Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 49
“Trưởng công chúa điện hạ thân thể người đã đỡ hơn chưa?” Vu công công vẫy vẫy cái phất trần, bước xuống thềm đá gặp Minh Huệ trưởng công chúa.

“Đỡ hơn nhiều rồi, hôm nay thời tiết tốt, bổn cung tranh thủ vào cung gặp phụ hoàng.” Minh Huệ trưởng công chúa nhìn về phía cánh cửa nửa kín nửa hở đằng trước hỏi: “Phụ hoàng đang bận sao?”   

“Mỗi ngày bệ hạ có vô số công vụ, không có lúc nào không bận.” Vu công công hành lễ. "Điện hạ chờ một chút, nô tài lập tức đi vào bẩm báo."

"Đi đi"

Vu công công nhanh chóng rời đi, một lúc sau quay trở lại, vôi vàng bước đến chỗ Minh Huệ trưởng công chúa: "Đáng tiếc để công chúa tự mình đích thân đi đến, bệ hạ vẫn còn việc bận."

"Không sao, bổn cung đến thiền điện chờ."

"Bệ hạ không biết còn phải bận đến khi nào, nô tài thấy hôm nay thời tiết rất tốt, công chúa có thể đi đến sân chơi mã cầu thư giãn một lúc." Ông ta nở nụ cười. "Mấy năm trước, Tây Vực cống nạp mấy con ngựa tốt, bệ hạ đã cố ý giữ lại vài con cho người lựa chọn."

“Vậy làm phiền phụ hoàng nhớ đến rồi.”Minh Huệ trưởng công chúa nở nụ cười. "Bây giờ bổn cung lập tức đi xem bảo mã từ Tây Vực mà phụ hoàng ban cho."

Minh Huệ trưởng công chúa mang theo tỳ nữ rời đi. Công công trẻ tuổi bên cạnh Vu công công nhìn bóng lưng của họ, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Sư phó, hôm nay không có việc gì quan trọng, công vụ cũng không nhiều, bệ hạ cũng không quá bận. Hơn nữa bên trong là Lục—— " 

“Câm miệng.” Vu công công đánh vào đầu đối phương một cái. “Nhãn lực của ngươi còn cần phải luyện lại nhiều lắm, mau đi ngự thiện phòng đóng gói ít điểm tâm, lát nữa để Lục Tam phu nhân mang về ăn."

"Vâng. Đồ nhi lập tức đi ngay."

Vu công công nhìn đệ tử của mình lặng lẽ thở dài. Nhãn lực của tên này quá kém, nếu muốn một mình phụ trách một phía cần phải luyện thêm hai ba năm nữa.

Một âm thanh cót két vang lên, cửa đại điện đang khép hờ bị kéo ra. Giang Thanh Ba từ trong điện đi ra.

“Lục Tam phu nhân đã thưởng thức xong điểm tâm rồi sao?” Vu công công tươi cười nghênh đón.

  

"Đúng vậy. Món điểm tâm lần này so với những lần trước còn ngon hơn. Chuyến đi này quả là không uổng công."

Giang Thanh Ba nuốt nước bọt nhớ lại hương vị của những món ăn đó. Thành thật mà nói, bây giờ nàng đang nghĩ đến đầu bếp ở ngự thiện phòng trong cung, không biết sau khi xuất cung về già bọn họ có cần tìm nơi dưỡng lão hay không? Nàng hoàn toàn có thể cung cấp chỗ ở.

“Chỉ cần người thích là được.” Vu công công nhìn đồ đệ trở về, cười nói tốt. “Lão nô dựa theo lời dặn của Thái Thượng Hoàng chuẩn bị thêm một phần nữa cho người.”

Giang Thanh Ba nghiêng đầu, nhìn thấy hộp thức ăn tám tầng trong tay vị công công trẻ tuổi, hai mắt sáng lên. Nhìn thấy Vu công công, nàng càng cảm thấy thân thiết hơn. Không hổ danh là tâm phúc bên cạnh Thái Thượng Hoàng, có thể hiểu được tâm tư của người khác, rất biết cách làm việc. Nàng cố ý lấy trong người ra một túi vàng thật nặng nhét vào tay đối phương.

 

“Làm phiền công công rồi, cái này coi như mời công công uống trà.”

“Lục Tam phu nhân nhanh nhẹn, nô tài cũng không dám chậm trễ.”

“Đây là chút tâm ý của ta, nếu công công không nhận là coi thường ta rồi.”

“Lục tam phu nhân miệng ngọt như mật, khó trách Thái Thượng Hoàng thích nghe người nói chuyện như vậy. Đổi thành nô tài cũng thích nghe. rất thoải mái.” Vu công công mỉm cười vẫy tay với học trò lần nữa, "Tiểu Thanh Tử, dẫn Lục tam phu nhân đến sân mã cầu chơi một chút đi."

“Lục phu nhân, mời.” Tiểu Thanh Tử khom người nói.

"Làm phiền Thanh công công rồi."

 

Giang Thanh Ba mỉm cười với Tiểu Thanh Tử, dẫn đầu đi về phía trước. Cả hai lần lượt đến sân chơi mã cầu. Đi qua cổng vòm, bóng dáng của hai người biến mất ở phía trước.

Làn gió nhẹ bay, một góc của chiếc váy màu xanh bay lên. Minh Huệ trưởng công chúa và nha hoàn thiếp thân của nàng ta lần lượt bước ra từ khúc cua. Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm hướng mà Giang Thanh Ba vừa rời đi. Một tia lạnh lùng lướt qua mắt của Minh Huệ trưởng công chúa.

“Thì ra Lục phu nhân đang ở trong đại điện, khó trách phụ hoàng không muốn gặp ta.”

“Công chúa, người đừng nghĩ nhiều, người là nữ nhi mà bệ hạ yêu thương nhất.” Tỳ nữ nhẹ giọng nói.

“Yêu thương?” Minh Huệ trưởng công chúa cười lạnh một tiếng, dùng tay trái vuốt ve gò má của mình.

"Phụ hoàng sủng ái ta cũng chỉ vì gương mặt này. "

“Cho dù là như thế nào, thì hiện tại ngài vẫn là nữ nhi mà Thái Thượng Hoàng bệ hạ thương yêu nhất. Ngay cả những hoàng tử kia cũng không so được với người.” Tỳ nữ nói một cách chắc chắn.

“Trước kia đúng là như vậy, nhưng tương lai thì không xác định được.” Trên mặt Minh Huệ trưởng công chúa mang theo ý cười, nhưng không chạm đến đáy mắt. “Ngươi có còn nhớ những ngày trước khi chúng ta tám tuổi như thế nào không?”

"Nô tỳ nhớ tới.” Tỳ nữ hồi tưởng lại chuyện xưa, trong mắt hiện lên lửa giận. "Trước kia, ngay cả một cung nữ nhỏ cũng dám ức hiếp chúng ta."

“Sau này tại sao phụ hoàng lại để ý đến ta?”

Tỳ nữ há miệng, cúi đầu không dám nói nữa. Minh Huệ trưởng công chúa thu vẻ mặt của nàng ta vào trong mắt, nhếch môi, ý lạnh trong mắt kết thành băng.

"Bởi vì khuôn mặt ta giống với Huệ công chúa năm phần. Bây giờ lại có một người càng giống hơn. Không chỉ khuôn mặt giống mà đến cả tính khí cũng giống, lại còn là cháu gái ruột của bà ấy."

"Điện hạ là nữ nhi ruột thịt của Thái Thượng Hoàng. Lục Tam phu nhân làm sao có thể so sánh với người. "

"Phụ hoàng có hơn hai mươi người con. Ngay cả con trai làm hoàng đế, người nói phế là phế, huống chi là một công chúa như ta." Minh Huệ trưởng công chúa nén cười. "Vừa rồi phụ hoàng còn không muốn nhìn thấy ta. Trong hai tháng ta lâm bệnh, cũng chỉ có một gã thái giám quèn đến thăm hai lần. Trước kia khi Giang Thanh Ba chưa trở về, mỗi tháng phụ hoàng đều triệu ta đến gặp, ngay cả khi người không có thời gian gặp ta, cũng sẽ để Vu công công đến thăm ta, nhưng sau khi Giang Thanh Ba quay về, tất cả những thứ đó đều biến mất."

"Có thể là do điện hạ suy nghĩ nhiều, hai tháng qua, nhi tử Tề vương xuất đầu lộ diện, sau đó Lỗ vương cũng bị tống vào ngục. Hoàng thượng không quản, đương nhiên Thái Thượng Hoàng muốn ưu tiên việc quốc gia đại sự trước."

Minh Huệ trưởng công chúa không nói lời nào, nàng ta im lặng rũ mi. Xung quanh yên tĩnh lại. Một lúc sau, nàng ta nắm lấy tay tỳ nữ.

“Chức Nhi, ngươi còn muốn quay lại những ngày không được sủng ái trước kia sao?”

“Nô tỳ không muốn.” Chức Nhi chịu đựng đau đớn trên tay, mím môi nở nụ cười. “Công chúa điện hạ, nàng ấy hiện tại là thê tử của Lục Minh Châu, còn có Huệ trưởng công chúa ——”

Minh Huệ trưởng công chúa nhìn nàng ta không nói gì. Hai người nhìn nhau một lúc, nha hoàn là người đầu tiên thu hồi ánh mắt cúi đầu xuống.

“Nô tỳ hiểu rồi."

  

Minh Huệ trưởng công chúa vỗ tay nàng ta, đi về phía trước. Nha hoàn hoàn hồn lại chạy theo sau.  

"Điện hạ, chúng ta đi đâu vậy?"  

“Chuồng ngựa. Đi xem con ngựa Tây Vực mà phụ hoàng giữ lại vì ta.” Giọng nói của nàng ta khôi phục lại sự nhẹ nhàng như lúc trước.

*  

Đến gần sân chơi mã cầu, Giang Thanh Ba nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang tiến đến từ phía đối diện, nàng nhìn chăm chú, phát hiện đó là Dực Dương quận chúa. Đối phương cũng chú ý tới nàng, khinh thường hừ một tiếng, quay đầu nhìn sang chỗ khác. Nàng muốn chào hỏi, nhưng ngay lập tức dập tắt suy nghĩ này.   

Hai lần trước, Dực Dương quận chúa đã sử dụng đám người ăn mày giúp nàng thoát thân được. Trong tối là cứu nàng, bên ngoài là muốn tìm đồ. Nếu bây giờ bọn họ gặp mặt nói chuyện vui vẻ, để người của Tuyên Vương nhìn thấy sợ là sẽ nghĩ nhiều, đến lúc đó sẽ mang đến phiền toái cho Dực Dương quận chúa.

Giang Thanh Ba cũng quay đầu đi, giả vờ như không nhìn thấy nàng ấy. Hai người đi qua nhau. Vai Giang Thanh Ba bị đụng một cái. Cơ thể lảo đảo bước hai bước sang bên cạnh.  

"Ngươi cố ý va vào ta? Lại muốn tìm cái gì sao?" Dực Dương quận chúa chống nạnh hung hăng hét lên.   

"Quận chúa rõ ràng là ngươi..."

"Thanh công công, về trước đi." Giang Thanh Ba ngắt lời Tiểu Thanh Tử. Nàng lấy một hà bao đặt vào trong tay đối phương, cười nói. “Giữa ta và quận chúa có chút ân oán của nữ nhân cần phải giải quyết.”  

“Chuyện này…”  

Ánh mắt Tiểu Thanh Tử đảo giữa hai người. Dường như đang đánh giá xem bọn họ có thực sự muốn đánh nhau hay không.

"Công công yên tâm đi, ân oán giữa nữ nhân với nhau nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cứ để chúng ta giải quyết đi."

“Vậy nô tài đem hộp thức ăn đưa tới xe ngựa của phu nhân trước.” Tiểu Thanh Tử cất hà bao vào trong áo, dịu dàng nhắc nhở. "Hôm nay trong cung có rất nhiều quý nhân, hai vị đừng nên làm ầm ĩ."

"…Đa tạ công công.”

  

“Đi mau lên đi.” Dực Dương không nhịn được thúc giục.

"..."

Giang Thanh Ba đỡ trán. Tác phong làm việc của Dực Dương quận chúa, thật sự khiến người ta đoán không ra. Chờ công công đi xa, nàng tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói.

“Ngươi nhất định cứ nói chuyện khiến cho người khác bực như vậy sao?”

“Ngươi nói chuyện còn khiến người khác bực hơn ta, ta cũng không thấy ngươi thay đổi.” Dực Dương quận chúa khoanh tay, hất cằm nói.

"Gặp phải người đáng ghét như ngươi, ta cảm thấy tính khí của mình vẫn còn tốt."

"...Giang Thanh Ba"

"Đa tạ quận chúa đã âm thầm giúp ta vượt qua khó khăn mà không để ý hiềm khích lúc trước. Vào thời khắc mấu chốt, giúp ta thông báo cho phu quân tới cứu." Giang Thanh Ba trịnh trọng quỳ gối. Trước đó nàng đã nghĩ đến việc gửi một phần quà cảm ơn, hoặc trực tiếp đến trước mặt cảm ơn. Nhưng nghĩ đến Tuyên vương, lại không muốn gây phiền phức cho Dực Dương quận chúa nên đành phải từ bỏ.

"Giúp ngươi? Nghĩ cũng hay thật." Dực Dương chống nạnh, ngẩng đầu hất cằm về phía Giang Thanh Ba. "Ta chỉ là trả nợ mà thôi, từ nay về sau không ai nợ ai nữa."

  

"Nợ gì cơ?"

"Ngươi quản làm gì, chỉ cần biết đã thanh toán xong là được." Dực Dương quận chúa hung dữ nói.

Giang Thanh Ba bị dáng vẻ vênh váo hống hách của nàng ấy chọc cười. Bây giờ nàng mới phát hiện Dực Dương quận chúa là một tiểu ngạo kiều. Nhận ra được đối phương lại sắp nổi giận, nàng vội vàng ngừng cười.

“Quận chúa cố ý đến xem ta có bình an không sao?”

“Ngươi thật thích dát vàng lên mặt mình.” Dực Dương quan sát Giang Thanh Ba, bĩu môi.

"Dù sao thì ngươi và Lục Tử Tuệ với Lương Nghi Tĩnh đã không qua lại với nhau hơn nửa năm rồi. Sau đêm giao thừa, ngươi lại đột nhiên gửi tin muốn gặp Lục Tử Tuệ. Ta không muốn dát vàng lên mặt mình cũng khó."

Khi thiếp canh được gửi đến Hầu phủ, Lục Tử Tuệ lại đang bị nàng cấm túc phạt viết giấy tự kiểm điểm. Nên cuối cùng rơi vào tay nàng.

"...Nói chuyện khiến người khác bực bội như vậy, chắc là không sao."

"Đây còn không phải là nhờ phúc của quận chúa sao, phu quân ta tới rất đúng lúc."

"...Nếu thật sự trên người ta có vận may như vậy, ta cũng sẽ không cho ngươi. Nhìn thấy ngươi sẽ tức giận chết mất." Dực Dương hừ lạnh một tiếng, hất cằm bỏ đi, đi được mấy bước thì quay lại.

Giang Thanh Ba cố nén cười nhướng mày. "Quận chúa còn có điều gì muốn nói với ta sao?"

"...Cái miệng nhỏ của ngươi thực khiến người khác khó chịu."

"Tất cả những người không thể nói lại ta đều nói như vậy."

“…”

  

Dực Dương cảm thấy nếu tiếp tục, nàng ấy thực sự sẽ tức giận chết mất. Nàng ấy mở miệng, khuôn mặt thẳng thắn. "Ta nghe nói lúc trước khi mặt ngươi còn xấu xí, bám lấy Lục Tử Ninh không thả?"

"Lục Tử Ninh tướng mạo bình thường, không quyền không tiền, còn là một tên nghe lời mẹ, tại sao ta còn phải luyến tiếc hắn? Mẹ ruột của hắn gay gắt như vậy, rảnh rỗi đi cảm thụ tháng ngày bị hành hạ sao?"

Dực Dương mở to mắt không thể tin được. "Lương Nghi Tĩnh bị Lục phu nhân gây khó dễ?"

"Đan Tuệ Quân không phải là người hiền lành."

“Vậy mà lúc đầu nàng ta khóc nói với ta Lục Tử Ninh tốt như thế nào, là do ngươi không chịu buông tay…” Dực Dương nói một nửa đột nhiên im lặng, nghiêm túc nói. "Ngươi thấy Lục Tử Ninh không tốt, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng thấy như vậy."

 

"Hừ, người vừa mới nói, Lương Nghi Tĩnh cảm thấy Lục Tử Ninh rất tốt, còn bán thảm nói với người, là do ta không buông tha cho nam nhân của nàng ta?"

"...Ta không nói như thế. Ta nói là 'người khác'."

Giang Thanh Ba nghiêm túc gật đầu. "Ta hiểu. Người khác kia là Lương Nghi Tĩnh."

"...Ngươi tự mình lo liệu đi." Dực Dương dữ tợn trừng nàng, quay người trở lại sân mã cầu.

Giang Thanh Ba cúi thấp đầu. Cố gắng kiềm chế khóe môi nhếch lên, không để mình cười ra tiếng. Dáng vẻ ngạo kiều của Dực Dương quận chúa thật dễ thương. Đến khi bóng dáng của Dực Dương quận chúa biến mất, nàng đứng ở đó khoảng một chun trà, ổn định lại cảm xúc, chậm rãi bước vào sân. Từ xa đã thấy Bùi Thục Nhàn đang đứng trên đài vẫy tay gọi nàng.

 

"Oánh tỷ và Hầu phu nhân đâu?"

Giang Thanh Ba ngồi xuống đối diện Bùi Thục Nhàn, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Lục Tử Oánh đâu.

“Hầu phu nhân đang tán gẫu với các cô nương khác.” Bà chỉ vào hàng thứ ba trước mặt. "Oánh tỷ đang cùng với con gái của đường tỷ muội chơi mã cầu."

Giang Thanh Ba nhìn theo hướng ngón tay Bùi Thục Nhàn chỉ, thấy Oánh tỷ đang cưỡi ngựa.

“Tiểu nha đầu không tệ, càng ngày càng hoạt bát tự tin hơn trước.”

“Sau khi thế tử qua đời, ta vốn muốn khiêm tốn, nhưng lại hại con bé ngay cả người để trao khăn tay cũng không có.” Vẻ tội lỗi hiện lên trên mặt Bùi Thục Nhàn, nhưng thoáng chốc đã được thay thế bằng sự vui vẻ. “Nhờ có Tam đệ muội nguyện ý cho con bé đi theo, hiện tại rốt cục con bé cũng trở lại thành một tiểu cô nương nhanh nhẹn hoạt bát.”

"Chủ yếu là do điểm tâm đại tẩu làm ăn quá ngon. Muội không thể từ chối được nên mới giữ Oánh tỷ lại."

"Muội đó, suốt ngày chỉ nhớ đến ăn, chờ mấy ngày nữa ướp hoa mận xong, ta sẽ làm bánh hoa mận cho muội."

"Đại tẩu thật tốt với muội." 

"Nghe nói muội cho người bao vây viện của Tuệ tỷ cả trăm mét." Bùi Thục Nhàn nhấp một ngụm trà. "Nàng ta bị bệnh thật à?"

"Bệnh khá nặng, nhân cơ hội này chữa trị luôn từ đầu đến chân, tránh cho lúc nào cũng rảnh rỗi làm mấy chuyện khiến người ta đau đầu."

Bùi Thục Nhàn hiểu ra, kinh ngạc nhướng mày. "Ta tò mò không biết nàng ta đã làm gì khiến muội tức giận phải làm lớn như vậy để trừng phạt nàng ta."

“Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để muội phải tức giận.” Giang Thanh Ba nhận lấy trà Bùi Thục Nhàn đưa qua, nhấp một ngụm rồi nói tiếp. "Nàng ta thích gây sự, nhưng thủ đoạn lại vụng về, tương lai. Sau này, khi thành thân chắc chắn sẽ chịu thiệt, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, nàng ta nhất định sẽ đến chỗ công công cầu cứu, Hầu phu nhân không quan tâm, đến lúc đó người xử lý lại là muội, không bằng bây giờ dạy dỗ nàng ta cho tốt."

"Ngược lại tâm tư của muội rất tốt, đổi thành ta thì ta cũng lười phản ứng, dù sao người chịu thiệt cuối cùng cũng không phải ta."

 

"Tẩu tưởng ta muốn phản ứng sao?" Giang Thanh Ba trợn tròn mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Công công đối xử với muội rất tốt, ông ấy biết sức khỏe muội không tốt, ngày thường cũng kêu người đưa đến không ít thuốc bồi bổ để muội bồi dưỡng thân thể, ông ấy đã đưa thì muội cũng không tiện từ chối. Nhân cơ hội này cũng dọa Lục Tử Tuệ một phen, biết cái gì nên làm cái gì không nên. Sau này gây ra chuyện gì, Đan Tuệ Quân cũng sẽ tự mình xử lý."

"Nghe muội nói, đây đúng là biện pháp nhất lao vĩnh dật*. Giao hầu phủ cho tam phòng muội lòng ta cũng đã nắm chắc. Oánh tỷ và Thần nhi sau này có muội và tam đệ làm chỗ dựa, cho dù ngày nào đó ta nhắm mắt xuôi tay, cũng có thể yên tâm đi gặp thế tử"

* Vất vả một lần nhàn nhã cả đời

"...Đại tẩu, muội cảm thấy tỷ còn có thể sống đến trăm tuổi, con cháu đầy đàn đấy." Thanh Ba chớp mắt cười. “Cho nên, đừng hy vọng muội sẽ giúp tỷ nuôi dạy hài tử.”

“Rõ ràng như vậy sao?” Bùi Thục Nhàn che môi cười nói.

"Tỷ chỉ kém việc viết chữ 'nuôi hài tử hộ ta' trên mặt thôi."

"Thật đáng tiếc, lần này ta không lừa được tam đệ muội."

Sau khi chứng kiến qua hai lần bán thảm của Lục Minh Châu, bây giờ nàng đặc biệt nhạy cảm với khía cạnh này. Đúng là, đừng nghĩ lại dễ dàng lừa nàng. Giang Thanh Ba cắn một miếng điểm tâm nhìn xuống sân mã cầu.

Tiếng cười bỗng vang lên trên sân. Giang Thanh Ba theo âm thanh nhìn về phía khán đài ở trung tâm, nhướng mày ngạc nhiên. Trên khán đài có một bóng người y phục màu vàng rực rỡ hai tay ôm ấp trái phải, thỉnh thoảng quay đầu sang ăn trái nho do thê thiếp bón. Một lúc sau, hắn lại quay đầu sang phải, ngẩng đầu uống rượu do người khác đút. Ngoài ra còn có một số phi tần khác phẩm vị thấp hơn ngồi xung quanh.

Hoàng đế hiện tại thật biết tận hưởng. Giang Thanh Ba tỏ vẻ ghen tị, đây là cuộc sống mà nàng mong ước trong quá khứ. Chỉ cần làm một con cá muối say xỉn, sau đó bao dưỡng một nam nhân anh tuấn. Chỉ là sau khi kết hôn, mong ước này đành phải từ bỏ.

“Hoàng đế lên ngôi đến nay đã gần hai năm, có lẽ rất nhanh sẽ bị phế truất.” Bùi Thục Nhàn nhìn theo ánh mắt của Giang Thanh Ba nói.

"Hoàng đế tiếp theo có thể là Tuyên Vương hoặc Thọ Vương."

"Tuyên Vương?"

"Tuyên vương mấy năm nay danh tiếng không tệ, rất nhiều đại thần hy vọng ngài ấy có thể thừa kế ngôi cua, vì dân làm một ít việc thiết thực."

"Tên khốn khiếp ấy có thể làm những việc thiết thực gì?"

 

Để tên khốn này lên làm hoàng đế, không phải mỗi ngày nàng đều phải nơm nớp lo sợ sao? Nghĩ vậy thôi cũng khiến da đầu tê dại. Giang Thanh Ba uống một tách trà, kìm nén nỗi sợ hãi của mình. Nàng quyết định một ngày nào đó sẽ đến chùa quyên góp mấy trăm cân dầu mè, để chư thần khắp nơi phù hộ cho Thái Thượng Hoàng không rút được Tuyên vương ở lần sau rút thăm sau.

Nàng hy vọng ông trời có linh thiêng sẽ phù hộ cho một cuộc sống tốt đẹp!

  

“Tam đệ muội vừa mới lẩm bẩm cái gì vậy?”

“Muội đang thắc mắc tại sao nhị phòng vẫn chưa đến?”

Giang Thanh Ba nhìn chiếc ghế trống bên cạnh. Mỗi gia đình đều có một vị trí được chỉ định sẵn trên khán đài, được cung cấp điểm tâm nhẹ là trái cây. Khi các quý nữ gặp nhau, họ sẽ cùng đi đến khán đài trống phía trước. Nhưng trong đó không có người của nhị phòng ở đó.

"Bọn họ đi phía sau ta, xuống xe ta có nhìn thấy, nhưng nửa tiếng rồi mà bọn họ vẫn chưa tới đây."

Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Một con ngựa trắng chạy vào sân chơi. Chú ngựa trắng rất đẹp, ngay khi vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người. Nhiều người bị thu hút bởi cặp đôi đẹp như tiên trên lưng ngựa. Lục Tử Ninh một tay ôm lấy Lương Nghi Tĩnh trong lòng, một tay kéo dây cương ghì chặt đầu ngựa, vó ngựa phi nước đại dừng lại.

Hành động thành thục anh tuấn, tạo thành bức tranh hài hòa xinh đẹp.

Nhiều cô nương thế gia nhìn thấy mà hai má ửng hồng, trong mắt tràn đầy ghen tị.

"Lục công tử thật anh tuấn, ngồi với Lương Nghi Tĩnh đúng là trời sinh một cặp."

"Trước đây khi ta nhìn thấy Lục Tam phu nhân, ta còn nghĩ rằng Lục Tử Ninh bị mù mới bỏ qua sắc đẹp của nàng ấy. Nhưng nhìn Lương Nghi Tĩnh bây giờ, ta thấy đây lại là vẻ đẹp ngầm, lúc bọn họ đứng cùng nhau phù hợp biết bao nhiêu."

"Khi Giang tiểu thư và Lục Tử Ninh đứng cạnh nhau. Ta chỉ chú ý đến khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng ấy, hông thể để ý đến Lục Tử Ninh. Họ quả thực không xứng với nhau lắm."

"Bọn ta cũng nghĩ vậy." Những người khác nói.

"Có thể thấy Lục Tử Ninh thật tinh mắt." Có người thở dài: "Lương Nghi Tĩnh có tài có đức lại có hiếu."

"Về phần Giang tiểu thư…" Tên nam nhân kia chế nhạo. "Ta nghe nói rằng tính khí của nàng ta rất xấu còn nhạy cảm. Bất cứ khi nào có chuyện gì không vừa ý, chỉ thích đánh mọi người. Mối quan hệ chị em dâu đã xấu, thì làm sao hòa thuận được với bà bà. "

"Ngươi có chắc chứ?"

“Đương nhiên, ta đích thân nghe được từ các thị nữ trong phủ Võ An Hầu nói đấy.”

“Nhưng ta cảm thấy bọn họ rất hòa thuận, không giống như ngươi nói.” Cằm của nam nhân hướng về phía nữ quyến đang đứng bên trên.

Phía trên khán đài của nhà Võ An Hầu. Ba nữ quyến trong nhà không biết đang nói cái gì, trên mặt đều là nở nụ cười. Vũ An Hầu phu nhân đích thân lau những mảnh vụn trên khóe môi cho Giang Thanh Ba. Người từng là thế tử phu nhân cũng mỉm cười đút một miếng bánh vào miệng Giang Thanh Ba.

"Có vẻ như họ rất hòa thuận. Ngược lại, người ở nhị phòng lại không có mặt..."

Người nam nhân vừa mắng Giang Thanh Ba tính tình thất thường bắt gặp ánh mắt giễu cợt của những người khác, tức giận đỏ mặt.

  

"Ta... ta cũng là nghe người khác nói."

"Lời đồn không thể tin hết."

“Cái này không thể tin. Nhưng có một tin tức nhỏ khác nhất định chính xác.”

Mọi người đều có hứng thú, vây quanh lại. Giữa hai hàng lông mày của người đàn ông kia mang theo vẻ đắc ý.

"Mặc dù Giang tiểu thư xinh đẹp nhưng lại không được phu quân yêu thích. Đã kết hôn một năm, số lần Lục đại nhân trở về nhà chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay."

  

"Lục đại nhân ở Củng Vệ ti luôn phải xuất kinh làm việc, ít về nhà cũng là chuyện bình thường.”

“Bình thường?” Nam nhân hừ lạnh một tiếng. "Lục đại nhân căn bản không thích Giang tiểu thư, nếu không phải do Thái Thượng Hoàng ban hôn, chắc chắn đã sớm hưu nàng ta từ lâu rồi"

"Thật hay giả vậy?"

“Đương nhiên là thật.” Nam nhân nhìn về phía lối vào sân, ánh mắt sáng lên. "Lục đại nhân tới rồi kìa, chúng ta mau qua xem một chút."

Chương kế tiếp