Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 9
"Tiểu thư nhà Anh Quốc Công không sao, cháu dâu gửi chút quà đến để xin lỗi rồi." Lương Nghi Tĩnh nói xong ngồi trở lại ghế.

"Không sao là tốt rồi." Ôn Tĩnh thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu thư nhà Anh Quốc Công cũng quá nhát gan rồi, vì một chút chuyện nhỏ mà bị dọa sợ như vậy, tự mình làm mình ngất đi, lỡ như có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không giải thích được."

"May là không có chuyện gì nghiêm trọng." Đan Tuệ Quân đặt tách trà xuống, nhìn về phía Gianh Thanh Ba đang ngồi ở đối diện và nói với vẻ quan tâm: "Tam đệ muội, mặt của muội hình như càng ngày càng sưng hơn, nhìn có vẻ nghiêm trọng, muội tốt nhất cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi."

Giang Thanh Ba nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của đối phương, ý bảo nàng đừng ra ngoài dọa người nữa chứ gì! Nàng bị chọc tức, dừng tay phe phẩy quạt lại, nhìn thẳng vào Đan Tuệ Quân.

“Gần đây nhị tẩu nhìn thấy muội ở đình nghỉ mát mấy lần vậy?”

Giang Thanh Ba đột nhiên hỏi một câu hỏi không liên quan. Đan Tuệ Quân sững người một lúc, không biết đó là ý gì nhưng bà ta vẫn nói thật.

"Khoảng bảy, tám lần."

"Tổng cộng mười một lần, nhị tẩu mỗi lần nhìn thấy muội đều giống như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú vậy, chạy nhanh hơn bất cứ kẻ nào, chắc là cũng là bị khuôn mặt này của muội dọa sợ rồi."

Giọng điệu của Giang Thanh Ba rất chắc chắn, nụ cười trên khuôn mặt nàng đột nhiên biến mất: “Nhị tẩu cảm thấy gương mặt này của muội đáng sợ, tại sao người trong phủ lại không báo trước chuyện này cho khách đến dự tiệc?”

"Ta…"

"Nhị tẩu muốn muội xấu mặt đúng không?" Giang Thanh Ba ngắt lời bà ta, hơi nhướng mày: “Nhị tẩu, có phải tẩu không hài lòng về việc Thái Thượng Hoàng ban hôn hay không?”

"Ta không có."

Đan Tuệ Quân kiên quyết phủ nhận.

Loại chuyện này không bao giờ được thừa nhận. Cho dù trong lòng thật sự không thích cũng không được thể hiện ra ngoài.

"Vậy nhị tẩu có khúc mắc gì với muội chăng"

"Ta…"

"Muội hiểu rồi. Nhị tẩu không thích muội nên tẩu cũng không hài lòng với việc Thái Thượng Hoàng ban hôn."

"Ta không có." Đan Tuệ Quân đập bàn với khuôn mặt lạnh lùng: "Giang Thanh Ba, nếu như ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng Thái Thượng Hoàng để áp chế người khác."

Giang Thanh Ba ngây thơ chớp mắt, chiếc quạt tròn trong tay khẽ đung đưa: "Việc Thái Thượng Hoàng ban hôn là sự thật. Tẩu có gì bất mãn với muội, chẳng phải là gián tiếp bất mãn với Thái Thượng Hoàng hay sao?"

Đan Tuệ Quân: ...

Bà ta muốn xé toạc miệng của Giang Thanh Ba ra!

“Tam thẩm, bà bà không có ý đó, chuyện này là lỗi của con.” Lương Nghi Tĩnh đứng dậy, vẻ mặt áy náy: "Bà bà đã sớm dặn dò con đi thông báo cho tam thẩm, nhưng con vì bận rộn quá mà quên mất chuyện này, tam thẩm muốn trách thì trách con đi."

Ồ, nữ chính đứng lên bảo vệ Đan Tuệ Quân.

"Con…"

“Một chuyện nhỏ thôi cũng không làm được.” Đan Tuệ Quân lạnh lùng đập bàn: "Vì con mà tiểu thư nhà Anh Quốc Công bị thương, tam thẩm của con cũng bị hoảng sợ, sức khoẻ của đệ muội đã không tốt, nếu vì chuyện này mà khiến bệnh tình của muội ấy nặng hơn thì con có gánh nổi trách nhiệm này không? Quay về quỳ xuống suy nghĩ lại đi."

Nước mắt trong mắt Lương Nghi Tĩnh tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tỏ vẻ thật đáng thương, bất luận là nam hay nữ, thoạt nhìn đều cảm thấy không nhẫn tâm, muốn giúp nàng ta lau nước mắt. Nhưng ở đây lại chỉ có hai nữ tử cứng rắn, một người là Đan Tuệ Quân, còn người kia là Giang Thanh Ba.

Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm vào Lương Nghi Tĩnh, tỏ ra ngưỡng mộ: "Con luyện được bản lĩnh vừa chớp mắt đã khóc này bao lâu rồi? Có khó không? Có phương pháp cấp tốc nào giúp luyện thành công không, ta cũng muốn luyện."

Lương Nghi Tĩnh/Đan Tuệ Quân/Ôn Tĩnh: ...

Nàng/ngươi/con có biết lịch sự là gì không?

Bầu không khí căng thẳng đã bị phá vỡ bởi hai, ba câu nói của Giang Thanh Ba. Đan Tuệ Quân, người cho rằng mình đang chiếm thế thượng phong, đã tức giận đến mức suýt lên cơn đau tim, nhưng vẫn phải cố gắng duy trì khí thế trước đó: "Sao con còn chưa đi xuống ngẫm nghĩ lại, còn đợi tam thẩm của con phải giục hay sao?"

Lương Nghi Tĩnh hoàn hồn, cũng không diễn nổi điệu bộ đáng thương trước đó, nàng ta hành lễ rồi quay người rời đi, chỉ sợ chậm một chút nữa, Giang Thanh Ba sẽ nói điều gì đó khiến nàng ta càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Ôn Tĩnh vốn có chút thương hại Lương Nghi Tĩnh, nhưng nghĩ đến lời nói của Giang Thanh Ba, bà ấy lại không cảm thấy thương hại nữa, bèn cúi đầu uống trà. Bà ấy chỉ là một người kế mẫu bình thường thôi!

Lương Nghi Tĩnh rời đi. Trong đại sảnh không ai lên tiếng, bầu không khí dần dần đông cứng lại.

"Đệ muội có thỏa mãn với sự trừng phạt này không?"

Đan Tuệ Quân đưa tay lên che môi, che đi khóe môi đang cong cong. Khi Lương Nghi Tĩnh đã quay về phòng rồi quỳ xuống, Giang Thanh Ba chắc chắn sẽ mang tiếng xấu. Khi bà ta đang đầy tự hào mà ngẩng đầu lên thì lại phát hiện ra rằng Giang Thanh Ba đang nhìn bà ta chằm chằm không nói gì: “Sao đệ muội cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, chẳng lẽ mặt tẩu tẩu có vết bẩn gì sao?”

"Tẩu hà khắc quá đấy."

Phụt…

Ôn Tĩnh đang yên lặng uống trà, nghe thấy lời đó thì phun ra một hơi, nô tỳ bên cạnh vội vàng tiến lên thu dọn đống hỗn độn trên bàn. Bà ấy che miệng bằng một chiếc khăn tay thêu, không ngừng ho khan. Đối mặt với hai cặp mắt nhìn lại, bà ấy nở một nụ cười.

"Ta đi thay quần áo trước, hai con cứ nói chuyện tiếp đi."

Đại sảnh lại trở nên yên tĩnh.

Đan Tuệ Quân rơi vào sự im lặng hiếm hoi khi nhìn Giang Thanh Ba.

Kỹ năng nói chuyện của quý phụ đâu rồi? Trong một câu nói phải có đến một trăm tám mươi ẩn ý đâu? Lời nói trắng trợn, trực tiếp như vậy bắt bà ta phải tiếp lời ra sao?

Đan Tuệ Quân lại muốn xé miệng Giang Thanh Ba ra.

“Muội vẫn luôn cho rằng tẩu thích Lương Nghi Tĩnh, hóa ra là muội nghĩ quá nhiều rồi.” Giang Thanh Ba ngừng phe phẩy quạt, lại nói: "Nàng ta giúp nhị tẩu thoát khỏi vòng vây nhưng lại bị phạt quỳ. Tẩu chắc chắn không thích nàng ta, khó trách trước khi thành hôn tẩu đã phái hai nô tỳ xinh đẹp sang bên đó."

"..."

Đây là chuyện có thể nói ra thành lời à?

Những nô tỳ đang đứng ở cửa...

Đây... Đây là chuyện mà bọn họ có thể nghe được sao?

"Lương Nghi Tĩnh có biết chuyện tẩu không thích nàng ta không?"

“Câm miệng.” Đan Tuệ Quân nghiến răng.

"Chắc là nàng ta phải biết chứ nhỉ? Dù sao hai nô tỳ kia mỗi ngày đều đi đi lại lại ở trước mặt nàng ta mà."

"Câm miệng."

Giang Thanh Ba dường như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Nếu tỷ tỷ với tẩu tẩu của muội biết mối quan hệ giữa tẩu và con dâu không tốt như vậy, họ nhất định sẽ thấy vui và may mắn cho muội lắm."

"Giang Thanh Ba, ta sẽ xé nát miệng ngươi!" Đan Tuệ Quân đập bàn, đứng dậy.

Mấy nô tỳ nghe vậy thì cả kinh, thấy tình hình không ổn, lập tức chạy tới, một người ôm chân, một người ôm eo.

"Nhị phu nhân bớt giận, tam phu nhân chỉ nói thế thôi chứ trong lòng không nghĩ như thế đâu."

"Đúng, đúng, tam phu nhân chỉ nói đùa mà thôi, nhị phu nhân đừng để trong lòng."

Giang Thanh Ba phe phẩy chiếc quạt tròn của mình, khi đi ngang qua Đan Tuệ Quân đang chật vật còn dừng lại một chút, nói một cách đầy nghiêm túc: “Nhị tẩu không nên khắt khe quá mức như thế đâu, nhất là trong mối quan hệ giữa bà bà và nhi tức (mẹ chồng, nàng dâu).”

Đan Tuệ Quân:? ? ?

Những nô tỳ đang ăn dưa:? ? ?

"Giang Thanh Ba…” Trong lòng Đan Tuệ Quân lửa giận đùng đùng, đợi đến khi bà ta phản ứng được phải tìm nàng tính sổ, Giang Thanh Ba đã dẫn theo tỳ nữ đi ra khỏi đại sảnh. Bà ta nhìn hai nô tỳ thân cận của mình với vẻ mặt tức giận: "Còn ngẩn ngơ ra đấy làm gì, giữ bọn họ lại cho ta."

Hai nô tỳ thân cận vừa đi được một bước thì đã bị bà tử trong Minh Kính đường ngăn lại.

“Nhị phu nhân, xin người bình tĩnh lại.” Nhóm nô tỳ khống chế Đan Tuệ Quân càng ôm chặt hơn, không dám buông ra.

Đan Tuệ Quân không thể không giương mắt nhìn Giang Thanh Ba biến mất trước mặt mình. Bà ta hít sâu mấy lần, vẫn không nén được lửa giận trong lòng.

Hai bên lâm vào bế tắc. Một khắc sau, những nô tỳ ở Minh Kính đường thấy bà ta hoàn toàn bình tĩnh lại mới dám buông ra.

Đan Tuệ Quân được tự do, hít sâu một hơi, hừ lạnh một tiếng rồi dẫn theo nô tỳ của mình rời đi.

Một lúc sau, Ôn Tĩnh vừa rời đi lúc này đã trở lại đại sảnh.

Bà tử tiến lên kể lại chuyện đã xảy ra, sau khi nói xong còn vỗ ngực đầy sợ hãi: "Vị tam phu nhân này thật sự không phải là người dễ bắt nạt mà. Vừa rồi nhị phu nhân còn bị chọc tức đến nỗi không quan tâm đến mặt mũi mình nữa."

Ôn Tĩnh nhìn chằm chằm vào hướng Đan Tuệ Quân rời đi, một nụ cười nở trên môi: "Bây giờ ta đã hiểu tại sao hầu gia lại thích con bé làm con dâu của mình. Con bé đúng là một cô nương thú vị."

Đám tỳ nữ: ? ? ?

Giang Thanh Ba trở lại Thu Thủy Uyển, vừa ngồi xuống uống được ngụm trà, Lục Mai đã vội vã chạy vào nói.

"Tiểu thư, Lục Tử Ninh…"

"Giang Thanh Ba."

Một giọng nói giận dữ cắt ngang lời nói của Lục Mai.

Lục Tử Ninh vượt qua những nô tỳ đang cố cản đường, đứng giữa sân hét lớn.

Giang Thanh Ba đặt tách trà xuống, bước ra khỏi phòng ngủ, đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào nam tử đang tức giận, nhíu mày lại: "Thì ra là cháu trai Tử Ninh, gọi thẩm thẩm có việc gì không?"

Một câu cháu trai vô cớ làm cho Lục Tử Ninh thấp hơn nàng một cái đầu.

Hắn nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét: "Giang Thanh Ba, ngươi nên soi gương nhiều hơn đi, không có việc gì thì đừng ra ngoài hù dọa người ta. Bớt đi làm hại người khác một chút đi."

"Hả? Mẫu thân con trở về khóc với con sao? Hay là cháu dâu của ta khóc với con?" Giang Thanh Ba nhếch khóe môi, vẻ mặt khó hiểu, ung dung nói.

Lục Tử Ninh không nói nên lời, lông mày cau lại càng chặt hơn: "Đó là tất cả những gì ta muốn nói, nếu sau này…”

"Làm sao vậy? Con còn muốn thay tam thúc của con sử dụng phu quyền* hay sao?"

* Phu quyền (trong xã hội phong kiến): quyền của chồng chi phối vợ.

“Ngươi…” Lục Tử Ninh kinh ngạc mở to hai mắt, bàn tay đang chỉ vào Giang Thanh Ba không ngừng run rẩy: "… không biết xấu hổ."

"Ngươi xông vào nơi ở của nữ tử thì biết xấu hổ là gì đấy hả? Hay là ngươi muốn làm trái quy củ? Đúng là thứ vô liêm sỉ, bây giờ lão nương là trưởng bối của ngươi." Giang Thanh Ba lùi lại một bước, lộ ra vẻ sợ hãi, hai tay che ngực: "Người đâu, đánh tên tặc tử này tỉnh ngộ cho ta."

Những nô tỳ đang chờ sẵn ở bên cạnh khi nghe thấy lệnh thì lao tới và xử lý “tên tặc tử”, họ vừa đấm vừa đá.

Lục Tử Ninh không ngờ rằng Giang Thanh Ba vừa nói muốn đánh người thì đã ngay lập tức đánh người, muốn dùng sức đẩy những nô tỳ xung quanh ra, nhưng vừa định động đậy thì lại không dùng sức được, quay người muốn trốn đi thì “lạch cạch”, cánh cửa đã đóng lại.

Mười phút sau, Lục Tử Ninh bị ném ra khỏi Thu Thủy Uyển với cái mũi bầm tím và khuôn mặt sưng vù. Với một tiếng “bịch” vang lên, mông hắn đập mạnh xuống đất.

Giang Thanh Ba mỉm cười hạnh phúc mà nhìn xuống hắn: "Không được tùy tiện xông vào nơi ở của nữ tử, hôm nay thẩm thẩm chỉ giáo huấn con nhẹ nhàng thôi, nếu còn có lần sau, thẩm sẽ đánh gãy “chân” con đấy."

Rầm một tiếng, Giang Thanh Ba đóng cửa lại, che khuất khuôn mặt tức giận của Lục Tử Ninh.

"Nô tỳ hầu đã sớm muốn đánh hắn một trận, hôm nay giấc mơ cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.” Lục Y nói.

"Dám hại tiểu thư của chúng ta, nên đánh." Lục Mai nói.

"Hôm nay đánh rất vui..."

Giang Thanh Ba cũng hài lòng, nàng đã muốn đối phó với tên cặn bã này từ lâu, hôm nay cuối cùng nàng cũng có cơ hội. Đôi mắt nàng cong thành hình trăng lưỡi liềm, vui vẻ ngân nga một giai điệu nhỏ.

"Lục Y, đi thu dọn đồ đạc, chúng ta về nhà một thời gian. Lục Mai, đi thái mấy lát hành qua đây."

Mười lăm phút sau, Giang Thanh Ba nước mắt lưng tròng mang theo những nô tỳ cùng xuất giá theo của mình rời khỏi phủ Võ An Hầu.

Đan Tuệ Quân nhận được tin tức sớm nhất. Bà ta ném tách trà trong tay xuống, nở một nụ cười dữ tợn: "Để nàng ta đi, đến lúc đó xem nàng ta chán chường quay về như thế nào."

Lúc này bà ta vẫn chưa biết chuyện Lục Tử Ninh xông vào Thu Thủy Uyển rồi bị đánh.

Trong Giang phủ, Giang Nguyên đập bàn, “loảng xoảng”, nắp tách trà rơi xuống bàn.

“Không nói chuyện này cho khách biết, còn cố ý làm con bị xấu mặt, nhị phòng của Lục gia thật đúng là không phải thứ tốt lành gì, chỉ biết dùng mấy thủ đoạn thấp kém như thế này."

"Một đứa cháu trai đã trưởng thành lại xông thẳng vào nơi ở của thẩm thẩm, đúng là không biết trời cao đất dày là gì mà, ta sẽ đến Lục gia lý luận phải trái." Thẩm Kỳ Vân ném chiếc khăn thêu đã được nhào thành bột xuống, đứng dậy, định bước ra ngoài.

“Tẩu tẩu, tẩu đừng tức giận mà.” Giang Thanh Ba ôm lấy nàng ấy, khóe môi vô thức nhếch lên: "Muội cũng không chịu thiệt, còn đánh Lục Tử Ninh một trận nữa."

“Đừng nóng vội, xem Võ An Hầu xử lý chuyện này như thế nào.” Giang Nguyên nói.

Thẩm Kỳ Vân không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Giang Thanh Ba, lông mày không tự chủ cau lại.

"Không có việc gì, muội dùng hành chát lên đấy. Phủ Võ An Hầu thật sự quá nhàm chán, muội sắp buồn chết luôn rồi. Cuối cùng cơ hội cũng tới, thừa dịp Lục Tử Ninh gây phiền toái mà trở về đây ở một thời gian." Giang Thanh Ba chớp mắt, nhìn Thẩm Kỳ Vân một cách đáng thương: "Tẩu tẩu, tẩu sẽ không đuổi muội về chứ?"

“Đúng là nha đầu nghịch ngợm.” Thẩm Kỳ Vân theo bản năng đưa tay chọc chọc cái trán của Giang Thanh Ba, lại phát hiện trán của nàng sưng lên, thế là bèn dừng lại, bất đắc dĩ vỗ lên bờ vai của nàng: "Cứ ở nhà đi. Nếu như Võ An Hầu không cho người tới đón muội, chúng ta cũng không vội trở về."

"Ở nhà cho tốt, chuyện này phụ thân sẽ xử lý, Võ An Hầu nhất định phải cho con một lời giải thích về chuyện Lục Tử Ninh xông vào nơi ở của con." Giang Nguyên lặp lại một lần nữa.

“Phụ thân, tẩu tẩu là tốt nhất.” Giang Thanh Ba ôm cháu gái dưới chân, hôn bé con thật mạnh: "Tiểu Đoàn Đoàn có nhớ cô cô không?"

"Nhớ."

Cô nhóc con ba tuổi nói bằng giọng của trẻ con, vết thương của Giang Thanh Ba như được chữa lành ngay lập tức. Lại một nụ hôn nữa lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo và mũm mĩm kia: "Tối nay con có muốn ngủ với cô cô không?"

Tiểu Đoàn Đoàn im lặng. Trong chốc lát, đôi tay mập mạp nắm lấy tay của Giang Thanh Ba, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cô cô, có oán báo oán có thù báo thù, nhưng Đoàn Đoàn vô tội mà."

Thẩm Kỳ Vân phá lên cười: "Với tư thế ngủ của muội thì đừng có tới làm hại Đoàn Đoàn chứ."

Giang Thanh Ba: ...

Giang Thanh Ba ở nhà mẹ đẻ một ngày đã không thể chờ đợi được nữa, muốn ra ngoài đi dạo.

"Lục Mai, chuẩn bị xe ngựa đi dạo một chút đi. Lý thúc hình như có món ăn mới, tiện thể ném thử xem."

Lục Mai đang lau bàn, nghe thấy thế thì dừng lại, rồi cụp mắt xuống: "Bên ngoài trời đang nắng, kéo rèm nhất định rất nóng. Bằng không hôm nay người đừng ra ngoài nữa."

“Không sao, ta không sợ nóng.” Giang Thanh Ba đứng dậy, đi ra phía sau tấm bình phong, chuẩn bị thay một bộ quần áo nhẹ hơn.

“Gần đây kinh thành hơi loạn, ra ngoài không an toàn.” Lục Mai lại nói.

Giang Thanh Ba ló đầu ra từ phía sau tấm bình phong nhìn Lục Mai: "Hôm nay ngươi không giống bình thường cho lắm, đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Lục Mai cúi đầu, im lặng.

Giang Thanh Ba nhìn Lục Y vừa bước vào phòng ngủ.

"Ngươi nói đi."

"Không có gì đâu, chỉ là một số người không hiểu chuyện nói bậy nói bạ thôi, tiểu thư đừng để trong lòng."

Giang Thanh Ba nhướng mày.

Là tin đồn liên quan đến nàng sao?
Chương kế tiếp