Hôn Hậu Nhiệt Luyến

Chương 32
Sau khi ăn xong, mấy người không ngồi nói chuyện phiếm, trực tiếp trở về khách sạn.

Đây là lần ăn lẩu dùng thời gian ngắn nhất của Đường Khê, toàn bộ quá trình không đến nửa giờ, có lẽ cũng là lần ăn lẩu ít thời gian nhất của Tô Chi và Trần Khải.

Trước đây mọi người ăn lẩu đều là vừa ăn vừa nói chuyện, một bữa ăn có thể ăn đến một hai tiếng, hôm nay cũng chẳng ai nói gì, cứ lạnh lẽo quạnh quẽ như vậy mà ăn xong bữa tối.

Xe ngừng tại chỗ đậu xe ở trước cửa khách sạn.

Đường Khê ôm bó hoa và túi xách mà Tần Kiêu tặng cho cô xuống xe, thấy Tần Kiêu đứng ở sau xe, xách ra một cái va ly nhỏ từ cốp xe.

“Anh còn chưa chuyển hành lý vào ở sao?” Đường Khê nhìn Tần Kiêu hỏi.

Tần Kiêu ừ một tiếng, đẩy va ly đi đến bên người cô, cùng cô đi vào bên trong.

Tô Chi và Trần Khải đã đi vào, đứng ở trong đại sảnh chờ bọn họ.

“Lý Anh không đến đây cùng anh sao?” Lý Anh vẫn luôn đi với anh khi anh đi công tác.

“Không có.” Tần Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Anh tới là để thăm em.”

Giọng nói của người đàn ông từ tính và trầm thấp, giọng điệu trịnh trọng khác thường.

Đường Khê hơi giật mình, dừng chân lại, ngước mắt đối diện với đôi mắt đen như mực của Tần Kiêu, ánh mắt nhảy dựng.

Ánh mắt của Tần Kiêu cực kỳ nghiêm túc, Đường Khê mơ hồ hiểu được anh nói đến quan sát cô không phải nói đùa, anh thật sự không phải bởi vì đi công tác ở gần đây nên mới thuận tiện lại đây thăm cô.

Lý Anh không tới, tài xế không tới, hành lý của anh thì mới được lấy từ cốp xe ra, cho nên anh đặc biệt lái xe từ Nam Thành đến đây thăm cô.

Đường Khê *thụ sủng nhược kinh, nhìn đôi mắt hiện lên ý cười của anh, gương mặt lộ ra đôi lúm đồng tiền, giọng nói ngọt ngào nói: “Đợi lát nữa em đưa anh lên phòng của anh, sẽ trò chuyện với anh một lát, mới trở về.”

*Sướng quen rồi khổ không chịu được=)))

Cô vẫn phải đi về ở cùng Tô Chi.

Trong lòng Tần Kiêu dâng lên một chút cảm xúc phức tạp, trên mặt không hề gợn sóng, khẽ nâng cằm: “Đi vào trước đã.”

Anh đẩy va ly trong tay xuống, ngón tay xuyên qua tay cầm, xách vali lên, nhấc chân bước lên bậc thang.

Đi vào đại sảnh khách sạn, Tần Kiêu đưa chứng minh thư cho lễ tân.

Đường Khê đứng ở bên cạnh chờ anh, Tô Chi ngồi ở ghế sô pha cách đó không xa, thấy quầy lễ tân đã sắp xử lý xong cho Tần Kiêu, đứng dậy đi qua.

Đường Khê xoay người cười với cô, vẻ mặt xin lỗi nói: “Chi Tử, cậu về phòng rửa mặt trước đi, tớ đưa Tần Kiêu lên phòng của anh ấy, đợi lát nữa sẽ trở về.”

Cô chột dạ nhìn Tô Chi, sợ cô ấy nói mình trọng sắc khinh bạn, gần chồng nên liền ném cô ấy qua một bên không quan tâm.

“Không cần.” Tô Chi duỗi tay tiếp nhận thẻ phòng từ nhân viên lễ tân, vén tóc: “Cái căn phòng nhỏ hẹp kia cậu cứ vào ở với chồng cậu đi, tớ không quay về đó nữa, tớ muốn ở phòng tổng thống.”

Đường Khê sửng sốt, nháy mắt hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Tần Kiêu đưa phòng tổng thống phòng cho Tô Chi ở, muốn ở chung với cô trong phòng mà đoàn phim đã sắp xếp cho cô và Tô Chi kia.

Ánh mắt Đường Khê quét qua lại trên người Tần Kiêu và Tô Chi một vòng, không biết từ khi nào mà hai người này đã thương lượng xong với nhau, bất đắc dĩ liếc nhìn Tần Kiêu một cái, duỗi tay bắt lấy cánh tay của Tô Chi, kéo cô ấy đến một bên, thấp giọng hỏi: “Cậu thật sự không muốn ở cùng với tớ sao?”

Cô chớp chớp mắt với Tô Chi, ý bảo cô ấy trả lại thẻ phòng cho Tần Kiêu, hai người vẫn ở cùng nhau.

Tô Chi quyết tuyệt rút cánh tay mình ra khỏi tay cô, đẩy cô về phía Tần Kiêu: “Tớ muốn ở phòng tổng thống.”

Đường Khê không chút phòng bị, bị cô ấy đẩy đến trong lòng ngực của Tần Kiêu, Tần Kiêu duỗi tay ôm lấy cô, đáy mắt lộ ra chút ý cười.

“Cậu......”

Đường Khê đang muốn tính sổ với Tô Chi, Tô Chi đã xoay người, dẫn đầu đi về hướng thang máy.

Trong tay Đường Khê còn đang ôm hoa hồng, đưa tay đẩy bả vai của Tần Kiêu xuống, ra khỏi lòng ngực của anh, ngước mắt nhìn anh một cái, không nói gì ở trong đại sảnh cả: “Về phòng trước.”

Ba người cùng nhau đi thang máy về phòng mà Đường Khê và Tô Chi đã ở hai ngày này, hành lý của Tô Chi còn ở bên này.

Tay Tần Kiêu kéo va ly hành lý dừng lại, đứng ở bên ngoài chờ Tô Chi thu dọn đồ, Đường Khê cũng không giúp anh đem va ly hành lý vào, sau khi đi vào phòng liền khép cửa lại, nhốt Tần Kiêu ở bên ngoài.

“Cậu thật sự muốn một người ở một phòng à.” Đường Khê đứng ở bên cạnh Tô Chi hỏi.

Tô Chi ngồi ở mép giường, đôi tay đặt ở trên vai Đường Khê, phát ra tiếng cười từ nội tâm: “Yên tâm đi, chồng cậu không có uy hiếp tớ, là tớ tự nguyện, chồng cậu còn giúp tớ đặt trọn gói các dịch vụ làm đẹp tại thẩm mỹ viện, cậu nói xem chuyện này...... Tớ thật sự không thể cự tuyệt được, cơ hội ở cùng phòng với cậu nhiều như vậy, nhưng cơ hội được ở phòng tổng thống và làm đẹp miễn phí thì không có nhiều đâu.”

Điện thoại cô ấy vang lên tiếng chuông cuộc gọi đến, cô ấy cúi đầu nhìn: “Chuyên viên làm đẹp tới rồi, tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ phải nhanh chóng đi thôi.”

Cô ấy cúi người kéo khoá va ly lên, bắt lấy cánh tay Đường Khê: “Tớ đi rồi, cậu đừng đi tìm tớ, đừng quấy rầy tớ mát xa làm đẹp, tắm cánh hoa, đi đây.”

Tô Chi kéo va ly hành lý, dẫm lên đôi giày cao gót, lộc cộc rời đi.

Đường Khê đứng ở đầu giường, nhìn thấy khi cô ấy ra đến cửa gật đầu chào hỏi với Tần Kiêu, tức đến bật cười.

Tần Kiêu đi vào, đặt va ly ở cạnh cửa, đi đến trước cửa sổ, kéo bức màn xuống.

Ánh mắt Đường Khê nhảy dựng: “Anh kéo bức màn xuống làm gì? Đừng kéo, hít thở không khí đã.”

Tần Kiêu quay đầu lại, ý vị không rõ nhìn cô, nhấc chân đi đến trước mặt cô, đôi mắt thâm thúy nhìn khuôn mặt cô.

Đường Khê bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn nên có chút không được tự nhiên, gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn em như vậy.”

Tần Kiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô, vươn tay ôm lấy eo cô, ngón tay hơi nắm lại, dừng ở bên eo cô, cúi người kề sát vào môi cô.

Buổi chiều ăn lẩu, tuy rằng đã súc miệng, nhưng quần áo trên người hai người đều bị lây dính mùi lẩu, đôi tay Đường Khê đặt trên vai anh đẩy đẩy, cố hướng cổ mình trốn sang bên cạnh, nói: “Đừng như vậy, còn chưa tắm rửa, tắm rửa xong, tắm rửa xong chúng ta lại......”

Tần Kiêu dừng lại, cũng cảm thấy bôn ba cả một ngày dài như vậy lại chưa rửa mặt mà đã thân thiết với nhau thì không thích hợp lắm, buông cô ra, cởi áo khoác dính mùi lẩu nặng nhất ở trên người ra, quét mắt nhìn hai cái giường đơn trong phòng, nói với Đường Khê: “Chúng ta đổi phòng, được không?”

Đường Khê thấy va ly hành lý của anh cũng chưa để vào bên trong phòng, đoán được chắc chắn anh không có ý định muốn ở nơi này, nếu anh muốn đổi qua phòng khác tốt hơn, cô cũng không cần thiết phải ủy khuất chính mình, gật gật đầu, nói: “Anh đến chỗ lễ tân đổi phòng trước đi, em ở đây chờ anh.”

Cô có chút mệt, không muốn nhúc nhích, cho nên tất nhiên là sai anh đi.

Tần Kiêu lấy chứng minh thư trong túi cô ra, lấy bộ quần áo mới từ va ly ra, trực tiếp đứng ở mép giường thay quần áo.

Đường Khê thoáng nhìn thấy anh cởi áo sơ mi, thân trên trần trụi, quần cũng cởi, hô hấp cứng lại, đột nhiên dời tầm mắt đi, bên tai đỏ ửng lên, rồi lan đến cổ.

Tần Kiêu cầm áo sơ mi mới trong tay, thấy cô thẹn thùng, mày nhướng lên, cầm quần áo đi đến trước mặt cô, đứng ở trước mặt cô mặc vào.

Đường Khê nghiêng đầu, duỗi tay sờ soạng sau cổ, dùng mái tóc dài che giấu vành tai đang phiếm hồng.

Tần Kiêu thay quần áo chậm rì rì ở trước mặt cô, khóe miệng gợi lên một độ cong, duỗi tay vén tóc cô ra sau tai, vành tai phiếm hồng của cô bại lộ ở đáy mắt anh, lòng bàn tay anh nhéo nhéo vành tai đang nóng lên của cô.

Đường Khê đỏ mặt đẩy tay anh ra, rũ đầu, nhẹ giọng nói: “Đừng làm loạn, mau đi đổi phòng đi.”

Tần Kiêu ừ một tiếng, dường như không có việc gì xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Đường Khê, cô giơ tay sờ gương mặt nóng bỏng của mình, nghĩ thầm, không sao, chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, chỉ là giáp mặt thay quần áo mà thôi, không có gì phải thẹn thùng cả.

Thừa dịp Tần Kiêu đi đổi phòng, Đường Khê cũng thay quần áo bị dính mùi lẩu trên người đi, trước khi anh trở về nhanh chóng thu dọn xong hành lý.

Phòng mới đổi ở cùng tầng với phòng của Tô Chi, Đường Khê không quá yên tâm về Tô Chi, để Tần Kiêu đi tắm rửa trước, cô đến phòng của Tô Chi nhìn xem.

Đường Khê đi đến trước cửa phòng của Tô Chi, gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nữ xa lạ: “Ai vậy?”

Đường Khê đoán người nói chuyện hẳn là chuyên viên làm đẹp của thẩm mỹ viện, trả lời: “Chi Tử, là tớ, cậu có ở bên trong không?”

Một lát sau, cửa phòng được mở ra từ bên trong, người mở cửa chính là chuyên viên làm đẹp.

Tô Chi đang nằm ở trên giường làm đẹp, trừ chuyên viên làm đẹp mở cửa ra, trong phòng còn có một vị chuyên viên làm đẹp nữa.

Hai người vây quanh cô ấy, một người chăm sóc da mặt cho cô ấy, một người thì bảo dưỡng tay cho cô ấy, thoạt nhìn rất là thích ý.

Thật đúng là lo lắng vô ích.

“Ai da, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Không có việc gì thì đừng tới quấy rầy tớ, tớ đang bận đấy.”

Đường Khê đi đến trước mặt cô ấy, nhéo lên cánh tay cô ấy: “Một dịch vụ làm đẹp là cậu đã đem tớ đi bán rồi sao.”

Tô Chi cười: “Sao có thể gọi là bán cậu chứ, đó không phải là chồng cậu sao? Người ta ngàn dặm xa xôi đến tìm vợ, nói thế nào tớ cũng phải thức thời chút chứ, tớ cũng không muốn làm bóng đèn lớn đâu, ai nha cậu nhanh trở về đi.”

Đường Khê bị cô ấy thúc giục đến mức xuất hiện tâm lý phản nghịch: “Cậu đuổi tớ đi làm gì, tớ cứ không đi đấy, tớ phải ở chỗ này.”

Chuyên viên làm đẹp vuốt phẳng mặt nạ bị vỡ ra do Tô Chi cười lại, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bảo bối à, hiện giờ không thể cười đâu, khi nói chuyện thì động tác ở miệng cũng không thể quá lớn.”

Âm thanh của Tô Chi cũng nhỏ đi rất nhiều: “Được, vậy cậu cứ ngồi ở chỗ này đi, dù sao người sốt ruột chính là bánh bao nhân trứng sữa của người nào đó, không phải tớ.”

Ngón cái của chị gái chăm sóc bàn tay vuốt ve bàn tay cô ấy, hỏi: “Lực như thế này có được không?”

Tô Chi thoải mái ừ một tiếng.

“Nếu có mạnh thì cô cứ nói với tôi.”

Tô Chi: “Au ki.”

Đường Khê ngồi ở bên cạnh nhìn cô ấy, chuyên viên chăm sóc da mặt cho Tô Chi nhân cơ hội hỏi: “Mỹ nữ có muốn cùng làm đẹp với vị mỹ nữ này hay không, trước khi ngủ thả lỏng một chút, có lợi cho giấc ngủ.”

Đường Khê nghĩ đến là Tần Kiêu đặt dịch vụ làm đẹp cho Tô Chi, trong lòng có chút không cân bằng, giơ tay đánh cánh tay cô ấy một cái.

Tô Chi nằm không cũng bị đánh, vô tội nói: “Đánh tớ làm gì?”

Đường Khê chất vấn: “Tần Kiêu biết đặt dịch vụ làm đẹp cho cậu, sao lại không biết đặt cho tớ chứ.”

Tô Chi nghe thấy giọng điệu chua lòm của cô, không nhịn được, phụt cười ra tiếng, mặt nạ trên mặt hoàn toàn không giữ được.

Cô ấy dứt khoát bóc mặt nạ ra, ngồi dậy, nhìn đôi mắt u oán của Đường Khê, cười đến mức nước mắt cũng sắp trào ra.

“Điều này còn phải hỏi sao? Chắc chắn là chê cái bóng đèn là tớ này quá sáng, lại không thể đắc tội với tớ, chỉ có thể dùng chỗ tốt thu mua tớ, tớ chính là người bạn tốt nhất của cậu, sao có thể không lấy lòng chứ? Còn về việc vì sao không đặt dịch vụ làm đẹp cho cậu, cậu nói xem vào buổi tối, trừ người độc thân như tớ ra, nào có ai đã kết hôn mà không nắm chặt thời gian này để làm chính sự, mà lại muốn chuyên viên làm đẹp của thẩm mỹ viện đến làm đẹp chứ.”

Đường Khê nghe thấy cô ấy lại lái qua chuyện khác, trừng mắt với cô ấy một cái, hỏi: “Khi nào thì cậu với anh ấy đã thương lượng xong việc đem bán tớ vậy?”

Tô Chi cười nói: “Chính là lúc cậu chụp ảnh cho Hứa Tương Thính đấy, aizz, lời cậu nói đừng có khó nghe như vậy chứ, cái gì gọi là đem cậu đi bán chứ, cái này chúng tớ gọi là theo như nhu cầu, hợp tác vui vẻ.”

Đường Khê: “......

Đem bán cô còn chê cô nói chuyện khó nghe.

“Tớ không đi đâu.” Đường Khê uy hiếp cô ấy.

Tô Chi: “Được, vậy cậu cứ ở đây đừng trở về, để hai chị gái cũng làm đẹp cho cậu đi, ném chồng cậu ở bên kia một mình phòng không gối chiếc?”

Đường Khê thật sự có chút động lòng, cô đã quay chụp hai ngày, cánh tay và eo đều có chút mỏi, muốn có người xoa bóp.

Nhưng nghĩ đến Tần Kiêu tự mình lái xe từ Nam Thành đến đây, quyết đoán từ bỏ ý nghĩ làm đẹp ở bên này.

“Không được, các cậu cứ tiếp tục đi, tớ không quấy rầy các cậu nữa.” Cô nhìn về phía chuyên viên làm đẹp: “Mặt nạ vừa rồi đắp trên mặt của cô ấy kia đắp bao lâu rồi?”

Chuyên viên làm đẹp nói: “Không đến năm phút.”

Không đến năm phút đã gỡ ra, cũng không có hiệu quả gì, Đường Khê nói: “Các chị đắp thêm một cái nữa cho cô ấy đi, chi phí cứ tính cho vị tiên sinh đã đặt dịch vụ ở chỗ của các chị.”

Loại chuyện này Tần Kiêu chắc chắn là giao cho Lý Anh làm.

Chuyên viên làm đẹp cười nói: “Được.”

Đường Khê nhìn Tô Chi một cái: “Tớ đi đây.”

Tô Chi: “Gút bai.”

Đường Khê: “Bái bai”

Trở lại phòng, Tần Kiêu đã tắm xong, mặc áo ngủ ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, ngẩng đầu nhìn cô một cái.

“Em về rồi.”

Đường Khê chào hỏi, kéo cơ thể có chút mệt mỏi đi vào phòng ngủ, lấy đồ ngủ từ va ly ra chuẩn bị đi tắm rửa.

Tần Kiêu đi vào, kéo bức màn trong phòng ngủ xuống, đem cảnh đêm ngăn cách bên ngoài.

Đường Khê thấy bộ dáng nhàn nhã của anh, rất muốn hỏi anh một chút anh có kế hoạch gì không, ngày mai về Nam Thành, hay là ở đây lâu một chút.

Nhưng lúc sáng cô đã hỏi vấn đề này rồi, lúc ấy anh có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn, hay là không hỏi nữa, dù sao thì khi nào anh đi, anh cũng sẽ nói với cô.

Tắm rửa xong, Đường Khê ra khỏi phòng tắm, phát hiện Tần Kiêu không có ở trong phòng ngủ.

Cô đi đến trước cửa phòng ngủ nhìn ra phía ngoài, Tần Kiêu đứng ở trên ban công, không biết đang cùng ai nói chuyện điện thoại, Đường Khê mơ hồ nghe được những từ như là thu mua, giá cả, hẳn là đang nói chuyện công việc, xem ra cũng không phải rất nhàn nhã.

Cô không quấy rầy anh làm việc, không đi đến bên cạnh anh, chuẩn bị lui về trong phòng ngủ, Tần Kiêu đột nhiên xoay người, phát hiện ra cô, vừa nói chuyện với người khác vừa đi về phía cô, hoàn toàn không hề e ngại cô sẽ nghe được những điều bảo mật trong công việc của anh.

Một tay Đường Khê đặt lên trên khung cửa, một tay chỉ chỉ vào bên trong, nói không phát ra tiếng, dùng khẩu hình ý bảo mình lên giường trước.

Tần Kiêu nâng cánh tay lên, bàn tay đặt ở trên vai cô, ngón tay vỗ nhẹ xuống xương quai xanh của cô.

Đường Khê bị anh làm cho có chút ngứa, lại không dám lên tiếng, dùng tay đẩy cánh tay anh, không đẩy ra được, ngước mắt liếc nhìn anh một cái.

Tần Kiêu cúi đầu nhìn mặt cô, mắt sáng như đuốc, mở miệng nói chuyện với người bên kia.

Đường Khê ngửa đầu đối diện với anh, tay anh từng chút từ bả vai bò lên lỗ tai, bị anh dùng hai ngón tay nhéo vành tai, trêu chọc khiến tai nóng lên.

Đáy mắt người đàn ông cất giấu ý cười, bất động thanh sắc thảo luận với người bên kia đầu dây về bản đồ thương nghiệp của mình.

Đường Khê nghe thanh âm khí định thần nhàn của anh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tản ra sự tự tin và trầm ổn của anh, không tự giác bị thu hút bởi cuộc điện thoại này của anh, an tĩnh nghe anh nói chuyện.

Tuy rằng cô hoàn toàn nghe không hiểu anh đang nói cái gì.

Nhưng cô cảm thấy Tần Kiêu rất đẹp trai.

Sau khi cuộc gọi điện thoại kết thúc, cánh tay của Tần Kiêu hạ xuống ôm lấy eo cô.

Eo của Đường Khê bởi vì mẫn cảm mà run lên, bị anh kéo vào trong lòng ngực.

Đôi tay Đường Khê nhẹ nhàng đặt lên ngực anh, anh cúi người, môi mỏng để sát vào môi cô, phát ra tiếng cười khẽ: “Đang đợi anh ngủ sao?”

Khuôn mặt của Đường Khê tức khắc đỏ ửng lên: “Ai chờ anh ngủ chứ.”

Rõ ràng là chính anh bắt lấy bả vai cô, vuốt tai cô, không để cô đi, vì không muốn quấy rầy đến anh làm việc, nên cô mới không nói chuyện.

Điện thoại của Tần Kiêu lại vang lên, đôi mắt của Đường Khê liếc nhìn đến tay của anh.

Tần Kiêu hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, nói: “Em chờ anh một lát, anh nghe điện thoại, lập tức xong ngay.”

Đường Khê bị lời anh nói khiến hai má của cô càng nóng, cái gì mà lập tức xong ngay, nghe như cô sốt ruột muốn làm cái gì đó vậy.

Cô giật giật bả vai, rời khỏi lòng ngực anh.

Tần Kiêu nghe điện thoại, giọng điệu trong nháy mắt lại khôi phục vẻ đứng đắn, chào hỏi với người đầu dây bên kia: “Tổng giám đốc Trịnh, chào buổi tối.”

Tổng giám đốc Trịnh?

Đây không phải là người mà ngày đó khiến anh phải đổi thời gian ngay lập tức để tới Đông Thành gặp sao?

Chẳng trách vừa rồi thoạt nhìn anh còn rất nhàn rỗi, đột nhiên lại bắt đầu vội làm việc, phỏng chừng là lịch trình thời gian của vị tổng giám đốc Trịnh này không ổn định, cô mơ hồ nghe thấy Tần Kiêu nói một câu, đối phương hiện tại đang tham dự một hoạt động với một vị lãnh đạo nào đó ở nước ngoài, nên phải phối hợp với thời gian của đối phương.

Đường Khê không dám quấy rầy, lui về sau một bước, trong lúc hoảng loạn đầu óc đang phát ngốc mà chắp tay trước ngực, rồi lại chỉ vào bên trong.

Tối hôm qua cùng Tô Chi xem một bộ phim Thái Lan, nhân vật trong phim khi gặp mặt chào hỏi sẽ chắp tay trước ngực thể hiện sự tôn trọng.

Đường Khê nghĩ tổng giám đốc Trịnh đang ở nước ngoài, theo bản năng liền làm cái thủ thế này, muốn biểu đạt cho Tần Kiêu biết tổng giám đốc Trịnh là người rất quan trọng, công việc của bọn họ quan trọng, cô lên giường trước.

Cũng không biết Tần Kiêu có hiểu ý của cô hay không.

Anh cũng ra dấu tay với cô.

Đường Khê không hiểu anh có ý gì, gật gật đầu, làm dấu tay OK, tỏ vẻ cô đã biết.

Dù sao thì chắc chắn cũng là có ý để cho cô về phòng ngủ trước.

Đường Khê xoay người đi vào, xốc chăn lên giường, thấy Tần Kiêu còn đứng ở cạnh cửa, ngẩng đầu cười với cô một cái.

Tần Kiêu lại ra dấu tay.

Đường Khê vẻ mặt ngốc nghếch học cách ra dấu hiệu bằng tay của anh.

Không hiểu.

Nhưng eo cô mỏi, muốn nằm xuống.

Cô duỗi tay vỗ vỗ giường, tỏ vẻ cô muốn nằm xuống.

Khoé môi Tần Kiêu dương lên, làm dấu hiệu OK.

Đường Khê rất ít khi thấy anh cười, mỗi lần anh cười rộ lên đều là dáng vẻ phơi phới, khóe miệng cô cũng không tự giác được nhếch lên theo.

Tần Kiêu nhìn cô ngồi ở trên giường, mi mắt cong cong, khuôn mặt đỏ hồng cười với mình, trái tim trong lồng ngực cũng nhảy lên kịch liệt.

Âm thanh lạnh lẽo của tổng giám đốc Trịnh kéo anh về với hiện thực: “Tổng giám đốc Tần, cậu có đang nghe tôi nói chuyện không?”

“Xin lỗi, tổng giám đốc Trịnh.”

Anh không thể tiếp tục nhìn cô nữa.

Anh giơ tay đóng cửa phòng ngủ lại, xoay người đi đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống, chuyên tâm bàn chuyện công việc.

Đường Khê nghe thấy anh nói xin lỗi, đoán được hẳn là vì anh nhìn cô ra dấu tay mà thất thần, bị tổng giám đốc Trịnh phát hiện, nên không vui.

Cô vừa xấu hổ lại vừa chột dạ nằm xuống, nghĩ thầm sau này sẽ không bao giờ chào hỏi anh khi anh gọi điện thoại nữa.

Cô nằm xuống, cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Ôn Khanh gửi đến, hỏi cô đã chụp hình xong chưa, khi nào thì về Nam Thành.

Đường Khê: 【 Ảnh đã chụp xong rồi, tạm thời chưa quay về được, ngày kia tớ còn có công việc ở bên này. 】

Là việc chụp ảnh tuyên truyền cho một homestay mà Tô Chi thuận tay nhận cho cô.

Ôn Khanh: 【 Mấy ngày tới cậu xem chúng ta có cơ hội tụ họp với nhau không, hôm trước ăn cơm cũng chưa nói chuyện được tận hứng. 】

Đường Khê: 【 Được đó, mấy ngày tới tớ đều ở Đông Thành, trước tiên sẽ sửa lại hình của các cậu, sau đó gửi cho đạo diễn Lâm để ông ấy xem có chỗ nào còn chưa hài lòng hay cần chụp lại hay không. 】

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà mấy ngày tới cô phải đợi ở bên này, miễn cho sau khi trở về mới phát hiện hình chụp quảng cáo có chỗ nào đó không hài lòng hoặc là có yêu cầu chụp bổ sung, thì lại phải từ Nam Thành quay lại đây, rất phiền toái.

Ôn Khanh: 【 Tớ nghe nói chồng cậu cũng đến đây rồi. 】

Đường Khê: 【 Chi Tử nói với cậu à? 】

Ôn Khanh: 【 không phải, đoàn phim của chúng tớ đều đang truyền tin khắp nơi, tớ nghe những diễn viên khác nói. 】

Đường Khê: “......”

Đoàn phim bát quái như vậy sao?

Ôn Khanh: 【 Chồng cậu đâu? 】

Đường Khê: 【 Đang làm việc ở ngoài kia. 】

Ôn Khanh: 【 Vậy là tốt rồi, tớ còn sợ tớ gửi tin nhắn cho cậu sẽ quấy rầy đến các cậu chứ. 】

Đường Khê đột nhiên phát hiện, từ sau khi có chồng, nói chuyện phiếm với đám chị em này cực kỳ bất tiện.

Đường Khê: 【 Cậu tan làm rồi sao? 】

Ôn Khanh: 【 Vẫn chưa, đang chờ rạng sáng 12 giờ, quay cảnh đêm khuya đây. 】

Đường Khê: 【 Cậu thường xuyên thức khuya đóng phim như vậy sao? 】

Ôn Khanh: 【 Đúng vậy, cậu xem phim không phải thấy có rất nhiều cảnh diễn ra vào buổi tối sao? Đều phải quay vào buổi tối hết đấy. 】

Đường Khê: 【 Vậy cậu làm thế nào để bảo dưỡng đôi mắt vậy, tớ không thấy cậu có quầng thâm mắt. 】

Ôn Khanh: 【 Cậu có quầng thâm mắt sao? Tớ cũng đâu thấy cậu có quầng thâm mắt. 】

Đường Khê: 【 Tớ không có quầng thâm mắt, tớ ngủ sớm lắm, nhưng Tần Kiêu mỗi ngày đều đi ngủ rất muộn, tớ hỏi giúp anh ấy một chút. 】

Ôn Khanh: 【 Chồng cậu có quầng thâm mắt sao? 】

Đường Khê: 【 Tạm thời anh ấy không có, nhưng ngủ quá muộn, tớ lo thời gian dài sẽ có quầng thâm mắt, hỏi một chút để có biện pháp dự phòng. 】

Ôn Khanh: 【...... Anh ấy còn chưa có quầng thâm mắt thì sao cậu phải hỏi thay anh ấy làm gì, đêm hôm như thế này, tớ một mình lẻ loi hiu quạnh quay cảnh bị đàn ông vứt bỏ, sao cậu còn muốn ngược tớ, khoe ân ái với tớ. 】

Đường Khê: “......”

【 Tớ không có. 】

Cô chỉ là đột nhiên nghĩ tới, cứ hỏi thử xem, trước kia các cô nói chuyện phiếm đều là nghĩ gì nói đó.

Xem ra có chồng rồi, nói chuyện phiếm với chị em đúng thật là bất tiện.

Ôn Khanh: 【 Ha ha, tớ chỉ đùa với cậu thôi. 】

Ôn Khanh: 【 Không nói nữa, đạo diễn gọi tớ rồi. 】

Đường Khê: 【 Được, cậu cứ làm việc đi. 】

Gửi xong tin nhắn cuối cùng, điện thoại Đường Khê thông báo pin yếu.

Cô đặt điện thoại trên tủ đầu giường để sạc pin, nhắm mắt lại ngủ.

Tần Kiêu kết thúc cuộc trò chuyện với tổng giám đốc Trịnh, mở máy tính ra kiểm tra mấy phần tài liệu, gửi cho Lý Anh, tinh thần sảng khoái trở về phòng ngủ.

Đèn trên trần nhà của phòng ngủ vẫn còn sáng, Tần Kiêu không nghĩ nhiều, xốc chăn lên giường, tiến đến bên người Đường Khê, ôm lấy cô từ sau lưng, cúi đầu, hôn lên sau cổ cô, dán sát môi vào bên tai cô thấp giọng hỏi: “Chờ lâu rồi phải không.”

Trong không khí truyền đến tiếng hít thở đều đều của Đường Khê.

Tần Kiêu thấy không đúng, nâng thân mình lên nhìn về phía khuôn mặt của Đường Khê.

Đường Khê nhắm mắt, non nửa khuôn mặt chôn vào trong gối, làn da trắng hồng, vài sợi tóc dán vào gương mặt, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.

Ngủ rồi!

Ánh mắt Tần Kiêu dừng lại, khóe môi khẽ nhúc nhích, tâm tình phức tạp.

Lúc nãy anh ra dấu tay với cô, bảo cô chờ anh cùng ngủ.

Cô đã đồng ý với anh rồi, còn vỗ vỗ giường, thúc giục anh nhanh lên.

Kết quả cô lại tự mình đi ngủ trước.

Ánh mắt anh thâm trầm nhìn chằm chằm cô một lát, rút khăn giấy từ trên tủ đầu giường, lau mồ hôi ở trên trán cô.

Trong lúc ngủ mơ mày Đường Khê hơi chau lại, bất mãn trở mình, mặt đối diện với anh, giơ tay lên ôm lấy eo anh, dụi dụi trong lòng ngực anh, tìm vị trí thoải mái.

Tiếp tục ngủ.

Tần Kiêu hít một hơi thật sâu, cúi đầu, chóp mũi thân mật cọ cọ lên chóp mũi cô, môi tiến đến bên tai cô, giọng nói rất cẩn thận, lại mang theo chút tha thiết kỳ vọng: “Đường Khê, nhanh yêu anh chút đi.”

“Ngày mai yêu anh ngay, có được không?”
Chương kế tiếp