Hôm Nay Cũng Phải Nói Chia Tay Với Bạn Trai

Chương 7

Kỳ nghỉ tốt nghiệp đại học mang ý nghĩa là một kỳ nghỉ trọn vẹn, sẽ chẳng bao giờ được đón buổi lễ khai giảng nào thuộc về mình trong ngôi trường đại học này nữa.

Ngày nghỉ tôi cũng không được rảnh rỗi, trước khi vào đại học tôi có theo làm tại một nhóm phụ đề phiên dịch, bây giờ nghỉ ngơi có nhiều thời gian hơn, nhóm trưởng của nhóm phụ đề phiên dịch chúng tôi lập tức sắp xếp cho tôi một đống công việc, không thể rảnh rỗi được.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bây giờ muốn làm việc trong nhóm phụ đề thì về cơ bản đều dựa vào đam mê cả. Thật ra, giáo sư có đề nghị với tôi một ít công ty phiên dịch, vừa kiếm tiền còn có thể luyện tập. Ngoài mặt thì tôi đáp ứng nhưng vẫn tự theo ý mình chứ không nghe lời giáo sư.

Tôi chỉ muốn phiên dịch những thứ mà mình thích thôi.

*

Hai ngày nay Hạ Chi Niên đang làm thứ gì đó, tôi chẳng biết, nhưng ngày nào cũng đi sớm về trễ. Hai ngày nay, chúng tôi đều ngủ chung một giường, nhưng chỉ đơn giản là ngủ chung giường thôi, là cái kiểu tôi ngủ bên này anh ngủ bên kia đấy.

Trong những ngày nghỉ này, mỗi buổi sáng lúc tôi tỉnh lại thì anh đã không còn ở nhà, chỉ có phần sandwich anh đã làm, bên cạnh còn để thêm một ly sữa, trên ly sữa dán một tờ giấy ghi chú: Bỏ vào lò vi sóng cho nóng rồi hẵng uống.

"Gần đây anh vất vả quá nhỉ." Tôi dựa vào đầu giường, nhìn bóng lưng của anh, sau đó lại lười biếng đọc cuốn tiểu thuyết.

"Anh còn muốn làm chút chuyện vất vả hơn..." Anh đè lên người tôi, hôn lên gáy tôi, lại nhìn về phía điện thoại trên tay tôi: "Đang xem cái gì thế? Chia sẻ một chút cuộc sống của em với chồng đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kể từ ngày hôm đó - sau khi tôi chuyển vào đây, anh đã bắt đầu tự xưng là chồng tôi.

Tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Chủ yếu là mặc dù tôi không phải một người trọng hình thức cho lắm, cho dù không có nghi thức cầu hôn nhưng tốt xấu gì cũng phải có một cái nhẫn đính hôn chứ.

Dù sao thì anh cũng tự xưng anh, tôi nghe tai này lọt tai kia là được rồi.

[... Xấu hổ chết đi được.]

Anh đang đọc những dòng chữ cuối cùng của trang tiểu thuyết tôi đang đọc...

"Tiểu thuyết gì thế?" Anh cười khẽ.

Mặt tôi hơi đỏ lên.

"Tiểu thuyết kinh dị."

"?"

Anh nâng tay tôi lên giúp tôi lật sang trang tiếp theo.

[Lão Vương kế bên nhà vừa nói vừa ném thi thể xuống lầu]

"... Rất đặc biệt."

"Ừm."

Buông tôi ra, anh lại vào nhà vệ sinh, tôi cũng bỏ điện thoại xuống, mở máy tính ra, chuẩn bị phiên dịch phim Hàn.

Lúc anh đi ra, tôi chỉ mới vừa xem nửa tập đầu phim sẽ phiên dịch.

Mẹ nữ chính coi thường gia cảnh của nam chính, không đồng ý cho nam chính và nữ chính ở bên nhau, bắt nam chính phải chủ động chia tay với nữ chính. Nam chính rút kinh nghiệm xương máu, sau đó dẫn phụ nữ về nhà. Nam chính đi tắm trước, sau đó cho người phụ nữ kia vào tắm, bấy giờ cố ý gọi nữ chính đến nhà mình, khiến nữ chính hiểu lầm mình ngoại tình mà đồng ý chia tay.

Nữ chính đỏ mắt nhìn nam chính.

"Oppa, vì sao chứ?"

"Không vì sao cả, chán rồi."

Sau khi nghe xong, nữ chính đau khổ chạy khỏi nhà.

Cảnh tiếp theo hẳn là một vụ tai nạn ô tô mất trí nhớ, tiếp đó là tình tiết "truy thê" nhọc nhằn.

Tôi trầm tư, trong lòng vẫn cảm thấy đau lòng cho bộ phim này. Thích thì chính là thích, nam chính là kẻ ngốc sao? Dùng cái phương pháp ngu ngốc gì không biết? Đầu óc bị zombie ăn mất rồi à?

...

"Bây giờ em có đi tắm không?" Anh lau lau tóc, phát hiện ánh mắt tôi đang đỏ lên nhìn anh.

"Đàn ông cặn bã."

Khuôn mặt của nam chính trong bộ phim truyền hình Hàn Quốc mà tôi vừa xem và khuôn mặt của Hạ Chi Niên bắt đầu trùng lặp.

"?"

"Nếu mẹ em nói anh không xứng với em, muốn để anh rời xa em thì anh làm sao?"

"Vì sao không xứng?"

"Anh không có tiền."

"?" Hạ Chi Niên đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi: "Cái này không thành lập. Nhưng mà anh cũng đang nỗ lực vì tương lai của hai đứa mình."

Lại bổ sung thêm: "Huống hồ anh cảm thấy được cô chú cũng rất thích anh mà."

"Em nói là nếu, nếu anh không có tiền, không có gì cả, ba mẹ em bắt anh chia tay với em thì anh làm sao?"

Anh không nói gì, trầm tư một chút.

"Nếu thật sự như vậy thì ngay từ đầu anh đã không đồng ý ở bên em."

"?"

"Dù sao cũng là anh thích em trước, em tốt như vậy, cho dù em hết hứng thú đối với anh thì cảm thấy hứng thú với nhiều người khác nữa mà theo đuổi họ. Nhưng anh thì không thể."

Anh rầu rĩ nói: "Anh không thể, anh chỉ thích em, hơn nữa đã thích từ rất lâu rồi."

???

"Không phải em theo đuổi anh trước sao?"

Là tôi nhìn trúng nhan sắc của anh, sau đó mới bắt đầu quấn lấy anh mà.

"Nhưng mà là anh thích em trước."

????

"Lúc học trung học, anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên rồi."

...

...

...

Ừm.

Hả?!

Trung học?

Tôi cảm giác tôi mới phát hiện một tin tức lớn.

"Trước tiên em đồng ý với anh một điều kiện, anh sẽ kể cho em nghe chuyện gì đã xảy ra."

Còn chuyện nào có thể lớn hơn chuyện này nữa đâu? Sự tò mò thôi thúc tôi, lúc này tôi có thể chấp nhận bất cứ điều kiện nào..

Tôi lập tức gật đầu.

"Gả cho anh." Anh giống như có phép thuật vậy, lấy từ đâu đó ra một chiếc nhẫn, sau đó quỳ một gối xuống, lại rút từ dưới giường ra một bó hoa hồng, có hai cánh hoa bị cọ xát mà rớt ra.

...

Anh bạn à, ngài đây trang phục không chỉnh tề, tôi đây thì một thân áo ngủ đấy.

Vậy mà dưới tình huống như thế này...

Anh... cầu hôn tôi?

Anh bị bệnh à!

Anh sửng sốt: "Thật xin lỗi, anh xúc động rồi."

Nhìn thấy anh muốn cất chiếc nhẫn đi, tôi bật người dậy cướp lấy, sau đó tự mình đeo ở ngón áp út của mình.

"Được rồi, anh có thể kể chuyện rồi."

Hình như anh cũng không đoán được tôi có thể chủ động như vậy, ấp úng muốn giải thích: "Thật ra, anh không định ngay bây giờ..."

"Ok, em đã biết. Em đồng ý lời cầu hôn của anh! Kể! Chuyện! Cũ! Trước!"

Nếu không kể thì tôi sẽ cáu đấy.

Sau đó, tôi đeo nhẫn đính hôn lên nghe anh bắt đầu kể một loạt, yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên như thế nào, yêu thầm tôi như thế nào, lại cầu mà không được như thế nào, lại nghe ngóng được tôi muốn đăng ký vào đại học nào rồi mình lặng lẽ đi theo như thế nào.

Tôi thiết tha nói: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên không đáng tin."

Sắc suy mà tình mỏng.

Nhưng mà vẻ đẹp hoàng kim này của tôi sẽ sống mãi với hậu thế.

"Vậy là anh quan sát em rất lâu, sau đó thì con người của em."

Ồ... Cũng đúng. Nam sinh đều thích cái kiểu như tiên nữ, lúc tôi theo đuổi anh đã ăn diện cho mình hệt như cô tiên nữ nhỏ vậy, sau đó lại dịu dàng săn sóc, bắt anh về tay.

Khoan đã...

Lúc đầu tôi...

Tôi: "Anh sẽ không?"

Hạ Chi Niên: "Ừm."

Chà! Bấy giờ tôi mới phản ứng lại được anh đang nói tới tôi thời trung học.

Vậy chắc chắn anh biết tôi thời học trung học có dáng vẻ gì!

Thời trung học, tôi được gọi là Điềm gia, thứ nhất là vì thành tích của tôi rất tốt, thứ hai là võ công cũng rất giỏi.

Khi còn đi học, tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết tình cảm thanh xuân, cả ngày đều ngồi chờ bạch mã hoàng tử dịu dàng đến đón tôi, hoặc là cái kiểu đại ca trường ngầu ngầu cũng không tệ, là cái loại kêu tôi ra khỏi lớp học, đứng trước mặt đám đàn em mà nói, đây là người phụ nữ của tôi.

Nhưng mà...

Trường của chúng tôi không có bạch mã hoàng tử, cũng chẳng có mấy đại ca trường.

Tất cả mọi người đều chìm đắm trong học tập.

Thành tích được nâng cao của tôi nhằm xứng đôi với bạch mã hoàng tử đã tan thành không khí, võ thuật để lúc làm bạn gái có thể giúp đỡ một chút mỗi khi đại ca trường đánh nhau cũng thành mây bay. Haiz, vậy mà tôi còn cố ý đi học võ Thiếu Lâm nữa!

Khi đó, cứ đến ngày kỷ niệm thành lập trường, mỗi lớp phải có một tiết mục, bởi vì biết chút công phu quyền cước nên tôi toàn bị cả lớp đề cử. Ở trước mặt toàn trường, một mình tôi đứng trên sân khấu đánh một bộ Túy Quyền (*), sau đó mới có cái danh Điềm gia.

(*) Túy Quyền: Hay Túy bát tiên quyền là những bài quyền mang đặc trưng riêng mà lối thi triển tượng hình của người say rượu. Túy quyền còn thường được gọi là Túy tửu quyền (tiếng Trung: 醉酒拳, tức "quyền say rượu"). Khi đi quyền chiêu thế bước như người say rượu nên có tên "quyền say".

Không ai có thể tưởng tượng được rằng tôi, một người trông mỏng manh và yếu ớt lại có thể một quyền hạ một bạn.

Nhưng mà tôi cảm thấy thật đáng tiếc. Tôi cảm thấy một quyền này không chỉ xóa sạch một đống người ôm ảo tưởng theo đuổi tôi mà sau này, mà còn nghe nói bọn họ sợ trong tương lai tôi sẽ bạo hành gia đình nên mới từ bỏ, cũng xóa sạch luôn bạn trai hiện tại của tôi - Hạ Chi Niên.

Tôi: "Anh có xem màn biểu diễn của em à?"

Hạ Chi Niên: "Ừm."

Tôi: "Anh có cảm nghĩ gì không?"

Hạ Chi Niên: "Rất lợi hại."

Tôi: "Vì sao lúc đó lại không theo đuổi em?"

Anh dừng lại một giây: "Khi đó cảm giác mình không xứng với em."

Tôi: "Hả?"

Hạ Chi Niên: "Cho nên sau này anh cũng đi học tán thủ (**)."

(**) Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa. Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng: Tán thủ Thể thao: Đòn thế thể thao; Tán thủ Dân sự: Đòn thế dân sự; Tán thủ Quân sự: Đòn thế dành cho quân đội.

...

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy có chút tủi thân, hai tay ôm lấy thắt lưng của anh, vùi đầu vào bụng anh: "Em cảm thấy rất đáng tiếc... Chúng ta đã lỡ mất nhiều năm như vậy."

"Không sao cả." Anh vỗ vỗ đầu tôi, trấn an nói: "Về sau chúng ta còn có rất nhiều năm nữa."

Không hiểu sao trong lòng tôi lại cảm thấy rất ấm áp, tôi khẽ kéo vạt áo anh, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng chạm nhẹ vào vùng bụng rắn chắc của anh.

Vốn anh đã không buộc dây áo ngủ, tôi vừa kéo như vậy thì nó lại càng lỏng lẻo, toát lên vẻ lười biếng.

Bị tôi liếm như vậy, cả người anh căng cứng, sau đó vòng tay ôm chặt tôi vào trong ngực.

"Em trai của anh muốn gặp em."

Dứt lời, anh cúi người hôn lên môi tôi.

Phản ứng được anh đang nói gì thì tôi lập tức hoảng sợ.

"Không có bao." Tôi giãy dụa nói.

Anh lấy từ trong ngăn tủ nhỏ bên cạnh ra vài cái hộp, nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của tôi thì cười thêm sung sướng.

Tôi bị nụ hôn làm cho ngộp thở, nhưng vẫn cứ tùy ý đầu lưỡi anh lướt qua mọi nơi trong khoang miệng tôi.

Tôi nói đứt quãng: "Chưa... chưa tắm..."

Anh ôm lấy hai chân của tôi làm cảm người tôi cách mặt đất hoàn toàn, rơi vào một vòng tay ấm áp. Tôi cảm thấy hai bộ phận nóng bỏng của hai chúng tôi vừa vặn vào nhau.

Anh ôm tôi vào phòng tắm: "Anh tắm giúp em."

! ! !

*

Tôi tỉnh.

Ừm.

Nhưng không phải thực sự tỉnh táo.

Hiện giờ đầu óc tôi rối bời, chỉ nhớ ngày hôm qua ngu ngơ bắt đầu, sau đó lại kết thúc, lại bắt đầu, không biết lặp lại bao nhiêu lần nữa.

Sau đó nữa chỉ cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, sau khi cảm thấy mình đã được tắm rửa sạch sẽ thì kèm theo chút đau đớn, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.

"Ngủ tiếp một lát đi." Hạ Chi Niên đưa tay che mắt tôi.

...

Ồ, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Tôi nhớ ra rồi.

Người như teddy, e là sẽ như Hạ Chi Niên cũng nên.

***

Tác giả:

Điềm Điềm: Thật xấu hổ...

Tác giả: Đau không?

Điềm Điềm: Mới vừa bắt đầu thì đau, sau đó lại thích.

Tác giả: Nắm giữ toàn bộ cuộc chơi sao?

Điềm Điềm: ... Ummmm...

Trước đó Hạ Chi Niên nói tiền cưới vợ đã tích góp từ lâu là sự thật, từ ánh nhìn đầu tiên thấy Điềm Điềm đã bắt đầu tích góp tiền cưới vợ rồi.


 

........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Chương kế tiếp