Kẹo Ngọt

Chương 1

1.

Tôi bị mắc chứng mù mặt nặng.

Thế cho nên kết hôn với Bạc Ngôn đã gần hai năm, cũng không nhớ rõ người chồng tiện nghi này trông như thế nào.

Bạc Ngôn là đứa con của trời, cũng là tình nhân trong mộng chung của các danh viện trong giới.

Nhưng cho dù có nổi bật vượt trội tới đâu.

Sau cái nhìn kinh diễm đầu tiên.

Ở trong đầu tôi, rất nhanh sẽ lại biến thành một khuôn mặt mơ hồ không rõ.

Đối với việc này, bạn thân tôi - Từ Tư Mạn luôn thích dùng câu phung phí của trời để hình dung tôi.

"Ông trời ơi, một người chồng đẹp trai như vậy mà cậu không nhớ rõ mặt người ta, cậu chính là hận không thể đem những thiên kim mơ ước chồng cậu cả đời cũng không thể có được kia chọc đến tức ch.ết sao."

Quả thật.

Trong vòng luẩn quẩn của chúng tôi, phần lớn là thiên kim tiểu thư ngấp nghé vị trí Bạc Ngôn phu nhân.

Ví dụ như bữa tiệc hôm nay tôi tham gia.

Một trong số đó chính là Tiết An Kỳ dẫn đầu.

2.

Tôi vừa mới lên xe, wechat liền thông báo tin nhắn quan tâm giả mù sa mưa của Tiết An Kỳ.

"Đường Đường, trước tiên thật xin lỗi với em, chị suy nghĩ không chu toàn, người khác nhắc nhở chị mới nhớ tới, hôm nay các chị em đều dẫn theo bạn trai, em có cảm thấy không được tự nhiên hay không?"

Được rồi, được rồi.

Thích giả vờ đúng không.

Bạc Ngôn và tôi kết hôn không bao lâu đã ra nước ngoài, gần như không trở về.

Chuyện này khiến tôi trở thành đề tài trong giới.

Sau lưng các cô ta chê cười tôi trèo cành cao cũng không được gì, mới vừa kết hôn đã bị ném ở trong nước thủ tiết.

Tôi hừ lạnh một tiếng.

"Chị yêu, chị thật biết quan tâm người khác~ bất quá không cần lo lắng, chị biết đó, sau khi đi theo người đàn ông như A Ngôn, những người đàn ông tầm thường khác, thật sự không lọt vào mắt em."

Haha, tức ch.ết ngươi.

Tôi vừa dứt lười.

Ghế lái cười rộ lên trước tôi một bước.

Đó là tài xế Trần.

Sau khi kết hôn với Bạc Ngôn, anh ấy liền gọi vị tài xế Trần này cho tôi.

Mấy năm nay mặc kệ tôi đi đâu, đều là chú Trần lái Rolls Royce đưa đón.

Mặc dù hơi thiếu sự riêng tư.

Nhưng cũng không có biện pháp.

Tình yêu của Bá tổng, trước giờ luôn quý giá mà nặng nề.

Lúc này tôi mới chú ý tới, hôm nay tài xế Trần có chút khác lạ.

Kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ.

Âu phục trên người có cảm giác tốt vô cùng, vừa nhìn đã biết không phải hàng rẻ.

Bất quá, tài xế dưới tay Bạc Ngôn có mấy bộ quần áo tốt cũng không kỳ lạ.

Tiền đối với Bạc Ngôn mà nói chỉ là con số.

Cho dù có tình cảm với tôi hay không.

Nhưng đối với tài xế chuyên dụng của phu nhân trên danh nghĩa mình hào phóng một chút, để đổi lại trung thành và an toàn.

Tôi liếc nhìn điện thoại.

Tiết An Kỳ sau một phút đồng hồ "Đang nhập vào......" chỉ qua loa trả lời một cái "Vậy là tốt rồi."

Đã yếu còn thích ra gió! Không thú vị!

Tôi mất hứng ném điện thoại qua một bên, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

3.

Mới vừa nhắm mắt lại, mùi nước hoa liền theo điều hòa xông thẳng vào mũi tôi.

Là mùi gỗ cam quýt.

Hương thơm yêu thích của tôi!

Sau khi hít một hơi thật sâu.

Tôi lại nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của Bạc Ngôn.

Anh ấy vẫn luôn chung tình với nước hoa pha chế từ gỗ.

Khi hôn.

Tôi đã kháng nghị rất nhiều lần trên người anh ấy có mùi như mùi ghế da mới.

Vừa hôi lại có cảm giác khó gần, làm cho người ta không hề có dục vọng.

Nhưng người ngạo mạn như anh ấy, đối mặt với sự phàn nàn của tôi, động tác vẫn không ngừng, coi như không nghe thấy.

Anh ấy biết rõ tôi bị mù mặt nghiêm trọng, nhưng lại đặc biệt nhạy cảm với mùi hương.

Nhưng vẫn xịt mùi nước hoa này.

Mùi hôi là thứ nhất.

Nhưng điều đáng sợ hơn là cái tác dụng phụ đi kèm với nó.

Khoảng thời gian anh ấy mới ra nước ngoài, tôi vừa ngồi lên xe ngửi thấy mùi kia, thì khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy sẽ âm hồn bất tán xuất hiện trước mắt tôi.

Người đàn ông ác độc.

Để không làm cho mình tuột mood, tôi cố gắng nói chuyện phiếm.

"Anh Trần, hôm nay có phải muốn đi hẹn hò với vợ, nên mới ăn mặc đẹp như vậy không?"

Tôi mơ hồ nhìn thấy bàn tay cầm tay lái của tài xế Trần cứng đờ một giây.

Anh Trần cũng không quay đầu lại, chỉ rất khắc chế "Ừ" một tiếng.

Tôi biết quy tắc của tài xế là không được nói chuyện khi lái xe.

Nhưng âm thanh đó, ừm.

Âm thanh trầm thấp và tràn đầy từ tính.

Vẫn là khiến cho trong đầu tôi đặt dấu chấm hỏi một chút.

Giọng của tài xế Trần khi nói chuyện vốn là như này sao?

Sao tôi lại cảm giác nó không giống với giọng nói bình thường của anh ta nhỉ?

Tôi còn muốn thừa dịp đèn đỏ, nói chuyện với anh ta thêm vài ba câu.

Thì điện thoại của cô bạn thân gọi tới.

4.

Cô ấy đi thẳng vào vấn đề.

"Tiết An Kỳ kêu mang theo bạn trai, là cố ý kiếm chuyện với cậu."

Tôi liếc mắt: "Sao tớ không biết chứ?"

Từ Tư Mạn thở dài một hơi: "Ai, tuy rằng đã hai năm rồi, chồng cậu rốt cuộc là không về được sao?"

Coi như tôi xui xẻo.

Năm đó anh ấy nói xuất ngoại là vì thành lập chi nhánh Bắc Mỹ.

Nhưng mắt nhìn công ty bên kia đã vững vàng đi lên, đi vào quỹ đạo.

Nhưng vẫn không nghe được bất cứ tin tức gì về chuyện anh ấy chuẩn bị về nước.

Tôi dù gì là một mỹ nữ như hoa như ngọc.

Tuổi còn trẻ đã trải qua cuộc sống có tiền có thời gian nhưng không có chồng ở bên cạnh.

Thật khó chống đỡ.

Tôi mở điện thoại di động ra, chán đến ch.ết lật xem bạn bè của Bạc Ngôn, cố gắng tìm ra một ít dấu vết anh ấy ngoại tình khiến cho anh ấy lừa dối tôi rồi bỏ nhà ra đi.

Nhưng hoàn toàn không có.

Không có gì ngoài một số thông tin kinh tế nhạt nhẽo.

Tôi nhất thời cảm thấy bi thương: "Đều nói đàn ông có tiền liền trở nên xấu xa, loại người Bạc Ngôn này ngậm thìa vàng sinh ra, không phải vừa sinh ra trong xương cốt đã xấu xa sao?"

"Ngoại trừ kiếm tiền cái gì cũng không biết, ai biết anh ta có phải ở nước ngoài còn có một gia đình khác không?"

"Được được được, muốn chơi như vậy đúng không. Nhưng tớ không rảnh mà hùa theo!"

"Còn Bạc Ngôn, sao anh ta không đổi tên thành Bạc Tình Bạc Nghĩa đi?"

"Chờ anh ta về nước tớ sẽ ngay lập tức ly hôn với anh ta!"

Tôi có thể chấp nhận việc Bạc Ngôn ra nước ngoài ngay sau khi kết hôn.

Bình thường ngoại trừ gửi tiền ra thì hầu như không quan tâm tới tôi, tôi có thể nhịn.

Tiết An Kỳ, cô ta năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, tôi có thể nhịn.

Nhưng hãy nhớ.

Tôi là mỹ nữ, không phải Ninja rùa.

Hôm nay tôi hoàn toàn nổi giận.

"Đúng, phải ly hôn. Dù sao tất cả đàn ông ở trong mắt tớ đều giống nhau, Bạc Ngôn đẹp trai thì có ích lợi gì? Lớn tuổi lại không biết thương vợ."

"Tớ không bằng liền tìm người đối xử tốt với tớ! Thà quay lại với tên Chu Diệp ăn chơi kia còn hơn cái tên chồng nửa tháng một cú điện thoại cũng không gọi về!"

Ngay cả bạn trai cũ Chu Diệp cũng bị tôi lôi ra.

Đến nỗi tài xế vẫn lái xe rất vững vàng đột nhiên thắng gấp.

Làm tôi suýt nữa đụng đầu vào ghế ngồi phía trước.

Đầu óc còn có chút không kịp phản ứng.

5.

Có thể đem Rolls Royce lái một cách như vậy.

Thật sự là một sự thắng gấp hơi bất ngờ nha.

Vẻ mặt tôi mờ mịt nhìn con đường phía trước trống trải.
"Anh Trần, anh đạp nhầm chân phanh sao?"

Anh ta không trả lời tôi.

Anh ta thậm chí còn không thèm nói gì.

Mãi cho đến khi xe dừng ở cửa đại sảnh, anh ta cũng không nói với tôi một câu.

Ha ha?

Đại ca, chính anh đạp phanh lung tung, sao còn giận ngược lại tôi?

Bạc Ngôn không có ở đây, tôi thật sự người không có chút trọng lượng như vậy sao?

Sau khi đến nơi.

Không đợi anh ta mở cửa cho tôi, tôi bi phẫn xuống xe.

Từ Tư Mạn sáng sớm đã đến, đứng ở cửa chờ tôi.

"Đường Đường, sao mặt cậu lại không vui.... Sao cậu lại...... Đậu má?"

Tuy rằng tôi mù mặt, nhưng Từ Tư Mạn tôi vẫn nhận ra.

Với mái tóc ngang mang tính biểu tượng của cô ấy trong hơn một thập kỷ, thực sự không khó để nhận ra.

Cô ấy vẫy tay về phía tôi từ xa.

Nhưng tầm mắt hiển nhiên không dừng lại trên mặt tôi, mà dừng lại ở phía sau tôi.

Vẻ mặt khiếp sợ.

Tôi nhìn theo.

Thì ra là tài xế Trần chậm rãi từ trên xe đi ra.

Anh ta rất tự nhiên đưa chìa khóa xe đến tay người giữ cửa.

Chàng trai giữ cửa tươi cười đón chào, khách khí tiếp nhận chìa khóa, thay anh ta đỗ xe.

Tiểu não của tôi bị teo lại.

Không phải, tài xế Trần có mặt mũi như vậy sao?

Và.

Tài xế Trần từ khi nào dáng người trở nên tốt như vậy?

Vai rộng eo hẹp.

Tỷ lệ cơ thể này hình như tôi đã từng thấy trên người một người.

Còn không đợi dáng người Bạc Ngôn hiện lên trong đầu tôi.

Từ Tư Mạn lớn tiếng kêu lên trước:

"Bạc tổng?! Anh về nước khi nào vậy?"

?

Bạc tổng?

Là Bạc tổng vừa rồi ở trên xe bị tôi đổi tên thành bạc tình bạc nghĩa, đánh giá là lớn tuổi lại không biết thương vợ, ầm ĩ muốn ly hôn sao?

Bạc Ngôn đi tới bên cạnh tôi, cười nhếch mép nhìn tôi một cái.

Sau đó chậm rãi xoay chiếc nhẫn cưới trong tay:

"Khi vợ tôi đang mưu tính chuyện bỏ rơi tôi."

(...) 

Chương kế tiếp