Hôn Hậu Nhiệt Luyến

Chương 50: Cô đưa tay, cười bắn với Tần Kiêu ......
Buổi tối sắp sửa đi ngủ, mẹ Tần gọi điện thoại nói Tần Thù và Trầm Cố sẽ đưa con gái của họ Doanh Doanh trở lại nhà cũ vào ngày mai, kêu Tần Kiêu và Đường Khê về nhà ăn tối.

Doanh Doanh năm nay mới tám tuổi, là một cô bé dễ thương, xinh xắn, tính tình sôi nổi, Đường Khê rất thích cô cháu gái này, buổi sáng sau khi ăn sáng xong, cô cùng Tần Kiêu đến trung tâm mua sắm để chọn quà cho Doanh Doanh.

Cô bé từ khi sinh ra đã là viên ngọc quý trên tay Tần thẩm, thiếu thốn đủ thứ, Đường Khê suy nghĩ hồi lâu cũng biết nên tặng quà gì, cũng chẳng muốn hỏi Tần Kiêu. Anh chỉ biết tặng mỗi búp bê barbie cho cháu gái, lần này nếu lại tặng búp bê barbie nữa chắc Doanh Doanh sẽ ghét bọn cô mất.

“Anh nghĩ xem, Doanh Doanh sẽ thích món quà gì?” Đường Khê hỏi Tần Kiêu.

Tần Kiêu ừ một tiếng, nói: “Chỉ cần là em tặng, con bé sẽ thích thôi.”

Hỏi cũng như không.

Đường Khê tiếp tục nhìn vào các kệ trong trung tâm mua sắm, chọn quà.

"A, cái này thế nào?"

Đường Khê cầm một mô hình xếp hình lâu đài "thu nhỏ" đưa cho Tần Kiêu xem, Tần Kiêu còn chưa kịp nói thì điện thoại đột nhiên vang lên, anh cầm lên xem, là Tần Viện gọi đến.

Bọn cô mất quá nhiều thời gian cho việc chọn quà, hiện tại cũng gần trưa rồi, chắc họ gọi điện thoại tới giục.

Đường Khê không băn khoăn chọn quà nữa, cô quyết định mua một mảnh ghép của lâu đài này, sau đó chọn một mô hình, cô gái trẻ có tầm nhìn cao, thích những thứ đẹp, có lẽ sẽ không muốn chơi.

Đường Khê ra hiệu cho Tần Kiêu cứ nghe điện thoại trước, cô ngồi xổm trước kệ để chọn quà.

Tần Kiêu đứng bên cạnh cô rồi kết nối điện thoại.

Giọng của Tần Viện vang lên trong điện thoại: “Anh, hai người sắp đến chưa?”

Tần Kiêu nói: “Chưa đâu, chị dâu em đang mua quà cho Doanh Doanh, chọn xong sẽ qua liền, anh cúp đây.”

“Từ từ cúp, em còn chưa nói xong mà, anh, anh không hợp tác với công ty Đường gia nữa sao?”

Tần Kiêu nhìn xuống Đường Khê một chút, ừ một tiếng, hỏi: “Em nghe ai nói?”

Chuyện tạm dừng hợp tác với công ty Đường gia này, Tần Kiêu chưa từng nói với người nhà.

“Hiện tại mẹ kế của chị dâu đang ở nhà chúng ta, nói là đến thăm, được hồi lâu lại bắt đầu nói chuyện kỳ quái.” Tần Viện hừ lạnh một tiếng: "Khi chúng ta nghe ra bà ấy đang châm ngòi ly gián, mẹ kêu em hỏi ý của anh và chị dâu một chút, có muốn chừa chút mặt mũi lại không.”

Tần Kiêu thản nhiên nói: “Giữ chút mặt mũi đi, anh và chị dâu em lát nữa sẽ đến, nhanh chóng giải quyết.”

“Dạ được, anh trai.”

Tần Kiêu cúp điện thoại, Đường Khê liền ngước mắt lên, hiếu kì hỏi: “Anh và Viện Viện nói gì vậy?”

Tần Kiêu liền nói thật: “Liên Nhã Ba đang ở nhà chúng ta.”

Đường Khê sửng sốt một chút, cô cũng đoán được Liên Nhã Ba tới Tần gia có thể là về chuyện hợp tác giữa Tần gia và Đường gia. Trước đó bà gọi điện thoại cho cô nhưng cô không nghe, bà liền trực tiếp đi tới Tần gia.

Cũng không biết sẽ nói cái gì trước mặt người Tần gia.

Trong lòng Đường Khê mắng câu vô sỉ.

"Em đừng quan tâm bà ta làm gì, bố mẹ anh sẽ xử lý tốt."

Tần gia đều là người thiện lương, trước đó khi cô và Tần Kiêu xác định kết hôn, Liên Nhã Ba đã ở trước mặt cô nói, Tần gia chọn kết thông gia với Đường gia, là bởi vì năm đó vào lúc sắp bị suy tàn, cùng Thẩm gia làm thông gia, phải dựa vào Thẩm gia mới cứu vớt được công ty sắp phá sản trở về. Vì vậy cuộc hôn nhân với Đường gia bây giờ là để đạt được danh tiếng tốt trong giới thượng lưu.

Đường Khê có chút lo lắng Liên Nhã Ba sẽ nói bậy bạ, chọc vào chỗ đau của Tần gia.

"Chúng ta nhanh trở về đi."

Tần Kiêu cầm lấy món đồ chơi mô hình mà cô đã chọn, vòng tay qua vai cô, vỗ nhẹ và nói: "Đừng lo lắng, không sao đâu."

Đường Khê nói: "Quan hệ giữa em và bà ấy không tốt, bà ấy đến nhà cũ không phải là vì xin hợp tác, là muốn nói xấu em, không muốn em được tốt."

Đường Khê nói rất thẳng thắn, cô cảm thấy hiện tại không có gì không thể nói với Tần Kiêu.

Khóe môi Tần Kiêu khẽ nhếch, nhìn cô chằm chằm rồi cười.

"Anh cười cái gì?"

Tần Kiêu liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai nhìn về phía này, anh liền giơ món đồ chơi trong tay lên che mặt hai người lại rồi hôn lên má Đường Khê một cái.

"Anh làm gì vậy?"

Tự nhiên lại hôn cô.

Đường Khê sờ mặt mình, ánh mắt chột dạ nhìn chung quanh.

Tần Kiêu nhỏ giọng nói: "Không ai thấy đâu, anh đã nhìn rồi."

"Không được phép hôn, nơi này rất đông người." Đường Khê thấy anh còn giơ đồ chơi che mặt hai người lại, giống như đang bịt tai trộm chuông. Có lẽ lúc đầu sẽ không ai chú ý đến bọn họ, nhưng anh lại giơ hộp đồ chơi lên, chắc đã có người nhìn về phía bên này.

Đường Khê tưởng tượng một khi hạ đồ chơi này xuống, thấy những ánh mắt dò xét của người khác, cô có chút xấu hổ, đôi mắt khẽ nhúc nhích, nói với Tần Kiêu: "Anh cứ cầm đồ chơi như vậy, đừng, đừng nhúc nhích nha."

Cô nói xong liền quay người lại, khom lưng, mượn kệ hàng che giấu, vòng qua một kệ hàng khác, từ bên khác đi ra khỏi khu đồ chơi, rồi đứng ở lối ra nhìn anh.

Người đàn ông cao lớn đứng bên kệ hàng dành cho trẻ con, giơ hộp đồ chơi mô hình dài rộng gần một mét đứng ở đó, quả nhiên đã hấp dẫn ánh mắt của những khách hàng và nhân viên bán hàng khác trong siêu thị.

Người bán hàng đứng ở bên cạnh, hiếu kì nhìn anh.

Tần Kiêu xoay người, nhìn Đường Khê đang chạy trốn, đứng ở cửa siêu thị cười trộm, nhướng mày và bình tĩnh bước đến quầy thu ngân để thanh toán dưới ánh mắt từ bốn phía.

Đường Khê đứng ở bên ngoài, chờ anh thanh toán xong xách đồ chơi đi ra, mới nhấc chân đi về phía anh.

Tần Kiêu mím môi, đôi mắt đen nháy yếu ớt nhìn cô.

Đường Khê bị anh nhìn đến chột dạ, chủ động khoác cánh tay anh, làm như không có việc gì nói: "Mua xong rồi à, xong rồi thì chúng ta đi thôi, bố mẹ còn đang chờ chúng ta đấy."

Tần Kiêu rũ mí mắt xuống, không nói lời nào, bộ dáng như bị ủy khuất quá lớn.

Đường Khê lắc lắc cánh tay anh, "Được rồi được rồi, đừng giận nữa, không phải em sợ hai đứa đứng đó, bị người khác nhìn thấy anh sẽ xấu hổ, mới ra ngoài chờ anh trước sao?"

Tần Kiêu liếc cô một cái: "Một người xấu hổ thôi sao?"

Đường Khê nghĩ đến dáng vẻ anh vừa đứng một mình bị mọi người quan sát, liền mím môi, không nhịn được cười lên.

Tần kiêu híp mắt cảnh cáo: "Đường Khê, buồn cười lắm sao?"

Đường Khẻ cúi đầu cố nén cười, cắn môi lắc đầu: "Không buồn cười."

Tần Kiêu đưa tay sờ đầu cô nói: "Đi thôi."

Đường Khê mới nhớ ra đầu sỏ gây nên chuyện này thật ra là anh, là anh đột nhiên tiến lại gần hôn cô.

Cô dùng cánh tay chạm vào cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Sao đột nhiên lại hôn em?"

Tần Kiêu thản nhiên nói: "Vợ của anh, anh muốn hôn thì hôn thôi."

Đường Khê: "..."

Anh rất khéo giỏi nhỉ.

Đường Khê khoác cánh tay anh ra khỏi trung tâm thương mại, lúc ngồi vào trong xe, cô mới nhớ tới chuyện Liên Nhã Ba đến Tần gia. Vừa rồi Tần Kiêu đột nhiên hôn cô, cô chạy trước rồi cười nhạo anh, nên quên mất chuyện này.

Cô cúi đầu nhìn Tần Kiêu đang thắt dây an toàn cho mình, lo lắng nói: "Lỡ như bố mẹ bị Liên Nhã Ba khi dễ thì sao?"

Người Tần gia tính tình tốt như vậy, nhìn qua cũng rất đơn thuần, cô cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì cô mà Liên Nhã Ba mới tìm tới Tần gia.

Tần Kiêu giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, nhéo mặt cô, nói: "Khê Khê, em thật ngây thơ."

Đường Khê: "..."

Nghe giọng điệu của anh tỏ ra thái độ khinh bỉ, cô cảm thấy hình như mình đã có hiểu lầm gì đó về Tần gia.

*

Nhà cũ Tần gia.

Liên Nhã Ba ngồi bên cạnh Tần mẫu, vẻ mặt lo lắng nói: "Đứa nhỏ Khê Khê này, thời gian trước không biết sao lại mâu thuẫn với bố nó. Chuyện của bố con bọn họ, tôi là mẹ kế không thể xen vào. Tôi nghĩ, bố con bọn họ sao giận nhau được lâu nhưng gần đây bố nó lo lắng ở nhà, gọi điện thoại cho Khê Khê mãi không được. Tôi mới biết giữa bố con bọn họ có thể có hiểu lầm gì đó, thậm chí sự hợp tác giữa hai nhà cũng đã ngừng lại. Người một nhà, ầm ĩ thành như vậy, Đường gia chúng tôi thì không sao, chỉ sợ làm liên lụy đến Tần gia các người bị người ngoài chê cười."

Liên Nhã Ba nói xong, phòng khách liền yên tĩnh trở lại.

Tần mẫu bưng ly trà lên trước mặt rồi nhấp một miếng, không nói gì cả.

Liên Nhã Ba là có chuẩn bị mà đến, bà ta thở dài, đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói khinh thường.

"Trò cười?" Một nhà ba người Tần Thù từ bên ngoài đi vào, Trầm Cố vừa vào liền ra hiệu kêu người hầu dẫn Doanh Doanh ra ngoài chơi.

Tần Thù và Trầm Cố đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, Tần Thù lười biếng ngả người ra sau, cũng không thèm nhìn Liên Nhã Ba, giống như cô vừa nghe xong chuyện cười gì đó: "Còn ai dám chê cười nhà chúng ta? Đường phu nhân nói cho tôi mấy cái tên, tôi sẽ hẹn họ ra ngoài uống chút trà, để họ cười không nổi, Đường phu nhân cũng không cần lo lắng sẽ liên lụy nhà chúng tôi bị chê cười."

Liên Nhã Ba nghẹn họng một tiếng, khóe môi có chút cứng ngắc.

Tần Thù cười nói: "Đường phu nhân, sao bà không nói nữa? Vừa rồi không phải sợ liên lụy nhà chúng tôi bị người ngoài chê cười sao? Chẳng lẽ bà không nghe thấy người khác chê cười Tần gia chúng tôi sao? Hay là bà cảm thấy Tần gia chúng tôi buồn cười?”

Liên Nhã Ba trước kia chỉ tiếp xúc với Tần mẫu và Tần nhị thẩm, bà cảm thấy Tần mẫu Tần nhị thẩm đều là người mềm lòng, thái độ lúc muốn làm thông gia với Đường gia cũng rất tốt. Hôm nay mới có thể đến được Tần gia, không nghĩ tới sẽ đụng phải đại tiểu thư Tần gia cọng rơm cứng này.

Chỉ là dù thế nào đi nữa, bà cũng là một trưởng bối không thể bị một tên tiểu bối đe dọa được.

Vẻ mặt bà vẫn bình tĩnh, vẫn đoan trang nói: “Tần tiểu thư nói đùa rồi, cùng là người một nhà, ta sao có thể chê cười chứ. Ta chỉ lo lắng Khê Khê nhất thời hành động theo cảm tính, tổn thương hòa khí hai nhà, hai nhà dù sao cũng là quan hệ thông gia, thân thể ba nó cũng không tốt.”

“Đường phu nhân nên bỏ thói đạo đức giả đi." Tần Thù cũng không thèm nói nhảm với bà nữa: "Bà tới đây có mục đích gì, bà tự biết rõ nhất, bà nghĩ nhà chúng tôi dễ bị lừa lắm sao. Năm đó trợ giúp Đường gia là vì em dâu tôi, các người chọc anh em tôi vui vẻ, lại còn muốn từ nhà chúng ta tiếp tục trục lợi, nằm mơ đi."

Mặt Liên Nhã Ba có chút cứng đờ.

“Chỉ là tạm dừng hợp tác thôi mà, trước kia cho Đường gia các người chỗ tốt cũng không đòi lại, là do em trai và em dâu của tôi tốt bụng rộng lượng, cho nên nghĩ Tần gia chúng tôi dễ ức hiếp, chồng tôi cũng không phải người tốt gì.”

Trầm Cố: “...”

Sao lại nhắc đến anh chứ, anh có nói gì đâu.

Tần Viện ở bên cạnh xem náo nhiệt phì một tiếng, che miệng cười rất lớn tiếng.

Tần Thù: “Đường phu nhân trước khi đến, nên nghe ngóng chút, a, chắc bà cũng thăm dò được rồi. Tôi nói cho bà nghe, gia tộc của ông ngoại chồng tôi vốn là gia tộc giàu có nhất Bắc Thành, Cố gia. Vì muốn chọc bà ngoại tôi vui vẻ, đã phá sản vô cớ, tôi không thấy ai dám chê cười Thẩm gia, cho nên Đường phu nhân thật lo lắng nhiều rồi. Coi như Đường gia có đổ, cũng sẽ không ai châm biếm nhà chúng tôi, bà có thời gian lo lắng nhà chúng tôi bị chê cười, thì nên lo cho mình trước đi. Dù sao bà thật may mắn khi gặp được chồng tôi hôm nay, anh ấy cũng không tốt gì mấy."

Trầm Cố: “...”

Liên Nhã Ba: “Tần tiểu thư, cô hiểu lầm ý tôi rồi.”

Tần Thù: “Bà đang chất vấn năng lực phân tích của tôi?”

Liên Nhã Ba: “...”

Tần Thù nhíu mày: “Bà còn chưa đi à, muốn chờ người nhà chúng tôi cơm trưa xong ở lại rửa chén sao?”

“...”

Liên Nhã Ba còn muốn nói gì đó, vệ sĩ Tần gia nhận được chỉ thị, trực tiếp tới đây, ra hiệu mời bà đi.

Liên Nhã Ba sợ nếu không đi sẽ bị vệ sĩ kéo đi, vì vậy bà tranh thủ thời gian đứng lên, trước khi đi vẫn ráng chống đỡ bình tĩnh nói: “Mặc dù nói ra Tần tiểu thư có thể sẽ không tin, nhưng ta thật lòng vì muốn tốt cho Tiểu Khê và ba nó, hy vọng hai bố con bọn họ có thể hoá giải hiềm khích. Thân thể của bố Tiểu Khê không tốt, không thể nổi giận, gần đây vẫn luôn ở bệnh viện, ta thật tâm sợ ông ấy xảy ra chuyện. Làm phụ nữ có con gái thì không còn gì để dựa dẫm, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, Tiểu Khê là con gái có cảm thấy áy náy không?"

Bà nói xong, liền quay người rời đi.

Tần Thù thở dài: “Đã nói chồng tôi không phải người tốt gì, sao thư đâu.

Trầm Cố híp mắt, yếu ớt nói: "Anh chọc giận gì em à."

Tần Thù thấy bóng dáng Liên Nhã Ba đã biến mất khỏi tầm mắt, liền cười nói: "Mượn thân thế của anh, hù bà ta một chút."

Tần mẫu thay con rể nói chuyện: "Vậy cũng không thể nói như thế, Tiểu Cố tốt biết bao.

"Tốt tốt tốt." Tần Thù đi tới phía sau Tần mẫu, khom người ôm cổ bà: "Tiểu Cố chính là con rể tốt nhất của người, còn tốt hơn cat con gái của người, được chưa."

Tần mẫu vỗ vỗ lên tay con gái, không sợ con rể đau lòng liền nói: "Con gái của mẹ là tốt nhất."

Tần Viện nói: "Mẹ kế của chị dâu đúng là không biết xấu hổ, câu nói cuối cùng của bà ta rõ ràng là dùng bố của chị dâu uy hiếp chị ấy. Ở nhà chúng ta còn dám phách lối như vậy, chị dâu trước kia ở nhà không biết đã sóng thế nào."

Tần Thù nói: "Kệ đi, đợi chút nữa anh và chị dâu của em trở về, hỏi ý của hai người họ thử coi sao."

Tần Viện ừ một tiếng.

Lúc Đường Khê và Tần Kiêu trở về Tần gia, Liên Nhã Ba đã đi được một lúc, Doanh Doanh đang chơi trong sân nhìn thấy cậu mợ đang đi vào, liền chạy chậm tới chào đón: "Con chào cậu mợ."

Đường Khê ngồi xổm xuống, ôm lấy cô bé.

Doanh Doanh hôn lên mặt cô một cái, rồi ôm lấy cô.

Doanh Doanh ngọt ngào nói: Doanh Doanh rất nhớ mợ, mợ có nhớ Doanh Doanh không?"

"Nhớ chứ, mợ nhớ Doanh Doanh lắm."

Tần Kiêu đứng bên cạnh Đường Khê, xoa đầu Doanh Doanh nói: "Chỉ nhớ mợ thôi sao, không nhớ cậu à?"

"Nhớ ạ, ai con cũng nhớ hết." Doanh Doanh nhìn thấy trên tay Tần Kiêu cầm mô hình lâu đài công chúa, vui vẻ nói: "Đây là cho con ạ?"

Tần Kiêu nói: "Không, đây là mua cho mợ con chơi."

Doanh Doanh: "..."

Đường Khê ngẩng đầu nhìn anh một cái, người này trêu chọc trẻ con cũng thật nghiêm túc, thật ngây thơ.

Đường Khê cầm đồ chơi trong tay anh đưa cho Doanh Doanh: "Đừng nghe cậu con nói lung tung, là mua cho Doanh Doanh đó."

Doanh Doanh cười ôm đồ chơi vào người: "Cảm ơn mợ, mợ là tốt nhất."

Đường Khê đứng lên, ôm cô bé lên, nói: "Chúng ta đi thôi."

Hiện tại phòng khách chỉ còn Tần Viện đang xem TV một mình, còn mấy vị trưởng bối đều ở trong phòng bếp, Tần mẫu Tần nhị thẩm phụ trách nấu cơm, Tần phụ và Tần nhị thúc phụ trách rửa nhặt rau.

Tần Kiêu nhìn Tần Viện hỏi: "Chị đâu?"

Tần Viện chỉ trên lầu: "Chị ấy đang ở trên lầu với anh rể."

Doanh Doanh chạy tới trước mặt Tần Viện khoe đồ chơi mới: "Dì ơi mau nhìn này, mợ mới mua cho con đồ chơi, dì chơi với con đi."

Tần Viện nói: "Đợi ăn cơm đã, cơm nước xong rồi chơi."

Doanh Doanh nói: "Con muốn chơi bây giờ cơ."

Cô bé đưa đồ chơi cho Tần Kiêu: "Cậu mở ra giúp con với."

Tần Kiêu nhận lấy đồ chơi, giúp cô bé tháo ra.

Đường Khê đến ngồi bên cạnh Tần Viện, hỏi: "Liên Nhã Ba đi rồi à?"

Tần Viện gật đầu: "Vâng, đi được một lúc rồi."

Đường Khê hỏi: "Bà ta nói những gì?"

Tần Viện liếc nhìn Tần Kiêu, Tần Kiêu đang giúp Doanh Doanh bày đồ chơi, đầu cũng không quay lại: "Cứ nói thật đi."

Tần Viện cầm điện thoại di động lên, nói: "Em có thu âm lại."

Cô mở ghi âm ra, đưa cho Đường Khê nghe.

Đường Khê nghe xong, phát hiện hình như người Tần gia thật sự không coi Liên Nhã Ba ra gì, liền thở phào nhẹ nhõm.

Tần Viện tinh ý nhận thấy rằng bầu không khí giữa anh trai và chị dâu đã khác trước. Anh trai cô cũng không bảo cô tránh nói chuyện về Liên Nhã Ba với chị dâu, cô cũng không kiêng kị, tùy tiện nói: "Anh, chị dâu, lúc trước nhà chúng ta giúp Đường gia, đều là vì nể tình Đường gia là người nhà mẹ đẻ của chị dâu. Nhưng em thấy Liên Nhã Ba này đúng là không biết xấu hổ, đối với chị dâu lại không tốt, chúng ta cũng không thể để cho người như vậy chiếm tiện nghi được."

Tần Kiêu nói: "Việc này anh và chị dâu em sẽ thương lượng."

Tần Viện dạ, nói: "Vậy em sẽ chờ xem kịch."

Đường Khê và Tần Viện ngồi xem TV, Tần mẫu và Tần nhị thẩm làm cơm trưa xong, bảo mẫu liền lên lầu gọi người, Tần Thù và Trầm Cố mới từ trên lầu đi xuống.

Cơm nước xong xuôi, các cô gái trong nhà nữ đều ở dưới lầu nói chuyện phiếm, TV cũng không ai xem.

Trầm Cố và Tần Kiêu thì đi lên lầu, lúc đứng ở hành lang, Trầm Cố hỏi Tần Kiêu: "Chị cậu kêu tôi hỏi cậu, chuyện của Đường gia cậu chuẩn bị giải quyết thế nào?"

Tần Kiêu nói: "Trước khi Khê Khê gả cho em Đường gia thế nào, thì sẽ trở lại như thế đó."

Đường gia trước khi Đường Khê gả cho Tần Kiêu, tài chính thiếu hụt, đều sắp đóng cửa, dưới sự trợ giúp của Tần gia, đã đi vào quỹ đạo, muốn Đường gia trở lại như trước kia, còn cần làm chút chuyện.

Trên người Tần Kiêu tản ra một loại ưu thương, nói: "Anh rể, mười năm trước, trước khi anh cưới chị của em, nhà chúng em cũng có một khoảng thời gian rất không tốt, em từng trải qua mới biết, chuyện mình không muốn đừng đẩy qua người khác."

Trầm Cố nhíu mày: "Có chuyện gì cứ nói thẳng."

Tần Kiêu nói thẳng: "Chị em và vợ em, đều cảm thấy em hiền lành đơn thuần, cho nên loại chuyện chèn ép sau lưng Đường gia này, nhờ anh."

Trầm Cố: "..."

Sao lại có một cậu em vợ không biết xấu hổ thế này.

Đã như vậy, anh cũng không khách khí.

"Chuyển cho tôi ít tiền."

Tần Kiêu cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: "Quỷ nghèo."

Trầm Cố không so đo với anh, thúc giục anh: "Nhanh lên."

Tần Kiêu cầm điện thoại di động chuyển tiền cho anh rể, anh nghe thấy tiếng bước chân, liền quay lại và nhìn về phía cầu thang.

Người đi lên là Tần Thù, cô ấy nói buổi chiều Doanh Doanh có một tiết học múa, bây giờ phải đi về.

"Hai người nói chuyện xong chưa?"

Trầm Cố ừ một tiếng, nhấc chân đi đến bên cạnh cô, ôm cô eo rồi nói: "Đi thôi."

Tần Kiêu theo bọn họ xuống lầu, sau khi tiễn Tần Thù và Trầm Cố, Tần Kiêu và Đường Khê lại đợi một lúc, cũng không ngủ lại nhà cũ, liền trở về nhà nhỏ của hai người.

Sáng ngày hôm sau, Tần Kiêu đi làm trước, một lát sau Đường Khê cũng từ trên giường đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ, rồi chậm rãi đi làm.

Đến phòng làm việc, cô theo yêu cầu của Tần Kiêu, ngồi xuống liền nhắn tin cho anh.

Đường Khê: 【Em đi làm rồi, anh đang làm gì vậy?】

Đường Khê đoán anh sẽ trả lời cô, và đang trả lời tin nhắn của cô.

Hôn ông xã: [Nhớ em.]

Đường Khê bất ngờ nhìn hai chữ nhớ em, khóe môi không kìm được giương lên.

Người đàn ông Tần Kiêu này.

Khi nào lại như vậy.

Đường Khê: 【Nhớ em làm gì, không làm việc sao?】

Tần Kiêu: 【Anh đang họp, nhưng vẫn không ngừng nhớ em.】

Đường Khê hai tay cầm di động, cười tựa lưng vào ghế.

Tô Chi ở đối diện thấy cô cười rạng rỡ vui vẻ, liền gõ ngón tay lên bàn trêu chọc: "Sao thế? Mới sáng sớm nói chuyện với ai mà vui vẻ vậy?"

Đường Khê mím môi, khóe miệng không nhịn được cong lên nói:Khê "“Tần KKiêu."”

Tô Chi thấy dáng vẻ si tình của cô, nhịn không được hỏi: "Cậu xác định yêu anh ta chứ?”

Đường Khê nói: “Tớ chắc chắn là tớ yêu anh ấy.”

Tô Chi: “...”

"Tối thứ sáu tuần trước cậu còn nói không muốn yêu anh ta, không biết đáp lại tình cảm của anh ta như thế nào? Nhanh như vậy cậu đã thay đổi rồi." Cái này cũng quá nhanh đi.

Đường Khê có chút xấu hổ cười nói: "Bởi vì chồng tôi, không làm theo lẽ thường, tớ đột nhiên nhìn ra.”

Tô Chi hiếu kỳ nói: "Anh ta đã làm cái gì?”

Đường Khê lắc đầu: “Không nói với cậu được, đây là bí mật của tớ và anh ấy.”

Tô Chi nhìn thấy dáng vẻ vui tươi của cô, cô cũng mừng thay cho bạn mình: “Hai người đã biết tâm ý của nhau?”

Đường Khê gật đầu: “Ừ, anh ấy đã thổ lộ với tớ.”

Di động lại nhận được tin nhắn của Tần Kiêu, Đường Khê cúi đầu trả lời.

Tô Chi tặc lưỡi một cái, cảm khái nói: "Đúng là phụ nữ khi rơi vào tình yêu mà.”

Đường Khê mở bản đồ hành trình Tần Kiêu ra, buổi chiều anh phải đi khảo sát một trung tâm thương mại, cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cười hỏi Tô Chi: "Sơn Chi, buổi chiều đi dạo trung tâm thương mại không?”

Tô Chi hỏi: “Cậu muốn đi mua sắm à?”

Đường Khê: “Tớ đây không phải đang yêu đương sao? Tớ muốn mua chút quà tặng cậu.”

Có loại chuyện tốt như vậy sao?

“Cậu có tình yêu đáng lẽ tớ phải là người mua quà tặng chúc mừng cậu mới đúng chứ?”

Đường Khê nói: “Tớ cảm thấy nên mua chút quà, cảm ơn cậu một chút.”

Tô Chi vẻ mặt mờ mịt: "Cảm ơn tớ làm gì, cậu và chồng cậu ở bên nhau là do tớ tác hợp à.”

Đường Khê cười khúc khích.

Tô Chi: “...”

Đúng là con gái rơi vào tình yêu mà?

Quá là điên rồ.

Buổi sáng làm việc xong, Đường Khê và Tô Chi cùng đến trung tâm thương mại.

Đường Khê quét mắt một vòng trước cửa trung tâm thương mại.

Tô Chi hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”

Đường Khê: “Không có gì, tớ đang tìm chỗ để chúng ta ăn cơm thôi.”

Tô Chi nói: “Ở trên lầu đó.”

Đường Khê ừ một tiếng, rồi đi lên lầu, trung tâm thương mại ở đây rất đông người, Tô Chi chọn cửa hàng này vì rất có tiếng, ngày thường tới đây ăn cũng phải xếp hàng.

Sau khi hai người lấy phiếu xong, thấy rằng phải mất một lúc lâu mới vào ăn được, nên hai người quyết định đi mua sắm trong trung tâm trước.

Tô Chi chỉ cần liếc mắt qua quầy, Đường Khê liền hỏi Tô Chi muốn không.

Tô Chi liền thụ sủng nhược kinh.

Mặc dù chị em cô bình thường đối xử với cô rất tốt, nhưng hôm nay quả thực tốt hơn bình thường.

Đường Khê: "Hai ngày trước không phải cậu nói là sắp hết mỹ phẩm dưỡng da sao? Đi mua bộ mỹ phẩm dưỡng da đi.”

Đây là đồ cần dùng, Tô Chi liền gật đầu nhưng lại cự tuyệt Đường Khê trả tiền cho cô: “Tớ nói trước, đợi chút nữa tớ sẽ tự mua, cậu không được trả tiền cho tớ, đừng khiến tớ nhìn giống như phế vật ngồi ăn chờ chết.”

Đường Khê nói: “Đi xem trước đã.”

Quầy mỹ phẩm dưỡng da ở tầng một, hai người đi xuống lầu, Tô Chi liền đi thẳng vào trong quầy mỹ phẩm dưỡng da cần dùng, cô ấy không cần nhân viên bán hàng giới thiệu liền trực tiếp cầm lấy.

Tô Chi là hội viên của tiệm này, liền đi theo nhân viên bán hàng đi đăng ký thông tin.

Đường Khê đứng ngoài quầy, ánh mắt liếc nhìn bốn phía.

Điện thoại di động của cô đột nhiên rung lên một tiếng.

Cô cầm lên nhìn.

Hôn ông xã:【Nhìn thấy em rồi.】

Khi Đường Khê nhìn thấy tin nhắn này, cô vô thức lùi lại một bước, cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng cạnh thang máy ở tầng hai cùng với một nhóm người, đang chuẩn bị xuống.

Đường Khê nhanh chóng vẫy tay gọi Tô Chi: “Sơn Chi, Sơn Chi, mau ra đây.”

Tô Chi còn chưa kiểm tra đối chiếu xong, lại bị cô gọi liền hỏi: “Sao vậy, có gì gấp à.”

Đường Khê liếc mắt nhìn Tần Kiêu đang đứng bên cạnh thang máy, đưa mắt nhìn sang bên này, kéo cánh tay Tô Chi, bảo cô đứng đối diện mình.

“Đứng ở chỗ này, đứng yên đó, đừng động đậy.”

Vẻ mặt Tô Chi tràn đầy nghi hoặc, không biết cô muốn làm gì.

Đường Khê lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với cô ấy, để tầm mắt Tần Kiêu có thể hoàn toàn rơi vào mình.

Cô đưa tay ra, mỉm cười bắn tim với Tần Kiêu.

Tô Chi thấy cô bắn tim, mặc dù không hiểu vì sao cô đột nhiên bắn tim, nhưng vẫn phối hợp cùng cô, khó hiểu hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Nhưng cô phát hiện, ánh mắt của Đường Khê giống như không phải nhìn cô, mà nhìn về phía sau của cô

Cô nhạy bén quay lại, liền nhìn thấy chồng Đường Kiêu đang đứng ở thang máy phía xa.

Tô Chi: “...”
Chương kế tiếp