Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 29
"Nếu chậm chút nữa thì trà độc đã vào miệng Tuyên Vương phi rồi. Đến lúc đó xảy ra chuyện, với tính tình của Tuyên Vương chẳng phải sẽ xem Võ An Hầu phủ chúng ta là tử địch cả đời sao? Về sau nhà chúng ta đừng hòng sống yên. Cũng may..."

Đan Tuệ Quân tươi cười vỗ vỗ tay Lương Nghi Tĩnh: "Cũng may Nghi Tĩnh kịp thời phát hiện có vấn đề nên mới hóa giải được nguy cơ. Bây giờ con chính là công thần của nhà ta rồi đó."

"Nhi tức nào dám kể công, chẳng qua lúc ấy trùng hợp phát hiện ra chuyện không đúng thôi." Lương Nghi Tĩnh khiêm tốn nói.

"Con đấy, làm gì cũng khiêm tốn. Rõ ràng đã sớm phát hiện bà tử đó bất thường, quyết đoán bắt người lại thì mới tra ra chuyện đằng sau. Làm việc có công thì phải nói ra người ta mới biết chứ." Đan Tuệ Quân nhìn lên ghế thượng vị. "Người nói có đúng không, công công."

"Đúng là lần này tức phụ Tử Ninh đã lập công lớn, làm rất tốt! Tử Ninh có con là phúc của thằng bé." Võ An Hầu gật đầu.

"Đều là chuyện tôn tức nên làm, không dám kể công ạ."

Lương Nghi Tĩnh đứng dậy hành lễ, bình thản ngồi xuống. Dường như chuyện bản thân là công thần có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Chẳng qua khóe môi hơi nhếch lên tiết lộ tâm trạng hiện giờ của nàng ta.

"Tam đệ làm việc càng ngày càng tàn nhẫn, nhìn lần này xem, người ta đã bắt đầu mua chuộc người khác giết người rồi đấy." Đan Tuệ Quân liếc mắt lên trên, thở dài: "May lần này có Nghi Tĩnh phát hiện kịp thời, lần sau thế nào còn chưa biết đâu. Công công vẫn nên khuyên nhủ Tam đệ, dù sao làm người cũng nên chừa một con đường sống."

"Nhị tẩu, thừa nhận bản thân sai sót khó như vậy sao? Lôi chất tức ra chắn trước mặt lừa dối cho qua chuyện còn không đủ, bây giờ lại lôi phu quân muội ra đổ lỗi à?"

Giọng nói trong trẻo yếu ớt truyền đến. Mọi người lập tức quay đầu lại, thấy Giang Thanh Ba đội tuyết đi tới, bên ngoài khoác áo choàng màu lam, cứ ngỡ như tinh linh bước ra từ trong tuyết trắng. Nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, cho dù có nhìn bao nhiêu lần thì người ta vẫn sẽ ngỡ ngàng.

Võ An Hầu là người phản ứng lại đầu tiên, ho khan đánh thức mọi người trong phòng khách. Nam nhân Nhị phòng giật mình, nghĩ lại phản ứng vừa rồi của mình, hơi phiền muộn, ủ rũ cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất không nói gì.

Đan Tuệ Quân nhanh chóng phản ứng, hai mắt bừng bừng lửa giận: "Đệ muội có ý gì, ta sai ở đâu? Xùy, chuyện này thì liên quan đến ta?"

"Việc bếp núc trong nhà có phải do Nhị tẩu chưởng quản không?"

Đan Tuệ Quân nhìn Giang Thanh Ba đứng thẳng tắp trước mặt, đang nhìn chằm chằm bà ta, trong đầu xoát lại một lần những lời vừa nói lúc nãy, cảm thấy không có vấn đề gì mới gật gật đầu.

"Đúng là do ta chưởng quản, nhưng biết người biết mặt khó biết lòng. Nếu không phải Tam đệ quá tàn nhẫn thì người ta cũng không mua chuộc người giết người."

"Đây là lời nói thật lòng của Nhị tẩu?"

"Đương nhiên." Đan Tuệ Quân bĩu môi, đáy mắt lướt qua tia trào phúng. "Muội đi hỏi hạ nhân trong phủ xem, ai..."

Bốp!

Tiếng tát tai thanh thúy vang khắp đại sảnh!

Mọi người sững người, không rõ chuyện gì vừa xảy ra!

Đan Tuệ Quân che mặt, không dám tin trừng to mắt chỉ chỉ Giang Thanh Ba, cả người không ngừng run rẩy.

"Ngươi... Ngươi dám đánh ta?"

"Sao Nhị tẩu lại trách muội?" Giang Thanh Ba khó hiểu nhăn mày, "Tẩu nên kiểm điểm lại bản thân đi. Quá khắc nghiệt, độc miệng, dối trá, thế mới khiến muội chẳng màng trước mặt mọi người mà ra tay đánh tẩu."

Mọi người ở đây:...???

Ôn Tĩnh khẽ nhếch mép, ngỡ ngàng bưng chén trà lên. Hai mắt ngạc nhiên không ngừng đảo qua đảo lại. Vậy mà nhi tức cũng dám nói ra những lời bao nhiêu năm qua bà vẫn luôn giấu kín trong lòng, làm chuyện bà không thể làm.

Kích thích!

Lương Nghi Tĩnh mím chặt môi thành một đường thẳng. Tuy quan hệ không tốt, nhưng quả thật nàng đã nói ra những điều nàng ta nghĩ, làm ra chuyện nàng ta không dám làm.

Hôm nay trời đẹp thật!

Bùi Thực Nhàm trầm ngâm, khóe môi hơi nhếch.

Chậc, sướng!

Còn những người khác ở đây không biết là đang ngẩn ngơ đực mặt ra nhìn hay thế nào mà chỉ nhìn chằm chằm hai người đang giằng co, không ai ho he câu nào.

Lục Tử Oánh còn nhỏ tuổi, tay cầm điểm tâm nhưng mắt lại nhìn chằm chằm hai người, nếu không phải tình hình không cho phép có khi đã phất cờ hò reo rồi.

Tam thẩm, quá giỏi!

Đan Tuệ Quân tức điên lên: "Ngươi đánh ta mà còn dám nói lý à?"

"Tội phạm giết người mà tẩu cũng tìm lý do thay hắn!"

"Kẻ mua chuộc tội phạm giết người, tẩu cũng tìm lý do thay!"

Giang Thanh Ba nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: "Cho nên, muội đánh tẩu chắc chắn cũng là vấn đề của tẩu. Liên quan gì đến muội!"

Đan Tuệ Quân: ...???

Con mẹ nó, có phải đầu óc ngươi có vấn đề không?

Đan Tuệ Quân tức nổ phổi, thù mới cộng thêm hận cũ, hai mắt bà ta đã bị lửa giận đốt đỏ bừng, phẫn nộ nhào sang chỗ Giang Thanh Ba.

Đám tỳ nữ đứng ngoài cửa Minh Kính Đường qua nhiều lần rèn luyện ra được ánh mắt sắc bén. Vừa thấy động tác của Đan Tuệ Quân đã vội vàng chạy lên ôm chặt bà ta.

"Buông ra, các ngươi buông tay hết cho ta. Hôm nay ta muốn đánh chết nàng ta."

"Ta còn chưa chết, ngươi định đánh chết ai trước mặt ta?" Võ An Hầu lạnh giọng mắng.

Loảng xoảng, chén trà trong tay ông nện thẳng xuống mặt đất.

Phòng khách chợt an tĩnh lại.

Đan Tuệ Quân nhìn gương mặt lạnh như tiền của Võ An Hầu, giọng nói tự giác hạ thấp xuống, đáy mắt lướt qua tia không cam lòng: "Công công, Giang Thanh Ba đánh con trước"

"Ô, Nhị tẩu cảm thấy muội làm sai."

"Tất nhiên là ngươi, chẳng lẽ là ta?" Đan Tuệ Quân nắm chặt nắm đấm, cắn răng gằn từng chữ.

Giang Thanh Ba nhíu mày đánh giá bà ta một lượt: "Đầu óc Nhị tẩu còn bình thường không vậy?"

"Đầu óc của ta vẫn luôn rất bình thường!" Đan Tuệ Quân phẫn nộ gào to.

"Vừa rồi tẩu còn trách móc phu quân muội còn gì. Người khác mua chuộc hạ nhân giết người, hạ độc đều vì phu quân làm quá tàn nhẫn." Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm bà ta một lát, vẻ mặt như chợt bừng tỉnh: "Quả nhiên là chuyện không xảy ra trên đầu mình! Bây giờ Nhị tẩu đã biết ai sai chưa?"

Đan Tuệ Quân: ...

Mẹ nó, ngươi là cái loại ma quỷ gì vậy!

Giang Thanh Ba thấy bà ta không nói gì thì quay đầu nhìn Hỉ Thúy đứng chết lặng ngoài cửa: "Ngươi biết ai sai chưa?"

Hỉ Thúy suýt bị âm thanh này dọa suýt khóc, nhìn chủ tử Đan Tuệ Quân nhà mình phẫn nộ mà chỉ có thể chịu đựng, lại nhìn Giang Thanh Ba đang cười tủm tỉm kỳ thực còn đang sợ hơn cả ma quỷ, hai bàn tay đan vào nhau, không nhịn được run lẩy bẩy. Sau một phen cân nhắc lợi hại, cuối cùng gật gật đầu.

"Nô tỳ biết, là kẻ ** sai ạ."

"Ừ, biết thì tốt. Ta rất sợ ngươi cũng không hiểu rõ, còn cần ta đích thân nói chuyện với ngươi một lúc."

Nội tâm Hỉ Thúy điên cuồng lắc đầu.

Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi!

Cầu xin mà, tha cho ta đi!

Ta chỉ là một tiểu lâu la thôi...

"Công công nên đi tra thử xem dạo này Nhị tẩu hay gặp những ai." Giang Thanh Ba liếc nhìn Đan Tuệ Quân giãy giụa tức giận lại không dám tùy ý hành động, thở dài: "Những người đó mang ý đồ xấu xa, nhìn xem Nhị tẩu bị bọn họ lừa gạt kìa, vậy mà lại cảm thấy vì phu quân của ta làm việc tàn nhẫn mới gây ra tai họa bất ngờ này, chẳng phải muốn Hầu phủ chúng ta nội chiến sao. Quá xấu xa!"

Võ An Hầu liếc mắt nhìn Đan Tuệ Quân, gật đầu: "Dạo này chắc là tức phụ Minh Quân quá mệt nhọc, nên chú ý tĩnh dưỡng một thời gian thì hơn, tạm thời đừng gặp khách lạ nữa."

Đan Tuệ Quân không thể tin trợn trừng mắt, lại không dám phản bác. Chỉ đành liếc mắt trừng Giang Thanh Ba rồi căm phẫn đẩy đám thị nữ ra, ngồi phịch xuống ghế giận dỗi.

Những người khác liếc mắt nhìn nhau, hiếm khi mà đều im lặng. Chẳng qua cách mỗi người im lặng lại không giống nhau.

Ôn Tĩnh thong thả ung dung uống trà, nương chén trà che giấu khóe môi điên cuồng giương lên. Nhi tức Giang Thanh Ba này được lắm, khiến người ta vô cùng hài lòng.

Bùi Thục Nhàn giơ khăn tay che miệng. Chậc, Tam đệ muội tốt thật đấy, khiến người ta vô cùng thoải mái.

Lương Nghi Tĩnh cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mặt đất. Đáy mắt cuồn cuộn suy nghĩ, khiến người ngoài không biết đang vui hay buồn.

Còn tiểu bối Lục Tử Oánh chỉ có sùng bái vô hạn.

Tam thẩm thật sự quá lợi hại! Đặc biệt là tài ăn nói vô cùng giỏi!

Giang Thanh Ba nhấp một ngụm trà, yết hầu thoải mái, đuôi lông mày giãn ra, chợt nhớ ra chuyện độc trà, quay đầu nhìn lên ghế thượng vị.

“Công công, đã thẩm vấn người hạ độc rồi chưa ạ?"

"Tiểu nhi tử của bà ta mắc bệnh nặng, cần dược liệu quý giá. Bị gia quyến tội quan đại doanh Kinh Bắc chui chỗ trống lợi dụng, ta đã phái người đi bắt." Võ An Hầu trầm mặt: "Lần này khiến con sợ hãi rồi."

"Không sao ạ, lần này phải cảm ơn chất tức xuất hiện kịp thời."

Nhưng mà, thật sự trùng hợp đến vậy sao?

Giang Thanh Ba nhớ tới chuyện Lục Y nghe ngóng được, rũ mi mắt, che giấu một tia lạnh băng nơi khóe mắt. Dám lấy nàng làm bè, có mấy người thật sự sống quá an nhàn rồi!

Bình tĩnh, phải bước từng bước, từng bước, không cần sốt ruột. Giang Thanh Ba lại nhìn Đan Tuệ Quân vẫn đang tức giận: "Nhị tẩu, phòng bếp xảy ra nhiễu loạn, đó là vấn đề của tẩu."

"Sao lại là vấn đề của ta? Nếu không phải Tam..." Đan Tuệ Quân theo bản năng định nói là vì Lục Minh Châu, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, còn có bên má hơi đau rát, kịp thời dừng miệng.

"Biết người biết mặt khó biết lòng. Bà ta phản chủ thì liên quan gì đến ta?"

"Không quản lý thuộc hạ nghiêm khác, quản lý hời hợt. Nghe nói một tay tẩu đề bạt bà ta lên, còn có người từng nhìn thấy ma ma hồi môn của tẩu đưa bạc..."

"Không có." Đan Tuệ Quân bật dậy, lớn tiếng nói: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Tất cả chỉ là những chuyện hư ảo giả dối."

"Luôn xảy ra chuyện quản lý không được thuộc hạ mà? Bà tử kia ở Hầu phủ cũng ngót nghét hai mươi năm, nhi tử sinh bệnh nặng, giúp một tay thì làm sao. Kết quả thế nào? Nghe nói Nhị tẩu sợ xui xẻo nên đuổi tiểu nhi tử kia ra ngoài." Giang Thanh Ba cười lạnh: "Nghe nói chỉ cần ở Hầu phủ đến một độ tuổi nhất định sẽ được đến thôn trang vinh dưỡng. Sao đến lượt Nhị tẩu quản gia thì lại không giống? Người hiểu thì biết tất cả đều tiêu bằng tiền của công công, mấy đời Hầu gia tích cóp xuống. Không biết còn tưởng là tiêu bằng của hồi môn Nhị tẩu mang từ nhà mẹ đẻ đến cơ."

Đan Tuệ Quân:...

Mẹ nó, ngươi ngậm miệng vào thì chết à!

"Có chuyện này à?" Võ An Hầu càng lạnh mặt.

Đan Tuệ Quân run cầm cập, cúi gập đầu không dám nhìn Võ An Hầu: "Đúng, đúng... là có chuyện như vậy. Nhưng lúc đó nhi tử bà ta sắp chết rồi nên nhi tức mới để nó ra khỏi phủ. Nhưng nhi tức cũng có cho bạc."

"Ừ, hai lượng bạc."

Đan Tuệ Quân:...

Im lặng làm một mỹ nhân không được à?

Sao còn phải mọc ra cái miệng làm chi?

Võ An Hầu bình tĩnh liếc nàng, lại thu mắt, không nói gì.

Trong lòng Đan Tuệ Quân càng lo sợ bất an, công công là người luôn im ỉm làm chuyện lớn, lần này sợ rằng thật sự chọc giận ông rồi.

"Nhi tức biết mình làm việc không tốt, nhưng... nhưng nhiều năm như vậy chẳng xảy ra nhiễu loạn gì. Nếu không phải Tam đệ quá tàn nhẫn, bà tử kia cũng không thể bị mua chuộc, làm ra chuyện bán đứng chủ tử."

Giang Thanh Ba:???

Nguyên nhân lại quay về ban đầu, còn một hai phải bắt Lục Minh Châu đội nồi?

"Nếu Tam đệ lưu lại một đường sống thì cũng sẽ không có chuyện như vậy xảy ra."

"Phải chăng Nhị tẩu rất có ý kiến với Thái Thượng Hoàng?"

"Ngươi đừng có nói bậy, chuyện này liên quan gì đến Thái Thượng Hoàng?"

Đan Tuệ Quân suýt bị chọc tức đứng tim. Thái Thượng Hoàng còn đáng sợ hơn cả Tuyên Vương, bất cẩn một cái là sống không bằng chết ngay. Bà ta giận dữ trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba.

"Đừng mơ chụp mũ lung tung lên đầu ta, là đang nói Lục Minh Châu."

"Bắt người, giết người đều là lệnh của Thái Thượng Hoàng, phu quân chẳng qua chỉ là chân chạy việc, thỉnh thoảng kiêm cả tay đấm không cần động não, đều là những việc cần đến thể lực..."

Mọi người:???

Mẹ nó, ngươi dám bảo Củng Vệ Ti là chân chạy?

Còn là tay đấm không động não?

Bọn họ chính là Củng Vệ Ti quyền khuynh triều dã, thăm dò tình báo, tìm hiểu quân tình, bắt giữ gian tế... Mọi người càng nghĩ, càng cảm thấy không ổn.

Mẹ nó, sao càng nghĩ càng cảm thấy Giang Thanh Ba nói đúng chứ.

Thăm dò tình báo, tìm hiểu quân tình còn không phải chân chạy à?

Bắt giữ gian tế... Tay đấm!

Nàng đã thành công hạ thấp ấn tượng của mọi người về Củng Vệ Ti...

Nghĩ như vậy, Củng Vệ Ti cũng không có đáng sợ như trong truyền thuyết. Hình như... hình như còn rất vất vả!

Vẻ mặt mọi người vừa quỷ dị vừa kỳ quặc. Không ổn rồi, có phải suy nghĩ của bọn họ không đúng lắm không. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Thanh Ba, có vẻ nàng cũng cảm thấy mình chẳng nói gì sai.

Mọi người: ...

Cứu mạng!

Đan Tuệ Quân cũng sửng sốt. Sau một lúc suy nghĩ rối rắm rất lâu, mới phản bác: " Hắn luôn là người thẩm vấn phạm nhân đúng không. Để cạy được miệng, hắn dùng chiêu nào mà không thấy máu, sao lại nói không tàn nhẫn?"

"Tẩu còn muốn Thái Thượng Hoàng đích thân làm?" Giang Thanh Ba không thể tưởng tượng nổi hít sâu một hơi. "Nhị tẩu, vậy mà tẩu cũng dám nghĩ."

Mọi người đã sớm bị dẫn dắt cũng đồng loạt quay đầu nhìn Đan Tuệ Quân, trong lòng cũng dựng ngón tay cái lên.

Nhị phòng các ngươi thật can đảm!

Đan Tuệ Quân: ???

Mẹ nó, rốt cuộc đầu nàng ta là cái thứ gì vậy! Sao suy nghĩ luôn luôn chẳng giống ai. Rõ ràng bà ta nói là Lục Minh Châu tàn nhẫn.

"Tẩu thật sự vô cùng bất mãn với Thái Thượng Hoàng, vậy mà còn muốn một người già cả như ông ấy phải lao lực làm việc như vậy."

"... Ta không có bất mãn gì với Thái Thượng Hoàng cả." Đan Tuệ Quân rống to.

"À, thế thì chính là có bất mãn với Tam phòng chúng ta rồi?"

Đan Tuệ Quân bị chọc tức không dậy nổi, hiện giờ đã chấp nhận cam chịu.

"Là vì còn chưa định ra Thế Tử, cho nên tẩu tính toán đẩy phu quân muội vào chỗ chết?"

Đan Tuệ Quân: ...???

Vấn đề này có thể nói trắng ra sao?

Những người khác:...???

Đề tài mới còn xuất sắc hơn đề tài cũ.

Nhưng, vấn đề này nói thẳng ra cũng được sao?

Những người khác nhìn lên ghế chủ vị, Võ An Hầu đang bưng trà, vẻ mặt như thường, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì. Nhưng thế mới khiến ruột gan mọi người cồn cào.

Có phải quá bình tĩnh không?

Hay trong lòng ông đã sớm chọn được người lên chức Thế Tử?

Đan Tuệ Quân cũng nhìn chằm chằm Võ An Hầu, nhưng không nhìn ra bất luận tin tức gì muốn biết. Bà ta tức đến mệt, chỉ lạnh mặt.

"Tam đệ muội ăn nói cho cẩn thận. Tam đệ có năng lực, lại là người được Thái Thượng Hoàng yêu thích trọng dụng, trở thành Thế tử cũng coi như là điều mà mọi người đều mong muốn."

"Công công nghe thấy không ạ. Gia đình Nhị tẩu ủng hộ phu quân trở thành Thế tử." Hai mắt Giang Thanh Ba tỏa sáng, giọng điệu vội vàng, dường như vừa nhận được lễ vật cực kỳ trân quý muốn chia sẻ với đồng nghiệp.

"Ta không có." Đan Tuệ Quân vô thức phản bác.

Bà chỉ ăn nói xả giao tí thôi mà?

"Hừm, cho nên tẩu vẫn là vì vị trí Thế tử còn bỏ trống mà muốn đẩy phu quân muội vào chỗ chết."

"Ta không nghĩ thế."

"Được rồi, muội hiểu mà." Giang Thanh Ba nghiêng đầu, vô tội chớp chớp mắt. "Công công có nghe rõ không ạ, một nhà Nhị tẩu ủng hộ phu quân làm Thế tử."

Đan Tuệ Quân tức đến mức trước mắt tối sầm, hai tay gắt gao bám lấy tay vịn ghế dựa. Nếu không phải đang ở Minh Kính Đường, hôm nay bà ta nhất định phải xe nát miệng Giang Thanh Ba ra.

Dường như cảm thấy tình hình còn chưa đủ kích thích, giọng nói của Giang Thanh Ba lại vang lên.

"Phu quân năng lực xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính, không ai thích hợp làm Thế tử hơn chàng."

Mọi người:...???

Này mà cũng dám nói!

Mọi người nhìn Lục Minh Quân trầm mặc ngồi im, lại nhìn Võ An Hầu ngồi trên ghế chủ vị rũ mắt uống trà. Ngừng thở, không ai dám mở miệng.

Đại sảnh lặng ngắt như tờ.

Võ An Hầu buông chén trà, vẻ mặt như thường, khiến người khác không thể nhìn ra cảm xúc của ông. Ông nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng trên người Giang Thanh Ba.

"Con…"

"Thỉnh an Tam thiếu gia." Tiếng thỉnh anh của nha hoàn truyền vào trong.

Giang Thanh Ba quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Lục Minh Châu đi vào, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, tay cầm trường đao, đầu vai tích một lớp tuyết mỏng. Chờ chàng bước đến ngồi xuống bên cạnh, nàng mới giơ tay giúp chàng phủi đi lớp tuyết trên vai.

Lục Minh Châu sửng sốt, hơi cúi người phối hợp động tác của nàng.

Mọi người nhìn hành động của hai người, ánh mắt khác thường. Nhưng không ai mở miệng nói gì. Đại sảnh lần nữa rơi vào im lặng tẻ ngắt.

Giang Thanh Ba không thích không khí quá lạnh lẽo căng thẳng, dường như Lục Minh Châu là hồng thủy mãnh thú, một lời không hợp sẽ ăn luôn người không bằng.

Đặc biệt là đám người Nhị phòng, ai cũng đều lộ ra vẻ bài xích. Nàng thầm trợn mắt, cả nhà này ra ngoài đều ỷ thế Lục Minh Châu, ở nhà còn bày thái độ, đúng là không biết xấu hổ!

Nàng rót một ly trà nóng cho Lục Minh Châu, nghiêng đầu nhìn lên ghế chủ vị: "Bà bà, có thể ăn cơm chưa ạ?"

Mọi người:...

Không khí nghiêm túc như vậy mà ngươi chỉ nghĩ đến ăn thôi à.

Lục Minh Châu sững người, khóe môi hơi nhếch lên.

Ôn Tĩnh giật mình hoàn hồn lại, nghiêng đầu nhìn Võ An Hầu bên cạnh, thấy ông gật đầu mới giơ tay ra hiệu cho tỳ nữ ngoài cửa.

Chẳng mấy chốc tỳ nữ đã bưng từng đĩa đồ ăn nóng hổi lên bàn.

Giang Thanh Ba cầm đũa lên, ánh mắt không ngừng ra hiệu cho Võ An Hầu ngồi trên đầu "công công, cơm lên rồi, động đũa thôi..."

Nàng ngồi gần nhất, vẻ mặt lại trắng trợn táo bạo, người ta muốn bỏ qua cũng khó. Võ An Hầu run run môi, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Võ An Hầu động đũa, những người khác cũng bắt đầu ăn.

Đám người Nhị phòng mắt nhìn thẳng, thất thần ăn cơm, nhìn qua đã biết đầu óc không để tâm đến đồ ăn, có lẽ còn đang nghĩ đến vị trí Thế tử.

Giang Thanh Ba lắc đầu, ánh mắt xẹt qua Lương Nghi Tĩnh đang đứng một bên gắp đồ ăn, lòng thầm chậc chậc hai tiếng. Đã lâu thế rồi mà Lương Nghi Tĩnh còn giống như người hầu, vậy mà Lục Tử Ninh vẫn cứ ngồi ung dung ăn cơm.

Nam chủ này quá xấu rồi!

Khóe mắt thoáng liếc thấy một đôi đũa đang vươn tới gần cái đùi gà, nàng tay mắt lanh lẹ giành gắp trước.

Lục Minh Thần gắp hụt, căm giận trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba, đẩy đẩy cái bát lên phía trước, ý bảo nàng nhường đùi gà cho hắn.

Giang Thanh Ba tươi cười xán lạn, đôi đũa chuyển hướng, cái đùi gà rơi tọt vào bát Lục Minh Châu.

"Phu quân gầy quá, ăn cái đùi gà bồi bổ đi." Cái tên mập kia, ai bảo ngươi nói ta xấu.

Lục Minh Thần hoảng sợ, mím chặt môi nhìn chằm chằm đùi gà, chờ mong Lục Minh Châu không muốn ăn chủ động nhường cho hắn.

Lục Minh Châu cúi đầu nhìn đùi gà trong bát, im lặng một lát, cuối cùng vẫn nể mặt Giang Thanh Ba bắt đầu ăn.

Lục Minh Thần: ...???

Đùi gà của hắn!

Đáy mắt mọi người thoáng qua tia kinh ngạc, suy nghĩ trong lòng càng cuồn cuộn.

Lục Minh Thần đau đớn vì mất đi cái đùi gà, căm giận và cơm. Một lát sau lại định gặp một con tôm, sau đó lại bị đoạt.

Giang Thanh Ba gắp tôm bỏ vào bát Lục Minh Châu.

"Phu quân ăn nhiều vào, cố bồi bổ thân thể để làm chân chạy cho Thái Thượng Hoàng, cho đám người muốn bò lên trên nhưng không có cơ hội tức chết luôn."

Nhị phòng muốn bò lên trên nhưng không có cơ hội:...

Nghi ngờ ngươi đang ám chỉ chúng ta? Nhưng không đủ chứng cứ!

"Chân chạy?" Lục Minh Quân nhướng mày.

"Củng Vệ Ti chàng còn không phải là chân chạy của Thái Thượng Hoàng sao, chẳng lẽ không phải?"

Những người khác: ...

Không thể nhìn thẳng vào Củng Vệ Ti quyền khuynh triều dã nữa rồi.

Lục Minh Châu xoa xoa ấn đường, định phản bác, nhưng đối mặt với đôi mắt nghiêm túc vô tội kia, môi mỏng khẽ mím lại.

"Nàng nói cũng đúng."

Những người khác: ...

Xong rồi, Củng Vệ Ti thần bí, khủng bố trong lòng mọi người hoàn toàn biến mất rồi?

Hiện tại nó chỉ là một bộ môn chân chạy thôi.

Lúc đầu mọi người còn bày ra vẻ mặt khó chịu, những sau khi hai chữ chạy chân lướt qua đầu mấy lần, không ngờ lại thật sảng khoái.

Chân chạy thôi mà, sợ gì!

Mấy người Ôn Tĩnh đã nghĩ thông, nhìn Lục Minh Châu cũng không cảm thấy đáng sợ như trước nữa!

Chỉ có sự sợ hãi trong mắt đám người Nhị phòng trước sau không hề giảm.

Lần thứ hai Lục Minh Thần bị cướp mất món ăn yêu thích, nổi giận rồi. Vẻ mặt hắn như đưa đám nhìn Võ An Hầu: "Phụ thân, Tam tẩu giành tôm của con."

"Tam ca con ở bên ngoài làm việc khổ cực, đúng là nên bồi bổ nhiều hơn."

Ôn Tĩnh gắp một đũa rau xanh: "Con quá béo rồi, nên ăn thêm đồ ăn thanh đạm vào."

Lục Minh Thần:...

Vì sao người bị thương luôn là ta?

Không ai giúp hắn, bạn nhỏ Lục Minh Thần chỉ có thể hóa bi phẫn thành sức ăn, cúi đầu nỗ lực và cơm.

Đây chỉ là một nốt nhạc đệm trong bữa cơm, không đáng nhắc tới. Nhưng trong mắt người khác, rõ ràng thái độ của Võ An Hầu đối với Lục Minh Châu đã thay đổi.

Trên bàn cơm, Giang Thanh Ba và Lục Minh Thần lộn xộn một trận, không khí không tốt đã hòa hoãn không ít.

Ăn cơm xong, mọi người lục tục rời khỏi Minh Kính Đường.

"Minh Châu ở lại." Võ An Hầu buông chén trà, nói.

Mọi người đã đi tới cửa liếc mắt nhìn nhau, hành lễ rồi rời đi.

Đan Tuệ Quân đi qua trước mặt Giang Thanh Ba, âm ngoan trừng mắt nhìn nàng.

Giang Thanh Ba tươi cười chớp chớp mắt tinh nghịch với bà ta.

Đan Tuệ Quân:...

Tức chết mà!

Bà đây đi nói chuyện với con!

Giang Thanh Ba cũng không chậm trễ, đứng dậy nhường không gian lại cho cha con hai người họ, còn thuận tay ôm điểm tâm của Minh Kính Đường đi, chọc cho Lục Minh Thần tức giậm chân.

Đại sảnh yên tĩnh lại!

Đầu ngón tay Lục Minh Châu vuốt ve chuôi đao, đợi một lát, ngẩng đầu nhìn Võ An hầu đang nhàn nhã uống trà: "Nếu phụ thân không có chuyện gì thì con về trước đây."

"..."

Võ An Hầu ném chén trà xuống, ánh mắt lạnh băng đảo qua. Đối diện, Lục Minh Châu không hề chịu ảnh hưởng, bình thản ngồi yên lặng. Ông hít sâu mấy hơi mới mở miệng.

"Con đã quá nóng nảy khi xử án tham ô ở Đại doanh Kinh Bắc rồi." Võ An Hầu nhăn mày. "Lần này động vào quá nhiều người."

"Không động chỉ có chờ chết." Lục Minh Châu bình tĩnh tự thuật.

"Hiện giờ ngôi vị hoàng đế chưa chắc chắn, cuối cùng rơi vào tay nhà nào còn chưa biết. Con tùy tiện đắc tội người ta, người đó có khả năng sẽ là vị Vương gia có thể vinh đăng đại bảo nhất, đó là tự tìm đường chết." Lông mày Võ An Hầu càng lúc càng nhăn chặt, ngữ khí lạnh băng.

"Lần này, chuyện nữ quyến đại quan chạy đến Hầu phủ náo loạn là một ví dụ, bọn họ muốn kéo con từ vị trí kia xuống. Nếu không phải tức phụ con xử lý thích đáng, hiện giờ dư luận đã xôn xao rồi."

"Yên tâm, đời này bọn họ đừng mong có cơ hội ngồi lên cái vị trí kia." Đầu ngón tay Lục Minh Châu lướt qua chuôi đao, đáy mắt lướt qua tia ngoan tuyệt.

"Cho dù trước kia có, nhưng giờ thì không."

"Con..."

Võ An Hầu nhìn vẻ mặt nhi tử, không biết đáp thế nào. Lát sau, ông thở dài, khuyên giải với ý vị sâu xa.

"Thái Thượng Hoàng đã già, nên tính trước đường lui. Bây giờ con đã có thê thất, dù thế nào cũng nên suy nghĩ cho con bé."

"Con biết nên làm thế nào. Phụ thân nên nghĩ nhiều cho bản thân thì hơn, đừng đặt sai cửa."

"..." Võ An Hầu nhìn vẻ mặt trào phúng không hề che giấu trên mặt chàng, lạnh mặt, đập mạnh một phát lên bàn: "Ta không quản con làm việc thế nào, nhưng ngày sau cần phải khiêm tốn. Bây giờ đã bức bọn họ vào đường cùng rồi, lần này... suýt chút nữa vợ con đã chết rồi."

Đôi môi mỏng của Lục Minh Châu mím thành một đường thẳng, rũ mắt.

"Sẽ không có lần sau."

"Con một tháng về nhà một lần, lại có thể đảm bảo không có?" Võ An Hầu cười lạnh.

"Con muốn đích thân thẩm vấn bà tử kia."

"Con không tin tưởng ta." Võ An Hầu nheo mắt.

"Con càng tin tưởng chính mình."

"Cút!" Võ An Hầu nện chén trà trên bàn xuống mắt đất. "Cút ngay cho ta."

Lục Minh Châu cầm trường đao, vẻ mặt bình tĩnh rời khỏi đại sảnh, Võ An Hầu nhìn chằm chằm bóng lưng chàng rời đi, thở dài.

Minh Châu vẫn còn giận ông!

Lúc trước tại ông xem nhẹ quá nhiều chuyện. Võ An Hầu nhìn về hư không, hai mắt dần dần mất tiêu cự, cũng không biết nhớ đến chuyện gì, gương mặt từ từ hiện lên vẻ áy náy.

"Hầu gia."

Võ An Hầu giật mình hoàn hồn, mắt mông lung nhìn Ôn Tĩnh quan tâm đứng bên cạnh: "Sao vậy?"

"Hầu gia ngồi yên trong đại sảnh một lúc lâu rồi, thời tiết lạnh giá, vẫn nên vào nhà trước đi."

"Ta đang nghĩ vài chuyện nhập tâm quá."

Võ An Hầu đứng dậy đi theo Ôn Tĩnh vào tẩm phòng, không khí ấm áp trong phòng xua tan hàn ý trên người ông. Ông nhận chén trà, nhìn thê tử ngồi bên cạnh.

"Bà cảm thấy tức phụ Minh Châu thế nào?"

Ôn Tĩnh hơi sửng sốt, gương mặt dần hiện lên ý cười.

"Nha đầu kia lớn lên xinh đẹp, là người thẳng tính. Nhìn qua có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại là đứa có thủ đoạn, lần này chuyện của nữ quyến tội quan xử lý rất hoàn hảo."

Võ An Hầu gật đầu: "Đúng là rất tốt."

"Bây giờ càng nghĩ thiếp càng thấy may mắn, may mà hôm đó dẫn cả Đại nhi tức đi dâng hương, bằng không gặp được việc này cũng hoảng thần. Ôn Tĩnh tươi tỉnh. "Bây giờ có rất nhiều phu nhân đều khen tức phụ Minh Châu, oán trách Giang đại nhân giấu người quá kỹ."

Võ An Hầu cười khẽ: "Tức phụ Minh Châu được Tuệ Trưởng công chúa đích thân dạy dỗ, đường nhiên không tồi."

Lúc trước, cho dù có đấu nhau đến người chết ta sống với ông ta trên triều cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lui cọc hôn sự này. Nề hà nhi tức nhà mình không biết minh châu. Mắt ông đầy trào phúng, cứ chờ hối hận đi.

"Bà cảm thấy tình cảm phu thê Minh Châu thế nào?" Võ An Hầu nhấp một ngụm trà, hỏi.

Ôn Tĩnh hiếm khi bị làm khó.

Mọi người đều biết, Lục Minh Châu một tháng mới về nhà một lần, có thể sinh ra tình cảm gì? Đôi mi xinh đẹp của bà nhíu lại, minh tư khổ tưởng một lúc lâu mới mở miệng.

“Hình như sống chung cũng khá tốt."

Lời này không sai, mỗi lần Giang Thanh Ba xuất hiện đều vui cười hớn hở, mặt mày không thấy u sầu, khuê oán gì đó trước giờ chưa từng nhìn thấy trên mặt nàng, có vẻ sống rất tốt.

Hình như nhớ đến cái gì, Ôn Tĩnh lại nói.

"Nghe nha hoàn nói tức phụ Minh Châu đang đội tuyết đứng dưới hành lang đợi Tam thiếu gia."

"Thật ra tính tình nha đầu kia rất tốt. Lúc trước chính vì nhìn trúng điểm này nên mới cầu Thái Thượng Hoàng tứ hôn. Đúng là không nhìn lầm."

Đáy mắt Võ An Hầu xẹt qua ý cười: "Hôm nay, lúc chúng nó tranh luận Minh Châu đã đứng ngoài cửa rồi. Vừa nói đến vị trí Thế tử cái là vội vàng đi vào ngay, cứ như sợ ta phát hỏa với tức phụ nó không bằng."

"Tam thiếu gia đã ở bên ngoài từ lâu rồi?" Ôn Tĩnh kinh ngạc.

"Ừ, tiểu tử kia tưởng không ai thấy, hôm nay còn chọc tức lão tử." Võ An Hầu hừ lạnh. "Nha đầu Thanh Ba kia nhìn qua tưởng dễ tính, nhưng thật ra y hệt phụ thân con bé. Lão tử ngồi đây chờ xem về sau nó khóc thế nào."

Ôn Tĩnh:...

Hầu gia, người mong nhìn thấy nhi tử mình khóc có phải không ổn lắm không?

***

Lục Minh Châu ra khỏi Minh Kính Đường, tùy ý đảo mắt xung quanh, dừng chân. Ngoài hành lang, Giang Thanh Ba đang ngồi trên ghế đá, tay ôm lò sưởi, thỉnh thoảng lại duỗi cổ nhìn Minh Kính Đường.

Ánh mắt chàng hơi chững lại, nhanh chân ra đón: "Trời lạnh như vậy sao không về trước đi?"

"Thiếp nghe nói hôm qua công công có đồ mới nhập kho, thiếp đứng chỗ này một lúc, nói không chừng ông ấy chẳng cảm thấy người tức phụ này đáng thương, ngày mai lại đưa cái gì an ủi thiếp cũng nên."

Lục Minh Châu:...

Quả nhiên chàng đã nghĩ nhiều!

"Ông ấy có phát hiện thiếp không, hay là chúng ta lại đứng lúc nữa?" Giang Thanh Ba nghĩ đến chuyện ngày mai lại có tư khố của công công, hai mắt tỏa sáng.

"Đi về thôi." Lục Minh Châu nắm tay nàng đi sang một đầu hành lang khác.

"Sao hôm nay chàng đã quay về rồi?" Hôm nay còn chưa đến một tháng mà. Giang Thanh Ba nghiêng đầu nhìn chàng, hai mắt nghi hoặc.

"Ta nghe Lục Cửu nhắc đến chuyện hạ độc nên đích thân về xem."

Mấy hôm nay Lục Cửu cứ như phát điên, ngày nào cũng lải nhải bên tai chàng mãi. Chuyện nữ quyến đại quan chàng cũng nghe từ đầu đến cuối từ miệng Lục Cửu.

Cứ có thời gian rỗi cái là hắn ta lại lải nhải bên tai.

"Thủ đoạn của Tam phu nhân thật lợi hại, cách làm việc cũng liều mạng y như thiếu gia vậy."

"Đầu óc Tam phu nhân đỉnh thật đấy, chiêu đấy mà cũng nghĩ ra được. Đám gia quyến quan gian đó ngày ngày nhìn thấy gia đinh Hầu phủ đứng trước cửa muốn mắng không dám mắng, ngày ngày cầu bọn họ mau rời đi. Miễn bàn hả giận đến mức nào, hoàn toàn không phân cao thấp với mưu kế của thiếu gia đâu."

"Tam phu nhân..."

Hơn nửa tháng, lỗ tai chàng sắp đóng kén đến nơi rồi. Hơi nghiêng nghiêng đầu quan sát Giang Thanh Ba, lại nhớ những lời vừa rồi nghe được trong đại sảnh, ánh mắt hơi lóe.

"Phu nhân."

"???"

"Trong nhà có người hạ độc, nàng có trách ta không?"

"??? Sao lại trách chàng?" Giang Thanh Ba mơ màng chớp chớp mắt.

""Trách ta làm việc quá tàn nhẫn, không lưu tình, mới khiến bọn họ xuống tay với nàng."

"??? Bọn họ là tội phạm, vì sao phải chừa cho họ mặt mũi?"

Tham ô nhiều bạc như vậy, hại biết bao gia quyến tướng sĩ hi sinh?

Nghe nói có đứa trẻ vì không có tiền chữa bệnh mà chết non, có đứa bị bắt bán vào nhà giàu làm nha hoàn. Nếu bọn họ có thể dùng bạc đúng chỗ, kết cục chắc chắn sẽ không như vậy, những quân sĩ hi sinh mới có ý nghĩa. Nghĩ vậy, Giang Thanh Ba ngứa tay chỉ muốn đánh người.

"Bọn họ tham ô, xong việc còn chó cùng dứt dậu mua người hạ độc, đúng là khinh người quá đáng. Đám người xấu xa kia hoàn toàn không có lương tâm, chẳng liên quan gì đến chàng cả." Nàng nắm bàn tay to lớn của nam nhân vẻ mặt nghiêm túc. "Nghe thiếp, hãy để luật pháp xử lý bọn họ đi."

Khóe môi Lục Minh Châu hơi nhếch. Nghĩ đến những người đó, sát ý lướt qua đáy mắt: "Nhiều tội cùng phạt, muốn nhẹ cũng không được."

"Thiếp hài lòng rồi."

Khi nói chuyện, hai người quay lại Thu Thủy Uyển. Giang Thanh Ba đi vào phòng ngủ, mặt hơi ngẩn ra, cầm hộp đồ ăn trên bàn nhìn về phía Lục Minh Châu.

"Mua cho thiếp à?"

"Đi ngang qua Tứ Quý Lâu, tiện mua luôn."

"Đa tạ chàng."

Lục Minh Châu cũng được, lần trước giúp đỡ đã cách một tháng rồi mà vẫn nhớ công lao của nàng. Về nhà còn nhớ mua điểm tâm.

Được lắm được lắm, là người biết cảm ơn.

Giang Thanh Ba ăn điểm tâm, chợt vỗ tay.

"Suýt quên, lúc trước có người tặng chàng mấy tấm da thô, còn có cả thư nữa." Giang Thanh Ba lấy bức thư trong hộp gương lược ra đưa cho chàng, lau sạch tay rồi lại cầm một khối điểm tâm.

"Số da thô đó cho nàng."

Động tác nhấm nuốt của Giang Thanh Ba chững lại, nuốt nốt miếng điểm tâm, nhìn Lục Minh Châu: "Cho thiếp?"

"Ừ, lễ vật tân hôn." Lục Minh Châu nhìn chằm chằm bức thư, đáp mà không ngẩng đầu lên.

Lễ vật tân hôn tặng cũng rất đúng dịp, qua hai tháng nữa là nàng thành thân được một năm rồi. Giang Thanh Ba ăn điểm tâm xong, trầm tư một lát, nói.

"Thiếp có thể đưa một chút cho đại phòng và công công không?"

"Tùy nàng xử trí."

"Cầu nối là ai đây?" Giang Thanh Ba lại hỏi.

"Người Lục gia."

"..."

Nói cũng như không!

Giang Thanh Ba nhìn ra chàng không muốn nói nhiều, cũng lười hỏi tiếp. Ánh mắt dò tìm điểm tâm trong hộp, vẫn là điểm tâm dễ hiểu, ăn vào là xong.

"Điểm tâm ngon không?" Lục Minh Châu bỏ bức thư vào tay áo, ngẩng đầu nhìn Giang Thanh Ba.

"Không tệ, lần sau lại mua cũng được."

"Vi phu nhớ rồi. Chỗ ta có ít sổ sách, ngày mai sẽ đưa tới."

"???"

Điểm tâm trong miệng đột nhiên không ngon nữa!

Bây giờ trả lại còn kịp không?
Chương kế tiếp