói rõ với nhạc phụ nhạc mẫu bên kia, nói Bùi Dụ còn nhỏ, sinh con không tốt cho thân thể, chờ thêm hai năm nữa rồi nói. Nhưng việc này tuyệt đối không thể nói cho Nữ Hoàng, bằng không bà ấy quay đầu là có thể chụp cái mũ “Nam nhân chi nhân” ( đối chiếu lòng dạ đàn bà ) cho ta.

Bà ấy ở phía trên thuyết giáo, lòng ta nghĩ đều là trưa nay ăn cái gì, buổi tối ăn cái gì, ngày mai ăn cái gì.

Mấy chuyện này đều là chuyện quan trọng của đời người hết á!

Lén lút đổi chân trái thành chân phải thay phiên đứng, tiếng nói của Nữ Hoàng ở phía trên vang lên: “Nghe nói ngươi phái hết mỹ nhân mà trẫm ban cho đi giặt quần áo quét tước vệ sinh? Sao hả, không nhìn trúng mấy người kia à.”

Ta từ những lời này nghe ra được uy hiếp “Có phải ngươi bất mãn với trẫm không? Không cần phủ nhận gì nữa. Xem lão nương có nhổ cái đầu nhỏ kia của ngươi làm cầu đá không.”

Ta bỗng thông minh, đầu óc không quá tốt hoạt động vượt mức bình thường, đôi mắt ngó loạn tìm kiếm cứu viện.

Chỉ là đại thần bị gọi đến tên giống như ta đã vỗ vỗ mông rời đi rồi, lúc này không có nhạc mẫu cũng không có các Bùi tỷ tỷ đáng yêu, chỉ có một mình ta sống sờ sờ đứng ở chỗ này.

À, còn có mấy vị người hầu nhỏ, mi thanh mục tú còn hơi đẹp mắt.

“Hửm?”

Nữ Hoàng uy nghiêm đảo mắt qua một cái.

“…… Từ trước đến nay nhi thần kính trọng hoàng phu, huống chi đích thứ có khác, nhi thần nghĩ, tiên sinh hạ đích trưởng nữ rồi bàn tiếp……”

Nói chung chỉ cần là cổ đại thì đều rất nặng chữ “Đích”, nữ tôn quốc cũng không ngoại lệ.

Hoàng Thái Nữ hiện giờ chính là đích thứ nữ của Nữ Hoàng, cũng chính là nhị hoàng nữ. Nếu không phải Đại hoàng nữ chết yểu, đoán chừng cái vị trí này cũng không đến phiên nàng ấy ngồi.

Nữ Hoàng nhíu mày, có vẻ cũng không hài lòng với cái lý do này của ta lắm, “Bảo bọn họ uống thuốc tránh thai là được.”

Ách, quên là còn có thứ này.

Ta hàm hàm hồ hồ đáp lời, lúc này có một vị người hầu tiến vào từ bên ngoài, “Bệ hạ.”

Nữ Hoàng ừ một tiếng, đối phương bước nhỏ tiến lên, tốc độ nói vội vàng: “Bệ hạ, Trần quý quân hôn mê bất tỉnh.”

Nữ Hoàng lập tức đứng dậy, vòng qua ta liền rời đi.

Ta đứng ở chỗ chần chừ một lát, ta nên đi cùng, hay là không đi đây?

Mặc dù hiện tại rất muốn thừa dịp chuồn êm ra ngoài, nhưng ta vẫn nhịn lại suy nghĩ muốn hướng tới tự do kia, lề mà lề mề theo sau.

Vừa mới đến cửa cung điện của Trần quý quân đã nghe thấy một trận tiếng chúc mừng náo nhiệt bên trong: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng quý quân.”

Nữ Hoàng thoải mái cười to: “Thưởng!”

Ta dựng lỗ tai nghe một hồi, hiểu rồi. Trần quý quân mang thai.

Lần này Nữ Hoàng cũng vui vẻ, hoàn toàn ném ta ra khỏi sau đầu, cũng không đoái hoài tới ta có hay chưa có con không nữa, trực tiếp tống cổ ta ra khỏi cung.

Mới đi ra ngoài, lại đụng phải Hoàng Thái Nữ. Nàng ấy còn cười nói gần đây tần suất nhìn thấy ta ở trong cung nhiều hơn trước kia, liếc mắt nhìn cánh tay ta một cái, nói tay Cửu muội cũng không run lên, bộ dáng có vẻ rất tốt ha?

Ta lập tức nhe răng nhếch miệng che cánh tay lại. Không, ta không hề tốt.

Chó săn Tứ hoàng nữ đi theo phía sau nàng ấy không mặn không nhạt dùng lời đâm ta, còn khen ta lợi hại, nói ta lặng yên không một tiếng động đã mê muội tiểu công tử nhà Thừa Tướng đến khăng khăng một mực.

Chuyện này đã bao lâu rồi mà nàng ta còn lấy ra nói, ta nghe đến lỗ tai cũng muốn lên kén, thả đại chiêu ra dời lực chú ý đi, “Sao Tứ hoàng tỷ cũng tiến cung thế? Chẳng lẽ là biết Trần quý quân có thai, đặc biệt là đến chúc mừng ư?”

“Trần quý quân có thai?!”

Vẻ mặt Hoàng Thái Nữ và Tứ hoàng nữ đều nứt ra, liếc nhau, trầm mặc không nói. Ta nhân cơ hội vội vàng chạy đi.

Trước đó Trần quý quân cũng từng sinh hài tử, có điều đều là nam hài, cái thai này cũng không biết là nam hay nữ.

Ta gấp không chờ nổi hồi phủ chia sẻ với Bùi Dụ cái bát quái mới mẻ này, “Nghe nói trước đó Trần quý quân mang thai rất hung hiểm, liều sống liều chết mới sinh ra một tiểu nam hài, lần này ông ta còn dám mang thai, cũng dũng cảm thật.”

Bùi Dụ đáp vâng, một bên hỏi ta: “Tứ hoàng nữ lại tìm đến nàng gây phiền phức à?”

“Hứ, nàng ta ghen ghét ta thôi.”

Trước khi Bùi Dụ chưa gả cho ta có thể nói là chạm tay là bỏng, được coi là bánh trái hình người thơm ngon nhất triều đại. Bảy vị hoàng tỷ của ta thì có tới sáu người đều có tâm tư với chàng ấy, trong đó có Tứ hoàng nữ thuộc phái hành động là nhiệt tình nhất, thường xuyên kiếm lấy cớ liền cọ ở bên cạnh người Bùi gia, chỉ tiếc lần nào cũng bị không mềm không cứng đuổi về.

Mắt thấy Bùi tiểu công tử đến tuổi lập gia đình, mấy người đi đường xoa tay hầm hè, đều tính toán một lần là bắt được cái cục vàng này, lại không nghĩ rằng cuối cùng hoa rơi vào nhà ta, một đạo thánh chỉ dập tắt dã tâm của nhóm hoàng tỷ.

“Hơn nữa ta nghe nói tình cảm của Tứ hoàng tỷ và hoàng phu không hợp, trong phủ tiểu thị một người tiếp một người nâng. Haiz, tứ hoàng phu thật đáng thương. Lần trước thấy vẻ mặt y tang thương, đáng thương y tuổi không lớn lắm, lại không có mấy đứa bé……”

Ta mồm mép nhanh nhẹn, thân thể lại một cử động nhỏ cũng không dám, ngồi ở trên bàn đu dây dưới cây trong vườn, trong cổ họng bật ra mấy lời như vậy.

Hoa lá xung quanh vừa vặn đến thời gian nở, một mảnh hoa khoe màu đua sắc. Lá cây trên đỉnh đầu rào rạt lay động, vệt sáng rơi xuống qua khe hở rồi tắt vụt đi.

Bùi Dụ đứng ở đối diện, xắn tay áo cầm bút vẽ tranh, nghe vậy nghiêng đầu “Ừm” một tiếng, thuận miệng hỏi: “Tứ hoàng nữ ghen ghét thê chủ cái gì?”

“Ghen ghét ta cưới chàng á. Hơn nữa không chỉ nàng ta đâu, rất nhiều người đều ghen ghét ta.”

Liếc mắt qua đó một cái cái, chàng ấy còn đang nghiêm túc vẽ ta. Ta nhỏ giọng nói thầm: “Còn có vị biểu tỷ kia của chàng.”

Bùi Dụ không ngăn được nụ cười bên môi, “Thê chủ đây là ghen tị à?”

Ta hừ hừ hai tiếng không nói lời nào.

Giống với bên trong rất nhiều thoại bản, Bùi Dụ cũng có một đống các biểu tỷ biểu muội, trong đó một vị biểu tỷ họ Đinh mấy tháng trước vừa mới thăng nhiệm đến kinh thành làm quan, vừa thấy Bùi Dụ thì vẻ mặt liền thâm tình chân thành, tâm tư đối với chàng ấy đều viết hết ở trên trán. Ta cũng không mù.

Có điều cũng may từ đầu đến cuối Bùi Dụ chỉ nhàn nhạt với nàng ta, không xa không gần, tươi cười cũng vô cùng khách sáo, đối phương mời mấy lần đều bị chàng ấy từ chối.

Nhưng bây giờ vị biểu tỷ kia định cư ở kinh thành, đúng là có chút âm hồn không tan. Hôm qua lúc hạ triều còn chạy tới, cố ý nói cái gì mà nàng ta và Bùi Dụ là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư. Nghe đến trong lòng ta cực khó chịu.

Thấy ta méo miệng vẻ mặt uể oải, như có như không quơ chân đá cỏ, Bùi Dụ ném bút xuống bước nhanh tới, cùng ta chen ở trên một cái bàn đu dây, “Thê chủ ghen, ta thật sự rất vui vẻ.”

Đầu chàng ấy rúc vào ta, vui mừng nói: “Ta không thích nàng ta, đệ đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra của nàng khi còn bé còn từng đẩy ta xuống hồ ấy, hại ta sinh bệnh một trận nữa cơ,”

Ta giật mình, “Đẩy chàng xuống hồ?”

“Đúng vậy.” Bùi Dụ ấm ấm ức ức như nhóc đáng thương, dùng sức làm nũng cầu đồng tình, “Lúc đó đầu mùa xuân nước trong hồ cũng lạnh lắm, y đẩy ta xuống hồ liền chạy mất, nếu không phải người hầu tới kịp thời, chỉ sợ ta đã chết đuối rồi.”

“Quá xấu rồi! Đây là cố ý giết người!”

Thấy vẻ mặt ta tràn đầy căm phẫn, Bùi Dụ cười ngọt ngào, “Đúng vậy, y thật sự quá xấu. Ta chán ghét y, cũng không thích Đinh biểu tỷ. Nàng ta luôn dùng loại ánh mắt ấy nhìn ta, ta không thích. Sau khi ta được cứu từ trong hồ lên, nàng ta còn giả mù sa mưa chạy tới thỉnh tội, nói đệ đệ nàng ta tuổi còn nhỏ, nhất thời ham chơi, không phải cố ý. Nói ta luôn luôn rộng lượng, mong ta xem ở phương diện tình cảm ngày trước không cần trách cứ.”

Bùi Dụ nheo đôi mắt lại, trong mắt lóe lên một chút chán ghét rồi biến mất.

“Đây không phải đang bắt nạt chàng à! Không thể tha thứ cho bọn họ!”

“Dạ dạ, ta nghe thê chủ. Mới sẽ không tha thứ cho bọn họ đâu. Hơn nữa, Đinh biểu đệ chưa có thê chủ, y theo Đinh biểu tỷ cùng nhau vào kinh, cũng đi tiệc ngắm hoa của Tứ hoàng phu, thấy ta liền âm dương quái khí. Chán ghét muốn chết.” Ở ngay trước mặt chàng quanh co lòng vòng nói thê chủ không tốt…… Thật muốn cắt đầu lưỡi của y đi.

Bùi Dụ rũ mắt, dựa đầu vào trên vai ta, ta thuận thế ôm lấy chàng ấy, theo đó phụ họa vài câu, lại hỏi: “Nước lạnh không? Có phải rất sợ không?”

“Dạ. Cũng sắp bị dọa chết luôn.”

Bùi Dụ vùi đầu ở trong ngực ta, rầu rĩ nói.

Ta vỗ lưng chàng ấy, học bộ dáng bình thường của chàng ấy vụng về dỗ chàng, “Chớ sợ chớ sợ.”

Bùi Dụ vô cùng đáng thương chui vào trong ngực ta, trên mặt lộ ra vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào.

—— từ trước đến nay tâm nhãn chàng nhỏ, năm đó Đinh biểu tỷ xin chàng không cần so đo, chàng cười đồng ý, hơn nữa ngăn cản các tỷ tỷ muốn giúp chàng báo thù. Nhìn ánh mắt vui sướng của Đinh biểu tỷ, trái tim đang nhảy lên trong lồng ngực càng giống như rắn độc ngo ngoe muốn động.

Về sau lành bệnh có thể xuống giường đi lại, chàng đi học bơi lội xong trước. Tại một buổi tối nọ, không hề có điềm báo trước kéo Đinh biểu đệ quần áo không chỉnh tề, đang ngủ ở trong phòng tới bên hồ, tự tay đẩy xuống dưới, đứng ở bên bờ lạnh lùng nhìn y giãy giụa, dẫm lên đầu y không cho lên.

Trước khi người nọ sắp chết đuối, lại ra lệnh nữ hộ viện cứu người lên bờ. Người Bùi gia nhận được tin tức chạy tới đúng lúc người Đinh gia cũng đến, nhìn thấy đó là Đinh biểu đệ thân mặc áo lót, ôm chặt một nữ tử không buông.

Trước mắt bao người ấp ấp ôm ôm với nữ tử không thân chẳng quen, Đinh biểu đệ mất trong sạch, oán hận không thôi.

Đối mặt với vẻ mặt oán độc của y, Bùi Dụ chỉ cười nhướng mày một cái.

Hôm nay chẳng qua chỉ là một chút giáo huấn, nếu y còn dám duỗi móng vuốt, đừng trách chàng không khách khí.

——————
Đương nhiên những cái này Bùi Dụ không nói, thê chủ chỉ cần biết chàng bị ấm ức là được.

Chỉ là Đinh biểu tỷ bên kia cũng phải xử lý, ngẫu nhiên thấy thê chủ ghen là tình thú, cũng không thể thật sự để nàng ta có cơ hội phá hư tình cảm giữa bọn họ.

Xem ra mặc kệ nhiều năm như vậy cũng chưa học được cách thành thật, thế mà còn dám đến trước mặt chàng nhảy nhót à.

Bùi Dụ hờ hững nghĩ, một bên điên cuồng cọ cọ dựa vào chỗ mềm mại, “Thê chủ ơi ta lạnh lắm luôn á. Nàng lại hôn hôn ta nữa đi.”

Ta ôm nhóc đáng thương này, lòng tràn đầy trìu mến. Chụt chụt chụt ~
TYT & Đại Tỷ Team
Chương kế tiếp