Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 13: Cùng nhau về nhà
Lâm Yến cố tình kéo dài thời gian, chờ mọi người đi hết mới kéo vali xuống lầu.

Lục Tẫn ngồi trên sô pha chờ cậu, đang gọi điện thoại.

Lâm Yến vô tình nghe được vài câu, là về chuyện công việc của anh.

Cậu không có hứng thú nghe lén chuyện riêng tư của người khác nên đi ra ngoài trước.

Cậu nghe thấy tiếng ồn từ ngoài cổng biệt thự, nhân viên công tác còn chưa về, đều quây thành một vòng tròn quanh thứ gì đó, liên tục nháy máy.

Có rất nhiều người đứng chắn giữa lối đi.

Lâm Yến muốn ra cũng chỉ có thể cố gắng chen chúc qua đoạn đường này.

Cậu bước đến cất tiếng: “Ngại quá, làm ơn——”

Giọng cậu đột nhiên im bặt.

Bởi vì Lâm Yến nghe thấy có người gọi tên mình.

Một loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.

“A, Lâm lão sư, muốn đi qua hả.”

Nhân viên công tác đang chăm chú bàn tán đều nghiêng người nhường đường cho cậu.

Lâm Yến hít một hơi thật, đi ra.

Chờ khi thấy rõ bọn họ đang xem cái gì, cả người cậu như bị sét đánh, chân chôn cứng xuống đất.

Bọn họ vây quanh một chiếc Bentley màu đen, đầu xe dùng hoa hồng làm thành hình trái tim.

Hai bên sườn xe kéo một cái biểu ngữ, mặt trên viết: Hoan nghênh con trở về nhà.

Một con khỉ ngồi trong hình trái tim, vỗ bang bang cái chũm chọe* trong tay, cái miệng đóng mở liên tục phát ra một loạt âm thanh dạt dào cảm xúc mà nói: “Yến Yến - mừng con về nhà - nhà là bến cảng mỗi khi con muốn tránh gió - là cây dù che trên đầu con mỗi ngày trời đổ mưa - mong con khỏe mạnh, hạnh phúc trở về ——

*Chũm chọe (hay cymbal) là một nhạc cụ bộ gõ phổ biến trên thế giới. Chũm chọe là những tấm hợp kim mỏng, hình tròn.


Lâm Yến: “…”

Bảo sao lại nghe bà dặn cậu chỉ cần ra cổng liếc mắt một cái là có thể thấy.

Cậu thực sự không dám lên con xe này trước ánh nhìn của mọi người, bắt đầu tính toán khả năng tẩu thoát.

Nhân viên công tác còn cười hi hi ha ha: “Yến Yến là ai? Ở đây có người nào tên là Yến Yến hả?”

“A…” Lâm Yến xoay người, suýt nữa đụng vào một người.

Mùi ngọt thoang thoảng chen vào mũi.

Lục Tẫn lùi lại ba bước, cong eo xuống, ngữ khí thống khổ mà nói: “Đại hiệp thân thủ tốt quá.”

Lâm Yến nhìn động tác khoa trương của anh: “…”

Giờ thì cậu biết Lục Tẫn lớn lên giống ai rồi.

“Tiếng gì vậy?” Lục Tẫn liếc nhìn vào bên trong đám người, nháy mắt ngừng giả bộ, rất có hứng thú mà bước lên phía trước: “Ồ.”

Nhân viên công tác chào hỏi anh: “Lục lão sư chưa đi à?”

“Sắp đi đây.” Lục Tẫn nhìn chiếc xe này, lập tức đoán được đây chính là sản phẩm của Thẩm Tinh Nguyệt.

Khó trách Lâm Yến Bảo có việc còn mang anh theo.

Lục Tẫn vừa nghe điện thoại Thẩm Tinh Nguyệt gọi đến đến, có chút không hiểu mà mơ hồ suy đoán, giờ cũng đã chắc chắn suy đoán của mình không có sai.

Lục Tẫn tính nói “Mẹ thật đúng là thiên vị cậu”, nhưng từ mẹ mới vừa nổi lên trong đầu ——

Lâm Yến: “Khụ.”

Lục Tẫn: “Mẹ nó, thật phong cách.”

Lâm Yến: “...”

Lục Tẫn giữ chặt lấy Lâm Yến đangmuốn chạy, “Lâm lão sư, liệu tôi có vinh hạnh được ngồi chiếc xe phong cách như vậy không nha?”

Lâm Yến: “...”

Muốn đánh người.

Cậu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía Lục Tẫn.

Lục Tẫn trưng ra một vẻ mặt vô tội.

Nhân viên công tác nghe xong lập tức yên lặng.

Sau một lúc lâu, cậu nhóc đứng cạnh Lâm Yến mới lúng túng lên tiếng: “Hóa ra là xe của Lâm lão sư ạ …”

Bọn họ thực sự không có cách nào đem Lâm Yến liên hệ với cái xe này.

Lâm Yến lạnh mặt: “Cho cậu ngồi một đoạn nhé?”

Cậu nhóc: “Không, không cần, Lâm lão sư đi thong thả.”

Mọi người nhìn hai vị đại thần lên xe.

Chiếc xe trong tiếng khua chiêng gõ trống dần dần đi xa, biến mất ngay khúc cua.

Có người nhỏ giọng hỏi: “Cần giữ bí mật không?”

Một người khác: “Cần nha, phải giữ kín như bưng.”

“Giữ con mẹ cậu ý, cậu phát trực tiếp trong vòng bạn bè luôn rồi còn đâu!”

“Tôi là chai truyền dịch bị rò rỉ* đó huhu.”

*đại ý là không giữ được mồm miệng


Trên xe.

Lục Tẫn hình như rất bận, dọc đường đi không ngừng ấn điện thoại.

Không có cameras, Lâm Yến thoải mái hơn rất nhiều, nhàn nhã mà tựa lưng vào ghế xe, tự mình xem phim.

Hai người không ai làm phiền ai, loại cảm giác này hai ngày nay mới lại có thể cảm nhận được.

Lâm Yến một tay chống cằm, ngay cả lúc ma nữ bất ngờ xuất hiện trên màn hình cậu cũng không phản ứng lại

Đây mới là trạng thái ở chung bình thường của bọn họ.

Chứ không phải…

Lâm Yến còn chưa nghĩ xong, cánh tay đã bị người vỗ hai cái.

Cậu không nhúc nhích, “Chuyện gì?”

Lục Tẫn “Chậc” một tiếng: “Bảy dì tám bác đều đang ở nhà tôi.”

“Hả.” Lâm Yến theo bản năng hỏi một tiếng, rồi mới phát hiện có điều gì đó không đúng, cậu ngồi thẳng người lên, “Cái gì cơ?”

Lục Tẫn nhìn tài xế, không nói chuyện, cúi đầu bấm điện thoại.

Qua vài giây, Lâm Yến nhận được tin nhắn của anh.

【 Lục Đại Lang: Đợi chút nữa cùng tôi đi vào, tỏ vẻ thân mật chút. 】

【 Lâm Yến: Thân mật chút? 】

【 Lục Đại Lang: Là kiểu thân mật làm người khác xem đến nỗi lông tơ dựng đứng lên, muốn đánh chết chúng ta ấy. 】

“Ha…” Lâm Yến mặt không cảm xúc tiếp tục đánh chữ.

【 Lâm Yến: Cút, làm không nổi. 】

【 Lục Đại Lang: Vậy yêu cầu thấp chút, cậu làm chim nhỏ nép vào người tôi được không. 】

【 Lâm Yến: Diều hâu mổ người thì được, anh có muốn hay không? 】

【 Lâm Yến: Đã biết. 】

Lục Tẫn nhướn mày, thân thể có chút ngứa ngáy, muốn ở đây thử một chút.

Lâm Yến như hiểu được ý của anh, mặt không cảm xúc liếc anh một cái.

“Hừ…” Lâm Yến chờ người bên cạnh ngồi yên mới dịch gần vào.

Nghĩ đến thân thích của Lục Tẫn là cậu lại bắt đầu cảm thấy đau đầu, đến giờ cậu còn chưa nhớ được hết mấy người đó.

Hơn nữa, luôn có người cảm thấy hôn nhân của cậu với Lục Tẫn là giả.

Cậu là người được Lục Tẫn thuê để ứng phó chuyện trưởng bối giục kết hôn.

Tuy sự thật đúng là như thế, nhưng dù gì cũng có hợp đồng, Lâm Yến đương nhiên phải có làm tốt việc của mình.

Một giờ sau, Lâm Yến của Lục Tẫn đã về tới Lục gia.

Biệt thự của Lục gia rất lớn, đường từ cổng chính đi vào đến nhà còn cách cả một đoạn.

Lúc đến nhà chính, tài xế mở cửa để bọn họ xuống xe, còn mình thì đi tiếp vào bãi đậu xe ngầm.

Lâm Yến mang theo quà vừa mua, cùng Lục Tẫn đi vào.

Vừa đi tới cửa, Lâm Yến đã thấy có một người phụ nữ đang đứng chờ bọn họ, bà thoạt nhìn rất trẻ, khí chất cũng vô cùng xuất chúng.

Đây là Thẩm Tinh Nguyệt.

Lâm Yến lên tiếng: “Mẹ, chúng con tới rồi.”

Thẩm Tinh Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Mau vào đi, chờ con nửa ngày rồi.”

Lâm Yến đổi giày vào cửa, đưa món quà cầm trong tay qua: “Thời gian cấp bách, không đi được đâu xa nên con đã chọn một cái khăn lụa, con cảm thấy cái này rất hợp với mẹ.”

Thẩm Tinh Nguyệt nhận lấy món quà, “Vừa đúng lúc, mẹ mới mua một bộ quần áo mới, nói không chừng lại hợp với nhau.”

Bọn họ vừa đi vừa nói, Lâm Yến đi cả một đoạn đường mới phát hiện ra có gì đó sai sai.

Cậu quay đầu lại, thấy Lục Tẫn đang còn đứng tại chỗ, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn bọn họ.

Thẩm Tinh Nguyệt: “Con phải đi hả? Đi đường cẩn thận.”


Lục Tẫn: “???”

Thẩm Tinh Nguyệt nói với Lâm Yến: “Thật ra nếu A Tẫn không về, con có thể tự mình tới chơi với mẹ một chút, mẹ ở đây rất tịch mịch đó nha.”

Lục Tẫn: “Hừ, không phải hôm nay mẹ mới ra ngoài đi mua sắm cả buổi trưa hay sao?”

Thẩm Tinh Nguyệt trợn mắt lên nhìn anh: “Đi ra ngoài nhớ đóng cửa vào.”

Lục Tẫn: “…”

Lâm Yến cố nhịn xuống khóe môi đang cong lên, “Còn muốn tới kéo anh đi à?”

Lục Tẫn vươn tay lên: “Em đến đây.”

Lâm Yến giật mình, nghĩ lại thân phận của mình bây giờ, vẫn là quay lại chỗ của anh.

Cậu rũ mắt nhìn tay Lục Tẫn.

Tay của anh rất trắng, ngón tay thon dài.

Đôi tay này còn từng có một bức ảnh được lưu truyền rất rộng rãi trong giới fan, trong ảnh Lục Tẫn cầm một cây sáo ngọc, toát lên khí chất phong nhã thanh tao.

Bàn tay ngàn vàng này hiện tại đang nâng lên ngay trước mặt Lâm Yến .

Cậu nắm lấy.

Tay Lục Tẫn rất ấm, so với tay Lâm Yến hơi lạnh, giống như đang cầm phải một cái túi chườm nóng.

Lục Tẫn buồn bực: “Lạnh lắm không?”

Lâm Yến: “Lạnh, tại anh cả.”

Lục Tẫn: “…”

Chờ anh đổi giày xong, hai người cùng nhau đi đến cạnh Thẩm Tinh Nguyệt.

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn bọn họ, mắt sáng lên: “A, hai đứa cùng mặc đồng phục nha.”

Lục Tẫn “Ồ” một tiếng: “Mấy cái này “đều” rất linh tính.”

Thẩm Tinh Nguyệt không thè để ý tới anh, chống cằm, hưng phấn nói: “Yến Yến, lát nữa con chụp vài tấm ảnh gửi cho mẹ được không?”

Lâm Yến: “A?”

Thẩm Tinh Nguyệt: “Hai con mặc đồng phục rất có cảm giác tình đầu, chính là cái kiểu mà, A Tẫn lần đầu mang bạn học về nhà, rõ ràng là người yêu nhưng lại không dám nói với người lớn, chỉ dám lén lút đụng chạm với đối phương.”

Lâm Yến: “…”

Mọi người đối với chuyện như mặc đồng phục này đều có cái chấp niệm đó à?

Lục Tẫn thế mà đáp ứng lập tức: “Có thể ạ, tùy mẹ chụp, treo trên tường đều…”

Lâm Yến lập tức ngắt lời anh: “Này…”

Thẩm Tinh Nguyệt và Lục Tẫn cùng nhau nhìn về phía cậu.

Lâm Yến nghĩ này cũng không phải loại ảnh đứng đắn gì, treo trên tường cho người khác xem cũng quá…xấu hổ.

Lâm Yến mím môi, điều chỉnh biểu tình, như nửa hờn dỗi mà nói: “Nói chuyện yêu đương người ta đều chỉ muốn đem giấu người kia đi, anh lại có vẻ hào phóng nhỉ ?”

Lục Tẫn: “…”

Lâm Yến như ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Em ngại.”

Đầu óc Lục Tẫn hơi dại ra, theo bản năng trấn an bảo: “Được rồi, vậy không treo.”

Lâm Yến nhẹ nhàng thở ra.

Cậu đang muốn cùng Thẩm Tinh Nguyệt nói chuyện, bỗng nhiên cứng đờ.

Chỉ thấy ở khúc ngoặt phía trước, có một đám người ghé vào mép tường, đang tò mò nhìn cậu.

Lâm Yến: “…”

Đúng rồi, quên mất bảy dì tám bác.

Một cặp chị em song sinh bốn năm tuổi nhìn Lâm Yến, rồi lại nhìn Lục Tẫn.

“Ai ngại? Ngại là ý gì?”

“Chính là sẽ xấu hổ.”

“Oa, vì sao lại xấu hổ?”

Lục Tẫn đáp lời: “Bởi vì cậu con da mặt mỏng, không nên bắt nạt cậu, không thì không có kẹo ăn.”

Anh quay đầu giới thiệu với Lâm Yến: “Đây là con gái chị anh, đứa lớn kêu Hạt Mè, đứa nhỏ kêu Bánh Đậu.”

Lâm Yến: “…”

Cậu nhất thời không phân biệt được đâu là đứa lớn đâu là đứa nhỏ.

Lâm Yến có hơi ngạc nhiên hỏi: “Chị anh về rồi à?”

Lục Tẫn không phải là con một, anh có một người chị ruột ở thành phố B, quản lý chi nhánh công ty ở đó.

Mấy năm nay Lâm Yến vẫn gặp cô lần nào.

Nhưng nghe nói, người đầu tiên cảm thấy Lục Tẫn đang thuê người lừa bọn họ là chị ấy.

Lục Nhiên khẳng định chắc nịch nên mới khiến thân thích thêm nghi ngờ, Lục Tẫn đó giờ không đáng tin cậy như vậy, chuyện này cũng không phải không có khả năng.

Thẩm Tinh Nguyệt nói: “Nhiên Nhiên trở về rồi, nhưng đang ở chỗ ba con, lát nữa mới qua đây.”

Nói chuyện xong, Thẩm Tinh Nguyệt kéo Lâm Yến ngồi xuống ăn cơm.

Bởi vì có quá nhiều người, bọn họ trực tiếp bày ra hai cái bàn lớn.

Mọi người đều mang dáng vẻ nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Yến.

Bọn họ nghi vấn đầy mình, nhưng Thẩm Tinh Nguyệt lại rất vừa lòng với Lâm Yến, Lục Tẫn cũng đang ngồi cạnh, bọn họ cũng chỉ dám nói bóng nói gió mà hỏi thăm hai người kia ít chuyện.

Bữa cơm này làm Lâm Yến cảm thấy rất mệt mỏi.

Lâm Yến căng não đáp lại từng vấn đề của bọn họ.

Mở họp báo còn chưa cần nói nhiều như vậy nữa.

Cậu với Lục Tẫn cùng hỗ trợ nhau, chung quy lại mọi chuyện vẫn ổn.

Nhưng gần đến khi kết thúc bữa ăn, bác gái Lục Tẫn hỏi: “Vì sao các con trong chương trình nhìn có vẻ không gần gũi lắm nha?”

Bác Lục Tẫn cười cười: “Đừng ngại bác lắm miệng, vợ chồng con dù giả vờ không quen biết cũng không đến mức lạnh nhạt như thế đi?”

Lâm Yến đơn giản nói: “Có kịch bản ạ.”

Bác gái: “Có kịch bản cũng không đến mức như vậy, bác thấy các con rõ ràng là không thân.”

Lâm Yến trầm ngâm nói: “Con từng lấy giải Nam chính xuất sắc nhất. Bác gái muốn xem cái gì, con diễn cho bác xem.”

Bác gái: “…”

Lục Tẫn cười gắp đồ ăn cho Lâm Yến, “Bác, là con bảo em ấy làm như vậy.”

Anh nhàn nhạt nói: “Sự nghiệp Lâm Yến đang trên đà bay lên, quan hệ bọn con quá ái muội cũng không tốt.”

Bác gái trong lòng còn lẩm bẩm hai câu, nhưng Lục Tẫn cũng đã lên tiếng, bà đành im lặng.

Bác trai “Ai nha” một câu: “Bà nghĩ nhiều như vậy làm gì, người ta chung một cái ổ chăn mà ra, không thân? Nghĩ gì vậy không biết.”

Bác gái khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Thẩm Tinh Nguyệt bỗng nhiên nói: “Nói đến chăn, chăn con trong tủ đều mốc meo cả, mẹ vứt rồi.”

Lục Tẫn: “Con tàng hình trong cái nhà này rồi ạ, bình thường không thèm dọn dẹp phòng con luôn?”

Thẩm Tinh Nguyệt đuối lý: “Mẹ giúp con mua mới là được không phải sao. Nhưng mẹ quên mất là con cũng về, giường trong phòng con cũng lớn. Hai đứa ngủ tạm đi.”

Lâm Yến: “…”

Lục Tẫn: “…”

Đúng vậy, còn có một vấn đề.

Buổi tối bọn họ còn phải ngủ cùng nhau.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hôm nay phải tăng ca, về nhà hơi muộn, rất cảm tạ ông chủ:)
Chương kế tiếp