Hôn Hậu Nhiệt Luyến

Chương 29
Tần Kiêu nói ngủ xong liền nhắm mắt lại, hai tay đặt ở trên chăn, môi mỏng mím chặt, không nói lời nào, hình như đã ngủ say.

Nhưng Đường Khê biết anh không ngủ.

Nhờ phúc Tô Chi xúi dại cô ghi chú cái tên này cho Tần Kiêu, vì vậy cô lập tức hiểu tại sao Tần Kiêu không vui, chính là cô ghi chú tên anh quá xa lạ.

Về phần tại sao anh không vui vì ghi chú xa lạ của cô, Đường Khê cảm thấy rằng trước đây cô luôn nói mình yêu anh, vậy tên ghi chú xa lạ này sẽ làm anh cảm thấy bị lừa dối.

Hoặc là động đến lòng tự trọng của một người đàn ông.

Cảm thấy vợ mình nhất định phải coi trọng mình.

Đường Khê quay mặt sang Tần Kiêu, nhìn mặt của anh, nhưng vẫn không thể nghĩ ra bất kỳ ghi chú nào có thể làm anh vừa lòng.

Nếu là tình huống bình thường, cô tùy tiện ghi chú xưng hô bình thường hay trực tiếp ghi chú tên Tần Kiêu đều được.

Nhưng bây giờ, anh rõ ràng không hài lòng với ghi chú của cô.

Cô phải đổi ghi chú mới làm sao để vị đại gia này vô cùng hài lòng thì mới có thể lấy công chuộc tội.

Nếu mà trực tiếp ghi chú hai chữ Tần Kiểu hẳn là không được.

Soái ca Tần Kiêu?

Đại soái ca Tần Kiêu?

Soái ca Tần Kiêu chân siêu dài?

Hay anh Kiêu đẹp trai vô địch cấp vũ trụ?

Sao cô tục thế trời, không nghĩ ra được từ nào khác ngoài từ này à?

Lần đầu tiên Đường Khê cảm thấy ngôn ngữ của mình thật là thiếu thốn, vốn từ vựng không đủ dùng.

Đêm nay, Đường Khê cho đến khi ngủ thiếp đi vẫn tự hỏi ghi chú thế nào mới làm người đàn ông kiêu ngạo nhà cô vừa lòng.

Không biết qua bao lâu, ánh trăng ngoài cửa sổ đã sáng tỏ, trong phòng ngủ tối tăm, Tần Kiêu mở mắt ra, cẩn thận dịch lại gần Đường Khê, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi cô, hôn một cái rồi lại một cái.

Đường Khê đang say giấc nồng, không cảm nhận được nụ hôn của anh, Tần Kiêu nhìn chằm chằm mặt cô một lúc, cằm đặt lên đầu cô, lại nhắm mắt lại.

Đường Khê lần này ngủ rất lâu, tối hôm qua cô ngủ sớm, khoảng chín giờ là đã ngủ rồi, bị một trận thanh tâm tít tít đánh thức thì đã hơn bảy giờ, ước chừng ngủ mười tiếng.

Tần Kiêu đứng bên giường đeo đồng hồ, nghe thấy động tĩnh của cô trên giường, liền tháo mở khóa đồng hồ, ngẩng đầu nhìn cô.

Đường Khê quấn chăn từ trên giường ngồi dậy, dựa vào đầu giường, ánh mắt bị động tác của tay anh hấp dẫn.

Rèm cửa không kéo, trong phòng hơi tối, anh dùng một tay cài khóa đồng hồ, có vẻ không tiện lắm.

Đường Khê thấy hơn một phút rồi anh vẫn chưa cài xong, chủ động giúp đỡ: “Để em giúp anh.”

Đường Khê xê dịch lại mép giường, quỳ trên giường và đưa tay về phía anh.

Tần Kiêu đưa tay cho cô, Đường Khê rũ mắt, dùng ngón tay bấm khóa đồng hồ, dễ như trở bàn tay thay anh cài xong, ngẩng đầu thì thấy anh không chỉ đeo đồng hồ mà còn mặc tây trang và thắt cà vạt, ăn mặc chỉnh tề thế này như là muốn ra ngoài.

Cô ngước mắt hỏi: “Hôm nay anh có việc sao?”

Tần Kiêu nhàn nhạt ừ một tiếng.

Đường Khê nghiêng đầu, tự hỏi không biết việc này của anh cũng không cần thiết, hay là rất quan trọng cần phải hoàn thành trong hôm nay.

Mới hôm qua anh nói gần đây không cần đi công tác, có thể không đi liền không đi, vậy vốn dĩ anh muốn đẩy lịch, cùng cô ở nhà vun đắp tình cảm vợ chồng, bởi vì chuyện ghi chú đêm qua nên anh đổi ý, muốn đi công tác.

Còn nếu đó là việc rất quan trọng, vậy thì không liên quan đến cô.

Tần Kiêu xoay người đi vào phòng quần áo, lấy chiếc vali đã được xếp sẵn ra, nhìn thấy cô ngồi ngốc trên giường liền đoán được cô đang nghĩ gì, nhìn cô một lúc rồi giải thích: “Công ty có một dự án muốn hợp tác với tập đoàn Trịnh thị. Cuộc họp vốn là diễn ra vào thứ sáu tuần sau, Trịnh tổng đột nhiên có việc phải xuất ngoại một đoạn thời gian, ngày mai sẽ đi nên cuộc họp chuyển sang hôm nay, anh ta cũng không ở Nam Thành, nên anh phải đến đó một chuyến.”

Có thể khiến anh nhân nhượng sửa thời gian, xem ra là việc rất quan trọng.

Vậy không phải tối qua giận dỗi với cô nên muốn rời đi, hơn nữa hôm nay nhìn sắc mặt anh hòa hoãn hơn nhiều, còn nói một câu dài như vậy, hình như không có tức giận.

Đường Khê gật gật đầu, nói: “Vâng, trên đường anh chú ý an toàn, tới nơi thì báo tin cho em nhé.”

Tần Kiêu khẽ ừ, đi đến bên cạnh cô, đặt tay lên vai cô xoa xoa, vai Đường Khê bị anh làm cho ngứa ngáy, cô nhún vai, vươn tay nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Đừng làm loạn.”

Tần Kiêu cúi người, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mặt cô, thản nhiên nói: “Hôn nhau nhé?”

Đường Khê: “....”

Dù có để ý hay không, một lát sau Tần Kiêu lại khám phá ra một câu hỏi mới.

Đường Khê không bao giờ có thể tưởng tượng Tần Kiêu có thể hỏi ra bao nhiêu câu hỏi, nhưng những câu hỏi này đều có một chung một đặc điểm, đó là chúng rất thẳng thắn trắng trợn biểu đạt anh muốn làm gì.

Vì thế Đường Khê cũng rất thẳng thắn nói: “Anh đến đi.”

Ngón tay Tần Kiêu từ vai cô chuyển qua cằm, nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô, ở trên môi khẽ chạm hai cái sau đó liền dùng sức cạy hàm cô ra, đầu lưỡi thâm nhập vào, câu lấy môi cô, trao đổi một cái hôn lưu luyến.

Đường Khê ngửa cổ, bị nụ hôn của anh làm cho mềm nhũn đến không thể quỳ được nữa, tư thế này khiến cổ cô rất đau.

Cô duỗi tay đẩy anh, Tần Kiêu hiểu ý, vòng tay qua ôm eo cô ngã xuống giường.

Lòng bàn tay anh vừa chạm vào eo cô, cô đã không tự chủ được run lên, vội vàng đẩy tay anh ra, không cho anh chạm vào, đáng tiếc ngoại trừ lúc đầu hỏi cô một câu, Tần Kiêu sau đó cũng không nghe cô nữa rồi.

Đại khái là bản chất xấu xa ẩn trong xương cốt của đàn ông.

Anh biết eo của cô mẫn cảm, có đôi khi sẽ vờ như lơ đãng chạm vào, nhìn cô mất tự chủ dưới thân mình, sau đó cô sẽ ghé vào tai anh, mềm mại nói những gì anh muốn.

“Tần Kiêu... Tần Kiêu…”

Đường Khê lo lắng đến mức nước mắt sắp trào ra, cô cảm thấy thật xấu hổ, anh cũng chưa làm gì khác, chỉ mới hôn mà thôi, dáng vẻ hiện tại của cô chắc chắn hỏng bét rồi.

Bàn tay Tần Kiêu trượt xuống eo cô, ngậm lấy môi dưới của cô, oán hận nói: “Em gọi sai rồi, anh là Tần Kiêu, chủ tịch của tập đoàn Ích Viễn.”

Đường Khê cuối cùng cũng đã hiểu bình yên trước giông bão là gì rồi.

Vừa rồi anh còn vẻ mặt ôn hòa để cô đeo đồng hồ, giải thích cho cô lý do hôm nay anh đột xuất đi công tác, còn lịch sự trưng cầu ý kiến của cô trước khi hôn môi, cô còn tưởng bở chuyện ghi chú cứ vậy mà bỏ qua.

Không ngờ là nó vẫn đứng ở chỗ này chờ cô.

“Em đổi, em đổi.” Thật ra tối qua Đường Khê trước khi đi ngủ đã nghĩ tới rất nhiều cái tên, cuối cùng không chọn ra được vì cô thấy nó quá sến súa, không hợp với mối quan hệ giữa cô và Tần Kiêu, giờ cũng không rảnh lo anh muốn làm gì, hàm hồ nói ra xưng hô buồn nôn đầu tiên tối qua bị cô bác bỏ: “Chồng yêu dấu”.

Ngón tay Tần Kiêu dừng lại, Đường Khê cảm giác được anh chấp nhận cái tên này, nhân cơ hội ghé vào lỗ tai anh dỗ dành: “Em đổi thành ‘Chồng yêu dấu’ có được không?”

Tần Kiêu rút bàn tay “làm loạn” của mình lại, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Đường Khê: "..."

Còn bày đặt ừ.

Cái tên buồn nôn như vậy, anh còn không biết xấu hổ mà ừ à.

Tần Kiêu ngồi dậy, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, Đường Khê coi như hiểu ý của anh, cầm điện thoại làm trò trước mặt anh, sửa lại hết thông tin ghi chú danh bạ và tin nhắn, đổi thành “Chồng yêu dấu”.

Cô giơ màn hình điện thoại lên, lắc lắc trước mắt anh, hỏi: “Được chứ, được được chứ, chồng yêu dấu, anh có thích không?”

Tần Kiêu không nói lời nào, nhưng cũng biết bánh ít đi bánh quy lại, anh cũng làm trò cầm điện thoại trước mặt cô, nhấp vào biệt danh của cô, thay đổi ghi chú cho cô thành “Vợ yêu dấu”.

Đường Khê liếc nhìn ghi chú ban đầu anh đặt cho mình, gần như là trợn tròn mắt.

Anh ghi chú cho cô là “Đường Khê - nhiếp ảnh gia của Đa Nhan studio”.

Đa Nhan Studio là tên phòng làm việc mà cô cùng Tô Chi đồng sáng lập.

Đường Khê có thể xác định ghi chú này là anh sửa suốt trong một đêm.

Xét từ thái độ của anh đối với ghi chú “Tần Kiêu - Chủ tịch tập đoàn Ích Viễn” ngày hôm qua liền biết, rõ ràng ghi chú ban đầu của anh không thể nào là Đường Khê - nhiếp ảnh gia của Đa Nhan studio được.

Tại sao một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ như anh lại có thể hành động ấu trĩ như vậy.

Ừ thì chuyện ghi chú cô cũng hơi có lỗi với anh, nhưng anh cũng đâu có cần trả thù sửa lại ghi chú của cô như thế.

Đường Khê nhịn không được muốn hỏi anh thử, rốt cuộc ghi chú ban đầu cho cô là gì.

Nhưng cô vẫn cố kìm lại, vì rất có thể anh sẽ trả lời cô, không có gì.

Hỏi cũng vô ích.

Sau khi sửa xong ghi chú, Đường Khê cảm thấy vấn đề này đã hoàn toàn kết thúc, bắt đầu tính sổ việc vừa rồi anh giở trò đùa cợt với mình, cô tức tối đánh vào vai anh.

Bả vai anh rắn chắc, cô đánh một hồi, thấy anh không đau không ngứa, trái lại còn làm tay mình đau, cô lại bất mãn nhéo ngực anh một cái.

Anh nắm lấy cổ tay cô, xoa nắn, tiến sát bên tai cô, thấp giọng hỏi: "Còn đau không?"

Đường Khê ý thức được anh đang hỏi cái gì, tránh ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói: “Anh hỏi cái này làm chi?”

Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Tần Kiêu lại hôn lên môi cô một cái, thuận miệng nói: “Lát nữa em có muốn đi cùng anh không?”

Đường Khê sửng sốt, anh định đưa cô đi công tác sao?

Cái này không thích hợp lắm.

Cô quay đầu nói với anh: “Không được, anh đi công tác, em đi theo không tiện, ngày mai em cũng có việc đi Đông Thành, em đã nói với anh rồi đấy.”

Cô cũng không phải không muốn đi cùng anh mà cố tình tìm cớ.

Tần Kiêu ôn tồn nói: “Vừa hay nơi anh đến cách Đông Thành cũng không xa, em đi cùng anh trước đi, hôm nay anh xong việc, ngày mai đưa em đến đó.”

Vạch ra kế hoạch rất hoàn hảo nha.

Đường Khê vẫn lắc đầu: “Không được, anh bận như vậy, ngồi xe nghỉ ngơi cũng không tốt, em sợ anh mệt, anh xong việc rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc, sau đó lại ngồi xe trở về.”

Nghe những lời quan tâm săn sóc của cô, Tần Kiêu cảm thấy trong lòng *ngũ vị tạp trần, có hơi cáu cô.

*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.

Vốn dĩ cho là sau khi hai người nảy sinh thân mật sẽ khiến cô thay đổi một chút, không ngờ cô vẫn như trước, rõ ràng đang cự tuyệt anh nhưng lại nói dễ nghe như vậy.

Anh vươn tay nắm cằm cô, cúi xuống lấp kín môi cô.

Đường Khê nghe tiếng tim đập của anh, ngón tay bắt lấy quần áo của anh, đột nhiên nghĩ lát nữa anh phải ra ngoài, sợ làm nhàu tây trang trên người anh nên buông tay, nắm lấy ga trải giường, nhắm mắt đáp lại anh.

Tần Kiêu hôn rất mãnh liệt, Đường Khê cảm giác anh như muốn nuốt chửng lấy cô, nhưng cũng không làm cô cảm thấy khó chịu, kỹ năng hôn của Tần Kiêu hình như đã giỏi hơn rất nhiều.

Cô vừa nghĩ như vậy, trên môi đột nhiên tê rần, giống như trừng phạt cô không chuyên tâm, anh cắn một cái trên môi cô.

Đường Khê ngước mắt, đang định mắng anh, điện thoại trong phòng ngủ vang lên, Đường Khê phân biệt thử, là điện thoại của Tần Kiêu, chắc là trợ lý gọi tới thúc giục.

Đường Khê vỗ vỗ vai anh, Tần Kiêu rời khỏi môi cô, cầm điện thoại nhìn tên người gọi, trực tiếp cúp máy, không trả lời, sau đó lại cúi người nói: “Anh đi đây. "

Đường Khê khẽ ừ, thấy ánh mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm cô, hình như còn đang đợi cái gì, dặn anh chú ý thân thể cũng rồi, nghĩ nghĩ, vươn tay ôm lấy anh, thấp giọng nói: “Em sẽ nhớ anh.”

Tần Kiêu dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô, trầm giọng nói: “Đừng có lừa anh.”

Quả nhiên, lúc trước anh tức giận bởi vì cảm thấy cô lừa gạt mình, cô căn bản chưa từng nghĩ tới anh.

Đường Khê có một loại chột dạ vì bị vạch trần, đại khái là bởi vì hôn xong đại não thiếu dưỡng khí, khiến cho cô có vài ý tưởng gạt người, cô thẳng thắn chân thành nói: “Được rồi, em không lừa anh, ngày mai em cũng phải đi làm, có thể rất bận, không có thời gian nhớ tới anh.”

Tần Kiêu híp híp mắt, nhấp môi, sắc mặt bình tĩnh, đáy mắt tựa hồ ẩn chứa sóng to gió lớn.

Đường Khê vô tội nhìn hắn: “Là anh kêu em không được lừa anh.”

Tần Kiêu: "......"

Anh muốn cô nhớ kỹ lời cô nói, nếu cô muốn anh, cô không thể lừa anh, không muốn cô còn chưa đi đã trực tiếp quẳng gánh.

Cô bĩu bĩu môi, còn rất ủy khuất, nhỏ giọng nói thầm: “Nói thật anh lại không vui.”

Tần Kiêu yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu, Lý Anh lại gọi điện nhắc nhở, anh đưa tay xoa đầu cô, nói: “Không có không vui.”

Vốn dĩ anh muốn cô không cần suy nghĩ nhiều, nhưng lập tức anh nghĩ, sau khi mình bước ra khỏi cánh cửa này, có lẽ cô sẽ không tự hỏi lại quan hệ giữa cô với anh là gì, cho nên anh cũng không tự mình đa tình dặn dò gì cả.

Sau khi Tần Kiêu ra ngoài, Đường Khê nằm trên giường kiểm tra điện thoại của mình một lúc rồi mới đứng dậy vào phòng tắm.

Cô dùng dây chun cột tóc, soi gương thấy giữa môi dưới hơi sưng lên, dùng đầu lưỡi “liếm liếm”, vô thức mút lấy, thoang thoảng cảm nhận được vị máu tanh.

Cô buông môi ra, nhìn kỹ vào gương, phát hiện thật sự có một ít máu rỉ ra.

Đây... không phải bị Tần Kiêu cắn, mà là do chính cô hút.

Lúc đánh răng, bàn chải điện vô tình chạm vào môi đau nhói, Đường Khê cẩn thận tránh đi vết thương.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Đường Khê dùng điện thoại chụp ảnh đôi môi của chính mình, gửi cho Tần Kiêu, đổ tội cho anh.

Đường Khê: [ Anh cắn môi em trầy rồi. ]

Một lúc sau, Tần Kiêu trả lời.

Chồng yêu dấu: [ Xin lỗi, lần sau cho em cắn lại nhé. ]

Đường Khê: "..."

Không phải người bình thường đều sẽ tự trách mình à?

Sao tới lượt anh lại nghĩ đến vấn đề cho lần sau nữa hả?

Xử nam, anh thay đổi đi.

Chồng yêu dấu: [ Anh hôn em khó chịu lắm à? ]

Đường Khê không biết phải trả lời câu này thế nào, vì vậy trả lại cho anh một loạt dấu chấm lửng.

Chồng yêu dấu: [ ??? ]

Đường Khê: [ Anh ngồi xe đi, trên xe đừng nghịch điện thoại, rất dễ bị hoa mắt. ]

Chồng yêu dấu: [ Anh đang trả lời tin nhắn của em. ]

Đường Khê: [ Em không gửi tin nhắn cho anh nữa. ]

Sau khi Đường Khê gửi xong tin nhắn này, khung chat “Chồng yêu dấu” trên cùng hiển thị sang trạng thái đang nhập…..

Từ đang nhập, lại biến thành “Chồng yêu dấu”.

Lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng vẫn biến thành “Chồng yêu dấu”, không có tin tức gì.

Đường Khê nghĩ đến cảnh anh ngồi trong xe, nhìn chằm chằm điện thoại, cau mày, không ngừng chỉnh sửa tin nhắn phải trả lời cô như thế nào, cô bất giác cười ra tiếng.

Tại vì ba chữ “Chồng yêu dấu” này quá mức sến sẩm.

Đường Khê nhìn chằm chằm khung chat của anh, đột nhiên cảm thấy hơi xí hổ.

Cái xưng hô này là do cô nghĩ ra đó hả?

Làm thế nào mà cô nảy ra ý tưởng đổi xưng hô này vậy.

Trong đầu Đường Khê nghĩ đến cảnh tượng mình đổi tên, mặt càng đỏ hơn, không khỏi chửi thầm, đây mà là xử nam ngây thơ à.

Đây là một cái bánh bao nhân trứng sữa* có được hay không.

(*) gốc “nãi hoàng bao” 奶黄包 【nǎi huáng bāo】: dùng để chỉ một số chàng trai bề ngoài thì ưa nhìn ngây thơ nhưng thực chất bên trong vô cùng tâm cơ, là một tay chơi lão luyện.

Mỗi ngày thì kêu cô trợ giúp, bề ngoài thoạt nhìn nghiêm trang nhưng thực chất trong đầu cũng không biết đang nghĩ tới cái gì.

Đường Khê duỗi tay, thay đổi ba chữ “Chồng yêu dấu” thành

Bánh bao nhân trứng sữa.

Cô hài lòng nhìn ghi chú này, cảm thấy cực kỳ thích hợp.

Buổi sáng không có gì để làm, cô đến phòng quần áo đóng gói va li cho ngày mai, sau đó ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại.

Vào buổi chiều, Tần Kiêu đến nơi, gửi tin báo bình an cho cô, cô cùng anh hàn huyên vài câu, cũng không còn gì để nói.

Ngày hôm sau, Đường Khê sáng sớm rời giường, mang hành lý đến phòng khách chờ Tô Chi.

Đường từ Nam Thành đến Đông Thành không xa lắm nên bọn cô lái xe đến đó, đưa Trần Khải đi cùng.

Ba giờ chiều, xe đến một khách sạn gần trung tâm điện ảnh Đông Thành, là chỗ ở do đoàn phim sắp xếp, vừa xuống xe đã có người chờ sẵn ở cửa khách sạn tiếp đãi.

Là một cô gái nhỏ nhiệt tình muốn giúp các cô xách hành lý.

Bên bọn họ có đàn ông con trai nên tất nhiên không thể để cô gái nhỏ xách hành lý giúp.

Hành lý của Đường Khê và Tô Chi cũng không có nhiều lắm, mỗi người chỉ có một chiếc nên tự mang hành lý vào.

Cô gái kia hỗ trợ nhận phòng xong đã đi rồi, nói buổi tối sẽ đến đón bọn họ đi ăn tối, nhưng bị Đường Khê và Tô Chi từ chối, buổi tối bọn họ có hẹn với Ôn Khanh.

Đường Khê và Tô Chi ở phòng dành cho hai người, các minh tinh trong đoàn phim đều được sắp xếp ở trong khách sạn này, nghe Ôn Khanh nói cô ấy cũng ở đây, nhưng cô ấy có việc bận nên đang ở một thành phố khác, chắc hơn tám giờ tối mới đến được.

Đường Khê và Tô Chi ngồi trong phòng nghỉ ngơi một lúc, không có việc gì nên muốn ra ngoài đi dạo.

Trần Khải lái xe một đường mệt mỏi nên cũng ngượng ngùng đi loanh quanh sau mông hai cô gái, không đi cùng bọn họ mà quay về phòng ngủ.

Đường Khê mang máy ảnh ra ngoài, định chụp ảnh.

Vị trí trung tâm điện ảnh cũng không phồn hoa, còn có chút hẻo lánh, chung quanh đều trấn nhỏ, ngoại trừ phụ cận bởi vì đoàn phim đến để quay phim, còn có một ít fans hâm mộ và du khách thì mới hơi náo nhiệt, nếu đi xa hơn cũng không dễ tìm quán ăn, vào trung tâm thành phố mất khoảng một giờ lái xe.

Tuy nhiên, phong cảnh của trấn nhỏ rất đẹp, Đường Khê và Tô Chi đi đi dừng dừng, Tô Chi chụp được rất nhiều phong cảnh ở đây, sau đó lại cùng cô chụp chung mấy bức.

Đi dạo một vòng, mặt trời cũng sắp lặn xuống núi, hai người không dám chạy xa, trời trở tối liền trở về khách sạn.

Buổi trưa ăn ở trạm dừng ven đường, trên đường không có khẩu vị nên cũng không ăn nhiều lắm, giờ đã sớm đói bụng, Ôn Khanh còn lâu nữa mới tới đây, thế là hai người họ mua chút ít đồ ăn nhẹ quay về ăn lót bụng trước.

Tô Chi ngồi trên ghế gặm cổ vịt, Đường Khê ngồi trước máy tính chọn ảnh chụp.

Tô Chi giục cô: “Đừng ngắm nữa, lại đây ăn chút gì đi.”

Đường Khê gật đầu có lệ: “Chờ một chút, sắp xong rồi, mình chọn vài bức ảnh đăng lên vòng bạn bè, cậu lại xem xem thích tấm nào, đăng ảnh chụp chung của hai đứa mình.”

Tô Chi tháo bao tay dùng một lần, lau miệng, đi đến sau lưng cô nói: “Cho mình xem.”

Đường Khê cầm con chuột cho cô ấy xem qua các bức ảnh.

“Tấm này.” Tô Chi nâng cằm nói: “Tấm này đẹp.”

Trong tấm ảnh này, Đường Khê cầm máy ảnh trên tay, bị cô ấy bẻ cằm sang hôn lên mặt cô ấy.

Đường Khê cười nói: “Cậu toàn thích chọn mấy tấm ảnh kỳ quặc.”

Cô và Tô Chi thường xuyên chụp ảnh cùng nhau, thỉnh thoảng hay chia sẻ ảnh chụp lên vòng bạn bè, mỗi lần Tô Chi chọn ảnh đều sẽ chọn mấy bức ảnh mà cô ấy cố ý làm ra vài hành động nhỏ.

Tô Chi phản bác cô: “Sao lại kỳ quặc, đẹp như vậy mà.”

Cô ấy vươn tay nắm cằm cô, nói đùa: “Tôi muốn cho cả thế giới đều biết, cô bé, em là người của Tô đại gia tôi.”

Đường Khê cười cười vỗ vỗ tay cô ấy: “Được được, chọn cái này, cậu nhìn xem chọn thêm mấy tấm nữa đi.” Lát nữa cô còn phải lựa thêm mấy tấm chụp phong cảnh.

Cô có một chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, phát vòng bạn bè phải là lưới bốn ô vuông hoặc chín ô vuông, cô không thích đăng hai hay sáu tấm ảnh khiến chiều dài và chiều rộng khác nhau không cân xứng.

Tô Chi lại chọn thêm tấm ôm nhau với Đường Khê, trong ảnh cô ấy đang hôn lên mặt của Đường Khê.

Đường Khê không có ý kiến, tự chọn hai tấm ảnh phong cảnh rồi tải chúng lên điện thoại, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Tô Chi trở lại ngồi bên cái bàn ăn cổ vịt, một tay khác liên tục làm mới điện thoại của mình, chờ Đường Khê đăng lên một giây liền nhấn thích, đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô ấy quay đầu lại nhìn Đường Khê nói: “Ặc! Mình quên mất giờ cậu là người đã kết hôn, nếu cậu hôn hôn mình, chắc chồng cậu không ghen đó chứ?”

Đường Khê không để bụng: “Ghen chuyện gì, cậu cũng đâu phải đàn ông.”

Chụp ảnh giữa *khuê mật với nhau không phải là chuyện bình thường sao, chỉ là hôn mặt thôi, huống chi Tần Kiêu là người bận rộn, nhìn không giống người sẽ xem tường bạn bè của cô.

*Bạn thân

Sau khi đăng lên vòng bạn bè, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều lượt thích.

Cô làm mới trang chủ, đột nhiên nhìn thấy danh sách nhấn thích, cái tên “Bánh bao nhân trứng sữa” hiện ra.

Đường Khê sững người một lúc.

Tần Kiêu nhấn thích cho cô.

Tần Kiêu thực sự đã xem vòng bạn bè, còn nhấn thích nữa.

Ngón tay của cô trượt trên màn hình.

“Bánh bao nhân trứng sữa” lại biến mất.

Đường Khê: "? ? ?"

Cô bị hoa mắt hả?

Cô lại làm mới lần nữa.

“Bánh bao nhân trứng sữa” lại xuất hiện trong danh sách thích.

Lại làm mới.

Không còn.

Làm mới.

Có.

Cô ra hiệu cho Tô Chi: “Chi Tử cậu lại đây, giúp mình kiểm tra điện thoại, là nó bị lỗi hay mình bị hoa mắt.”

Tô Chi đi tới, khom người, đỡ tay cô nhìn màn hình điện thoại: “Sao thế, để mình xem là lỗi gì.”

Đường Khê chỉ vào cái tên “Bánh bao nhân trứng sữa”, hỏi: “Cậu nhìn này, là ‘Bánh bao nhân trứng sữa’ đúng không.”

Tô Chi gật đầu.

Đường Khê làm mới, hỏi: “Bánh bao nhân trứng sữa còn ở đó không?”

Tô Chi trả lời cô: “Bánh bao nhân trứng sữa biến mất rồi.”

Đường Khê rơi vào trầm mặc.

“Mình đoán không phải bị lỗi, chính là ‘Bánh bao nhân trứng sữa’ này nhấn thích, xong rồi hủy bỏ.” Tô Chi hiếu kỳ nói: “Bánh bao nhân trứng sữa này là ai, tay run kiểu gì mà như bị *Parkinson vậy.”

*Bệnh Parkinson là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và sau cùng ổn định tư thế và/hoặc dáng đi.

Đường Khê yếu ớt nói: "Đây là Tần Kiêu."

Tô Chi kinh ngạc nói: “Không phải cậu ghi chú cho anh ta là Chủ tịch Tần Kiêu của tập đoàn Ích Viễn à? Sao đổi thành ‘Bánh bao nhân trứng sữa” rồi.”

Đường Khê: “Mới sửa hôm qua.”

Tô Chi hỏi: “Sao đặt là ‘Bánh bao nhân trứng sữa’?”

Đương nhiên Đường Khê không thể nói là bởi vì cô cảm thấy trong đầu Tần Kiêu toàn là phế liệu màu vàng, liền bịa đặt lung tung: “Bởi vì anh ấy thích ăn bánh bao nhân trứng sữa, mình cảm thấy cái tên này khá thân thiết, cho nên mới sửa lại.”

Tô Chi bán tín bán nghi ‘à’ một chữ, chân thành nói: “Thật xin lỗi, mình không biết ‘Bánh bao nhân trứng sữa’ là chồng cậu, vừa nãy nói lời mạo phạm.”

Thời điểm Tô Chi nói móc người khác cái miệng vô cùng sắc bén.

Đường Khê thản nhiên nói: “Không sao, anh ấy cũng không nghe thấy.”

Cô tiếp tục làm mới vòng bạn bè.

Người bên kia tay vẫn đang run.

Chẳng qua tần suất run thấp hơn một chút.

Cô nhịn không được muốn hỏi Tần Kiêu rốt cuộc là bị sao vậy.

Nhưng cô vẫn ráng nhịn xuống.

Đường Khê và Tô Chi chụm đầu vào nhau, nhìn đối phương nhấn thích lại hủy, hủy xong lại thích, tay run năm phút, mới dần dần lắng xuống.
Chương kế tiếp