Kẹo Ngọt Vị Đắng

Chương 1 Khởi Đầu

(1)

Bảy ngày sau buổi lễ nhập học, không ngoài dự đoán, tôi lại bị giết chết.

Tên sát nhân đó cầm dao hung hăng đâm thẳng vào tử huyệt, vị trí trên cách rốn chín centimet.

Máu từ vết thương không ngừng chảy ra, tôi cố gắng dùng tay ngăn chặn, nhưng vô ích.

Cơ thể khó thể tiếp tục chống đỡ, ngã khụy xuống, ngay cả cảm giác đau đớn cũng không còn cảm nhận được.

Có lẽ vì mất máu quá nhiều nên hoa mắt mất rồi, tôi vậy mà lại nhìn thấy cánh tay cầm dao của hắn ta đang không ngừng run lên từng cơn.

Liên tiếp giết chết tôi nhiều lần, trong nhiều kiếp như vậy, hắn ta thực sự sẽ biết sợ hãi sao?

Ý thức dần dà trở nên mơ hồ.

Tên sát nhân đột ngột quỳ rạp xuống, bàn tay run run sờ vào mặt tôi...

Trước khi đến với cái chết, tôi chỉ có thể kịp thời trông thấy đôi mắt hắn.

(2)

Thời điểm tôi mở mắt ra, vẫn là khung cảnh nhộn nhịp của buổi lễ nhập học.

Tôi - Cố Dương, mười chín tuổi, tân sinh viên đại học thành phố.

Trên mặt tôi lúc này cũng không còn bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, dù sao cũng đã trải qua sáu lần, đây đã là lần thứ bảy, sớm không còn cảm giác nôn nao như bọn họ.

Tôi thậm chí còn không thể vui nổi, ngoài việc trực chờ bảy ngày sắp tới, cái chết tiếp tục cận kề mình.

Thực sự không thể hiểu nổi.

Sinh viên đông đúc như vậy, tại sao không phải một ai khác bất kỳ mà lại là tôi. Đã vậy còn "may mắn" bị giết đến tận sáu lần.

Tôi không còn ôm hy vọng bản thân có thể sống sót, mọi sự phản kháng của tôi đều bị hắn dễ dàng vô hiệu hóa, nếu không muốn nói nó là dư thừa.

Tôi muốn nhân bảy ngày sống sót này, điều tra xem thử hắn rốt cuộc là ai.

Nhưng tôi chưa từng nhìn thấy gương mặt hắn, ngoại trừ đôi mắt...

(3)

Sau khi buổi lễ nhập học kết thúc, tôi lang thang trong trường tìm kiếm chỗ báo danh.

Thời điểm ngang qua khuôn viên sau trường, tôi không suy nghĩ nhiều, bước thật nhanh về phía trước.

Mỗi lần đi đến đây, tôi đều cảm thấy rợn sống lưng.

"Bịch"

Một âm thanh thoáng lọt vào tai tôi.

Tôi quay người sang, phát hiện ghế đá bên này từ lúc bắt đầu đã có người ngồi.

Nam sinh không vội khom lưng lụm sách, ánh mắt chỉ trân trân nhìn tôi.

Ánh mắt hắn nhìn tôi có cảm giác rất quen thuộc, dường như đã từng trông thấy.

Bị nhìn lâu như vậy cũng không khiến tôi khó chịu.

Thấy hắn hồi lâu vẫn không phản ứng, tôi nhặt lên quyển sách, tiến đến gần hỏi: “Cậu ổn chứ?”

Rồi một dòng hồi ức chợt lóe lên trong đầu tôi.

Kiếp thứ ba, tôi đã từng giúp hắn nhặt sách. Và rồi, tôi sống được lâu hơn một ngày…

Cũng không biết hành động này có liên quan đặc biệt gì đến kẻ sát nhân kia nữa.

“Tôi là Dean, Dean…”

“Hả?” Tôi ngơ ngác, không lường trước được việc đột ngột giới thiệu tên mình của hắn.

Nhưng vì phép lịch sự, tôi vẫn phải cùng hắn trao đổi tên với nhau.

“Tôi là Cố Dương.”

Ttradaosatac