Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 6
"Hắn sao thế?"

Giang Nguyên vỗ bả vai Lục Minh Châu, chàng vẫn nhắm nghiền hai mắt dựa vào thành xe, không có bất kỳ phản ứng nào. Ông im lặng một lát rồi quay sang nhìn Giang Thanh Ba.

"Dạo này chàng bận rộn nhiều việc… không có thời gian nghỉ ngơi nên vừa mới ngủ thiếp đi."

Giang Thanh Ba chột dạ đảo mắt lung tung trốn tránh ánh mắt phụ thân.

"Ngủ hả?"

"Vâng ạ."

Đối mặt với ánh mắt khiển trách của phụ thân và ca ca, Giang Thanh Ba cố nặn ra một nụ cười rạng rỡ. Đã cho uống giải dược non nửa canh giờ rồi mà Lục Minh Châu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Nàng cũng chẳng hiểu vì sao. Lúc Tả đại phu đưa thuốc cho đã nói chỉ cần uống giải dược một lúc sẽ tỉnh lại. Chẳng lẽ vì liều lượng quá nặng?

"Chàng ấy muốn ngủ thì cứ để cho chàng ngủ thoải mái đi. Phụ thân, con mang một món bảo bối về cho người này, cam đoan người nhìn thấy kiểu gì cũng sẽ thích."

Nàng vội vàng kéo tay Giang Nguyên đi thẳng vào bên trong, lúc đi qua Giang Thanh Trạch còn dặn dò: "Ca ca, Lục Minh Châu giao cho huynh, nhớ phải chăm sóc chàng thật tốt đấy."

"...??? Nha đầu chết tiệt kia, hắn là phu quân của muội mà, sao ta phải chăm sóc hắn chứ?" Y còn chưa nói dứt lời, bóng dáng cha con Giang Thanh Ba đã biến mất sau cổng lớn, Giang Thanh Trạch hít sâu một hơi, nhìn sang Thẩm Kỳ Vân đứng bên cạnh: "Nàng trông hắn nhá."

"Được rồi, được rồi." Thẩm Kỳ Vân nhìn Lục Minh Châu bất tỉnh nhân sự trên xe, đầu đau nhức, bất đắc dĩ thở dài: "Đưa người vào trước đi."

***

Giang Thanh Ba treo bức họa lên bức tường trong thư phòng: "Bức họa của đại sư Nhan Khuynh, xin hỏi người có thích không ạ?"

Hai mắt Giang Nguyên sáng bừng lên, vội vàng đẩy Giang Thanh Ba đứng chắn trước mặt sang một bên rồi rảo bước lại gần đánh giá bức họa: "Không ngờ lại là bút tích thật!"

"Bảo bối của Võ An Hầu sưu tầm sao có thể là đồ giả được."

Giang Nguyên lưu luyến thưởng thức bức họa đến nửa canh giờ, cuối cùng cũng lấy lại một phần lý trí đánh giá khuê nữ mình. Sắc mặt hồng nhuận, thần thái không đổi, chẳng khác gì lúc chưa xuất giá.

"Lão già không biết xấu hổ kia thích họa tác của Nhan Khuynh nhất, nay lại chịu nhả ra tặng con làm quà lại mặt, có thể thấy con ở Võ An Hầu phủ cũng không tệ lắm."

"Công công hoàn toàn khác những gì người nói, không chỉ hòa ái ôn tồn mà còn rất dễ gần."

"Hừ, hắn có dễ gần hay không ta thừa biết." Giang Nguyên hừ lạnh. "Nghe nói ngay hôm thành thân Lục Minh Châu đã rời khỏi Hầu phủ?"

"Người nghe ai nói vậy? Hạ nhân của Hầu phủ thật lắm miệng!" Giang Thanh Ba chậc một tiếng, chuyện trong viện nàng cũng có thể truyền nhanh như vậy, xem ra có người sau lưng thúc đẩy đây.

Ai rảnh rỗi như vậy? Ngoài người Nhị phòng thì còn ai!

"Tuy hôn sự của các con là Thái Thượng Hoàng tứ hôn, nhưng nếu Lục Minh Châu đối xử không tốt với con thì cứ thoải mái về nhà mình." Giang Nguyên mím môi, trong mắt lóe lên tia đau lòng: "Đừng sợ, xảy ra chuyện gì đã có ta và ca ca con ở đây."

"Phụ thân yên tâm, con sẽ không để mình chịu thiệt thòi đâu."

Lúc Giang Thanh Ba rời khỏi thư phòng đã sắp đến giờ Ngọ. Đi qua một hành lang gấp khúc, nàng nhìn Lục Y đứng một góc: "Chàng thế nào rồi?"

"Vẫn chưa tỉnh ạ."

"??? Không phải chứ!" Giang Thanh Ba chớp mắt mấy lần, đáy mắt mờ mịt không hiểu.

"Chẳng lẽ chàng có vấn đề gì khác?"

"Đại phu trong phủ đã đến xem qua rồi ạ, nói là do mệt mỏi quá thôi."

Được rồi. Chuyện đó thì không liên quan đến nàng!

Bữa trưa đều là những món nàng thích ăn, Giang Thanh Ba ăn đến lúc no không nhét nổi nữa mới chịu dừng. Chậm rì rì đi về tiểu viện, vừa đi vừa nghĩ đến Lục Minh Châu đang nằm trên giường mình. Nghĩ đến chuyện xảy ra trong xe ngựa sáng nay, nàng chỉ muốn đào cái hố mà chui xuống thôi. Nàng chẳng muốn thấy nam nhân kia chút nào, thế là lại xoay chân, chuyển hướng sang viện của cháu gái.

Ừ, cháu gái nhỏ thơm thơm mềm mềm, ta đến đây!

"Chàng tỉnh chưa?"

"Chưa ạ."

Hai câu thoại này chủ tớ hai người đã nói không dưới mười lần suốt buổi chiều hôm nay. Mỗi lần hỏi đều nhận được một câu trả lời giống nhau. Giang Thanh Ba rên một tiếng, nằm dài ra giường.

Sao còn chưa tỉnh chứ? Chẳng lẽ phải khiêng Lục Minh Châu trong trạng thái hôn mê bất tỉnh này về Hầu phủ? Đến lúc đó công công hỏi, không lẽ nàng nói mình tưởng Lục Minh Châu là kẻ trộm nên hạ dược cho chàng bất tỉnh? , truyện trên app tyt

Tân nương tử lại không biết mặt phu quân, ổn không?

"Tiểu thư, có tin tốt, cô gia tỉnh rồi ạ!" Vẻ mặt Lục Y vui mừng.

"Thế chàng có tỏ vẻ công vụ bề bộn, bây giờ phải đi ngay không?" Hai mắt Giang Thanh Ba đầy chờ mong.

"... Không ạ."

Giang Thanh Ba: “...”

Nàng không để ý nếu bây giờ Lục Minh Châu đi làm việc đâu!

Chạng vạng, chân trời in dấu ánh hoàng hôn đỏ rực. Giang Thanh Ba liếc mắt nhìn Lục Minh Châu trò chuyện vui vẻ với đại ca. Rút lại cái chân định bước ra cửa, nàng quay đầu nở nụ cười ngọt ngào với phụ thân.

"Phụ thân, người muốn con ở lại nhà thêm hai ngày ạ? Vâng…"

"Ta chưa nói gì hết."

Giang Thanh Ba: "...”

Sự ăn ý giữa phụ thân với nữ nhi đâu rồi?

Một tiếng cười khẽ trầm thấp vang lên bên cạnh. Giang Thanh Ba liếc mắt nhìn sang, bắt gặp một đôi mắt hứng thú đang nhìn mình, nụ cười bên khóe môi nam nhân còn chưa tan hết.

Mí mắt Giang Thanh Ba giật giật, vừa rồi có phải nàng mới bị nam nhân này cười nhạo không?

Đứng trước xe ngựa, Giang Thanh Ba vẫn chưa chịu bỏ cuộc nhìn phụ thân với ánh mắt chờ mong.

"Người còn gì muốn nói với con không ạ?" Mau bảo con ở lại, mau bảo con ở lại đi mà! Đáy lòng Giang Thanh Ba không ngừng gào thét.

"Không còn sớm nữa, hai đứa mau khởi hành quay về đi."

Giang Thanh Ba: “...”

Ha, tình thân!

Một bàn tay lớn giơ ra trước mặt nàng, Giang Thanh Ba mím môi, nắm lấy bàn tay đó, bước lên xe ngựa, ngồi thẳng lưng, dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh. Trong xe không một ai nói chuyện, chỉ nghe tiếng bánh xe chạy lọc cọc và tiếng vó ngựa chan chát bên ngoài.

Hai mắt Giang Thanh Ba đảo như rang lạc, len lén liếc nhìn người đối diện, lại thấy Lục Minh Châu cũng đang nhìn nàng.

"Ta."

"Ta."

Hai người đồng thời lên tiếng.

"Chàng nói trước đi."

"Nàng nói trước đi."

Lục Minh Châu bật cười, uể oải dựa vào thành xe, không nói gì. Giang Thanh Ba bị nhìn chằm chằm đến lạnh sống lưng, đành phải ho khan một tiếng chủ động phá vỡ sự im lặng trong xe.

"Chuyện thuốc mê là ta có lỗi với chàng, ta không biết đó là chàng." Đêm tân hôn tân lang chạy mất dạng, hai người chưa từng gặp mặt, thật sự không thể trách nàng không nhận ra được.

"Là lỗi của ta." Lục Minh Châu cười khẽ, "Nàng làm rất đúng, đánh thuốc mê cũng không sai, về sau cứ chuẩn bị thêm một ít mang theo bên người."

"???"

Giang Thanh Ba nhướng mi đánh giá vẻ mặt nam nhân đối diện, nhận thấy vẻ mặt chàng rất chân thành, đúng là đang khích lệ nàng. Mí mắt giật giật, lòng thầm trồi lên một suy đoán không tốt, chẳng lẽ Lục Minh Châu có máu cuồng ngược?

"Ta có rất nhiều kẻ địch." Dường như Lục Minh Châu nhìn ra nghi hoặc của nàng nên mở miệng giải thích.

Chậc, Tam phu nhân của Võ An Hầu phủ cũng là một nghề có độ rủi ro rất cao đấy!

"Mấy hôm trước ta vội đi bắt một nghi phạm đã theo dõi từ rất lâu, không phải cố ý rời đi." Lục Minh Châu đổi thư thế, đặt một bàn tay lên bàn trà, chân trái gập lên, chân phải duỗi thẳng, dáng vẻ càng lười biếng hơn vừa rồi.

"Công việc quan trọng, không sao."

"Bảo bối phụ thân ta sưu tầm không tệ chứ?"

"..."

Quả nhiên, những lời nàng nói với Lục Y chàng đều nghe thấy rồi. Xấu hổ quá! Vành tai Giang Thanh Ba phiếm hồng, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, giả bộ không nghe thấy.

"Phụ thân ta có rất nhiều bảo bối, cứ yên tâm lấy đi, không cần đau lòng thay ông ấy."

Nhi tử gài bẫy phụ thân cũng chỉ thế này là cùng!

Lục Minh Châu nhắm mắt lại, dựa vào thành xe chợp mắt.

Giang Thanh Ba lặng lẽ đánh giá chàng. Nàng không ngờ nam nhân này lại giải thích nguyên nhân với nàng, đối mặt với khuôn mặt sưng như bánh mì của nàng mà vẻ mặt không chút gợn sóng, giống như chàng nhìn mỗi ngày đã vô cùng quen thuộc rồi.

Xem ra Lục Minh Châu cũng không tệ lắm!

Lục Minh Châu hơi nghiêng người, vai phải dựa vào thành xe. Một lúc sau lại đổi sang vai trái, cứ khoảng một khắc lại lặp đi lặp lại như vậy.

Không phải người này có chứng tăng động chứ?

Trên đường về Thu Thủy Uyển, thỉnh thoảng Giang Thanh Ba lại len lén liếc nhìn, phát hiện cách Lục Minh Châu đi đường rất quái dị, nhìn kỹ mới thấy, hình như chân trái hơi khập khiễng như bị què. Tật xấu của vị phu quân mới nhậm chức của nàng không phải nhiều bình thường đâu!

Giang Thanh Ba cởi áo choàng đưa cho Lục Y, xoay người, chợt sửng sốt. Một tay Lục Minh Châu đang cầm trường đao ngăn cản Lục Mai định hầu hạ chàng cởi áo, tay kia từ từ cởi áo bào màu đen xuống.

"Ta không thích quần áo nhiễm quá nhiều mùi son phấn.” Lục Minh Châu nhăn mày, buông đao, xoay người đi vào nhà tắm bên trái.

"..."

"Tiểu thư, hôm nay nô tỳ không đánh phấn ạ." Lục Mai đỏ mắt.

Giang Thanh Ba hít sâu hai hơi, ngửi được mùi hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, mùi hương rất nhẹ. Mùi hương này có trong loại phấn Lục Tùng hay dùng. Chắc sáng nay cùng nhau sửa sang lại của hồi môn bị lây sang. Nàng vỗ vỗ tay Lục Mai trấn an.

"Ngươi đi thay quần áo đi, tiện bảo Lục Trúc tạm thời đừng đến đây."

"Vâng."

Hai tỳ nữ hầu hạ trong phòng tắm rảo bước ra ngoài, gương mặt đầy thấp thỏm.

Giang Thanh Ba hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười: "Sao vậy?"

"Cô gia nói không thích khi tắm rửa có người nhìn chằm chằm nên đuổi chúng nô tỳ ra ngoài."

Giang Thanh Ba: “...”

Nam nhân này lắm chuyện thật! Nhìn hai cái thì mất miếng thịt à?

Giang Thanh Ba đi vào phòng tắm bên phải gột rửa tấm thân mệt mỏi. Lúc ra ngoài, Lục Minh Châu đã nằm nghiêng trên giường, một tay gối đầu, mắt nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay.

Thấy Giang Thanh Ba xuất hiện, Lục Minh Châu ngồi dậy vỗ xuống chỗ trống bên cạnh.

"Lại đây ngồi."

Khóe môi Lục Y hơi nhếch lên, thầm ra hiệu cho Giang Thanh Ba. Xong chuyện lập tức dẫn những tỳ nữ khác trong phòng ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa lại.

"..."

Lục Y đúng là lớn lên xinh đẹp thật đấy, nhưng đầu óc có vấn đề. Với khuôn mặt hiện giờ của nàng, chỉ cần là một nam nhân bình thường thì đều không ra tay được. Đương nhiên, ngoại trừ cầm thú! Có lẽ chàng có chuyện nghiêm túc gì muốn nói, ví dụ như chuyện phu thê họ từ nay tương kính như tân chẳng hạn. Giang Thanh Ba ngồi xuống, vẻ mặt hiểu rõ nhìn Lục Minh Châu.

"Phu quân, có chuyện gì vậy?"

"Có biết bôi thuốc không?"

"Hả?"

Giang Thanh Ba bị nhét bốn năm bình sứ vào lòng. Ngẩng mặt nhìn Lục Minh Châu, đập vào mắt mấy vết thương sâu hoắm tận xương trên lưng chàng. Miệng vết thương đã đóng vảy bị vỡ ra, máu chảy thành từng vệt sau lưng. Chẳng trách hôm nay lúc ngồi trên xe ngựa Lục Minh Châu cứ như mắc chứng tăng động, dáng đi kỳ quái, uống giải dược rồi mà ngủ mãi không tỉnh, thì ra là bị thương.

"Bị nghi phạm chém?"

"Là một tên gian tế trà trộn trong Củng Vệ Ti." Lục Minh Châu cười nói với Giang Thanh Ba. "Ta không giết hắn, chỉ ném hắn xuống tầng thứ chín trong thủy lao. Trong đó nuôi hơn trăm con rắn, chuột..."

"???"

Im miệng, vì sao phải nói chuyện đó với ta?

"Được rồi." Giang Thanh Ba cẩn thận bôi thuốc cho chàng, hai tay nhanh nhẹn băng bó vết thương cắt ngang lời nói ung dung của người nọ.

"Tay nghề không tồi."

Lục Minh Châu cúi đầu nhìn băng gạc màu trắng quấn quanh eo, hài lòng gật gật đầu. Xoay người lại đối diện với Giang Thanh Ba, chủ động vươn tay cởi cúc áo nàng.

"Làm cái gì thế?" Giang Thanh Ba nắm chặt bàn tay to của chàng.

"Bồi thường đêm động phòng hoa chúc."

"Chàng muốn máu nhuộm đỏ giường à?"

"... Không nghiêm trọng thế đâu." Lục Minh Châu nhếch môi.

Giọng điệu Lục Minh Châu bình thản như chỉ ăn một bữa cơm bình thường. Là nàng hiểu lầm Lục Y rồi, thật sự có cầm thú sẽ ra tay với nàng. Mà con cầm thú này còn đang bị thương nặng. Giang Thanh ba giật giật khóe môi, ngồi xuống cuối giường.

"Trên người chàng có vết thương."

"Không thành vấn đề."

"Có, thật đấy."

Giang Thanh Ba gằn từng chữ. Đến lúc đó làm được một nữa rồi vết thương của Lục Minh Châu lại rách ra, máu văng tung tóe, người thì mất máu nhiều quá mà hôn mê. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó nàng đã thấy khó thở rồi.

Lục Minh Châu nhìn chằm chằm Giang Thanh Ba, thấy nàng thật sự không buông tay mới phẫn nộ quay lại.

"Thôi được, chờ mấy hôm nữa lại bồi thường vậy."

"Chờ bao giờ vết thương bình phục lại nói." Giang Thanh Ba kiên định nói.

"Được."

Hai người nhìn nhau, nhưng chẳng ai mở miệng, bầu không khí rơi vào trạng thái im lặng quỷ dị.

Giang Thanh Ba mấp máy môi vài lần, nhưng chẳng biết nên nói gì. Nửa ngày sau mới dũng cảm cất tiếng: "Đã khuya rồi, đi ngủ không?"

"Ngủ đi."

Lục Minh Châu mặc áo lót vào, nằm nghiêng xuống giường, búng ngón tay dập tắt ngọn nến trên bàn.

Giang Thanh Ba nằm trong, bên cạnh có một người xa lạ nằm ngủ. Nhắm mắt lại, bên tai là tiếng hít thở đều đều của đối phương. Nàng nhất thời không thích ứng kịp, cố thế nào cũng không thể ngủ được. Nhẹ nhàng xoay người quay lưng về phía Lục Minh Châu, trong lòng thầm đếm cừu.

Non nửa canh giờ sau, Giang Thanh Ba vẫn tỉnh như sáo.

Lăn qua lộn lại trên giường thử xem có buồn ngủ không mà một lúc sau đầu óc vẫn tỉnh táo như trước.

Bên tai chợt vang lên tiếng thở dài, cả người Giang Thanh Ba cứng đờ, giây tiếp theo chợt rơi vào một vòng tay ấm áp.

"Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."

"..."

Nàng cũng muốn ngủ lắm chứ!

***

Sớm hôm sau, lúc Giang Thanh Ba thức dậy, mặt trời đã lên cao, vị trí bên cạnh sớm lạnh ngắt.

"Cô gia đã ra ngoài từ trước bình minh rồi ạ."

Không hổ là nhân sĩ mẫu mực số một triều Đại Ngụy.

Mấy ngày sau, Ngụy Minh Châu không xuất hiện thêm một lần nào. Cuối cùng nàng cũng không phải lo lắng chuyện đi ngủ nữa. Giang Thanh Ba ăn một quả nho, đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, thích ý nheo mắt lại. Vẫn là cuộc sống độc thân thoải mái nhất!

"Nghe nói chưa, Tam thiếu gia mới trở về một đêm đã bị khuôn mặt xấu xí của Tam phu nhân dọa chạy mất dạng."

"Trời còn chưa sáng ngài ấy đã đi rồi, chắc là bị dọa sợ lắm rồi đây."

Giang Thanh Ba: ???

Chậc, đến tận trước mặt nàng nhảy nhót cơ đấy!

Giang Thanh Ba mở mắt ra, lạnh lùng nhìn về phía ngọn núi giả bên ngoài: "Đi kéo người bên ngoài vào đây, ta đây thật sự rất muốn nhìn xem là ai đang khua môi múa mép."
Chương kế tiếp